Nói Ra Một Tiếng Yêu Lại Khó Đến Vậy Sao? Tác giả: Cô Bé Mặt Đường Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình Tình trạng: Hoàn (1 chương + 2 phiên ngoại) [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Cô Bé Mặt Đường Tôi là người thân thiết nhất đối với cậu. Tôi và cậu như hình với bóng, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau. Tôi đơn phương cậu sáu năm, nhưng chẳng bao giờ dám nói. Tôi đã ngỡ mọi thứ cứ tiếp tục diễn ra một cách bình thường như vậy thì sẽ tốt biết bao. Cho đến một ngày, kẻ thứ ba xen ngang, phá hủy mọi thứ xuất hiện. Cô ta tên là Tiểu Ngọc, phải nói đẹp từ ngoại hình, đến vóc dáng, nhưng tính cách thì.. Nghĩ đến đấy, tôi đã thấy không khỏi ngứa ngáy, khó chịu trong lòng. Như thường lệ, tôi và cậu sẽ đi chung với nhau sau khi tan trường, nhưng mà tại sao lại có kẻ lúc nào cũng khoác vai cậu, rồi đẩy cậu ra khỏi lớp, xem như tôi chẳng tồn tại? Mỗi lần tôi gọi điện thoại cho cậu, tại sao đầu dây bên kia luôn vang lên những tiếng cười nói của Tiểu Ngọc? Mỗi khi đi chơi, thông thường chỉ có hai ta, nhưng sao cậu lại dẫn cô ta theo? Cậu không cần tôi nữa sao? Cậu đã chẳng thèm quan tâm tôi rồi, đến cả Tiểu Ngọc còn kiếm chuyện chọc tức tôi nữa chứ! Có lần cậu hỏi mượn vở tôi để xem bài, tôi liền từ chối, còn bị cậu mắng là đồ keo kiệt đấy! Thực ra, vở của tôi vốn dĩ là đã bị xé rách vài trang, còn những trang sót lại toàn là mấy dòng chữ cảnh cáo như "Anh ấy bỏ rơi cô rồi, đừng đeo bám như đỉa đói nữa" hay là "Đồ mặt dày." Đọc xong tôi bỗng thấy nực cười, rốt cuộc ai mới đúng là kẻ mặt dày đây? Bạn thân của tôi - Vy Vy biết hết những gì tôi phải chịu đựng, không khỏi ngứa mắt. Có lần đi trên hành lang, Vy Vy không kiềm chế được mà tát Tiểu Ngọc một cái đau điếng, thế là cô ta chạy thẳng đến chỗ cậu, khóc lóc, than thở, bảo rằng tôi thuê người đánh cô ấy. Kết quả thì sao? Cậu đã tìm đến tôi và nói. - Tớ không ngờ cậu có thể thuê người đánh Tiểu Ngọc. Vì cái gì chứ hả? Tôi nghe xong chỉ biết cười khẩy. Mặc dù mình chẳng làm gì cả, tôi vẫn không phủ nhận những lời cậu nói. - Vì cái gì, cậu nên là người biết rõ, không phải sao? Tôi nuốt nước mắt vào trong, gằn giọng nói rõ từng chữ một cho cậu nghe. Nhận được một cái nhíu mày từ cậu, tôi đành nói tiếp. - Tại sao mỗi lần tớ gọi, người bắt máy đều không phải là cậu? Tại sao mỗi lần tan trường, người đi chung với tớ không phải là cậu? Tại sao mỗi lần đi chơi, người duy nhất ở cùng tớ không phải là cậu? Tại sao hả? Tôi gần như hét lên trong cơn giận dữ, sau đó, dòng nước ngay khóe mắt bất chợt chảy dài xuống nơi gò má. - Chuyện này không hề liên quan đến câu hỏi của tớ! Nghe xong, khóe miệng tôi bất chợt nhếch lên. Không liên quan sao? Hay là do chính cậu không muốn hiểu mối liên kết này? - Vậy thì cậu trả lời trước đi! Rồi cậu muốn hỏi cái gì tớ cũng sẽ thẳng thắn mà giải đáp tất! Tôi gần như mất đi sự kiềm chế, không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa. Tôi hối thúc cậu đưa ra câu trả lời, những chỉ nhận được một câu trả lời không mấy hài lòng. - Đó là do Tiểu Ngọc vừa chuyển đến, chưa quen được ai hết, nên tớ mới phải bầu bạn với con bé! Nghe xong, dường như không hài lòng với những gì nhận được, tôi lập tức đáp trả. - Vậy