Bạn được vietanhblue mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,356 ❤︎ Bài viết: 4206 Tìm chủ đề
1501 6
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 15010 đ
Đêm Hội quán - Đông 1992

Tặng anh Trần Quang Dũng

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,

Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.

Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,

Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.

Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,

Để con nước thả trôi câu lục bát.

Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,

Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.

Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,

Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.

Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,

Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.

Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa..



Bùi Thanh Tuấn

Bài thơ này được đăng trên tạp chí Tuổi xanh năm 1992, sau đó đã được nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa

54945657298_ffa3b53157_o.png

Nghe bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa



Lời bài hát:

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa

Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh

Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp

Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về

Hà Nội mùa này chiều không buông nắng

Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô

Quán cóc liêu xiêu một câu thơ

Hồ Tây Hồ Tây tím mờ

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ

Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay

Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây

Tưởng như tưởng như còn đây

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa

Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh

Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp

Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về

Hà Nội mùa này chiều không buông nắng

Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô

Quán cóc liêu xiêu một câu thơ

Hồ Tây Hồ Tây tím mờ

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ

Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay

Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây

Tưởng như tưởng như còn đây

Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ

Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay

Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây

Tưởng như tưởng như còn đây

Cảm nhận bài thơ Chia Tay Người Hà Nội – Bùi Thanh Tuấn​


Bài thơ Chia Tay Người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn là một nỗi nhớ thấm lạnh như hơi sương đầu đông, vừa dịu dàng vừa man mác buồn. Tác giả viết về Hà Nội không như một thành phố, mà như một người tình cũ-đẹp, kín đáo, hoài niệm và luôn khiến trái tim rung lên mỗi khi nhớ về.

Hà Nội trong bài thơ hiện lên bằng những hình ảnh rất đặc trưng: mùa đông vắng mưa, hoa sữa những chiều tan học, Cổ Ngư, Trúc Bạch, Hồ Tây... Tất cả đều chìm trong không khí buồn, vắng và lặng. Cái "rét đầu đông giật mình bật khóc" mở đầu như một tiếng thở dài, gói trọn nỗi cô đơn của cả đất trời và con người trong khoảnh khắc chia xa. Những con đường, hàng cây, góc phố đều trở thành ký ức, như thể mỗi tấc đất của Hà Nội đều đã in dấu chân yêu thương.

Điều khiến bài thơ trở nên day dứt chính là cách tác giả lồng nỗi nhớ Hà Nội vào nỗi nhớ người yêu. Hà Nội "nhớ mắt người yêu", nhớ góc phố xưa, nhớ buổi chia tay "mắt đầy hoa tím". Mọi ký ức về người ấy đều gắn chặt với từng hơi thở của thành phố. Từ đó, Hà Nội trở thành nơi cất giữ những gì đẹp nhất, buồn nhất, tàn phai nhất của một mối tình.

Không gian Hà Nội trong bài thơ đẹp theo kiểu hoài cổ và có chút mơ màng: quán cóc liêu xiêu, câu Kiều vọng lại từ phía Hồ Tây, ngõ hoa tím đã mờ dấu chân xưa. Tất cả khiến nỗi buồn kéo dài như một dải lụa mỏng, phủ lên thành phố một màu trầm ấm mà người rời đi không thể dứt.

Câu kết "Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa" giống như một vòng lặp của cảm xúc-về mưa, về người, về những điều đã qua mà vẫn còn đó. Hà Nội trở thành nỗi nhớ, thành người yêu cũ không bao giờ phai trong lòng người rời xa.

