Heny vẫn không thể tin được cô lại có thai, là có thai với Hundre. Cảm giác uất hận dâng trào trong lòng ngực cô khi nghe vị bác sĩ già khẳng định chắc nịch cô đã có thai. Cái thai đã được hai tuần tuổi. Cô không thể nào có thai với kẻ thù được, đồng đội sẽ đối xử với cô như thế nào, còn có thiếu tướng Andy nữa, cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy thêm lần nào nữa.
"Nghe nói cô đã mang thai con của tôi, sao cô lại không vui? Đứa bé này nếu là con gái sẽ xinh đẹp giống như cô, còn nếu là con trai sẽ dũng mãnh giống như tôi, còn gì tuyệt hơn nữa." Đây là lần đầu tiên cái tên cầm thú Hundre lại nói chuyện với cô nhẹ nhàng như vậy, hắn không quát mắng, không đe dọa.
Trái với vẻ vui mừng của hắn, Heny lâm vào trầm cảm, cô cười như điên dại: "Tại sao ư, tôi không thể về Trái Đất nữa rồi, tôi như vậy còn tư cách gì để về đây, anh nói có phải không? Haha, sao tôi lại khổ như vậy, tôi không muốn sống ở đây nữa."
Hundre trầm mặc, hắn kề sát vào mặt cô quát lớn: "Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, cô chỉ có thể ở nơi này mà thôi." Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô trở nên điên cuồng như vậy, cô không sợ hắn, cô hất tay hắn ra khỏi khuôn mặt của cô, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn hắn chăm chăm. Hundre hoảng sợ lùi về sau, không hiểu sao hắn lại cảm thấy sợ, sợ một ngày nào đó hắn quay lại căn phòng này cô sẽ không còn chờ hắn ở đây nữa.
Hundre lảo đảo đứng dậy, hắn biết hắn đã yêu cô sâu đậm nhưng người phụ nữ ở trước mặt chưa bao giờ yêu hắn dù chỉ là một chút. Trong lòng cô hắn giống như một loài sâu bọ đáng sợ khiến cô ghê tởm. Hắn không muốn làm cô tổn thương như vậy, chỉ là người đàn ông từ nhỏ đã thiếu tình thương như hắn lại không biết được cách yêu chiều một cô gái là như thế nào. Cô càng chống đối lại hắn, hắn lại càng muốn thuần phục cô hơn, giống như thuần phục một con sư tử nhỏ. Hắn muốn mãi mãi nhốt cô ở bên cạnh, không cho cô cơ hội gặp gỡ bất kì người đàn ông nào. Nhưng khi nhìn lại cô gái gầy gòm, xanh xao đang ngồi thơ thẩn dưới nền đất, Hundre bỗng thấy hối hận, lòng hắn nhói lên, từ lúc nào một cô gái xinh xắn như cô lại trở nên gầy yếu như vậy. Hắn nhẹ nhàng đi đến ôm cô đặt lên giường lớn. Hundre sai thuộc hạ mang đồ ăn vào, hắn tự tay bón từng thìa thức ăn vào miệng cô.
Kể từ ngày biết được cô mang thai, Hundre trở nên nhẹ nhàng hơn, bất cứ hành động nào hắn cũng làm thật cẩn thận, chỉ sợ ồn ào ảnh hưởng đến cô gái. Heny cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cô không còn chống đối hắn nữa, cô suốt ngày trầm mặc không nói một lời. Hundre rất lo sợ, nhìn cô như vậy hắn lại càng sợ hơn, sợ cô nghĩ quẩn bỏ hắn lại đây một mình. Hắn không biết hắn phải làm gì nữa thì cô mới trở nên vui vẻ trở lại. Mặc dù công việc của hắn vô cùng bận rộn, Hundre vẫn luôn giành nhiều thời gian để dắt cô gái nhỏ đi ra ngoài chơi, hắn nghe người ta nói phụ nữ mang thai nên ra ngoài hít thở không khí trong lành để tâm trạng trở nên tốt hơn.
* * *
Thời gian thấm thoát đã trôi qua hai tháng, bụng của Heny ngày một to hơn, bác sĩ rất lo lắng cho tình trạng của cô. Cô suy sụp, gầy yếu như vậy làm sao có thể an toàn mà sinh ra đứa bé, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Ông ấy cũng thường xuyên lui tới nói chuyện với Hundre, hi vọng ngài thiếu tướng giành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho cô gái. Dù sao đó cũng là vợ và con của hắn. Nhưng dạo gần đây, Hundre luôn bận rộn, hắn phải chạy tới chạy lui huấn luyện binh lính để chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn giữa Trái Đất và Kepler. Hắn không thể giành nhiều thời gian cho Heny được, điều này làm hắn cảm thấy áy náy, chỉ hi vọng cuộc chiến mau chóng chấm dứt, hắn có thể giành được thắng lợi, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ đền bù thật nhiều cho cô.
Cuối cùng, ngày Trái Đất tấn công vào Kepler đã rất gần, lần này người dẫn binh đội Trái Đất đi Kepler là thiếu tướng Andy, người này tuyệt đối không dễ đối phó. Trận binh hắn đưa ra vô cùng phức tạp, hơn nữa hình như bọn họ đã chế tạo được thiết bị điều khiển bảng mạch của robot. Hundre đã phải làm việc ngày đêm liên tục để tìm cách mã hóa thiết bị của người Trái Đất. Đến lúc đoàn phân do Andy dẫn đầu tiến vào căn cứ quân sự của Kepler thì Hundre gần như đã kiệt sức, hắn đã năm ngày không được ngủ.
