Truyện Ngắn Chiến Tranh Giữa Các Hành Tinh - Hoàng Yến

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi hoangyencao, 2 Tháng tư 2020.

  1. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chiến Tranh Giữa Các Hành Tinh

    [​IMG]


    Tác Giả:
    Hoàng Yến

    Thể loại: Truyện ngắn, xuyên không

    Link Đóng Góp - Thảo Luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoàng Yến

    Văn án:

     
    GillNguoingoai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Heny tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, trước mắt cô là một khung cảnh lạ lẫm. Hai thanh niên cao lớn đang đứng nhìn cô chằm chằm, tên tóc đen nhìn thấy cô tỉnh dậy, hắn liên tục ra lệnh người bên cạnh: "Cô ta tỉnh dậy rồi, cậu hãy điều tra cô ta thật kĩ, nếu là gián điệp bên kia thì lập tức tiêu diệt." Nói rồi hắn nhìn cô một lượt, sau đó quay lưng đi thẳng ra khỏi phòng thí nghiệm.

    Heny hơi bất ngờ với hai người trước mặt, cô đang ở cái nơi quỷ quái gì vậy, cô phát hiện xung quanh mình có rất nhiều máy móc, thiết bị đang dính trực tiếp vào người cô. Heny trầm mặc, cô khó khăn lắm mới ngồi dậy được: "Các anh có thể cho tôi biết, tôi đang ở đâu được không?"

    Người đàn ông tóc vàng nhìn cô, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: "Cô đang ở trung tâm nghiên cứu X thuộc thành phố Trọng điểm của Trái Đất."

    Nơi này thật lạ lẫm, Heny chưa bao giờ nghe đến tên của thành phố này. Cô ngẩn người hồi lâu. Heny nhớ lại cô đang ngồi ăn sáng tại nhà, đột nhiên có tiếng gõ cửa liên tục làm cô đành phải bỏ dở bữa sáng. Thật kì lạ là khi cô mở cửa thì bên ngoài lại không có một ai. Heny ngờ vực đang định xoay người vào đóng cửa thì cô phát hiện có một lốc xoáy khổng lồ đang tiến dần về phía cô, cô sợ hãi bỏ chạy nhưng trong phút chốc lốc xoáy khổng lồ đó đã cuốn cô vào sâu bên trong, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức. Khi Heny tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm ở khu vực lạ lẫm này.

    "Cô đang ở niên đại 2218". Một giọng nói lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ mơ hồ của Heny. Cô có nghe nhầm không, là niên đại 2218, tức là năm 2218, đáng lẽ cô phải ở năm 2019 chứ nhỉ. Sao cô có thể đi đến thế giới của gần hai trăm năm sau được.

    Nhìn cô ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người tóc vàng đứng ở phía trước lạnh nhạt giải thích: "Thật ra tôi đang làm thí nghiệm dịch chuyển thời gian và không gian, tôi đã thành công trở lại một thời điểm ở trong quá khứ. Tôi chỉ muốn biết bản thân có thể tác động được đến một sự kiện trong quá khứ hay không nên mới gõ cửa nhà cô. Thật không ngờ cô lại bị cuốn theo đến nơi đây."

    "Như vậy quá vô lý rồi, tôi phải trở về thời đại của mình. Yêu cầu anh hãy đưa tôi trở lại." Heny giận dữ, thí nghiệm anh ta làm thì anh ta phải chịu trách nhiệm, sao lại có thể làm ảnh hưởng đến một người vô tội như cô được.

    "Thật xin lỗi cô gái, tôi không cố ý kéo cô vào chuyện này. Tôi đã lập trình để trở về niên đại 2000, thật không ngờ thiết bị lại đưa tôi về năm 2019, tôi cũng không thể giải thích được điều này. Tôi nghĩ cô là một người đặc biệt nên mới bị đưa đến đây vì những lần thử nghiệm trước đó chưa bao giờ xảy ra sự cố nào như vậy." Người đàn ông tóc vàng vội giải thích với cô, tay hắn không ngừng ghi lại những thông số hiện lên trên các thiết bị gắn vào cô.

    "Thật điên mất, tên tóc vàng, anh nói đi bây giờ tôi phải làm sao đây." Heny hét ầm lên khi thấy hắn ta còn có thể bình tĩnh chú tâm vào đống máy móc ngổn ngang trên người cô.

    "Cô có thể gọi tôi là Ryan. Tôi đang ghi lại các thông số trong cơ thể của cô. Nếu cô muốn trở lại thế giới của mình thì tốt nhất hãy ngậm miệng lại." Ryan cảm thấy khó chịu khi có người làm phiền mình, cô gái này thật phiền phức. Hắn ta lẩm bẩm một mình: "Thật kì lạ, những thông số của cơ thể cô đều bình thường."

    "Là tôi có thể mơ được những giấc mơ báo trước về tương lai, tôi không nghĩ ra được mình có gì đặc biệt nữa, anh phải giúp tôi trở lại." Heny đành phải mở miệng, cô biết hiện tại nói ra bí mật này sẽ có thể giúp ích được cho nghiên cứu của hắn, như vậy cô mới có thể trở về được.

    Ryan có vẻ giật mình khi nghe cô nói vậy, hắn ta há hốc mồm ngạc nhiên: "Thì ra cô là một người đặc biệt." Hắn loay hoay gỡ hết thiết bị trên người cô xuống, vừa gỡ hắn vừa thì thầm: "Con người, cô nhớ phải giữ bí mật này, nghiên cứu của tôi cũng là do tôi bí mật làm, nên nếu cô tiết lộ với ngài thiếu tướng, cả tôi và cô đều sẽ không có lợi."

    Heny ngạc nhiên hỏi: "Ngài thiếu tướng?"

    "À tôi quên giới thiệu, người đàn ông đứng cạnh tôi khi nãy là thiếu tướng Andy. Cậu ta vô cùng nghiêm khắc, vì cô đột ngột xuất hiện nên bị rơi vào tầm ngắm của cậu ta. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ nói với cậu ta cô không phải gián điệp." Ryan nói một hơi, cậu không nhìn lấy cô một lần mà chỉ chăm chăm vào đống máy móc.

    "Còn anh là ai?" Heny ngờ vực.

    "Tôi đã giới thiệu rồi, tôi là Ryan, trợ lý của thiếu tướng Andy. Trách nhiệm của tôi là nghiên cứu để chế tạo máy móc cho Trái Đất." Ryan khó chịu nhìn Heny.

    "Nhưng hình như anh vẫn chưa nói rõ về tình hình ở nơi đây, tôi cũng cần phải biết để có thể thích nghi được chứ." Heny nhắc nhở Ryan, hắn ta có thể ngưng tập trung vào công việc được không, rõ ràng cô mới là người cần phải khai sáng ở đây chứ không phải là đống đồ linh tinh của hắn.

    "À xin lỗi, tôi quên mất. Để tôi sơ lược cho cô." Cuối cùng Ryan cũng nhìn về phía cô. "Thực ra thì từ mười lăm năm trước, một bộ phận con người đã rời khỏi Trái Đất để đi đến hành tinh Kepler sinh sống. Bọn họ phát triển rất nhanh cả về kinh tế và khoa học công nghệ. Sau đó.."

    "Sau đó bọn họ quay lại đánh chiếm Trái Đất với giả tâm độc chiếm vũ trụ." Heny nói chen vào lời của Ryan.

    Hắn ta mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô: "Sao cô biết được chuyện này, tôi còn chưa kể cho cô mà."

    "Haizz, anh bị đãng trí à Ryan, tôi có khả năng mơ thấy tương lai." Heny thở dài lắc đầu nhìn người đàn ông ngớ ngẩn ở trước mặt.

    "À, tôi quên mất." Hắn ta gãi gãi đầu đồng tình. Được một lúc Ryan lại bắt đầu kể tiếp: "Hiện tại cuộc chiến giữa Trái Đất và hành tinh Kepler đã diễn ra được một năm. Chúng ta bị tấn công bởi robot, thiệt hại là vô cùng nặng nề. Thủ tướng các nước trên Trái Đất đã cùng họp lại để thành lập một đội quân chống lại hành tinh Kepler. Và đó là lý do vì sao tôi có mặt ở đây."

    "À thì ra là vậy, vậy các anh định làm thế nào để chống lại robot." Heny tò mò hỏi.

    "Chuyện này là thông tin mật, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ tìm ra được biện pháp." Ryan nói khẽ.

    "Tôi đoán là liên quan đến bảng mạch chính của chúng." Heny nhớ lại, trong giấc mơ của cô, mỗi con robot của đối phương đều hoạt động dựa trên một bảng mạch chính.

    "Đúng vậy, tôi vẫn đang tìm cách chế tạo một thiết bị có khả năng vô hiệu hóa tất cả các bảng mạch đó." Người đàn ông tóc vàng trầm ngâm. Hắn có vẻ đang suy nghĩ đến một vấn đề nào đó.

    "Tại sao các anh lại không chế tạo robot để đánh lại bọn chúng, như vậy sẽ hiệu quả hơn?"

    "Điều đó rất nguy hiểm, chẳng may robot bị kích hoạt phản tác dụng thì chúng ta tiêu đời, cô nói có phải không?" Ryan cười với cô, Heny giờ mới để ý thì ra hắn ta cũng có thể cười đẹp như vậy.

