Bài viết: 66 

Chương 30 Nắm chắc lấy chàng trai
Buổi chiều lúc Thanh Tùng lái xe đến đón cô là 5h30. Chiều nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, khoác một chiếc áo khoác nhẹ đeo chiếc túi nhỏ bên hông trông thật trẻ trung nữ tính rất đáng yêu. Lúc đi ra khỏi phòng Thu Thủy nhìn cô:
"Cậu đi hẹn hò thật đấy à?"
Thu Hoài cười cười:
"Ừ, mình đi hẹn hò cùng anh ấy đây, bye"
Nói xong cô ra khỏi cửa nhà. Xuống đến cổng chung cư thấy xe của anh cô chạy đến mở cửa bước vào. Anh nhìn cô khóe miệng câu lên:
"Cám ơn em cho anh chút thể diện."
Cô nhìn anh ánh mắt cười:
"Không có gì, việc nên làm thôi."
Cô cúi xuống đang thắt dây an toàn thì điện thoại của reo lên. Cô lấy ra thì thấy là cuộc gọi của Quốc Hùng. Cô có chút khó xử định không nghe bỏ vào túi nhưng ánh mắt của Thanh Tùng đã nhìn thấy tên người gọi:
"Em nghe đi, người ta gọi cho em lần này chắc không phải là tổ chức sinh nhật đâu."
Cô đánh mắt nhìn anh tỏ ra mình cây ngay không sợ chết đứng bấm trả lời còn bật loa ngoài cho anh nghe.
Anh nhìn thấy hành động của cô có chút buồn cười nhưng quả thực điều này khiến anh có cảm giác tin tưởng ấm áp:
"Alo anh Quốc Hùng có việc gì sao?"
Đầu dây bên kia nghe thấy tên cô cũng có chút vui mừng:
"À, không có gì, chỉ là muốn hỏi em tối nay có rảnh không anh mời em đi uống nước?"
Thanh Tùng cũng không vội lái xe đi. Anh đưa ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng nhìn cô ý cười như không có việc gì. Cô nhìn anh có chút ấp úng:
"Xin lỗi anh nhưng tối nay em có hẹn với bạn em rồi. Không đi được."
Bên kia có chút hụt hẫng:
"Vậy sao, anh có thể hỏi em chút được không?"
Thu Hoài mắt vẫn nhìn Thanh Tùng:
"Vâng, anh nói đi."
Bên kia nghe xong cũng hỏi thẳng vào vấn đề. Đúng với tác phong quân đội:
"Em hẹn cùng bạn trai hay bạn gái?"
Cô có chút khóc dở mếu dở với câu hỏi này. Cô nhìn Thanh Tùng thấy ngón tay anh vẫn gõ vào vô lăng:
"Là bạn trai ạ."
Quốc Hùng có chút thất vọng:
"Có phải người hôm trước gặp ở quán ăn, là anh trai của Thanh Loan có phải không?"
Cô cười nhẹ nhỏ giọng trả lời:
"Vâng là anh ấy."
Lúc này thì Quốc Hùng hết hy vong:
"À, thế thì em đi chơi vui vẻ. Anh cúp máy trước nhé."
Nói xong điện thoại bị cúp trước mặt cô. Thanh Tùng lúc này một tay để trên vô lăng, một tay để bên ghế cô nghiêng người qua:
"Có lẽ tốc độ cũng nhanh không kém nhỉ?"
Cô cất điện thoại vào túi quay sang nhìn anh:
"Cũng không hẳn."
Anh quay sang nhìn cô cười nhẹ một tiếng:
"Em cũng bắt đầu lên sàn nên cao giá rồi không biết còn có mấy anh hàng xóm nào tiếp theo nữa?"
Cô nhìn anh ánh mắt có chút khẳng đinh:
"Anh ghen sao?"
Anh cười cười nhìn cô:
"Em nghĩ xem?"
Cô giọng có chút khẳng định:
"Vậy là anh thích em rồi đúng không?"
Anh giơ tay gõ nhẹ lên trán cô khẽ cười:
"Đi thôi, giờ em muốn đi chỗ nào?"
Cô hừ nhẹ:
"Chẳng phải anh nói muốn hẹn hò hay sao?"
Anh nhìn cô nén cười:
"Nên đang hỏi em muốn hẹn hò chỗ nào?"
Cô chu miệng rồi bĩu môi lên nhìn anh:
"Không phải đây là địa bàn của anh sao?"
Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ má cô:
"Vậy đi ăn trước sau đó mua sắm chút gì hoặc đi dạo bộ tùy em chọn?"
