Welcome! You have been invited by Heoheocon9552 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 80

[HIDE-THANKS]Đúng chín giờ, cô lái xe gần về tới Lợi gia, đi được nửa đoạn cô đã thấy từ xa một chiếc xe hơi quen thuộc đi lại gần, đứng trước chặn đầu xe cô lại. Anh ta bước xuống xe dáng vẻ oai phong nhưng ánh đèn xe chói lóa khiến cô không thể nhìn rõ mặt người phía trước. Cô đành dừng xe lại, mở cửa bước xuống, mắt cố nheo để nhìn rõ hơn. Mặt anh ta dần dần hiện ra, cô không khỏi kinh ngạc, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Lâm Tạ Phong!

Cô không tự chủ nhấc chân lùi về phía sau, càng lùi anh càng tiến tới. Trong con ngươi anh ẩn hiện tia dục vọng kìm nén, môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp khiến người khác rất dễ xiêu lòng nhưng với cô là sự bất an. Cả người cô run rẩy bước từng bước chân nặng nề muốn cách xa anh càng xa càng tốt, giọng run run:

"Anh.. Anh tới đây làm gì?"

"Tư Linh! Anh nhớ em lắm! Anh muốn được gặp em!" Anh thản nhiên nói ra những lời đường mật.

"Anh.. Anh đừng qua đây! Anh gặp rồi đó giờ thì đi đi." Cô không kìm được quát lớn nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.

Đây là đoạn đường vắng, xung quanh không một bóng người qua lại, cô sợ là anh sẽ lợi dụng điều này mà giở trò với cô. Cô phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây.

"Em không nhớ anh sao? Em không muốn gặp anh?" Ánh mắt anh thoáng tia buồn bã, giọng nói trở nên trầm thấp. Hai tay anh dang ra như muốn ôm người con gái trước mặt vào lòng mà nâng niu yêu thương.

"Không!" Cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh càng lúc một gần, phía sau là xe của cô căn bản không thể lui được nữa. Cô đẩy anh ra vội vàng quay người chạy lại định mở cửa xe phóng đi nhưng anh lại kịp đè tay lên ép cô sát vào cửa xe, lồng ngực rắn chắc của anh cách mấy lớp áo ma sát tấm lưng mảnh khảnh của cô. Cả cơ thể anh nóng ran, cô có thể nghe được hơi thở anh đang hỗn loạn gấp gáp thoang thoảng mùi rượu. Cô bất giác quay người lại đối diện với anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh:

"Anh uống rượu?"

"Chỉ có rượu mới khiến anh bớt cô đơn khi không có em." Anh nhìn âu yếm khuôn mặt người con gái anh nhớ nhung suốt bốn năm qua.

Cô không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào anh, cả khuôn mặt anh đỏ rực vì rượu ánh mắt mơ màng. Một người như anh uống một hai chai sẽ không say đến mức này. Tại sao phải tự làm khổ? Anh hận cô mà! Anh không yêu cô!

Trái tim cô đau nhói, giọt nước mắt chảy dài xuống gò má xinh đẹp, bao nhiêu đau khổ chất chứa trong lòng theo đó mà giải tỏa. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông cô yêu chín năm. Mối tình đầu của cô nhưng đã khắc cốt trong tim cô. Hình ảnh của anh đã ăn sâu vào trí nhớ của cô.

Mỗi ngày cô luôn nhắc nhở bản thân không được mềm lòng nhưng khi đối diện với anh cô lại không làm được, trái tim cô như bị cáu xé giữa hận và yêu.

Cô mệt rồi!

Mười bảy tuổi, tuổi đời đẹp nhất của người con gái còn đối với cô nó là khoảng thời gian như thiên đường nhưng cũng như địa ngục, cô đã phải trải qua những đau đớn thể xác và tinh thần. Nỗi đau mất ba mẹ, nỗi đau mất con đều do anh gây ra, đáng lẽ cô phải nên hận thấu xương mới đúng. Nhưng cô càng hận anh bao nhiêu thì càng yêu anh bấy nhiêu!

Có thể không? Để em được yêu anh thêm lần nữa cũng là lần cuối cùng em mềm lòng.

Tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhìn ngắm chúng thật kỹ. Hai chân nhón lên, môi cô càng tiến lại gần áp sát vào môi anh. Một cỗ tê dại chạy dọc cơ thể hai người, anh mơ màng đáp trả nụ hôn của cô. Tay anh siết chặt vòng eo cô, hung hăng mà cắn mút, cảm giác này anh đã nhớ nhung suốt mấy năm trời. Anh không thể kìm chế được nữa, lưỡi anh mãnh liệt khuấy đảo trong khoang miệng cô hút hết hương vị ngọt ngào.

Cô không chống cự mà còn thuận theo vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Cô muốn lần cuối cùng cảm nhận được hương vị ấm áp này. Cô sẽ ghi nhớ chúng mãi mãi như là một ký ức tốt đẹp nhất trong đời cô.

Sau đêm nay hai ta sẽ quay lại là kẻ thù! Em muốn lưu giữ hết ký ức đẹp cuối cùng này vào sâu trong tim.

Nước mắt lại tuôn ra, cô nhắm mắt cảm nhận từng hồi mãnh liệt, cảm giác môi sưng đau nhưng cũng tê dại. Cả cơ thể nóng ran, hơi thở hòa quyện vào nhau. Anh nhấc cơ thể cô lên, hai chân ôm chặt vào eo anh, cả cơ thể cô bám trụ trên người anh. Vừa hôn vừa tiến tới xe của anh, chân anh mở cửa xe sau để cơ thể cô nằm xuống ghế sau. Tay đóng sầm cửa, khóa lại rồi một lần nữa đè lên người cô hôn ngấu nghiến. Một tay anh xoa nắn bầu ngực cách một lớp áo, một tay anh mò tìm hoa huyết mà khám phá bí mật. Cả người cô như có dòng điện chạy khắp người tê dại mà toát mồ hôi. Ngón tay anh đút sâu vào hoa huyệt ấm nóng khiến cô không kìm chế rên lên tiếng kêu mĩ miều:

"A.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 81

[HIDE-THANKS]"A.."

Tiếng rên của cô càng khiến anh hưng phấn, ngón tay nghịch ngợm không ngừng khuấy động trong cô, càng đút càng sâu. Anh lưu luyến mà buông tha cho đôi môi của cô, không khí được ùa vào cô như tham lam hít lấy hết oxi, cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ. Một tay anh xé rách áo cô để lộ ra một cơ thể đẹp đến động lòng người, hai bầu ngực căng tròn nhấp nhô theo từng nhịp trước mặt anh. Đôi môi anh dần dần hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi tiếp đến là bầu ngực căng tròn tìm nụ hoa mà cắn mút. Cảm giác tê dại truyền đến não bộ, cổ họng không tự chủ mà phát ra tiếng rên:

"A.. Ưm.. Đừng.."

"Em thật đẹp! Anh không thể kìm chế nổi nữa!" Giọng anh khàn đục như cố đè nén dục vọng, ngón tay anh ngày một nhanh hơn luật động phía dưới. Cả cơ thể cô run run ưỡn lên phía trước, hai tay ôm lấy cổ anh càng siết chặt.

Đến khi phía dưới truyền đến cảm giác ươn ướt, một dòng chất lỏng chảy ra ướt cả một bàn tay anh. Anh hài lòng nhìn bàn tay thấm đẫm dòng nước ngọt ngào của cô mà mỉm cười.

"Em xem!" Anh giơ bàn tay đến trước mặt cô.

"A.." Cô ngại ngùng nhìn thứ dâm thủy dính trên bàn tay anh mà ngại ngùng che mặt.

Anh chồm người dậy cởi hết bộ âu phục đang vướng víu, giải phóng cậu bé phía dưới đã cương cứng, nắm lấy bàn tay cô để vào thứ nam tính, cảm giác ướt nóng truyền đến khiến cô giật mình nhìn thẳng vào thứ cương cứng nằm trong tay không chớp mắt. Cô muốn rút tay ra nhưng anh lại đè xuống khiến cô không nào rút được.

