Welcome! You have been invited by Im Phan to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 100

[HIDE-THANKS]Anh chở cô tới một nhà hàng Pháp nổi tiếng ở thành phố S, nơi này cô đã từng ăn qua cũng là nơi lần đầu cô chạm trán với Yến Nhi sau bốn năm. Xe dừng ngay trước cổng, anh chồm người sang bên cạnh, tháo dây an toàn cho cô.

"Sao anh chở em tới đây?"

"Anh thấy cũng lâu rồi em chưa ăn lại các món ăn Pháp đúng không? Sẵn đây anh chở em đi"

Anh bước xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô. Sau đó đưa lại chìa khóa cho bảo vệ để anh ta lái xe vào bãi đậu, còn anh ngang nhiên nắm tay cô đi vào bên trong.

Vào bên trong, đám nhân viên nhận ra anh nên liền chạy lại đón tiếp. Bọn họ được nhân viên dẫn tới một căn phòng ăn riêng, ở giữa là một bàn ăn lớn.

Anh lại gần chiếc bàn, đi xung quanh chọn một vị trí tốt, đưa tay kéo ghế cho cô ngồi, anh thì ngồi bên cạnh. Nhân viên lúc này lấy ra menu hai tay đưa cho anh, rồi lấy trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ được mở sẵn trang và một cây bút bi. Anh nhận lấy menu rồi đưa cho cô lựa món:

"Cho tôi món Salade Nicoise." Cô nhìn nhân viên.

"Anh ăn gì?" Cô nhìn sang anh, tay đưa menu cho anh.

"Cô cho tôi món Coq au vin, súp hải sản Bouillabaisse và một chai rượu vang nồng độ nhẹ nhất." Anh không cần xem menu mà nhìn nhân viên gọi món luôn.

Đợi nhân viên rời đi, cô mới nhìn sang anh cười nói:

"Bình thường tôi nhớ anh ăn ít lắm, sao nay gọi nhiều thế?"

"Anh gọi cho em đó, em gọi một món ăn sao no? Em xem em càng ngày càng ốm, em phải ăn nhiều vào mới có sức làm việc chứ." Anh cưng chiều đưa ngón tay búng lên mũi cô, dịu dàng nói.

"Ốm? Tôi thấy cũng được mà, đâu có ốm đâu?" Cô cúi nhìn xuống bụng, nói.

"Em sao thấy được, anh thì thấy rõ."

Cô nhướn mày, bĩu môi mặc kệ:

"Ốm cũng đẹp mà!"

Anh bó tay với cô luôn, lắc đầu không nói gì thêm. Cô cứ lao đầu vào công việc mà ăn ngày càng ít, thậm chí có hôm còn không thèm ăn gì nhưng phải công nhận đối với một cô gái nhỏ nhắn như cô mà sức chịu đựng rất ghê gớm.

Mười lăm phút sau, món ăn được bưng ra bày gọn gàng đẹp đẽ trên bàn. Đôi mắt xinh đẹp dán chặt vào những dĩa thức ăn hấp dẫn được trang trí bắt mắt, mùi thơm nghi ngút sộc thẳng vào mũi cô, ngấm vào từng dây thần kinh khiến bụng cô phát ra tiếng kêu báo hiệu:

"Ọc.. Ọc.. Ọc.."

Cô giật mình vội đưa hai tay đè chặt bụng, cố gắng kìm chế. Mắt liếc liếc về phía anh, hai má bắt đầu nóng ran đỏ ửng vì xấu hổ. Anh vội quay mặt sang chỗ khác nhịn cười càng làm cô ngượng ngùng hơn.

Anh ga lăng gắp cho cô thức ăn đầy dĩa, cười nói:

"Mau ăn đi! Sáng giờ em chưa ăn gì hết à?"

"Tại sáng tôi lo đi đến công ty nên chỉ uống sữa để cầm chừng." Cô cầm nĩa găm thức ăn cho vào miệng.

"Em ăn vậy sao có sức khỏe? Sẽ không tốt đâu!"

"Tôi biết rồi nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi huống chi là đi ăn. Công việc ở công ty quá nhiều."

Anh và cô tập trung thưởng thức bữa ăn, không khí yên tĩnh kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng. Vừa được một lúc thì anh lại hỏi tiếp:

"Tối mai là lễ ra mắt bộ sưu tập mới của công ty em đúng không?"

"Ừm, tối mai."

"Anh có thể đi không?"

Cô nhíu hai hàng lông mày nhìn anh khó hiểu. Chẵng phải trước giờ anh không có hứng thú với những buổi lễ như thế này sao? Sao nay lại đòi đi? Mà nếu có hứng thú thì đây cũng không phải chuyên ngành của anh, nên sẽ không tốn thời gian đâu!

"Sao nay anh lại có hứng thú với thời trang vậy?"

"Không có gì! Chỉ là anh muốn đi thôi!"

"Được, nếu anh có hứng thú thì có thể đi. Tôi sẽ giữ chỗ cho anh."

"Ừm."

Sau một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, bụng cô đã được lấp đầy, tinh thần đã phấn chấn hơn. Giờ cô đã có năng lượng để tiếp tục công việc, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn.

"Em có ăn gì nữa không?"

"À không, cảm ơn anh vì bữa ăn này!"

"Để anh chở em về công ty." Anh lái xe đưa cô về công ty, sau đó cũng rời đi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 101

[HIDE-THANKS]Sau khi tan làm, Lưu Nhược Lam không đi thẳng về nhà mà cô ả có ghé qua siêu thị mua một ít đồ ăn và vật dụng cá nhân, tầm một tiếng sau mới về nhà. Nhà cô ả cách công ty MR cũng không xa lắm, tầm hai mươi phút đi bộ đã tới nơi. Vừa mở cửa vào nhà, cô ả đã ngán ngẩm nhìn cảnh tượng trước mắt là sàn nhà ngổn ngang chai rượu, lon bia. Cái gạt tàn chứa đầy thuốc lá, vài điếu còn dang dở và rơi trên nền đất, tiếng ồn ào của cái ti vi vẫn đang mở. Dường như quá quen với cảnh tượng này, cô ả chỉ thở dài, mắt lướt qua thân ảnh tàn tạ nằm trên ghế sofa, rồi đi vào bếp nấu bữa tối. Lưu Nhược Lam nấu ăn rất ngon vì ước mơ của cô ả là trở thành một đầu bếp nhưng có lẽ cô ả sẽ không thể với tới được.

Nấu xong bữa tối, cô ả bày ra bàn, tay tháo bỏ tạp dề đi lại ghế sofa gọi Yến Nhi dậy:

"Này! Dậy đi, tôi nấu xong bữa tối rồi!"

"Ưm.. Ưm.." Yến Nhi rên rỉ vài tiếng, sau đó từ từ nâng một mí mắt nhìn Lưu Nhược Lam. Ả ngáp một hơi dài, tay dụi dụi mắt để tỉnh ngủ hơn, lê cơ thể mệt mỏi đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn ăn.

Lưu Nhược Lam nhìn đống bề bộn sau lưng ả rồi nói:

"Cô ăn xong thì dọn dẹp bãi chiến trường của cô đi!"

"Tôi biết rồi! Tối nay cô có đi làm không?" Ả thở dài mệt mỏi.

"Có! Tôi ăn xong, khoảng 9h là đi làm!"

Lưu Nhược Lam phờ phạc cúi đầu tập trung ăn, cô ả nói tiếp:

"Tối mai là buổi lễ ra mắt rồi, cô muốn vào trong thì phải giả làm nhân viên của công ty."

"Tôi biết, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Chỉ đợi tối mai, khi tôi gọi điện cô hãy ra cửa sau đón tôi."

"Ừm."

Ăn xong cũng đã gần tám rưỡi, Lưu Nhược Lam dọn bát rửa chén, còn Yến Nhi thì quét nhà và dọn bãi chiến trường của ả. Rửa bát xong, Lưu Nhược Lam không có một giây phút nghỉ ngơi mà đi thẳng vào phòng trang điểm, thay đồ chuẩn bị đi làm.

