Chương 10
Chiều hôm ấy như những gì đã xảy ra khi Duyên mất tích trước đó thì cả lớp lại cùng nhau đến hỏi thăm Duyên nhưng lần có sự khác biệt đó là sau khi thăm Duyên thì họ lại tiếp tục qua thăm cậu bạn Hùng. Và cũng không quá khó đoán là Hùng cũng đã mất tích như Duyên. Mọi người ai nấy đều lo lắng cho hai người bạn của họ, điều đáng suy ngẫm là bố mẹ Duyên đi công tác liên tục không có nhà chỉ có cô giúp việc thì việc cậu ấy đi đâu khó mà biết rõ nhưng đối với Hùng, ba mẹ cậu ấy chỉ đi làm sáng chiều đã về nhà cùng thời gian tan học của cậu ấy, điều bất bình thường là cậu ta có ra ngoài chi ít bố mẹ cậu ấy cũng biết rõ nhưng cậu ta lại biến mất ngay vào sáng hôm sau, trước đó nhóm của Định còn gặp cậu ta ở nhà. Đối với mọi người thì đây là sự trùng hợp khi cả hai cùng mất tích nhưng đối với nhóm bạn của Định thì đây là hai sự kiện khác nhau. Thứ đã khiến mọi người tưởng chừng đây là hai vụ mất tích cùng lúc chính là do vòng lặp thời gian, riêng nhóm bạn của Định thì lại nhận ra nó, đã có thứ gì đó đã làm cho mọi thứ lặp lại một lần nữa.
"Này các cậu, các cậu có nhận ra là chỉ có mỗi chúng ta là cảm nhận được mọi thứ đang lặp lại không?" Hiền nói.
"Tại sao chỉ có chúng ta nhận ra, mọi người không ai cảm nhận được mọi thứ đang thay đổi hả?" Hà nói.
"Đây chính là điều tớ thắc mắc, đó chính là một người hàng xóm đã kể lại đêm trước khi Hùng mất đã thấy cậu ta mặc một bộ đồ hoàng tử y như lúc cậu ta đã chọn để mặc khi ở nơi đó, liệu có thế lực nào đó đứng sau vụ việc lần này, tớ thấy điều này thật quá bấy thường!" Lâm chống cằm.
"Hay là.. là do chúng.. chúng ta đã lên cái tầng quỷ quái đó!" Định nói.
"Nếu cả lớp cùng lên tại sao chỉ mỗi nhóm mình là cảm nhận được mọi thay đổi?" Hiền nói.
"Đó là điều kì lạ, chỉ có Hiền, Hà, Định và tớ, bốn người chúng ta lại không bị như họ? Thật đáng để tâm" Lâm nói tiếp.
"Hoặc có thể đây là một trò chơi đáng nguyền rủa nào đó và chúng ta là người được chọn." Hà nói nhanh.
"Có thể lắm, từ lúc đặt chân lên nói quỷ quái đó tớ đã dự cảm không lành rồi mà các cậu không nghe tớ." Hà lo sợ.
"Nếu như lời các cậu nói là thật thì đích thị nơi đó có vấn đề, theo tớ nghĩ nếu nó là nơi bắt đầu thì chúng ta sẽ kết thúc nó tại nơi đó." Lâm nghiêm túc.
* * *
Sáng hôm sau, tiết đầu là tiết tự học nên cô Lan đã cho lớp giải lao.
"Này các cậu!" Lam đi xuống chỗ nhóm của Định với vẻ mặt lo lắng.
"Có chuyện gì hả lớp trưởng?" Hiền hỏi.
"Các cậu nhìn này."
Nói rồi, Lam chìa ra tờ giấy nhỏ nhìn hao hao giống tờ giấy xuất hiện ở nhà Duyên và Hùng nhưng lần này là số ba. Khoảnh khắc ấy mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng, cả đám nhìn nhau dường như họ đã biết được điều gì đó.
"Này sao các cậu im lặng vậy? Tớ có nghe nói ở chỗ Duyên và Hùng cũng có tờ giấy giống tớ, có phải tớ sắp chết rồi không? Làm sao bây giờ?" Lam vừa nói vừa khóc.
"Cậu bình tĩnh, trước đây do chúng ta quá chủ quan về Hùng và đã khiến cậu ấy mất tích theo Duyên, nên bây giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Như vầy đi, chiều nay bọn tớ sẽ qua nhà cậu với lý do học nhóm, đông người chắc kẻ bắt cóc bí ẩn đó sẽ không dám ra tay đâu." Lâm nói.
"Đúng, khi kẻ bắt cóc tới chúng tớ sẽ bảo vệ cậu và cho hắn một trận bắt hắn trao trả lại Duyên và Hùng." Hiền ôm lấy an ủi Lam.