"Em xem nó vì em mà cứng lến đấy!"

"Anh.. Anh nói bậy." Cô xấu hổ mặt đỏ ửng quay sang chỗ khác.

"Anh có thể cho nó vào không?" Anh ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp truyền đến từng hồi cảm xúc. Ánh mắt anh đã mơ màng một màu sương trắng, vầng trán toát mồ hôi hột. Tay anh đặt cư long ngay vị trí cửa miệng hoa huyệt, sẵn sàng tiến vào.

Cô nhìn anh rồi lại nhìn vật nam tính trong tay anh, có hơi sợ nhìn anh thống khổ cố nhịn vì cô mà mềm lòng gật đầu một cái.

Anh vui mừng âu yếm nhìn cô, hông từ từ chuyển động đâm vào hoa huyệt. Một cảm giác ấm nóng đến tê dại truyền đến từng dây thần kinh, hai chân cô tự động dang ra, miệng phát ra những tiếng kêu mê hoặc như đánh vào tâm trí anh. Anh dùng sức đâm sâu hơn rồi rút ra rồi lại đâm vào, càng lúc càng nhanh càng sâu. Cô có cảm giác vật nam tính chạm đến tận tử cung, bên trong cô siết chặt lấy anh.

"Ưm.. Nhanh.. Nhanh quá.. Chậm lại.." Giọng nói run run, móng tay cô bấu chặt lưng anh tạo thành những vết xước dài.

Anh vẫn luận động ra vào trong cô, môi cắn mút khắp cơ thể cô tạo ra những vết bầm tím. Tóc anh ướt đẫm từng hạt mồ hôi rơi đọng xuống bờ vai gầy gò của cô. Hơi thở hổn hển, đầu óc quay cuồng, tâm trí cả hai hỗn loạn chìm đắm trong dục vọng lưu luyến. Giờ phút này cô muốn tận hưởng, dùng cơ thể để cảm nhận cái gọi là hạnh phúc nhất thời.

"Hừ.." Anh khẽ gầm lên đem tất cả thứ tinh túy nhất bắn vào sâu trong tử cung cô. Cơ thể anh gục ngã nằm trên ngực cô, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc. Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, tay vuốt tóc sau gáy, ánh mắt thoáng hiện vài tia đau thương. Anh mệt mỏi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn cô vẫn thức. Cô yếu ớt nhấc cơ thể anh khỏi cơ thể cô, ngồi dậy. Quần áo của cô đã bị anh xé rách, cô chỉ biết lấy đỡ áo sơ mi của anh mà mặc.

Cô chỉnh lại chỗ nằm cho anh, với tay lấy chiếc áo vest quăng dưới đất đắp cho anh. Tay cô vuốt ve mái tóc ướt đẫm rồi từng đường nét trên gương mặt anh, môi áp lên môi anh trao một nụ hôn tạm biệt.

"Đây sẽ là lần cuối em trao trái tim cho anh! Tạm biệt!"

Cô mở cửa bước xuống xe, vừa đi vừa khóc. Đêm nay cô muốn khóc, đem bao nhiêu uất ức trong lòng tuôn ra ngoài. Chỉ đêm nay thôi cô muốn một lần nữa được yêu anh.

Cô bước tới chỗ đậu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái, thẳng thừng phóng ngang qua xe anh chạy thẳng về Lợi gia. Xe cô dần dần khuất trong bóng tối.

Thẩm Tư Linh! Từ giờ trái tim mày sẽ đóng lại mãi mãi![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 82

[HIDE-THANKS]Bốn giờ sáng, Lâm Tạ Phong nằm một mình trong xe, trên người anh là chiếc áo vest mà cô đã đắp. Ngón tay anh khẽ động, một cơn đau đầu ập đến khiến anh nhíu chặt hai hàng lông mày. Tay anh liền xoa xoa phần giữa trán, mắt từ từ mở ra nhìn xung quanh.

Tại sao anh lại ở trong xe? Đây là đâu?

Anh nhìn xuống cơ thể đang trần trụi. Một phần ký ức bị lu mờ, hình ảnh trong đầu hiện ra không rõ, anh không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Tay anh đập mạnh vào trán vài cái, đầu cố lục lại trí nhớ, dây thần kinh não truyền đến một vài thông tin tuy không đầy đủ nhưng cũng có thể đoán ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Hình ảnh cô thở dốc nằm dưới thân anh, cơ thể không một mảnh vải che thân. Đôi mắt u buồn nhìn anh lưu luyến.

Tư Linh! Đêm qua là anh và em xảy ra quan hệ?

Em đi đâu rồi?

Anh rốt cuộc cũng nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt lo lắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng kết quả lại là một màn tối bao phủ. Anh thở dài, buồn bã ngã người ra sau. Tay chống trán, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại có hình nền của cô.

Tư Linh! Em lại bỏ anh sao?

* * *

"Kính thưa quý vị khán giả, sáng nay trên mạng đang rầm rộ một video clip 18+, người trong video được cho là tình nhân của một Tổng tài quyền lực nhất thành phố là Lâm Tạ Phong. Khắp các mặt báo cũng đang đưa tin về vụ này, có người đồn rằng cô ấy là bị Lâm Tạ Phong tra tấn dã man vì khắp người đều là vết thương.."

Sáng sớm tin tức "Tình nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị dâm loạn với năm mươi thằng" đã lan ra khắp các mặt báo, video ghi lại toàn bộ quá trình nhanh chóng được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội. Các thời sự ti vi cũng nhanh chóng đưa tin.

Rầm!

Lâm Tạ Phong ngồi trong phòng Tổng giám đốc, cái remote ti vi đã bị anh ném bể dưới sàn. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chăm chăm vào video clip đang chiếu trên ti vi nhưng đã được che mờ vì nhạy cảm.

"Cậu có biết là ai làm?" Hắc Tiệp ngồi ở ghế sofa, ánh mắt anh ta cũng chăm chú vào màn hình ti vi.

"Không biết! Chết tiệt thật!"

"Giờ cậu tính sao?" Tần Hạo hai tay đút túi quần, ánh mắt nhìn thoáng qua remote tan nát trên sàn nhà rồi nhìn Lâm Tạ Phong.

"Chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tớ rất nhiều.. Hắc Tiệp! Cậu mau đi điều tra xem là ai cung cấp tin tức cho các nhà báo.. Tần Hạo! Cậu đi phong tỏa hết tin tức, ai dám đăng coi như họ không muốn giữ công ty.. Nếu để tớ biết được, tớ sẽ không để kẻ đó yên!" Giọng nói lạnh băng phát ra, ánh mắt anh tàn ác.

Hắc Tiệp và Tần Hạo chỉ gật đầu, hai người lập tức rời khỏi phòng. Anh thở dài, tay đốt một điếu thuốc hút, trong đầu là suy đoán mọi chuyện.

Rốt cuộc là ai?

Chuyện này không thể có người ngoài biết?

Trong đầu anh chợt hiện ra hình ảnh của một người, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, đứng dậy rời khỏi phòng.

Xe anh và đám đàn em dừng lại trước một tòa nhà hiện đại nhưng không bằng Lợi Thị và Lâm Thị. Anh nghênh ngang đi vào công ty, theo sau khoảng mười mấy đàn em. Tất cả nhân viên trong công ty đều trố mắt nhìn anh, họ cảm nhận được luồng khí lạnh phát ra từ người anh. Tin tức hồi sáng khiến mọi người không ngừng bàn tán về anh, họ chỉ dám nói nhỏ vì sợ anh nghe thấy. Anh không thèm quan tâm đi thẳng trực tiếp tới quầy lễ tân.

"Tôi muốn gặp Đằng Tổng!"

"Dạ.. Anh có hẹn trước chưa ạ?" Nữ lễ tân nhìn thấy anh, cô ta vừa sợ vừa xấu hổ. Cô ta biết anh trên báo rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên gặp anh ngoài đời..

Thật là người gì mà đẹp trai dữ trời!

