***
Thật sự tôi là người bày ra cái vụ gian lận này nhưng tim tôi cứ đập nhanh mãi, ngỡ như tôi là tội phạm còn nó là đồng phạm trong một vụ cướp ngân hàng. Số lần tôi bỏ học bài và phải dùng chiêu thức để vượt qua bài kiểm tra rất ít đặc biệt với những giáo viên khó tánh như cô giáo sử đây thì tôi chẳng có chút can đảm nào cả.
Nhưng mang tâm lý sợ bài kiểm tra điểm thấp ảnh hưởng tới cả một học kỳ. Với lại mình là lớp trưởng chắc cô cũng sẽ chẳng để ý. Thôi cứ liều một phen vậy. Mình quay sang nhìn nó với ánh mắt vô cùng tin tưởng, cùng nhau vượt qua trận thử thách này.
Tiếng trống vang hai tiếng "đùng đùng" báo hiệu tiết một đã hết, năm phút nghỉ giải lao bắt đầu, kết thúc sẽ tới tiết hai. Giờ phút này đây cả lớp nháo nhào cả lên năm phút được xem như khoảng thời gian trân quý trước khi kiểm tra. Đứa thì nhìn lòng bàn tay xem đã chép đủ ý chưa? Đưa thì đọc nhẩm trong miệng xem thuộc bài kỹ chưa? Đứa thì hồi hộp chẳng làm gì ngoài tiếng thở dài (vì tụi nó ngồi dãy trên cùng).. Hai đứa tôi thì cứ nhìn miết vào mặt bảng mà cầu khẩn mong ông bà phù hộ.
Kết thúc năm phút cô giáo chậm rãi bước vào với gương mặt tràn đầy sát khi trên tay mang một sắp bài kiểm tra của lớp trước đó. Sau khi chào cô xong lớp học im phăng phắc, nếu có côn trùng bay qua chắc cũng sẽ nghe tiếng rõ mồn một,
Cô dùng phấn ghi lên bảng bốn chữ to đùng "Kiểm tra một tiết". Cả lớp bắt đầu lấy giấy ra kiểm tra cô đọc rõ rành mạch 4 câu hỏi cho bài kiểm tra một tiết, sau đó cả lớp bắt đầu đặt bút làm bài.
Nhìn vào đề tôi hoang mang thật sự vì tôi chỉ có thể làm được duy nhất mỗi câu thấp điểm nhất. Tôi như muốn òa khóc vì sự kém cỏi của bản thân và hối hận vì đã không học tử tế để rơi vào tình trạng nghiện phim.
Nó lại khác, quay qua nhìn tôi với nụ cười lạc quan. Còn nháy mắt một cái, gương mặt thanh tú cùng điệu bộ hài hước của nó khiến tôi phần nào rơi bớt nỗi âu lo. Nó nhìn cô giáo dạy sử không chú ý khẽ nói nhỏ cho tôi nghe.
- Đừng có lo hai câu 3, 4 tao có chép dưới bàn nè còn câu hai câu trên mày cũng có chép tụi mình sẽ trở thành hai đứa có điểm cao nhất lớp thôi ha ha.
Chẳng biết sao lúc đó nhìn nụ cười hồn nhiên của nó tôi lại thấy mình trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Lấy lại tinh thần tôi chép nhanh câu 1 thật là nhanh vì nó nằm trong đầu tôi, phải lấy nó ra để viết ngay lập tức kẻo quên. Còn nó thì loay hoay trong từng câu, từng chữ dưới mặt bàn. Có vẻ nó không nhìn ra nổi cả chữ của mình. Lúc này tôi lại hồi hộp trở lại.
Bên tôi có vẻ thì ổn thỏa hơn câu 1 và câu 2 đều được tôi xử lý nhanh, gọn lẹ do chứ viết của tôi quá được ý chứ. Nhìn vào chả thấy hoa mắt như của nó tí nào. Sợ mất thời gian tôi bảo nó vội chép hai câu trả lời của tôi đi.
Chữ nó viết xấu vãi vì nó chép nhanh quá mà, may mà cô không để ý nhiều bàn của hai đứa tôi nên phi vụ copy có vẻ đã thuận lợi. Nhưng chẳng biết sao lòng hiếu thắng của tôi lại nổi lên, còn dư thời gian tôi muốn làm cả hai câu còn lại nhưng phần nội dung lại nằm trên bàn nó. Phải làm sao đây?
