Chào bạn. Mình là thành viên của From To Zero. Mình xin có một số góp ý với tác phẩm "Nói ra một tiếng yêu lại khó đến vậy sao?" của bạn.
Về nội dung và tiêu đề:
Mình thật sự rất thích tên của tác phẩm này. Rõ ràng nó đã nhuốm một màu bi thương tột cùng đến thế, nhưng nó lại mang một sức hút gì đó, khiến người ta hứng thú và tìm đến nó.
Đầu tiên, một motip khá cũ. Thanh mai trúc mã và có người thứ ba xen vào. Đối với mình, motip không có gì gọi là đặc biệt, mình thích cách diễn đạt của bạn.
Đôi thanh mai trúc mã tưởng chừng như sẽ đi cùng nhau suốt đời, đâu ai biết được có người thứ ba xen vào, và với lời phản biện cho tất cả những hành động thân mật của họ chính là "Tiểu Ngọc vừa mới chuyển đến, chưa quen biết ai". Bản thân mình khi đọc đến đây, trong lòng xuất hiện một cảm xúc không gọi là quá khó nói, nhưng không gọi là diễn đạt nó một cách dễ dàng. Trong đầu mình lúc đấy xuất hiện một câu nói "Cậu ấy cần cậu, còn mình thì thế nào? Mình cũng chỉ có một mình cậu thôi". Nghe thật bi thương đúng không?
Ở nơi kết truyện, thật sự bối cảnh có một chút gì đấy gọi là hối hận. Vì sao nữ chính ngay tại thời điểm kia lại không phủ nhận rằng bản thân không đánh cô bé Tiểu Ngọc, hay là ngay tại nơi ấy, lại không dám nói một lời yêu? Mình nghĩ ở đây nên có một chút gì đó là tâm trạng của nam chính. Nam chính liệu có hối hận như nữ chính hay tình cảm anh dành cho nữ chính chỉ là một tình cảm nhất thời?
Bạn tập trung vào nhân vật chính có lẽ quá nhiều, mình nghĩ bạn nên miêu tả thêm nhân vật phụ như là Trần An hay là Vy Vy – bạn thân của nữ chính, những người yêu thương nữ chính cảm thấy thế nào?
Về hình thức:
Mình thấy cách diễn đạt của bạn tuyệt, nhưng đôi khi lại làm mình hơi tụt hứng là vì bạn đang kể ở ngôi thứ nhất vô tình kể luôn cả những tình tiết của ngôi thứ ba, làm mạch cảm xúc của mình rất dễ đứt.
Bạn không sai chính tả nên mình sẽ không nhắc ở đây.
Cuối cùng. Mình mong chờ phiên ngoại của bạn. Cảm ơn vì một tác phẩm hay. Chúc cậu thành công.