    Hai người trò chuyện một hồi thì Andy tiến vào, hắn thong thả ngồi xuống chiếc ghế tròn màu trắng, chờ đợi báo cáo của Ryan. Nhìn thấy thiếu tướng trẻ tuổi, Ryan nhanh chóng chạy lại bên cạnh anh từng câu từng chữ dõng dạc báo cáo: "Báo cáo thiếu tướng, cô gái này không phải là gián điệp mà chỉ là một người bình thường đi lạc vào phòng thí nghiệm. Máy phát hiện nói dối không phát hiện ra được điều gì đáng ngờ từ cô ta. Tạm thời tôi sẽ để cô ta ở lại đây đảm bảo an toàn cho quân đội."

    "Được rồi, cô gái, cô tên gì?" Andy có vẻ không quan tâm lắm đến báo cáo của cấp dưới, hắn ra lệnh cho Ryan tiếp tục làm công việc, còn hắn thì nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi ở trên giường.

    "À, anh có thể gọi tôi là Heny, tôi tròn hai mươi tuổi." Heny cảm thấy khó chịu với ánh mắt soi mói của tên thiếu tướng, cô quay đầu, nhất quyết không nhìn hắn ta nữa.

    "Cô cứ thong thả ở lại đây, thiếu thứ gì cứ bảo Ryan cung cấp. Hai ngày sau, Ryan sẽ dẫn cô đến văn phòng của tôi. Cô sẽ làm trợ lý cho tôi. Còn bây giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt đi." Thiếu tướng Andy nhìn cô nói một mạch, sau đó hắn phân phó cho Ryan làm một số việc quan trọng rồi lại bỏ đi.

    Chờ Andy đi khỏi, Ryan mới ủ rũ nói với cô: "Cậu ta bắt cô đi thì sao tôi có thể làm thí nghiệm được. Đúng là, chắc cậu ta đã phát hiện được điều gì rồi. Cô nên cẩn thận nhé Heny, tôi chỉ có thể chúc cô may mắn thôi."

    Heny cứng người, cô lật đật nắm lấy tay của Ryan: "Anh nói vậy là sao, mau xin hắn ta cho tôi làm trợ lý của anh đi, tôi cần phải về nhà." Heny sốt ruột nhìn người đàn ông tóc vàng. Nhưng trả lời cô chỉ là cái lắc đầu quầy quậy của hắn ta.

    "Tôi vô lực."
     
    Gill thích bài này.
  4. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, hai ngày sau Heny vẫn bị điều đến phòng làm việc của Andy. Cô chính thức trở thành trợ lý của ngài thiếu tướng. Ngày đầu tiên làm việc, Heny cảm thấy vô cùng lạ lẫm, cô là sinh viên cũng chưa từng đi làm thêm bao giờ. Ngoài việc pha cà phê, lấy tài liệu, in ấn sổ sách Heny gần như không có một kinh nghiệm nào khác. Nhìn cô hậu đậu lại vụng về, Andy cũng không cố tình làm khó cô, hắn chỉ suốt ngày chăm chú vào bản kế hoạch. Heny thở dài, như vậy cũng đỡ rồi, chỉ là không biết khi nào cô mới có thể trở lại thế giới của mình, cha mẹ cô chắc đã lo lắng đến mức suy sụp cả người, cô chỉ mong họ có thể chờ đợi được đến ngày cô quay trở lại.

    Dần dần Heny cũng đã quen được với công việc trợ lý của Andy. Cô còn tưởng người ở đây ai cũng khó gần như ngài thiếu tướng trẻ, thật không ngờ chỉ mới làm việc ba ngày cô đã làm quen được với nhiều đồng nghiệp khác. Trong số đó phải kể đến cô gái xinh đẹp tên Rose, cô ta làm việc cho quân y, là một bác sĩ tình nguyện. Rose có tình cảm với thiếu tá Andy và vì vậy thay vì phải túc trực nghiên cứu thuốc chữa bệnh ở phòng thí nghiệm thì cô nàng lại suốt ngày trốn việc lảng vảng ở quân khu chủ lực. Rose luôn tìm cách gây khó dễ cho cô chỉ vì cô được làm việc bên cạnh thiếu tướng Andy, Heny cảm thấy vô cùng oan ức vì điều này, cô là vì bất đắc dĩ mới phải làm việc với hắn ta. Ngoài Rose, Heny còn làm quen được với hai chàng trai khác, một người là trợ lý của Andy giống như cô, hắn tên Jonh, còn một người là thành viên của lực lượng không quân, Henry. Bọn họ phải thường xuyên phải báo cáo cho thiếu tướng nên ba người hay gặp mặt nhau, cùng ngồi với nhau trò chuyện phiếm.

    Còn nói, công việc của Heny thật vô cùng nhàm chán, cô phải suốt ngày túc trực bên cạnh Andy chờ hắn ta sai vặt, số thời gian còn lại cô được cho phép đi dạo xung quanh quân khu. Nhưng Heny gần như không hứng thú với việc đi dạo, cô hay ghé qua phòng thí nghiệm để hỏi thăm tình hình nghiên cứu của Ryan, sẵn tiện quan sát tiến độ làm việc của phòng hóa học. Phòng hóa học là nơi nghiên cứu các hợp chất đủ loại, từ các chất kịch độc cho đến những sản phẩm có khả năng biến đổi gen động vật. Heny luôn bị thu hút bởi công việc ở nơi đây, làm việc ở phòng hóa học dù gì cũng thú vị hơn nhiều so với làm việc cùng tên thiếu tướng Andy. Heny thầm nghĩ, có lẽ vài ngày nữa cô sẽ cố gắng thuyết phục Andy để được chuyển qua đơn vị quân đội hóa học.

    "Heny, thiếu tướng đang kiếm cô kìa, cậu ta hình như cần cô làm việc gì đó." Ở phòng bên cạnh, Ryan mang bộ đàm hét to với cô.

    Heny thở dài, lại nữa rồi đây, lại bị sai vặt rồi, cô hét to trả lời lại Ryan: "Biết rồi, tôi lăn về đây, năm phút." Nói rồi Heny ảo não đi về phòng làm việc của thiếu tướng.

    "Báo cáo thiếu tướng, tôi đã có mặt. Anh có gì sai bảo." Heny bước đến trước mặt thiếu tướng, cô đánh mạnh tay chào hắn, động tác nhanh nhẹn và dứt khoác.

    "Được rồi. Ngày mai quân đội sẽ tiến hành tấn công đợt một vào căn cứ của Kepler. Cô hãy chuẩn bị đi, tôi cần cô đi theo bên cạnh để ghi chép thông tin làm tư liệu."

    "Rõ thưa thiếu tướng." Heny dõng dạc, cô sải chân đi về chỗ làm việc. Cuộc đời của cô thật u ám, chẳng may cô bỏ mạng trên chiến trường thì mãi mãi không còn cơ hội trở về quê nhà nữa rồi. Heny rầu rĩ, tên này còn cố tình lôi cô theo.

    Như đọc thấu được tâm trạng bất an của cô gái, thiếu tướng Andy cười lạnh, hắn nghiêm túc nói với cô: "Chiến trường là nơi đầy rẫy những nguy hiểm, chúng tôi trước khi ra quân đều viết sẵn di chúc. Tôi nghĩ cô cũng nên suy nghĩ về điều này đi." Ngữ khí lạnh lùng của tên thiếu tướng làm Heny không rét mà run, cô đành cười trừ với hắn thay cho câu trả lời của mình.

    Thì ra ngày mai quân đội Trái Đất sẽ phục kích căn cứ của hành tinh Kepler. Chỉ không biết kế hoạch của bọn họ có thành công hay không. Ở đây một vài ngày, cô đã nghe nhiều đến danh tiếng của vị tiến sĩ Krip, có thể thấy kẻ lãnh đạo quân đội Kepler kia tuyệt đối không phải là người dễ đối phó. Nghĩ vậy Heny từ từ đứng dậy, cô xin phép thiếu tá về phòng riêng để chuẩn bị tư trang. Được sự cho phép của cấp trên, Heny nhanh chóng quay về phòng của mình, tay cô kéo ra một chiếc ba lô quân đội, cô xếp từng món đồ cần thiết vào ba lô một cách gọn gàng. Chuyến đi lần này cô tuyệt đối phải thật cẩn thận.

    Qua một đêm dài trằn trọc, Heny bị kêu gọi triệu tập với đôi mắt gấu trúc, cô uể oải đứng xếp hàng cùng các đồng đội. Lần ra quân này lực lượng phải nói là vô cùng hùng hậu, cấp trên chỉ để lại một cánh quân chủ lực nhằm bảo vệ căn cứ. Heny nhìn xung quanh, cô bắt gặp ánh mắt của Jonh và Henry, thì ra bọn họ cũng bị điều đi trong trận chiến này. Phía bên kia còn có Rose, cô nàng còn đang nhìn cô với đôi mắt hình viên đạn, Heny ảo não.

    Sau khi nhận lệnh ra quân của thống lĩnh, mọi người được phân vào các tàu không gian SS01 và khởi hành. Chuyến đi khá thuận lợi, bọn họ nhanh chóng đáp xuống một khu vực hoang vắng chỉ sau hai tiếng đồng hồ. Đoàn quân lần lượt đi xuống tàu, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, mọi người đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lớn mà bản thân họ có thể bị bỏ mạng tại nơi đây.

    Nhìn gương mặt xanh xám của Heny, thiếu thướng Andy ở bên cạnh cười ha hả: "Cô đang ở trong quân đội, chỉ là một trận chiến nho nhỏ mà thôi, có cần phải nghiêm trọng đến vậy không?"

    "Thưa thiếu tướng, tôi không thể dũng cảm như anh được, tôi còn cha mẹ già ở nhà." Heny ảo não, cô chẳng buồn nhìn vào mặt hắn ta.