thì mắc mớ gì mỗi lần tớ gọi cậu lúc nửa đêm, vẫn nghe thấy giọng nói của cô ta? Vừa hỏi xong, tôi chỉ cảm thấy vẻ mặt của cậu từ bình tĩnh, liền chuyển sang khó xử. Cậu ngập ngừng, không nói thành câu. - À thì.. chuyện đó.. Cậu trầm tư suy nghĩ một lúc, nhưng chưa kịp để cậu nói xong, tôi liền nóng nảy ngắt ngang, kết thúc cuộc trò chuyện nhanh chóng nhất có thể. - Tốt thôi! Nếu cậu không trả lời được, vậy thì tớ cũng chẳng có lý do gì phải trả lời câu hỏi của cậu cả. Nói rồi, tôi lặng lẽ xoay người rời đi. Tôi đã cố gắng mạnh mẽ trước mặt cậu, nhưng sau khi bước đi, mọi nỗi uất ức ngay lập tức vỡ òa. Bả vai tôi liên tục run rẩy một cách yếu đuối, còn mặt mũi thì đã sớm sưng đỏ cả lên do khóc. Vốn dĩ bản thân chỉ muốn ngắn gọn hỏi cậu rằng: "Cậu tin tưởng cô ta hơn cả tớ sao?" Nhưng tất cả sự bực tức bấy lâu nay dồn nén bất chợt tuôn trào, khiến bản thân tôi không tài nào kìm chế nổi. Chắc là bây giờ bị cậu hiểu lầm rồi! Nhưng chuyện đó dường như chẳng còn quan trọng nữa. Ở bên cậu sáu năm, vậy mà cậu còn nghi ngờ tôi được cơ mà. Kể từ đó, tôi ít khi trò chuyện với cậu, phần lớn là do tôi cố ý tránh mặt cậu. Ngay khoảng thời gian đó, một chàng trai đã tỏ tình với tôi. Cậu ta là Trần An, học cùng lớp với tôi. Cậu ta tỏ tình tôi ở trước lớp, vào giờ nghỉ trưa. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy không khí náo nhiệt cực kỳ, cả lớp đều "ồ" lên. Tuy nhiên, có vài người chỉ ngồi yên, ánh mắt lo lắng hướng về phía tôi, rồi lại đảo sang cậu một cách khó hiểu. Tất nhiên ban đầu tôi định từ chối, nhưng ngay lúc tôi đang mãi trầm tư về chuyện Trần An, thì lại chứng kiến Tiểu Ngọc và cậu khoác tay nhau đi trên hành lang, làm cho tôi không khỏi nóng máu. Thế là điện thoại trên tay, tôi lập tức nhắn tin với Trần An, nói rằng: "Tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu." Kể từ đó, thay vì là cậu, tôi thân thiết với Trần An như hình với bóng. Đôi lúc khi ăn trưa, tôi đều cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, đảo mắt về phía đối tượng đó thì lại trông thấy cậu đang ngồi một mình, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ tiếc nuối và thất vọng. Tôi vốn dĩ đã cảm thấy có lỗi với chính bản thân, và cả Trần An vào giây phút đó, nhưng sự áy náy chẳng kéo dài được bao lâu khi Tiểu Ngọc từ đằng xa chạy đến, ngồi xuống bên cạnh cậu. Lúc đó, tôi thừa nhận rằng mặt của mình đã đỏ lên vì ghen tị và cả tức giận. Mọi thứ cứ đi theo quỹ đạo này, cho đến cuối năm, khi lễ tốt nghiệp diễn ra, cậu đã bất ngờ lôi tôi vào lớp học, thay vì tập trung ở dưới sảnh. Trong bộ dáng vội vã, cậu cố kìm nén hơi thở, lặng lẽ hỏi tôi một câu hỏi mập mờ và khó hiểu. - Cậu còn gì để nói với tớ không? Lúc đó, tôi đã cảm thấy câu hỏi này thật là ngớ ngẩn. Nhưng bây giờ, khi nghĩ lại, tôi mới nhận ra ngụ ý trong lời nói của cậu là gì. Tôi không hiểu ý cậu, thẳng thắn trả lời những gì mà tôi suy nghĩ vào lúc đó. - Tất nhiên là có, rất nhiều là đằng khác. Nhưng tớ chỉ nói ngắn gọn thôi đó. Mặc dù tớ có cãi vã với cậu, nhưng bây giờ cũng là ngày cuối cùng được gặp nhau rồi, coi như mọi xích mích.. xóa bỏ đi được không? Tôi bất chợt nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong mắt cậu, nhưng lại chợt dập tắt đi