Bài thơ vì thế không chỉ nói về sự chia tay, mà còn nói về một tình yêu bền bỉ: tình yêu dành cho thành phố và cho người đã từng đi cùng ta qua những ngày đẹp nhất. Buồn nhưng đẹp, cô đơn nhưng sâu, Chia Tay Người Hà Nội là một lời chào mà cũng là lời giữ-giữ lại một Hà Nội của những mùa yêu cũ, của những kỷ niệm tím, của những cơn mưa không bao giờ tắt trong lòng người đi xa.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,544 ❤︎ Bài viết: 1210 Tìm chủ đề

Phân tích bài thơ: Chia Tay Người Hà Nội – Bùi Thanh Tuấn​


Bài thơ Chia Tay Người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn là một bản tình ca buồn thấm đượm nỗi nhớ, nơi Hà Nội hiện lên như một người tình cũ dịu dàng, sâu lắng và mang theo bao kỷ niệm không thể nào quên. Với giọng thơ trữ tình, mềm mại và giàu hình ảnh, tác giả đã thổi vào từng câu chữ cái lạnh đầu đông, cái ngậm ngùi của sự rời xa và cái xót xa của những điều không thể giữ lại.

Ngay từ mở đầu, bài thơ đã đặt người đọc vào không khí đặc trưng của Hà Nội đầu đông:

"Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,

Cái rét đầu đông giật mình bật khóc."


Hình ảnh "cái rét đầu đông bật khóc" là một nhân hóa rất tinh tế, biến thời tiết thành một cảm xúc sống động: Lạnh nhưng cũng buồn, như thể chính đất trời đang cảm thấy việc chia tay là điều tiếc nuối. Cảm xúc của con người hòa cùng cảnh vật, tạo nên một không gian thấm đẫm u hoài.

Hà Nội tiếp tục hiện lên qua những ký ức quen thuộc:

"Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,

Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn."


Hoa sữa, Cổ Ngư – những biểu tượng của Hà Nội – giờ đã đổi khác, đã vắng đi điều gì đó. "Dấu chân buồn" không chỉ là trạng thái của cảnh vật, mà còn là dấu chân của chính tác giả, của người rời xa Hà Nội trong một tâm trạng không nỡ.

Không gian hoàng hôn tiếp tục mở rộng bằng những chi tiết tinh tế:

"Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,

Để con nước thả trôi câu lục bát."


Câu thơ lục bát được thả trôi như một ám chỉ về truyền thống, về nỗi buồn mà người Việt gắn vào sông nước. Hồ Trúc Bạch "giận hờn" làm không gian thêm nhiều cảm xúc, như thể thành phố cũng đang trách móc sự chia ly.

Không chỉ cảnh, mà âm thanh của Hà Nội cũng trở thành nỗi nhớ:

"Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,

Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều."


Câu Kiều vọng về từ Hồ Tây gợi lên sự văn chương, lãng mạn của Hà Nội. Một câu Kiều thôi cũng đủ làm lòng người thổn thức-giống như tình yêu cũ, chỉ một chút gợi lại là bao nỗi nhớ ùa về.

Điều đặc biệt là Hà Nội trong bài thơ gắn liền một cách chặt chẽ với ký ức về người yêu:

"Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,

Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm."


Nỗi nhớ thành phố chính là nỗi nhớ người. Cảm xúc lồng vào nhau, khiến Hà Nội như người thứ ba chứng kiến cuộc chia tay. Và ký ức ấy được đẩy lên cao hơn khi tác giả nhớ về buổi chia ly:

"Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,

Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa."


"Hoa tím" là hình ảnh mang đầy sự thủy chung, buồn dịu dàng. "Hút dấu gót hài xưa" là nỗi đau của những điều đẹp đã xa, đã vụt mất trong quá khứ.

Kết bài thơ, tác giả lặp lại nỗi nhớ cơn mưa của Hà Nội:

"Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa.."

Một vòng tròn cảm xúc khép lại nhưng dư âm cứ vang mãi. Cơn mưa là biểu tượng cho sự thanh tẩy, cho những ký ức dễ chạm vào lòng người nhất. Hà Nội nhớ mưa cũng như tác giả nhớ người – nhớ những điều nhỏ bé nhưng sâu sắc, những điều không thể quay lại nhưng mãi còn trong tim.

Bài thơ vì thế là sự giao hòa giữa nỗi nhớ thành phố và nỗi nhớ người cũ. Cảnh và tình quyện vào nhau, khiến Hà Nội trở thành một phần của mối tình dang dở. Đây chính là sức mạnh của bài thơ: Không chỉ là chia tay một nơi, mà là chia tay một thời yêu đã khắc sâu vào lòng.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back