    Andy càng cười to hơn, cô gái này thật thú vị. Nghĩ vậy anh kéo tay cô nhanh chóng đi xuống tàu. Bọn họ được chỉ đạo đi vào một đường hầm tối om, chỉ to vừa bằng kích thước của một người. Trong hầm ẩm ướt, không một tia sáng lọt vào, có lẽ đây là mật đạo bí mật của quân đội Trái Đất. Đi tầm hai mươi phút cuối cùng cũng có vài tia sáng hắt vào, đoàn quân lại được lệnh chia nhỏ thành nhiều nhóm đi vào những đường rẽ khác nhau. Heny được phân vào nhóm của thiếu tướng Andy, cô cùng đồng đội nhanh chóng đi vào nhánh rẽ thứ nhất. Do đã chia nhỏ lực lượng nên số lượng người đi cùng Heny đã giảm nhiều, cô có thể nhanh chóng nhận ra tên thiếu tướng trẻ và bám sát hắn ta.

    Cô và đồng đội được ra lệnh đi vào một căn phòng nhỏ dưới lòng đất. Tại đây họ có thể theo dõi toàn cảnh căn cứ quân sự của hành tinh Kepler. Không có gì đáng ngạc nhiên khi trong căn cứ kia hoàn toàn đều là robot với đầy đủ kích cỡ. Thiếu tướng Andy được lệnh sẽ công phá vòng đầu, đánh lạc hướng quân địch và mở đường cho quân nhánh hai, nhánh ba tràn vào. Mục đích của đợt công kích lần này chỉ để phát hiện ra nhược điểm của robot trong bảng mạch chính. Do đó nhánh quân thứ sáu - quân đội thông tin có vai trò quan trọng nhất, là đầu não của kế hoạch.

    Nhận được lệnh phát động tấn công của thống lĩnh, thiếu tướng Andy dứt khoác ra lệnh cho đồng đội ập vào tấn công bất ngờ. Súng máy của quân đội liên tiếp xả vào quân đoàn robot ở vị trí đầu não của chúng. Bị bất ngờ, tiến sĩ Krip không kịp trở tay, sau khi nhận được tin bị tập kích ông nhanh chóng điều động quân đội người ra phản kích. Số lượng quân Kepler quá nhiều so với quân Trái Đất, thế trận nhanh chóng chuyển về trạng thái cân bằng.

    "Bọn chúng tưởng có thể tiêu diệt được chúng ta sao, nực cười." Tiến sĩ Krip đập bàn rầm rầm, khuôn mặt ông vặn vẹo khó coi. Bên cạnh ông là Hundre, hắn ta đang tập trung ra lệnh cho đoàn quân tổng tấn công.

    Nhánh một của thiếu tướng Andy tập kích bất ngờ thành công đã làm dấy lên hoang mang trong quân địch, đồng thời mở được một đường máu để đồng đội nhánh sau ập vào. Tuy nhiên, tổn thất của nhánh một cũng là lớn nhất, đến khi hoàn thành rút quân thì thiếu tướng Andy chỉ còn lại một phần ba lực lượng ở trong tay. Heny thở dài, chiến tranh là vậy, không thể tránh khỏi những mất mát đau thương. Những đồng đội vừa mới đi với cô khi nãy, trong phút chốc đã trở thành những xác chết đầy máu me. Heny may mắn khi được thiếu tướng đặc cách cho ở lại phòng bí mật để ghi chép, cô tận mắt chứng kiến đồng đội của mình ngã xuống mà không thể làm gì được.

    Sau khi nhánh của thiếu tướng Andy rút về, quân địch chưa kịp đuổi theo để bắt cùng diệt tận thì ở hai cánh bên đã xuất hiện quân đội Trái Đất ập vào. Mục tiêu của cả hai đoàn quân đều là robot, bọn họ xả súng không ngừng vào robot. Lần thứ hai bị tập kích bất ngờ, quân đội Kepler liền đối phó không kịp, bọn chúng chết hơn phân nửa. Cho đến khi nhánh bốn, nhánh năm tấn công thì quân đội Kepler gần như đã tê liệt. Mặc dù robot có sức chiến đấu vô hạn nhưng vì quá bất ngờ nên bọn chúng không kịp phản kích. Tiến sĩ Krip tức đến đỏ mắt, ông ta liên tục đập bàn gào thét, phải tốn biết bao thời gian ông mới xây đựng được đội quân hùng mạnh như vậy, không thể cứ để bọn chúng phá hủy như vậy được. Đến lúc này ông đành phải đưa ra vũ khí bí mật của quân đội Kepler.

    Dưới quân lệnh của ông, một đoàn quân hùng hậu nhanh chóng được Hundre phái vào căn cứ. Bên trong hầm bí mật, Heny như không tin vào mắt mình nữa, bọn người vừa tiến vào là giống loài cô chưa từng gặp, người không ra người, thú không ra thú. Đoàn quân mới vào như những con quái vật hung hăng, bọn chúng đã mất đi kiểm soát và ra sức tấn công con người, không phân biệt là kẻ địch hay đồng bọn. Heny có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực như máu của bọn chúng, hàm răng sắc nhọn như quái thú điên cuồng cắn xé, mùi máu tanh lan tỏa khắp không khí, ngay cả khi bên trong căn hầm cô cũng có thể ngửi được. Khung cảnh thật kinh hoàng, xác người chất chồng lên nhau không còn nhận ra hình dạng, Heny không thể chịu được nữa, cô ngất xỉu trên vòng tay của thiếu tướng Andy.

    Trong trận chiến đợt đầu, cả hai bên quân đội đều chịu tổn thất nặng nề. Lúc Heny tỉnh dậy đã thấy cô đang nằm trên tàu không gian, cơ thể cô được đắp một lớp áo mỏng. Thật may mắn trong lúc rút quân về, nhánh quân sáu của quân đội Trái Đất vẫn kịp thu được một thi thể robot nhằm phục vụ cho thí nghiệm.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2020
  5. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở lại Trái Đất, Heny không buồn ăn uống, tinh thần của cô bị đả kích nặng nề khi biết tin Jonh đã chết trong trận chiến với hành tinh Kepler, người phụ nữ đanh đá hay bắt nạt cô là Rose cũng bị mất tích, sống chết còn chưa rõ. Quân số trở về còn chưa tới hai vạn người, để đưa được họ trở về an toàn, thiếu tướng Andy đã bị thương rất nặng. Hắn vẫn còn đang nằm mê man trong phòng hồi sức. Sau trận chiến này, quân đội Trái Đất bị tổn thất nặng nề.

    Mọi ghi chép về trận chiến của Heny đều được lưu trữ lại trong hồ sơ mật. Ở phòng thí nghiệm, Ryan nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp từ cấp trên, hắn phải nhanh chóng điều tra rõ nguồn gen của người biến dị đã xuất hiện trong trận chiến. Bọn chúng trước đó có thể là người bình thường nhưng bằng một cách nào đó đã bị biến đổi gen để trở thành loài sinh vật máu lạnh phục vụ cho mục đích chiến tranh ghê tởm của tiến sĩ Krip. Heny lạnh lùng đi vào phòng thí nghiệm, trước mặt cô là xác chết của một tên biến dị, trên người hắn gắn đầy các thiết bị máy móc hiện đại. Ryan đang ghi lại các thông số hiện lên trên từng thiết bị, nhìn thấy cô đi vào, khuôn mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm trọng.

    "Thật kinh khủng, tên tiến sĩ đó phát điên thật rồi, hắn ta lại dám thay đổi gen của con người, tôi còn phát hiện bên trong cơ thể của tên biến dị này được tiêm một loại thuốc có tác dụng kích thích thần kinh mãnh liệt. Ông ta quá là độc ác rồi." Ryan dùng tay xoa xoa hai thái dương, hắn như bị sốc nặng với kết quả nghiên cứu được.

    Heny không khó để nhận ra được mức độ nghiêm trọng trong từng lời nói của Ryan, cô rét run cả người. Heny không dám nhìn lại thi thể đang nằm trên giường nữa, đó không phải là con người mà là một con quái vật đúng nghĩa. Lòng ngực cô bỗng trào lên một đợt nôn khan, cô lảo đảo, hai bàn tay cô phải bấu chặt vào vách tường mới có thể đứng vững được.

    Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ khi Andy chuyển vào phòng hồi sức. Cuối cùng hắn cũng có thể bình phục và được đưa ra khỏi phòng bệnh. Trong suốt những ngày nằm trong phòng bệnh, trợ lý Heny là người luôn túc trực chăm sóc và làm cơm cho hắn. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có một người tình nguyện chăm sóc hắn như vậy. Andy vốn là trẻ mồ côi, từ khi sinh ra hắn được lưu lại trong trại trẻ cho đến năm mười tám tuổi, rồi một ngày Trái Đất bị tấn công bởi đoàn quân robot đến từ hành tinh Kepler, Andy đã viết đơn tự nguyện gia nhập vào quân đội. Trong suốt hai năm chiến đấu cùng đồng đội, Andy luôn xuất sắc hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao phó dù cho nhiệm vụ đó có khó khăn như thế nào, sau đó hắn nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của cấp trên và được phong tặng quân hàm sau mỗi đợt hoàn thành nhiệm vụ. Đến năm hai mươi tuổi, Andy đã xuất sắc trở thành thiếu tướng trẻ nhất của quân đội. Một năm sau đó, Trái Đất công khai tuyên chiến với hành tinh Kepler cũng là lúc Andy dẫn dắt đoàn quân mai phục quân địch, đánh lùi toàn bộ robot đến từ hành tinh Kepler. Cuộc sống của Andy gắn liền với chiến tranh, máu lửa nơi xa trường, hắn vì thế mà chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp từ những con người ở xung quanh.

    Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Andy nhanh chóng trở về phòng làm việc, hắn muốn ngay lập tức tập trung vào công việc, nếu quân đội không nhanh chóng bổ sung lực lượng thì sẽ mang lại hậu quả khôn lường cho Trái Đất. Ngay bây giờ chỉ cần một đoàn quân Kepler tấn công vào Trái Đất thì nơi đây chắc chắn không thể chống đỡ nổi. Andy bước từng nước chậm rãi đi đến bàn làm việc, đôi mắt sắc bén của hắn liếc nhanh qua chỗ ngồi của trợ lý, cô ta không có ở nơi này, không biết cô gái này lại lẻn đi đâu rồi. Hắn tự nhủ sẽ không chú ý đến cô ta nữa, nhưng chỉ được một lúc, Andy lại bắt đầu lo lắng, hắn sợ cô lại rơi vào nguy hiểm. Ngay lúc Andy định đứng dậy đi tìm cô gái thì ở bên ngoài cửa, Heny không biết từ đâu chạy vào, cô hơi ngạc nhiên khi thấy thiếu tướng đang ở trong phòng làm việc. Heny giật mình, cô nghiêm túc đánh tay chào: "Chảo thiếu tướng, thật may vì anh đã trở lại."

    Thấy cô nghiêm túc như vậy, Andy chỉ mỉm cười ra hiệu cho cô ngồi xuống, hắn nhàn nhạt thăm dò: "Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc tấm thân già này trong những ngày qua."

    "Là chuyện nên làm mà thiếu tướng." Heny không ngại ngùng, cô cười ha hả với hắn. "Tôi chỉ sợ thiếu tướng có chuyện gì thì kẻ bề tôi như chúng tôi lại càng khổ hơn, anh nói có phải không? Ha ha."

    Andy nhìn cô hài hước: "Vậy cũng được à." Nói rồi anh quay lại bàn làm việc trực tiếp ngồi xuống ghế lật xem từng tập hồ sơ. Đây chính là kết quả nghiên cứu mà Ryan đã thu thập được trong những ngày qua.

    Ở phía bên kia, Heny có vẻ hồi hộp, cô ngập ngừng hồi lâu hết đi tới lại đi lui không biết phải mở miệng với Andy như thế nào. Cuối cùng lấy hết mọi can đảm, Heny mới bước từng bước lại gần ngài thiếu tướng nhỏ giọng hỏi: "Thưa thiếu tướng, tôi có một nguyện vọng, không biết anh có thể đáp ứng cho tôi hay không?"

    "Là chuyện gì?" Andy nghiêm giọng hỏi. Đôi mắt hắn dừng lại trên một trang tài liệu.

    "Là việc, tôi cảm thấy bản thân rất phù hợp với công việc ở phòng thí nghiệm, không biết thiếu tướng có thể chuyển tôi qua đơn vị quân đội hóa học không?" Heny nói thật nhanh, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cô cúi đầu chăm chú nhìn mũi giày, chờ đợi mệnh lệnh từ ngài thiếu tướng.

    Andy nhìn cô im lặng một hồi lâu, sau đó hắn cũng lạnh lùng lên tiếng: "Tôi cũng cảm thấy cô đi bên cạnh tôi vô cùng nguy hiểm, chi bằng cô ở bên cạnh Ryan nghiên cứu với cậu ta, như vậy sẽ an toàn hơn. Ngày mai tôi sẽ kí quyết định chuyển cô từ quân chủ lực sang phòng hóa học. Hôm nay cô hãy đi chuẩn bị đồ đạc đi."

    Không ngờ thiếu tướng lại đáp ứng nhanh như vậy, Heny vô cùng mừng rỡ, cô liên tục cảm ơn hắn rồi chạy nhanh đi thu dọn đồ đạc. Cô không hề để ý đến vị thiếu tướng trẻ đang bị bỏ rơi ở một góc phòng, hắn ta liền tức giận đập mạnh bàn lầm bầm: "Cô ta cứ làm như sắp được ra khỏi địa ngục không bằng, nếu biết cô như vậy tôi đã không đồng ý, đồ không hiểu lễ nghĩa. Cái tên mọt sách đó có gì hay ho để cô bám theo chứ." Andy thừa nhận hắn có chút ghen tị với cái tên mọt sách Ryan.

    Được cấp trên cho phép, Heny nhanh chóng chuyển hết tài sản cá nhân qua phòng hóa học, cô chính thức trở thành thực tập sinh dưới sự hướng dẫn của giáo viên Ryan. Có lẽ Ryan là cái tên đa tài nhất mà cô từng biết, dưới sự chỉ dẫn của hắn cô nhanh chóng làm quen với tất cả các hóa chất có bên trong phòng thí nghiệm. Bọn họ đang nghiên cứu để điều chế một loại thuốc có khả năng ngăn cản sự ảnh hưởng của biến đổi gen lên cơ thể con người. Heny thừa nhận cô rất phù hợp với môi trường làm việc trong phòng thí nghiệm, cô luôn có thể hoàn thành thật tốt những nhiệm vụ mà Ryan giao phó. Với sự trợ giúp của các giáo sư hàng đầu thế giới và đội ngũ tiến sĩ dày dạn kinh nghiệm, Ryan nhanh chóng công bố liều thuốc IM2T và đưa ra thử nghiệm lần đầu trên loài chuột. Kết quả thành công ngoài mong đợi của mọi người, ai nấy đều vui mừng đón nhận thành quả sau bao ngày miệt mài nghiên cứu.

    "Tối nay chúng ta hãy cùng tập trung ăn mừng một bữa thôi." Vị giáo sư già vui mừng đề nghị, ông muốn mọi người gắn kết với nhau hơn, đồng thời nhân dịp này còn có thể trực tiếp công bố thành tựu IM2T ra toàn quân đội.

    "Được được, chúng ta đã quá mệt mỏi rồi, cũng nên cho bản thân nghỉ ngơi một bữa." Một người hăng hái tiếp lời.

    "Ôi, tôi mong chờ câu này lâu lắm rồi."..

    Có thể thấy đề nghị của vị giáo sư già nhanh chóng được mọi người hưởng ứng, ai nấy đều vui vẻ sửa soạn thật đẹp để chuẩn bị khai tiệc. Giấy mời của phòng hóa học nhanh chóng được chuyển đi khắp nơi trong quân đội, đặc biệt là đưa đến những vị tướng có quân hàm cao.

    Đúng bảy giờ tối, mọi người đã có mặt đông đủ tại phòng hôi trường. Không khí vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Heny không ngờ thiếu tướng Andy cũng tham gia buổi tiệc này, cô cứ tưởng con người nghiêm túc như hắn tuyệt đối sẽ không rời công việc lấy nửa bước. Cô để ý hôm nay thiếu tướng Andy không mặc bộ quân phục nghiêm nghị như mọi ngày mà thay vào đó hắn diện quần tây đen, áo sơ mi trắng tôn lên vốc dáng cao lớn, rắn chắc vốn có. Heny phải thừa nhận tên tiếu tướng này đẹp trai thật sự, nhìn hắn chẳng khác gì một diễn viên nam tầm cỡ quốc tế. Andy như đã phát hiện ra sự tồn tại cô, hắn đi về phía cô. Khi chỉ còn cách xa cô hai mét, hắn đột nhiên đứng lại mỉm cười nâng cao ly rượu chúc mừng cô. Heny không khách khí, cô cũng cạn ly với hắn sau đó uống liền một hơi. Trong suốt hai tháng trời ròng rã trong quân khu, Andy đã quen với bộ quân phục rằn ri Heny hay mặc, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy cô xuất hiện với một diện mạo mới mẻ như vậy. Chiếc váy dài ngang gối khoe trọn đôi chân dài của cô, bên trên Heny choàng một chiếc áo khoác màu đỏ làm từ tơ lụa, nhìn cô không khác gì một nàng công chúa tinh nghịch. Andy nhất thời bị cô say mê, hắn không thể dời mắt khỏi cô gái, nhân lúc cô không chú ý hắn liền tiến lại gần nắm chặt bàn tay của cô, dắt cô ra một góc khuất.

    "Ơ thiếu tướng, chúng ta đi đâu vậy?" Heny đã ngà ngà say, khuôn mặt cô đỏ như gấc, cô nhìn vị thiếu tướng trước mặt cười ngây ngốc.

    "Tôi có chuyện muốn nói với cô. Cô thấy đó, không biết từ khi nào tôi đã rất thích cô. Tôi nghĩ chúng ta nên hẹn hò thử. Cô có thể làm bạn gái của tôi không?" Men rượu như tiếp thêm sức mạnh cho Andy, hắn nói xong một hơi liền không chần chừ nữa ôm chặt lấy cô gái.

    Heny bị ôm bất ngờ, do phản xạ tự nhiên cô liền đẩy mạnh vị thiếu tướng trẻ: "Ây, chúng ta không thể đâu, thật không thể đâu mà." Heny ngại ngùng xoa xoa hai má, cô còn phải về nhà, tuyệt đối không nên trao cho người ta bất kì cơ hội hảo huyền nào.

    "Tại sao lại không chứ?" Andy gầm lên, hắn cúi đầu vùi sát vào tóc cô. "Tôi có gì không tốt chứ, tôi có thể bảo vệ em, có thể cho em một gia đình hạnh phúc, em đừng từ chối tôi."

    Heny giật mình, cô lui vội về sau tránh sự tiếp cận thân mật của Andy, đầu cô bị đập mạnh vào tường đau điếng: "Haizzz, không phải là như vậy, anh rất tốt nhưng tôi không thuộc thế giới này, chúng ta thật sự không thể đâu."