Một cánh quân Trái Đất tấn công vào mạn phải của căn cứ, tiến sĩ Krip đã điều động quân lực đi xử lý, thế trận giằng co giữa hai bên diễn ra, không ai chịu thua ai. Còn nói vũ khí của quân đội Trái Đất đã cải tiến hơn, chỉ cần một phát súng liền tiêu diệt được một người máy khổng lồ. Hundre không thể để Kepler bị yếu thế hơn nữa, hắn điều số lượng quân lớn hơn hòng tiêu diệt toàn bộ đoàn quân của Andy. Nhưng ngay khi quân Kepler vừa tiến vào thì quân đội Trái Đất lại nhanh chóng rút lui. Gần như đây là một cái bẫy mà họ đã giăng sẵn. Không, đây chắc chắn là một cái bẫy vì chỉ trong vòng năm phút sau, một tiếng nổ lớn vang lên đã phá hủy toàn bộ một vùng căn cứ vững chắc của Kepler. Thì ra người Trái Đất đã cài mìn vào trong đây. Hundre giận dữ, hắn tuyệt đối không thể để thua được. Hắn đành phải đưa ra vũ khí bí mật của Kepler, đội quân người biến dị. Dưới mệnh lệnh đưa ra của tiến sĩ Kepler, đoàn quân đội biến dị như những con thú hung dữ liền tiến vào. Bọn chúng như phát điên phá nát tất cả mọi thứ, tiếng đổ vỡ vang lên ở khắp nơi, còn có những tiếng la hét của những người bị quái thú ăn thịt, tất cả hòa lại thành một âm thanh ghê rợn. Hundre cười độc ác, bọn chúng rồi sẽ phải chịu thua dưới những con quái vật mang hình người này thôi. Sẽ không có cách nào có thể chống lại được bọn chúng, liều thuốc duy nhất IM2T vẫn còn trong tay người Kepler. Tiếng la hét vang lên ở khắp mọi nơi, Hundre quyết định sẽ nghỉ ngơi một tí, hắn tiện thể ghé thăm cô gái nhỏ một tí. Thật không ngờ khi Hundre đi tới căn phòng bí mật lại vô tình phát hiện tiếng nói chuyện của hai người, một nam một nữ.
"Cô đã phản bội chúng tôi, tại sao cô lại làm vậy? Tôi không ngại gian khổ đến đây chỉ với một mục đích cứu cô khỏi cái nơi quỷ quái này, không ngờ tôi lại nhận được câu trả lời cô đã mang thai con của Hundre. Cô nói tôi phải xử lý cô thế nào đây?" Người đàn ông đau khổ quỳ thụp xuống mặt đất, gương mặt hắn thất thần, hắn không dám nhìn cô gái trước mặt một lần nữa, lòng hắn đau như đứt từng đoạn ruột. Người hắn yêu thương hiện tại lại mang thai con của kẻ thù, thật nực cười làm sao.
"Em xin lỗi, em thật xin lỗi, anh hãy giết em đi, em không muốn sống nữa đâu, huhu. Cuộc sống của em đã quá nhục nhã rồi." Là tiếng của Heny, cô ấy đang cầu xin người đàn ông kia giết cô ấy. Lòng Hundre đau đớn, tại sao cô lại như vậy, bên cạnh hắn lại đau khổ đến như vậy sao, cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ ở trong bụng chứ, nó là con của hắn. Hundre không suy nghĩ nữa, hắn cầm súng tiến về phía sau người đàn ông kia. Hắn muốn nhìn rõ xem tên kia là ai lại dám ngang nhiên đi cướp vợ của hắn. Hundre đẩy nhẹ cửa đi vào, người kia đang quay lưng lại với hắn, là một bóng lưng to lớn cô độc, hình như tên đó đã bị thương, một bên gương mặt hắn đầy máu vẫn không thể che được những đường nét cương trực. Tay Hundre cầm súng nhắm thẳng vào đầu cậu ta. Ngay khoảng khắc hắn bóp cò súng, một thân ảnh nhỏ nhắn liền lao vào che chắn cho người kia. Tiếng súng vang lên một tiếng, dội thẳng vào đầu hai người đàn ông. Chỉ thấy cô gái nhỏ ngã xuống, máu từ người cô chảy ra nhuộm đỏ cả sàn nhà. Hundre như điên dại lao vào chỗ cô gái, hắn vừa mới bắn cô, hắn run run quỳ xuống bên cạnh cô.
"Làm ơn, Heny, em đừng có chuyện gì, người đâu người đâu cứu Heny với." Hundre quát lớn, hắn nhìn cô gái nằm đó, khuôn mặt của cô trắng bệt, sự sống của cô đang dần mất.
"Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng giấc mơ của tôi đã đúng. Nếu có một nguyện vọng cuối cùng tôi chỉ mong hai người dừng những trận chiến vô nghĩa. Tôi rất yêu thiếu tướng Andy." Nói rồi Heny buông tay, cô nằm nó yên lặng như một thiên thần đang rời khỏi nơi trần thế.
"Tôi rất hối hận, Heny." Andy ngồi bất động, nước mắt chảy dài trên hai gò má. Anh thế mà lại để mất cô mãi mãi.
-----Hết-----