Cô gật gật đầu hai má dường như bắt đầu nóng dần lên. Cùng anh đi vào nhà hàng lúc đi qua một bàn ăn thì một cậu bé chừng hai tuổi từ đâu lon ton đi tới quệt nhẹ vào người cô rồi ngã xuống đất. Cô vội vàng ngồi xuống đỡ cậu bé dậy xoa nhẹ mông cho nó:
"Bé con em có sao không?"
Cậu bé nhìn cô cười cười lắc đầu rồi lại ngủng ngẩy đi mất.
Cô cùng anh đến một bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Lúc gọi món anh luôn hỏi ý cô rồi mới quyết định.
Đang ngồi chờ món ăn lên thì chợt một thân hình nhỏ bé từ sau ghế lũn cũn bước qua chỗ cô khiến cô ngơ ngác:
"Ôi bé con? Sao em lại chạy lại chỗ này, ba mẹ em đâu?"
Cậu bé cười cười quay đầu chỉ vào bàn sau cô:
"Chị chị ba mẹ em."
Cô quay đầu nhìn về bàn phía sau thấy một đôi vợ chồng đang ngồi ăn cũng nhìn về phía cô cười cười. Cô nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ.
Cô véo nhẹ má của cậu bé rồi đưa tay bế cậu lên nhưng nhóc con lại hiếu động lon ton chạy đi.
Một màn này Thanh Tùng nhìn thấy có chút tâm tư.
Khi món ăn được đưa lên anh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Cô cười cười nghiêng đầu nhìn anh.
Đang ăn thì đôi vợ chồng kia đi qua người vợ lên tiếng:
"Xin lỗi hai bạn, nhóc con nhà chúng tôi có chút hiếu động nên làm phiền hai bạn."
Thu Hoài nhìn người chồng đang bế cậu bé thì cười cười:
"Không sao đâu ạ, cậu bé rất ngoan và đáng yêu."
Cô đưa tay nắm lấy tay của cậu bé trêu đùa.
Người vợ nhìn thấy cũng vui vẻ:
"Cám ơn, cô thật tốt bụng chắc chắn sau này cô sẽ là một người mẹ yêu thương con tuyệt vời."
Người vợ nói rồi cúi đầu chào đi. Người chồng bế cậu bé đi qua cũng gật đầu chào hai người rồi vỗ nhẹ vai anh:
"Nắm chắc lấy chàng trai."
Thanh Tùng ý vị cười nhìn cô.
Cô cúi đầu xuống mặt có chút đỏ hồng.
Anh gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát cô:
"Em ăn đi không người khác lại nghĩ anh không chú trọng chăm sóc em."
Cử chỉ chăm sóc lời nói của anh làm cho cô cảm thấy thật tốt nên ngoan ngoãn ăn cơm.
"Cậu đi hẹn hò thật đấy à?"
Thu Hoài cười cười:
"Ừ, mình đi hẹn hò cùng anh ấy đây, bye"
Nói xong cô ra khỏi cửa nhà. Xuống đến cổng chung cư thấy xe của anh cô chạy đến mở cửa bước vào. Anh nhìn cô khóe miệng câu lên:
"Cám ơn em cho anh chút thể diện."
Cô nhìn anh ánh mắt cười:
"Không có gì, việc nên làm thôi."
Cô cúi xuống đang thắt dây an toàn thì điện thoại của reo lên. Cô lấy ra thì thấy là cuộc gọi của Quốc Hùng. Cô có chút khó xử định không nghe bỏ vào túi nhưng ánh mắt của Thanh Tùng đã nhìn thấy tên người gọi:
"Em nghe đi, người ta gọi cho em lần này chắc không phải là tổ chức sinh nhật đâu."
Cô đánh mắt nhìn anh tỏ ra mình cây ngay không sợ chết đứng bấm trả lời còn bật loa ngoài cho anh nghe.
Anh nhìn thấy hành động của cô có chút buồn cười nhưng quả thực điều này khiến anh có cảm giác tin tưởng ấm áp:
"Alo anh Quốc Hùng có việc gì sao?"
Đầu dây bên kia nghe thấy tên cô cũng có chút vui mừng:
"À, không có gì, chỉ là muốn hỏi em tối nay có rảnh không anh mời em đi uống nước?"
Thanh Tùng cũng không vội lái xe đi. Anh đưa ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng nhìn cô ý cười như không có việc gì. Cô nhìn anh có chút ấp úng:
"Xin lỗi anh nhưng tối nay em có hẹn với bạn em rồi. Không đi được."
Bên kia có chút hụt hẫng:
"Vậy sao, anh có thể hỏi em chút được không?"
Thu Hoài mắt vẫn nhìn Thanh Tùng:
"Vâng, anh nói đi."
Bên kia nghe xong cũng hỏi thẳng vào vấn đề. Đúng với tác phong quân đội:
"Em hẹn cùng bạn trai hay bạn gái?"