trong tích tắc, dường như cậu chưa cảm thấy hoàn toàn hài lòng với những gì tôi nói. Lúc đó, cậu chỉ lẳng lặng đáp trả qua loa. - Ừ thì.. cậu nói đúng. Như vậy cũng tốt. Nghe xong, tôi mỉm cười hài lòng nhìn cậu, rồi lại xoay bước rời đi. Nhưng chợt bị gọi lại khi đi đến cửa lớp, tôi quay đầu lại, nhíu mày, ý hỏi là cậu muốn nói gì. - Cậu có chắc đó là tất cả những gì cậu muốn nói với tôi? Tất nhiên đó chẳng phải là tất cả! Nhưng vào cái độ tuổi thiếu nữ mới lớn đó thì ai mà dám thừa nhận tình cảm của mình trước mặt người ấy. Tôi đoán được sơ sơ cái ngụ ý đó, nhưng rồi lại tự dập tắt nó đi, tự rủa bản thân mơ mộng hão huyền. - Tất nhiên rồi! Sau câu nói đó, chỉ cảm thấy cậu lặng thinh đi. Đôi mắt ấy bất chợt tối sầm lại, môi thì mím chặt như thể đang thực sự phải chịu đựng một nỗi đau nào đó. Còn tôi thì vẫn lặng lẽ rời đi. "Mọi thứ từ đây kết thúc được rồi" tôi thầm nghĩ. Nhưng đến sau khi tốt nghiệp, tôi mới hoàn toàn trải nghiệm được sự nhớ nhung thực sự là gì. Cái cảm giác làm gì cũng nhớ đến người mình thương, như trong mơ cũng chẳng thể gặp nhau dù chỉ một lần, không ngờ lại đau đớn đến vậy. Có lần, ở trong một quán kem, tôi nhìn vào thực đơn và thấy có kem vị mint chocolate, miệng bất chợt thốt lên rằng: - Món khoái khẩu của cậu này, muốn ăn không, tớ bao. Nhưng vừa nói xong thì bỗng dưng lại nhớ về thực tại của bản thân, nụ cười trên môi cũng theo đó mà tắt ngúm. Chỉ cảm giác cơn đau thấu tim đang hành hạ tâm trí, khiến tôi phải ngay lập tức ngồi bệt xuống đất, bật khóc trong sự nhớ nhung. Ngay khoảnh khắc ấy, bản thân tôi tự hỏi rằng nếu ngày đó, tôi phủ nhận khi bị Tiểu Ngọc vu oan, liệu cậu sẽ đứng về phía tôi chứ? Nếu tôi không hẹn hò với Trần An, liệu mối quan hệ giữa hai ta sẽ tốt hơn chứ? Và nếu lúc đó, tôi thú nhận tình cảm sáu năm đơn phương cậu, thì cậu có hạnh phúc mỉm cười nhìn tôi chứ? Nói ra một tiếng yêu thôi cũng khó đến vậy sao? Nhưng biết đâu, đó lại là điều cuối cùng cậu trông chờ ở tôi? "Vốn dĩ chỉ muốn xem cậu như bao người khác, vứt khỏi tâm trí cho bớt phiền não. Nhưng đâu ngờ, cậu đã trở nên quan trọng đến mức cho dù có nỗ lực, cũng khiến cho tớ vô cùng đau lòng khi nhớ đến." "Ngay từ lúc bắt đầu, phải chăng.. tớ đã sai rồi?"
Phiên Ngoại: Góc Nhìn Của Nam Chính Bấm để xem Tôi là người thân thiết nhất đối với cậu. Tôi và cậu như hình với bóng, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau. Tôi đơn phương cậu, nhưng chính bản thân mình lại chẳng bao giờ nhận ra. Nhưng mà từ khi Tiểu Ngọc chuyển đến, tôi luôn bị cô ta theo đuổi, cộng thêm việc bố mẹ nhắc nhở rằng phải đối xử với cô ta thật tốt, bằng không sếp của họ - bố của Tiểu Ngọc, chắc chắn sẽ cậy quyền cậy thế mà tìm cách tống cổ họ ra khỏi công ty. Tuy không thích nhưng vẫn phải tươi cười rạng rỡ, cảm giác bày ra cái vẻ mặt giả tạo này khiến tôi đôi lúc phát mệt. Mà ngẫm lại, tôi là con một của bố mẹ, nhất định phải bảo vệ gia đình mình, tôi tự nhủ với lòng như thế. Mọi chuyện bắt đầu đi quá xa khi mỗi lần đi chơi với cậu, trông cậu có vẻ không hài lòng. Có lẽ vì Tiểu Ngọc cũng đi chung? Nếu là vì lý do đó thì tôi cũng đành chịu. Đôi lúc, tôi hỏi mượn vở cậu, cậu lại tuyệt tình từ chối, khác xa cậu của ngày thường. Giờ tan trường, tôi thường bị Tiểu Ngọc lôi ra khỏi lớp, bỏ mặc cậu ở lại. Tôi vì cảm thấy có lỗi nên nhiều lần nhắn tin xin lỗi cậu, thì cậu lại tỏ vẻ khó chịu, dường như chẳng muốn nói chuyện với tôi. Càng phiền phức hơn nữa khi Tiểu Ngọc mỗi lần uống rượu say xỉn, cô ta luôn tìm cách ở lại nhà tôi ngủ qua đêm. Còn bố mẹ tôi thì rất chào đón, đồng thời cố tình đẩy cô ta vào thẳng phòng tôi. Suốt đêm, cô ta cứ quấy phá, khiến tôi không tài nào ngủ được. Đôi khi, ngay lúc đang nói chuyện với cậu, cô ta cũng cố gắng mè nheo, làm nũng trước mặt tôi. Mặc dù rất ngứa mắt, nhưng tôi luôn tự nhủ với chính mình là phải nhẫn nhịn. Đến một ngày, tôi nhận được tin cậu thuê người bắt nạt Tiểu Ngọc. Tôi thẳng thừng tìm gặp cậu hỏi cho ra lẽ. Với thái độ tức giận, tôi tra hỏi cậu đủ điều, nhưng đều nhận được câu trả lời không mong muốn. Tôi rất bực tức, không phải vì nghe tin cậu đánh Tiểu Ngọc, mà là biết được cậu bị người ta vu khống nhưng lại chẳng phản kháng gì. Thân thiết hơn sáu năm, đâu lý nào một lời đồn đến từ miệng của một kẻ xa lạ lại khiến tôi tin sái cổ? Cho đến lúc cậu hỏi về chuyện Tiểu Ngọc ở lại nhà tôi vào lúc nửa đêm, tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình cứng đờ. Nếu tôi giải thích, sẽ mang tiếng nói xấu bố Tiểu Ngọc, chỉ cần truyền đến tai ông ta, chắc chắn gia đình tôi sẽ sống không yên ổn. Tôi đành chọn cách im lặng, nhưng đâu ngờ được, sự im lặng đó lại gián tiếp giết chết sợi dây định mệnh kết nối giữa tôi và cậu. Tôi đã tìm cách hòa giải, nhưng bị cậu phớt lờ. Bị vậy nhiều lần, tôi vẫn kiên trì, hy vọng một ngày nào đó có thể giải thích tất cả với cậu. Trong khi ngày ấy còn chưa tới, tôi lại chứng kiến cảnh Trần An - một cậu bạn trong lớp tỏ tình cậu. Lúc đó, tôi đã không nhận ra cái thứ tình cảm đang bó buộc tôi với cậu. Sự khó chịu, và bực tức bất chợt dâng lên ngay khoảnh khắc hắn nói lời yêu thương với cậu một cách khó hiểu, khiến tôi gần như muốn tiến đến và đấm vào mặt hắn, khiến hắn ngậm mồm ngay lập tức. Còn cậu thì sao? Vài ngày sau, cậu lại chấp nhận lời tỏ tình của hắn ta. Nghe được tin, chỉ cảm thấy nơi khóe mắt tôi có dòng chất lỏng ấm nóng, từ tốn chảy xuống. Trong thầm lặng, răng tôi cắn chặt lấy môi đến bật máu. Tại ngay giây phút đó, nơi lồng ngực thực sự rất đau. Sau đó, tôi đã không còn làm phiền cậu nữa. Chỉ là mỗi lúc ở gần cậu, dù chỉ một chút thôi, ánh mắt tôi đều sẽ tùy tiện hướng về phía cậu mà nhìn chằm chằm. Càng nhìn, tôi càng cảm thấy đắm chìm trong yêu thương mà chính mình đã lỡ trao cho cậu. Vào những lúc đó, tôi cảm nhận được ánh nhìn của mình được đáp lại bởi đôi mắt long lanh, xinh đẹp của cậu. Nhưng chỉ trong tích tắc, cậu ngay lập tức gạt phăng đi tất cả bằng cách hướng về phía Trần An, trò chuyện vui vẻ. Ngày lễ tốt nghiệp cuối năm học nhanh chóng đến, tôi không thể chịu đựng được sự mập mờ này nữa, vì vậy ngay lập tức lôi cậu lên lớp học. Tôi đã hỏi cậu rằng: - Cậu còn gì muốn nói với tớ hay không? Tôi không muốn chủ động, thật sự nực cười và hèn nhát. Nhưng tôi đã mất mát quá nhiều rồi. Tôi mất đi sự tự do bởi vì cái cô gái mang tên Tiểu Ngọc, mất đi cái cơ hội được ở bên cậu vì cái tên Trần An, và trầm trọng hơn hết, tôi đánh mất đi niềm tin mà bấy lâu nay cậu dành cho tôi. Một người đã nhận quá nhiều sự thất thoát, bây giờ chịu mặt dày tỏ tình với một người đã có bạn trai, nhỡ bị dội một gáo nước lạnh vào mặt thì sao nhỉ? Chắc là sẽ mang cái biệt danh "kẻ thất bại" đến suốt đời, vừa thất bại đối với người mình yêu, lại vừa thất bại đối với chính bản thân mình. Tôi tính toán sẵn mọi thứ trong đầu mình, chọn đường đi nước bước để tránh bị tổn thương. Nhưng sau khi nhận được câu trả lời của cậu, chỉ cảm thấy lòng bất chợt đau nhói. Cậu bảo tôi làm hòa với cậu nhé! Tôi chỉ đáp qua loa, nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi khát khao một cái gì đó nhiều hơn điều này gấp ngàn lần. Ngay khoảnh khắc cậu tiến về phía cửa lớp, tôi đã đánh cược một lần cuối cùng. Tôi đã lặp lại câu hỏi một lần nữa. - Cậu còn điều gì để nói với tớ nữa không? Sau khi nhận được cái lắc đầu đầy miễn cưỡng của cậu, tôi chỉ cảm thấy không gian xung quanh như chùng xuống. Lúc đó tôi bỗng dưng bật cười khúc khích, những thanh âm nức nở quái dị vang lên khắp gian phòng. Ngay lập tức, tôi nhận ra mọi sự tính toán của mình đều là dư thừa. Kể từ ngày hôm đó, cậu chính thức bước ra khỏi cuộc đời tôi, không một lần ngoảnh lại. Phải chi lúc đó, tôi dẹp đi cái thứ gọi là sĩ diện, hèn nhát, thì biết đâu được cậu sẽ hiểu, và thông cảm cho tôi? Tôi đã từng nghĩ nếu như bị cậu từ chối, cả đời tôi sẽ mang danh là "kẻ thất bại." Nhưng thực tế bây giờ, tôi mới chính thức là "kẻ thất bại," kể cả người phụ nữ mà mình yêu thương cũng chẳng dám đứng lên bày tỏ. "Nếu thời gian có quay trở lại, cho dù có tổn thương đến mấy, tôi cũng sẽ đến tìm cậu, và nói rằng.. tôi yêu cậu rất nhiều." "Dù cậu có lắc đầu nguầy nguậy từ chối, tôi vẫn sẽ mỉm cười và không hối tiếc, bởi vì kẻ hèn nhát này vốn dĩ đã chẳng có quyền được yêu cậu." "Cảm ơn cậu vì đã bước vào cuộc đời tôi."
Phiên Ngoại: Góc Nhìn Của Người Ngoài Cuộc "Thời gian sẽ vẫn cứ trôi, nhưng sẽ chẳng bao giờ ngoảnh lại dù chỉ một lần." Bấm để xem Tôi - Vy Vy - bạn thân của Nguyệt Nguyệt. Cô bạn đã buông xuôi tình yêu đầu đời của bản thân, nhưng sự hối tiếc muộn màng này chẳng giúp ích được gì cả. Thời gian sẽ vẫn cứ trôi, mặc cho mọi hối tiếc, dằn vặt có dồn nén, khiến cho con người ta gần như phát điên lên, thì nó vẫn chẳng ngoảnh lại dù chỉ một lần. Cơ hội đã vụt mất, thì mọi níu kéo đều vô vọng. Tôi và Nguyệt Nguyệt quen nhau từ thời tiểu học, và tôi cũng là người chứng kiến cô bạn trưởng thành theo năm tháng. Từ nhỏ, tôi, Nguyệt Nguyệt và Minh Minh là bộ ba bạn thân chơi chung với nhau. Nhưng kể từ khi Nguyệt Nguyệt và Minh Minh dấn sâu vào trong mối tình đơn phương lẫn nhau, mọi thứ đã thay đổi, một cách triệt để. Nguyệt Nguyệt, theo tôi nhận xét là một cô gái ngoài mạnh mẽ, nhưng nội tâm bên trong lại yếu đuối vô cùng, là một con người đa sầu đa cảm, sẽ buồn bã vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu, nhưng chẳng bao giờ để lộ cảm xúc thật của chính mình ra bên ngoài. Minh Minh là một người khá hoạt bát, thân thiện, vô cùng tự tin trong giao tiếp hàng ngày, nhưng lại là một kẻ khá là nhát gan và chậm tiêu trong chuyện tình cảm. Nếu được chấm điểm sự hiểu biết của cậu ta trong tình yêu, tôi sẽ không ngần ngại mà dành tặng cậu ta con số không tròn trĩnh. Từ rất lâu, Minh Minh và