Nói là làm, chiều hôm đó sau khi tan học cả nhóm cùng nhau qua nhà Lam, có cả Ngọc cậu ta lấy lý do là không muốn về nhà nên đi theo. Về đến nhà Lam, bố mẹ cậu ấy thì đi làm khuya mới về nhà, có thực mới vực được đạo nên cả nhóm cùng nhau nấu mì ăn rồi làm bài tập mãi cho đến mười giờ khuya thì ai nấy đều ngáo ngủ. Vì lo sợ Lam sẽ mất tích nên mọi người quyết định cho Lam nằm ở giữa rồi đến Hiền, Hà, Ngọc và ngoài cùng hai bên là Lâm và Định. Đêm đó ai cũng ngủ say riêng Định không tài nào có thể chợp mắt vì cảnh tượng hôm qua đã khiến cậu không thể quên được, hình ảnh Duyên bị xe tông ngay trước mắt cậu.
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya, bây giờ là nửa đêm tuy nói là không ngủ được nhưng chính lúc đồng hồ đến số mười hai thì có gì đó đã làm Định chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Hiền là người dậy đầu tiên, dụi mắt vài cái rồi nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang ngủ say, một hai ba bốn NĂM, Lam đâu rồi?
"Dậy mọi người dậy lẹ lẹ lên Lam biến mất rồi!" Hiền la lớn.
Tiếng la của Hiền đã đánh thức mọi người dậy, điều khiến họ bàng hoàng là rõ ràng Lam nằm chính giữa bọn họ nhưng bây giờ đã biến mất. Họ chia nhau tìm xung quanh nhà, phòng bếp, phòng vệ sinh đều không có Lam, cậu ta đi đâu được chứ.
"Hay là cậu ấy đi học trước chúng ta lên trường xem thử?" Hà nói với mọi người.
"Mong là vậy."
Cả nhóm lật đật chạy đến trường, khi họ đến thì chuông vô học vừa reo lên, tất cả vô lớp.
"Lam điểm danh giùm cô đi con" cô Lan nói.
"Bạn Lam hình như nghỉ rồi cô" một bạn trong lớp lên tiếng.
"Vậy con giúp cô điểm danh thay Lam đi con" cô Lan nói.
"Dạ một hai ba.. Dạ thiếu bạn Duyên, Hùng và Lam ạ"
Đúng lúc đó nhóm của Định vừa vào kịp.
"Vậy hôm nay vắng ba bạn là Duyên, Hùng, Lam, nào chúng ta vô bài mới" cô Lan viết lên bảng.
"Mới hôm qua đi học còn thấy ba cậu ấy bình thường sao hôm nay lại nghỉ đột ngột vậy nhỉ?"
"Chắc mỗi người có việc riêng thôi, vậy chiều nay lớp chúng ta qua thăm tiện đưa bài mới cho các cậu ấy đi"
"Được đó"
Chính giây phút ấy nhóm của Định, Hà, Hiền, Lâm đã nhận ra mọi thứ lại bắt đầu quay trở lại từ đầu, riêng Ngọc thì không nhận ra điều ấy từ lúc đến trường cậu ta như quên hẳn mọi thứ xảy ra ở nhà Lam. Lam đã MẤT TÍCH!
"Này các cậu, các cậu có nhận ra là chỉ có mỗi chúng ta là cảm nhận được mọi thứ đang lặp lại không?" Hiền nói.
"Tại sao chỉ có chúng ta nhận ra, mọi người không ai cảm nhận được mọi thứ đang thay đổi hả?" Hà nói.
"Đây chính là điều tớ thắc mắc, đó chính là một người hàng xóm đã kể lại đêm trước khi Hùng mất đã thấy cậu ta mặc một bộ đồ hoàng tử y như lúc cậu ta đã chọn để mặc khi ở nơi đó, liệu có thế lực nào đó đứng sau vụ việc lần này, tớ thấy điều này thật quá bấy thường!" Lâm chống cằm.
"Hay là.. là do chúng.. chúng ta đã lên cái tầng quỷ quái đó!" Định nói.
"Nếu cả lớp cùng lên tại sao chỉ mỗi nhóm mình là cảm nhận được mọi thay đổi?" Hiền nói.
"Đó là điều kì lạ, chỉ có Hiền, Hà, Định và tớ, bốn người chúng ta lại không bị như họ? Thật đáng để tâm" Lâm nói tiếp.
"Hoặc có thể đây là một trò chơi đáng nguyền rủa nào đó và chúng ta là người được chọn." Hà nói nhanh.
"Có thể lắm, từ lúc đặt chân lên nói quỷ quái đó tớ đã dự cảm không lành rồi mà các cậu không nghe tớ." Hà lo sợ.
"Nếu như lời các cậu nói là thật thì đích thị nơi đó có vấn đề, theo tớ nghĩ nếu nó là nơi bắt đầu thì chúng ta sẽ kết thúc nó tại nơi đó." Lâm nghiêm túc.