    "Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn em thôi." Andy không chịu thua, hắn nhất quyết ôm lấy cô không cho cô cơ hội kháng cự. Heny thật không biết phải làm sao, cô không thể đẩy hắn ra cũng không thể đứng im chịu trận như vậy.

    Cô nhìn quanh tìm kiếm người giúp đỡ nhưng vô vọng rồi, mọi người còn đang vui đùa trong phòng, làm gì có ai để ý đến góc khuất phía bên này. Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên ở phía đông quân khu, Andy đang say mê lưu luyến mùi hương cơ thể của Heny liền bật dậy, hắn nhanh chóng khoác vội áo khoác dắt tay cô chạy nhanh về phòng thí nghiệm. Andy để cô bên cạnh Ryan, hắn dặn dò cô thật nhanh: "Em nhớ hãy ở yên nơi này, hình như quân khu đã bị tập kích rồi, anh sẽ nhanh chóng điều động quân đội sau đó đến đây với em. Tuyệt đối không được chạy lung tung." Nói rồi hắn cởi áo khoác ngoài khoác lên cơ thể của cô và chạy thật nhanh ra ngoài.

    Heny nhận lấy áo khoác của hắn, bàn tay cô lạnh băng, cô biết chuyện gì đang diễn ra, trong lúc quân đôi đang kém cảnh giác như vậy việc tập kích bất ngờ sẽ vô cùng bất lợi cho quân đội, nhưng tại sao quân Kepler lại nắm được tình hình bên trong quân đội Trái Đất mà tập kích đúng lúc như vậy, không thể có sự trùng hợp như vậy được. Điều này chỉ có thể giải thích do một nguyên nhân duy nhất là bên trong quân khu có chứa gián điệp của Kepler.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2020
  6. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở bên trong phòng thí nghiệm Heny vô cùng lo lắng, cô đi tới đi lui quan sát tình hình bên ngoài qua camera. Cánh quân phía đông bị tập kích bất ngờ hiện giờ đã thất thủ. Cô nhìn thấy thiếu tướng Andy đang điều động quân đội sang đó để viện trợ. Heny có một dự cảm không lành, đây chắc chắn là một cái bẫy mà kẻ địch giăng sẵn. Tình hình bên ngoài vô cùng bạo loạn, đa số quân địch đều là robot, bọn chúng đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Khốn kiếp, gần đây bọn họ vẫn chưa tập trung để chế tạo thiết bị khống chế bảng mạch robot. Nếu lần này tiến sĩ Krip điều động quân đội biến dị như lần trước thì xác suất thành công của quân đội Trái Đất là rất cao vì bọn họ đã điều chế được IM2T. Heny chắc chắn rằng trong quân khu có gián điệp gài vào nhằm nắm bắt thông tin của bọn họ.

    Heny lạnh lùng nhìn toàn cảnh trận chiến: "Ryan, anh có cảm thấy trận chiến này quân địch đã chuẩn bị rất tốt không, tôi có một dự cảm trong quân chúng ta chắc chắn có gián điệp."

    (Im lặng)

    "Quái lạ, cái tên Ryan mới ở đây, bây giờ đã lượn đâu mất rồi." Heny lầm bầm. Cô quyết định sẽ không đứng yên ở đây nữa, mọi người đang cần cô giúp đỡ. Nghĩ là làm, Heny thay vội bộ quân phục, cô mặc giáp và thu dọn toàn bộ thuốc độc cẩn thận mang vào người. Cô biết trong đoàn quân robot do Krip phái đi sẽ có vài người dẫn quân đi cùng để điều khiển bọn chúng. Heny sẽ ám sát những tên này, một khi không có sự điều khiển từ con người thì những con robot sẽ dễ dàng đối phó hơn. Heny nhẹ nhàng ra khỏi phòng thí nghiệm, cô bước từng bước lại gần cửa lớn, tuyệt đối không được để quân địch phát hiện, nếu không cái mạng nhỏ của cô chắc chắn không giữ được. Heny quan sát tình hình xung quanh, chỗ này cách xa điểm đóng quân của địch tầm một cây số. Cô buộc phải an toàn đi tới đó. Heny dáo dác nhìn, cô men theo một bụi rậm đi được đoạn đường tầm năm trăm mét, thật xui xẻo vì đoạn đường còn lại gần như không có bất kì vật che chắn nào. Đến lúc này chỉ còn cách đi đường vòng về phía sau quân địch. Heny cẩn thận đổi hướng lui về phía sau, ở phía bên này là góc khuất do đó cô tránh được tầm quan sát của bọn chúng. Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Heny cũng đột nhập thành công vào doanh trại của quân địch. Cô trốn ở một góc phòng quan sát xung quanh, nơi đây thật vắng vẻ, thỉnh thoảng có một tên mặc quân phục đi ngang qua. Cô quan sát hắn từ xa, chờ hắn đi khuất cô mới lẻn theo con đường hắn vừa đi. Con đường tối mịt không một tia sáng hắt vào, Heny men theo vách tường, nếu bây giờ quân địch phát hiện ra là cô chết chắc. Tầm hai mươi phút đi bộ Heny đã đứng trước một căn phòng nhỏ. Thì ra con đường tối mịt này lại dẫn đến một căn phòng bí mật dưới lòng đất. Heny trốn ở một góc khuất để nghe lén.

    "Đợt tập kích này thành công vang dội như vậy đều nhờ thông tin mật mà trung tá báo cáo, ta hứa sau khi trở về sẽ lập tức thăng quân hàm cho cậu. Tốt lắm."

    "Mệnh lệnh của quân đội là lẽ sống của tôi."

    "Ta nghĩ sau đợt tấn công này, khả năng cậu bị lộ rất cao, bọn chúng đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Cậu nên thu xếp đi theo đoàn quân trở về Kepler."

    "Tuân lệnh."

    Thì ra một tên đứng trong này chính là kẻ gián điệp do Kepler cài vào, Heny rướn người nhìn vào, cô muốn quan sát thật kĩ tên này là ai. Nhưng chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của hắn thì Heny đã bị phát hiện hành động. Cô bị tóm cổ ở phía sau đẩy mạnh vào trong phòng, bị tấn công bất ngờ Heny ngã nhào xuống nền đất, cô choáng váng ôm lấy đầu. Người cô đau như muốn gãy từng đốt xương, Heny cố gắng ngồi dậy, trước khi chết cô phải nhìn cho rõ tên gián điệp kinh tởm này là ai.

    "Cái gì, Ryan, ngươi là gián điệp à." Heny hét lên, cô không thể tin vào mắt mình khi thấy trước mặt là hai người đàn ông và một người trong số đó là Ryan.

    Hắn ta cười nhạo cô, xách người cô đứng thẳng dậy: "Cô ở bên cạnh tôi suốt mà không nhận ra được à, cô thật ngu ngốc."

    "Anh.." Heny không thể nói thêm lời nào, cô chỉ biết đứng há hốc mồm nhìn hắn ta. Heny không thể ngờ được có một ngày người mà cô tin tưởng nhất lại là kẻ phản bội. Heny đau đớn ôm lấy ngực.

    "Cô ta là ai vậy, trong quân đội mà cũng có nữ à?" Một giọng nói trầm ấm vang lên. Heny giật mình, cô nhìn về phía phát ra giọng nói đó. Là một tên đàn ông cực phẩm, hắn ta cao lớn, thân hình vạm vỡ với nước da màu bánh mật. Hắn đang tiến lại gần cô.

    "Thưa ngài Hundre, cô ta thuộc đội quân hóa học, là thực tập sinh của tôi. Không biết cô ta làm sao lẻn được vào đây." Ryan nghiêm giọng báo cáo, hắn không thèm nhìn lấy cô một lần.

    "Thì ra là vậy, nhưng cô ta đã phát hiện ra cậu là gián điệp."

    Heny cố nhớ lại hình như cô đã nghe cái tên Hundre này ở đâu, không phải hắn là con của tiến sĩ Krip chứ, Heny giật mình, đúng vậy cô nhớ không lầm, hắn là con trai của tên tiến sĩ độc ác kia. Heny cố để bản thân trở nên bình tĩnh, cô nhẹ nhàng rút một cây châm độc từ trong áo. Bọn chúng đang mất cảnh giác, nếu cô ra tay nhanh gọn bọn chúng sẽ không thể phát hiện được. Nghĩ vậy, Heny lập tức chạy nhanh đến tên Hundre, cô nhanh tay đâm châm xuống tay của hắn. Cây châm này đã được cô tẩm một chất kịch độc, người bị đâm trúng có thể sẽ chết chỉ trong vòng năm phút. Nhưng ngay khoảng khắc mũi châm kia chuẩn bị cắm phập vào tay Hundre, chỉ bằng một động tác mau lẹ hắn đã né kịp sau đó vung tay tát mạnh vào mặt cô. Heny bị tấn công đột ngột, cô lảo đảo vài bước rồi ngã xuống bất tỉnh. Ý thức của Heny mơ hồ, cô cảm nhận có người hét lên lao vào cô đấm đá một hồi, Heny oằn mình ôm lấy cơ thể, cô bị bọn họ lôi đến một nơi nào đó.

    Lúc Heny tỉnh dậy đã thấy nằm trong một căn phòng xa lạ, hai cổ tay của cô bị khóa chặt vào tường. Người cô đau nhức, không biết cô đã bất tỉnh trong bao lâu. Heny nhìn quanh, căn phòng trống không không một bóng người. Cô thu người ngồi dậy nhìn ra cửa. Được một lúc tiếng mở khóa lách cách ở bên ngoài vang lên, Heny giật mình nhìn ra, là hắn, cái tên Hundre độc ác.

