Trời tối, con chó nằm cuộn mình ngủ bên chiếc ghế đá trong công viên gần đó. Vài người đến gần, họ là những người bạn của Thiên. Dung ngồi xuống băng ghế, nói.
- Cũng khoảng hai tháng rồi ha! Ngày nào cô ta cũng đến quán cà phê đó ngồi suốt!
- Mấy người đi đi! Đừng làm phiền tôi! - Con chó hé mắt nhìn, bất ngờ lên tiếng.
- Sống kiếp chó suốt đời, anh cảm thấy đáng hay sao? - Một anh chàng lên tiếng.
- Tạo hóa đã ban cho anh một hình phạt thích đáng! Thật ngu ngốc khi làm chuyện như vậy! Anh đã trả một cái giá quá đắt chỉ để ở bên cạnh cô ta mấy chục ngày! Có đáng không? - Một anh chàng khác lại tiếp lời.
- Các người biết gì mà nói ngu ngốc với không ngu ngốc? - Con chó hỏi ngược lại họ.
- Thật đau đớn khi ký ức của anh thì vẫn còn trong khi cô ta rồi cũng sẽ như những người khác! Sẽ quên hết tất cả! - Dung nói.
- Mặc kệ! - Con chó nhắm mắt lại.
- Không hiểu sao cô ta lại may mắn như vậy! Có được hai người con trai yêu cô ta tha thiết! - Dung thở dài.
Một ngày, khi Ngọc Đài vừa vào ngồi trong quán như mọi khi. Ly cà phê vừa gọi còn chưa kịp uống, chợt cô nói.
- Kỳ lạ! Sao ngày nào mình cũng phải đến đây chi vậy không biết?
Ngọc Đài đứng lên đi về. Con chó nhìn theo bóng dáng cô bước ra khỏi quán và lên xe đi mất. Con chó biết kể từ hôm nay, cô sẽ không đến mỗi ngày để chờ Thiên nữa. Một hôm, trời mưa to. Ngọc Đài nằm ngẫm nghĩ trong phòng: "- Hãy sống thật ý nghĩa trọn cuộc đời nghe em!". Cô nhớ dường như câu nói đó đã từng nghe ở đâu nhưng không nhớ là ai đã nói. Có một quyển lưu bút dưới gối, chẳng biết cô đặt nó ở đó khi nào và ghi điều gì. Cô lật quyển lưu bút ra xem, toàn bộ đều là giấy trắng. Cô cảm thấy mình đã quên điều gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết là điều gì. Ba mẹ cô thì vẫn ở ngoài trông nom siêu thị chưa về. Có tiếng chó sủa rất to, cô kéo màn cửa sổ từ trong phòng mình từ tầng hai của biệt thự nhìn ra cổng. Thì ra là con chó trắng luôn ngồi nhìn cô suốt ở quán cà phê ấy. Nó thấy cô thì liền đứng hai chân lên chộp vào cổng vẫy đuôi sủa to hơn. Dưới cơn mưa ào ạt, toàn thân nó ướt sũng, hai mắt nó gần như không mở được vì mưa rơi vào mắt. Nó cứ vừa nháy mắt vì mưa to vừa run và hứ lên từng tiếng. Nhưng ba mẹ cô rất ghét nuôi chó mèo, cô kéo màn cửa lại rồi lại lên giường nằm mặc kệ con chó.
Tối đó, con chó nằm co ro ở một trạm chờ xe buýt. Nó cuộn mình lại run cầm cập, vừa lạnh vừa đói. Dung bước đến, đặt hộp cơm xuống bên cạnh con chó rồi ngồi trên hàng ghế, mắt nhìn xa xăm. Con chó ăn ngấu nghiến hộp cơm, Dung nói.
- Yêu là gì? Có đáng để chịu khổ như vậy hay không? Nếu là thiên sứ anh sẽ tự do làm gì cũng được! Không lo đói hay lạnh!
- Hạnh phúc là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc! - Con chó nói.
- Nhảm nhí! Đó chỉ là những lời hoa mỹ do con người ngụy tạo ra! Họ tự mơ tưởng những thứ hạnh phúc hư ảo rồi truyền bá khắp thế gian! Lưu truyền từ đời này sang đời khác! Anh vốn dĩ đã trãi qua hàng trăm năm dưới hình dạng con người thì anh cũng phải thấy rõ sự thật tàn nhẫn của tình yêu hơn ai hết mới phải! Đây là lần cuối cùng em đến gặp anh! Suốt quãng đời còn lại để coi anh sống sao! - Dung đứng dậy đi vài bước rồi tan mất vào không gian.
