Welcome! You have been invited by Hổ Béo to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 54

[HIDE-THANKS]"Tớ làm tốt chứ? Hôm qua bao nhiêu hình ảnh tớ đều gửi cho cậu hết rồi. Mà cậu kêu tớ theo dõi con ả Yến Nhi để làm gì vậy? Tin tức sáng nay là cậu làm?" Tào Khê ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, chân đung đưa qua lại nói.

"Tào Khê cậu làm tốt lắm, bạn tớ có khác. Đúng vậy, tin tức sáng nay là tớ làm! Bị cắm cái sừng to trên đầu! Anh ta cái tôi rất cao nên chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh ta, anh ta không vì chuyện này mà dạy dỗ ả ta một trận sao? Tớ rất muốn xem vẻ mặt của bọn họ như thế nào?" Cô ở đầu dây bên kia hả hê ngồi nhâm nhi ly cà phê trên bàn làm việc, nói. Cô vẫn mải mê nói chuyện mà không biết rằng có người đang núp sau cửa nghe lén.

"Thôi được rồi, cậu làm gì là tùy cậu nhưng đừng mạnh tay quá! Mình biết cậu vẫn còn.." Tào Khê thở dài, lời cô buông ra còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang.

"Tớ không còn yêu anh ta nữa!" Cô tức giận lỡ miệng nói lớn.

"Tớ chỉ là lo cho cậu!" Tào Khê bị cô lớn tiếng, có hơi giật mình, tay theo phản xạ đưa điện thoại ra xa.

"Tớ xin lỗi! Tớ không cố ý lớn tiếng với cậu! Cậu là bạn tớ chẳng lẽ cậu không hiểu tớ, tớ không muốn nghe câu này thêm một lần nào nữa!" Cô biết mình có hơi quá đáng, trong lòng bứt rứt liền lên tiếng xin lỗi.

Hiểu sao? Phải tớ là bạn cậu nên tớ hiểu rất rõ, trong lòng cậu vẫn có anh ta. Cậu vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Thật sự tớ muốn hỏi cậu làm những chuyện này trong lòng có thấy vui vẻ không?

"Không sao, tớ không để ý đâu."

"Các cậu mỗi người chuẩn bị cho mình một bộ trang phục đẹp đi. Tuần sau công ty tớ tổ chức lễ ra mắt bộ sưu tập đầu tiên, mời các cậu tới tham dự." Cô vội vàng chuyển chủ đề, nhanh chóng lấy lại tâm trạng vui vẻ nói.

"Thật sao? Bọn tớ cũng được tham dự?" Tào Khê nghe cô nói xong, vui đến mức bật dậy khỏi ghế.

"Thật! Tớ có bao giờ nói điêu các cậu đâu!"

"Ưm.. Vậy bọn tớ có.. có được.. được.." Tào Khê như có điều gì đó muốn nói với cô nhưng ngại ngùng không nói rõ chữ.

"Ha.. Ha.. Các cậu có thể rủ thêm một người đi cùng." Cô như nắm bắt được ý nghĩ trong đầu Tào Khê không khỏi bật cười, nói ra thay Tào Khê.

"Được hả? Tốt quá, bạn tớ có khác! Yêu cậu ghê!"

"Thôi cậu đừng yêu tớ, tớ sợ bị ai đó ghen chết." Giọng cô trong điện thoại hiện rõ sự trêu chọc.

"Lại chọc tớ!" Tào Khê bĩu môi, giọng nói nũng nịu với cô.

"Thôi được rồi, tớ phải làm việc đây. Cậu không đi học à?"

"Mai tớ mới có lịch học. Cậu làm việc đi, tạm biệt, tuần sau gặp." Vừa dứt lời, Tào Khê liền cúp máy.

Chiếc xe của Hắc Tiệp vừa lúc dừng trước biệt thự nhà cô. Anh xách trên tay hai bên là hai cái túi rất đẹp, vừa nhìn thấy cô giọng nói dịu dàng liền gọi hai chữ yêu thương:

"Vợ yêu.."

"Anh điên à chưa cưới vợ chồng cái gì! Ba mẹ nghe thấy là chết đấy!" Cô nghe anh gọi xong, hoảng hồn chạy lại lấy tay bịt miệng anh.

"Trước sau gì cũng cưới, giờ anh gọi trước có sao đâu?" Anh đặt hai cái túi lên bàn, tay phải gỡ tay cô ra khỏi miệng, tay trái ôm eo cô sát vào lòng.

"Nè nè nha em đâu có nói sẽ cưới anh nha." Cô chu môi, tỏ ra kiêu ngạo nhìn anh, tay đánh yêu lên ngực anh.

"Em không cưới anh thì cưới ai? Em không tìm được ai yêu em bằng anh đâu!" Anh để trán anh dán sát vào trán cô, mũi anh chạm mũi cô, hai cánh môi bạc của anh cũng từ từ tiến tới hai cánh môi hồng của cô. Khi chỉ còn một xentimét nữa là chạm đích thì từ trên lầu truyền xuống âm thanh trầm thấp:

"Ừm.. Hừm.. Cậu Hắc tới nhà tôi chơi?" Trên lầu một người đàn ông trung niên, khuôn mặt có phần nghiêm nghị, bên cạnh là một người phụ nữ chạc tuổi đang từ từ đi xuống lầu.