Cô có chút khóc dở mếu dở với câu hỏi này. Cô nhìn Thanh Tùng thấy ngón tay anh vẫn gõ vào vô lăng:
"Là bạn trai ạ."
Quốc Hùng có chút thất vọng:
"Có phải người hôm trước gặp ở quán ăn, là anh trai của Thanh Loan có phải không?"
Cô cười nhẹ nhỏ giọng trả lời:
"Vâng là anh ấy."
Lúc này thì Quốc Hùng hết hy vong:
"À, thế thì em đi chơi vui vẻ. Anh cúp máy trước nhé."
Nói xong điện thoại bị cúp trước mặt cô. Thanh Tùng lúc này một tay để trên vô lăng, một tay để bên ghế cô nghiêng người qua:
"Có lẽ tốc độ cũng nhanh không kém nhỉ?"
Cô cất điện thoại vào túi quay sang nhìn anh:
"Cũng không hẳn."
Anh quay sang nhìn cô cười nhẹ một tiếng:
"Em cũng bắt đầu lên sàn nên cao giá rồi không biết còn có mấy anh hàng xóm nào tiếp theo nữa?"
Cô nhìn anh ánh mắt có chút khẳng đinh:
"Anh ghen sao?"
Anh cười cười nhìn cô:
"Em nghĩ xem?"
Cô giọng có chút khẳng định:
"Vậy là anh thích em rồi đúng không?"
Anh giơ tay gõ nhẹ lên trán cô khẽ cười:
"Đi thôi, giờ em muốn đi chỗ nào?"
Cô hừ nhẹ:
"Chẳng phải anh nói muốn hẹn hò hay sao?"
Anh nhìn cô nén cười:
"Nên đang hỏi em muốn hẹn hò chỗ nào?"
Cô chu miệng rồi bĩu môi lên nhìn anh:
"Không phải đây là địa bàn của anh sao?"
Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ má cô:
"Vậy đi ăn trước sau đó mua sắm chút gì hoặc đi dạo bộ tùy em chọn?"
Cô gật gật đầu hai má dường như bắt đầu nóng dần lên. Cùng anh đi vào nhà hàng lúc đi qua một bàn ăn thì một cậu bé chừng hai tuổi từ đâu lon ton đi tới quệt nhẹ vào người cô rồi ngã xuống đất. Cô vội vàng ngồi xuống đỡ cậu bé dậy xoa nhẹ mông cho nó:
"Bé con em có sao không?"
Cậu bé nhìn cô cười cười lắc đầu rồi lại ngủng ngẩy đi mất.
Cô cùng anh đến một bàn bên cửa sổ ngồi xuống. Lúc gọi món anh luôn hỏi ý cô rồi mới quyết định.
Đang ngồi chờ món ăn lên thì chợt một thân hình nhỏ bé từ sau ghế lũn cũn bước qua chỗ cô khiến cô ngơ ngác:
"Ôi bé con? Sao em lại chạy lại chỗ này, ba mẹ em đâu?"
Cậu bé cười cười quay đầu chỉ vào bàn sau cô:
"Chị chị ba mẹ em."
Cô quay đầu nhìn về bàn phía sau thấy một đôi vợ chồng đang ngồi ăn cũng nhìn về phía cô cười cười. Cô nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ.
Cô véo nhẹ má của cậu bé rồi đưa tay bế cậu lên nhưng nhóc con lại hiếu động lon ton chạy đi.
Một màn này Thanh Tùng nhìn thấy có chút tâm tư.
Khi món ăn được đưa lên anh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Cô cười cười nghiêng đầu nhìn anh.
Đang ăn thì đôi vợ chồng kia đi qua người vợ lên tiếng:
"Xin lỗi hai bạn, nhóc con nhà chúng tôi có chút hiếu động nên làm phiền hai bạn."
Thu Hoài nhìn người chồng đang bế cậu bé thì cười cười:
"Không sao đâu ạ, cậu bé rất ngoan và đáng yêu."
Cô đưa tay nắm lấy tay của cậu bé trêu đùa.
Người vợ nhìn thấy cũng vui vẻ:
"Cám ơn, cô thật tốt bụng chắc chắn sau này cô sẽ là một người mẹ yêu thương con tuyệt vời."
Người vợ nói rồi cúi đầu chào đi. Người chồng bế cậu bé đi qua cũng gật đầu chào hai người rồi vỗ nhẹ vai anh:
"Nắm chắc lấy chàng trai."
Thanh Tùng ý vị cười nhìn cô.
Cô cúi đầu xuống mặt có chút đỏ hồng.
Anh gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát cô:
"Em ăn đi không người khác lại nghĩ anh không chú trọng chăm sóc em."
Cử chỉ chăm sóc lời nói của anh làm cho cô cảm thấy thật tốt nên ngoan ngoãn ăn cơm.