Yến Nhi phải công nhận Lưu Nhược Lam rất giỏi. Buổi sáng cô ả phải đi làm từ sáu giờ sáng đến sáu giờ chiều, về nhà là nấu cơm, dọn dẹp rồi chín giờ đi làm tới hai, ba giờ sáng hôm sau. Tính ra một ngày cô ả chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ, thậm chí có hôm ả làm về trễ là thức tới sáng. Lưu Nhược Lam chỉ sống một mình, cô ả không biết ba mẹ ruột là ai? Từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện, sau đó được nhận nuôi rồi lại bị bỏ rơi. Không gia đình, không người thân, không bạn bè, một thân lạnh lẽo lang thang khắp đầu đường xó chợ để kiếm sống. Năm đó Lưu Nhược Lam mười một tuổi, tính đến nay đã hơn mười năm.

Lưu Nhược Lam đi ra khỏi phòng với bộ dạng đẹp đẽ, sang trọng khác với bộ dạng nhớp nháp lúc đi làm về. Cô ả mở hộc tủ ra lấy một hộp bao cao su bỏ vào túi xách, soi đi soi lại bản thân trong gương.

"Đêm nào đi làm cô cũng đem theo một hộp sao?" Yến Nhi quỳ gối dưới sàn nhà, ả đang nhặt những lon bia cho vào bì đen.

"Ừm! Đem theo phòng những tên kia không mang bao."

"..."

Lưu Nhược Lam cúi gập người mang giày cao gót, cô ả không quên dặn Yến Nhi:

"Cô dọn dẹp xong thì tắt đèn đi ngủ đi, không cần đợi tôi. Nhớ khóa cửa cẩn thận, có thể tối nay tôi sẽ về trễ." Nói rồi, Lưu Nhược Lam đóng cửa lại, ả Yến Nhi thì tiếp tục công việc dọn dẹp.

Đêm khuya yên ắng, vắng lặng chỉ thấp thoáng tiếng gió thổi xen giữa khe lá. Yến Nhi cứ xoay người qua xoay người lại, ả không tài nào ngủ được. Ngày mai là thời cơ của ả, Yến Nhi nôn nóng ngồi bật dậy. Cuối cùng ả cũng có thể trả thù cô, ả mở hộc tủ bên cạnh giường rút ra một cái bọc đen được gói dán keo kĩ càng, nụ cười hung ác không thể ác hơn, ánh mắt tàn nhẫn đầy máu tanh nhìn chằm chằm vào tấm hình lớn dán trên bức tường, trên tấm hình đầy rẫy những vết rạch của dao, góc phải bên trên hình là con dao được cắm sâu, trong hình là một cô gái xinh đẹp không xa lạ.

"Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc!"

Câu nói vừa cất xong, một giọng cười man rợ vang vọng khắp phòng, ám ảnh từng nhịp vào tâm trí người nghe. Cảm giác như Yến Nhi đã gần phát điên, ý nghĩ trả thù của ả đã ăn mòn tâm trí, trái tim đã phủ một màu đen u ám. Ả không còn là một cô bé hiền lương của mười sáu năm trước, không thể quay lại được nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 102

[HIDE-THANKS]Buổi lễ ra mắt bộ sưu tập mới của công ty MR được tổ chức vào sáu giờ tối tại sàn diễn thời trang lớn nhất thành phố. Trước cửa được bố trí hai bên là nhân viên nam mặc bộ vest đen, mỗi bên khoảng mười người dọc theo thảm đỏ từ mặt đường đi vào sảnh chính. Chưa đến sáu giờ nhưng phía trước đã đậu đầy những xe hơi đời mới.

Cô trên người diện một bộ váy đỏ xẻ tà dài đến nỗi cô mang đôi cao gót mười hai phân nhưng vẫn che hết một bên chân, vải mỏng làm ẩn hiện vẻ đẹp kiều diễm bên trong. Phía trên hơi khoét sâu vòng ngực vừa quyến rũ, vừa sang choảnh, hôm nay cô trang điểm theo tông đỏ cùng mái tóc dài được uốn xoăn lọn nhìn rất quyền lực và chững chạc hơn so với độ tuổi hai mươi mốt.

Cô đi vào trong phòng trang điểm kiểm tra tiến độ chuẩn bị, đám nhân viên thấy cô liền cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc.

"Trang phục đã xong hết chưa?" Cô nhìn cô trưởng phòng hỏi.

"Dạ chủ tịch, trang phục đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời cô xem qua."

Cô gật đầu, đi xem lại thật kĩ một lần nữa, bộ trang phục mặc trên con ma nơ canh là bộ trang phục chính hôm nay. Ánh mắt lướt qua các đường chỉ, tay chỉnh lại bộ trang phục sao cho đẹp hơn. Một nữ lao công vô ý va vào cô một cái khá mạnh, dường như cô ả đang rất vội vàng.

Cô quay lại nhìn, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng nữ lao công kia lại có chút chột dạ, khuôn mặt lập tức xuống sắc xanh xao hẳn.

"Cô đi đâu mà vội vàng thế? Lưu Nhược Lam!"

"A.. A.. Thưa chủ tịch, tôi đâu có vội vàng gì đâu?" Cô ả ấp úng nói, giọng hơi run run như làm việc xấu mà bị bắt quả tang vậy. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lưu Nhược Lam vang lên khiến ả giật mình, thầm rủa tại sao lại vào lúc này? Thật không đúng thời điểm!

"Xin.. Xin phép chủ tịch!" Lưu Nhược Lam cúi đầu rồi luống cuống chạy đi. Cô nhìn theo bóng lưng đang dần mất khuất, nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chứa đựng nỗi phức tạp, khoé môi nhếch như không cười. Cô dời mắt sang hướng khác, đã đến giờ cô kêu đám nhân viên đem trang phục thay cho các người mẫu, còn cô đi ra ngoài mở màn buổi lễ.

* * *

Lưu Nhược Lam sau khi chạy ra khỏi phòng trang điểm, cô ả bấm điện thoại nghe:

"Này, cô tới chưa? Suýt nữa tôi bị Marie phát hiện rồi đấy?"

"Marie? Tư Linh sao? Cô ta có nghi ngờ điều gì không?" Yến Nhi có hơi lo sợ kế hoạch sẽ bị cô phát hiện nên lập tức tra hỏi Lưu Nhược Lam.

"Cô ta chỉ hỏi tôi đi đâu mà vội thì cô gọi điện thoại tới, tôi kiếm cớ chạy đi luôn. Chắc là không có nghi ngờ gì đâu?" Lưu Nhược Lam vừa đi vào khu vệ sinh vừa nhìn ngó xung quanh, cô ả dần dần ra cửa sau:

"Yến Nhi! Cô tới đâu rồi?"

"Tôi đang trên taxi, gần tới nơi rồi. Cô ra cửa sau đi."

"Tôi ra rồi! Cô nhanh lên!"

Khoảng năm phút sau, Yến Nhi từ chiếc taxi bên kia đường đi xuống, ả tức tốc chạy qua đường. Hôm nay ả mặc bộ đồ giống y Lưu Nhược Lam, khuôn mặc được ả hóa trang trông xấu xí, già nua. Như vậy Thẩm Tư Linh sẽ không nhận ra ả!

"Đã xong rồi chứ?" Yến Nhi chạy qua liền hỏi Lưu Nhược Lam.

"Xong rồi, chút nữa khi người mẫu đi catwalk xong, cô cứ giả vờ đi vào dọn dẹp sân khấu."

"Tốt rồi! Vào trong đi, tránh để cô ta nghi ngờ!"

Yến Nhi cúi thấp đầu đi vào bên trong, từng bước nhẹ nhàng trà trộn vào đám nhân viên.

Buổi lễ bắt đầu, MC mở màn và giới thiệu nhà thiết kế là Nhu Tử và chủ tịch công ty MR là cô. Ánh đèn chói chiếu thẳng vào mắt cô khi cô vừa bước ra sân khấu, cô có hơi nheo mắt khó chịu nhìn xung quanh tươi cười, nụ cười trên môi như cứng đờ khi cô nhìn chằm chằm về người đàn ông ngồi trước mặt ngay trung tâm.

Lâm Tạ Phong!

Khoé môi cô dựt dựt, hai mắt híp lại. Anh giơ một bàn tay lên vẫy chào cô, nụ cười tươi rói nhưng không kém phần yêu nghiệt. Những khách mời nữ ngồi kế anh, vừa liếc nhìn lên sân khấu vừa liếc sang nhìn anh ngắm nghía, có người còn giơ điện thoại ra chụp. Trong cô như có một cỗ khó chịu, ghen tức nhưng cô vội phủ nhận, mắt liếc nhìn về hướng khác nhưng lại không chịu nổi mà nhìn về phía anh. Trong lòng cô đay nghiến, thầm chửi rủa:

Đám nữ nhân kia! Đáng ghét! Làm gì mà nhìn anh ta dữ vậy?

Anh ta có gì hơn đâu chứ? Chỉ là khuôn mặt đẹp hơn bình thường một chút! Tướng tá cao ráo, bảnh bao hơn bình thường một chút! Gia thế chỉ nổi trội hơn bình thường một chút thôi mà![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 103

[HIDE-THANKS]Sắp đến phần catwalk của các người mẫu, cô vừa bước xuống sân khấu đã đi vội vào phòng trang điểm xem tổng thể lại một lần nữa.

"Chị trang điểm lại cho phần mắt đậm một chút!" Cô chỉ vào bầu mắt của người mẫu nói với chuyên viên trang điểm.

"Phần dây đây chị cột chặt lại một chút!" Cô đi nhìn các người mẫu khác, một tay giúp nhân viên chỉnh lại trang phục.

Đúng lúc này, một bóng dáng người đàn ông xuất hiện ở cửa, anh ta khoanh tay dựa lưng vào tường, ánh mắt nhung nhớ như đã lâu không gặp nhìn vào từng nét mặt và cử chỉ của cô. Hôm nay cô vô cùng quyến rũ khiến anh ta như đắm chìm, nụ cười cư trú trên khuôn mặt một lúc lâu. Còn cô vẫn mãi chăm chút cho người mẫu mà không để ý gì bên ngoài.

Vài giây sau, anh ta cất giọng trầm ổn về phía cô:

"Marie!"

"Đằng Minh!" Cô theo bản năng quay lại.

Trước khi rời đi, cô dặn dò với đám nhân viên vài câu:

"Còn mười phút nữa, mấy cô chuẩn bị nhanh lên!"

Đằng Minh nhìn cô đi ra, anh cũng tự giác đi theo. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện:

"Sao anh vào đây?"

"Dù gì anh cũng là nhà tài trợ, anh vào kiểm tra em đã chuẩn bị tới đâu rồi? Mấy ngày không gặp em, em càng ngày càng đẹp!"

Cô nhếch môi cười lạnh lùng, khuôn mặt điềm tĩnh nhìn về phía trước:

"Nghe nói dạo này công ty anh gặp chuyện? Nếu tôi không nhầm thì có liên quan đến Lâm Thị!"

Nghe cô nói, anh bất giác dừng chân, khuôn mặt đổi sắc nhưng sau vài giây liền nở nụ cười trở lại:

"Đúng là công ty anh gặp chuyện nhưng anh đã giải quyết xong xuôi rồi!"

"Vậy chúc mừng anh!"

Bọn họ đi tới phía sau sàn diễn, trước khi Đằng Minh về chỗ, anh ngỏ lời mời cô:

"Tối mai em rảnh chứ?"

"Tối mai sáu giờ tôi tan làm! Anh có chuyện gì?"

"Tối mai anh có một bữa tiệc trên du thuyền, muốn mời em làm bạn cặp chung với anh."

"Tại sao lại mời tôi? Anh đâu có thiếu bạn cặp?"

"Chỉ có em mới thích hợp làm bạn cặp của anh thôi! Được chứ?"

Cô nhìn anh, một lúc lâu suy nghĩ. Cô lưỡng lự hỏi tiếp:

"Tôi có thể biết bữa tiệc này là gì không?"

Đằng Minh bật cười, anh ta nở nụ cười mê hoặc:

"Đương nhiên. Đây là bữa tiệc mừng sinh nhật tròn ba mươi tuổi của Lý Tổng - Tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Lý Thị."

"Tổng giám đốc Lý Thị? Lý Lệ Nhã?"

"Đúng vậy, anh sắp tới sẽ hợp tác với bên công ty của họ, nên Lý Lệ Nhã đã mời anh dự sinh nhật nhân tiện để kí hợp đồng."

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý, anh theo em đến khi nào đồng ý thì thôi?"

Cô khoanh tay, lắc đầu thở dài, nhìn trong ánh mắt anh ta có vẻ thành thẩn, cô hỏi trêu:

"Tôi về nhà anh cũng theo luôn hả?"

"Nếu em cho phép!" Đằng Minh cười đểu.

"Được rồi nhưng tôi chỉ đi một tí thôi!"

"Vậy em đồng ý rồi đó, tối mai anh sẽ tới đón em. Anh ra trước đây." Đằng Minh chỉ tay về hàng ghế đầu dưới sân khấu, rồi vẫy chào tạm biệt. Cô đưa tay đáp lại, rồi cũng đi ra ngồi ghế bên cạnh Lâm Tạ Phong.

Màn biểu diễn bắt đầu, người mẫu đầu tiên uyển chuyển bước ra kèm bộ trang phục bắt mắt, cô ta cùng nó tạo ra những kiểu dáng phù hợp. Chỉ mới mở đầu bộ đầu tiên đã khiến khách mời ai cũng trầm trồ thích thú.

Chỉ duy nhất Lâm Tạ Phong, anh hình như không chú tâm trên các cô người mẫu quyến rũ mà chằm chằm nhìn về bên cạnh.

"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Cô chăm chú nhìn lên sàn diễn nhưng tâm lại cứ tập trung về anh. Anh ngồi ở bên cạnh cứ nhìn cô như vậy sao cô tập trung xem được?

"Tại em hết đó? Ai biểu đêm nay em đẹp quá, làm anh cưỡng không nổi!"

"Anh bớt dẻo miệng!.. Sao tối nay anh Hắc Tiệp và anh Tần Hạo không tới?" Cô ngước mắt nhìn kiếm khắp xung quanh.

"Hai tên đó! Một tên thì ở nhà chăm vợ đang mang thai, một tên thì đi tò te với bạn gái rồi! Để anh đi một mình, đợi lúc về anh sẽ xử hai tên đó! Trọng sắc khinh bạn!" Anh dựt dựt khoé môi, oán trách, vầng trán xuất hiện một mảng đen.

Cô đưa tay che miệng cười thút thít, anh vội quay sang cô giận dỗi:

"Sao em lại cười? Anh nói không đúng à?"

"Tạ Phong! Sao giờ tôi mới phát hiện ra, anh lại có thể trẻ con đáng yêu đến thế?"

"Anh không có trẻ con! Anh nam tính như vầy chưa ai nói anh trẻ con cả, ngoại trừ em!" Lâm Tạ Phong nghe cô nói xong, anh gồng mình ngồi thẳng, khuôn mặt vội biến sắc trở về lạnh lùng, uy quyền.

Trẻ con! Không được! Anh trong mắt cô là phải hoàn hảo, như vậy cô mới yêu anh nhiều hơn!

"Tại anh cũng trọng sắc khinh bạn với bọn họ nên giờ họ trả đũa đó!" Cô nói đùa.