Nguyệt Nguyệt luôn bám dính lấy nhau. Điều này đôi lúc làm tôi thấy khá tủi thân vì mình thường bị cho ra rìa, nhưng mà dần dần nhận ra tình cảm của đôi bên, sự tự ái của chính bản thân mới theo đó mà dần nguôi ngoai. Hai người họ luôn luôn hòa thuận, hầu như chẳng bao giờ đấu khẩu hay hờn giận nhau lần nào cả. Cho đến năm học cuối cấp, trình tự của tất cả mọi thứ bắt đầu thay đổi cũng chính là lúc Tiểu Ngọc xuất hiện. Hình ảnh quen thuộc mà tôi đã từng nhìn thấy mỗi ngày là Minh Minh và Nguyệt Nguyệt cùng khoác tay nhau băng qua sân trường vắng vẻ vào lúc tan trường, ngồi học bài cùng nhau tại thư viện, đôi lúc ăn bánh ngọt lại dùng kem quệt vào mặt nhau. Nhưng từ khi Tiểu Ngọc đến, vị trí của Nguyệt Nguyệt liền hoàn toàn bị thay thế bằng Tiểu Ngọc. Điều này khiến tôi phi thường khó chịu vì không thể thích nghi nổi, và tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể thích nghi được. Nhưng nếu Minh Minh tự nguyện với Tiểu Ngọc, thì tôi sẽ không trách khứ ai cả. Đằng này thì mỗi lần Minh Minh đi cạnh cô ta, cậu dường như chỉ im lặng mà chịu khó nghe cô ta bù lu bù loa, luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện khác trong khi vẻ chán nản đã lộ rõ trên gương mặt. Dường như là một kẻ ngoài cuộc, nhưng tôi đều nhìn thấu mọi tâm tư của cả hai người bạn thân. Nếu đã nản đến như vậy, thì cứ đẩy cô ta ra xa thôi! Cần gì phải nhẫn nhịn một cách phiền phức như vậy? Mọi thắc mắc khiến tôi đứng ngồi không yên, tôi quyết định theo dõi và điều tra Minh Minh. Sau đó, tôi biết rằng Tiểu Ngọc là con của một người quen của bố mẹ Minh Minh, chẳng có mối liên hệ bà con gì cả, nên chuyện anh trai, em gái thân thiết chắc chắn là không phải. Theo như tôi quan sát, cả ngày có lẽ Tiểu Ngọc đều bám theo Minh Minh, cho đến tận nhà cậu, đôi khi còn qua đêm ở đấy. Đặc biệt, Minh Minh không hề tự nguyện. Xâu chuỗi mọi thứ lại, trường hợp khả nghi nhất đó chính là bị bố mẹ bắt ép, hoặc bố mẹ Minh Minh bị người quen - bố mẹ của Tiểu Ngọc bắt ép, nếu họ có chức vụ cao. Ít ra tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn khi Minh Minh vẫn có tình cảm với Nguyệt Nguyệt. Còn cô bạn kia thì sao? Từ lúc Minh Minh không còn ngó ngàng gì tới Nguyệt Nguyệt, cô mỗi ngày đều uống bia say xỉn, rồi gọi điện thoại cho tôi, khóc than đủ điều. Tôi tự hỏi: "Làm như thế thì giải quyết được gì?" Nếu đã quá thân thiết như vậy, thì tại sao không thành thật mà nói thẳng ra cho đối phương biết? Cho họ biết bản thân khó chịu điều gì không phải sẽ tốt hơn sao? Nhưng có lẽ cả hai đều quá nhút nhát và thụ động, còn tôi thì lại quá thẳng thắn, nên sự mập mờ của họ khiến tôi đôi lúc tức chết đi mất! Sau một khoảng thời gian đều đặn nghe cô bạn thân Nguyệt Nguyệt than thân trách phận thông qua điện thoại vào mỗi đêm, và cũng đồng thời nắm rõ mọi thứ trong tay, tôi quyết định tìm đến gặp Tiểu Ngọc làm rõ mọi chuyện. Khuyên nhủ người trong cuộc thì chả ai thèm hiểu, thì chỉ còn cách thuyết phục kẻ thứ ba kia thôi. - Chào cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì? Tiểu Ngọc đến chỗ hẹn, điềm đạm ngồi xuống ghế, chân vắt chéo. Tôi mỉm cười, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại đang "nóng trong người" cực kỳ. - Chào cậu, tôi có chuyện