Chị từ chối tôi, có phải là do giới tính? Phải rồi, tình yêu đồng giới này vốn dĩ đã nhiều người kì thị. Nhưng không dân tộc, không tôn giáo, không giai cấp, không màu da, không gì cả, không định hướng giới tính, chúng tôi đều xứng đáng được yêu thương. Tôi cũng là con người, vậy mà chị kì thị tôi?
Lời từ chối của chị như con dao hai lưỡi găm thẳng vào tim tôi. Khiến tôi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tôi miễn cưỡng cầm tấm thiệp, nhưng trong đầu đã muốn xé nát nó từ lâu rồi.
Tôi nhốt mình trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ. Tôi có nên làm một vở kịch "Cướp dâu" không nhỉ? Không được, thế thì nhanh quá, vẫn chưa cho chị nếm thử cảm giác đau khổ khi từ chối tôi.
Đám cưới của chị diễn ra suôn sẻ, trừ phi có thùng tiết lợn đổ vào người chị và cậu ta khi chị và cậu ta chuẩn bị trao cho nhau nụ hôn nồng cháy.
Tất nhiên.. thủ phạm là tôi rồi.
Tôi ngồi ở dưới, giả vờ kinh ngạc hét lên, rồi chạy nhanh lên chỗ chị giả vờ gọi người đến đưa chị đi tắm, đi thay đồ, giả vờ quan tâm chị.
Dù cậu ta bảo rằng có việc ở công ty, nhưng thật ra chẳng có gì hết. Tôi muốn tranh thủ thời gian cậu ta đi để nói chuyện với chị mà thôi.
Nhưng tại sao tôi không để cậu ta đi cả đêm? Vì tôi muốn chọc giận cậu ta mà. Tôi muốn cậu ta nếm thử cảm giác hụt hẫng khi phải rời bỏ vợ vào đêm tân hôn, rồi lại trở về trong trạng thái vừa tức giận vừa háo hực để làm nốt công chuyện với vợ mình. Nhưng với tâm trạng của chị thì điều đó là không thể nào.
Não cậu ta cũng sẽ nổ tung cho mà xem.
Nhưng chắc cậu ta phải đoán được hung thủ là ai chứ nhỉ.
* * *
Hôm sau, cậu ta hẹn tôi ra quán café. Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ta ánh lên tia lửa, giận dữ tra hỏi tôi:
"Có phải những điều hôm qua là do chị làm?"
"Ây dà em trai, bình tĩnh ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện."
Cậu ta hất ly nước xuống nền đất, thực sự không giữ được bình tĩnh.
Trong cuộc nói chuyện, một kể như điên dại, một kẻ như đang tận hưởng tuần trăng mật.
Ôi chao, cậu là đang tuyên bố chủ quyền đấy à? Còn đòi giết gia phả tôi? Còn phải xem tuổi cậu có đẹp không đã.
"Em trai, em làm gì có yêu chị ta đâu đúng không? Em làm vậy chỉ để trả thù cho bố em thôi mà. Vốn dĩ, chị ta làm gì có gì để em yêu."
Cô ấy đến rồi kìa, trông cô ta thật xinh đẹp phải không?
"Chào anh, lâu rồi cũng không gặp."
Cô ta chào mỗi chồng chị, còn nháy mắt với cậu ta kìa.
Chị nhìn xem, anh chồng chị nhìn cô ta đắm đuối như thế nào.
Cô ta ngồi bên cạnh tôi, nghĩa là ngồi đối diện chồng chị. Cô ta thỏ thẻ chào tôi, thật duyên dáng đúng không?
Nhưng hai người ngồi đối diện nhau, liệu sẽ có những hành động mờ ám dưới gầm bàn không?
Toàn những món chị thích ăn, nhưng sao chị ăn ít thế? Có phải là do ai đó không gắp cho chị không?
"Chị ơi, ăn nhiều vào. Lâu rồi không gặp chị, em thấy chị gầy đi nhiều rồi." Tôi gắp cho chị món chị thích nhất, cũng nhíu mày nhẹ tựa như lo lắng cho chị.
"Em cũng ăn nhiều vào, dạo này xinh hơn nhỉ." Cậu ta gắp thức ăn vào bát cô ta, điều này chẳng ngạc nhiên lắm nhỉ.
Trong suốt lúc ăn, cậu ta và cô ấy trò chuyện vui vẻ, còn chị chỉ cúi mặt xuống, cắn môi, chị ghen sao? Cậu ta không đáng để chị ghen, cậu ta đã bán đứng chị đấy.
Tôi bắt chuyện với chị, nhưng chị chỉ ậm ừ cho qua, chị không muốn nói chuyện với tôi sao?
"Chị à, người ta không quan tâm chị kìa." Tôi nói
Cậu ta nhột, quay mặt lên nhìn tôi. Còn cô ta, cô nhếch môi cười. Chị biết không? Cô ta cũng là người của tôi đấy. Có nghĩa là, cô ta sẽ phá nát hạnh phúc gia đình của chị.
* * *
Chị à, sau bữa ăn hôm nay chị có tra hỏi gì cậu ta không? Tôi cá là chị sẽ hỏi: "Cô gái hôm nay là ai thế? Tại sao anh không gắp thức ăn cho em mà lại gắp cho cô ấy? Hai người trò chuyện thân mật, đến nỗi quên cả em, đừng nói với em đó là em gái mưa nào nhé."