Cô ta bắt đầu ỏng ẹo, nói ra giọng nói ngọt ngào hết mức có thể. Tay còn cố ý kéo cổ áo thấp xuống để lộ bộ ngực căng tròn.

Nghe nói anh ta đối với nhân tình rất hào phóng! Nếu được làm tình nhân của anh ta, cuộc đời sau này của cô ta sẽ sống trong sung sướng!

Anh biết cô ta đang cố quyến rũ anh, loại phụ nữ này anh gặp qua nhiều rồi. Anh nhếch mép tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, nói:

"Tôi không hẹn trước!"

"A.. Vậy tôi không thể để anh gặp Đằng Tổng rồi!" Giọng nói cô ta nhão nhoẹt khiến người ta nổi da gà, ánh mắt đa tình nhìn sâu vào đôi mắt anh.

"Cô nỡ không cho tôi gặp? Tôi còn nghĩ sẽ cho cô làm người phụ nữ của tôi!"

"Được! Mời anh đi lối này, Tổng giám đốc ở tầng 28 ạ!" Cô ta nghe xong liền sáng mắt, trong lòng mừng rỡ. Nhưng trước khi vào trong, anh đã để lại một câu như sét đánh ngang tai cô ta:

"Xin lỗi! Tôi chỉ yêu vợ tôi thôi!"

Tuy anh và cô chưa kết hôn nhưng từ lâu anh đã xem cô là vợ anh.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 83

[HIDE-THANKS]Lâm Tạ Phong cùng đám đàn em đi thang máy lên tầng hai tám. Bọn họ không kịp để thư ký thông báo liền đi thẳng vào phòng Tổng giám đốc.

"Đằng Minh!" Anh đi vào phòng, ung dung ngồi trên chiếc ghế sofa.

Đằng Minh nhìn thấy anh, anh ta vô cùng ngạc nhiên, trên tay là tập tài liệu cũng rơi xuống bàn. Ánh mắt đầy căm hận, giọng nói cứng rắn.

"Anh đến đây làm gì?"

"Tôi nghĩ là cậu phải biết chứ? Tin tức sáng nay!" Ánh mắt anh dò xét, giọng nói chế giễu.

"Tôi đã xem rồi, thì sao? Liên quan gì đến tôi?"

"Anh định giả vờ? Tôi đã biết từ lâu Yến Nhi là do anh phái tới!" Anh nói giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trong đó là sự tàn độc, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thoáng qua tập tài liệu trên bàn, nếu như không lầm thì đó là toàn bộ thông tin về dự án Mỹ Khánh.

"Thì ra anh đã biết từ lâu! Sao còn giữ cô ta lại?"

"Tôi là chưa muốn hạ màn sớm như vậy, tôi muốn xem hai người diễn đến khi nào?"

Đằng Minh thoáng tia kinh ngạc, anh ta không ngờ kế hoạch bao lâu nay đều là nằm trong dự tính của anh, bao nhiêu công sức bao năm đổ bể trong tích tắc. Anh ta nhìn xuống tập tài liệu, liền nhớ đến một điều gì đó, hỏi:

"Vậy là dự án tòa cao ốc Mỹ Khánh anh đã biết?"

"Phải! Chắc anh không biết anh có tòa cao ốc Mỹ Khánh là tôi cố tình. Từ lâu tôi đã đặt máy nghe lén trong phòng Yến Nhi nên tất cả cuộc nói chuyện của hai người tôi đều nghe hết!"

"Tại sao anh lại nhường dự án đó cho tôi, anh là có kế hoạch gì?" Đằng Minh nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, chắc chắn có kế hoạch đằng sau nếu không một dự án lớn như vậy anh sẽ không ngu ngốc mà đi nhường cho kẻ thù.

"Thương hại!" Anh tuôn ra hai chữ tưởng như đơn giản như đủ để xé nát đi lòng tự trọng của người khác.

"Đáng chết! Tôi đây không cần anh thương hại!" Đằng Minh tức giận, tay anh quăng tập tài liệu xuống sàn. Đứng khỏi ghế đi lại đứng trước mặt anh, khuôn mặt đỏ bừng đối diện với anh.

"Tôi là biết anh đang cần dự án này, nếu may mắn thành công nó sẽ khiến công ty anh vững mạnh trở thành một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới.. Anh vì trả thù sẽ không dễ dàng mà bỏ qua, tôi là đang nể tình trước đây hai ta là bạn thân.." Lời nói anh còn chưa dứt thì Đằng Minh lại chen vào.

"Đừng nói những lời giả tạo khiến người khác buồn nôn nữa, tao đến bước đường này là tại ai? Nếu không phải ba mày đuổi ba tao ra khỏi công ty, cướp đi công ty mà ông đã đóng góp công huyết thì ba tao sẽ không trắng tay, ông sẽ không đau buồn mà tự tử, mẹ tao cũng sẽ không vì vậy mà đi theo!"

"Đó là do ba anh lén lút bán thông tin cho đối thủ, ba tôi vì muốn bảo vệ công ty nếu không công ty sớm đã bị phá sản!" Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói có phần gắt gỏng.

"Nếu vậy mấy người cũng phải nể tình ba tao dù gì cũng đóng góp không ít cho công ty, tại sao lại tuyệt tình như vậy?"

"Ba tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho ba anh nhưng ba anh càng được nước làm tới. Chỉ là những thông tin không quan trọng, chúng tôi còn bỏ qua nhưng lần đó là thông tin bảo mật có thể khiến công ty phá sản. Tất cả đều là ba anh tự chuốc lấy."

"Chết tiệt! Mày ăn nói cho cẩn thận đó!" Đằng Minh một tay nắm lấy cổ áo anh, tay kia giơ nắm đấm vươn tới nhưng anh kịp chặn lại. Anh dùng sức bóp chặt nắm đấm của anh ta, giọng nói bình tĩnh không có một chút tia sợ hãi.

"Anh không đủ sức đấu lại tôi đâu!"

"Tao không nghĩ mày tốt bụng đến vậy đâu! Chuyện kho vật liệu bị cháy là mày làm đúng không?" Đằng Minh hậm hực gằn từng chữ.

"Đúng là tôi làm!"

"Đúng như tao nghĩ. Tại sao mày làm như vậy thằng khốn? Mày có biết bao nhiêu tiền tao đổ vào đó không?"

"Vì anh dám tiếp cận Tư Linh.. Ai dám đến gần cô ấy tôi sẽ diệt trừ hết! Tôi biết là anh không yêu cô ấy, anh chỉ muốn lợi dụng cô ấy nên tốt nhất hãy tránh xa nếu không tôi sẽ khiến công ty anh phá sản bất cứ lúc nào." Ánh mắt anh hung ác, tay hất tay Đằng Minh ra, điều chỉnh lại cổ áo bị nắm đến nhăn nhúm.

"Không! Mày sai rồi, tao yêu cô ấy!" Đằng Minh đứng tại chỗ, ánh mắt thoáng đậm nét buồn. Đến anh ta cũng không biết bản thân đang muốn gì? Anh ta là yêu cô mất rồi!

Rầm!

Anh vừa nghe xong lời từ Đằng Minh, kinh ngạc rồi hóa thành tức giận. Tay anh nắm thành nắm đấm thẳng tới gương mặt đẹp trai mà đánh. Đằng Minh bị một lực tấn công, anh không kịp phòng thủ mà ngã nhào xuống sàn gỗ, khóe miệng chảy ra một chất lỏng màu đỏ, anh ta cảm giác liền đưa tay lau đi thứ chất lỏng đó.

"Nên nhớ Tư Linh là của tôi! Tôi cấm anh lại gần cô ấy!"

"Mày biết không? Lúc đầu tao định lợi dụng cô ấy, nhưng càng tiếp xúc tao càng cảm thấy cô ấy có một điểm gì đó thu hút tao, nhất là cái hôm cô ấy hôn tao. Lúc đó tao mới biết rằng tao yêu cô ấy!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 84

[HIDE-THANKS]"Mày biết không? Lúc đầu tao định lợi dụng cô ấy, nhưng càng tiếp xúc tao càng cảm thấy cô ấy có một điểm gì đó thu hút tao, nhất là cái hôm cô ấy hôn tao. Lúc đó tao mới biết rằng tao yêu cô ấy!" Đằng Minh nhớ lại cái hôm anh ta và cô có nụ hôn đầu tiên, ánh mắt chất chứa yêu thương, khóe môi đau nhức khẽ nhếch lên. Anh ta liếc nhìn anh đầy thách thức.

"Anh yêu cô ấy.. Nhưng rất tiếc cô ấy yêu tôi!" Anh quỳ một chân xuống sàn nhà, tay nắm lấy cổ áo lôi Đằng Minh sát lại gần mặt đối mặt với anh. Trong giọng nói là sự trêu tức thấy rõ, ánh mắt sát khí.

"Sao mày biết cô ấy vẫn còn yêu mày? Qua bao nhiêu chuyện.. Mày khiến cô ấy tổn thương rất nhiều, mày nghĩ cô ấy sẽ còn đủ can đảm để yêu mày?" Đằng Minh nhếch môi chế giễu, anh ta không một chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh.

Phụt!

Lâm Tạ Phong tức giận, tròng mắt anh đỏ ngầu hằn lên từng tia máu, tay nắm lấy cổ áo Đằng Minh siết chặt. Anh thẳng đến mặt Đằng Minh đấm thêm một phát rất mạnh. Từ miệng Đằng Minh phun ra máu, tay chống đỡ cơ thể ngã sang một bên, tay còn lại lau sạch vết máu dính bên khoé miệng, mắt anh ta nhìn bàn tay dính máu rồi lại liếc sang anh đầy bực tức. Anh ta vùng dậy nắm lấy vai anh đấm lại một cái vào má phải khiến anh mất đà mà lùi ra sau vài bước.

"Lâm Tổng!" Đám đàn em sau lưng anh định nhào lên, anh liền giơ tay ra hiệu ngăn lại. Hai chân cố thăng bằng lại cơ thể, giọng ra lệnh.

"Đứng im đó!"

Đằng Minh đứng dậy còn hơi loạng choạng, trên mặt bị anh đấm hai cái nên còn rất đau mà sưng đỏ. Anh ta chỉ tay thẳng vào mặt anh, nói:

"Nếu cô ấy yêu mày cô ấy đã không bỏ đi bốn năm! Cô ấy cũng sẽ không dấu mày chuyện Ly Ly!"

"Đó cũng là chuyện của tôi! Anh không có quyền xen vào!"

"Tao muốn xen vào.. Cô ấy đã bị mày làm vấy bẩn! Tao không muốn cô ấy chịu khổ thêm nữa, tao sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy hơn là mày!"

Miệng Lâm Tạ Phong phun ra một vũng máu, tay lau đi giọt máu còn sót lại trên khoé môi, giọng nói khinh bỉ:

"Không phải anh yêu Yến Nhi sao?"

"Tao trước giờ chưa yêu cô ta. Cô ta chỉ là một quân cờ tao sử dụng để đối phó với mày.. Nhưng không ngờ cô ta lại vô dụng đến như thế, đến cuối cùng vẫn là bị mày phát hiện."

"Tôi không ngờ anh lại tuyệt tình như vậy! Yến Nhi dù sao cũng yêu đơn phương anh mười bốn năm, chấp nhận hi sinh cho anh rất nhiều.."

"Đó là do cô ta tự nguyện!" Đằng Minh lạnh lùng nói ra, sâu trong mắt anh một chút tia cảm động cũng không có.

"Vậy đoạn clip sáng nay có phải là anh cung cấp cho báo chí?" Anh nhíu chặt đôi lông mày nghi hoặc nhìn Đằng Minh, chờ đợi câu trả lời từ anh ta.

"Tao làm thế để làm gì? Yến Nhi tuy là tao lợi dụng cô ấy nhưng dù sao tao cũng không đê tiện đến mức như thế"

"Anh vì muốn thanh danh tôi bị hủy hoại nên chuyện gì mà không dám làm! Đoạn clip đó sẽ ảnh hưởng đến tôi không nhỏ!"

"Tạ Phong! Tao với mày tuy là kẻ thù nhưng trước đây cũng từng là bạn thân, chẳng lẽ tao như thế nào mày không hiểu?" Đằng Minh cố níu kéo lại một chút tin tưởng cuối cùng. Ánh mắt anh ta kiên định, giọng nói nói ra có phần quyết đoán.

"..."

Bầu không khí dần trở nên im lặng, ánh mắt hai người đàn ông nhìn nhau đều tỏa ra khí đen bất thường. Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng phát ra phá tan một bầu yên tĩnh, anh lại gần vỗ vào vai Đằng Minh hai cái.

"Lần này cũng là lần cuối tôi tin anh. Tôi sẽ cho người điều tra, hi vọng tôi không đổ oan cho anh!"

Anh đi lướt ngang qua Đằng Minh đi thẳng ra khỏi phòng, đám đàn em cũng đi theo chỉ để lại Đằng Minh. Anh ta mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài dựa đầu ra sau.

* * *

Lâm Tạ Phong ngồi trong xe, anh đang trầm tư suy nghĩ một số chuyện thì nhận được một cuộc điện thoại, anh theo phản xạ nhấn nghe, giọng nói có vẻ uể oải.

"Tần Hạo!"

"Tạ Phong! Tớ đã cho người gỡ tin tức xuống nhưng vẫn còn một số trang lén đăng tin! Cậu muốn xử lý thế nào?" Tần Hạo đầu dây bên kia trả lời.

"Cậu cứ tiếp tục cho người gỡ tin tức, nếu trang nào còn đăng tin đánh sập trang đó!"

"Đúng rồi bên Hắc Tiệp đã điều tra ra người đăng tin nhưng anh ta chỉ nói có một cô gái rất xinh đẹp đưa cho anh ta chiếc USD chứa video clip."

"Một cô gái? Hắn ta không nói gì thêm?" Giọng anh hiện rõ sự nghi hoặc, ánh mắt như loé lên tia sáng. Anh cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây. Về chuyện video chỉ có những người trong biệt thự mới biết.. Chẵng lẽ trong Lâm gia anh có nội gián?

"Không!"

"Được rồi! Các cậu cứ tiếp tục điều tra!"

Anh cúp máy, day day hai bên thái dương, tay tiện quăng chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh.

"Về Lâm Thị!" Anh nói với tài xế.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 85

[HIDE-THANKS]Đằng Minh ở trong phòng, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sofa, thở dài dựa đầu ra sau, nhắm mắt suy nghĩ. Trong đầu anh là hàng vạn ý nghĩ lẫn lộn, giờ anh không biết phải làm sao để giải quyết vụ kho vật liệu bị cháy. Chẵng lẽ công huyết bao lâu nay anh gầy dựng công ty bỗng đổ bể chỉ trong phút chốc? Không thể được anh còn chưa báo thù cho ba mẹ! Anh phải thành công hơn Lâm Tạ Phong, như vậy anh còn cơ hội được Tư Linh để mắt đến.

Reng.. Reng.. Reng..

Từ đâu đó vang lên bảng nhạc chuông, chiếc điện thoại trên bàn run nhẹ. Đằng Minh uể oải đứng dậy đi lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại là số của thư ký. Lúc nãy anh đã giao anh ta đi giải quyết vụ nhà kho, ngón tay anh nhấn vào biểu tượng nghe, giọng nói lạnh lùng nhưng thấp thoáng vài tia mệt mỏi:

"Nói!"

"Dạ thưa Đằng Tổng tôi đã tổng hợp hết các vật liệu còn sót lại của chúng ta. Tổng cộng chưa được hai phần ba số lượng ban đầu, nếu tính thì chúng ta đã lỗ mất 6tỷ rồi ạ!" Giọng nói nam thanh niên đầu dây bên kia lộ rõ sự hấp tấp.

"Hừm.. Thôi được rồi, cậu cho người đi tìm các vật liệu thay thế, không cần tốt nhất chỉ cần có đủ để cung cấp cho chúng ta được rồi!" Đằng Minh thở dài, ngón trỏ tay trái anh day day một bên vùng thái dương. Anh không tỏ vẻ ngạc nhiên dường như đã đoán trước.

"Dạ Đằng Tổng! Tôi sẽ cho người tìm ngay!"

Rầm!

Anh cúp máy, tức giận tay quăng chiếc điện thoại xuống mặt đất vỡ tan tành. Hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt hung ác nhìn thẳng một đường về phía trước.

"Lâm Tạ Phong! Đợi xem tao xử mày thế nào?"

* * *

Ở Lâm gia.

Đường Hân vẫn như thường ngày bưng đồ ăn lên cho Yến Nhi. Vừa mở cửa tầng hầm, cô đã thấy ả nằm co ro một góc giường, hai tay ôm người run cầm cập, khuôn mặt tái mét xanh xao. Hai cánh môi nhợt nhạt chuyển động như thì thầm điều gì đó.

Đường Hân nhíu chặt hàng chân mày, cô vểnh tai lên lại gần để nghe rõ xem ả đang lầm bầm cái gì? Trong miệng ả liên tục kêu lên ba chữ: "Bụng đau quá!", hơi thở có phần dồn dập.

"Này Yến Nhi cô sao đấy?"

"..."

Đáp lại cô là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô đã bắt đầu cảm thấy có điều không ổn, tuy ghét ả nhưng cô không xấu đến mức để mặc ả.

Đường Hân để khay thức ăn xuống đất, cô đi lại nắm lấy bả vai ả, tay nâng cằm ả lên:

"Này cô sao đấy?"

"Tôi.. Tôi.. Tôi đau bụng quá!" Yến Nhi giọng nói yếu ớt khó khăn lắm mới nói ra được chữ.

"Cô đau bụng sao?" Đường Hân cảm thấy lo sợ, tay xoa xoa bụng ả.

"Tôi.. Tôi đau bụng dưới.. Phía dưới còn.. còn cảm thấy.. thấy ướt.." Hơi thở ả gấp gáp cố nói nhanh hết chữ. Đường Hân dường như hiểu ra được, cô đưa mắt nhìn xuống dưới, một vùng ga giường bị dính thứ chất lỏng màu đỏ nổi bật.

"Cô tới tháng?"

"Tôi.. Tôi không.. không biết.. Tôi đau quá!"

"Cô bị khi nào?"

"Chiều.. Chiều hôm qua.. Tôi đã cảm thấy đau rồi."

"Hôm qua! Tối hôm qua cô làm với bao nhiêu người?"

"Hai.. Hai mươi!"

Đường Hân cảm thấy kinh ngạc, ả là tới tháng mà phải làm với hai mươi thằng có khi sẽ bị nhiễm trùng mất.

"Hừ.. Phiền thật chứ! Đợi đi tôi lấy băng cho cô." Đường Hân chạy ra khỏi tầng hầm, cô không quên căn dặn hai vệ sĩ canh giữ ả, nếu ả mà trốn thì cô sẽ bị cậu chủ phạt mất.

Lát sau, Đường Hân cầm một gói băng dày đi xuống tầng hầm, cô xé ra đưa cho ả một miếng còn lại để trên ghế gỗ gần đó. Ả nhận lấy, chật vật đi vào nhà vệ sinh tối tăm, nhỏ như ổ chuột. Vài phút sau ả đi ra, hai tay vẫn ôm cái bụng còn đau ê ẩm. Đường Hân lấy ra trong túi một viên thuốc đau bụng kinh nhét vào tay Yến Nhi:

"Cô mau ăn rồi uống thuốc đi, nó giúp giảm đau bụng đó."

"Cảm ơn!" Ả nhận lấy thuốc liền cảm ơn.

Đường Hân định quay đi thì liền bị ả níu lại:

"Cô có thể đút tôi không? Tôi đau quá ăn không nổi."

"Cô phiền quá đấy!" Đường Hân tuy ngoài mặt bực bội nhưng vẫn lấy tô cơm đút cho ả ăn đến khi ăn xong cô còn lấy nước cho ả uống thuốc nhưng không ngờ khi cô quay định vừa định cúi xuống bưng khay đồ ăn thì ả lại dùng gậy gỗ thủ sẵn đập mạnh sau gáy cô.

Đường Hân bị tấn công bất ngờ, cô chỉ kịp la lên một tiếng liền ngất xỉu. Ả liền nhanh kéo cô vào sâu bên trong, cởi đồ cô ra thay cho cô đồ của ả, còn ả thì diện lên bộ đồ hầu. Sau khi thay xong, ả chỉnh lại đầu tóc và mặt mũi, ả để cô ở một chỗ dễ tìm thấy nhất. Mục đích của ả là để vệ sĩ có thể tìm thấy cô, tuy ả ác nhưng ả vẫn biết cái gì là mang ơn, coi như lần này vì cô cho ả băng và thuốc nên ả không làm hại cô chỉ là ả đành phải đánh ngất cô. Ả cần bộ đồ này để thuận lợi thoát khỏi đây.

"Xin lỗi cô."

Ả dọn lại khay thức ăn, đầu cúi thấp nhanh chóng đi ra khỏi tầng hầm. Ả bình tĩnh thành công vượt mặt những tên vệ sĩ, còn đám bảo vệ ngoài cổng thì ả lấy cớ đi gặp người quen để chạy trốn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 86

[HIDE-THANKS]Khoảng tầm một hai giờ chiều, Đường Hân lim dim đôi mắt, cái gáy đau nhức khiến cô không khỏi nhăn nhó. Cô xuýt xoa, từ từ mở mí mắt nhìn xung quanh cố nhớ lại là chuyện gì đang xảy ra. Cô ngạc nhiên khi nhìn trên người cô đang mặc là một bộ đầm đỏ rách nát, lại càng hoảng hơn khi phát hiện ra Yến Nhi đã mất tích.

Đúng rồi! Trưa nay cô bưng đồ ăn cho ả, ả nói ả đau bụng tháng nên cô mới đút cho ả ăn rồi.. Cô định dọn lại khay thức ăn bưng đi thì có một thứ gì đó cứng cứng đập vào gáy cô. Sau đó cô ngất đi không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Đến khi tỉnh dậy thì không thấy ả đâu nữa.

"Con ả Yến Nhi! Chết thật!" Đường Hân bực tức chửi thề, cô cố đứng dậy mặc cái đầu đau nhức còn hơi choáng váng. Cô xé đi tà váy dài dưới chân che lại những phần nhạy cảm, lao nhanh về phía cửa.

Rầm.. Rầm..

"Nè.. Có ai không? Mau mở cửa.. Cứu với.." Cô đập mạnh tay vào cánh cửa sắt, giọng cố la hét. Cầu mong hai tên vệ sĩ bên ngoài có thể nghe thấy vì cánh cửa này cậu chủ đặc biệt cho người làm cách âm rất tốt.

"..."

Đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ, cô khẽ run. Hai tay ôm lấy cơ thể gần như trần trụi, mắt lo lắng nhìn xung quanh căn phòng. Một cảm giác âm u lạnh lẽo ập đến, giờ cô mới cảm nhận được Tư Linh và Yến Nhi đã phải khổ sở như thế nào khi ở trong căn phòng này.

Đường Hân quyết không bỏ cuộc, tay cô đập mạnh vào cánh cửa đến bầm tím đau nhức vẫn không dừng lại.

"Có.. Có ai không? Cứu với.."

"..."

Nếu giờ cô không thoát ra thì rất có thể tối nay cô sẽ bị nhốt ở đây cả đêm mất. Cô không dám tưởng tượng cái cảnh hơn hai mươi thằng hãm hiếp! Cô không muốn! Thật kinh tởm!

"Có ai không? Hu.. Hu.." Cô bất lực trượt dài cơ thể xuống nền nhà, tay đập cửa ngày càng yếu đi. Khoé mắt vì lo sợ mà ẩm ướt tuôn ra từng giọt nước chảy dài hai bên gò má ướt đẫm một vũng sàn nhà. Cô vừa kêu vừa đảo mắt nhìn xung quanh hi vọng có thể le lói đâu đó có cách để cô thoát ra khỏi đây.

Qua một tiếng đồng hồ, cô vẫn không thấy động tĩnh gì bên ngoài, dường như một tia hi vọng cuối cùng cũng dần tan biến. Cô vừa dựa đầu vào cánh cửa vừa thở dốc, tay cô đau nhức do đập cửa cộng với việc gào thét khiến cô không còn chút sức lực nào.

Tại sao lại không có động tĩnh chứ?

Cô đã mất tích hơn hai tiếng đồng hồ nhưng không ai phát hiện ra sao? Không! Cô không bỏ cuộc, cô phải thoát khỏi đây.

Yến Nhi trốn thoát, tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm, cô phải nhanh chóng báo cho tiểu thư biết!

Đường Hân dồn sức cố đứng dậy, tìm kiếm xung quanh xem có vật gì giúp cô tạo ra tiếng vang lớn, như vậy may ra bên ngoài còn nghe thấy. Cô đi nhìn khắp ngõ ngách, đi sâu vào bên trong thì may thay tìm được một cây búa sắt lớn nhưng nó hơi nặng so với cô. Cô vừa hít thở sâu vừa kéo cây búa lại gần cánh cửa, lại tìm kiếm xem có vật gì chống đỡ thì thấy một ghế gỗ gần đó. Cô kéo ghế lại đối diện cánh cửa một khoảng chuẩn xác, cố hai tay nhấc đầu búa để lên thành ghế. Cô cúi thấp người quỳ một chân để cán búa lên vai, hên là người cô từ nhỏ đã khiêng vác nặng nhọc nên rất khoẻ. Cô hít thở sâu, dồn hết sức lực vào tay và vai ngả người về trước mang theo búa với trọng lượng khá lớn đập vào cánh cửa vang ra một tiếng động chói tai.

Keng.. Keng.. Keng..

Tiếng động dội lại khiến cô ngả ra đất, hai tay bịt tai lại. Căn phòng dưới tầng hầm kín bốn bức tường chỉ có một lỗ nhỏ như đầu ngón tay để không khí ùa vào nên nó khiến tiếng động vang vọng làm tai cô tuy bị bịt kín nhưng vẫn đau nhức, cả khuôn mặt nhăn nhó. Nếu Đường Hân không kịp úp hai lòng bàn tay vào hai bên tai thì có thể cô bị điếc luôn rồi không chừng!

Cách của cô có vẻ hiệu quả, cánh cửa dần mở ra, hai tên vệ sĩ khuôn mặt dữ tợn đi vào.

"LÀM CÁI.. Ơ Đường Hân!" Một tên vừa lớn tiếng nhưng khi nhìn thấy cô thì vẻ mặt dữ tợn liền thay bằng sự kinh ngạc. Tên còn lại cũng ngạc nhiên không kém, đi lại đỡ cô dậy.

"Đường Hân! Không phải cô đi rồi sao? Sao lại ở đây?"

"Hai anh mau.. mau báo cậu chủ.. Người lúc nãy là Yến Nhi.. Cô ta đã bỏ.. bỏ trốn.. Nhanh.." Đường Hân sức lực cạn kiệt, cổ họng cô đau rát thốt ra từng lời yếu ớt.

"Chết thật! Cậu mau gọi điện cho cậu chủ, tôi dìu Đường Hân tới chỗ vú Đường." Tên đỡ cô nói với tên còn lại, còn anh ta thì hai tay bế Đường Hân lên chạy ra khỏi tầng hầm.

Tên kia nhanh gọi cho Lâm Tạ Phong, khi đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh ta liền hấp tấp nói:

"Cậu.. Cậu chủ.. Yến Nhi.. Cô ta bỏ trốn rồi ạ!"

"Cái gì? Các cậu canh giữ kiểu gì vậy? Thật là một lũ vô dụng.. Mau cho người tìm cô ta nhanh!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 87

[HIDE-THANKS]"Cái gì? Các cậu canh giữ kiểu gì vậy? Thật là một lũ vô dụng.. Mau cho người tìm cô ta nhanh!"

"Dạ.. Tôi đi ngay!"

Lâm Tạ Phong từ đầu dây bên kia, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng thì lại nghe được tin tức không tốt này. Chiếc điện thoại bị anh siết chặt, quăng mạnh xuống mặt bàn khiến nó bị vỡ màn hình, ánh mắt giận dữ hung ác đỏ rực.

Yến Nhi trốn thoát! Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này mà hãm hại Tư Linh!

Mẹ kiếp! Anh phải nhanh bắt cô ta lại, lần này mà bắt được anh sẽ tăng cường canh giữ chặt hơn!

* * *

Lâm gia.

Tất cả các bảo vệ đang ra sức tìm kiếm Yến Nhi. Tên vệ sĩ canh giữ tầng hầm lúc nãy, anh ta bế Đường Hân chạy sộc thẳng vào phòng mà không kịp gõ cửa. Hai tay đặt nhẹ nhàng cô nằm trên giường, miệng gọi lớn:

"Vú Đường!"

"Đường Hân sao vậy?" Vú Đường từ trong bếp, bà đang dọn dẹp thì nghe tiếng gọi liền chạy vào phòng, nhìn Đường Hân khuôn mặt tái mét nhăn nhó, tay ôm lấy bả vai thì lo lắng hỏi.

"Tôi không biết? Cô ấy bị Yến Nhi nhốt trong tầng hầm.. Hình như vai cô ấy bị trật.."

"Trật sao?"

Vú Đường vội lấy cái hộp y tế để trong tủ đi lại ngồi bên cạnh Đường Hân. Bả lấy trong đó ra một bình rượu thuốc, thoa lên bả vai của cô.

"Cậu mau đi gọi bác sĩ Tần đi!"

Tên vệ sĩ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Mười phút sau, Tần Hạo trên người áo blouse trắng, theo sau anh là hai y tá. Anh theo tên vệ sĩ đi vào phòng. Thấy Đường Hân nằm đau đớn trên giường, bả vai bầm tím.

"Cô ấy bị trật khớp vai rồi. Tôi sẽ nắn lại xương cho cô ấy.. Các người ra ngoài hết đi." Tần Hạo xem xét bả vai cho Đường Hân. Anh quay sang nói với vú Đường và tên vệ sĩ.

Bọn họ liền nghe theo nhanh đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Tên vệ sĩ cũng theo lệnh anh đi tìm kiếm Yến Nhi, chỉ còn lại vú Đường đứng ngoài cửa trông chờ tình hình. Bà đi vào phòng bếp dọn dẹp cũng không quên ngó nhìn trong phòng.

Một tiếng sau, Tần Hạo mở cửa ra ngoài, vú Đường bỏ hết đống giẻ lau trên tay, bà chạy lại hỏi:

"Đường Hân sao rồi bác sĩ Tần?"

"Cô ấy chỉ bị trật khớp vai thôi, tôi đã băng bó cố định lại rồi. Hạn chế di chuyển và vận động mạnh, cô ấy cần phải nghỉ ngơi hai tháng để hồi phục hoàn toàn, trong thời gian đó mỗi tuần nên đến bệnh viện để thăm khám."

"Dạ tôi biết rồi bác sĩ."

Tần Hạo cúi chào vú Đường liền rời đi. Vú Đường cũng cúi đáp lại, bà đi vào phòng, lấy trong tủ ra một bộ đồ bộ thay cho Đường Hân. Từng hành động chậm chạp kĩ lưỡng sợ động đến vết thương của cô.

"Bà ơi!" Đường Hân một tay chống cơ thể ngồi dậy, lưng dựa vào gối.

"Cháu sao rồi? Đỡ hơn chưa?" Vú Đường đưa tay vuốt đi loạng tóc vướng trên mặt Đường Hân, bà lo lắng hỏi.