Một buổi sáng, Ngọc Đài quay lại quán cà phê quen thuộc. Ngồi lại vị trí cũ mong rằng sẽ nhớ ra gì đó. Cô luôn có cảm giác rằng mình đã quên đi một điều quan trọng. Cô vừa khuấy ly cà phê vừa ngẫm nghĩ suy tư. Một chàng trai bước đến ngồi xuống trước mặt cô. Cô ngạc nhiên, đó là Văn. Anh ta cười.
- Ngày nào cũng thấy em đến đây uống cà phê! Anh để ý mấy hôm nay rồi! Là thói quen hả? Em hết bệnh rồi sao? Mắt em có vẻ rất bình thường! Nhìn em cũng không có dấu hiệu ốm yếu gì!
- Em nghĩ giữa anh và em cũng không còn gì để nói với nhau nữa! - Cô nhìn anh và nói.
- Sao lại không? Dù gì hai ta cũng từng yêu nhau mà! - Anh nói.
- Anh bỏ rơi em một cách dứt khoát đầy lạnh nhạt! Vào cái lúc mà dù là ai trong hoàn cảnh đó cũng chỉ có một chữ "Hận" khắc ghi trong tim mà thôi! - Cô trả lời.
- Anh xin lỗi! Mấy hôm nay anh đã đắn đo lắm mới dám gặp em! Anh thật lòng xin lỗi luôn đó! Em cho anh một cơ hội nữa nghe em! Anh sẽ cố gắng làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm của trước đây! - Anh nhìn cô với ánh mắt nài nỉ, van xin.
Không hiểu vì cớ gì, Ngọc Đài lại đồng ý bỏ qua quá khứ và cho Văn một cơ hội làm lại từ đầu. Có lẽ vì Gia Đức cũng đã không trách cô khi cô bỏ rơi anh ấy. Và có lẽ cũng vì cô đã từng hành động như Văn, nên cô nghĩ mình không có đủ tư cách để trách anh điều gì cả. Con chó vẫn lặng lẽ theo dõi Ngọc Đài từ xa, mọi lúc và mọi nơi có thể. Mỗi khi Ngọc Đài và Văn đi dạo, thấy họ vui vẻ bên nhau, con chó chỉ nhìn. Nó âm thầm cô đơn trong ánh mắt, lẻ loi như một vật nằm bên lề cuộc sống của Ngọc Đài. Chẳng biết loài chó có biết rơi nước mắt hay không. Bởi riêng con chó này nó mang một tâm hồn cô độc, đầy tội lỗi vì đã yêu. Chỉ tiếc, tình yêu đó không được tạo hóa chấp nhận. Chỉ tiếc, người được yêu không hề biết đến sự hiện diện của nó trên cõi đời này. Nó tồn tại có phải chăng chỉ để tô điểm cho cuộc đời của một ai đó. Hoặc sự tồn tại của nó vốn dĩ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nó lục lọi thùng rác tìm kiếm thức ăn thừa mứa, hôi thối vì cơn đói hoành hành. Nó bị người ta đuổi đánh vì nó quá bẩn thỉu và gớm ghiếc. Sống rong ruổi, nó bị những con chó khác tấn công vì lỡ xâm phạm lãnh thổ. Nó ngày càng gầy gò, xơ xác đúng chất một con chó hoang dại. Giờ thì không còn ai bên cạnh nữa, nó cô độc giữa cuộc đời. Âm thầm gặm nhấm nỗi xót xa trong vô vọng. Sống một kiếp sống còn tệ hơn là chết. Một đêm khuya, nó đang nằm rúc trong một góc tường ở một hẻm nhỏ nào đó giữa Sài Gòn. Bất ngờ, một sợi dây thòng vào cổ siết chặt rồi lôi mạnh, nó giật mình thức giấc. Một tên lên ga mạnh phóng xe đi thật nhanh, tên ngồi sau xe nắm chặt khúc gậy chuyên dụng bắt chó trên tay. Nó bị lôi đi một quãng rất xa, toàn thân dập nát vì không thể phản kháng. Một lúc, chúng dừng xe, một tên giữ chặt khúc gậy siết vào cổ nó, còn một tên lấy khúc sắt khác đã chuẩn bị sẵn bước xuống xe. Nó bật mạnh dậy, nhe răng vồ vập chống trả dữ dội, tên kia liền xả một gậy vào đầu nó nhưng hụt mất. Ngay lúc đó, nó phập dính ngay tay hắn một cái thật mạnh rồi nó giật lùi lôi hắn đi. Hắn hét toáng lên.
- Chết tao! Đánh nó!
Tên kia không biết phải làm sao vì tay hắn đang giữ gậy siết cổ con chó. Hai tên cùng tấn công và giẫm đạp lung tung vào con chó. Chẳng biết làm sao mà cuối cùng bị vuột tay, con chó chạy mất cùng khúc gậy vẫn còn đang siết chặt ở cổ nó. Vuột mất con chó rồi còn bị cắn, hai tên bắt đầu điên tiết, cãi nhau chí tử rồi đánh nhau luôn giữa đêm khuya vắng lặng.
Một buổi sáng, Ngọc Đài ngồi uống nước mía ven đường cùng Văn. Con chó ngồi bên kia đường cách đó không xa. Tất nhiên, cô không hề hay biết hoặc quan tâm gì đến điều đó. Cô nói.
- Anh nè, em nghĩ em nên nói cho ba mẹ hai bên biết về việc chúng ta quen lại với nhau!
- Hả? À.. Khoan đã em! - Anh có vẻ bối rối.
- Anh sao vậy? - Cô nhìn anh dò xét thái độ.
- Anh nghĩ là trước đây anh đã có lỗi khi bỏ rơi em như vậy! Nếu em nói thì ba mẹ em sẽ không cho hai ta quen nhau đâu! Nên anh nghĩ để anh trực tiếp đến tận nhà thăm và xin phép hai bác cho mình quen lại với nhau sẽ có thành ý hơn! - Anh giải thích.
- Vậy sáng mai nghe anh! Ba mẹ em ra trông coi siêu thị sớm lắm! Tối mới về nên mình ra siêu thị gặp mới được! - Cô cười.
- Siêu thị? - Anh ngạc nhiên.
- Siêu thị mini thôi nhưng cũng khá rộng và có hai tầng! Có thuê cả nhân viên nữa! Bây giờ ba mẹ em là chủ siêu thị mà! - Cô trả lời.
- Bất ngờ thật! - Anh có vẻ kinh ngạc.
- Nhà em gặp may mắn trúng số thôi mà! Nhưng mở siêu thị là ý kiến của ai thì cả nhà không ai nhớ! Có cái gì đó rất mơ hồ! - Cô nói.
- Chiều nay thằng bạn anh nó đãi tiệc sinh nhật! Em đi với anh nghe! Cho vui thôi chứ chẳng lẽ hai đứa cứ dạo lang thang bên ngoài như vậy hoài sao! - Anh nói.
- Cũng được! - Cô trả lời.
Quen nhau cũng nửa tháng rồi mà Văn không đưa Ngọc Đài về nhà chơi như hồi trước. Giờ thì thái độ cứ như không muốn ai biết hai người đang quen nhau. Hỏi thì anh nói đang kinh doanh mua bán hàng tạp phẩm gì đó với mối lái bên Trung Quốc. Nói thì nghe vậy nhưng trông anh có vẻ khá thiếu hụt tiền bạc. Những nơi anh đưa cô đi ăn, đi chơi không như trước kia. Không phải là những nơi sang trọng mà chỉ là những quán lề đường. Không phải cô đòi hỏi mà là vì Văn của bây giờ rất khác trước, kể cả vẻ bề ngoài nhếch nhác.
Ngay sau khi Văn đưa Ngọc Đài về thì con chó liền theo dõi anh ta vì nó thấy anh ta quá khả nghi. Anh ta gọi diện thoại cho một người rồi anh ta đến một quán cà phê ven đường ngồi đợi. Vài phút sau, có một thanh niên chạy chiếc Wave cũ đến. Con chó ngồi nép vào góc tường gần đó và nhận ra tên đó là một trong hai tên đã cố tóm cổ nó vào đêm qua. Văn hỏi.
- Thằng kia đâu rồi Việt? Nó không đến hả?
- Đêm qua tao với nó đánh nhau! - Việt trả lời.
- Ủa sao vậy? - Văn hỏi.
- Tao tóm được một con chó hoang! Nó chỉ cần đập thôi mà cũng đập hụt rồi còn bị con chó cắn! Tao với nó làm sao chả biết lại để vuột mất con chó! Thế là hai thằng chửi nhau rồi đánh nhau luôn! Giờ nó không nghe máy nếu thấy tao gọi! - Việt nói.
- Thôi kệ đi! Một mình mày được rồi! Nhớ cái vụ tao nói tao đang định hốt xác con người yêu cũ không? - Văn nói.
- Tính bắt nó bán đi Mã Lai hay Trung Quốc gì đó mà! Đến lúc rồi hả? - Việt hỏi nhỏ.
- Nó bắt đầu kêu tao về trình diện ba má nó! Cho nên chiều nay phải xử ngay! - Văn nói.
- Ừ! Cứ đưa nó tới nhà tao! Còn tao gọi cho bên kia thì sáng mai có người sắp xếp đến nhận hàng! - Việt trả lời.
- Ok! - Văn kéo một hơi thuốc lá.
Con chó vừa nghe đến đó liền chạy thật nhanh về nhà Ngọc Đài. Nó thở hổn hển, thè lưỡi dài vì mệt. Mọi việc giờ đã rõ nhưng một con chó có biết thì cũng vô dụng. Tất nhiên, nó không thể làm cách nào để báo cảnh sát được. Điều duy nhất mà nó có thể làm được là ngồi chờ bên ngoài cổng, và chỉ còn cách theo dõi để bảo vệ cô trong mọi khả năng. Chiều, Ngọc Đài dắt chiếc Tayga đắt tiền đi ra rồi khóa cổng, cô ăn mặc trang điểm thật đẹp. Cô vẫn nghĩ đây là một buổi tiệc sinh nhật thật đông vui, cả quà tặng cô cũng đã chuẩn bị từ khi nào rồi. Con chó chạy đến nhìn cô, đưa chân khều nhẹ. Cô giật mình nhìn nó, ngạc nhiên nói.
- Ủa! Lại là mày hả? Trời đất, sao hôm nay trông mày tèm lem thấy ghê vậy! Ba mẹ tao không thích nuôi chó đâu! Đừng có theo tao nữa!
Nói rồi, Ngọc Đài gọi điện cho Văn hỏi chỗ hẹn và lên xe chạy đi. Con chó nhìn theo giây lát rồi chạy theo sau cô. Cô đến một căn nhà trong một đoạn đường đất vắng vẻ, xung quanh khá nhiều bụi cây hoang dại. Văn đứng đón cô ở ngoài cổng nơi hẹn để cô không đi nhầm. Cả hai đi vào một căn nhà cũ kỹ và khá đơn sơ. Con chó đến nơi, nó thở dốc mệt lả vì phải chạy theo cô một đoạn đường xa. Chưa gì thì có một chiếc xe bốn chỗ chạy đến ngay sau đó, tên Việt từ trên xe bước xuống đi vào nhà. Có lẽ là xe thuê để thực hiện vụ bắt cóc. Con chó nấp vào một chỗ ngoài ngôi nhà theo dõi tình hình. Lát sau, có tiếng ồn ào trong nhà và rồi Ngọc Đài được hai tên vác ra đưa vào chiếc xe ngoài cổng. Tay chân cô bị trói, miệng thì bị bịt chặt lại bằng cách quấn nhiều lớp vải quanh đầu. Xung quanh quá vắng vẻ nên chẳng ai biết và mọi việc cứ trót lọt như dự tính của chúng. Chiếc bốn chỗ chạy đi, con chó cũng liền đuổi theo ở phía sau.
Trên suốt quãng đường dài, con chó đuổi theo chiếc xe không ngừng nghỉ bằng tất cả mọi sức lực mà nó có thể. Chiếc xe chạy đến một khu nhà hoang cũ nát rất xa nội thành mới dừng lại. Ngọc Đài được đưa vào trong để canh giữ chờ sáng mai là giao hàng cho bên mua bán phụ nữ. Đuổi theo đến nơi, con chó bước đi loạng choạng vì quá đuối sức. Nó cố bước về phía những bụi cỏ cao ngoài khu nhà để tránh mặt hai tên kia. Lưỡi thè dài, nước dãi lòng thòng thở không ra hơi, hai mắt không còn thấy gì, nó ngã ngang và ngất đi. Trời tối, Văn đưa cho Ngọc Đài một cái bánh bao và tháo vải bịt miệng ra. Cô liền hỏi.
- Tại sao anh lại làm vậy? Anh muốn gì?
- Em không hét lên kêu cứu như thường thấy trên phim nhỉ? - Hắn nói.
- Hét lên để làm gì? Nếu như anh đã dám tháo vải ra thì chắc chắn rằng dù em có hét nát cổ họng cũng không ai nghe vì xung quanh rất vắng vẻ! - Cô trả lời.
- Em thông minh lắm! Bây giờ em là một món hàng anh chuẩn bị gửi sang Trung Quốc! Gáng ăn đi! Không ai cứu em đâu! - Hắn đứng lên quay mặt đi.
- Anh đối xử với em vậy sao? Em đã không trách anh chuyện khi xưa mà giờ anh lại.. - Cô khóc.
- Thôi đi em ơi! Thời gian qua có nhiều chuyện xảy ra lắm! Gia đình anh cũng phá sản rồi! Ba mẹ anh cũng ra phải bán nhà mà ra đường ở! - Hắn nói.
- Tại sao? Anh nói anh đang làm ăn gì đó mà! - Cô nói.
- Thì anh bây giờ vẫn làm ăn như đã nói đó mà! Bán hàng tạp phẩm sang Trung Quốc! Anh quậy nợ đến mức ba mẹ anh còn phải ra đường mà ở thì em là cái thá gì! - Hắn cười rồi bỏ đi.
Lúc này, con chó cũng đã tỉnh lại và đang nấp trong bụi cỏ quan sát mà không biết phải làm sao. Chợt, có một giọng nói bên cạnh. Con chó nhìn sang, nó ngạc nhiên đôi chút về sự xuất hiện của Dung vào lúc này. Nếu có sự giúp đỡ của Dung thì có thể cứu được Ngọc Đài.
- Em chỉ có thể giúp anh mười phút! - Dung nói.
- Vậy cám ơn! Mười phút là quá đủ rồi! - Con chó trả lời.
- Mười phút bắt đầu! - Dung bắt đầu hành động.
Dung nhìn thẳng về phía khu nhà, hai mắt cô phát ra một ánh sáng tím rồi bình thường trở lại. Đây là khả năng điều khiển tâm trí con người. Thiên cũng đã dùng khả năng này trước đây để xin ba mẹ Ngọc Đài cho phép anh đưa cô đi chơi cùng. Nhưng lần này Dung chỉ giúp có mười phút. Ngay khi Dung bắt đầu con chó liền vụt chạy ra phía sau dãy nhà tìm đường vào cứu Ngọc Đài. Còn bên trong thì hiện tại bỗng nhiên Việt bước vào đến cửa gọi Văn.
- Ê! Ra ngắm sao này! Đêm nay trời mát và đẹp ghê!
Văn đột nhiên đờ đẫn đứng dậy bước ra ngoài, đóng cửa chặt lại rồi đi theo Việt. Ngọc Đài ngơ ngác nhìn không hiểu chuyện gì vì thấy hai người này có vẻ lạ lạ. Ngay lúc đó, con chó từ một ngõ khác lẻn vào làm cô giật mình. Nó vừa thấy cô liền lao vào cắn thật mạnh sợi dây thừng đang trói tay cô. Trong chốc lát, sợi dây thừng đứt và con chó cắn luôn sợi dưới chân. Cô thật sự không hiểu chuyện gì nhưng cô biết đây là hy vọng duy nhất để cô trốn thoát. Nó chạy về phía sau nhà rồi quay lại nhìn cô, cô hiểu ý nó muốn dẫn đường nên chạy ngay theo sau.
- Bao nhiêu đó đủ rồi Dung! - Một giọng nói bên cạnh Dung.
- Anh Tâm? Anh theo em làm gì? - Dung nói.
- Em không nên can thiệp vào chuyện của Thiên quá nhiều! Em hiểu rõ đó là hình phạt của tạo hóa mà! Cẩn thận em lại bị phạt lây! - Tâm nói.
- Anh nghĩ em làm sao có thể chỉ đứng nhìn mà chịu nổi được đây? - Dung hỏi lại Tâm, Tâm im lặng.
- "Em chỉ có thể giúp anh bấy nhiêu đây thôi!" - Dung nghĩ thầm và đứng nhìn theo hướng Văn và Việt đang đuổi theo Ngọc Đài. Văn hét lên.
- Đứng lại con khốn kia!
- Phía sau là bụi rậm lớn! Băng qua hết bụi rậm là ra quốc lộ! Mới có tám giờ, còn rất đông người qua lại! Nó mà chạy ra quốc lộ là tao với mày coi như hết! - Việt nói.
- Sao nó tháo dây được vậy không biết? - Văn nói.
Việt chạy trước, Văn vớ một khúc gỗ chạy theo sau. Nhìn hướng cỏ bị đạp ngã là biết Ngọc Đài chạy hướng nào. Cô cứ chạy theo con chó mà không biết sẽ chạy đi đâu. Cỏ hoang um tùm, xung quanh tối hơn bao giờ hết, với một cô gái thì quá là đáng sợ. Trong bụi rậm, cô bị cây cối quẹt rách cả quần áo, trầy sướt khắp người. Cô giật thót người vì tiếng hét của Văn rất gần phía sau.
- Con khốn kia! Mày đâu rồi? Tao mà bắt được mày thì coi như mày tới số với tao!
Nhưng Ngọc Đài đã nghe tiếng xe chạy, loáng thoáng thấy ánh đèn. Chỉ còn cách đường lộ chừng chục mét. Ra đến đó thì sẽ có người để kêu cứu, nên cô cứ như người sắp chết đuối vớ được phao. Bỗng nhiên, cô bị tên Việt túm tóc giật ngược lại từ phía sau. Cô ngã xuống, la hét và đấm đá loạn xạ trong sự hoảng sợ tột độ. Tên Việt đá một phát vào bên sườn của cô rồi hét.
- Con mẹ mày! Dám trốn hả!
Văn cũng vừa chạy đến, đang thở mệt. Việt kéo Ngọc Đài dậy và đánh tới tấp, cả Văn cũng xông vào để đánh. Bất thình lình, con chó từ đâu xông ra lao thẳng vào Việt khiến cả hai tên hoảng hồn. Quá bất ngờ, Việt chưa kịp phản ứng gì thì con chó ngoạm vào một bên vai phải. Cú ngoạm rất mạnh, nanh cắm sâu vào thịt, Việt chỉ hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Có cơ hội, Ngọc Đài dùng hết sức chạy tiếp, Văn liền đuổi theo. Ngay lập tức, con chó quay sang, cắn phập vào bắp chân của Văn. Văn hét.
- A.. A! Nhả ra! Đồ chó điên!
Sẵn khúc gậy trên tay, Văn nện liên tục vào con chó. Con chó cắn tới tấp vào tay, vào người của Văn. Việt đứng dậy, tung một đá thật mạnh khiến con chó văng đi, chỉ kịp la một tiếng "ẳng". Hai tên tiếp tục đuổi theo Ngọc Đài. Con chó đứng nhanh dậy, từ phía sau phóng lên cắn vào một bên vai của Văn khiến Văn ngã sấp xuống. Việt chỉ ngoái lại nhìn giây lát rồi quyết định tập trung đuổi theo Ngọc Đài. Con chó liền buông Văn để đuổi theo Việt. Văn đứng dậy, nắm lấy khúc gỗ rồi cũng đuổi theo, nhưng lần này mục tiêu của hắn là giết con chó.
Ngọc Đài đã chạy ra đường lớn, cô kêu cứu nhưng chưa có ai dừng lại. Bị thương nên cô kiệt sức chạy không nổi nữa. Việt chạy đến, tung một đạp từ phía sau khiến cô ngã nhào. Lúc này, có nhiều người đi đường dừng xe lại nhìn vì chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Con chó từ phía sau xông vào Việt, Văn cũng ở phía sau hét lớn.
- Coi chừng con chó kìa!