Và cậu ta sẽ trả lời rằng: "Chỉ là bạn cũ. Anh mệt rồi, lên ngủ trước."
Cuộc sống hôn nhân thật không dễ dàng chị nhỉ?
Đừng đổ lỗi cho số phận, chỉ là chị đã mắc sai lầm với người nào đó thôi.
Tôi cũng mua rất nhiều đồ để nấu cho sinh nhật chị, cũng không lạ gì khi toàn đồ để nấu đồ ăn chị thích.
Anh chồng chị đã về, tôi nghe thấy "cạch" một cái. Cậu ta nhìn thấy tôi trong bếp, hỏi:
"Ngày gì mà hai chị em nấu nhiều thế?"
"Anh rể* à, anh còn không biết hôm nay là sinh thật chị sao?"
(*) Vì nhân vật chị không biết hai người kia là chị em cùng mẹ khác cha nên mình sẽ để nhân vật tôi gọi nhân vật cậu ta là anh rể trước mặt nhân vật chị nhé.
Chị, chị thật bất hạnh khi vớ phải ông chồng quên cả sinh nhật vợ mình thế này.
"Hôm này anh đi ăn với đồng nghiệp, về muộn, em sinh nhật vui vẻ nhé." Cậu ta hôn nhẹ lên trán chị, tình cảm gớm.
Chị xịu mặt xuống, môi chu ra làm điệu bộ giận dỗi. Chị làm thế này cho ai xem? Chị nghĩ chồng chị có vì thế mà ở nhà ăn sinh nhật với chị không?
Đương nhiên là không, vì cậu ta đã đi rồi kìa.
Ngày qua ngày, cậu ta vẫn bị nhốt trong căn phòng đó, không ánh sáng, không chiếc ghế nào nữa, chỉ có những dây xích nặng trịch. Cậu ta sống không bằng chết, hằng ngày bị tra tấn, đánh đập, thi thoảng bị lôi ra làm trò đùa cho mấy thằng tay sai.
Nhưng tôi vẫn còn lương tâm, vẫn cho cậu ta ăn hằng ngày. Cậu ta gầy co quắp, da thịt như dính hết vào xương vậy nên tôi phải cho cậu ta ăn cám để vỗ béo đấy.
Tôi vẫn chăm chỉ gửi hình cậu ta cho chị, không biết là chị có xem không?
Với tính cách như chị, chắc chắn là chị sẽ ngồi ở trong góc phòng mà khóc thút thít và sẽ nảy sinh ý định quay về giao thân mình để cứu lấy chồng yêu. Chị nghĩ chị đang đóng phim ngôn tình đấy à?
À mà chị biết không? Cậu ta gọi tôi là ác quỷ đấy. Không đúng, tại vì có ác quỷ nào lại có lương tâm đâu.
Cậu ta phải trải qua những ngày tháng khổ cực, bị đánh đập, bị nhốt vào trong bóng tối. Có lẽ, trong bóng tối đó, không le lói một tia hi vọng nào cả.
Vừa mới mở cửa, mùi hôi thối bốc lên, và cậu ta nằm đó, sâu trong bóng tối đó.
Chị đến gần cậu ta, mỗi bước đi dường như không vững, đôi tay run rẩy, nước mắt chị sắp nghẹn ra rồi.
Chị lật người cậu ta, vuốt mặt cậu ta.
Chị chắc hẳn sẽ có suy nghĩ: "Gì thế này? Anh ấy mặt xanh xao quá? Trên người chằng chịt vết thương, không thể nào, anh ấy bị đánh đập ư?"
Bất chợt, chị quay sang nhìn tôi, hốt hoảng nói:
"Anh ấy ngừng thở rồi."
Tôi giật mình, bước nhanh đến chỗ chị.
Đúng vậy, cậu ta chết rồi.
Nước mắt chị tuôn như suối, tay còn ôm lấy cậu ta, nói những câu điển hình như: "Không, anh từng nói sẽ bên em suốt cuộc đời mà. Anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi, không phải sao? Giờ anh đi rồi, em biết sống như nào đây? Thà em chết theo anh còn hơn."
Chị ngay lập tức cầm vào cổ tay tôi, như vừa bắt được một thứ quan trọng lắm.
Chị sợ hãi lắm rồi, chị đã phải đấu tranh với nỗi sợ bên trong mình, nhưng chị đấu không nổi, vậy nên chị luôn phải run rẩy như thế.
Tôi cứ cảm thấy trong mình sự khó chịu, day dứt mà không làm sao tìm được cách rũ bỏ nó. Thật bực mình.
Tôi cứ đi mãi, vừa đi vừa nhìn thế giới xung quanh. Thế giới hôm nay màu xám.
Tự dung có người hô lên:
"Này cô gái, cô gái! Cẩn thận!"
Tôi giật mình nhìn sang tay trái, thấy một chiếc xe ô tô trước mặt tôi, gần lắm, như là không có khoảng cách vậy. Sau đó, không còn sau đó nữa..
Tôi thấy mình trong bệnh viện, bên tay phải đầy nhưng dây truyền nước. Tôi còn phải thở bằng máy thở nữa.
Rồi có bác sĩ vào kiểm tra cho tôi, hình như là có ai gọi hay sao í.
Bác sĩ kiểm tra xong, đi ra ngoài. Tôi mơ hồ nghe thấy bác sĩ nói chuyện với ai đó là nữ, giọng giống chị.