Chương 10: Nàng bỏ thi vì lời tôi nói sao? Bấm để xem Tôi bước vào phòng dành cho ban giám khảo thì cũng chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến giờ công bố kết quả cho vòng bán kết. Người họa sĩ tên Lâm cũng vừa mới bước vào phòng, trên tay ông cầm một phong thư của ban tổ chức, ông nói: "Có một thí sinh từ bỏ mà không nói nguyên nhân, cho nên kết quả phải bàn bạc lại." Lúc đó tôi cũng lơ đễnh lắng nghe, chỉ một mực nhớ đến cô gái ngọt ngào mà chỉ mới gặp lần đầu tiên đã khiến tim tôi rung động mãnh liệt. Nhưng đột nhiên nghe tiếp những lời của họa sĩ Lâm thì mới kéo tôi về thực tại. "Cô bé Dạ Ái này khờ khạo quá, là một cô gái mà có tài năng vẽ tranh lại chọn chủ đề tự do khó khăn như vậy để vẽ, trong tất cả các bài thi thì bài thi của cô bé đó là không cần tranh cãi nhiều lời vẫn được công nhận là tốt nhất. Vậy mà lại bỏ cuộc giữa chừng! Không biết có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa. Thật là quá đáng tiếc.." Họa sĩ Lâm vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Còn tôi thì á khẩu, không thể tin được là nàng lại bỏ dở giữa chừng như vậy. Nhà nàng có việc gì sao? Những mới mấy phút trước tôi gặp nàng, nàng vẫn bình tĩnh cười đùa với cô bạn mà. Chuyện bỏ thi là sau khi gặp tôi.. Lúc này tôi mới nhớ tới những gì cậu bạn thân tôi tổng kết về nàng. "Một cô nàng xinh đẹp, cá tính, tốt bụng nhưng hoàn toàn bài xích tiếp xúc với bất cứ người bạn khác giới nào." Đó là nguyên văn mà Duy Nam nói với tôi. Lại nhớ đến câu chuyện thằng bạn kể lúc sáng. Vì không để người khác phái có cơ hội tỏ tình hay tơ tưởng mà nàng đã tự mình làm xấu bản thân. Lần đó là năm đầu tiên ở trường đại học, có một cô bạn thân của nàng thông báo cho nàng biết anh chàng thủ khoa khóa trước muốn tỏ tình với nàng. Sau khi nghe xong chuyện, ngày ngày cứ như vô tình nàng cố ý kéo cô bạn thân đi qua những nơi mà anh chàng hay xuất hiện nhất, về làm sao nàng biết những chỗ cậu ta hay xuất hiện thì chỉ có nàng biết, mỗi lần thấy cậu ta là y như rằng nàng lại cao giọng lãi nhãi với cô bạn về một anh chàng nào đó vừa bị nàng đá, rồi còn nói rằng chơi chán rồi bỏ là chuyện thường ngày của nàng.. Mỗi lần là một câu chuyện khác nhau về những anh chàng khác nhau, nói nhiều đến nỗi cậu sinh viên thủ khoa kia ghét nàng đến mức chỉ muốn tránh nàng càng xa càng tốt. Khi nàng đạt được ý nguyện thì cũng trở về là một cô hoa khôi ngoan ngoãn, thông minh, tránh các bạn nam như tránh tà. Duy Nam cũng đã nói rằng nàng rất mê vẽ, chỉ mới là sinh viên năm hai mà nàng đã có những thành tựu đáng kể, nào là nhận thiết kế bìa sách cho một vài nhà xuất bản, tham gia sáng tác một vài truyện tranh cho câu lạc bộ thiếu nhi, nàng cũng là tác giả có tiếng của một số tờ báo. Chưa bao giờ nàng từ chối đi bất cứ nơi nào mà liên quan đến hội họa. Nàng có tinh thần cầu tiến, và đam mê hội họa như vậy tại sao nàng lại bỏ dở giữa chừng cuộc thi này? Mặc dù đây không phải là cuộc thi quy mô cả nước, không thể tính là cuộc thi lớn, nhưng giải thưởng năm nay rất hấp dẫn. Bởi vì năm nay xuất hiện một nhà đầu tư giàu có tài trợ, nghe đâu ông ta cũng là người mê hội họa, lại là sinh viên cũ của trường đại học mỹ thuật của trường đã ra nước ngoài nhiều năm, nay mới về nước cho nên mong muốn góp chút công sức cho trường cũ ủng hộ niềm đam mê vẽ tranh cho các bạn sinh viên trẻ. Vì vậy người thắng giải nhất năm nay sẽ được ban tổ chức cử đi thi toàn quốc, ngoài ra còn có suất đi châu Âu hai tuần để khám phá các kiến trúc cổ xưa. Nàng đành lòng bỏ qua một cơ hội như vậy sao? Không lẽ bởi vì lời nói của tôi nàng mới