"Dạ đỡ rồi ạ."

"Có chuyện gì xảy ra với cháu?"

"Trưa nay cháu bưng thức ăn cho Yến Nhi, bất cẩn bị cô ta đánh vào gáy nên ngất xỉu. Đến khi cháu tỉnh lại thì phát hiện cô ta đã bỏ trốn, cháu cố đập cửa kêu cứu nhưng không ai nghe thấy. Lúc đó cháu phát hiện có một cây búa sắt lớn nên cố sức nâng nó lên đập cửa, cây búa quá nặng nên không may cháu bị trật khớp vai."

"Yến Nhi bỏ trốn rồi sao? Sao có thể.." Vú Đường rất bất ngờ, bà không dám tin hỏi lại Đường Hân thêm một lần nữa.

"Phải cô ta ngụy trang là cháu ra ngoài nên không ai nghi ngờ.. À đúng rồi bà có số của tiểu thư mà đúng không?"

"Có."

"Mau gọi cho tiểu thư, cháu phải báo cho chị ấy biết Yến Nhi bỏ trốn rồi để chị ấy đề phòng." Đường Hân vội vàng nói, cô chồm người lên trước mặc bả vai đang bị thương.

"Ờ điện thoại bà để trong bếp, đợi bà đi lấy." Vú Đường lật đật đi vào bếp, già cả rồi nên trí nhớ bà không được tốt lắm, vú Đường quên mất bà đã để điện thoại ở đâu, mãi mười phút sau bà mới tìm ra điện thoại để ở trên đầu tủ đựng chén đĩa. Vú Đường cầm lấy điện thoại, tay mở sẵn mã khóa rồi chạy vào phòng đưa cho Đường Hân.

Đường Hân nhìn ngó xung quanh, khi thấy vú Đường cô liền đưa tay đòi điện thoại. Nhận được điện thoại, cô vui mừng lần mò trong danh bạ tên của cô, nhấn vào biểu tượng gọi. Bên kia đã vang lên tiếng: "Tút.. Tút.. Tút." bắt nối tín hiệu thành công nhưng mãi vẫn không có ai bắt máy. Cô không bỏ cuộc gọi lại một lần nữa, đáp lại vẫn là tiếng: "Tút.. Tút.. Tút.." kéo dài đến khi nó tự tắt. Đến lần thứ ba vẫn là tiếng: "Tút.. Tút.." nhưng may thay phút cuối cùng cô đã nghe được bên đầu dây kia bắt máy:

"A lô Đường Hân! Xin lỗi chị đang có cuộc họp không tiện bắt máy. Em gọi chị có gì không?"

"Tiểu thư.. Tiểu thư.. Yến Nhi cô ta trốn thoát rồi.. Em sợ cô ta sẽ hãm hại chị nên báo cho chị biết để chị đề phòng."

"Yến Nhi, cô ta trốn thoát rồi à? Chuyện gì xảy ra?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 88

[HIDE-THANKS]"Yến Nhi, cô ta trốn thoát rồi à? Chuyện gì xảy ra?"

Đường Hân cũng lấy làm ngạc nhiên, dường như cô nghe được giọng nói của tiểu thư không có gì là kinh ngạc mà lại bĩnh tĩnh đến đáng sợ.

"Lỗi do em.. Do em bất cẩn nên.." Đường Hân kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tư Linh nghe.

"Rồi vai em có sao không?" Lúc này giọng nói tiểu thư có chút phần lo lắng, Đường Hân biết được cảm thấy trong lòng ấm áp, mọi đau đớn dường như tan biến.

"Em không sao chỉ bị trật khớp. Bác sĩ Tần đã băng bó cho em rồi."

"Vậy thì tốt, em ráng nghỉ ngơi. Khi nào rảnh chị sẽ tới thăm em."

"Thôi chị đừng tới, cậu chủ sẽ phát hiện ra đó. Mắc công chị bị bắt lại nữa."

"Nhưng chị không yên tâm.."

"Chị yên tâm đi, em sẽ ráng tịnh dưỡng đến khi hồi phục. Lúc đó em sẽ tới gặp chị.."

"Được vậy em nghỉ ngơi, đừng làm việc nặng nhọc đấy."

"Dạ giờ em cúp máy nha." Đường Hân nói xong liền cúp máy, tránh cho người khác nghi ngờ. Cô nằm lại trên giường nhắm mắt ngủ, còn vú Đường thì đi vào bếp làm tiếp phần việc còn dang dở.

* * *

Tư Linh sau khi cúp máy, cô quay trở lại phòng họp. Trong lúc mọi người đang mải đề ra phương án thì cô lại mơ màng không tập trung. Tuy bề ngoài cô làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm cô lo lắng đủ điều, nhất là Ly Ly. Cô không thể đoán được tâm kế của ả, liệu ả có nhắm đến con bé để đối phó với anh không?

"Chủ tịch! Chủ tịch!" Thư ký gọi cô nhưng cô không trả lời, cô ấy đưa tay quơ quơ trước mặt cô vẫn không động tĩnh.

"Chủ tịch!" Thư ký đẩy mạnh cô một cái. Cô giật mình thức tỉnh, mắt ngơ ngác nhìn mọi người, miệng nói lắp bắp:

"Ơ.. À.. Mọi người nói đến đâu rồi?"

"Chủ tịch! Cô sao vậy? Cô không được khỏe à?" Thư ký ngồi bên cạnh cô lo lắng hỏi thăm. Nhìn khuôn mặt cô kém sắc không có sức sống, đầu óc thẫn thờ không tập trung.

"Không.. Không sao? Mọi người cứ tiếp tục đi." Cô lắc đầu, hơi thở hít sâu cố tập trung cho xong cuộc họp.

Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người ai đều đi làm việc của mình, chỉ còn cô và thư ký ở lại. Cô thở dài nhắm mắt dựa ra sau ghế, hai ngón tay day day vùng da giữa hai hàng lông mày. Cô thư ký không yên tâm, hỏi thăm cô thêm một lần nữa:

"Chủ tịch! Cô không sao chứ? Nếu không khoẻ cô đi nghỉ đi, tôi sẽ giải quyết hết công việc ở công ty."

"Tôi không sao đâu! Hôm nay có hẹn với bên TP đúng không?"

"Thưa chủ tịch chúng ta có hẹn lúc bốn giờ."

"Được rồi!" Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, theo sau là thư ký.

Cuộc hẹn với bên TP đã xong cũng gần sáu giờ. Cô đưa tay cố định phần ót ê ẩm, đầu xoay qua xoay lại. Đến giờ cô phải đón Ly Ly rồi, cô liền ra khỏi phòng đi nhanh tới chiếc xe đậu. Cô vừa mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chưa kịp đóng cửa lại thì ở đâu quăng tới một hộp giấy màu trắng. Một bóng đen lướt qua rất nhanh, người đó chùm kín từ đầu tới cuối nhưng thân hình to cao chắc là một người đàn ông.

"Ai?" Cô cầm theo hộp giấy bước nhanh ra khỏi xe, mắt đảo xung quanh cảnh giác tìm kiếm, không một sợ hãi nào hô to.

"Là ai? Có giỏi ra đây đi!"

"Đừng có trốn! Tôi báo cảnh sát đấy!"

"..."

Không ai trả lời, cô vẫn nghi hoặc nhìn xung quanh thêm lần nữa, khi không phát hiện ra gì nữa đành quay trở lại ngồi vào xe. Cô nghi hoặc nhìn chiếc hộp, tay từ từ mở hộp giấy ra, bên trong là một lá thư, trong đó viết:

"Tư Linh lâu quá không gặp, tao Yến Nhi nè. Tao có một trò chơi cho mày, nếu mày giỏi ó thì nhanh chạy tới trường trước khi.. Đạn súng tỉa của tao nhắm trúng con mày.. Ha.. Ha.. Tao đang chờ xem cảnh đó lắm rồi.. Nhanh lên nào Tư Linh."

Ly Ly!