    Nhìn thấy Hundre tiến lại gần mình, Heny thu người dựa sát vách tường, cô hoảng sợ hỏi: "Tại sao tôi lại ở đây? Các người đưa tôi đi đâu vậy?" Heny hoảng loạn, cô không quen với nơi này.

    "Cô đang ở căn cứ của Kepler. Cô nên biết ơn tôi vì đã không giết cô ngay lập tức." Hundre nhìn cô cười khinh bỉ. Nói rồi hắn mở khóa cho cô lôi cô xềnh xệnh đến một địa phương xa lạ.

    Heny dùng hết sức lực chống cự hắn, cô vùng vẫy tránh thoát bàn tay của hắn: "Thả ra, anh đưa tôi đi đâu vậy?"

    "Đi chơi đùa." Hundre cười như điên dại, hắn ôm chặt lấy cô kéo đến một căn phòng ẩm mốc. Thật không ngờ ở căn cứ điểm này lại có một căn phòng rộng lớn như vậy, Heny nhìn thấy có rất nhiều cô gái bị giam bên trong phòng, cô hoảng sợ thật sự. Nhìn ai cũng như đã bị tẩy não, bọn họ thấy Hundre đi vào liền bám dính lấy hắn không chịu buông tay. Heny cố tránh né bàn tay của bọn họ, cô đứng sau lưng Hundre lấy hắn làm bia đỡ đạn. Heny nhìn quanh căn phòng, chợt cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở phía xa, là Rose. Cô ấy đang ngơ ngẩn nhìn cô, nhìn cô ấy chẳng khác gì một con búp bê bị bỏ rơi. Rose không còn là cô gái xinh đẹp kiêu ngạo như trước nữa, nhìn cô thật thê thảm với vô số các vết thương chằng chịt trên cơ thể. Heny chua xót, cô hét lớn lên, vung tay tát mạnh vào mặt Hundre, hắn tại sao có thể đối xử với đồng đội của cô như vậy. Mắt cô trừng lớn nhìn vào mặt hắn, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại tức giận như vậy.

    Hundre không ngờ cô gái này lại dám tát vào mặt hắn, đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn ta. Cô ta nghĩ mình là ai chứ. Hundre tức tối, hắn gầm lên như con thú hoang: "Mày dám đánh tao, tao không dạy cho mày một bài học tao thề sẽ không phải là Hundre, đi." Nói rồi hắn kéo cô ra khỏi căn phòng ghê tởm tiến vào bãi tập luyện. Heny bị bắt đứng làm bia ngắm cho hắn tập bắn. Người cô run rẩy không ngừng, cô cố trấn an bản thân, chết đi cũng được như vậy cô sẽ không bị hắn hành hạ nữa. Tên này không phải là người, cô không muốn trở thành món đồ chơi cho hắn chơi đùa như những cô gái kia. Phía bên kia, Ryan đang thử súng cho Hundre, hắn đặt nhanh khẩu súng lục vào tay của ngài thiếu tướng. Hundre nhận lấy súng từ cấp dưới, hắn điều chỉnh tư thế nhắm thẳng về cơ thể của cô. Một giây, hai giây, ba giây, tiếng súng đoạt mạng vang lên: "Đằng."

    Ngay khi tiếng súng vang lên, phía bên kia Heny như một con rối nhỏ rơi xuống, người cô vô lực ngã nằm trên bãi cỏ, cuộc sống của cô như vậy đã chấm dứt rồi sao. Heny mất đi ý thức, cô chìm vào giấc ngủ dài.
     
    Gill thích bài này.
  7. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Heny mơ một giấc mơ dài, trận chiến giữa quân đội Trái Đất và quân Kepler diễn ra thật gay go, ưu thế đang nghiêng về phía quân Kepler. Sự xuất hiện của thiếu tướng Andy thu hút tầm nhìn của cô, hắn ta mạnh mẽ xông vào trận địa của quân địch. Cơ thể hắn đầy máu, đầu tóc rối bù không còn là chàng trai phong độ như lúc trước. Những hình ảnh xuất hiện như đoạn phim quay chậm trong nhận thức mơ hồ của cô, phía sau Andy bỗng xuất hiện một thân ảnh, là Hundre, tay hắn cầm súng nhắm thẳng vào đầu của Andy, hắn lạnh lùng bóp cò súng.

    "Không, làm ơn." Heny giật mình ngồi dậy, mồ hôi chảy dọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cánh tay trái của cô bị bó lại như một xác ướp Ai Cập. Heny ngơ ngác nhìn quanh, tại sao cô vẫn chưa chết, rõ ràng cô đang trên trường bắn, bị bắt làm bia ngắm cho tên thiếu tướng độc ác kia, nhưng bây giờ cô lại nằm ở đây. Nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, bên cạnh cô liền vang lên giọng nói của một người đàn ông:

    "Cô chưa chết, cô nói xem tôi sao có thể để cô chết dễ dàng như vậy, cô sẽ phải sống thật lâu để trả giá cho những lời nói và hành động của mình." Hundre cười độc ác, hắn kéo người cô dựa sát vào người mình. Bàn tay không an phận của hắn lần mò vào trong cơ thể của cô. Heny đỏ bừng mặt, cô liên tục lùi về sau trốn tránh bàn tay của hắn. Nhìn thấy phản ứng xấu hổ của cô, Hundre càng thích thú, hắn trực tiếp túm tóc cô, xé toạc đồ đạc trên người cô. Heny không ngờ trên đời này còn có kẻ không biết xấu hổ như vậy, cô gầm lên: "Tránh ra, muốn giết thì giết đi, đừng có làm cái trò này với tôi."

    "Sao lại giết được chứ, món đồ xinh đẹp như vậy, chết đi sẽ rất phí." Hundre không chần chừ, hắn cúi đầu xuống hôn mạnh vào cánh môi của cô. Hai bàn tay cô bị hắn giữ chặt đau điếng, Heny không thể phản kháng được, cô chỉ có thể ú ớ ở trong miệng: "Thả.. ra".

    Heny càng vùng vẫy cơ thể cô càng bị siết chặt. Cuối cùng Hundre cũng buông tha cho cô, hắn cười đê tiện xoa xoa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Hương vị không tệ." Nói rồi hắn bỏ mặc cô đi nhanh về phía cửa. "Cô tốt nhất hãy yên phận ở trong đây, tôi mà phát hiện cô bỏ trốn sẽ chặt đứt hai chân của cô."

    Heny ủ rủ, sao cô lại xui xẻo như vậy, nếu không phải vì bị cái tên khốn kiếp Ryan đưa đến đây thì sao cô phải chịu khổ sở như vậy. Tình cảnh của cô bây giờ chẳng khác gì con chó nhỏ được nhận nuôi, suốt ngày bị giam giữ trong ngục. Heny lẩm bẩm: "Đừng nghĩ tôi không trốn được, rồi tôi sẽ rời khỏi đây." Cô bất lực nhìn xuống cánh tay trái không thể cử động được, Heny lại thở dài, trước mắt cô cần phải hồi phục thân thể mới mong trốn khỏi nơi này được. Hery ngồi bình tĩnh lại, cô nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, kể từ khi xuyên không đến đây cô không còn mơ những giấc mơ đoán trước được tương lai nữa, tối hôm qua là lần đầu tiên. Không biết giấc mơ này có phải là lời nhắn nhủ về một sự kiện sắp tới không. Heny không nghĩ nữa, điều quan trọng bây giờ là phải tìm cách trốn khỏi nơi này.

    Thấm thoát đã trôi qua một tháng kể từ ngày Heny bị giam cầm trong ngục, vết thương trên cánh tay của cô cũng đã hồi phục, ngoài việc cử động mạnh đôi khi gây đau nhức thì Heny cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh. Hundre thỉnh thoảng lại vào thăm cô, hắn luôn gây khó dễ cho cô nhưng Heny đã quen dần với điều đó, miễn là hắn đừng quá phận với cô thì cô đều có thể chịu đựng được. Cô rất muốn biết tình hình ở Trái Đất như thế nào, kể từ ngày bị bắt làm con tin Heny gần như không nhận được bất kì tin tức gì liên quan đến đồng đội. Cô rất nhớ họ, chỉ mong bọn họ nhanh chóng tới để giải cứu cô.

    Cứ cách hai ngày Hundre lại đến thăm cô và lần nào cũng vậy hắn luôn lại gần cô ôm chặt cô vào lòng, bàn tay hắn quá phận thăm dò cơ thể của cô. Heny luôn cảm thấy khó chịu, cô đẩy nhẹ cánh tay của hắn ra, hiện giờ cô không dám phản kháng như trước nữa, trận đòn như chết đi sống lại vẫn còn lưu lại trong đầu của cô.

    "Ha ha, cũng có lúc tôi thuần phục được con mèo hung dữ như cô đấy. Sao không phản kháng như trước nữa?" Hundre cười nham nhở, hắn thì thầm vào tai cô.

    Heny cố tránh né khuôn mặt của hắn, cô không thèm nhìn vào mặt hắn nữa. Cô bực bội lẩm bẩm trong miệng: "Vô lại."