bỏ thi? Nếu đúng là vậy thì về sau tôi phải thận trọng hơn mới được. Muốn có được nàng thì trước tiên phải từng bước để nàng tin tưởng tôi mà chấp nhận tôi làm bạn của nàng. Thật là không dễ dàng mà.. Với một thằng con trai hai mươi bảy năm chưa có mối tình vắt vai, lại gặp một ca khó nhằn như vậy thì.. Nhưng ai biểu nàng là người con gái duy nhất làm tim tôi xao động chứ! Tôi đã phải dùng gần như hết chất xám trong não của mình để theo đuổi được nàng. Nhưng như vậy dường như vẫn còn chưa đủ, tôi lại mượn luôn, nói đúng hơn là chiếm giữ luôn chất xám trong não, cùng với kinh nghiệm tình trường của thằng bạn thân chí cốt. Mặc dù nhiều lần cậu ta đã khuyên tôi từ bỏ đi, vì theo cậu ta nàng là tảng băng không bao giờ tan, là cô gái có IQ cao nhưng EQ thì dường như bằng không. Nhưng lần nào cậu ta đưa ra lời khuyên đó, tôi cũng chỉ trả lời một câu: "Nếu cậu muốn thằng bạn thân của cậu kéo cậu dậy mỗi lúc ba giờ sáng cho đến hết đời thì cậu cứ tiếp tục đưa ra lời khuyên đó đi." Và y như rằng mỗi lần nghe xong câu đó là cậu ta giơ tay đầu hàng, lại làm quân sư tư vấn cho tôi một cách không tình nguyện. Chuyện đáng tiếc đó là cho dù cậu ta có tư vấn cỡ nào, vận dụng đủ tuyệt chiêu như thế nào thì cũng không thể lay chuyển được trái tim người con gái tôi yêu. Mãi cho đến khi nàng chấp nhận lời tỏ tình của tôi thì cũng là hơn ba năm sau, và lúc đó tôi mới biết rằng những trò mà tôi và Duy Nam làm ra để tiếp cận nàng chỉ làm cho nàng buồn cười thôi chứ không hề có tác dụng nào khác. Nhưng nàng vẫn chưa hề tiết lộ cho tôi vì sao lại chấp nhận tôi. Tôi không muốn thừa nhận rằng bởi vì tôi quá cố chấp nên nàng đành ừ đại cho rồi.
Chương 11: Phiền anh giữ khoảng cách một chút, cảm ơn! Bấm để xem Vài ngày sau cuộc thi đó tôi bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi hợp lí. Công ty tôi và Duy Nam thành lập từ khi về nước tuy còn non trẻ nhưng cũng có nhiều hạng mục. Vì tôi và Duy Nam đều là những người có tiếng trong ngành từ lúc còn du học bên nước ngoài. Tuy Duy Nam là tay mơ chuyển ngang nhưng cậu ta thật sự có năng khiếu bẩm sinh, có những suy nghĩ đột phá mà đôi khi tôi chưa kịp nghĩ tới. Nhưng với sự nghiệp cậu ta chưa bao giờ thật sự nghiêm túc là phấn đấu. Tuy là tôi với cậu ta cùng thành lập công ty nhưng phần lớn thời gian Duy Nam bỏ mặc tôi giải quyết, còn cậu ta dành thời gian đi tán gái. Còn nhớ năm đầu tiên ở nước ngoài, Duy Nam lựa chọn ngành quản trị kinh doanh đúng như ba cậu ta mong muốn. Sau đó một lần cậu ta qua trường của tôi, nhìn thấy tôi và một nhóm bạn mới đến từ những đất nước khác nhau trên thế giới thảo luận về những kiến trúc hàng ngàn năm, thì cậu ta đã nhất quyết cãi lời ba bắt buộc phải chuyển ngành. Chú Hoài vì chuyện này mà đã tức giận với Duy Nam hơn nửa năm, cũng nhờ cô Giang là mẹ cậu ta khuyên giải nên chú Hoài cũng nhân nhượng không cắt đi nguồn tiền hỗ trợ, với điều kiện nó phải tốt nghiệp cùng năm với tôi. Duy Nam nhận ra được đam mê và năng khiếu của bản thân nên đã nỗ lực không ngừng, sau nửa năm cậu ta đã chứng minh cho chú Hoài thấy được những thành tựu mà không phải ai cũng có thể đã đạt được. Chú Hoài nhận ra thằng con trai của mình từ nhỏ đến lớn chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về tương lai và có quyết tâm cao như vậy nên cũng lấy làm mừng. Chỉ có duy nhất mình tôi biết lí do thật sự phía sau sự quyết tâm đó. Lần đầu cậu ta thăm trường tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình với cô nàng người Nga cùng nhóm với tôi. Nhưng tiếc thay mầm cây chưa kịp nhú đã bị thối đi quá sớm. Cô nàng mắt xanh ấy