Thế là tay tôi khẽ run, lôi quyển vở dưới học bàn ra lật nhẹ từng trang mà tôi đã ép một góc trang vở để làm dấu cho những phần phải học cho bài kiểm tra. Mồ hôi trên trán tôi bắt đẩu rơi lúc nào không hay. Nó nhìn tôi khẽ lắc đầu, bảo tôi không nên liều như vậy. Nhưng ngay khi gặp đúng nội dung của câu 3 tôi dần mất lý trí chép một cách điên cuồng, tôi cũng ra hiệu cho nó chép theo.
Nó vừa canh cô giúp tôi và cũng vừa chép theo. Nhưng có lẽ tinh thần tôi không vững nên lúc lật vở tao ra âm thanh khá lớn gây ra sự chú ý tới cô dạy sử. Lúc đó trên đùi tôi vẫn còn quyển vở được lật ra lộ liễu. Cô nhìn thẳng tôi từng bước tiến lại. Mắt cô nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không thể nào làm bất kỳ hành động nào kịp nữa, kể cả việc đặt quyển vở lại chỗ cũ trong hộc bàn.
Tôi bắt đầu thở dốc, tim đập mạnh chỉ còn năm bước nữa thôi là cô tiến tới tôi. Khắp căn phòng mọi người tò mò nhìn về hướng tôi.
Đột nhiên tôi thấy bàn chân nó đạp mạnh phía chân tôi quyển vở bắt đầu rơi xuống, nó vội vàng dùng mũi giày đạp mạnh vào vở kéo nhanh về phía nó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi chưa kịp hiểu chuyện gì chưa xảy ra. Khi lấy lại nhận thức thì đã thấy cô đứng ngay trước mắt, tôi hoảng hốt đến cứng cả họng. Cô hỏi:
- Em đang gian lận trong tiết kiểm tra của tôi ư?
Tôi lắp bắp:
- Dạ thưa cô..
Nó vội chen vào:
- Xin lỗi cô là em, vì tối qua em không học bài mà bạn lớp trưởng đây không cho em nhìn bài, còn liếc xéo em lúc em lật tài liệu.
Cô chẳng bỏ vào tai câu nào liền bảo
- Anh đem quyển vở rớt dưới đất lên cho tôi.
Nó chẳng muốn lượm lên tí nào nhưng cũng phải để lên bàn cho cô xem, cô hỏi tại sao vở lớp trưởng lại trong tay em.
Nó thoáng chốc giật mình, nhanh nhẹn trả lời.
- Cô cũng biết chữ em xấu thế nào mà, không mượn vở bạn thì em không tài nào có thể sao chép nội dung từ vở sang giấy kiểm tra được. Em xin hứa lần sao sẽ không tái phạm mong cô xử phạt sau khi cả lớp kiểm tra xong.
Dường như cô vẫn còn điều gì đó nghi ngờ, liền bảo tôi nếu em đọc thuộc lại câu một trong bài kiểm tra tôi sẽ tin em không gian lận.
Gương mặt xanh xao của tôi dần giãn ra, hai tay của tôi vẫn đè chặt bài kiểm tra không cho nó di chuyển chỗ khác, may mà lúc nãy khi tôi lật vở cùng với sự bất lực của nó khi không tài nào nhìn ra các nội dung trên bàn. Nó đã vội vàng xóa hết tất cả bằng mồ hôi trong lòng bàn tay.
Chỉ còn mỗi tôi là còn bằng chứng cả hai đứa như thở cùng một nhịp, hồi hộp đến tận cùng. Hic một hơi thật dài tôi đứng dậy đọc vanh vách từng câu từng chữ về phần nội dụng của câu hỏi 1, cô có vẻ đã xóa tan vẻ nghi ngờ ở phía tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm may mà cô bắt tôi đọc đúng câu duy nhất mà tôi thuộc, nếu câu khác thì có lẽ tôi không thể nào thoát được sự trừng phạt của cô giáo sử ngày hôm nay.
Cô cũng tịch thu bài kiểm tra của nó, tôi nhìn nó với ánh mắt áy náy và hối hận vô cùng, đáng lẽ người bị phạt phải là tôi chứ không phải nó. Tự nhiên tôi cảm thấy mình như một chú cún được chủ bảo vệ khi gặp thợ săn.
Sau cái ngày định mệnh đó tôi nhìn nó với ánh mắt khác, với nhiều tình yêu hơn. À mà đó chỉ là tình yêu đơn phương của một kẻ si tình