muốn nói nên mới hẹn cậu ra đây. Không vòng vo nữa, tôi sẽ nói thẳng luôn. Nhìn thấy vẻ mặt của người đối diện vẫn bất biến, tôi lại nói tiếp. - Thứ nhất, cậu là ai, từ đâu đến, tôi không biết, và cũng không có nhu cầu muốn biết, nhưng mà phiền cậu đừng nghĩ rằng cậy quyền cậy thế để ép buộc người khác thì sẽ chiếm được tình yêu của họ đấy nhé! Làm như vậy vừa khiến họ chán ghét cậu hơn, cũng đồng thời khiến cho bản thân cậu trông thật hèn hạ. Quan sát thật kỹ biểu cảm trên gương mặt của Tiểu Ngọc, gương mặt không cảm xúc bây giờ đã trở nên cợt nhả và đáng ghét hơn nhiều! Tôi nghĩ: "Cười cái quái gì chứ! Muốn đấm chết người thật!" - Thứ mà tôi vốn dĩ không thể có được, thì chắc chắn tôi sẽ không để người khác có được. Nếu họ đã không tự nguyện, thì tôi sẽ tìm đủ mọi cách để buộc chặt họ bên mình, chạy đâu cũng không thể thoát. Máu trong người tôi dồn lên não, mặt mày đỏ hẳn lên. Tức lắm đấy nhé! Tôi rủa thầm: "Không ngờ lại có người não hỏng như vậy, ăn không được thì phá cho hôi, đúng thật là xấu xa, cộng thêm không biết điều. Loại người như này phơi ngoài đồng ruộng mười năm cũng chẳng ai thèm hốt." Dùng như từ ngữ nặng nề nhất để nguyền rủa người trước mặt, tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút mới có thể kiềm chế được cơn giận. - Tốt thôi! Cô phá được người khác, không có nghĩa là cô sẽ đạt được thứ cô muốn. Cuộc sống mà muốn gì được nấy, dễ dàng như vậy thì chắc sẽ không bao giờ có thể khiến loại người như cô được "sáng mắt ra" rồi. Tôi nói rồi đứng phắc dậy, bỏ đi một mạch. Lúc nãy, tôi mà không kiềm chế được thì đã đấm cho cô ta một cái rồi! Nhưng có lẽ cô ta đáng sợ và hèn hạ hơn tôi nghĩ nhiều! Mấy hôm sau, đi trên hành lang chạm mặt Tiểu Ngọc, tôi định bụng sẽ lơ đi cho đẹp trời, ai ngờ cô ta bất chợt tự ngã bệt xuống đất. Mắt rơm rớm nước, một tay giữ chặt lấy một bên mặt, tỏ vẻ đáng thương. Tôi đứng chết chân tại chỗ, nhìn xem cô ta đang có ý đồ gì. Ngay sau đó, những lời cô ta nói khiến tôi dường như muốn lao tới tát cô ta thật sự. - Tớ đã nói là giữa tớ với Minh Minh không có gì mà, sao cậu lại làm như vậy? Rõ ràng tớ đã giải thích, sao cậu lại cứ cố chấp đánh tớ? Tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, miệng nhếch lên, biết rằng mình sập bẫy rồi! Mọi người đứng xung quanh bàn tán, chỉ trỏ đủ điều. Có nhiều kẻ chả hiểu rõ ngọn ngành đã lên tiếng chỉ trích tôi, nhưng tôi gạt phăng những lời nói đó đi, mạnh dạn ngoảnh đầu lại nhìn những kẻ đấy, to tiếng nói: - Không chứng kiến, mắt không nhìn, tai không nghe, chỉ đi ngang qua trông thấy cô ta ngồi bệt xuống đất mà đã vội phán xét người khác thì đúng là não hỏng đấy nhé. Ngậm mồm lại và bớt nhiều chuyện đi! Bị tôi trực tiếp đả kích, họ ngay lập tức quay người lại, làm lơ Tiểu Ngọc. Còn tôi thì sau đó cũng nối đuôi họ, trước khi bỏ đi còn ném lại một lời nói cho cô ta: - Chỉ biết bày trò để chơi đùa người khác, làm vậy khiến cô vui sao? Nếu vậy thì niềm vui của cô rẻ tiền thật đấy! Dù tôi đã cố gắng giải quyết mọi thứ, nhưng tin đồn tôi đánh cô ta đã lan rộng khắp trường. Mặc cho bị chỉ trích, tôi cũng chả quan tâm, chỉ là một lũ to mồm nói xấu sau lưng người khác. Nếu có bản lĩnh thì hãy đứng trước mặt tôi mà nói đây này! Nhưng tôi chả