Hai năm trước..
"Giọng anh.. Nó không nghe lời anh nữa rồi. Nhưng chắc chỉ là tạm thời thôi." Nguyên nói vậy, buổi tối hôm ấy giọng khàn đặc. Cẩm Tú không đáp, cô chỉ ngồi bên, nhìn bàn tay anh gõ liên tục vào mặt bàn gỗ, ánh mắt chòng chọc vào màn hình laptop.
Những ngày đầu tưởng chỉ là tạm thời. Anh nghỉ diễn, nghỉ hát, nằm trên ghế sofa, đôi lúc bực bội, đập mạnh chiếc gối xuống sàn. Cẩm Tú đem nước gừng nóng, nấu cháo loãng, nấu cả những bữa canh gà mà mẹ cô chỉ cách qua điện thoại. Nhưng anh ăn trong lặng im, đôi khi bỏ thừa nửa bát. Căn phòng nhỏ bỗng ngập đầy sự im lặng, khác hẳn những ngày có tiếng guitar, tiếng hát vang vọng. Những cuốn sổ ghi lời bài hát bị đẩy sang một bên, nhường chỗ cho vài cuốn sách về tài chính cơ bản mà Nguyên mang về, nói rằng: "Đọc chơi cho khuây khỏa."
Một đêm, Nguyên thức trắng, mặt hốc hác vì mất giọng và thất vọng. Trong lúc tuyệt vọng, anh lướt internet và vô tình xem một video phân tích tài chính từ người bạn cũ: Một anh chàng từng hát chung quán nhưng giờ đã chuyển sang làm môi giới chứng khoán. Video ấy nói về cách kiếm tiền từ thị trường, với những con số nhảy múa và lời hứa về sự ổn định. Sáng hôm sau, anh kể với Cẩm Tú bằng giọng còn yếu ớt: "Em biết không, thằng bạn anh bảo, giờ ai cũng chơi chứng khoán. Nó kiếm được bộn tiền mà không cần hát hò gì cả, chỉ cần miệng lưỡi khéo léo là được." Đó là lần đầu tiên cô thấy mắt anh sáng lên sau bao ngày u ám.
Anh bắt đầu dậy sớm, không phải để tập hát, mà để kiểm tra thị trường, đọc báo cáo tài chính. Những cuộc gọi kéo dài, những tin nhắn dồn dập, những trang giấy đầy ghi chú về cổ phiếu. Anh kể về việc mua được mã này, bán được mã kia, lãi gấp hai, gấp ba. Cẩm Tú ngồi nghe, gượng gạo mỉm cười, dù trong lòng trống rỗng. Cô không biết gì về những con số ấy. Thứ cô nhớ là đôi mắt anh từng nhắm lại khi hát một đoạn cao trào, hay cái cách anh cầm micro bằng cả hai tay, truyền hết tâm hồn vào khán giả.
Giờ đây, tất cả được thay bằng cây bút bi và sổ tay tài chính. Và rồi, khi anh kiếm được số tiền đầu tiên từ chứng khoán: Một khoản nhỏ nhưng đủ để mua chiếc điện thoại mới, anh ôm chặt lấy cô, phấn khích: "Em xem này! Chỉ trong một ngày, anh kiếm được nhiều hơn cả tháng đi hát! Giọng hát có thể bỏ anh, nhưng trí não thì không. Anh cần con đường mình làm chủ được, Tú ơi. Anh không muốn thất bại, nhất là khi ba mẹ cứ gọi hỏi, so sánh với thằng em họ giờ làm giám đốc."
Một hôm, anh đưa cô đi ăn mừng ở quán lẩu. "Anh trúng lớn rồi, Tú ạ." Ánh mắt anh sáng hơn bao giờ hết. Cô gật đầu, mỉm cười, nhưng trong lòng là một nỗi bất an khó gọi tên. Tiếng ồn ào của quán ăn, tiếng cụng ly leng keng, không sao thay thế được những tràng pháo tay ở quán acoustic năm nào.
Vài tháng sau, anh khoác lên người sơ mi trắng, quần tây gọn ghẽ, buộc cà vạt chỉnh tề. Cẩm Tú lặng người nhìn, nhớ đến chàng trai từng mặc áo phông đen, ôm guitar đứng trên sân khấu. Giờ đây, trước mặt cô là một nhân viên văn phòng đầy tham vọng. Anh nói: "Anh vào
VPS rồi, môi giới. Có lộ trình, có thu nhập. Anh không thể quay lại sân khấu được nữa. Nhưng không sao, tương lai phía trước vẫn rực rỡ. Âm nhạc đã cho anh rất nhiều, nhưng nó không thể cho anh sự an tâm. Anh không muốn sống một cuộc đời bấp bênh nữa. Giờ anh mới hiểu, thành công thực sự phải đo bằng thứ khác: Bằng tiền, bằng hàng nghìn người theo dõi trên mạng, bằng những bình luận khen ngợi, chứ không phải vài chục tiếng vỗ tay trong quán nhỏ."
Cẩm Tú im lặng. Trong tim cô, một cánh cửa khép dần, dù cô chưa kịp nhận ra.
Buổi tối, khi cô trở về từ quán acoustic, tiếng đàn trên tay còn vang vọng, thì phòng khách đã sáng trưng ánh đèn. Anh ngồi trước màn hình, những biểu đồ phân tích tài chính, vừa gõ vừa nói chuyện qua tai nghe. Cô đặt túi xách xuống, khẽ cất giọng: "Em về rồi." Không một cái ngoảnh đầu, một cử chỉ tay vội vã bảo cô đừng làm phiền. Cô đi vào bếp, lấy cốc nước, rồi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, bỗng thấy khoảng cách xa hơn cả hàng nghìn dặm. Chiếc guitar từng nằm ở góc phòng giờ bị đẩy vào tủ, thay vào đó là bàn làm việc với màn hình máy tính to và các thiết bị livestream mới mua.
Ngày trước, họ từng cùng nhau chơi những bản nhạc trữ tình vào lúc khuya muộn, khi cả thành phố chìm trong yên tĩnh. Giờ, cô chỉ còn chơi một mình. Tiếng đàn vang lên, nhưng không còn giọng hát nào hòa theo. Cô ngồi trước cây đàn, nhìn ánh đèn từ phòng anh hắt ra khe cửa, một màu sắc lạnh lẽo, và tự hỏi: Phải chăng tình yêu có hạn sử dụng giống giọng hát của anh?
Căn phòng khách từng là nơi họ cùng xem phim giờ trở thành phòng làm việc. Cẩm Tú có lúc bước ngang qua, thấy anh đang nói về chỉ số VN-Index, về dòng tiền, về chiến lược đầu tư. Giọng nói của anh vang vang, dõng dạc, cuốn hút như trong buổi biểu diễn, nhưng khán giả giờ là các nhà đầu tư. "Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta phân tích.." Câu mở đầu ấy vang lên, lặp lại thành điệp khúc quen thuộc.
Đôi khi, cô muốn chen vào, muốn bảo anh dừng lại, muốn rủ anh đi bộ trong công viên như xưa. Nhưng ánh mắt tập trung của anh, bàn tay liên tục gõ trên bàn phím, đã khiến cô nuốt ngược những lời muốn nói. Cô sợ mình sẽ trở thành một kẻ cắt ngang, một người ngoài. Vậy là cô chọn im lặng.
Có một lần, Cẩm Tú thử đánh thức ký ức cũ. Cô mặc chiếc váy trắng anh từng khen, buộc tóc kiểu ngày đầu gặp gỡ, rồi ngồi vào piano, chơi khúc dạo đầu của "Bông Hồng Thủy Tinh". Tiếng đàn vang lên, mềm mại, tràn ngập căn hộ. Nhưng cánh cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt. Anh không bước ra. Khi cô dừng tay, im lặng lại tràn ngập.
Mỗi ngày, khoảng cách giữa họ dài thêm một chút. Anh đi họp sớm, về muộn, trên tay luôn là chiếc điện thoại đang bận rộn. Quả thực, Nguyên đã kiếm được nhiều tiền hơn xưa nhiều lần. Thỉnh thoảng, anh kể với cô về những khách hàng lớn, về chiến lược mới, về tấm bằng MBA mà anh đăng ký học. "Sau này, anh sẽ lên trưởng phòng, rồi cao hơn nữa." Anh nói với niềm tự tin rạng rỡ. Cô mỉm cười, cố giấu tiếng thở dài. Bởi điều cô muốn nghe, chưa bao giờ thay đổi: "Anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình."
Một tối, khi anh livestream, cô ngồi ngoài ban công, nhìn xuống thành phố ngập ánh đèn. Âm nhạc trong tai nghe của cô trộn lẫn với tiếng nói của anh vọng ra từ trong nhà. Hai thế giới song song, chạm vào nhau nhưng không bao giờ nhập lại. Cô ngửa đầu, thấy bầu trời Sài Gòn tối đặc, không có một vì sao. Lúc đó, cô hiểu: Nguyên không chỉ đã rời bỏ con đường âm nhạc, mà cũng đang rời xa cô, từng bước một.
Căn hộ vẫn vậy nhưng tất cả đã biến thành hai hành tinh riêng biệt. Và Cẩm Tú, trong cõi nhớ nhung vô định, đặt tay lên phím đàn, để lắng nghe nỗi buồn của mình ngân vang.
Bốn tháng trước..
"Anh thật sự không thể về Đà Lạt với em, dù chỉ một lần sao?" Giọng Cẩm Tú lẩy bẩy, từng chữ cứa dao vào chính mình.
Nguyên tháo tai nghe, mắt vẫn dán vào màn hình laptop sáng rực biểu đồ xanh đỏ. Hàng nghìn người đang theo dõi buổi livestream phân tích cổ phiếu và thị trường của anh. Nguyên tắt mic, nhăn mặt, hạ thấp giọng: "Em biết mà, anh bận. Anh không thể bỏ ngang giữa chừng để về quê chỉ vì một buổi gặp gỡ hình thức."
"Đó không phải hình thức, đó là gia đình em!" Cẩm Tú siết chặt nắm tay, cảm giác trái tim mình chao đảo. "Mẹ em đã nhiều lần hỏi, mẹ biết em đang sống chung với bạn trai, em không thể cứ lảng tránh mãi. Em đâu đòi hỏi gì ngoài việc anh đi cùng, chỉ một chuyến thôi."
Nguyên khẽ thở dài, tay lướt chuột chuyển tab, miệng nói máy móc: "Anh đã giải thích rồi, sự nghiệp anh chưa ổn định. Bây giờ mà dính đến chuyện hôn nhân, con cái thì coi như tự chặn đường thăng tiến. Em phải hiểu chứ?"
"Hôn nhân, con cái thì liên quan gì đến thăng tiến. Anh không yêu em sao?"
Nguyên im lặng. Cẩm Tú im lặng. Trong thoáng chốc, không gian yên tĩnh nhấn chìm cô.
"Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của em không?" Cuối cùng, cô buông ra câu hỏi mà chính mình đã giữ quá lâu.
Nguyên quay sang, ánh mắt thoáng chút bực dọc. "Tú, đừng trẻ con. Anh thương em, và hiểu em muốn gì, nhưng lúc này anh không thể buông xuôi mọi thứ được. Hãy tin anh, vì tương lai của chúng ta. Thế giới này đâu chỉ có tình yêu. Em hiểu mà, phải không?"
Cẩm Tú nghe từ "trẻ con", tim liền thắt lại. Cô đứng lặng, ngón tay vô thức siết vào quai vali đã đặt cạnh cửa từ chiều. Những ngày qua, ý định rời đi ám ảnh cô, và giờ phút này, tất cả đẩy đến đỉnh điểm.
Cô kéo mạnh vali lên, tiếng bánh xe nghiến vào nền gạch lạnh lẽo. Nguyên thoáng sững lại, ngước nhìn.
"Em.. Định làm gì?"
"Em về Đà Lạt. Anh cứ tiếp tục livestream và kiếm tiền đi." Giọng cô dửng dưng nhưng mắt đỏ hoe.
Nguyên vội vàng nhấn nút tạm dừng phát trực tiếp. Ánh đèn từ màn hình phản chiếu gương mặt anh, một bên sáng một bên tối. "Đợi đã. Em bình tĩnh. Em về rồi thì khi nào quay lại?"
Cẩm Tú cười nhạt. "Nếu anh còn nhớ, ngày 2/6 là sinh nhật em. Em sẽ chờ. Nếu hôm đó anh xuất hiện ở Đà Lạt, chúng ta sẽ bắt đầu lại. Nếu không.. Thì coi như kết thúc."
Bất chợt, căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tim cô thổn thức trong lồng ngực. Chỉ còn tiếng quạt tản nhiệt của laptop rít lên khô khốc.
Nguyên chống tay lên trán, rồi bỏ tai nghe xuống bàn. Anh không hề bước lại gần, không níu giữ, chỉ thở dài: "Tú, em lại đặt điều kiện. Lần nào cãi nhau em cũng thế. Em biết anh không thể bỏ hết để chạy theo em. Tình yêu đâu phải trò chơi mà tính thắng thua."
"Đúng." Cẩm Tú gật đầu, mắt nhòa đi. "Tình yêu không phải trò đùa, nên em phải làm vậy. Anh chọn gì: Em hay sự nghiệp?"
Nguyên định nói thêm, nhưng điện thoại rung liên tục. Hàng chục tin nhắn của học viên, của khách hàng đầu tư hiện lên màn hình. Anh cau mày, nhấn trả lời vội vàng vài câu. Cẩm Tú đứng nhìn, lòng lạnh buốt. Lúc đó, cô hiểu mình đã thất bại.
Cô kéo vali ra cửa. Tiếng lạch cạch vang vọng khắp hành lang dài.
"Em đi thật sao?" Tiếng Nguyên gọi vọng theo, nhưng vẫn vương vất vẻ hờ hững.
Cẩm Tú không quay lại, chỉ ném một câu cuối: "Nếu anh còn yêu em, hãy đến Đà Lạt. Em sẽ chờ. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Cửa thang máy khép lại, cắt ngang ánh nhìn của anh.
Chuyến xe khách buổi đêm rời bến, đưa cô ra khỏi Sài Gòn. Bên ngoài, những tòa nhà cao tầng trôi qua trong ánh đèn loang loáng. Bên trong, Cẩm Tú tựa đầu vào cửa kính lạnh buốt, mắt dõi theo thành phố mà tám năm nay cô coi là nhà. Tim cô xé đôi: Một nửa mong anh xuất hiện ở sinh nhật, nửa còn lại biết hy vọng chỉ ảo ảnh.
Hình ảnh Nguyên trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh hắt lên gương mặt lạnh lùng, bám riết lấy cô. Cô tự hỏi: Anh có từng còn là chàng trai hát "Bông Hồng Thủy Tinh" ngày nào, hay tất cả đã bị chôn vùi dưới những con số, biểu đồ, tham vọng?
Cẩm Tú nhắm mắt, nhưng ký ức ùa về dữ dội: Những lần cãi vã trước đây, cô hờn dỗi bỏ đi rồi lại quay về, và lần nào anh cũng nhắn tin, gọi điện, đến tận nơi xin lỗi. Nhưng lần này khác. Lần này, anh chỉ khuyên cô "nghỉ ngơi cho bình tĩnh", rồi quay lại.. Livestream.
Chỉ vậy thôi sao?
Xe dừng ở trạm nghỉ, hành khách xuống mua nước, hút thuốc, đi vệ sinh. Cẩm Tú nằm yên trên xe. Ánh đèn từ cửa hàng chiếu qua cửa kính, khiến bóng cô càng trở nên cô độc. Cô lấy điện thoại ra. Không một tin nhắn nào từ Nguyên. Màn hình chỉ sáng lên rồi tối đi.
Một khoảng trống mênh mông mở ra trong lòng. Cô tự hỏi: Liệu tất cả ba năm qua có ý nghĩa gì với anh, hay chỉ là một chặng đường tạm thời?
Xe chuyển bánh, tiến về phía cao nguyên. Gió đêm rít bên ngoài. Trong xe, hơi lạnh khiến cô co người lại. Cẩm Tú kéo chiếc khăn quàng sát cổ. Đôi mắt mở to, không rơi được giọt nước mắt nào nữa.
Khi đến Đà Lạt, trời vừa tảng sáng. Màn sương phủ kín những con dốc, ngọn đèn đường vàng nhạt vẫn chưa tắt hẳn. Cẩm Tú đứng trước cổng ngôi nhà phủ hoa ti gôn, lòng nặng trĩu. Mẹ cô mở cửa, vừa bất ngờ vừa lo lắng. Cẩm Tú ôm chặt lấy mẹ, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô không kìm được, khóc nức nở.
Lúc đó, cô hiểu rằng: Cuộc thử thách mà cô đặt ra, không chỉ dành cho Nguyên, mà còn dành cho chính mình.
Tối hôm ấy, Nguyên lại xuất hiện trên YouTube, với áo sơ mi trắng, nụ cười rạng rỡ, đang nói về "chiến lược đầu tư trong quý III". Trong căn phòng sáng đèn, anh không nhắc đến việc người yêu mình vừa rời đi, không một dấu hiệu cho thấy cuộc đời anh có thay đổi.
Trong khi đó, tại Đà Lạt, Cẩm Tú ngồi một mình trước cây đàn piano đã im lìm nhiều năm. Ngón tay lẩy bẩy chạm phím trắng. Âm thanh bật ra, yếu ớt như chính trái tim cô.
Cẩm Tú biết mình đã tự dồn vào ngõ cụt, nhưng không thể ngừng chờ đợi. Cô hiểu: Từ lúc kéo vali rời căn hộ, tình yêu đã lặng im. Cái khoảnh khắc ngày 2/6 trôi qua, chiếc bánh kem cô cặm cụi làm với mẹ vẫn nằm nguyên trên bàn gỗ trong phòng khách, ngọn nến cắm sẵn run rẩy chờ một bàn tay khác thắp lên. Cô ngồi đó, nhìn đồng hồ nhích dần về nửa đêm, lòng nửa mong, nửa giận. Nhưng chỉ có tiếng chó sủa xa xa vọng lại, và tiếng mẹ khe khẽ thở dài.
Ngày ấy qua đi, để lại một khoảng trống kéo dài vô tận. Hai tuần sau, Lan, bạn thân của cô và Nguyên, gọi điện, ngập ngừng trước khi gửi cho cô bức ảnh. Tấm ảnh chụp ở Phú Quốc: Nguyên, trong chiếc sơ mi trắng giản dị, nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay ôm lấy một người phụ nữ khác. Nữ doanh nhân trẻ, gương mặt quen thuộc qua vài lần thấy trên livestream của anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh, họ thuộc về nhau. Sau lưng họ, biển xanh lấp lánh, bầu trời trong vắt, tất cả đều đẹp.
Ngón tay Cẩm Tú lẩy bẩy khi phóng to bức ảnh trên màn hình điện thoại. Cô chạm vào khuôn mặt ấy, vào nụ cười từng thuộc về mình, mà bây giờ tỏa sáng bên cạnh người khác. Một cơn đau buốt chạy dọc lồng ngực. Cô đặt điện thoại xuống bàn, bước ra hiên nhà, đứng bất động nhìn những cành hoa ti gôn hồng nhạt rũ xuống trước gió chiều. Lồng ngực cô nặng trĩu, tựa như ai đó lấy đi phần thịt da, bỏ lại hố sâu lạnh lẽo.
Từ hôm đó, cô sống trong giấc mộng du. Mỗi buổi sáng thức dậy trong căn phòng cũ, tấm rèm ren mỏng hắt ánh nắng vàng nhạt, cô chỉ muốn kéo chăn che kín mặt, tránh khỏi ánh sáng. Ngày nào mẹ cũng gọi cô dậy ăn sáng, để sẵn tô phở nóng, nhưng vị nước lèo dù ngọt đến mấy cũng trở nên nhạt nhẽo trong miệng cô. Mẹ nói nhiều, khuyên nhiều, ôm con gái vào lòng và bảo rằng: Thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại, khi tiếng bước chân bà mờ dần ngoài hành lang, Cẩm Tú lại ngồi bệt xuống sàn, gục đầu vào cây đàn piano đặt trong góc, để mặc lệ rơi ướt từng phím trắng.
Cây đàn ấy, từng chứng kiến cô lớn lên với niềm vui, giờ im lìm, câm lặng. Suốt nhiều tuần liền, nó không vang lên một giai điệu nào. Mỗi lần đi ngang qua, cô đều tránh nhìn, né ánh mắt người bạn cũ, kẻ hiểu rõ nỗi đau hơn ai hết. Có lúc cô muốn ngồi xuống, chơi một bản nhạc, nhưng bàn tay cứng đờ, trái tim nứt vỡ, không thể thả lỏng khi chạm phím đàn.
Đêm xuống, khi màn sương Đà Lạt phủ kín những con dốc, Cẩm Tú thường khoác áo len, lặng lẽ đi bộ quanh hồ Xuân Hương. Nước hồ đen thẫm phản chiếu ánh đèn đường, thi thoảng lay động khi có cơn gió lạnh thổi qua. Cô đi không mục đích, đôi giày phát ra tiếng lộp cộp đều đặn trên mặt đường ẩm ướt. Trong đầu, những hình ảnh cũ dồn về: Nụ cười của Nguyên khi cô nổi giận vì anh cố ý hát sai; tiếng cười vang trong căn hộ nhỏ khi cả hai làm cháy chiếc bánh; bàn tay anh đặt trên vai cô lúc họ cùng ngắm pháo hoa giao thừa. Mỗi hồi ức là mảnh thủy tinh sắc nhọn, lạnh lẽo.
Có lần, cô dừng lại bên lan can hồ, nhìn xuống làn nước, thấy khuôn mặt mình méo mó trong sóng gợn. Đôi mắt sưng húp, bọng mắt thâm quầng, mái tóc rối bời. Cô gần như không nhận ra mình nữa. Người con gái tươi tắn, tự tin đứng trên sân khấu, cùng cây đàn ngày nào, giờ đã biến mất, thay vào đó là một kẻ yếu đuối, quẩn quanh trong bóng tối của tình yêu.
Mẹ cô nhiều lần gõ cửa, mang cho cô ly sữa nóng, bảo: "Con gái à, hãy nghĩ rằng ông trời đã gỡ con ra khỏi một mối duyên không bền. Người đàn ông ấy không xứng." Cẩm Tú gật đầu, vâng dạ, nhưng tim mắc kẹt trong lồng vô hình. Cô tự trách mình: Chính sự bốc đồng, giận dỗi ngày hôm ấy đã khiến mọi thứ chấm dứt thật sự. Nếu cô không bỏ đi, nếu cô không đặt điều kiện vô lý, có lẽ Nguyên vẫn ở bên. Nhưng ngay sau đó, lý trí lại phản bác: Nếu anh thực sự yêu, lẽ nào lại dễ dàng để cô biến mất? Lẽ nào lại nhanh chóng tìm thấy vòng tay khác?
Những câu hỏi ấy xoáy sâu, xé rách tâm trí cô từng ngày. Cô bắt đầu mất ngủ, trằn trọc hàng giờ trên chiếc giường gỗ cũ. Khi mệt mỏi quá, cô thiếp đi, nhưng trong giấc mơ, hình ảnh Nguyên và người phụ nữ kia lại hiện lên, rạng rỡ bên nhau dưới ánh nắng biển. Cô bật dậy trong mồ hôi, tay run rẩy, tim đập dồn dập. Ban đêm trở thành cực hình, còn ban ngày chỉ là sự lặp lại vô nghĩa của mệt mỏi và trống rỗng.
Một buổi sáng mưa phùn, Cẩm Tú ngồi trong phòng khách, nhìn qua khung cửa kính ướt nước. Mẹ ngồi đối diện, cặm cụi đan áo len. Bà nhìn con gái, muốn nói điều gì đó nhưng rồi im lặng. Sợi len chạy qua từng mũi kim, đều đặn, nhẫn nại như chính thời gian. Cẩm Tú chợt nhận ra: Trong khi mình để trái tim tan nát mà buông xuôi tất cả, thì thế giới ngoài kia vẫn tiếp tục, từng ngày, từng giờ, không chờ đợi ai.
Nghĩ thế, cô bật dậy, bước về phía cây đàn. Những phím đàn phủ một lớp bụi mỏng. Cô đưa tay chạm nhẹ, âm thanh khô khốc vang lên. Cô ngồi xuống, thử đánh vài nốt, nhưng chỉ sau vài giây, lệ lăn dài, chảy xuống phím đàn, hòa vào âm thanh méo mó. Cô gục đầu vào cánh tay, toàn thân rùng mình. Cây đàn, từng là tiếng nói của tâm hồn, giờ hóa thành chứng nhân của nỗi cô đơn sâu thẳm.
Lúc đó, cô cảm thấy mình là bông hồng thủy tinh trong bài hát năm nào: Đẹp đẽ, mong manh, dễ nứt vỡ. Nguyên đã đi, mang theo phần rực rỡ nhất của tuổi trẻ. Còn lại chỉ là mảnh vỡ sắc lạnh, cứa vào lòng bàn tay mỗi khi cô cố gắng nhặt lại.
Đêm hôm ấy, khi màn sương giăng kín ngọn đồi và tiếng mưa rả rích, Cẩm Tú cuộn tròn trong chăn, ôm gối, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Cô biết mình chưa thể thoát khỏi bóng hình ấy. Nhưng trong tận cùng mệt mỏi, ý nghĩ mơ hồ lóe lên: Nỗi đau này rồi cũng qua, mọi bản nhạc đều có đoạn kết. Vấn đề chỉ là cô có đủ can đảm để chạm vào nốt nhạc cuối cùng hay không.
Hiện tại.
".. Để thời gian ta chia xa không phai nhòa
Để ngày mai ta sẽ mãi mãi không quên
Xin em hãy giữ kỷ niệm Bông hồng thủy tinh.."
(Lời bài hát Bông Hồng Thủy Tinh: Nhạc sĩ Trần Lập)
Âm thanh nốt cuối vừa dứt, những tràng pháo tay vang lên dồn dập, kéo dài không muốn kết thúc.