"Không! Ly Ly!" Cô kinh sợ mở trừng mắt la lớn, tay bất chấp điều khiển vô lăng chạy ra khỏi bãi đậu xe. Chiếc xe cô phóng nhanh với tốc độ ánh sáng, vượt qua hàng chục đèn đỏ suýt tông vào các xe tải lớn. Tay cô toát mồ hôi lạnh, cả người run cầm cập, tròng mắt ươn ướt.

"Ly Ly! Đợi mẹ.. Ly Ly!" Cô vừa lái miệng vừa lẩm bẩm.

"Nhanh.. Nhanh bắt máy đi!" Cô gấp gáp gọi cho anh hai.

Đầu dây kia vừa bắt máy, cô không để Lợi Tư Vũ kịp trả lời, hét lớn:

"Anh hai, Yến Nhi bỏ trốn rồi! Cô ta đang ở trường của Ly Ly, anh mau tới chỗ con bé.. Nhanh lên!"

"Được.. Được.." Đầu dây bên hiện rõ sự gấp gáp, vội cúp máy.

Nhanh.. Nhanh.. Phải tới kịp!

Con ơi! Đợi mẹ!

Cô thắng gấp trước cổng, bánh xe ma sát mạnh vang lên tiếng kêu chói tai. Cô nhanh bước xuống xe, tìm kiếm trong rừng người hình bóng nhỏ bé quen thuộc. Cô đi vào khắp các ngóc ngách phòng học vẫn không tìm thấy, miệng không kêu:

"Ly Ly!"

"Ly Ly! Con đâu rồi?"

"Mau trả lời mami."

Ra tới chỗ xích đu thì cô khựng lại, miệng hô lớn:

"LY LY!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 17 Tìm chủ đề
Chương 89

[HIDE-THANKS]"LY LY!"

"Mami!" Ly Ly đang ngồi đung đưa trên xích đu, cô bé vừa nghe tiếng kêu theo bản năng quay lại. Nhìn thấy cô, Ly Ly vui mừng nhảy khỏi xích đu chạy lại, hai tay dang rộng.

Hai hàng nước mắt cô như ứa ra, trong lòng lo lắng phần nào nhẹ nhõm khi thấy cô bé không sao. Cô chạy lại, hai tay ôm lấy Ly Ly.

"Con không sao chứ?" Cô không yên tâm hỏi, tay không ngừng kiểm tra khắp người Ly Ly. Thấy cô bé vẫn an toàn cô lập tức thở phào.

"Con có sao đâu Mami! Mami sao vậy?" Ly Ly thấy hai bên thái dương của cô chảy những giọt mồ hôi hột, khuôn mặt tái mét liền giơ bàn tay nhỏ nhắn lau đi.

"Không có gì! Con không sao là tốt rồi."

Reng.. Reng.. Reng..

Lúc này điện thoại cô reo lên, cô mở màn hình xuất hiện một dãy số lạ.

"A lô.." Lần thứ nhất cô nhận lại là sự im lặng.

"A lô! Ai ở đầu dây bên kia vậy?" Cô không kiên nhẫn trả lời thêm một lần nữa, đáp lại cô vẫn là sự im lặng.

Đến khi cô định cúp máy thì đầu dây bên kia mới trả lời. Giọng nói là một người phụ nữ rất quen thuộc, đây là giọng nói mà cô không muốn nghe nhất.

"Chào Tư Linh!"

"Yến Nhi! Cô muốn gì?" Cô lập tức gằn giọng thể hiện sự khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt.

"Sao vậy? Cô sợ à? Tôi chỉ là muốn đùa với cô một chút thôi mà!" Cô ả bên kia khoái chí cười lớn, giọng nói giễu cợt.

"Cô điên rồi! Đây không phải chuyện cô thể đem ra đùa giỡn!"

"Sao không được? Chẵng phải rất vui sao?"

"Cô điên rồi! Tôi cảnh cáo cô không được đụng đến Ly Ly nếu không tôi sẽ không tha cho cô!"

"Để tôi xem cô sẽ bảo vệ những người quan trọng nhất với cô như thế nào? Thẩm Tư Linh! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.. Ha.. Ha.." Giọng nói ả phẫn nộ ghim sâu vào tâm trí cô.

"Đồ thần kinh!" Cô chửi ả một câu rồi nhanh chóng cúp máy. Lập tức bế Ly Ly lên xe.

Trên xe cô không ngừng căn dặn cô bé đủ điều:

"Ly Ly sau này có người lạ con không được nói chuyện, tuyệt đối tránh xa ra. Con phải ở cùng cô giáo đến khi mami đến, được không?"

"Dạ! Mami sao vậy?" Hôm nay cô hành động rất lạ. Ly Ly khó hiểu hỏi thêm một lần nữa.

"Chuyện phức tạp lắm, con không hiểu đâu! Cứ làm theo lời mami dặn, nhớ chưa?" Cô đưa tay chải gọn lại tóc cho Ly Ly, mắt nhìn thẳng vào mắt cô bé. Ly Ly tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cô bé thấy được sâu trong ánh mắt của cô là sự lo lắng bất an, không hỏi nữa mà gật đầu nghe lời.

Cô mỉm cười hài lòng với câu trả lời nhận được, một tay tập trung vào lái xe, tay còn lại cầm lấy tai nghe bluetooth gắn vào tai. Điện thoại gọi đến một cái tên quen thuộc, tín hiệu truyền đến. Đầu dây bên kia bắt máy.

"Hắc Tiệp! Em là Tư Linh!"

"Em gọi anh có gì không?"

"Bên anh ai là người thân thủ giỏi nhất? Em muốn mượn mười người!"

"Sao? Có chuyện gì à?"

"Chắc anh biết vụ Yến Nhi bỏ trốn rồi chứ?"

"Phải! Anh vừa mới biết.. Cô ta tìm em à?"

"Ừm.. Cô ta đang nhắm đến Ly Ly để đe dọa em. Em muốn mượn người bên anh để bảo vệ con em."

"Được.. Anh sẽ cử người giám sát Ly Ly an toàn. Đồng thời cử người canh giữ Lợi gia, cô ta đang nhằm vào em nên có thể tìm em bất cứ lúc nào."

"Em cảm ơn."

"Bây giờ em mau đưa Ly Ly về Lợi gia đi. Anh và Tạ Phong sẽ qua đó ngay."

"Được."

Cô cúp máy, chân đạp ga phóng nhanh về Lợi gia với tốc độ ánh sáng.

* * *

Sau khi Hắc Tiệp cúp máy. Lâm Tạ Phong liền chạy lại nắm chặt lấy vai anh, hỏi:

"Cô ấy nói gì?"

"Yến Nhi đang nhắm tới Ly Ly rồi! Con bé đang gặp nguy hiểm!"

"Chết tiệt, cô ta dám!" Anh buông vai Hắc Tiệp, tay nắm chặt đấm mạnh vào tường khiến nó nứt ra một mảng lớn, tay anh đồng thời cũng bị thương chảy máu.

"Cô ta đã bị cậu hại cho thê thảm, có gì mà cô ta không dám! Đặc biệt Tư Linh chính là nguyên nhân!" Tần Hạo đứng dậy đi lại mở hộp thuốc y tế đặt trong phòng, lấy ra một gói băng và một lọ thuốc sát trùng đi lại bên cạnh Lâm Tạ Phong. Anh ta kéo tay anh lại sát trùng và băng bó. Còn bổ thêm một câu:

"Tay mà để lại sẹo xấu lắm, Tư Linh không thích đâu!"

"Nói nhiều! Cậu lo mà băng bó đi!" Anh quay qua trừng mắt tức giận.

Trong lúc này Hắc Tiệp quay lại nói với một đàn em thân cận đứng ngay cửa:

"Cậu cho ba mươi người đến Lợi gia!"

"Dạ lão đại!" Đàn em tuân lệnh lập tức rời đi.

"Giờ chúng ta lập tức qua Lợi gia!" Đợi Tần Hạo vừa băng bó xong vết thương, anh liền với lấy áo vest lật đật đi trước, Hắc Tiệp và Tần Hạo cũng theo sau.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back