hiểu vì sao tin đồn tôi đánh Tiểu Ngọc khi đến tai Minh Minh lại thành tin đồn Nguyệt Nguyệt thuê người đánh Tiểu Ngọc. Và chắc chắn, giữa hai người họ đã xảy ra tranh cãi. Cả khoảng thời gian sau đó, cả hai chẳng nói chuyện với nhau nữa. Nguyệt Nguyệt thì về với Trần An, Minh Minh thì đã có Tiểu Ngọc. Vào lễ tốt nghiệp, Trần An đã tìm gặp tôi, và nói: - Chúng tớ chia tay rồi. Nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu ta, tôi cảm thấy đồng cảm. Tôi không tán thành Trần An và Nguyệt Nguyệt hẹn hò không phải vì cậu ta không tốt, mà là vì Nguyệt Nguyệt đang lợi dụng cậu ta. Tôi nghe xong, miệng bất giác mỉm cười. - Không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Cậu xứng đáng với một tình yêu đẹp đẽ hơn nhiều, chôn mình vào đống rắc rối làm gì chứ? Tôi không quan tâm người kia vừa mới chia tay, nói ra những lời vừa nghe tưởng chừng như nhẹ nhõm, nhưng thật ra là vô cùng nặng nề đối với cậu ta. - Nhưng tớ thích cậu ấy. Tớ phải làm sao đây? Chúng tôi chỉ ngồi cạnh nhau, không nhìn nhau lấy một cái, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được những tiếng nấc nhỏ nhẹ phát ra từ người bên cạnh. Tôi nhẹ nhàng choàng tay qua vai cậu ta, khẽ an ủi. - Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng nữa. Cậu xứng đáng được hạnh phúc mà. Còn Minh Minh và Nguyệt Nguyệt thì sao? Phải nói là họ làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Lần cuối gặp nhau, nhưng tại sao lại có thể nhạt nhẽo như thế? Tôi chỉ nghe loáng thoáng Nguyệt Nguyệt kể lại là cậu ta có vẻ như muốn Nguyệt Nguyệt tỏ tình, nhưng lại không biểu lộ rõ ý đồ. Kết cuộc, cả hai chả ai dám nói gì cả. Bẵng đi một thời gian, Nguyệt Nguyệt và Minh Minh chẳng còn gặp nhau nữa. Tôi chỉ biết rằng Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều suy sụp, nhớ nhung, còn Minh Minh thì chịu đựng đủ mọi loại dằn vặt. Tiểu Ngọc thì đi du học, ban đầu định kéo Minh Minh theo, nhưng cái con người đó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, nên bất chợt trở nên quyết đoán hơn hết, thẳng thừng từ chối cô ta. Một cái kết đối với tôi là quá không hài lòng, một người đau khổ, dằn vặt, một người hối hận, suy sụp, vậy thì thà ban đầu nói ra đi, cứ bày tỏ đi. Dù có đau khổ đi chăng nữa, nhưng sẽ chẳng phải chịu đựng sự hụt hẫng và mất mát như bây giờ. Còn tôi, có lẽ hiện tại là người hạnh phúc nhất. Tôi và Trần An tình cờ học chung một trường đại học, chạm mặt nhau khá nhiều dần trở nên thân thiết. Cậu ta đã từng tổn thương, nhưng bây giờ lại chịu tin tưởng và trao tình yêu cho tôi. Cho nên chúng tôi bây giờ không như hai con người kia, gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời. Trần An lúc đó đã đơn phương Nguyệt Nguyệt, nhưng cậu đã mạnh dạn bày tỏ. Cho dù cuối cùng cũng tổn thương, nhưng rõ ràng những đau khổ mà cậu phải chịu đựng đều không bằng một góc của Nguyệt Nguyệt và Minh Minh. Tuổi trẻ thì hãy cứ bồng bột đi, hãy dám yêu, dám bày tỏ, và đừng bao giờ hối hận. Thanh xuân không thể kéo dài mãi, hãy sống cho đáng và trọn vẹn, để khi nghĩ đến những gì mình đã từng trải qua, mọi hồi ức đều đẹp đẽ, chứ không bi thương tột cùng. Bởi vì "Thời gian sẽ vẫn cứ trôi, nhưng sẽ chẳng bao giờ ngoảnh lại dù chỉ một lần." Hoàn