không phải là sinh viên cùng lớp với tôi, cô là thực tập sinh trong trường. Mãi đến khi Duy Nam hoàn tất mọi thủ tục chuyển trường xong xuôi, cậu ta hỏi thăm với tôi về cô gái người Nga da trắng, tóc vàng, mũi cao, mắt xanh kia thì tôi mới biết tại sao thằng bạn thân của mình lại quyết tâm đến mức đó, nhưng tôi cũng tàn nhẫn ném cho nó một câu tuyệt tình: "Cô ấy đã về nước với vị hôn phu rồi." Đó là một nửa sự thật, cô nàng đúng là về nước, nhưng không phải với vị hôn phu gì đó, chỉ là tôi không muốn thằng bạn thân của mình sa lầy quá độ. Là bạn thân của cậu ta từ nhỏ nên tôi hiểu được cuộc đời của cậu ta chỉ quyết tâm làm việc gì đó nghiêm túc thì đều liên quan đến gái. Tôi đã đập nát ảo mộng của cậu ta từ trong trứng nước chỉ vì sợ cậu ta bay qua Nga tìm bằng được cô nàng ấy. Cái tính si tình quá độ của Duy Nam khiến cho thằng bạn thân là tôi đây đôi khi không chịu nổi mà muốn gõ đầu cậu ta ra cho tỉnh. Thời gian đó tôi vẫn không biết dư vị tình yêu là như thế nào, tôi vẫn thường chỉ trích cậu ta tại sao lại quá háo sắc như vậy. Cậu ta thất tình nên chỉ yếu ớt trả lời cho tôi một câu: "Cậu yêu đi rồi biết." "Mình thấy cậu dễ yêu quá rồi đó. Từ lúc học mẫu giáo đến giờ cậu có năm nào mà cậu không yêu hai đến ba cô?" Tôi ném cho cậu ta ánh mắt ghét bỏ mỗi lần cậu ta biện minh cho sự si mê sắc đẹp đến quên đời. Bây giờ người lâm vào hoàn cảnh đó lại là tôi. Tôi đã biết thế nào gọi là 'cười người hôm trước hôm sau người cười'. Từ hôm cuộc thi vẽ tranh ở trường đại học mỹ thuật đến nay đã là một tháng trôi qua, mà tôi vẫn chưa có dịp gặp lại Dạ Ái. Đầu tiên là do tôi chưa tìm được lí do gì để tìm gặp nàng, thứ hai là do công việc tôi quá nhiều. Tôi nói với Duy Nam bảo cậu ta vào công ty phụ giúp tôi nhiều một chút, vậy mà cậu ta lại nói: "Không phải mấy năm nay cậu làm rất tốt sao?" "Tốt thì có tốt rồi, mình không phủ nhận sự ưu tú của bản thân. Nhưng bây giờ mình phải có thời gian để theo đuổi bạn gái chứ! Hay cậu muốn thằng bạn này cô đơn đến già?" Tôi phản bác thẳng thắn không kiêng kị gì. Cậu ta nhìn tôi vẻ mặt như không tin được, hoài nghi nói: "Cậu nghiêm túc với cô bé đó sao?" Tôi lơ đễnh, lạnh nhạt ném đôi mắt sắc bén cho cậu ta: "Mình không phải giống cậu mà có thể lấy tình yêu ra để đùa giỡn." Nói rồi, tôi đứng lên lấy ra một vài tư liệu ở trên tủ đựng hồ sơ đưa cho Duy Nam rồi dặn: "Trong hôm nay cậu phải xem hết chỗ này và tổng kết ý kiến cho mình. Bây giờ mình phải ra ngoài gặp khách hàng, khoảng năm giờ mình về, cậu phải xong trước lúc đó." Duy Nam cầm xấp tài liệu có ý định muốn phản bác: "Cậu bóc lột sức lao động vừa thôi, năm giờ là giờ tan làm, cậu muốn mình ở lại đợi cậu để báo cáo?" Tôi đứng lên cầm lấy áo vest mặc vào lạnh nhạt đáp: "Cậu phải tăng ca đến tám giờ tối, nếu không tháng này sẽ không có một đồng lợi nhuận nào chuyển qua cho cậu." Khách hàng tôi gặp là chủ một quán café ở trung tâm thành phố, ông muốn mở thêm một chi nhánh ở tỉnh, một quán sân vườn có phong cách lạ nên tìm đến công ty tôi để nhờ tư vấn và thiết kế. Khi tôi đến nơi hẹn thông báo cho bạn nhân viên đi nói với ông chủ ra gặp, đang ngồi chờ thì tôi nghe giọng nói nhẹ nhàng êm tai quen thuộc ở bàn kế bên. Tôi ngước nhìn lên phía phát ra âm thanh ấy lại bất ngờ chạm vào ánh mắt của Dạ Ái, nàng đang cúi xuống bàn nhặt cái bút bị rơi rồi ngước lên vừa tầm mắt tôi quay sang. Tôi cười chào nàng, không khách sáo bước qua bàn, kéo ghế ngồi sát bên cạnh nàng. Tôi định giơ tay để chào hỏi hai cô bạn đi cùng nàng thì nàng cất giọng không thể lãnh đạm hơn: "Phiền anh giữ khoảng cách một chút, cảm ơn."