- Xu
- 755,859,722
1499
6
Đêm Hội quán - Đông 1992
Tặng anh Trần Quang Dũng
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa..
Bùi Thanh Tuấn
Bài thơ này được đăng trên tạp chí Tuổi xanh năm 1992, sau đó đã được nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa
Lời bài hát:
Bài thơ Chia Tay Người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn là một nỗi nhớ thấm lạnh như hơi sương đầu đông, vừa dịu dàng vừa man mác buồn. Tác giả viết về Hà Nội không như một thành phố, mà như một người tình cũ-đẹp, kín đáo, hoài niệm và luôn khiến trái tim rung lên mỗi khi nhớ về.
Hà Nội trong bài thơ hiện lên bằng những hình ảnh rất đặc trưng: mùa đông vắng mưa, hoa sữa những chiều tan học, Cổ Ngư, Trúc Bạch, Hồ Tây... Tất cả đều chìm trong không khí buồn, vắng và lặng. Cái "rét đầu đông giật mình bật khóc" mở đầu như một tiếng thở dài, gói trọn nỗi cô đơn của cả đất trời và con người trong khoảnh khắc chia xa. Những con đường, hàng cây, góc phố đều trở thành ký ức, như thể mỗi tấc đất của Hà Nội đều đã in dấu chân yêu thương.
Điều khiến bài thơ trở nên day dứt chính là cách tác giả lồng nỗi nhớ Hà Nội vào nỗi nhớ người yêu. Hà Nội "nhớ mắt người yêu", nhớ góc phố xưa, nhớ buổi chia tay "mắt đầy hoa tím". Mọi ký ức về người ấy đều gắn chặt với từng hơi thở của thành phố. Từ đó, Hà Nội trở thành nơi cất giữ những gì đẹp nhất, buồn nhất, tàn phai nhất của một mối tình.
Không gian Hà Nội trong bài thơ đẹp theo kiểu hoài cổ và có chút mơ màng: quán cóc liêu xiêu, câu Kiều vọng lại từ phía Hồ Tây, ngõ hoa tím đã mờ dấu chân xưa. Tất cả khiến nỗi buồn kéo dài như một dải lụa mỏng, phủ lên thành phố một màu trầm ấm mà người rời đi không thể dứt.
Câu kết "Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa" giống như một vòng lặp của cảm xúc-về mưa, về người, về những điều đã qua mà vẫn còn đó. Hà Nội trở thành nỗi nhớ, thành người yêu cũ không bao giờ phai trong lòng người rời xa.
Bài thơ vì thế không chỉ nói về sự chia tay, mà còn nói về một tình yêu bền bỉ: tình yêu dành cho thành phố và cho người đã từng đi cùng ta qua những ngày đẹp nhất. Buồn nhưng đẹp, cô đơn nhưng sâu, Chia Tay Người Hà Nội là một lời chào mà cũng là lời giữ-giữ lại một Hà Nội của những mùa yêu cũ, của những kỷ niệm tím, của những cơn mưa không bao giờ tắt trong lòng người đi xa.
Tặng anh Trần Quang Dũng
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa,
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc.
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học,
Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn.
Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn,
Để con nước thả trôi câu lục bát.
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc,
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều.
Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu,
Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm.
Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím,
Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa.
Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa..
Bùi Thanh Tuấn
Bài thơ này được đăng trên tạp chí Tuổi xanh năm 1992, sau đó đã được nhạc sĩ Trương Quý Hải phổ nhạc thành bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa
Nghe bài hát Hà Nội mùa vắng những cơn mưa
Lời bài hát:
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh
Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp
Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây Hồ Tây tím mờ
Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay
Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây
Tưởng như tưởng như còn đây
Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh
Hoa sữa thôi rơi ta bên nhau một chiều tan lớp
Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về
Hà Nội mùa này chiều không buông nắng
Phố vắng nghiêng nghiêng cành cây khô
Quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây Hồ Tây tím mờ
Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay
Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây
Tưởng như tưởng như còn đây
Hà Nội mùa này lòng bao nỗi nhớ
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi tay
Hơi ấm trao anh tuổi thơ ngây
Tưởng như tưởng như còn đây
Cảm nhận bài thơ Chia Tay Người Hà Nội – Bùi Thanh Tuấn
Bài thơ Chia Tay Người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn là một nỗi nhớ thấm lạnh như hơi sương đầu đông, vừa dịu dàng vừa man mác buồn. Tác giả viết về Hà Nội không như một thành phố, mà như một người tình cũ-đẹp, kín đáo, hoài niệm và luôn khiến trái tim rung lên mỗi khi nhớ về.
Hà Nội trong bài thơ hiện lên bằng những hình ảnh rất đặc trưng: mùa đông vắng mưa, hoa sữa những chiều tan học, Cổ Ngư, Trúc Bạch, Hồ Tây... Tất cả đều chìm trong không khí buồn, vắng và lặng. Cái "rét đầu đông giật mình bật khóc" mở đầu như một tiếng thở dài, gói trọn nỗi cô đơn của cả đất trời và con người trong khoảnh khắc chia xa. Những con đường, hàng cây, góc phố đều trở thành ký ức, như thể mỗi tấc đất của Hà Nội đều đã in dấu chân yêu thương.
Điều khiến bài thơ trở nên day dứt chính là cách tác giả lồng nỗi nhớ Hà Nội vào nỗi nhớ người yêu. Hà Nội "nhớ mắt người yêu", nhớ góc phố xưa, nhớ buổi chia tay "mắt đầy hoa tím". Mọi ký ức về người ấy đều gắn chặt với từng hơi thở của thành phố. Từ đó, Hà Nội trở thành nơi cất giữ những gì đẹp nhất, buồn nhất, tàn phai nhất của một mối tình.
Không gian Hà Nội trong bài thơ đẹp theo kiểu hoài cổ và có chút mơ màng: quán cóc liêu xiêu, câu Kiều vọng lại từ phía Hồ Tây, ngõ hoa tím đã mờ dấu chân xưa. Tất cả khiến nỗi buồn kéo dài như một dải lụa mỏng, phủ lên thành phố một màu trầm ấm mà người rời đi không thể dứt.
Câu kết "Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa" giống như một vòng lặp của cảm xúc-về mưa, về người, về những điều đã qua mà vẫn còn đó. Hà Nội trở thành nỗi nhớ, thành người yêu cũ không bao giờ phai trong lòng người rời xa.
Bài thơ vì thế không chỉ nói về sự chia tay, mà còn nói về một tình yêu bền bỉ: tình yêu dành cho thành phố và cho người đã từng đi cùng ta qua những ngày đẹp nhất. Buồn nhưng đẹp, cô đơn nhưng sâu, Chia Tay Người Hà Nội là một lời chào mà cũng là lời giữ-giữ lại một Hà Nội của những mùa yêu cũ, của những kỷ niệm tím, của những cơn mưa không bao giờ tắt trong lòng người đi xa.
Chỉnh sửa cuối:

