Sad or Happy
Frog Bimm
Bài viết: 53 

Sorry vì đến bây giờ mình mới có thể thảnh thơi ngồi rep lại những lời góp ý, cảm nhận của cậu dành cho tác phẩm "Phượng vĩ năm ấy" của mình! May mắn nhờ cậu "giải oan cho bản thân" giống Nhật Dương của mình, mình vừa hiểu thêm được tâm tư của một vị độc giả siêu đáng yêu, vừa biết được rằng vẫn có những người bạn đọc và cảm nhận những điều mình viết trong truyện, chứ không chỉ là món quà "đáp lễ"!
Ngày mình bắt tay mà viết nên câu chuyện của chính mình, chọn màu đỏ rực rỡ của phượng vĩ để làm cột mốc cho sự chờ đợi của chàng trai trong truyện, mình cũng suy nghĩ nhiều. Bởi vì vừa lúc ấy có vụ việc đổ cây, khiến một đứa bé ra đi mãi mãi, cuộc đời của em khép lại khi còn quá trẻ, mình nghĩ lấy hình tượng ấy sẽ làm mọi người không thích dù nó chẳng liên quan gì. Chỉ là màu phượng vĩ vẫn là một màu gắn liền với tuổi thơ của bao đời học sinh, rực rỡ như một ngọn lửa trong kí ức của con người..
Một điều mình cũng khiến mình phải bận tâm, chắc chắn rồi, đó là ở cách thể hiện ngôn từ trong truyện, giữa suy nghĩ hừm.. theo Beo là trưởng thành của một chàng trai tuổi 23 và một cậu bé mới 6 tuổi. Đôi lúc, đáng nhẽ mình nên viết ở tâm tư ngây thơ của cậu bé 6 tuổi, thì mình vẫn để nó hơi trưởng thành so với tuổi của cậu ấy. Nhưng Beo nghĩ bản thân vẫn muốn giữ đoạn đó, vì một vài lời phản biện cho riêng mình nhé! (Nếu cậu cảm thấy những lí lẽ của mình chưa đúng, cậu hãy cứ nêu quan điểm, suy nghĩ của mình, vì Beo sẽ lắng nghe, và biết đâu cậu sẽ thuyết phục được mình thì sao)
Ở phần Dương quan tâm đến Trà, mình nghĩ ở đây là một suy nghĩ của một đứa trẻ thôi, tôi bị xây xước, vậy chắc cậu cũng thế. Nó như thể một sự tương đương mà đứa trẻ nghĩ thế khi bản thân bị ngã vậy, mình ngã mà bị xước, bản thân cũng sẽ nghĩ rằng cậu ấy bị xước. Tuy nhiên, Beo còn cho nó thêm một chút sự quan tâm, đúng là có phần mình nghĩ vì nó là ngôn tình, dù là trẻ con, mình cũng muốn cậu nhóc Nhật Dương của mình ra dáng "đấng trượng phu" với nữ giới. Thêm nữa, mình muốn cho thêm sự quan tâm, bởi dù không nhắc ở trong truyện, nhưng mình mong mọi người hiểu rằng người cha người mẹ của cậu bé đã dạy phải biết quan tâm đến người khác. HeheheNghe xong lời biện hộ này của chính mình, Beo thấy nó hơi giống với bài giảng về GDCD vậy!
Điều mà cậu quan tâm hơn cả, và cũng là điều mình quan tâm, đó là ở vụ bắt nạt học đường mà những cô bé khác đối xử với Trà. Lúc mấy cô bé ấy giẫm lên cánh hoa, đây là ở con mắt nhìn của Nhật Dương thôi, nó khiến cho câu chuyện trở nên u ám đi, vì cậu là người đứng về phe của Trà, nên điều gì liên quan đến Trà và những điều em thích, cậu đều nghĩ họ làm tổn hại nó. Nhưng đấy không phải là mấy cô bé cố tình đâu, mấy cô bé cũng yêu màu phượng vĩ, yêu loài hoa của tuổi học trò, cũng thích vương miện hoa đội đầu mà! Đây chỉ là những hành động vô ý, khi các cô bé tranh cãi với nhau nên mới giẫm phải thôi, chứ chính mấy cô bé con ấy cũng không ý thức được.