Anh tằng hắng vài tiếng như chột dạ, không nói nên lời.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 104

[HIDE-THANKS]Đến cuối các người mẫu đồng loạt bước đi theo hàng trên sàn diễn Catwalk, cô và Nhu Tử bước ra cuối cùng đứng cạnh MC, anh ta nói ra những lời nhận xét về bộ sưu tập ngày hôm nay, đang nói nửa chừng thì bỗng cúp điện. Dưới sân khấu bắt đầu nháo nhào hoảng sợ, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, trong lòng có điều gì đó nghi ngờ.

Tại sao lại cúp điện trùng hợp đến vậy?

Như có dự cảm không lành, tay cô cứ khư khư để bên hông. Lúc này một bàn tay to lớn kéo cô từ phía sau, cô theo phản xạ đưa cùi chỏ thúc vào người anh ta nhưng anh ta né được, bàn tay kéo cô vào lòng, giọng nói thì thầm vào tai:

"Là anh đây!"

"Tạ Phong hả? Anh làm tôi giật mình đấy!"

"Suỵt!.. Đừng nói gì hết! Anh nghi ngờ có người cố ý cúp điện!"

"Tôi cũng nghĩ vậy! Tôi có dự cảm không lành!"

"Em yên tâm, anh đã cho người đi xem các nguồn điện rồi."

Giữa đám người ồn ào thì lại có một âm thanh khiến họ càng khiếp sợ hơn nữa.

ĐOÀNG!.. ĐOÀNG!..

Hai tiếng súng phát ra liên tiếp, dòng người bắt đầu náo loạn, theo phản xạ mọi người khụy gối xuống đất, hai tay bịt hai lỗ tai, sắc mặt ai nấy đều tái mét. Bọn họ cứ theo phía trước mà bò tới, mong muốn được thoát ra ngoài.

Anh ôm chặt cô vào lòng, cả cơ thể cường tráng che chắn phía trước, tay rút trong túi ra một khẩu súng, cảnh giác xung quanh.

Bóng điện nhấp nháy, sau đó sáng trở lại. Khung cảnh lúc này hiện rõ là một mớ hỗn độn, ghế đã bị xô ngã, hàng trăm người xô đẩy nhau chạy ra cửa chính, đến mười người bảo vệ cũng không làm gì được.

Anh và cô vẫn còn ở trên sàn diễn catwalk, Lâm Tạ Phong đỡ cô dậy. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

"THẨM TƯ LINH!"

Cô theo phản xạ quay lại đằng sau, Yến Nhi đứng đó từ bao giờ, ả cười một cách đắc ý chĩa súng vào bọn họ:

Đoàng!

"Tư Linh!" Lâm Tạ Phong kinh sợ nhìn cô đứng im một chỗ không hề né tránh tiếp đón viên đạn, khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường. Anh vội kéo cô vào lồng ngực, tấm lưng anh hứng trọn viên đạn, máu bắn toé ra ướt đẫm một vùng áo sơ mi và cả áo vest bên ngoài. Khuôn mặt anh nhăn nhó đau đớn, sắc mặt trắng bệch ngã khụy xuống đất. Cô sốc toàn tập, trợn mắt nhìn anh nằm im trong lòng, đôi mắt lim dim như muốn nhắm chặt lại.

"KHÔNG!" Cô khiếp sợ vội đưa tay che vết thương của anh, thậm chí xé cả váy để chặn không cho máu tuôn ra nữa.

"Ha.. Ha.. Lâm Tạ Phong chết rồi, giờ thì tới mày!" Yến Nhi bước ung dung lại gần, ả ta thích thú nhìn cô đau đớn, trong lòng phấn khích không thôi.

"Đồ khốn! Có gì thì nhắm vào tôi này!" Ánh mắt viên đạn cô nhìn chằm chằm vào Yến Nhi chửi rủa.

"Đương nhiên, mày sẽ sớm đoàn tụ với anh ta. Tao đây coi như làm việc tốt.. Cho mày toại nguyện." Ả ta chĩa súng thẳng vào mặt cô, chuẩn bị bóp còi.

"Á!" Tiếng hét chói tai, Yến Nhi ngồi bịch xuống đất, hai mắt ả đọng nước. Cánh tay ả máu chảy dọc xuống sàn, khẩu súng bị rơi xuống đất, ả nắm chặt lấy bả vai bị thương.

Yến Nhi không hề biết cô có súng, kể từ khi ả ta đe dọa sẽ đụng đến Ly Ly, cô đã nhờ Tào Khê lén lấy từ chỗ Hắc Tiệp một khẩu súng và luôn đem theo bên người. Cô cầm khẩu súng bắn thẳng vào bả vai của Yến Nhi không thương tình, ánh mắt như chứa đựng sự tàn khốc.

"Mày có súng!"

"Cô nghĩ sau khi bị cô đe dọa thì tôi không đề phòng sao?"

Ả ta gầm gừ tức giận, liếc nhìn khẩu súng, ả cố chồm người để lấy khẩu súng nhưng cô nhanh tay hơn tháo chiếc giày cao gót ném văng khẩu súng ra xa. Cô nhắm bắn thêm một phát vào tay ả nhưng ả nhanh nghiêng người né kịp.

Đột nhiên từ đâu có một làn khói mờ xuất hiện giữa cô và ả. Cô nhìn không rõ, chỉ thấy mờ mờ có bóng người xuất hiện cứu ả, bọn họ nhanh chóng ẩn mình trong làn khói trắng đục.

Rốt cuộc là ai cứu ả? Có thể là người trong công ty cô mới biết mở máy tạo khói?

Thẩm Tư Linh không nghĩ nữa, quan trọng bây giờ là cứu người, cô nhanh chóng xé miếng vải lớn hơn cầm máu cho anh rồi đỡ anh dậy lết từng bước ra ngoài. Anh rất nặng, còn cô chỉ một thân nữ yếu ớt nên bước đi rất nặng nề chậm chạp. Bọn họ vừa ra khỏi cửa thì có vài xe cứu thương đã ở trước, hình như có một vài người vô tội bị thương dưới khẩu súng của Yến Nhi.

Yến Nhi là con quỷ chứ không phải người nữa!

Đằng Minh sốt sắng tiến tới gần cô, anh ta lo lắng hỏi:

"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Tôi không sao! Tạ Phong, anh ấy bị thương rồi, mau đưa anh ấy tới bệnh viện!"

Đằng Minh nhìn anh khuôn mặt trắng bệch đã ngất lịm đi, máu từ vết thương chảy ra rất nhiều. Anh ta vội vàng đỡ Lâm Tạ Phong lại xe cứu thương, cùng cô leo lên xe.

Hai người đàn ông tuy là kẻ thù nhưng dù gì cũng từng là bạn thân từ nhỏ nên lương tâm Đằng Minh không cho phép anh ta bỏ mặc anh.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 105

[HIDE-THANKS]Chiếc xe cứu thương chạy với tốc độ nhanh, tiếng kêu inh ỏi báo hiệu cho người đi đường để họ tránh sang hai bên. Cô ngồi trên xe, khuôn mặt lo lắng nhìn anh, mặt anh trắng bệch, cánh môi tái nhợt không còn sắc hồng, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay anh không buông.

Đằng Minh ngồi bên cạnh, anh ta cũng phần nào cảm nhận được bản thân là dư thừa, giờ Đằng Minh cũng hiểu rõ dù anh ta có cố gắng đến cỡ nào cũng không thay thế được tình cảm của Lâm Tạ Phong dành cho cô. Bề ngoài anh và cô tuy không quan tâm nhưng lúc nào cũng quan trọng nhất vẫn là đối phương, sẵn sàng hi sinh vì người mình yêu. Tình yêu của bọn họ như dây nối trói chặt với nhau, như chiếc lồng kính ngăn chặn người khác chen vào giữa.

Đằng Minh thua rồi! Anh ta đã bỏ cuộc!

Có lẽ anh ta nên dứt tình cảm với cô và tìm kiếm một tình yêu mới!