* * *
Sáng hôm sau, tiết đầu là tiết tự học nên cô Lan đã cho lớp giải lao.
"Này các cậu!" Lam đi xuống chỗ nhóm của Định với vẻ mặt lo lắng.
"Có chuyện gì hả lớp trưởng?" Hiền hỏi.
"Các cậu nhìn này."
Nói rồi, Lam chìa ra tờ giấy nhỏ nhìn hao hao giống tờ giấy xuất hiện ở nhà Duyên và Hùng nhưng lần này là số ba. Khoảnh khắc ấy mọi thứ chìm vào sự tĩnh lặng, cả đám nhìn nhau dường như họ đã biết được điều gì đó.
"Này sao các cậu im lặng vậy? Tớ có nghe nói ở chỗ Duyên và Hùng cũng có tờ giấy giống tớ, có phải tớ sắp chết rồi không? Làm sao bây giờ?" Lam vừa nói vừa khóc.
"Cậu bình tĩnh, trước đây do chúng ta quá chủ quan về Hùng và đã khiến cậu ấy mất tích theo Duyên, nên bây giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Như vầy đi, chiều nay bọn tớ sẽ qua nhà cậu với lý do học nhóm, đông người chắc kẻ bắt cóc bí ẩn đó sẽ không dám ra tay đâu." Lâm nói.
"Đúng, khi kẻ bắt cóc tới chúng tớ sẽ bảo vệ cậu và cho hắn một trận bắt hắn trao trả lại Duyên và Hùng." Hiền ôm lấy an ủi Lam.
Nói là làm, chiều hôm đó sau khi tan học cả nhóm cùng nhau qua nhà Lam, có cả Ngọc cậu ta lấy lý do là không muốn về nhà nên đi theo. Về đến nhà Lam, bố mẹ cậu ấy thì đi làm khuya mới về nhà, có thực mới vực được đạo nên cả nhóm cùng nhau nấu mì ăn rồi làm bài tập mãi cho đến mười giờ khuya thì ai nấy đều ngáo ngủ. Vì lo sợ Lam sẽ mất tích nên mọi người quyết định cho Lam nằm ở giữa rồi đến Hiền, Hà, Ngọc và ngoài cùng hai bên là Lâm và Định. Đêm đó ai cũng ngủ say riêng Định không tài nào có thể chợp mắt vì cảnh tượng hôm qua đã khiến cậu không thể quên được, hình ảnh Duyên bị xe tông ngay trước mắt cậu.
Đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya, bây giờ là nửa đêm tuy nói là không ngủ được nhưng chính lúc đồng hồ đến số mười hai thì có gì đó đã làm Định chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, Hiền là người dậy đầu tiên, dụi mắt vài cái rồi nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang ngủ say, một hai ba bốn NĂM, Lam đâu rồi?
"Dậy mọi người dậy lẹ lẹ lên Lam biến mất rồi!" Hiền la lớn.
Tiếng la của Hiền đã đánh thức mọi người dậy, điều khiến họ bàng hoàng là rõ ràng Lam nằm chính giữa bọn họ nhưng bây giờ đã biến mất. Họ chia nhau tìm xung quanh nhà, phòng bếp, phòng vệ sinh đều không có Lam, cậu ta đi đâu được chứ.
"Hay là cậu ấy đi học trước chúng ta lên trường xem thử?" Hà nói với mọi người.
"Mong là vậy."
Cả nhóm lật đật chạy đến trường, khi họ đến thì chuông vô học vừa reo lên, tất cả vô lớp.
"Lam điểm danh giùm cô đi con" cô Lan nói.
"Bạn Lam hình như nghỉ rồi cô" một bạn trong lớp lên tiếng.
"Vậy con giúp cô điểm danh thay Lam đi con" cô Lan nói.
"Dạ một hai ba.. Dạ thiếu bạn Duyên, Hùng và Lam ạ"
Đúng lúc đó nhóm của Định vừa vào kịp.
"Vậy hôm nay vắng ba bạn là Duyên, Hùng, Lam, nào chúng ta vô bài mới" cô Lan viết lên bảng.
"Mới hôm qua đi học còn thấy ba cậu ấy bình thường sao hôm nay lại nghỉ đột ngột vậy nhỉ?"
"Chắc mỗi người có việc riêng thôi, vậy chiều nay lớp chúng ta qua thăm tiện đưa bài mới cho các cậu ấy đi"
"Được đó"
Chính giây phút ấy nhóm của Định, Hà, Hiền, Lâm đã nhận ra mọi thứ lại bắt đầu quay trở lại từ đầu, riêng Ngọc thì không nhận ra điều ấy từ lúc đến trường cậu ta như quên hẳn mọi thứ xảy ra ở nhà Lam. Lam đã MẤT TÍCH!
Chỉnh sửa cuối: