

Chàng trai tháng 9
Tác giả: Đỗ Thị Vân Anh
Người ta nói tháng 9 là tháng của mùa thu, mùa của cơn gió lạnh buốt xen lẫn những hạt mưa rào rét đậm, mùa của không khí vội vàng ngày cuối thu. Nhưng tôi thì vẫn nghĩ, tháng 9 là tháng của mùa đông hiu hắt gió lạnh đến tê người, tháng mà mọi người đều ước được nắm bàn tay ấm nóng của ai đó mà bước đi trên con đường rét buốt.
Này chàng trai, chàng trai tháng 9, cậu đang nghĩ gì thế? Hãy nói cho tôi biết có được không?
Ai nói cậu không buồn, ai bảo cậu không cô đơn? Dù là chàng trai tháng 9, tháng của ngày cuối thu, nhưng đâu phải thế là không biết buồn, không biết thế nào là cô đơn hả cậu? Một mình bước trên con đường ấy, đứng nhìn bao người bên nhau, họ nói cười, họ trao nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm thật lâu để thấy dù đông lạnh thì đông cũng thật đẹp, cái đẹp của sự sẻ chia thì cậu có buồn, có thấy mình cô đơn?
Cậu luôn là người bảo người ta phải thế này phải thế nọ, cậu động viên người ta khi người ta buồn, cậu luôn giúp đỡ người khác mà không màng gì cả?
Sao lại có người ngu ngốc như cậu chứ!
Chính vì sự ngu ngốc đấy của cậu mà nó đã khiến tôi động lòng cậu ạ? Bởi người quan tâm tôi duy nhất chỉ có cậu, người an ủi tôi chỉ có cậu, người bắt tôi phải học hành chăm chỉ cũng chính là cậu, và cuối cùng người tôi thương nhất cũng chính là cậu..
Người theo đuổi cậu, nhiều lắm.. rất nhiều kìa, cậu cũng đã động lòng.. nhưng cậu này. Câu trêu chọc người ta, cậu quan tâm người ta, cho người ta sự ảo tưởng. Rồi khi người ta tỏ tình, cậu từ chối..
Cảm giác đấy đau lắm, cũng may tôi đã không tỏ tình với cậu, vẫn may khi tôi có người quan tâm.
Nhưng không yêu thì thôi vậy, vậy tôi chờ cậu, chờ và chờ, chờ đến khi tôi không thể chờ và hét lên với cậu rằng "Tao Yêu Mày"
Và cậu này, điều tôi muốn nói với cậu rằng là nếu chỉ quan tâm cho vui bản thân thì mong cậu dừng lại..
Tác giả: Đỗ Thị Vân Anh
Người ta nói tháng 9 là tháng của mùa thu, mùa của cơn gió lạnh buốt xen lẫn những hạt mưa rào rét đậm, mùa của không khí vội vàng ngày cuối thu. Nhưng tôi thì vẫn nghĩ, tháng 9 là tháng của mùa đông hiu hắt gió lạnh đến tê người, tháng mà mọi người đều ước được nắm bàn tay ấm nóng của ai đó mà bước đi trên con đường rét buốt.
Này chàng trai, chàng trai tháng 9, cậu đang nghĩ gì thế? Hãy nói cho tôi biết có được không?
Ai nói cậu không buồn, ai bảo cậu không cô đơn? Dù là chàng trai tháng 9, tháng của ngày cuối thu, nhưng đâu phải thế là không biết buồn, không biết thế nào là cô đơn hả cậu? Một mình bước trên con đường ấy, đứng nhìn bao người bên nhau, họ nói cười, họ trao nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm thật lâu để thấy dù đông lạnh thì đông cũng thật đẹp, cái đẹp của sự sẻ chia thì cậu có buồn, có thấy mình cô đơn?
Cậu luôn là người bảo người ta phải thế này phải thế nọ, cậu động viên người ta khi người ta buồn, cậu luôn giúp đỡ người khác mà không màng gì cả?
Sao lại có người ngu ngốc như cậu chứ!
Chính vì sự ngu ngốc đấy của cậu mà nó đã khiến tôi động lòng cậu ạ? Bởi người quan tâm tôi duy nhất chỉ có cậu, người an ủi tôi chỉ có cậu, người bắt tôi phải học hành chăm chỉ cũng chính là cậu, và cuối cùng người tôi thương nhất cũng chính là cậu..
Người theo đuổi cậu, nhiều lắm.. rất nhiều kìa, cậu cũng đã động lòng.. nhưng cậu này. Câu trêu chọc người ta, cậu quan tâm người ta, cho người ta sự ảo tưởng. Rồi khi người ta tỏ tình, cậu từ chối..
Cảm giác đấy đau lắm, cũng may tôi đã không tỏ tình với cậu, vẫn may khi tôi có người quan tâm.
Nhưng không yêu thì thôi vậy, vậy tôi chờ cậu, chờ và chờ, chờ đến khi tôi không thể chờ và hét lên với cậu rằng "Tao Yêu Mày"
Và cậu này, điều tôi muốn nói với cậu rằng là nếu chỉ quan tâm cho vui bản thân thì mong cậu dừng lại..