Truyện Ngắn Chàng Trai Bên Bạn Những Năm Tháng Thanh Xuân - Hạ Min 92

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạ Min 92, 27 Tháng mười một 2018.

  1. Hạ Min 92

    Bài viết:
    24
    Chàng trai bên bạn những năm tháng thanh xuân

    Tác giả: Hạ Min 92

    Nếu phải nói lời xin lỗi, phải rơi giọt nước mắt tiếc nuối vô cùng thì chắc tôi phải gửi lời chân thành nhất đến cậu ấy, cậu trai đã ngồi cùng bàn với tôi suốt ba năm học cấp ba. Cậu ấy à! Nói sao nhỉ? Một cậu bạn thư sinh, đeo kính hiền lành? Hay một người luôn giúp đỡ, chăm sóc và bảo vệ tôi? Tôi là một cô gái rất khó tính, người chấp nhận ngồi bên cạnh tôi suốt quãng thời gian dài như thế. Tôi nhớ, luôn có người đặt hộp sữa dưới ngăn bàn mỗi khi tôi đến lớp. Tôi nhớ, luôn có người giữ lại đề cương và sửa bài đầy đủ mỗi khi tôi không đến trường. Tôi nhớ, có một cậu bạn rất hiền lành nhưng lại vì bảo vệ tôi mà xảy ra ẩu đã với những người khác, để rồi bầm tím khắp người đến chẳng dám về nhà. Tôi nhớ, có người từng đứng đợi tôi cả một đêm dưới mưa chỉ vì lời hứa bâng quơ của mình. Tôi nhớ, có người đứng ra nhận tội chỉ vì tôi lỡ làm rơi tài liệu trong giờ kiểm tra, để rồi hạnh kiểm tháng ấy tệ đến mức tôi chẳng dám nhìn. Tôi nhớ, còn có thể nhớ gì nữa. Nhớ đến những điều vô cảm tôi đã làm hay những câu nói hờ hững với cậu ấy. Lâu dần, người ngồi cùng bàn năm nào, sự giúp đỡ của cậu ấy hôm nao với tôi như một trách nhiệm, như điều hiển nhiên cậu ấy phải làm. Lâu dần, tôi quên mất câu cảm ơn khi nhìn thấy hộp sữa bên bàn. Lâu dần, tôi quên mất lời xin lỗi khi cậu ấy luôn nhận lỗi thay tôi. Và lâu dần, cậu ấy.. Cũng không còn ở bên cạnh tôi nữa. Ngày tôi quyết định nhận học bổng đi du học, cậu ấy đã muốn gặp tôi lần cuối sau cả tuần tôi không đến lớp, nhưng tôi kiên quyết không đến vì sợ mất thời gian. Cậu ấy đã đứng dưới gốc cây nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau dầm mưa đến cảm lạnh. Ngày tôi lên máy bay, cậu ấy mê man nằm trên giường bệnh vẫn gọi tên tôi. Còn tôi, vẫn vui tươi bay theo ước mơ mà không hề vướng bận. Tôi không hề nhớ đến một người luôn đồng hành cùng tôi suốt những năm tháng ấy. Để rồi, bây giờ quay lại, theo lời người bạn đào gốc cây tìm thấy một lọ thủy tinh mà nước mắt chực trào:

    "Tôi không học giỏi như An nhưng sẽ không để An phải chịu khổ. Tôi không phải là mặt trời mà An mơ ước nhưng luôn là ngọn gió thổi mát bên đời An. Có thể sau này, tôi không rực rỡ như An, không thể bước chân vào thế giới tràn đầy ánh sáng của An, nhưng xin An đừng cự tuyệt tôi, âm thầm bảo vệ An cũng được, danh chính ngôn thuận theo đuổi An cũng được."

    "An, quay về được không? Năm nay, tôi đậu vào đại học luật rồi. Tôi cũng đang xin học bổng đây. Biết đâu tôi lại được gặp An ở bên đấy.."

    "Sinh Viên khổ thật cậu ạ! Phải làm bao nhiêu là báo cáo, bài thuyết trình. Phải học triết học, khó quá An ơi. Ở bên đấy, An học có cực lắm không? Chắc nhọc lắm, nhưng An cố lên nhé!"

    "Tôi vừa nghe câu này hay lắm, tôi đọc cho An nghe nhá: Tuổi thanh xuân của tôi chỉ có người ấy, hồi ức của tôi cũng chỉ có người. Nhưng đáng buồn thay, cả thanh xuân lẫn hồi ức của người ấy đều không có tôi. An nghe có hiểu không?"

    "An ơi, bao giờ cậu mới về thế? Năm nay là năm cuối rồi, tôi được một công ty tuyển dụng, chỉ đợi tốt nghiệp thôi. Ra trường rồi, tôi qua Mỹ tìm An nhé!"