"Ơ dạ b.. Tào tiên sinh, Tào phu nhân!" Anh giật mình suýt nữa hốt ra khỏi miệng tiếng: "Ba", cơ thể đang cúi liền đứng thẳng dậy, hai tay áp hai bên đùi, cúi chào.

"Cậu Hắc nay rảnh rỗi nhỉ? Bình thường cậu có bao giờ qua nhà tôi vào buổi sáng đâu?" Tào phu nhân dìu Tào tiên sinh lại ghế sofa ngồi. Ông vẫn bộ mặt nghiêm nghị không thèm liếc nhìn anh.

"Con mới vừa từ Pháp trở về sáng nay liền qua thăm gia đình mình ạ. Con có ít quà muốn biếu hai bác ạ." Anh đưa tay cầm hai cái túi màu đỏ đưa tới cho Tào tiên sinh và Tào phu nhân.

"Cậu không cần xưng con như thế dù gì cậu chỉ nhỏ hơn tôi có mười tuổi thôi. Đáng lẽ tôi không nhận quà đâu mà coi như tấm lòng của cậu nên tôi nhận vậy.." Tào tiên sinh cầm lấy túi quà, ông suýt ngất khi mở ra bên trong là chai rượu Tequila Ley. 925 được bọc xung quanh bằng kim cương cao cấp.

"Cái này cậu mua bao nhiêu?" Tào tiên sinh tỏ ra thích thú, ngắm nghía chai rượu hết lần này đến lần khác.

"Dạ cũng không nhiều đâu ạ chỉ có 3, 5 triệu USD thôi!"

Quát![/HIDE-THANKS]

Thấy mấy bữa nay bỏ lơ cặp Tiệp - Khê quá thôi mình nghía qua một chút nhỉ ^^
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 55

[HIDE-THANKS]"Dạ cũng không nhiều đâu ạ chỉ có 3, 5 triệu USD thôi!" Anh nói với giọng thản nhiên khiến ai nấy đều kinh ngạc. Cô và ba mẹ nhìn nhau không nói nên lời.

Quát!

"Cái gì? Cậu nói chai đây 3, 5 triệu USD!"

"Dạ!"

"Ôi bà ơi 3, 5 triệu.. triệu USD đấy tính.. tính ra là hơn.. hơn 70 tỉ đấy bà!" Tào tiên sinh bất ngờ đến nỗi không nói nên lời.

"Ông bình tĩnh, giữ hình tượng đi ông ơi!" Tào phu nhân níu tà áo ông, bà nháy mắt ra hiệu, nói nhỏ vào tai ông.

"À hừm.. hừm.. Chai rượu này có 3, 5 triệu USD thôi, cũng không mắc gì đối với tôi hết nhưng thôi cậu có lòng nên tôi nhận. Tôi nhận không có nghĩa là chấp nhận cậu đâu, còn phải xem biểu hiện cậu ra sao đã!" Tào tiên sinh cảm thấy mình có hơi mất kiểm soát, ông đưa tay lên che miệng ho vài tiếng, cơ thể lấy lại dáng vẻ uy nghiêm như lúc nãy.

"Dạ con biết ạ!" Hắc Tiệp dựt dựt khoé môi, cố nở nụ cười.

Anh khều khều tay cô, miệng ghé sát lại gần cô, nói nhỏ:

"Ba mẹ em khó thế!" Anh thì thầm vào tai cô, mắt vẫn liếc nhìn ba mẹ cô.

"Ba mẹ em khó mà. Mà anh bữa sau đừng tặng quà đắt tiền vậy cho nhà em nữa, em ngại lắm." Cô đánh mạnh vào mu bàn tay anh, khuôn mặt ửng hồng xấu hổ nhìn anh.

"Tặng quà cho ba mẹ vợ tương lai có gì mà ngại." Đôi mắt anh nheo lại, tay nhéo má cô cưng chiều.

"Nè tôi nghe hết nha!" Tào tiên sinh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ. Ông cầm ly trà trên bàn uống một ngụm, rồi nhìn anh, giọng nói uy nghiêm một lần nữa lại vang lên:

"Muốn làm con rể tôi thì phải vượt qua điều kiện của tôi. Nói trước gia đình tôi không giống với những gia đình khác là phụ nữ phải nội trợ bếp núc, cái nhà này nó ngộ lắm, đàn ông thì nội trợ còn đàn bà chỉ việc chăm con thôi. Tôi không thích Khê nhi chịu khổ, phải làm việc này việc kia! Cậu hiểu chứ?"

"Dạ hiểu ạ! Con sẽ không để Tào Khê phải chịu khổ!" Anh nói, ánh mắt ôn nhu nhìn cô không chớp, tay hai người đan vào nhau chặt hơn.

"Hừm.. Nói xong rồi thực hành luôn đi! Giờ chúng tôi đang đói, cậu mau vào bếp làm bữa sáng đi." Ông liếc nhìn bàn tay hai người nắm chặt vào nhau, khoé miệng nâng lên nhanh chóng hạ xuống.

"Hả!" Cô và anh đều há mồm trợn mắt nhìn nhau, không kịp phản ứng. Cơ thể như pho tượng cứng đơ tại chỗ không nhúc nhích.

"Hả gì cậu mau đi vào bếp đi, không biết làm thì tôi chỉ cho làm!" Tào phu nhân lúc này lên tiếng, bà đứng dậy đi vào bếp trước. Anh đành đi theo sau, đầu không ngừng quay lại nhìn cô. Cô cười ngượng ngùng chỉ đành chúc anh may mắn, tay nắm chặt để thẳng đứng ra hiệu cố lên.

Khi thấy mẹ và anh đã đi vào bếp, cô hậm hực nhìn ba, giọng trách cứ:

"Ba làm vậy có quá lắm không? Dù gì anh ấy cũng là đứng đầu của một tổ chức, bận trăm công ngàn việc có bao giờ vào bếp đâu!" Cô thật cũng không biết gia đình lại có cái qui định đó! Gì mà đàn ông vào bếp? Có từ bao giờ vậy? Vậy sao cô chưa thấy ba vào bếp bao giờ, nấu ăn hay gì toàn để người giúp việc làm không thôi! Cái này là ba đang làm khó dễ anh mà!

"Ôi con gái yêu à, ba làm vậy là vì muốn tốt cho con thôi!" Ông đứng dậy đi lại ngồi bên cạnh cô dỗ dành.

"Tốt chỗ nào?" Cô khoanh tay, hờn dỗi không thèm nhìn ba.

"Con thấy đấy cưới chồng là chuyện hệ trọng. Ba là vì muốn chọn một người đàn ông tốt để ba có thể yên tâm gửi gắm con gái cho anh ta. Tốt cho con chứ gì nữa!" Ông cố giải thích cho cô hiểu, tay vuốt tóc cô. Cô đưa ánh mắt đa nghi nhìn ông, giọng trầm thấp:

"Sao nay ba nghiêm khắc vậy? Mọi bữa anh ấy tới đây ba có nghiêm như vầy đâu?"

"À thì cậu ta trước sau gì cũng là con rể tương lai của ba. Việc nhà phải biết làm để sau này cưới con về con sinh cháu cho ba rồi, cả ngày chăm nó mệt phải nghỉ ngơi chứ. Ba lo vậy rồi còn muốn gì nữa con bé này." Tào tiên sinh cố gắng nói lớn cho anh nghe thấy, tay cốc đầu cô một cái.

"Đau quá! Ba!" Cô bĩu môi đưa tay xoa phần trán bị đánh, khuôn mặt hờn dỗi nhìn ông.

Anh từ trong bếp đang bận rộn rửa rau củ, tai vẫn luôn vểnh lên để nghe ngóng thông tin bên ngoài. Khi nghe được câu nói vừa rồi của Tào tiên sinh liền vui mừng hô lớn, nói vọng ra ngoài:

"Ba yên tâm! Con sẽ yêu Tào Khê nhiều, không để cô ấy phải chịu khổ đâu!"

"Ê cái cậu này, tôi chưa đồng ý cho cậu cưới con gái tôi. Cậu gọi ba làm gì?" Ông cố nghiêm trọng hướng vào bếp nói lớn.

Cô ngồi bên cạnh nhìn ba và anh nói chuyện mà buồn cười không nhịn nổi. Hai người này mà ở chung một nhà thì sao nhỉ? Chắc không có ngày nào được yên mất!

Vài phút sau, cô và ba đang ngồi xem ti vi thì trong bếp lại vang lên tiếng động lớn khiến mọi người đều giật mình:

Xoảng![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 56

[HIDE-THANKS]Xoảng!

Cô và ba đều hoảng hốt vội chạy vào bếp, thấy một mớ hỗn độn trước mắt, anh thì đang cúi người nhặt những mảnh sành bị vỡ vương vãi trên sàn nhà. Khi thấy cô và ba chạy vào anh vội đứng dậy, vẻ mặt lúng túng nhìn hai người, tay đưa lên gãi đầu cười ngượng ngùng. Cô bất động nhìn anh lại đưa mắt nhìn xuống dưới chân anh hỏi:

"Mẹ! Anh! Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu mà!" Anh giật mình làm rớt mảnh sành đang cầm trên tay, đưa hai tay vẫy vẫy trước mặt, lắc đầu, ngượng miệng nói.

Tào phu nhân thì đứng một bên, khoanh tay ung dung nhìn tình cảnh phía trước, giọng nói có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra là đang trêu chọc anh:

"Ừ không có gì đâu mọi người! Nó chỉ làm vỡ vài ba cái dĩa thôi!"

Làm vỡ sao?

"Anh có sao không?" Cô nghe mẹ nói xong, giờ mới chú ý đến vết cắt trên bàn tay phải của anh. Cô bước lại gần, cầm tay phải anh săm soi vết thương thật kĩ.

Vết cắt rất dài, dài gần hết bàn tay anh rồi! Nếu không sát trùng kĩ sẽ bị nhiễm trùng mất!

"Vết cắt hơi sâu, anh lại ngồi đây đi để em sát trùng vết thương!" Cô chỉ tay về chiếc ghế gần bàn ăn ý bảo anh ngồi đó, anh hiểu ý, mỉm cười gật đầu rồi ngoan ngoãn lại ghế ngồi.

"Ông coi tụi nó lo cho nhau chưa kìa! Sao tui ganh tỵ quá, muốn quay lại thời còn trẻ ghê!" Tào phu nhân nhìn cô và anh, ánh mắt mang ý cười, đi lại chỗ Tào tiên sinh đang đứng khều tay ông một cái.

"Ôi cái bà này, bình thường tôi chả lo cho bà sao? Lớn tuổi rồi ganh tỵ gì với mấy tụi nhỏ!" Tào tiên sinh hờn trách.

Lát sau, cô từ trên lầu cầm một hộp sơ cứu đi vào bếp, lại gần chỗ anh ngồi, mở hộp sơ cứu ra lấy một ít bông và cồn sát trùng.

"Anh để tay ra em chấm vào này, sẽ hơi rát đấy." Cô lấy cồn sát trùng thấm đẫm miếng bông y tế, sau đó dặm nhẹ vào vết thương của anh.

Cô vừa dặm vừa nhìn sắc mặt anh, tay không dám làm nhanh vì sợ đụng mạnh vào vết thương. Anh vẫn ngoan ngoãn ngồi im để cô sát trùng, miệng không hề kêu một tiếng đau, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn ngắm cô.

Tiểu Khê của anh lúc tập trung nhìn cũng quyến rũ phết!

"Anh thấy rát không?" Bị anh nhìn chằm chằm như vậy cô có thấy một chút không tự nhiên, mặt đã ửng hồng vì ngượng ngùng vội quay sang một bên.

"Anh không sao! Chút vết thương này nhằm nhò gì!" Anh nhìn cô ngượng ngùng mà đáng yêu muốn chết. Vầy biểu sao anh không thương cho được chứ!

Bao năm anh hoạt động trong giới hắc đạo, tranh đấu cũng không phải là ít, vết tích trên người cũng nhiều vô số kể. Nhiêu đây nhằm nhò gì với anh, anh chỉ lo cho cô. Sau này lấy anh rồi sợ cô sẽ bị liên lụy vào oán thù giữa các bang phái, anh thì gặp thần chết nhiều rồi, còn cô chỉ là một cô bé thuần khiết chưa hiểu sự đời. Anh sẽ bảo vệ cô thật tốt cho dù có hi sinh cả tính mạng.

Cô băng bó xong vết thương, cất tất cả vào hộp sơ cứu, liếc mắt vẫn còn thấy anh nhìn cô. Cô đưa tay phải đánh vào lồng ngực anh, giọng nói nhỏ:

"Em băng xong vết thương rồi, anh nhìn em hoài vậy?"

"Tại em đáng yêu quá đó!" Anh đưa tay trái véo vào cái má bầu bĩnh đã đỏ như trái cà chua của cô, giọng nói trêu chọc pha thêm một chút cưng chiều.

"Anh! Ba mẹ em còn ở đây!" Cô đánh vào cái tay nghịch ngợm của anh, xấu hổ quay sang nhìn ba mẹ đang che miệng cười thút thít, giọng nói ngày càng nhỏ hơn.

Tào tiên sinh và Tào phu nhân đứng nhìn cặp đôi trẻ đang mặn nồng, hai ông bà không nhịn được, vội đưa tay che miệng cười nhỏ tiếng. Thấy cô vừa nhìn sang, Tào tiên sinh liền lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, nói:

"Hừm.. Cậu bị thương rồi, để đống này giúp việc sẽ dọn, cậu ra ghế ngồi chơi với Tào Khê rồi ở lại ăn chung với chúng tôi luôn."

"Dạ Tào tiên sinh, Tào phu nhân! Con xin phép!" Anh xấu xa đưa tay khoác vai cô để cô dìu anh tới ghế sofa. Cô thầm trách lườm anh một cái.

"Em nhớ anh bị thương ở tay chứ có bị thương ở chân đâu?"

"A tay anh bị chảy nhiều máu quá giờ nó tê cả người luôn đi không được. Em đỡ anh đi!" Anh dựa đầu vào vai cô, khuôn mặt tỏ ra đáng thương nhìn cô không chớp mắt.

"Anh thật là.." Cô cười. Thật bó tay với anh luôn!

Anh và cô ngồi ở ghế sofa, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ quên mất thời gian. Còn Tào tiên sinh và Tào phu nhân thì đi lên lầu, ít ai biết hai người đó đang hâm nóng tình cảm ở trên phòng ý. Tầm một tiếng sau thì giúp việc đến báo cơm đã nấu xong mời ba, mẹ, cô và anh vào ăn cơm.

Trong bữa ăn, Tào tiên sinh nhìn anh trầm ngâm một hồi, ông lên tiếng:

"Hai đứa định chừng nào kết hôn?"

Phụt![/HIDE-THANKS]

Chap này anh Tiệp nhõng nhẽo với chị Khê quá nha
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 57

[HIDE-THANKS]"Hai đứa định chừng nào kết hôn?"

Phụt!

Cô đang thong thả, tay vừa mới cho muỗng cơm vào miệng nghe ba hỏi xong không kiểm soát được mà phun ra ngoài, đưa mắt nhìn ba đầy bối rối:

"Ba à! Con mới học năm ba đại học thôi chưa tốt nghiệp mà cưới xin gì với lại con với anh ấy mới quen nhau thôi mà." Cô liếc nhìn anh nháy mắt ra hiệu, khuôn mặt đáng thương vô cùng.

Anh hiểu được ám hiệu của cô nhưng hình như không thuận theo nhỉ! Giả vờ như không thấy quay sang nhìn ba cô, tiếp thêm vào:

"Tụi con quen nhau cũng bốn năm rồi, cũng đến lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi đó bác!" Anh bên ngoài có vẻ bình tĩnh vậy thôi nhưng trong lòng thì nôn nóng như ngồi trên đống lửa. Anh thật muốn đem cô về nhà rồi, chờ đợi bốn năm cũng đâu phải là ít. Ngày nào cũng nghĩ tới cảnh đám nam nhân ở trường Đại học lúc nào cũng tới ve vãn cô, anh thật muốn băm bọn chúng ra làm trăm mảnh, sợ mất cô bất cứ lúc nào. Nhớ hồi hai năm trước anh suýt đánh chết cả đám nam sinh kia vì dám sàm sỡ cô, cô mà không ngăn anh lại chắc bọn chúng về chầu ông bà hết rồi.

"Anh nói gì vậy?" Cô há mồm trừng mắt nhìn ba rồi lại nhìn anh. Ơ.. Sao hai người này hôm nay ăn ý thế nhở? Hợp sức với nhau bắt cô phải kết hôn, cô còn là sinh viên, tuổi trẻ vẫn còn dài. Cô còn yêu tự do lắm cô không muốn kết hôn đâu!

Anh không thèm để ý tới câu hỏi của cô, vẫn tiếp tục cùng Tào tiên sinh bàn chuyện cưới hỏi. Tào phu nhân nhìn hai người đàn ông đang bàn chuyện hôn sự, bà căn bản không có khoảng trống để chen vào cuộc nói chuyện.

Thôi để bọn họ bàn với nhau! Bà đi qua chỗ Khê nhi ngồi vậy!

Tào phu nhân vừa ngồi xuống bên cạnh cô, cô liền quay qua trách mắng ba và anh với mẹ rồi.

"Mẹ! Mẹ coi ba với anh ấy kìa, không thèm hỏi ý kiến con mà bàn hôn sự rồi. Riết con cảm thấy con như đồ vật để mọi người tùy ý sắp xếp vậy!" Cô hậm hực, khoanh hai tay trước ngực hờn dỗi.

"Con yêu mẹ thấy kết hôn cũng tốt mà, sao con không thích?" Tào phu nhân mỉm cười dịu dàng đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói.

"Không phải là con không thích nhưng mà con vẫn còn trẻ, còn đang đi học, kết hôn vậy có sớm quá không mẹ? Con còn bao nhiêu mơ ước chưa thực hiện được vậy mà phải về nhà chồng rồi sao?" Cô nũng nịu nói với mẹ.

"Thì con kết hôn xong rồi lại tiếp tục đi học như bình thường."

"Ưm.."

Lúc này, anh và Tào tiên sinh đã bàn xong hôn sự đâu vào đó anh mới quay sang nói với cô:

"Nếu em sợ kết hôn rồi không được đi học thì chúng ta đính hôn trước đi, đợi khi em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn được không?" Anh dịu dàng nói với cô.

"Ưm.. Vậy chừng nào mới đính hôn?" Cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng một chút, nỗi lo sợ cũng được hóa giải. Dù sao anh vẫn nghĩ đến cảm nhận của cô, không ép buộc cô. Cảm thấy trong lòng dâng lên tia hạnh phúc khó tả.

"Tháng sau được không? Nếu em đồng ý sẽ chọn ra một ngày tốt để làm lễ đính hôn."

Cô hơi lưỡng lự một chút, khuôn mặt trầm tư suy nghĩ, sau đó mới trả lời:

"Được em đồng ý!"

"Vậy lễ đính hôn quyết định tháng sau! Thôi cả nhà mình tiếp tục ăn đi!" Tào tiên sinh nghe xong ý kiến của cô, ông ra quyết định nhanh chóng rồi cầm đũa tiếp tục ăn. Tào phu nhân đưa tay xoa đầu cô, bà mỉm cười an ủi rồi đi lại chỗ bên cạnh Tào tiên sinh ngồi.

Cả gia đình lại tiếp tục bữa ăn sáng, anh cầm đũa gắp một con tôm bự cho vào trong bát, lột sạch vỏ rồi cho vào bát cô.

"Anh trước giờ ưa sạch sẽ mà sao nay lột tôm cho em vậy?" Cô nhìn con tôm mà ngạc nhiên. Chẵng phải anh ưa sạch sẽ sao? Sao hôm nay lại chính tay lột tôm cho cô?

"Đó là đối với người ngoài còn với em thì anh chấp nhận lột cả trăm con tôm cũng được." Khoé môi anh nhếch lên, nở nụ cười đầy ẩn ý. Cô ngại ngùng cúi mặt không dám đối diện, khuỷu tay đánh vào ngực anh một cái.

"Anh này cái tay đang bị thương vừa mới băng, không được dính dơ đâu!"

"Em lo cho anh à?"

"Ai thèm lo.. Xùy" Cô ngước mắt nhìn anh bĩu môi.

"Em yên tâm đi, anh bị thương đây không phải là lần đầu. Anh biết lo cho bản thân mà!"

"Hừm đừng quên còn có người ở đây! Tội hai thân già này lắm!" Tào tiên sinh lại một lần nữa cắt ngang khoảnh khắc ngọt ngào của hai người. Ông vẫn thản nhiên ngồi ăn mà không biết anh và cô đang hậm hực trong lòng.

"Ông thiệt là.. Tụi nó sắp đám cưới rồi cho ngọt ngào xíu đi!" Tào phu nhân nháy mắt với cô, nét mặt bà liền nhăn lại nói với Tào tiên sinh.

Cô và anh vẫn tiếp tục gắp đồ ăn cho nhau không quan tâm đến xung quanh nữa. Bọn họ vừa ăn xong, anh lại nhận được cuộc gọi có công việc, liền tạm biệt hai bác và cô rồi rời đi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 58

[HIDE-THANKS]Đằng Thị.

Đằng Minh đang ở trong phòng làm việc giải quyết đống hồ sơ thì nhận được cuộc gọi bên bộ phận đảm nhiệm dự án tòa cao ốc Mỹ Khánh, người đầu dây bên kia gấp gáp nói nhanh:

"Đằng Tổng! Không hay rồi, kho vật liệu của chúng ta đã bốc cháy sau một đêm, tất cả đều thành tro rồi ạ!"

"Cái gì? Lũ vô dụng các người, chỉ canh kho vật liệu thôi cũng làm không xong là sao! Các người có biết tôi đã đổ bao nhiêu tiền bạc vô đấy không?" Đằng Minh tức giận đập vỡ ly sứ trên bàn, tròng mắt đỏ ngầu, giọng nói như muốn giết người hét lớn vào điện thoại.

Ả Yến Nhi vừa mở cửa đi vào lại thấy tiếng la hét của anh mà giật mình suýt ngã ra sàn. Ả cố đứng vững vứt túi xách trên ghế sofa đi lại bên cạnh anh.

"Tôi cho các anh một ngày, ngày mốt phải có vật liệu cho tôi. Còn nữa điều tra xem là ai đốt kho, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!" Đằng Minh cúp máy, anh tức giận quăng mạnh chiếc điện thoại trên bàn.

Ả Yến Nhi cảm thấy cả căn phòng như ngập trong đống lửa, ả liền nở nụ cười đẹp nhất có thể, đi ra sau vòng hai tay ôm cổ anh từ phía sau, giọng nhẹ nhàng phà hơi vào tai anh khiêu gợi:

"Có chuyện gì vậy? Có thể tâm sự với em không?"

"Không có gì! Em lo hoàn thành nhiệm vụ của mình đi. Đừng nhiều chuyện!" Đằng Minh liếc nhìn ả bằng nửa con mắt, khinh thường lên tiếng.

Ả ta bị anh làm cho mất hứng, cảm thấy có phần khó chịu nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc tiếp tục khêu gợi trước mặt anh. Ả lại tiếp tục nở nụ cười, đi về phía trước vòng chân qua ngồi trên đùi anh, cậu bé của anh vừa vặn chạm ngay chỗ nhạy cảm của ả, ả càng ưỡn ẹo người hơn để hai chỗ ấy ma sát vào nhau hơn.

Đằng Minh chỉ ngồi im để mặc ả làm càng trên người anh, mặt vẫn không biến sắc. Anh nhìn người đàn bà phía trước, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô. Anh giật mình cố chấn tĩnh lại bản thân, tay đẩy người phụ nữ phía trước qua một bên. Sao lại xuất hiện nữa rồi? Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh của cô! Người đàn bà này khêu gợi cỡ nào anh cũng không có cảm giác nhưng khi nghĩ tới cô anh liền có phản ứng!

"..."

Yến Nhi bị anh bất ngờ đẩy sang một bên, ả nhấc thời không khống chế được trọng lượng cơ thể mà ngã ra sàn nhà, đầu gối đập mạnh xuống đất khiến nó đau nhức. Ả mở to mắt nhìn anh, miệng cứng đơ không nói được câu nào.

Anh liếc nhìn ả ngồi xụi lơ trên sàn, không thèm đỡ dậy chỉ mở lời hỏi một câu khiến ả mừng rỡ nhưng liền vụt tắt:

"Em.. Tới đây làm gì?"

Gì chứ? Anh mở lời để hỏi cậu này thôi sao? Anh không đỡ ả dậy đã quá lắm rồi, vậy mà ả còn tưởng anh quan tâm ả định hỏi thăm chứ!

"Em chỉ là nhớ anh nên tới thăm anh." Ả cố chống cơ thể đứng dậy, chỉnh lại trang phục sau đó trở về bộ dáng lả lướt, õng ẹo đi lại ngồi trên bàn làm việc.

"Hết rồi? Vậy em đi đi, anh còn nhiều việc lắm." Anh lắc đầu, tay ra hiệu đuổi người.

Ả ta bực bội trong lòng, tay nắm chặt tà váy đến nhàu nát. Tay luồn vào áo sơ mi vuốt ve vòm ngực săn chắt, giọng nói điệu đến chảy nước:

"Anh biết không em tuy không đối phó được với Lâm Tạ Phong nhưng em sẽ làm người anh ta yêu thương nhất phải đau đớn đến chết. Anh biết cái cảm giác chứng kiến người mình yêu nhất chết vì mình nó đau cỡ nào không?"

"Người anh ta yêu nhất? Là ai?" Anh trừng mắt nhìn ả, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Không lẽ là..

"Con nuôi của anh ta, Thẩm Tư Linh!" Ả ghé sát tai nói nhỏ cho vừa đủ anh nghe.

Cái gì? Anh đứng phắt dậy, tay nắm chặt cổ tay ả, siết đến nỗi ả nhăn mặt vì đau. Tay ả không ngừng gỡ tay anh ra, nước mắt đã sắp trào ra ngoài.

"Đau quá! Anh bị làm sao vậy? Mau buông em ra!"

"Tôi cấm cô! Với ai thì được nhưng với cô ấy thì không!" Anh lớn giọng gằn từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia máu.

"Tại sao.. không.. không được chứ?"

"Không cần biết lí do. Tôi nói không là không! Cô nghe cho kĩ, cô mà động tới cô ấy đừng trách tôi!"

"Anh bảo vệ nó? Tại sao? Anh đừng nói anh yêu nó rồi?"

"Đừng nhiều chuyện! Nên nhớ thân phận của cô, giờ thì cút đi!" Anh thả tay ả ra khiến ả mất thăng bằng ngã xuống, eo đụng trúng cạnh bàn rất đau. Ả hầm hực tức giận quay đi, cầm theo túi xách rời khỏi phòng.

* * *

Lâm gia.

Ả vừa vào phòng liền quăng đồ đạc lung tung vương vãi khắp nơi.

"A.. A.. A.. Thẩm Tư Linh! Tại sao mày có gì tốt đẹp mà ai cũng bảo vệ mày? Mày cướp Lâm Tạ Phong tao không nói, đến cả Đằng Minh mày cũng cướp đi! Anh ấy là người tao yêu nhất! Tao phải giết mày, để mày xuống đoàn tụ chung với ba mẹ mày!" Ả điên tiết lên hét lớn. Lúc này, trong túi ả vang lên tiếng nhạc, ả móc điện thoại ra nhìn trên màn hình là dãy số quen thuộc, nhấn nghe:

"Yến Nhi! Tối nay tôi muốn gặp cô. Hẹn ở chỗ nào đi!"

"Tới Win club đi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 59

[HIDE-THANKS]Tối ở Win club.

Yến Nhi mặc trên người bộ đầm ôm trong suốt dài tới đầu gối, chỉ che những phần cần che vô cùng gợi cảm. Ả lả lướt đi ngang qua, đi tới đâu tay ả không ngừng khiêu khích đám đàn ông. Đám đàn ông ở đấy nhìn ả bằng con mắt biến thái, nhìn cặp ngực và cặp mông của ả như muốn phơi bày ra ngoài, nước bọt đã sắp chảy ra khỏi mép miệng. Ả nhìn, khoé miệng nhếch lên nụ cười tự đắc, kênh kiệu đi lại chỗ góc khuất gần loa âm thanh ngồi xuống. Ả gọi một ly rượu vang đỏ, sau đó móc trong túi ra gói thuốc lá, châm một điếu hút một hơi sâu nhả ra làn khói mờ ảo.

Năm phút sau, một cô gái khác mặc chiếc váy màu đỏ, phần cổ khoét sâu lộ nửa bầu ngực, trên tay ả cầm ly rượu Grand Marnier nổi tiếng của Pháp, còn tay kia cầm vape pen mang hương hoa hồng. Ả ngồi xuống bên cạnh Yến Nhi, Yến Nhi không thèm liếc nhìn ả liền đi thẳng vào vấn đề:

"Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì?" Cô ta hẹn gặp ả nên ả đã đề nghị tới đây. Sở dĩ ả chọn nơi này dù ở đây nhiều tai mắt của anh, vì ở đây an toàn, người ta thường nói chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. Nếu anh có biết cũng chỉ nghĩ ả tới vui chơi, không nghĩ rằng ả đang dự tính âm mưu đằng sau.

"Gấp gáp thế! Tôi vừa mới tới chưa kịp nghỉ, cô đã dò hỏi rồi." Lưu Nhược Lam cầm cây vape đưa lên miệng hút rồi nhả ra, mũi hít thở hương thơm hoa hồng, mùi hương ả thích nhất.

"Đừng nhiều lời, tôi không có thời gian!" Yến Nhi bắt đầu cau có mặt mày tỏ ra khó chịu. Ả dập tắt điếu thuốc, tay cầm ly rượu đưa lên miệng uống.

"Ha.. Ha.. Được rồi, chắc cô biết tin tức sáng nay của cô và Tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị?"

"Biết! Rồi sao?"

"Hư.. Nếu tôi đoán không lầm cô đã bị Lâm Tổng cảnh cáo một trận đúng không? Cũng đúng anh ta nổi tiếng tự cao tự đại, chuyện đây không làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh ta sao?" Lưu Nhược Lam nói chậm rãi, cố gắng nói vòng vo mà không chịu vô thẳng vào vấn đề. Ả muốn khiêu khích Yến Nhi, xem khuôn mặt khó nhìn của cô ta như thế nào?

"Mẹ! Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Yến Nhi tức giận, không kiên nhẫn được nữa. Ả lớn tiếng chửi thề nhưng vì gần loa nhạc nên mọi người không ai để ý đến chỗ của hai ả.

"Ấy sao cô tức giận thế? Sẽ xấu lắm đấy! Được rồi, tôi không giỡn nữa. Chắc cô đang thắc mắc không biết ai tung tin

Đúng không?" Lưu Nhược Lam thấy cô ta tức giận đứng dậy, ả bật cười xoa dịu cô ta, kéo cô ta ngồi lại xuống ghế.

"Cô biết? Là ai?"

"Con nhỏ mà cô căm thù đến tận xương tủy đó. Tôi nói tới đây cô biết ai rồi chứ?"

"Marie!" Yến Nhi nheo mắt nhìn ả như nửa tin nửa không.

"Ha.. Ha.. Đúng vậy." Lưu Nhược Lam bật cười thành tiếng, ả cầm ly rượu Grand Marnier trên bàn uống sạch một hơi.

Yến Nhi không ngờ chính là cô. Tại sao mọi chuyện ả làm cô lại biết hay cô cho người theo dõi ả?

Thẩm Tư Linh! Mày muốn chơi với tao? Tao sẽ theo đến cùng, thù này tao sẽ trả cho mày, không tao không phải Yến Nhi!

Ả ngồi vắt chéo chân, hai hàm răng cắn chặt đay nghiến, tay khoanh trước ngực. Trong đầu thầm suy tính chuyện gì đó lại liếc nhìn Lưu Nhược Lam đầy gian xảo.

"Nghe nói công ty cô tuần sau tổ chức lễ ra mắt bộ sưu tập mới?"

"Ừm cô hỏi chi vậy?" Lưu Nhược Lam nhíu mày đa nghi nhìn cô ta. Cô ta định làm gì đây?

"Tôi muốn thêm vào tiết mục đặc sắc để tiệc thêm sôi động hơn." Ả nhếch môi cười hiểm nhìn Lưu Nhược Lam.

"..."

"..."

"..."

Lưu Nhược Lam đã hiểu được hàm ý trong câu nói của cô ta. Ả cũng cười hùa theo và tất nhiên cũng cần có điều kiện:

"Tôi sẽ làm.. Với điều kiện.."

"Điều kiện gì?" Yến Nhi dập tắt nụ cười thỏa thích lúc nãy, ả nhăn mặt nhìn Lưu Nhược Lam, giọng nói như ra lệnh.

"Tôi muốn tăng lên ba trăm triệu!"

"Cái gì? Cô tham lam quá đấy!"

"Nhiêu đây đâu nhằm nhò gì với cô đúng không? Một đêm cô đi theo đám đại gia ít nhất cũng phải hơn năm mươi triệu rồi, chưa kể còn có Lâm Tổng của Lâm thị nữa. Tôi thì có ai đâu, công ty MR cũng bị rớt xuống làm lao công nếu tôi không nhận tiền của cô thì tôi không phải chịu nhục nhã để cô ta hành hạ như vậy, cái bàn tay này cũng vì cô ta mà còn rất đau đấy!" Lưu Nhược Lam đưa bàn tay còn đang băng bó của mình giơ lên trước mặt Yến Nhi, ả nghiến răng nghiến lợi phung ra từng chữ.

"Được rồi, tôi đồng ý. Cô phải đảm bảo kế hoạch thành công, còn nữa sau này ít gặp nhau đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi. Tiền tôi sẽ đưa cô sau!" Yến Nhi liếc xéo ả ta, cô ả uống sạch ly rượu trên bàn rồi rời đi.

Lưu Nhược Lam nhìn Yến Nhi rời đi, ả trề môi cười khinh bỉ, tay gọi phục vụ cho một ly rượu khác, vừa nhâm nhi ly rượu vừa gạ gẫm mấy tên đại gia ở đấy để họ cung phụng cho ả.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back