Chàng trai tháng 9 Tác giả: Đỗ Thị Vân Anh Người ta nói tháng 9 là tháng của mùa thu, mùa của cơn gió lạnh buốt xen lẫn những hạt mưa rào rét đậm, mùa của không khí vội vàng ngày cuối thu. Nhưng tôi thì vẫn nghĩ, tháng 9 là tháng của mùa đông hiu hắt gió lạnh đến tê người, tháng mà mọi người đều ước được nắm bàn tay ấm nóng của ai đó mà bước đi trên con đường rét buốt. Này chàng trai, chàng trai tháng 9, cậu đang nghĩ gì thế? Hãy nói cho tôi biết có được không? Ai nói cậu không buồn, ai bảo cậu không cô đơn? Dù là chàng trai tháng 9, tháng của ngày cuối thu, nhưng đâu phải thế là không biết buồn, không biết thế nào là cô đơn hả cậu? Một mình bước trên con đường ấy, đứng nhìn bao người bên nhau, họ nói cười, họ trao nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm thật lâu để thấy dù đông lạnh thì đông cũng thật đẹp, cái đẹp của sự sẻ chia thì cậu có buồn, có thấy mình cô đơn? Cậu luôn là người bảo người ta phải thế này phải thế nọ, cậu động viên người ta khi người ta buồn, cậu luôn giúp đỡ người khác mà không màng gì cả? Sao lại có người ngu ngốc như cậu chứ! Chính vì sự ngu ngốc đấy của cậu mà nó đã khiến tôi động lòng cậu ạ? Bởi người quan tâm tôi duy nhất chỉ có cậu, người an ủi tôi chỉ có cậu, người bắt tôi phải học hành chăm chỉ cũng chính là cậu, và cuối cùng người tôi thương nhất cũng chính là cậu.. Người theo đuổi cậu, nhiều lắm.. rất nhiều kìa, cậu cũng đã động lòng.. nhưng cậu này. Câu trêu chọc người ta, cậu quan tâm người ta, cho người ta sự ảo tưởng. Rồi khi người ta tỏ tình, cậu từ chối.. Cảm giác đấy đau lắm, cũng may tôi đã không tỏ tình với cậu, vẫn may khi tôi có người quan tâm. Nhưng không yêu thì thôi vậy, vậy tôi chờ cậu, chờ và chờ, chờ đến khi tôi không thể chờ và hét lên với cậu rằng "Tao Yêu Mày" Và cậu này, điều tôi muốn nói với cậu rằng là nếu chỉ quan tâm cho vui bản thân thì mong cậu dừng lại..
“Nín đi, anh sẽ đỡ em” 7 tuổi, cô làm rớt que kem. Anh đưa cho cô cây kem chưa kịp ăn. “Nín đi, cho em cái này” 10 tuổi, té xe đạp xước đầu gối. Anh ngồi xuống trước mặt cô. “Nín đi, lên lưng anh cõng” 13 tuổi, dậy thì. Bạn bè trêu cô vì cái quần một mảng đỏ sau mông. Anh cởi áo buộc vào eo cô. “Nín đi, cầm áo giúp anh” 15 tuổi, cô ngủ quên, muộn giờ học. Anh phi xe moto đến, đội mũ bảo hiểm cho cô. “Nín đi, lên anh đưa đi, sẽ kịp” 17 tuổi, cô thất tình, anh ôm lấy cô. “Nín đi, anh ta không xứng” 20 tuổi, mẹ mất, anh ôm cô chặt hơn. “Nín đi, còn có anh” 23 tuổi, nhận ra mình yêu anh. “Em yêu anh” Cô đứng trước mặt anh nói. “Anh xin lỗi” Anh quay lưng đi. Cô sững sờ, đau đớn, ngồi khóc. 25 tuổi, cô đến ngôi nhà màu trắng gần biển. Mở cửa bước vào, căn nhà treo hàng ngàn bức ảnh của cô. Cầm lọ thuỷ tinh chứa đầy ngôi sao giấy nhỏ, cô bóc ra xem. “Nín đi, đừng khóc, bởi vì anh yêu em” Ngày viết là hai năm trước, ngày cô tỏ tình với anh. Cô lần lượt bóc từng cái. “Nín đi, đừng khóc, bởi xạ trị ung thư thật không đau, anh chịu được” “Nín đi, đừng khóc, bởi hôm nay anh đã làm bánh sinh nhật cho em, chỉ là không thể tặng cho em được thôi” “Nín đi, đừng khóc, bởi mỗi ngày, anh sẽ ra khỏi bệnh viện một lát chạy đến nhìn em” “Nín đi, đừng khóc, bởi vì em không đón giao thừa một mình đâu, anh đứng phía sau, gần xích đu mà em hay ngồi đó” “Nín đi, đừng khóc, anh đã mua ngôi nhà màu trắng như em thích, nhà mới chắc chắn sẽ không có gián, em sẽ không sợ hãi” “Nín đi, đừng khóc, anh đã ký hợp đồng giao hàng với công ty sữa vào mỗi buổi sáng, thời gian là hai năm. Sau này, em không cần đi mua sữa nữa” “Nín đi, đừng khóc, anh đã đánh hẳn 50 bộ chìa khoá nhà, gửi chỗ bác Trương bảo vệ, sau này em làm mất chìa, không cần gọi người phá khoá” “Nín đi, đừng khóc, ổ điện nhà mới anh đã sai người thiết kế rất cẩn thận, sau này em sẽ không sợ vì hậu đậu mà bị điện giật nữa” “Nín đi, đừng khóc, dép bông đi mùa đông em nhớ mua size S, đừng đi size rộng quá, em sẽ té ngã” “Nín đi, đừng khóc, anh đã vứt hết mấy đĩa phim kinh dị đi rồi, sau này xem một mình. Em nhớ xem phim hài tình cảm thôi nhé” “Nín đi, đừng khóc, anh hứa sẽ không đi quá xa đâu” “Nín đi, đừng khóc, bởi vì sau này, anh đã không còn cơ hội lau nước mắt cho em được nữa rồi……” Ngôi sao cuối cùng, là nhật ký anh viết vào ngày anh mất. Nước mắt cô rơi xuống, chữ đã nhoè cả rồi. Cô ôm di ảnh của anh, đứng cô đơn trên bãi biển. “Đã bao giờ anh khóc chưa? Nếu có, anh hãy nín đi, bởi vì em nhất định sẽ gặp lại anh” …………. _________End______________