* * *

Xe cứu thương dừng lại trước bệnh viện An Vinh. Tần Hạo sau khi biết chuyện, anh từ nhà lập tức chạy đến bệnh viện. Xe vừa dừng, y tá được điều động đưa Lâm Tạ Phong vào phòng cấp cứu. Vài giây sau, Tần Hạo cũng khoác lên người bộ quần áo bác sĩ đã được sát trùng chạy nhanh vào phòng.

Cô ở bên ngoài cứ đi qua đi lại, hai tay ướt đẫm mồ hôi. Mỗi phút trôi qua như lửa đốt khắp cả người, cô không tài nào ngồi yên một chỗ. Đằng Minh nhìn thấy cô sốt sắng, anh ta đi lại khoác vai trấn an cô:

"Em bình tĩnh, ngồi xuống trước đã."

"Tôi không thể nào bình tĩnh được! Anh ấy đang nguy kịch ở trong kia, không biết sống chết ra sao?"

"Em yên tâm! Lâm Tạ Phong, anh ta là người kiêu ngạo, không dễ dàng chết vậy đâu!"

Lời an ủi của Đằng Minh cũng không phần nào làm giảm được sự lo lắng của cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, ánh mắt nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thấp thoáng đâu đó là sự sợ hãi lo lắng vô cùng.

Lâm Tạ Phong! Anh không được chết dễ dàng như vậy! Tốt nhất là anh hãy sống, sống để còn cùng tôi chiến đấu công bằng!

Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, cánh cửa từ từ mở, Tần Hạo đi ra với trên trán là lớp mồ hôi dày. Cô lập tức chạy lại hỏi thăm tin tức:

"Tần Hạo, anh ấy sao rồi?"

"Không sao rồi, cậu ta đã vượt qua nguy kịch. May là hướng bắn hơi lệch một chút, chỉ cách tim một xentimét nữa thôi, nếu không là.."

Hai hàng nước mắt cô chảy ra vì vui mừng, không kìm được mà thốt lên:

"Ôi chúa ơi, may quá. Anh ấy được cứu sống rồi."

"Cậu ta bị mất nhiều máu nên có thể sẽ hôn mê tầm một, hai ngày."

"Tôi biết rồi!"

Đằng Minh từ khi nào trên miệng anh ta cũng nở một nụ cười, nhưng vội tắt đi nên không ai phát hiện ra. Trong thâm tâm anh ta mừng rỡ vì Lâm Tạ Phong được cứu sống, nhưng bên ngoài vẫn là một bộ mặt lạnh lùng không cảm xúc.

Hai ba y tá đẩy chiếc giường ra khỏi phòng cấp cứu đi tới phòng vip, Lâm Tạ Phong vẫn bất tỉnh nằm phía trên. Cô và Đằng Minh cũng đi theo đến phòng vip, còn Tần Hạo đi thay cái áo đã bị dính máu.

"Đằng Minh, anh về trước đi, tôi ở đây chăm sóc anh ấy." Cô đứng trước cửa phòng, quay lại nói với Đằng Minh.

"Được, em ở lại chăm sóc anh ta. Anh về trước mai anh lại tới thăm." Đằng Minh cảm nhận được cô là có ý đuổi khéo anh ta, chắc lại sợ anh ta làm gì Lâm Tạ Phong.

Thôi Đằng Minh đi về, để không gian lại cho hai người.

Sau khi anh ta đi, cô mới mở cửa đi vào bên trong. Anh nằm im trên giường, bộ vest lịch lãm được thay bằng bộ đồ của bệnh viện, trên tay anh có một kim tiêm nối với bịch nước biển. Cô lấy ghế dựa gần đó kéo tới ngồi bên cạnh giường, nhìn anh một hồi lâu, vẫn không tin được những gì vừa xảy ra là sự thật. Anh đã đứng giữa bờ vực sinh tử. Cô không dám tưởng tượng, nếu như có chuyện gì xảy ra với anh, cô sợ mình sẽ không vượt qua nổi cú sốc này. Nhưng thật may thượng đế không tàn nhẫn với cô, anh không rời xa cô, và anh đang nằm đây. Cô quyết định ở lại chăm sóc anh và chờ anh tỉnh lại.

Lát sau, Tần Hạo đi vào phòng, anh ta đưa tay lên vai cô, nói:

"Không sao rồi, ổn rồi."

"Tần Hạo, cảm ơn anh." Mắt cô ướt át nhìn Tần Hạo.

"Em không cần cảm ơn, cậu ta là bạn anh. Đây là chuyện anh nên làm, nếu không anh sẽ cắn rứt cả đời."

"Anh là một bác sĩ giỏi! Không gì anh không làm được!" Cô đưa tay lau đi hai hàng nước mắt, mỉm cười với Tần Hạo.

"Em ở lại chăm sóc cậu ta. Ngày mai bọn anh sẽ đến thăm."

"Tần Hạo! Nãy em có nói thư ký của anh ấy đi về trước, có vẻ anh ta rất lo lắng. Anh có thể gửi lời cho anh ta yên tâm."

"Được rồi! Anh về đây! Em lo chăm sóc tốt cho chồng em đi!" Tần Hạo phì cười xoa đầu cô như xoa đầu một đứa con nít rồi an tâm rời đi, để lại không gian tĩnh lặng cho cô và anh.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 106

[HIDE-THANKS]Hộc.. Hộc.. Hộc..

Yến Nhi thở hổn hển, ả chạy một đoạn đường dài kèm với vết thương nghiêm trọng trên vai.

"Cô ổn chứ?" Lưu Nhược Lam đỡ Yến Nhi chạy từ nãy đến giờ cũng đứt hơi không kém. Cô ả nhìn thấy sắc mặt Yến Nhi đã bắt đầu tái mét, máu chảy ra rất nhiều.

"Không sao! Tôi ổn!" Yến Nhi nhìn xung quanh, nơi đây là con hẻm tối, cảm thấy đã an toàn ả mới thở phào nhẹ nhõm. Ả ngồi bệt xuống đất, tay xé áo ra một miếng vải dài rồi đưa cho Lưu Nhược Lam:

"Cô giúp tôi cầm máu đi!"

Lưu Nhược Lam cầm miếng vải, cô cẩn thận gỡ lớp áo đã bị máu đông dính chặt, sau đó cột lại vài vòng cầm máu tạm thời.

"Yến Nhi, vết thương cô nghiêm trọng quá.. Hay là tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Cô điên à! Bao nhiêu cái bệnh viện trong thành phố này đa số là của Tần Hạo. Nếu anh ta thấy tôi, nhất định sẽ bắt tôi giao cho Lâm Tạ Phong.. Tôi đã ném trải địa ngục trần gian của anh ta rồi, tôi không muốn bị bắt thêm một lần nữa." Yến Nhi tức giận.

"Vậy giờ sao? Cô muốn chết ở đây à?" Lưu Nhược Lam cũng bực bội không kém, đương nhiên, trước giờ chưa ai dám quát lớn vào mặt cô ả cả.

"Cô giúp tôi mua một ít đồ.. Tôi sẽ tự xử lý."

"Được rồi, cô chờ ở đây đi. Tôi đi mua."

Lưu Nhược Lam chạy nhanh tới tiệm thuốc gần nhất, cô mua những thứ Yến Nhi yêu cầu, sau đó quay trở lại con hẻm tối thì không thấy ả đâu cả. Lưu Nhược Lam lo lắng, cô nhìn ngó xung quanh không dám gọi lớn tiếng:

"Yến Nhi, cô đâu rồi?"

"Tôi ở đây, Lưu Nhược Lam." Yến Nhi trốn sau thùng xốp, ả không còn sức để đi chỉ biết ngồi tại chỗ.

Lưu Nhược Lam lập tức chạy lại quăng thùng xốp ra khỏi người ả. Cô phủi hết bụi trên người Yến Nhi và xem xét lại vết thương cho ả, nếu để vết thương dính bụi có nguy cơ bị nhiễm trùng mất.

"Sao cô lại ở trong này?" Lưu Nhược Lam hỏi.