Việt nghe vậy liền quay lại thì bị con chó cắn phập ngay vào cổ họng. Việt ngã xuống, máu phun ra tung tóe vì con chó đã cắn ngay động mạch cổ. Văn từ từ bước đến, con chó buông Việt ra quay lại nhìn Văn. Việt hai tay chụp vào cổ, giãy giụa la hét nhưng máu ra ồ ạt khiến hắn nhanh chóng ngất lịm đi. Hai ánh mắt điên dại nhìn nhau, Văn và con chó lao thẳng về phía đối thủ. Con chó phóng lên, hắn đạp vào bụng con chó khiến nó mất đà chúi đầu xuống. Ngay lúc đó, hắn xả xuống một gậy hết sức bình sinh ngay giữa đầu con chó. Con chó gục xuống, nằm im, một chân trước giật giật. Hắn tung một đá, con chó văng vào lề cỏ, rồi hắn tiếp tục đánh và đạp thêm mấy cái vì tức giận. Sau khi nhìn thấy tất cả, Ngọc Đài cố gắng đứng dậy để chạy. Bây giờ, Văn mới quay sang bước theo cô, trong tay còn lăm lăm khúc gậy. Lúc bây giờ, quá nhiều người đi đường dừng xe lại xem chuyện gì đang xảy ra. Một anh chàng lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy cô ơi?
- Cứu! Cứu tôi! Tên đó muốn giết tôi! - cô ngã xuống.
Mọi người liền chạy đến đỡ lấy Ngọc Đài và gọi xe cấp cứu, vài người bước về phía Văn. Hắn chầm chậm nhìn quanh rồi cười sằng sặc.
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!
- Bắt nó lại! Gọi cảnh sát đi! - Một người lên tiếng.
Người đi đường dừng lại càng lúc càng đông. Ngọc Đài nhờ mọi người dìu cô đến gần con chó. Cô quỳ xuống, đưa tay vuốt mặt con chó. Con chó vẫy đuôi nhẹ rồi từ từ gục chết nhưng không nhắm mắt, cô bật khóc.
- Tại sao? Tại sao vậy? - Cô thì thầm.
Ba mẹ Ngọc Đài hớt hải chạy vào bệnh viện khi nghe cảnh sát báo tin. Nhưng mọi việc giờ cũng đã qua, cô chỉ cần nằm viện vài ngày. Văn cũng nằm bệnh viện dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát. Việt thì không may mắn sống sót sau vụ việc vừa rồi. Khi lấy lời khai tại giường bệnh, điều tra viên nói.
- Lời khai của anh nghe thật vô lý!
- Vô lý hả? Tôi đã thất bại chỉ vì một con chó! Tin hay không tin tùy anh! Cho dù có hỏi bao nhiêu lần tôi cũng nói vậy thôi! - Văn trả lời.
Những ngày qua đã xảy ra bao điều khó hiểu. Sự việc đó dần dần cũng chìm xuống và cho vào quên lãng, không còn ai muốn nhắc đến nữa. Chỉ có Ngọc Đài vẫn cứ cố nghĩ mãi về con chó, về những gì đã xảy ra. Dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhoi nào đó cũng được, nhưng có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ tìm ra được lời giải đáp. Ngồi ngắm hoàng hôn rực cháy rơi xuống mặt biển xa xăm. Cô càng cảm thấy lòng mình hiu quạnh, thiếu vắng. Đi du lịch nhưng trong lòng không thoải mái, ngược lại càng có cảm giác buồn. Cô cảm thấy hình như mình đã từng đi du lịch đến những nơi này cùng ai đó rồi. Cố gắng suy nghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi, cô tự hỏi có phải trong ký ức của cô đã bị thiếu mất một ai đó rất quan trọng.
Giữa đêm, thức giấc trong khách sạn, trằn trọc mãi mà không ngủ lại được. Hé cửa, ra ban công hóng gió, trời đêm thật yên tĩnh và mát dịu. Rồi không biết từ đâu lại có một con đom đóm chầm chậm bay ngang qua trước mặt Ngọc Đài. Cô đưa mắt nhìn theo, một cảm giác thân quen nhưng không nhớ nổi phải gọi đó là gì. Dòng thời gian cứ trôi vùi lấp đi mọi thứ, cứ như một dòng nước rửa sạch mọi kỷ niệm dù muốn vương vấn hay không. Có đôi khi, một ai đó vì ta hoặc chính bản thân ta vì một ai đó, hy sinh tất cả mọi thứ. Nhưng kết quả cuối cùng lại không hề tồn tại trong tâm trí ai đó đang được yêu. Có câu nói: "Đối với cả thế giới bạn chẳng là gì nhưng đối với một người bạn là cả thế giới". Khi ta không tồn tại trong tim người ấy thì có khác gì không tồn tại trên thế gian. /.
Thiên Hồng