Chương 4 Hồi kết
[BOOK]Lần này, khi Minh Duy và Nguyễn Lan bước qua cánh cửa dẫn đến toa 3, khung cảnh biến đổi lần nữa. Nội thất của toa tàu như của những năm thế kỷ 19, với ghế tựa và cột chống toàn bằng gỗ. Ánh sáng le lói từ những chiếc đèn cổ hình bông hoa treo trên trần và dọc hai bên tường mang đến cảm giác rờn rợn. Toa này rất đông người, đa số ngồi ở hai bên ghế tựa, một số người đứng, cười nói ồn ào. Nguyễn Lan và Minh Duy nép người đi giữa đám đông.
Đoàng. Đoàng.
Đột nhiên, tiếng hai phát đạt đột ngột nổ ra. Đám đông giãn ra, để lộ ra giữa toa tàu là một người đàn ông xấu xí, mặc bộ quần áo nâu rách rưới, chột mắt, để râu quai nón với một hàm răng đen xì, lởm chởm.
"Toa tàu này đã bị chiếm. Giờ nó là của chúng tao. Hãy ngoan ngoãn nghe lời nếu không tất cả sẽ phải chết" Lão hét lên, khua trong không khí khẩu súng ngắn trên tay phải và một quả bom trên tay trái. Đám đông xung quanh xì xào, rồi nín lặng.
"Hai đứa mày, ngồi xuống mau, không tao cho ăn đạn" Thấy Nguyễn Lan và Minh Duy bước tới, tên cướp hét lên.
Nguyễn Lan đứng chắn giữa tên cướp và Minh Duy. Anh có vẻ không sợ.
"Thằng ôn này. Mày có nghe thấy tao nói gì không. Ngồi xuống!" Tên cướp hét lên lần nữa, dí họng súng vào trán Nguyễn Lan.
Đột ngột bằng một động tác nghiệp vụ chuyên nghiệp, Nguyễn Lan tránh họng súng, rồi đánh bật quả bom khỏi tay trái tên cướp.
"Ahhhh" Tên cướp hét lên, hướng họng súng trên tay phải về phía Nguyễn Lan. Nguyễn Lan nhanh tay gạt khẩu súng đi. Liền sau đó, anh đấm hai phát vào mặt tên cướp. Hắn lùi về phía sau, loạng choạng.
Đoàng. Đoàng. Đoàng. Ba phát đạn từ khẩu súng ngắn vang lên.
Nguyễn Lan lùi bước, anh ôm ấy bụng, ngã xuống.
Đám đông vây lấy tên cướp từ đằng sau, khống chế rồi trói chặt hắn lại.
Minh Duy ngồi xuống bên người cộng sự của mình.
"Anh Duy, em bị thương rồi. Anh phải tiếp tục lên phía đầu tàu. Tạ Hân, cô ta.." Nguyễn Lan một tay ôm lấy bụng, một tay giữ lấy vai Minh Duy, cố chịu đau, thều thào nói. Rồi đột nhiên anh bất tỉnh.
"Lan!" Minh Duy hét lên. Anh ôm chầm lấy người cộng sự, nước mắt lã chã rơi.
Từ phía đám đông, một người phụ nữ lớn tuổi bước tới.
"Đừng lo. Tôi là y tá. Để tôi chăm sóc cho cậu ấy" Bà ta ngồi xuống bên Nguyễn Lan.
"Rất may cậu ấy chỉ bị thương phần mềm thôi. Cậu phải lên đầu tàu báo cho lái tàu biết" Sau khi kiểm tra vết thương, bà nói với Minh Duy.
"Được. Hãy đợi tôi ở đây. Tôi sẽ quay lại ngay" Minh Duy lau nước mắt, đứng dậy, rồi bước về phía toa 2.
* * *
Minh Duy bước vào toa 2, anh nhận ra toa này trống không.
Anh bước chầm chậm giữa hai hàng ghế gỗ. Đột nhiên anh nhìn thấy hình bóng mình trong tấm kính cửa. Nhưng lạ thay, khi anh nhìn lại gần thì nhận ra đó là không phải là hình bóng của chính anh mà là hình bóng của người cha đã mất. Hình bóng của người cha trông như một hồn ma nhìn anh từ thế giới bên kia. Cảm giác quái lạ trỗi dậy trong lòng anh.
"Cha! Con Minh Duy đây!" Anh hét to cho đỡ sợ.
Bụp. Đột nhiên điện chợt tắt. Anh không thể nhìn thấy cha anh trong tấm kính nữa. Anh run rẩy lần mò đi tiếp trong bóng tối.
Khi gần đến cuối toa, chợt tiếng sấm vang lên.
Đùng.
Tiếp theo đó, ánh chớp của tia sét lóa lên, cắt ngang bầu trời, làm sáng loáng cả toa tàu. Minh Duy kịp nhận ra trên thành tàu là dòng chữ bằng sơn đỏ như máu:
"Minh Duy Phải Chết!"