"Lúc nãy, khi cô rời đi chưa được bao lâu thì.. Thì tôi nghe có tiếng còi xe cảnh sát đang tới gần.. Tôi vừa kịp nhìn thấy thùng xốp khá to nên.. Nên trốn đỡ vào đó đợi bọn họ đi qua.. Vài phút sau thì cô quay lại.." Yến Nhi vừa thở vừa nói, giọng nói khàn khàn yếu ớt, trên trán thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng đau đớn. Chẳng bao lâu tấm vải băng bó vết thương đã thấm ướt một vùng đầy máu. Lưu Nhược Lam nhìn tình hình càng không ổn, cô cầm tay Yến Nhi vắt ngang vai mình, đỡ ả từ từ đứng dậy:

"Yến Nhi, cô cố lên. Tôi đưa cô về nhà."

Yến Nhi im lặng, nói đúng hơn ả không còn sức để mở miệng. Ả mất máu quá nhiều, cơ thể gần như sụp đổ đi không nổi nhưng ả vẫn cố chịu đựng.

Chỉ còn một chút nữa thôi! Ả sắp về tới nhà rồi!

Hai mắt Yến Nhi đã bắt đầu lim dim, đầu dựa lên vai Lưu Nhược Lam, hai chân cố gắng bước đi.

Hên là nhà Lưu Nhược Lam cách nơi tổ chức buổi lễ không xa, bình thường đi bộ mười lăm phút là tới nhưng hôm nay họ đi gần ba mươi phút mới về tới nơi.

Mở cửa, Lưu Nhược Lam đỡ Yến Nhi ngồi trên ghế sofa, cô vội khóa cửa lại. Rồi lấy ra trong túi những thứ dùng để xử lý vết thương, giúp Yến Nhi nằm xuống ghế, ả giờ đây đã ngất đi hoàn toàn. Lưu Nhược Lam lấy trong phòng bếp ra một con dao và một cây nến được đốt lửa sẵn, cô mạnh bạo lột áo của ả ra, tháo bỏ miếng vải đang băng bó. Cô ả cầm con dao hơ trên ngọn lửa, sau đó dần dần đưa mũi dao đến vết thương của ả. Trước đó Lưu Nhược Lam có nhét vào miệng Yến Nhi một miếng vải trắng để tránh ả cắn trúng lưỡi. Mũi dao vừa cứa vào da, Yến Nhi đã nhăn nhó đau đớn, càng vào sâu ả càng đau đớn toát mồ hôi lạnh, răng cắn chặt miếng vải, tay nắm chặt lấy nệm ghế.

Lưu Nhược Lam cố gắng bình tĩnh, tay mạnh dạn lấy viên đạn ra khỏi vết thương. Năm phút sau, viên đạn đã được lấy ra ngoài, cô lấy kim và chỉ mua ở tiệm thuốc, hơ kim trên ngọn lửa sau đó xỏ chỉ may lại vết thương cho Yến Nhi. Xong xuôi cô lấy miếng vải trong miệng ả ra, lấy khăn lau hết mồ hôi cho ả rồi mặc cho ả quần áo mới.

Lưu Nhược Lam dìu ả vào giường nằm, đắp chăn cho ả rồi đi dọn dẹp lại đống đồ sơ cứu, thủ tiêu viên đạn, miếng vải và cái áo dính máu. Cô ả cũng đi tắm rửa cho sạch sẽ mùi tanh trên người, tối nay coi như cô ả nghĩ một bữa làm, giờ cô không còn sức nữa rồi.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 107

[HIDE-THANKS]Tối ở bệnh viện, hành lang vắng tanh chỉ còn vài ý tá ở lại trực. Cô có đi ra ngoài mua một chút đồ ăn tối, rồi về lại phòng. Cô dùng khăn ấm lau khắp người cho anh, mặc quần áo và đắp chăn lại cho anh.

Mệt mỏi rã rời, cô ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, tay đấm vào hai bên vai cho đỡ mỏi. Mắt không an phận nhìn ngắm anh một chút, không kìm được mà nói hết suy nghĩ trong đầu:

"Sao anh ngốc thế? Anh không đỡ thì em cũng né được mà!.. Anh là đồ độc ác, nếu như lúc đó anh gặp chuyện gì thì mẹ con em phải làm sao?"

Vừa dứt lời, cô mệt mỏi gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi. Không biết là anh vẫn còn hôn mê hay đã thức nhưng khoé môi anh lại mỉm cười hạnh phúc.

* * *

Sáng hôm sau, có một bàn tay của ai đó đang xoa xoa một bên má khiến cô nhột nhột, hai hàng chân mày khó chịu nhăn lại, miệng rên rỉ vài tiếng. Cô từ từ mở đôi mắt xinh đẹp nhìn xem chủ nhân của bàn tay đó là ai? Đầu giường đã được bật nghiêng một góc bốn lăm độ, Lâm Tạ Phong ngồi dựa vào đầu giường nhìn cô mỉm cười, thấy cô tỉnh dậy anh giơ tay vẫy vẫy:

"Gút mo ning!"

Cô kinh ngạc xen lẫn vui mừng đứng thẳng dậy, cái chăn anh đắp cho cô cũng vì thế bị tuột xuống dưới đất. Cô ngồi thẳng trên giường, đưa bàn tay sờ vào mặt anh:

"Anh tỉnh rồi, anh có thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Anh không sao, em đừng lo." Anh lấy tay cô ra khỏi mặt mình, nắm chặt cứng trong lòng bàn tay to lớn, nhung nhớ như đã lâu không được nắm. Giọng nói trêu đùa nhưng không giấu nỗi hạnh phúc:

"Em.. Hình như hôm qua anh nghe có ai nói sẽ không sống nổi nếu thiếu anh, không biết có phải là mơ không nhỉ?"

Cô chột dạ như vừa làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, mắt cô liếc nhìn hướng khác, giọng nói ấp úng:

"Có.. Có ai nói đâu chứ.. Chắc là anh mơ thôi."

"Thật không? Sao anh cảm thấy không phải là mơ? Giọng nói đó giống giọng em lắm!" Anh ghé sát mặt vào cô hơn, chăm chú quan sát biểu hiện của cô.

"Làm gì có! Anh đừng có suy nghĩ nhiều!" Cô ngượng ngùng mà hóa giận, đấm một nắm vào ngực trái anh lại không may động chạm đến vết thương.

"A.. Ưm!" Anh rên rỉ đau đớn, khuôn mặt nhăn nhó, tay xoa xoa vết thương phía ngực trái.

"Chết rồi! Anh có sao không?" Sắc mặt cô tái mét lo lắng giúp anh xoa dịu vết thương. Do cô không chú ý lại lỡ tay động đến vết thương của anh, lỡ vết khâu mà bị rách chắc cô lo sợ đến chết mất.

"Không sao nữa rồi! Anh không đau nữa!" Anh nở nụ cười nham hiểm, tay kéo cô ôm chặt vào lòng. Cô cứng đờ, sau đó phản ứng định vùng vẫy nhưng chợt nhớ đến vết thương của anh, tay cô cứng nhắc không dám nhúc nhích dù là một chút.

"Nè.. Anh không sao thì tốt rồi nhưng đừng ôm em chặt vậy chứ?" Cô vỗ vào vai anh nói.

"Anh thích ôm em, như vậy vết thương của anh sẽ không đau nữa."

"Anh.. Biến thái!"

"Anh chỉ biến thái với mình em thôi!"

Cô vui mừng thầm cười, hai má đỏ như trái cà chua, tay cô chủ động ôm cổ anh chặt hơn. Anh lợi dụng lúc này từ từ ghé sát cánh môi tới gần môi cô, chỉ còn một xíu xiu nữa thôi là anh được tận hưởng hương vị ngọt ngào mà anh thèm khát nhưng đời đâu như là mơ..

