Cho đến một ngày nắng ấm hong khô nụ cười Xanh, cũng là ngày câu chuyện của bọn tôi kết thúc.
Không có nước mắt, nhưng lại rất nhiều đau lòng.
Tôi nói mình không hối hận, cũng không buồn bã. Chỉ là khi tấm lưng buồn của Xanh đã không còn khiến tôi nặng lòng như trước, tôi lại thấy tiếc nuối vô cùng. Bởi rất nhiều năm sau này, tôi mới nhận ra một điều tuổi 17 mình không hề hay biết. Tôi không hề biết, Xanh chắc cũng chẳng thể biết, rằng giữa những cơn mưa tháng năm trắng xóa đất trời ấy, tôi đã đem lòng yêu em nhiều đến vậy..
- Sứa -