    Hôm nay Hundre không giống như mọi ngày, hắn thấy cô khó chịu cũng không thèm chọc cô nữa. Hắn mở xích cho cô dẫn cô đi đến một nơi lạ hoắc. Heny rất ngạc nhiên, đã một tháng trôi qua cô chưa từng được bước ra khỏi phòng, cuối cùng cũng có ngày cô được hít thở không khí ở bên ngoài. Hundre kéo cô băng qua một đường hầm nhỏ, hắn dẫn cô đi lên mặt đất, thì ra cả tháng nay cô đều bị giam cầm bí mật dưới lòng đất. Heny lủi thủi đi theo tên bạo tướng, hắn đưa cô đến một căn phòng nhỏ với hai tông màu chủ đạo trắng và đen. Heny ngây ngốc nhìn hắn: "Nơi này là chỗ nào vậy?"

    "Là phòng làm việc của tôi. Từ bây giờ nhiệm vụ của cô là ở đây, chờ tôi làm việc xong liền thỏa mãn cho tôi, haha." Hundre nhìn thẳng vào mắt của cô, hắn ép đầu cô lại sát vào khuôn mặt của hắn.

    "Tôi không thể đâu, tha cho tôi đi." Heny sợ hãi, tên này không phải là người, hắn nói liền sẽ làm được, cô không thể thuận theo hắn được.

    Hundre lạnh lùng nhìn cô, giọng hắn nhàn nhạt: "Cô cầu xin vô ích, cô còn chưa rõ con người của tôi sao. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn." Nói rồi hắn đẩy cô cho tên thuộc hạ.

    Heny đứng bất động nhìn Hundre, đôi mắt cô đầy thủ hận. Có chết cô cũng không muốn bị hắn ta làm nhục. Heny bị Ryan đưa vào một gian phòng nhỏ sau phòng làm việc của thiếu tướng. Cô dáo dác nhìn quanh, tuyệt nhiên không có một lối thoát. Heny đi dọc theo vách tường, không phải chứ nơi này còn không có cửa sổ, ngoài cánh cửa chính dẫn ra phòng làm việc của Hundre thì không còn một đường nào khác. Heny bắt đầu sợ hãi, hắn ta ngồi suốt ở phòng làm việc thì làm sao cô có thể trốn được. Heny cứ ngồi trong phòng thấp thỏm, chỉ một tiếng động nhỏ ở vách bên kia cũng làm cho cô giật nảy mình. Cô ôm mình cuộn tròn ở góc phòng như một con cừu nhỏ đáng thương đang chờ đợi đàn sói tới ăn thịt.

    Tiếng mở khóa cửa lách cách vang lên, một bóng người cao lớn đi vào. Cuối cùng cô cũng không thể tránh né hắn được nữa. Bàn tay to lớn của Hundre nắm lấy cổ áo của cô, hắn đẩy cô ngã nhào lên giường lớn. Heny hoảng sợ, cô hét lớn cầu cứu nhưng hình như xung quanh không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Hundre đè lên người cô, hắn hung hăng hôn lên cánh môi nhỏ của cô, bàn tay mạnh mẽ xé rách quần áo của cô. Heny đau đớn, cô không muốn sống nữa, tên bạo tướng này đã đi quá giới hạn của cô. Hắn không thương tiếc cướp mất đời con gái của cô. Dưới sự tàn bạo của Hundre, không biết Heny đã bất tỉnh từ khi nào. Đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã trở tối, cổ họng cô khô rát, thân thể cô rã rời như một con búp bê bị hỏng, hạ thân truyền đến từng đợt đau đớn, Heny cố lết từng bước đi đến tủ đồ, cô tìm kiếm quần áo che lại cơ thể đầy vết thương của mình. Heny cười như điện dại. Cô lảo đảo ngã ngồi trên giường lớn, cô không còn muốn trốn nữa, nhìn thân thể đầy thương tích của cô thì còn có thể trốn như thế nào được.

    Ngày ngày Heny đều bị tên cầm thú Hundre tra tấn, dần dần cô trở nên trầm mặc hơn, cô chỉ ngồi trong căn phòng ôm lấy cơ thể xinh đẹp. Tiếng mở khóa cửa trở nên thật đáng sợ với cô, thậm chí trong giấc mơ cô còn bị ám ảnh bởi tiếng leng keng này. Heny gần như bị trầm cảm. Cho đến một hôm đột nhiên tên bạo tướng kia trở nên nhẹ nhàng với cô hơn, hắn không hành hạ cô nữa, thay vào đó hắn sai thuộc hạ đặt một bàn ăn nhỏ ở trong phòng cô. Hắn cùng cô ăn tối, những món ăn mà ngay cả tỉ phú cũng không có cơ hội được ăn một lần. Heny ăn rất nhiều, chưa bao giờ cô được ăn ngon như vậy, cô liên tục với tay bốc hết món này đến món khác cho vào miệng. Tính ra cũng đã hơn hai tuần cô bị giam cầm ở nơi này, trở thành món đồ chơi thỏa mãn cho dục vọng của Hundre. Trong hai tuần này Heny như sống trong địa ngục trần gian, đã có những lúc cô chỉ muốn chết đi để giải thoát cho cơ thể mục ruỗng, cũng không hiểu được sức mạnh nào đã giúp cô mạnh mẽ sống tiếp cuộc sống như vậy. Sau khi ăn xong, Hundre mang cô lên giường, hắn mạnh mẽ ép cô dưới thân mình. Cơ thể Heny không tự chủ được mà run lên, cô luôn sợ cái cảm giác hắn ức hiếp cô, làm nhục cô. Nhưng hình như hôm nay hắn ta không bình thường, hắn không động đến cô mà chỉ ôm cô vào lòng ngủ.

    Thấm thoát đã trôi qua một tháng bị giam cầm trong phòng của Hundre. Heny gần như không thu thập được tin tức gì từ Trái Đất, có lẽ mọi người đã bỏ rơi cô rồi, không biết ngài thiếu tướng Andy có biết cô đang bị giam cầm ở nơi đây không, có lẽ nào hắn ta tưởng rằng cô đã chết rồi. Nước mắt từng giọt dài lăn trên gò má của Heny, cuộc đời cô sao lại đi đến bước đường này chứ, bây giờ cô cũng chẳng còn tư cách để mong mọi người giải cứu nữa rồi, cô đã ở trong căn cứ của địch hơn hai tháng, cô không còn là thành viên của quân đội Trái Đất nữa, giờ cô chẳng khác gì một kẻ phản bội.

    "Này cô đang suy nghĩ gì vậy? Tôi cảnh cáo cô đừng mơ mộng về Trái Đất nữa. Cuộc đời cô chỉ có thể gắn ở nơi này mà thôi." Hundre từ cửa đi vào, tay hắn nắm chặt cằm cô nghiêm giọng cảnh cáo.

    "Tôi biết rồi." Heny lạnh nhạt, cô tránh né ánh mắt của hắn.

    "Biết là tốt, tôi mang đồ ăn cho cô, mau ăn đi."

    Heny nhận lấy tô súp từ tay Hundre, cô cầm thìa múc từng muỗng súp to cho vào miệng. Dạo gần đây cô luôn có cảm giác chán ăn, nước súp chưa kịp đi xuống cổ họng đã bị cô phun mạnh ra ngoài. Heny buồn nôn chạy nhanh vào tolet. Đến khi cô quay lại đã thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Hundre, hắn ta giành lấy tô súp từ tay cô, đưa một thìa lên miệng, vừa ăn hắn vừa lẩm bẩm: "Khó ăn đến vậy à?"

    "Không phải đâu, là tôi thấy khó chịu trong người." Heny xoa xoa hai bàn tay, cô cúi gầm mặt nhìn bàn chân của mình.

    "Tôi sẽ sai người khám tổng quát cho cô, nghĩ ngơi đi." Hundre không nhìn cô nữa, hắn mang bát súp đi khỏi. Kể từ ngày hôm đó, Hundre không còn đối xử thô bạo với cô nữa, hắn không ép buộc cô cũng không hành hạ cô như lúc trước. Cuộc sống của Heny vì vậy cũng dễ thở hơn.

    Heny quay lại nằm dài trên giường lớn, cô đếm từng vạch trên bức tường, cứ trôi qua một ngày cô lại dùng móng tay vạch lên một vạch nhỏ, đã ba mươi hai ngày trôi qua rồi. Bên ngoài tiếng mở khóa lách cách bỗng vang lên, Heny thu mình vào sát vách tường. Cô thở phào, lần này không phải là Hundre. Có một nhóm bác sĩ tiến vào phòng, bọn họ mời cô làm một số kiểm tra sức khỏe.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  8. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Heny vẫn không thể tin được cô lại có thai, là có thai với Hundre. Cảm giác uất hận dâng trào trong lòng ngực cô khi nghe vị bác sĩ già khẳng định chắc nịch cô đã có thai. Cái thai đã được hai tuần tuổi. Cô không thể nào có thai với kẻ thù được, đồng đội sẽ đối xử với cô như thế nào, còn có thiếu tướng Andy nữa, cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy thêm lần nào nữa.

    "Nghe nói cô đã mang thai con của tôi, sao cô lại không vui? Đứa bé này nếu là con gái sẽ xinh đẹp giống như cô, còn nếu là con trai sẽ dũng mãnh giống như tôi, còn gì tuyệt hơn nữa." Đây là lần đầu tiên cái tên cầm thú Hundre lại nói chuyện với cô nhẹ nhàng như vậy, hắn không quát mắng, không đe dọa.

    Trái với vẻ vui mừng của hắn, Heny lâm vào trầm cảm, cô cười như điên dại: "Tại sao ư, tôi không thể về Trái Đất nữa rồi, tôi như vậy còn tư cách gì để về đây, anh nói có phải không? Haha, sao tôi lại khổ như vậy, tôi không muốn sống ở đây nữa."

