Ngày chia tay mình gọi tên nhau Nhưng không ngọt ngào như trước Bởi mình đã lùi một bước Về cái thuở chẳng còn thể yêu thương.. - Trân -
Em có là em của ngày xưa? Đã bao lần mưa gió sang mùa, Bây giờ trở lại không vẹn nữa, Em lạc mất gì, em biết chưa? (Trích "Đông tàn" - Wing89)
Cho em vay một ngày còn nhớ anh, để mai mình xa, kỷ niệm em cũng sẽ chẳng cất giữ thêm. Mình đi qua nhau như một cái duyên lỡ thời, anh chưa từng ôm lòng tiếc, em cũng không biết cách giữ tay. (Trích "Cho em vay một ngày còn nhớ anh" - Trà sữa cho tâm hồn)
Anh vẫn cứ nghĩ mình là một con cá mắc kẹt trong lòng đại dương, khi một ngày anh tỉnh dậy, thật kỳ lạ thấy mình lửng lơ ở khoảng không giữa trần nhà và nền gạch của căn nhà gỗ cũ kỹ này. Một nơi xa lạ, chẳng có chút kết nối gì với phần đời khi trước. Nó khiến anh như kẻ mộng mị. Nhớ nhớ. Rồi quên quên. Không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh và sự nuối tiếc của chính mình. Anh đã "sống" – phải, hãy cứ để anh tin rằng anh đã "sống" – qua bao lâu thời gian trong căn nhà này, giữa khu rừng phía nam một thị trấn, với nỗi sợ hãi về cái chết của mình. Anh không lập nổi một phiên tòa để tự vấn lương tâm. Và bởi anh tin rằng ngày đó anh hoàn toàn không muốn dùng đến cái chết như một phương kế cuối cùng. Anh muốn quay về. Nhưng không còn đường nữa. Những ngả đường đã bị xóa mờ. Và anh lạc lối. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ. (Trích "Mùa Hạ giữa ngả đại dương" - Thụy)
Nguyên, cậu biết không, giá như chúng mình gặp nhau vào một ngày trời mưa. Tại sao, tôi hỏi. Vì khi ấy, An Chi cười, buồn xo như thể con sóng quên mất đường về, có lẽ cậu sẽ yêu tớ. (Trích "Hạt táo của An Chi" - Thụy)
Anh là của những miền xa, Của cơn gió lạ ngang qua đỉnh trời. Anh là của những cuộc vui, Là cay đắng của một đời riêng em. - Trần Việt Anh -
Đủ can đảm để trao đi niềm tin, Đủ yêu thương để kiên trì chờ đợi! Yêu thương đời người chỉ cần có thể thôi! - Sứa -
Vì hạnh phúc nằm trong lòng tay mình, nên em ơi đừng đặt vào tay bất kì một ai khác, nghe em! - Sứa -
Cho đến một ngày nắng ấm hong khô nụ cười Xanh, cũng là ngày câu chuyện của bọn tôi kết thúc. Không có nước mắt, nhưng lại rất nhiều đau lòng. Tôi nói mình không hối hận, cũng không buồn bã. Chỉ là khi tấm lưng buồn của Xanh đã không còn khiến tôi nặng lòng như trước, tôi lại thấy tiếc nuối vô cùng. Bởi rất nhiều năm sau này, tôi mới nhận ra một điều tuổi 17 mình không hề hay biết. Tôi không hề biết, Xanh chắc cũng chẳng thể biết, rằng giữa những cơn mưa tháng năm trắng xóa đất trời ấy, tôi đã đem lòng yêu em nhiều đến vậy.. - Sứa -