Sợ hãi, anh chạy tới toa số 1.
* * *
Trong toa 1, khung cảnh bây giờ không khác gì địa ngục. Toa tàu tối om. Ánh sáng duy nhất là từ những chiếc đèn bão le lói hai bên. Thành tàu và sàn tàu ẩm ướt, nhầy nhụa chất lỏng đỏ như máu. Không có một chiếc ghế nào. Thay vào đó là những con người đứng chết trân như những xác sống. Trong đôi mắt họ, sự sống dường như không còn.
Sợ hãi tột độ, Minh Duy chạy nhanh hết sức qua đám đông.
Cuối cùng, anh cũng đến được đầu tàu.
* * *
Minh Duy bước vào toa đầu tàu. Anh nhận ra toa tàu này không có bàn ghế, cũng không có máy móc thiết bị, mà chỉ có một ngọn đèn chiếu xuống từ trên trần nhà. Trông toa tàu như một sân khấu nhỏ. Và đứng giữa toa tàu là Tạ Hân.
"Xin chào, vị khách đặc biệt" Tạ Hân nói một cách bí hiểm. Có một con quạ đậu trên vai cô ta. Mắt cô ta đỏ như máu.
"Hân! Tại sao em lại làm việc này? Em muốn gì ở anh?" Minh Duy bước dần đến, gặng hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi không biết, con tàu này là con tàu Sinh Tử?" Tạ Hân tránh né câu trả lời, nhìn Minh Duy rồi nói.
"Ý em là sao?" Minh Duy hỏi.
"Toa 8 là Khởi đầu, Toa 7-6 là Sinh, Toa 5-4 là Lão, Toa 3-2 là Bệnh, Toa 1-Đầu tàu này là Tử" Tạ Hân nhoẻn miệng cười đến tận mang tai, răng cô ta trắng ởn.
"Ngươi là ai, ngươi là cái gì?" Minh Duy dường như biết người con gái trước mặt mình không còn là Tạ Hân. Anh nhìn cô gái, kinh sợ nói.
"Thôi nào, ta biết ngươi có thể đoán được mà" Tạ Hân nháy mắt.
"Ngươi là, Quỷ Satan?" Minh Duy run lên cầm cập.
"Chính xác" Con quạ đột nhiên nhìn Minh Duy, trả lời. Đột nhiên nó kêu "Quác", rồi sải cánh bay nhanh về phía Minh Duy.
"Minh Duy Phải Chết! Minh Duy Phải Chết! Minh Duy Phải Chết!" Con quạ kêu loạn lên. Móng vuốt nó giương ra phía trước. Minh Duy giơ tay che mặt.
"Ahahahahahaha"
Bóng tối bao trùm trong tràng cười ngặt nghẽo của Tạ Hân.
* * *
Tít tít tít tít tít.
Minh Duy choàng tỉnh. Anh nhận ra mình đang nằm trên giường. Người anh vã mồ hôi, đầu thì đau như búa bổ. Anh nhìn sang bên phải, chiếc đồng hồ báo thức với dòng chữ số đỏ đang kêu inh ỏi. Minh Duy mệt mỏi ngồi dậy. Anh cầm chiếc đồng hồ báo thức lên xem ngày. Đó là ngày 30/11/2030.
Anh chợt nghe thấy tiếng nhạc vọng sang từ nhà hàng xóm. Đó là bài hát
Đời là gì ngoài một giấc mơ .
Minh Duy ra khỏi giường rồi bước loạng choạng vào nhà tắm. Anh dấp nước lên mặt cho tỉnh ngủ. Nhìn vào gương, anh thấy một con người mệt mỏi, với mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng. Anh tự hỏi mình đã trở nên như thế này từ bao giờ. Mở lọ thuốc trầm cảm để ở mặt kính, anh lấy ra một viên, để vào miệng, rồi lấy nước uống cạn.
* * *
Thay quần áo xong, Minh Duy bước ra đường từ tòa nhà. Đó là một buổi sáng Hà Nội như bao ngày. Con đường vừa ngớt mưa, nhưng những tia nắng ban mai lấp lánh hiếm hoi rọi chiếu qua màn sương, qua đám lá cây xuống phía dưới quảng trường đã khiến bầu không khí trở nên bớt lạnh lẽo. Trên đường xe cộ đông dần. Cuộc sống đô thị lại bắt đầu.
Buổi sớm mai thật dễ chịu. Minh Duy nhìn lên trời, nghĩ. Anh cảm thấy mình như một con người mới.
Minh Duy quyết định nghỉ làm một ngày và gọi cho Ngọc Ân để xác nhận buổi hẹn.
Hẳn cô ấy sẽ vui lắm đây. Anh nghĩ.
Minh Duy bước nhanh qua quảng trường về phía bãi xe. Đàn chim bồ câu nhìn thấy bóng dáng anh bước tới, vỗ cánh bay về phía trời xa.
Hết – 05/04/2022[/BOOK]