    Hundre trầm mặc, hắn kề sát vào mặt cô quát lớn: "Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, cô chỉ có thể ở nơi này mà thôi." Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô trở nên điên cuồng như vậy, cô không sợ hắn, cô hất tay hắn ra khỏi khuôn mặt của cô, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn hắn chăm chăm. Hundre hoảng sợ lùi về sau, không hiểu sao hắn lại cảm thấy sợ, sợ một ngày nào đó hắn quay lại căn phòng này cô sẽ không còn chờ hắn ở đây nữa.

    Hundre lảo đảo đứng dậy, hắn biết hắn đã yêu cô sâu đậm nhưng người phụ nữ ở trước mặt chưa bao giờ yêu hắn dù chỉ là một chút. Trong lòng cô hắn giống như một loài sâu bọ đáng sợ khiến cô ghê tởm. Hắn không muốn làm cô tổn thương như vậy, chỉ là người đàn ông từ nhỏ đã thiếu tình thương như hắn lại không biết được cách yêu chiều một cô gái là như thế nào. Cô càng chống đối lại hắn, hắn lại càng muốn thuần phục cô hơn, giống như thuần phục một con sư tử nhỏ. Hắn muốn mãi mãi nhốt cô ở bên cạnh, không cho cô cơ hội gặp gỡ bất kì người đàn ông nào. Nhưng khi nhìn lại cô gái gầy gòm, xanh xao đang ngồi thơ thẩn dưới nền đất, Hundre bỗng thấy hối hận, lòng hắn nhói lên, từ lúc nào một cô gái xinh xắn như cô lại trở nên gầy yếu như vậy. Hắn nhẹ nhàng đi đến ôm cô đặt lên giường lớn. Hundre sai thuộc hạ mang đồ ăn vào, hắn tự tay bón từng thìa thức ăn vào miệng cô.

    Kể từ ngày biết được cô mang thai, Hundre trở nên nhẹ nhàng hơn, bất cứ hành động nào hắn cũng làm thật cẩn thận, chỉ sợ ồn ào ảnh hưởng đến cô gái. Heny cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cô không còn chống đối hắn nữa, cô suốt ngày trầm mặc không nói một lời. Hundre rất lo sợ, nhìn cô như vậy hắn lại càng sợ hơn, sợ cô nghĩ quẩn bỏ hắn lại đây một mình. Hắn không biết hắn phải làm gì nữa thì cô mới trở nên vui vẻ trở lại. Mặc dù công việc của hắn vô cùng bận rộn, Hundre vẫn luôn giành nhiều thời gian để dắt cô gái nhỏ đi ra ngoài chơi, hắn nghe người ta nói phụ nữ mang thai nên ra ngoài hít thở không khí trong lành để tâm trạng trở nên tốt hơn.

    * * *​

    Thời gian thấm thoát đã trôi qua hai tháng, bụng của Heny ngày một to hơn, bác sĩ rất lo lắng cho tình trạng của cô. Cô suy sụp, gầy yếu như vậy làm sao có thể an toàn mà sinh ra đứa bé, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Ông ấy cũng thường xuyên lui tới nói chuyện với Hundre, hi vọng ngài thiếu tướng giành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho cô gái. Dù sao đó cũng là vợ và con của hắn. Nhưng dạo gần đây, Hundre luôn bận rộn, hắn phải chạy tới chạy lui huấn luyện binh lính để chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn giữa Trái Đất và Kepler. Hắn không thể giành nhiều thời gian cho Heny được, điều này làm hắn cảm thấy áy náy, chỉ hi vọng cuộc chiến mau chóng chấm dứt, hắn có thể giành được thắng lợi, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ đền bù thật nhiều cho cô.

    Cuối cùng, ngày Trái Đất tấn công vào Kepler đã rất gần, lần này người dẫn binh đội Trái Đất đi Kepler là thiếu tướng Andy, người này tuyệt đối không dễ đối phó. Trận binh hắn đưa ra vô cùng phức tạp, hơn nữa hình như bọn họ đã chế tạo được thiết bị điều khiển bảng mạch của robot. Hundre đã phải làm việc ngày đêm liên tục để tìm cách mã hóa thiết bị của người Trái Đất. Đến lúc đoàn phân do Andy dẫn đầu tiến vào căn cứ quân sự của Kepler thì Hundre gần như đã kiệt sức, hắn đã năm ngày không được ngủ.

    Một cánh quân Trái Đất tấn công vào mạn phải của căn cứ, tiến sĩ Krip đã điều động quân lực đi xử lý, thế trận giằng co giữa hai bên diễn ra, không ai chịu thua ai. Còn nói vũ khí của quân đội Trái Đất đã cải tiến hơn, chỉ cần một phát súng liền tiêu diệt được một người máy khổng lồ. Hundre không thể để Kepler bị yếu thế hơn nữa, hắn điều số lượng quân lớn hơn hòng tiêu diệt toàn bộ đoàn quân của Andy. Nhưng ngay khi quân Kepler vừa tiến vào thì quân đội Trái Đất lại nhanh chóng rút lui. Gần như đây là một cái bẫy mà họ đã giăng sẵn. Không, đây chắc chắn là một cái bẫy vì chỉ trong vòng năm phút sau, một tiếng nổ lớn vang lên đã phá hủy toàn bộ một vùng căn cứ vững chắc của Kepler. Thì ra người Trái Đất đã cài mìn vào trong đây. Hundre giận dữ, hắn tuyệt đối không thể để thua được. Hắn đành phải đưa ra vũ khí bí mật của Kepler, đội quân người biến dị. Dưới mệnh lệnh đưa ra của tiến sĩ Kepler, đoàn quân đội biến dị như những con thú hung dữ liền tiến vào. Bọn chúng như phát điên phá nát tất cả mọi thứ, tiếng đổ vỡ vang lên ở khắp nơi, còn có những tiếng la hét của những người bị quái thú ăn thịt, tất cả hòa lại thành một âm thanh ghê rợn. Hundre cười độc ác, bọn chúng rồi sẽ phải chịu thua dưới những con quái vật mang hình người này thôi. Sẽ không có cách nào có thể chống lại được bọn chúng, liều thuốc duy nhất IM2T vẫn còn trong tay người Kepler. Tiếng la hét vang lên ở khắp mọi nơi, Hundre quyết định sẽ nghỉ ngơi một tí, hắn tiện thể ghé thăm cô gái nhỏ một tí. Thật không ngờ khi Hundre đi tới căn phòng bí mật lại vô tình phát hiện tiếng nói chuyện của hai người, một nam một nữ.

    "Cô đã phản bội chúng tôi, tại sao cô lại làm vậy? Tôi không ngại gian khổ đến đây chỉ với một mục đích cứu cô khỏi cái nơi quỷ quái này, không ngờ tôi lại nhận được câu trả lời cô đã mang thai con của Hundre. Cô nói tôi phải xử lý cô thế nào đây?" Người đàn ông đau khổ quỳ thụp xuống mặt đất, gương mặt hắn thất thần, hắn không dám nhìn cô gái trước mặt một lần nữa, lòng hắn đau như đứt từng đoạn ruột. Người hắn yêu thương hiện tại lại mang thai con của kẻ thù, thật nực cười làm sao.

    "Em xin lỗi, em thật xin lỗi, anh hãy giết em đi, em không muốn sống nữa đâu, huhu. Cuộc sống của em đã quá nhục nhã rồi." Là tiếng của Heny, cô ấy đang cầu xin người đàn ông kia giết cô ấy. Lòng Hundre đau đớn, tại sao cô lại như vậy, bên cạnh hắn lại đau khổ đến như vậy sao, cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ ở trong bụng chứ, nó là con của hắn. Hundre không suy nghĩ nữa, hắn cầm súng tiến về phía sau người đàn ông kia. Hắn muốn nhìn rõ xem tên kia là ai lại dám ngang nhiên đi cướp vợ của hắn. Hundre đẩy nhẹ cửa đi vào, người kia đang quay lưng lại với hắn, là một bóng lưng to lớn cô độc, hình như tên đó đã bị thương, một bên gương mặt hắn đầy máu vẫn không thể che được những đường nét cương trực. Tay Hundre cầm súng nhắm thẳng vào đầu cậu ta. Ngay khoảng khắc hắn bóp cò súng, một thân ảnh nhỏ nhắn liền lao vào che chắn cho người kia. Tiếng súng vang lên một tiếng, dội thẳng vào đầu hai người đàn ông. Chỉ thấy cô gái nhỏ ngã xuống, máu từ người cô chảy ra nhuộm đỏ cả sàn nhà. Hundre như điên dại lao vào chỗ cô gái, hắn vừa mới bắn cô, hắn run run quỳ xuống bên cạnh cô.

    "Làm ơn, Heny, em đừng có chuyện gì, người đâu người đâu cứu Heny với." Hundre quát lớn, hắn nhìn cô gái nằm đó, khuôn mặt của cô trắng bệt, sự sống của cô đang dần mất.

    "Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng giấc mơ của tôi đã đúng. Nếu có một nguyện vọng cuối cùng tôi chỉ mong hai người dừng những trận chiến vô nghĩa. Tôi rất yêu thiếu tướng Andy." Nói rồi Heny buông tay, cô nằm nó yên lặng như một thiên thần đang rời khỏi nơi trần thế.

    "Tôi rất hối hận, Heny." Andy ngồi bất động, nước mắt chảy dài trên hai gò má. Anh thế mà lại để mất cô mãi mãi.

    -----Hết-----
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  9. Maii Phạm

    Bài viết:
    41
    Hay quá đi tar
     
    hoangyencao thích bài này.
  10. hoangyencao

    Bài viết:
    23
    Hi mình cảm ơn bạn ^^
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...