"E.. Hèm.. Thăm bệnh nhân nè!" Tần Hạo mở cửa phòng, anh ta một tay bế Tần Lãnh Nhi, tay kia đưa lên miệng tằng hắng vài tiếng, nhìn sắc mặt Lâm Tạ Phong bị mình phá đám chuyện tốt mà thích thú.

"Giờ nào không đi, đi giờ này chi vậy? Cậu vô trễ vài ba phút không được à?" Lâm Tạ Phong sắc mặt đen xì bực bội, ánh mắt giết người nhìn Tần Hạo.

"Đau lòng quá! Tớ có lòng tốt tới thăm cậu mà cậu nỡ lòng nào.." Tần Hạo giả bộ buồn bã trêu chọc Lâm Tạ Phong.

Tần Hạo đi vào phòng, đi sau là Phi Yến, tiếp theo là Hắc Tiệp cùng giỏ trái cây trên tay, tay còn lại nắm tay Tào Khê đi vào, cuối cùng là một người phụ nữ xinh đẹp chưa từng xuất hiện. Cô chưa gặp cô ta bao giờ nhưng nhìn cô ta rất quen hình như đã thấy ở đâu rồi. Cô nhìn cô ta mỉm cười, cô ta cũng lịch sự đáp lại.

"Lâm Tạ Phong, đã khỏe hơn chưa? Không ngờ lâu rồi chưa gặp lại gặp anh trong bệnh viện!" Cô ta đi lại gần giường anh hỏi thăm.

"Tôi đã khoẻ rồi. Cô về nước hai tháng rồi mà có thèm gặp lại người bạn này đâu."

"Ây da.. Không phải do tôi bận trăm công nghìn việc sao? Anh biết tôi vừa mới nhận chức tổng giám đốc mà!"

Cô ta cảm giác được có ánh nhìn chằm chằm vào mình, liền quay sang nhìn cô cười thân thiện:

"Em là vợ của Lâm Tạ Phong hả? Em đẹp quá!"

"Dạ em cảm ơn.. Chị là.."

"Chào em, chị là bạn của Lâm Tạ Phong, Lý Lệ Nhã!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 108

[HIDE-THANKS]"Chào em, chị là bạn của Lâm Tạ Phong, Lý Lệ Nhã!"

A.. Cô nhớ ra rồi, cô ấy là Lý Lệ Nhã - Tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Lý Thị. Cô từng thấy cô ấy ở trên ti vi, chỉ xem qua một lần nên nhấc thời không nhớ ra.

Nghe nói ba mẹ Lý Lệ Nhã ly dị khi cô ấy mười tuổi, cô ấy sống với ba đến khi học xong đại học thì chuyển sang Mỹ sống chung với mẹ nên tính cách có phần mạnh mẽ, tự lập.

"Chào chị, em là Marie. Chị có thể gọi em là Tư Linh!"

Lý Lệ Nhã mới gặp cô lần đầu mà như đã thân mấy năm, cô ấy ôm chằm lấy cô, nhìn Lâm Tạ Phong trách móc:

"Nè vợ đẹp vậy mà không giới thiệu cho tôi biết?"

"Thì giờ cô gặp rồi đấy!"

Lý Lệ Nhã không thèm để ý đến anh, cô ấy quay sang nắm hai tay cô nói:

"Tư Linh! Anh ta có bắt nạt em không? Anh ta mà ăn hiếp em cứ nói chị, chị bảo vệ em.. Em là vợ phải có uy quyền lên!"

Ủa.. Hình như có gì sai sai? Từ khi nào cô trở thành vợ của Lâm Tạ Phong vậy?

Khuôn mặt cô ngơ ngác nhìn Lý Lệ Nhã, đầu óc đang khởi động để hiểu chuyện gì đang xảy ra?

"E.. Hèm.. Cô ấy là vợ tôi, tôi không bắt nạt cô ấy đâu? Cô không cần quan tâm.. Tôi là bệnh nhân, cô tới thăm tôi đấy!" Lâm Tạ Phong khàn khàn vài tiếng, tay anh kéo cô lại ngồi bên cạnh.

"Tình quá nha."

Tần Hạo và Hắc Tiệp đứng bên cạnh giường, hai tên đó có nói thêm câu nào đâu chỉ biết đứng cười nhìn Lý Lệ Nhã chọc anh.

"Nè nếu không phải anh bị thương thì anh cũng không đi dự sinh nhật của tôi à?" Lý Lệ Nhã đánh nhẹ vào vai anh, hỏi như có giọng điệu trách móc.

"Tôi không thích ồn ào, với lại tôi còn nhiều việc lắm."

Lý Lệ Nhã? Tiệc sinh nhật? Không phải bữa tiệc mà Đằng Minh mời cô sao?

"Em cũng được Đằng Minh mời dự tiệc sinh nhật của chị Nhã đó." Cô mạn phép tiếp lời chen ngang cuộc nói chuyện của anh và Lý Lệ Nhã.

"Gì? Đằng Minh mời em?" Anh chưa kịp lên tiếng thì có hai ông bạn thay lời muốn nói. Tần Hạo và Hắc Tiệp nhìn Lâm Tạ Phong, sắc mặt đã tối sầm còn đen hơn than.

Rồi xong giấm chua bể bình!

Hai người nháy mắt với Lý Lệ Nhã, cô ấy hiểu ý liền đi ra chỗ khác, Tần Hạo bước lại ngồi bên cạnh Phi Yến giúp cô ru Tần Lãnh Nhi ngủ, Hắc Tiệp cũng an phận ngồi bên cạnh Tào Khê nhưng sáu con mắt của ba người cứ không ngừng liếc về phía cô và anh như đang hóng trò vui.

Anh nhìn cô như chất vấn:

"Đằng Minh mời em hả?"

"Ừ.. Thì tối qua lúc.. lúc ở phòng trang.. trang điểm thì.. Thì anh ta có mời e.. em.." Cô bối rối không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ biết cúi đầu, các ngón tay cáu xé cái chăn.

"Do em kí hợp đồng với Đằng Minh, để anh ta làm nhà tài trợ của em, anh ta mới có cơ hội mời em đi!"

"Anh đó em còn chưa tính chuyện, anh dám giấu mặt dùng cái tên TP để kí hợp đồng với em hả? Nếu tối qua em không nhìn thấy thư ký của anh thì em đâu có biết!" Cô chưng ra bộ mặt bực tức, nhất quyết không chịu thua anh.

"Không chịu! Không cho em đi!" Anh hờn dỗi.

Cô bắt buộc phải dỗ anh y như một người mẹ dỗ dành con mình vậy:

"Thôi nào, em đi một chút thôi."

"Không! Tối nay em ở đây với anh!" Anh nắm tay níu giữ cô lại. Anh nhất quyết không cho cô đi, không có anh lỡ giữa cô và tên đó xảy ra chuyện gì thì sao?

"Anh như con nít thế.. Thôi tối nay em đi một chút thôi sẽ về, em hứa không có chuyện gì xảy ra đâu.. Em lỡ hứa rồi em không muốn thất hứa.."

"Không!" Cô nói tới vậy mà anh vẫn nhất quyết không cho đi.

Hành động của anh tự nhiên đến mức khiến cho mọi người như há hốc mồm kinh ngạc, Tần Hạo quay sang nhìn Hắc Tiệp và Lý Lệ Nhã, anh ta nói nhỏ với hai người đó:

"Ê hai người, có phải Lâm Tạ Phong chúng ta quen không? Có khi nào chúng mình lộn người không?"

"Này anh, sao nói vậy?" Phi Yến lúc này lên tiếng, cô khều khều tay Tần Hạo ý nói anh giữ im lặng. Tần Hạo nghe lời Phi Yến không nói nữa, tay lo bế Tần Lãnh Nhi đang say giấc nồng.

Tào Khê cũng thắc mắc quay sang nói với Hắc Tiệp:

"Anh, anh Phong nay lạ vậy?"

"Em.. Tạ Phong đang ăn giấm đấy!" Hắc Tiệp thì thầm vào tai Tào Khê.

Lý Lệ Nhã phì cười, cô ấy đi lại khoác vai cô, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Tạ Phong, nói:

"Lâm Tạ Phong, anh cho em ấy đi đi. Bữa tiệc của tôi để tôi chăm sóc em ấy."

"..."

Anh nhướn mày, trên mặt hiện rõ chữ không tin tưởng, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Lệ Nhã.

"Anh tin tôi đi.. Đảm bảo em ấy sẽ không bị rơi một cọng tóc nào, an toàn trở về."

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt cô cầu khẩn, tay nắm tay anh vẫy vẫy. Anh thở dài lắc đầu, ngón tay day day hai bên thái dương.

"Được rồi, nhờ cô chăm sóc cô ấy.. Mà cô nhớ đưa cô ấy về nhà sớm, đừng để cô ấy đi với người l.. lạ lâu quá."

"Ô kê."

Lý Lệ Nhã lén lút đưa tay ra hiệu, nháy mắt với Thẩm Tư Linh, cô mỉm cười lại hiểu ý.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 109

[HIDE-THANKS]Yến Nhi bừng tỉnh, đầu đau như búa bổ. Ánh nắng buổi sáng chói chang chiếu xuyên qua cửa sổ kính như phá đi giấc ngủ của ả. Hai mắt nheo lại theo bản năng, ả vừa nhấc người ngồi thẳng dậy thì vết thương ở vai lại truyền đến một cơn đau nhức nhối, cả khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng, tay ả nắm chặt bả vai, tay kia kéo chăn bước xuống giường, vệ sinh cá nhân xong ả đi ra khỏi phòng.

Yến Nhi nhìn quanh nhà, một khoảng trống không gian yên tĩnh. Ả nhìn lên đồng hồ, cây kim điểm đúng tám giờ sáng.

Lưu Nhược Lam chắc đi làm rồi!

Ả đi lại mở tủ lạnh tìm kiếm thứ gì đó ăn, nhưng tủ lạnh trống không chỉ có sữa tươi, ả đành uống đỡ sữa cho nê bụng. Ngồi phịch trên chiếc sofa, ả bật ti vi lên xem như mọi hôm.

Cạch!

Lúc này, một người nào đó từ bên ngoài mở cửa, ả theo phản xạ hét lớn:

"Ai vậy?"

"Là tôi." Lưu Nhược Lam bước vào, hai tay cô ta xách hai giỏ đồ ăn, đi thẳng vào bếp.

"Hôm nay cô không đi làm à?" Yến Nhi từ từ ngồi dậy đi lại đóng cửa giùm cô.

Lưu Nhược Lam vừa đeo tạp dề, cô lấy hết ra trong giỏ những nguyên liệu nấu ăn:

"Hôm nay tôi xin nghỉ một bữa."

"Ưm.. Cô mới đi siêu thị về sao?" Yến Nhi định lại giúp Lưu Nhược Lam nấu ăn nhưng bị cô ta ngăn lại:

"Ừ.. Cô làm gì vậy?"

"Tôi phụ cô nấu ăn, có gì sao?"

"Cô đang bị thương đó! Yên phận một chút đi, không cần cô phụ đâu!.. Lỡ mà vết thương bị rách thì tôi mặc kệ cô."

"Được rồi!" Yến Nhi bỏ đi, ả ngồi trên ghế bàn ăn nghịch điện thoại. Đúng lúc có tin nhắn hiện đến, là một người không xa lạ.

Đằng Minh!

Anh ta gửi đến tin nhắn với nội dung:

"Em rảnh không?"

Yến Nhi kinh ngạc, ả cười mừng rỡ vì đây là lần đầu tiên Đằng Minh nhắn tin cho ả từ sau khi ả trốn khỏi Lâm gia.

"Em rảnh, có chuyện gì không anh?" Yến Nhi rep tin nhắn.

Một phút sau, tiếng tin nhắn vang lên, ả vội vã mở ra xem:

"Chiều nay hai giờ! Chỗ cũ!"

"Em nhất định sẽ tới." Ả nhắn tin xong, tắt điện thoại.

Chiều nay! Đằng Minh hẹn ả! Yến Nhi hạnh phúc tự kỉ cười một mình suốt ba mươi phút, ánh nhìn mộng mơ xa xăm. Không ai nghĩ ả mong chờ giây phút này lâu lắm rồi, trước đây điều là ả tìm đến anh hoặc không thì bọn họ nói chuyện qua điện thoại.. Có thể nói đây là lần đầu tiên anh hẹn ả!

"Làm con mẹ gì mà ngồi cười một mình?" Lưu Nhược Lam cầm trong bếp ra một tô cháo rất ngon để trên bàn, cô ta nhìn ả với ánh mắt như nhìn một người bị chấn thương phần đầu, nói thẳng ra là bị khùng.

"Chuyện của tôi, cô đừng quan tâm!" Yến Nhi liền dập tắt nụ cười, khuôn mặt lấy lại trạng thái bình thường.

"Tôi không rảnh mà quan tâm chuyện của cô đâu, sáng cô chưa ăn gì đúng không? Ăn cháo đi!" Lưu Nhược Lam đẩy tô cháo lại gần ả, nói thêm:

"Cô bị thương đừng nên ăn bậy bạ, tôi nấu cháo cá lóc cho cô. Ăn đi mau lành vết thương."

"Cảm ơn." Yến Nhi múc từng muỗng cháo ăn một cách ngon lành như cảm tạ Lưu Nhược Lam đã nấu cháo cho ả.

Lưu Nhược Lam quay trở vào bếp, cô ta làm nốt miếng cá còn lại để nấu canh.

"Thất bại rồi! Giờ cô định làm gì?"

"Mẹ nó! Thật xui xẻo, Lâm Tạ Phong lại đỡ cho cô ta!" Yến Nhi sắc mặt tối sầm, ánh mắt ả tức giận. Ả tưởng tượng ra khuôn mặt của Thẩm Tư Linh, tay cầm muỗng dầm mạnh xuống tô cháo khiến con cá nát bét cho xả tức.

"Xui xẻo hay là cô vô dụng? Đến vậy rồi mà cũng không giết được cô ta, nhục hơn là còn bị cô ta tặng thêm cho một viên đạn!" Lưu Nhược Lam khoé môi cười khẩy, cô ta cầm trên tay con dao chặt cá.

Rầm!

"Cô nói cái.. Á!" Yến Nhi tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ngồi bật dậy. Hành động quá nhanh khiến vết thương của ả một lần nữa bị động mà đau nhức, ả khuỵu xuống tay ôm bả vai.

"Ngồi xuống đi, cô muốn bị đứt chỉ à?" Lưu Nhược Lam vẫn bình tĩnh tiếp tục nấu ăn.

Yến Nhi nghe lời ngồi yên tại chỗ mặc dù ả còn rất bực bội, ả tiếp tục hậm hực ăn cháo.

"Này tối qua là cô bật điện sao?"

"Điên à! Tôi đã cúp cầu dao rồi thì không ngu mà bật khi chưa biết cô đã thực hiện xong kế hoạch chưa!"

"Vậy sao điện lại bật? Mẹ kiếp! Chỉ còn một chút nữa là tôi có thể bắn chết cô ta rồi.. Nhưng ngay phút quan trọng thì.."

"Nhưng ít ra cô đã bắn bị thương người yêu của cô ta rồi. Đúng là không phải dạng vừa, cô ta thế mà lại mang súng.. Nếu lúc đó tôi không cứu cô kịp thời, có lẽ ngày hôm qua năm sau là ngày giỗ của cô."

Yến Nhi cười phá lên, ả giọng điệu ớn lạnh đến rợn người:

"Ha.. Ha.. Ha.. Tôi mà chết cũng sẽ kéo theo cô ta xuống địa ngục!"

Thẩm Tư Linh! Đừng nghĩ hôm qua mày đã thắng, cứ để mày đắc ý đi.. Viên đạn này một ngày nào đó tao sẽ gặp mà trả lại cho mày![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back