Những ngày tháng cấp ba trôi qua thật nhanh. Những cô cậu học trò ngày nào nhập học thoáng cái đã bước vào giai đoạn cuối cấp.
Và cuối cùng.. những ngày tháng tuyệt vời ở thời cấp ba cũng dần trôi qua. Đã đến lúc khép lại chuỗi hành trình 3 năm gắn bó bên mái trường thân yêu để chính thức tìm cho mình một con đường mới.
Ngày chia tay thầy chủ nhiệm nói rằng: Khi trưởng thành, người ta sẽ không nhớ đến những điểm số thật cao hay thành tích nổi trội ở trường học, thứ níu giữ họ nhiều nhất lại là những kỉ niệm thời học trò. Vì vậy các em hãy giữ cho mình những ngày tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, sống những ngày thật vui vẻ để luôn có thể mỉm cười mỗi khi nhớ lại thời thanh xuân của mình nhé!
Chợt nhớ lại cách đây 2 năm, cũng tại ngôi trường này anh Lớn và anh Nhỏ cũng trải qua mùa chia ly với bạn bè, thầy cô, mái trường. Không biết tâm trạng các anh có như mình lúc này không nhỉ?
Vẫn hàng cây này, vẫn ghế đá thân quen này, vẫn sân bóng này và cả hành lang cuối tầng một này nữa – nơi ba anh em đã từng cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm của thời học trò:
"– Anh Lớn, anh Nhỏ. Xem những hạt mưa nhỏ này. Có phải do ông trời bị cảm nên hắt hơi không anh?
- Với câu hỏi này của Sóc, anh Nhỏ nghĩ sau này em nên theo nghề khí tượng thủy văn thì sẽ có câu trả lời chính xác. À, mà không. Em nên làm giáo viên mầm non để có thể thỏa mãn đam mê kể cho các cháu nhỏ về hiện tượng, sự việc theo hướng thần thoại thiếu nhi thì sẽ tốt hơn đấy. Ngốc quá đi. Có ai hắt hơi mà được nhiều nước thế chứ.
- Anh Nhỏ bắt nạt em. Chê em ngốc này, chê em ngốc này. Đôi môi củ ấu bĩu dài, cánh táy nhỏ mũm mĩm lắc lắc vạt áo anh Nhỏ.
- Mưa nhỏ như này còn gọi là mưa bụi hay còn gọi là mưa phùn, là những hạt nước lơ lửng nhỏ li ti trong không trung rơi xuống. Nhờ mưa bụi cây cối nảy chồi đâm lộc làm cho không khí trong lành hơn. Nhưng mà mưa bụi cũng làm bàn tay Sóc của anh bị lạnh đấy, đưa tay đây anh xem nào. Sau này Sóc làm nghề gì cũng được, anh Lớn luôn ủng hộ Sóc nghe chưa?
* * *
- Mùa hè đến, mùa hè vui. Em hát ca đón mùa hè sang. La lá la, la lá la, lá là la. Hoa phượng nở, mùa hè đến. La lá la, la lá la, lá là la. Chân sáo ra cổng trường đợi hai anh lấy xe miệng Sóc nhỏ líu lo không ngừng.
- Có chuyện gì mà Sóc hôm nay vui thế?
- Anh Lớn, anh Nhỏ, thầy giảo bảo 1 tháng nữa là đươc nghỉ hè rồi. Như vậy em tha hồ sang nhà các anh chơi mà không phải lo học nữa. Vui quá. Mùa hè đến, mùa hè vui. La lá la, la lá la, lá là la.. Sóc ta đâu có nghĩ mùa hè đến đồng nghĩa với mùa chia ly.
* * *
Hoa phượng đỏ rực rỡ, mỗi lần nhìn lòng lại thấy bâng khuâng. Cũng chính màu hoa đỏ rực này đã chứng kiến những buồn vui, những thơ ngây, sự hồn nhiên của cả một quãng thời gian tươi đẹp. Để rồi bây giờ, mỗi đứa một nơi, nhìn phượng lòng lại trào dâng những niềm xúc cảm.
Ngoài những lá thư và một vài lần chat yahoo, đã qua 2 mùa hoa phượng Sóc chưa gặp lại hai anh.
Sóc tin rằng ở nơi xa đó anh Lớn và anh Nhỏ cũng đang nhớ Sóc nhiều.
* * *
Sau khi học xong THPT Sóc không thi đại học mà thi vào một trường cao đẳng chuyên ngành kế toán ở thành phố H – trường gần nơi chị Hạ Giang đang sinh sống.
Ở đây bất ngờ Sóc gặp lại chị Khánh Linh và Kim Ngọc. Chị Khánh Linh đang học năm hai trường Bách Khoa còn Kim Ngọc học cùng lớp kế toán với Sóc nhỏ. Hai chị vẫn liên lạc với nhau sau khi nhập ngũ và hiện đang ở cùng một nhà trọ gần trường nên rủ Sóc đến ở chung.
Sóc xin phép ba mẹ không ở với gia đình chị gái vì chị đã kết hôn, hơn nữa Sóc cũng muốn ở cùng bạn để rèn luyện tính tự lập.
Trước ngày Sóc chuyển vào nhà trọ: Ông bà nội ngoại, ba mẹ và cả vợ chồng chị gái đến tận nơi xem xét rồi chuẩn bị cho bao nhiêu đồ đạc, dặn dò Sóc đủ thứ. Gia đình nhờ chị Khánh Linh và Kim Ngọc quan tâm chăm sóc bé Sóc giúp. Vì sự cố năm nhập ngũ năm đó nên mọi người quan tâm Sóc nhiều hơn bình thường là điều dễ hiểu.
Chương trình học của sinh viên năm nhất khá nhàn nên ngoài giờ học Sóc và Kim Ngọc theo chị Khánh Linh làm thêm ở tiệm trà sữa trong một trung tâm thương mại lớn. Mục đích thực sự của ba chị em là muốn tự tin trong giao tiếp đặc biệt là tiếng anh với người nước ngoài nên gia đình rất ủng hộ.
Qua những lần tâm sự Sóc biết được Kim Ngọc 2 năm trước và năm nay đều thi vào Học viện quân sự nhưng mỗi lần đi thi đều ốm làm bài không tốt bị thiếu điểm nên đành chọn học cùng trường với Sóc. Cả chị Khánh Linh cũng vậy, năm đầu thi Học viện quân sự nhưng do mắt cận quá 3 đi - ốp không đủ tiêu chuẩn nên mới chuyển sang Bách Khoa. Vậy là mỗi người một lý do cả ba chị em đều không thực hiện được ước mơ trở thành quân nhân.
* * *
Mùa đông năm ấy thời tiết lạnh hơn mọi năm, Sóc bị ốm nên có qua bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Ở phòng khám tai mũi họng bác sỹ bảo Sóc bị viêm amidan và có 1 u vòm cần cắt bỏ.
- U vòm là thế nào cơ bác? Cháu phải mổ à cơ?
- U vòm là khối u được hình thành bởi sự phát triển quá mức của tế bào, chúng có thể hình thành phát triển ở bất kỳ đâu. Như của cháu u ở vòm họng thì chỉ thực hiện thủ thuật để lấy ra sau đó xét nghiệm sinh thiết.
- Xét nghiệm sinh thiết là xét nghiệm gì ạ?
-
Sinh thiết là xét nghiệm được thực hiện bằng việc lấy bệnh phẩm sau đó sẽ được kiểm tra dưới kính hiển vi để chẩn đoán giúp phân biệt tế bào thường và
tế bào ung thư .
- Cháu.. cháu.. bị.. bị.. ung.. ung thư ạ?
- Chưa thể kết luận khi chưa làm xét nghiệm..
Tai Sóc ù đi, không nghe được bác sỹ đang nói gì, bước chân run run trên hành lang lạnh lẽo của bệnh viện.
Đi không mục đích, không rõ mình đã đi bao lâu, đã đi qua bao nhiêu con đường. Trong đầu Sóc lúc này hoàn toàn là một mảng trống.
- Tuýt! Tuýt! Cô này dừng lại, đi vào trong vỉa hè. Tuýt! Tuýt! Cô này đi vào trong vỉa hè. Có nghe thấy tôi nói gì không? Hai công an giao thông nhanh chóng đưa Sóc vào khu vực an toàn trước cửa nhà dân..
Khi người đàn ông mặc áo blu trắng bước xuống xe, mùi cồn sát trùng thoáng qua làm Sóc giật mình hoảng loạn:
- Bác sỹ ơi. Hu.. hu.. hu.. Cháu sẽ chết sao? Cháu bị ung thư sao? Hu.. hu.. hu.. Cháu chưa muốn chết. Hu.. hu.. hu.. Cháu còn nhiều dự định cho tương lai lắm. Cháu chưa muốn chết. Hu.. hu.. hu. Ba mẹ ơi, ông bà ơi. Con chưa muốn chết. Hu.. hu.. hu.
- Bình tĩnh nào cô bé. Hít thở đều nào. Đúng rồi. Hít vào. Thở ra. Đúng rồi. Hít vảo. Thở ra đều nào. Lặp lại nào. Đúng rồi. Đã bình tĩnh chưa nào? Cô bé đang đi ngược đường của đường một chiều đấy, lại đang giờ tan tầm nữa. Biết nguy hiểm lắm không?
Nhìn cô bé tóc tém mũm mĩn trắng trẻo nước mắt nước mũi tèm nhem, chân một bên xỏ giầy một bên đi dép tổ ong cắt mõm của bệnh viện nào đó đang khóc lóc thảm thương trước cửa nhà mình anh cảnh sát trẻ và người đàn ông mặc áo blu trắng vừa thương lại vừa buồn cười.
Hàng xóm và một vài người đi đường túm lại bàn luận. Người thì nói cô bé này chắc là bị anh bác sỹ chia tay nên đến ăn vạ khóc tùm lum, có người lại bảo cô bé còn trẻ thế thì chắc là người yêu của anh cảnh sát, người thì nói cô bé bị phạt vi phạm giao thông nên khóc lóc để xin..
- Mọi người lui ra ngoài, không bàn tán lung tung xuyên tạc. Chuyện xảy ra ở trước cửa nhà cháu, gia đình cháu sẽ giải quyết. Mời cô bác ai về nhà nấy ạ.
Người phụ nữ trung niên mặc cảnh phục lúc này tới ôm Sóc nhỏ vào lòng dỗ dành. Cảm giác như cái ôm của mẹ khiến ấm ức trong lòng Sóc nhỏ bùng phát càng khóc càng to hơn sau đó ngất lịm.
Thời bấy giờ điện thoại di động chưa phổ biến, Sóc cũng không có điện thoại, các loại giấy tờ đã để hết lại ở bệnh viện. Trong mơ màng Sóc nghe thấy có người hỏi tên mình là gì, nhà ở đâu, có số điện thoại của người thân không.. nhưng Sóc chẳng nhớ mình đã trả lời gì cả. Gia đình bà Trang – (người phụ nữ trung niên mặc cảnh phục) sau khi đưa Sóc vào nhà đã phân công Hùng – em trai mình chính là vị bác sỹ phải túc trực theo dõi tình hình sức khỏe của cô bé còn anh con trai cảnh sát tên Trung thì đến cơ quan để trình báo và tìm người nhà cho cô.
Sáng hôm sau Sóc bị đánh thức bởi mùi phở bò thơm nức mũi, cái dạ dày từ trưa hôm qua đến giờ chưa có gì nên réo ùng ục.
- Cô bé, tỉnh rồi à. Có đau ở đâu không con?
Thấy cô bé nhìn mình với vẻ lạ lẫm đề phòng. Bà Trang nhanh miệng: Đừng sợ. Hôm qua con bị ngất trước cửa nhà cô nên cô đưa con vào nhà, đã báo công an để tìm người thân của con rồi.
Thấy cô bé vẫn không phản ứng bà có vẻ sốt ruột: Hùng ơi, cô bé tỉnh rồi, em mau vào đây kiểm tra xem thế nào.