    "An ơi, bao giờ cậu về thế? Tớ nhớ cậu đến phát điên rồi. Cậu có giỏi thì trốn ở bên đó luôn đi nhé! Cậu đi luôn đi. Tôi không cần cậu về nữa"

    "Đây là lá thư thứ bảy tôi viết cho cậu. Có lẽ cũng là lá thư cuối cùng. Tôi biết những lá thư này cậu mãi mãi không đọc được. Nhưng tôi cũng không hiểu tại sao mỗi năm tôi đều từ Hà Nội trở về đây để viết. Chỉ là, tôi không muốn An là hồi ức, tôi không chấp nhận được sự thật là An rời xa tôi. Nhưng thời gian giúp tôi nhận ra những điều tôi không dám đối mặt. Ba năm bên nhau, An chưa từng nhìn tôi một lần. Tôi cứ nghĩ chỉ âm thầm ở cạnh An là được. Nhưng bảy năm qua khiến tôi hiểu tôi không kiên nhẫn như vậy. An là mối tình đầu của tôi, là giấc mộng thanh xuân đẹp đẽ mà tôi ôm ấp mười năm trời, cũng đến lúc tôi nên từ bỏ. Thanh xuân cũng giống như biển cả.. Vô bờ bến nhưng vẫn cố tìm một bến bờ. Đáng lẽ tôi phải hiểu sớm hơn, thanh xuân sớm muộn cũng trở thành hồi ức, mới buộc chúng ta phải nuối tiếc khi nhớ về. Đó là quy luật!

    Hôm nay, tạm biệt cậu nhé! Tôi muốn nói là tôi thích cậu. Thích cậu rất lâu rồi. Chỉ là không có dũng khí nói cho cậu nghe mà thôi. Cậu vẫn là người tôi yêu nhất, chỉ là không phải người đi cùng tôi đến bích lạc hoàn tuyền. Thanh xuân của tôi, tuyệt vời nhất là được cậu đáp lại. Nhưng trưởng thành rồi tôi mới hiểu từ bỏ mới là điều tốt nhất cho cả hai chúng ta. Tạm biệt cậu, người con gái đã giữ trái tim tôi suốt năm tháng tươi đẹp nhất.

    Nếu có một điều ước, tôi vẫn ước một giấc mộng tương phùng."

    Tôi bật khóc, khóc tức tưởi. Tôi chỉ có thể ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo mà ôm lấy những tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn ấy. Còn gì ngoài tiếc nuối? Là đau xót, là ân hận! Tôi nợ cậu ấy rất nhiều, những lời cảm ơn, những lần xin lỗi. Nhớ lại những gì cậu ấy đã làm. Có người thích tôi lâu như vậy sao? Có người hằng năm đều viết những bức thư mãi không gửi được cho tôi ư? Chúng ta luôn như vậy đấy, luôn bỏ qua ánh sáng của mặt trăng chỉ vì mải mê đếm những vì sao. Có những chuyện mãi đi xa rồi tôi mới biết được, có những lời người muốn nói chỉ là cách nhau một thanh xuân thì mãi mãi không thể nhận được câu trả lời. Có lẽ, sau này tôi sẽ tìm được người tốt hơn cậu trai ấy rất nhiều, nhưng người đã từng xuất hiện trong thanh xuân năm ấy vẫn rực rỡ nhất và giữ mãi một bóng hình trong tim tôi. Giờ tôi mới hiểu, những năm tháng ấy có cậu ấy bước qua nó đẹp đẽ rất nhiều, chỉ là lúc ấy ngây ngơ, ngu khờ không nhận ra tấm chân tình ấy. Cái tôi bỏ lỡ là cả một con người, là cả tình yêu trong sáng nhưng nhiệt thành của cậu ấy. Thanh xuân đúng là chẳng có gì ngoài bỏ lỡ. Lúc cậu ấy muốn nói, tôi lại chẳng ở đây. Khi tôi quay trở về, cậu ấy lại đi mất. Bầu trời vẫn sẽ xanh, xanh như ngày còn có cậu trong cuộc đời này, nhưng cậu đã ra đi và không biết bao giờ quay trở lại.

    Hồi ức tuy đau thương nhưng có đau thương mới khiến người ta tỉnh ngộ và lưu luyến. Thanh xuân của tôi, tôi cứ ngỡ nó cứ trôi qua một cách tẻ nhạt và vô vị, nhưng hóa ra tôi cũng là thanh xuân của một người. Thật tuyệt vời làm sao nhưng cũng thật cay đắng làm sao khi có người dùng cả thanh xuân chỉ mong bước vào thanh xuân của bạn, còn bạn lại cố hết sức để chạy ra khỏi thanh xuân của chính mình. Có vẻ buồn cười. Nhưng thật ra là tôi đang khóc. Ước thời gian có thể quay trở lại phút ban đầu, ngay lúc tôi vừa bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba. Tôi sẽ cố gắng dệt thêu tuổi trẻ của chính mình. Sẽ có những lần trốn học cùng bạn bè, sẽ có những lần tâm sự cùng thầy cô, sẽ yêu thương người ngồi bên cạnh.. Nhưng liệu có được không? Bụi thời gian đã cuốn trôi đi tất cả, ngay cả gương mặt những con người cùng lớp với tôi cũng đã phai mờ. Nếu lỡ mai này, tôi có gặp lại họ trên một cung đường nhỏ nào đó của cuộc đời thì gió ơi hãy thay tôi gửi đến họ một lời xin lỗi, thì xin nắng ơi hãy nhắn đến họ một lời cảm ơn. Một người có địa vị như thế nào trong xã hội nhưng đối diện với thanh xuân của chính mình đều bé nhỏ yếu hèn như thế.
     
    Kieu Anh, Bababa, Phạm Anh1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...