Qua phần chính là những cú đẩy trong vụ bắt nạt, điều này mang tính khá thời sự trong một câu chuyện ngây thơ và ngọt ngào mình xây dựng ở những ngày thơ bé. Cậu có nghĩ rằng, khi mọi thứ đang phát triển, những đứa bé tí tuổi như mấy đứa em họ Beo cũng biết cách tự bật Youtube để ngồi xem mấy video trên đó. Chúng nhanh chóng có thể tìm ra những thứ mà mấy đứa như bọn mình thường nghe và vô tình để nó nghe được, để rồi xem đi xem lại và học theo. Các video có vẻ vui, nhưng chúng chưa hiểu được, thế nên cho rằng điều ấy là đúng. Đó là lí do mà các tệ nạn lên ngôi đó! Thêm một điều nữa, ngay từ khi còn nhỏ, dù trong vô thức thôi ta cũng đã nhận ra điều gì giống và khác với mình. Các cô bé ấy đều giống nhau, đều nhặt hoa phượng dưới bóng râm xanh mát ở góc sân trường, chỉ riêng Trà lại nhặt ở đó, các cô sẽ thấy khác và tự nhiên có hành động gọi là kì thị.. Đây hoàn toàn là một điều tự nhiên mà không ai ngăn cản nổi khi chúng ta còn bé.. (Bắt nạt ở đây mình không nói rõ, nhưng cũng có thể là các lớp lớn nhé)
Với những điều vui mà cậu thích trong truyện, cậu quả thực rất chuẩn với ý của mình rồi đó, đó chính là ngủ trưa, điều đáng sợ mà giáo viên, bố mẹ luôn bắt ép. Ngày bé, mình ghét ngủ trưa cực kì, toàn ngồi nói chuyện, phá bạn khác ngủ để rồi lại suốt ngày bị mắng. Ai cũng bảo mình thừa năng lượng, tại sao đến trưa lại chẳng chịu ngắm mắt ngủ trong khi buổi sáng toàn đòi ngủ thêm. Mình không biết nữa, chỉ là mình nghĩ nếu ngủ, mình phải phí phạm một hai tiếng đồng hồ đáng nhẽ để chơi, thì lại phải nằm im một chỗ (Dù cho mình là đứa hay quẫy đạp khi ngủ đi chăng nữa =. =)
Đoạn cậu nói rằng mình viết thiếu, đúng rồi a :(( Mình cũng không biết tại sao lại thế trong khi lúc đọc mình đã thấy hoàn chỉnh rồi. Mình đã sửa rồi nha!
Mình vui lắm khi cậu đã đến đây và nêu những cảm nhận của bản thân về truyện của mình! Hồi Beo mới tham gia cũng chả thèm đọc truyện của ai, cứ truyện mình mình quan tâm chứ đừng nói đến quan tâm truyện của người khác. Nhưng từ khi cứ trải lòng mình ra, Beo có thêm những người bạn mới, biết được thêm những suy nghĩ của mọi người, trong đó có cậu nữa! Hãy cứ trải lòng mình ra, nói lên những cảm xúc của mình nhé! Và có vẻ không liên quan lắm, nhưng tên cậu là Sad or Happy, mình sẽ chọn gọi cậu là Happy, vì mình luôn muốn cậu vui vẻ!
Yêu nhiều!
Mình xin lỗi Beo nhiều vì mình cũng trả lời cậu chậm hix= (( (( Mình vẫn chờ chương tiếp của truyện đó nhaaa

Chúc Beo một ngày tốt lành nhaaaa.