Nhìn thấy người đàn ông cầm ống nghe và anh mặc đồng phục cảnh sát bước vào Sóc giật nảy mình tỉnh táo hẳn.
- Đây là ở đâu cơ ạ? Cháu muốn về nhà.
- Ừ, con tên gì? Nhà ở đâu? Lát ăn xong, kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì cô sẽ đưa con về nhà nhé.
- Dạ vâng. Cô ơi, cháu đói ạ - nói xong câu này Sóc cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng, hai tay vân vê gấu áo.
Gia đình bà Trang có 7 người thuộc 3 thế hệ. Ba mẹ chồng của bà là giáo viên đã về hưu, vợ chồng bà cùng con trai làm trong ngành cảnh sát, cô con gái đang học trong Sài Gòn, chú em chồng làm bác sỹ.
Lúc ra bàn ăn, mọi người đã ngồi đông đủ. Sóc lễ phép chào và cảm ơn gia đình đã giúp đỡ. Mặc dù rất đói nhưng Sóc ăn từ tốn, nhỏ nhẹ vì đã được giáo dục nề nếp rất tốt.
- No chưa con, còn muốn ăn nữa không bà nội lấy thêm cho con nhé – bà là bà nội của anh Trung.
- Dạ, con no rồi, con không ăn nữa ạ.
- Con quen anh Trung lâu chưa? Chắc là chưa lâu lắm nhỉ?".. Bà nội à, con nói rồi con cũng mới chỉ biết cô bé hôm qua như nhà mình thôi mà – Trung đáp lời bà nội rồi quay sang hỏi: Cô bé tên gì hôm qua em nói nhưng gia đình tôi nghe không rõ, cái gì mà Minh Nguyễn đó."
- Dạ tên là Sóc ạ.
- À, vậy là Nguyễn Minh Sóc hả? Hay là Nguyễn Thị Minh Sóc? - Trung kết luận.
Phốc! Phụt! Bác sỹ Hùng đang ăn bị sặc nghẹn khi nghe cái tên này. Ông bà Trang khóe miệng cũng gợi lên nụ cười nhẹ. Riêng ông nội từ nãy tới giờ vẫn âm thầm quan sát cũng cười thích thú.
Sóc nhíu mày hung hăng lườm Trung một cái, môi nhỏ chu lên nuốt cục tức xuống. Dạ, con thưa ông bà từ bé tới giờ mọi người gọi con là Sóc ạ, còn tên đi học của con là Nguyễn Thị Minh Trường ạ.
Bữa sáng qua nhanh, sau Sóc tóm tắt chuyện ở bệnh viện ngày hôm qua rồi gọi điện cho gia đình báo tin an toàn, mọi người bắt đầu tản ra ai làm việc của người đó. Sóc được Hùng và Trung đưa đến bệnh viện để lấy giấy tờ và làm thủ tục xét nghiệm.
Do biết Sóc bị ám ảnh về bệnh ung thư không hợp tác để bác sỹ lấy bệnh phẩm xét nên Hùng và Trung tư vấn để Sóc ổn định tâm lý mới rời đi. Sóc ôm ôm chặt cánh tay Trung vừa khóc vừa cầu cứu: Chú ơi cháu không xét nghiệm đâu, cháu lấy giấy tờ rồi về thôi, cháu không khám nữa đâu, cháu đợi ba mẹ cháu, chú ơi cứu cháu..
Suốt buổi chiều và đêm qua Sóc không về nhà trọ Khánh Linh và Kim Ngọc chia nhau đi tìm, do không có điện thoại di động nên không nhận được cuộc gọi của Sóc sáng nay.
Khi tìm tới khu bệnh viện Kim Ngọc vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức giật nảy mình, miệng há to đến mức có thể nhét cả 1 quả táo, mồ hôi chảy ròng ròng. Hoảng hốt giơ chân đạp lung tung rồi hai tay cầm giầy cao gót nện tới tấp vào người Trung. Miệng liên tục gào thét: Bắt cóc, có kẻ giả danh cảnh sát bắt cóc, cứu với, bắt cóc..