Bạn được NhânGian LưuTình mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Giữ đúng lời hứa, hôm nay chị ghé qua nhà Beo rồi đây. ^^

Nhưng trước khi vào vấn đề chính, chị sẽ nói trước để em không phải thất vọng nhiều. Dĩ nhiên con người ta đều sẽ vui vẻ với những lời hay, và dị ứng với những lời không hay về mình, đó là tâm lí chung rồi đúng không? Chưa nói đến việc công sức và tâm huyết của mình đưa ra lại nhận được phản hồi không như mong muốn nữa. Nhưng mà biết làm sao được, lời nói thật bao giờ cũng gây mất lòng. Hi vọng là khi đọc xong em sẽ không nhanh chóng loại bỏ hết những ấn tượng tốt đẹp mới gây dựng được về chị :((

Lời nhận xét chung, các tác phẩm của Beo gần như đều nói về chủ đề thanh xuân hoàn toàn phù hợp với giới trẻ, phần lớn thuộc thể loại Ngôn tình hiện nay đang được ưa chuộng và đặc biệt là đang trong trạng thái chưa đi đến hồi kết. Yếu tố này khá quan trọng, vì nó ảnh hưởng khá lớn đến đánh giá toàn bộ tác phẩm, cũng có thể mang lại những nhận định không đúng cho người góp ý (hiện tại là chị). Thế nên nếu có gì không phải mong em hãy bỏ qua cho chị nhé. Và đó cũng là lí do chị lựa chọn việc "góp ý gộp" như thế này. Hơi bị rối mắt nhưng em hãy chịu khó đọc được không?

· Tác phẩm đầu tiên chị tìm hiểu - Truyện ngắn Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi, ấn tượng mở đầu về tên truyện khá tốt, thành công thu hút người đọc đến với nội dung của nó. Sau khi tiếp nhận phần quan trọng, diễn biến truyện thật sự khiến chị rất hài lòng. Dưới cái nhìn của một độc giả, chị muốn bày tỏ sự khen ngợi cách thể hiện câu chuyện của tác giả và khẳng định có thể cho điểm tuyệt đối, dường như không tìm được một điểm nào để nói về hạn chế của nó ấy.

Về hình thức, vì đọc lâu rồi nên chị không nhớ rõ, hình như chỉ có một hay hai lỗi rất nhỏ về đánh máy, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tổng thể cả, chị nêu ra vì muốn khoe là mình đã đọc khá kĩ thôi. Truyện trình bày đẹp, khoa học, rõ ràng và dễ nhìn, là điểm cộng vô cùng lớn vì có thể dễ dàng đưa câu chuyện đến gần người đọc.

Về nội dung, đề tài quen thuộc vẫn được mang ra khai thác lại không hề gây cảm giác nhàm chán bởi cách thể hiện của nó. Vấn đề này chị đã từng đề cập đến và không ngại nhắc lại lần nữa, vì không có bạn thân khác giới nên chị vô cùng yêu thích môtip "thanh mai trúc mã". Chỉ là.. chuyện tình này đến thời điểm đó lại không có kết quả, tạo ra những cảm xúc đau thương và tiếc nuối. Truyện cũng rất thành công đánh vào tâm trạng người đọc, khi có những phân đoạn khắc họa tâm lí nhân vật hay diễn tả khung cảnh chi tiết và đầy hiện thực, gần gũi và tự nhiên. Chị cảm nhận được một màu sắc rất riêng mà em mang lại khi đến với tác phẩm này.

À, chị có đọc phần góp ý của bạn minhanh2003 và cảm thấy những gì bạn ấy suy nghĩ về truyện khá giống mình. Đó cũng là một phần ý kiến của chị, em có thể xem qua nhé, chị sẽ không nhắc lại nữa. Nói chung và ngắn gọn là chị đặc biệt thích Truyện ngắn này. ^^

· Đến với Mặt trời thanh xuân, đây là một tác phẩm có đầy đủ những nhận xét chung phía trên. Thời điểm chị viết những dòng này gửi đến em, truyện đang dừng lại ở chương 7. Bởi vì thuộc chủ đề thanh xuân, nó khá phù hợp với độ tuổi của em hiện tại, các câu chuyện đời thường và những rung động đầu đời được thể hiện rất chân thực. Có lẽ nhiều người sẽ nhận thấy bản thân mình hồi còn là học sinh cấp Ba đã từng như thế, sẽ hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp tuổi học trò. Chị rất thích cách em miêu tả chi tiết các tình tiết, khung cảnh xung quanh hay các nhân vật. Nó hiện thực và rõ nét, tạo nên sự đánh giá chuyên nghiệp cho tác phẩm cũng như tác giả, một điều mà không phải ai cũng có thể làm được. Đây cũng là điểm nhấn chị cảm thấy ấn tượng nhất ở bộ truyện. Tuy nhiên, chính tác phẩm này cũng khiến chị phải có vài lời mở đầu với em trước khi bắt đầu đưa ra góp ý.

Về hình thức, gần như ở mỗi chương đều phạm một vài lỗi đánh máy. Dĩ nhiên vì nội dung dài sẽ không tránh khỏi điều này, hơn nữa nó cũng không đáng kể, nhưng nếu em muốn truyện được hoàn thiện hơn thì nên sửa lại, bởi không giống lỗi chính tả có thể nhiều người không để ý, chị nghĩ lỗi đánh máy sẽ rất dễ nhận thấy. Một điều nữa đó là tình trạng lặp từ ở hai vế câu gần nhau, lại không phải do chủ ý muốn nhấn mạnh điều gì nên khi đọc lên câu văn sẽ không được mượt mà cho lắm.

Về nội dung, bình thường chị rất hạn chế góp ý về mặt này, bởi chị biết nó sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến tác giả. Tuy nhiên, vì thật sự quan tâm nên chị muốn được thẳng thắn đưa ra những cảm nhận của mình. Cho đến thời điểm hiện tại thì diễn biến câu chuyện có phần nhẹ nhàng, đề tài này cũng khá quen thuộc nên chưa thật sự thu hút được chị. Và có lẽ vì chênh lệch độ tuổi, chị cảm thấy ngôn từ của em có chút trẻ con. Dĩ nhiên với việc tác giả còn đang là học sinh thì điều này hoàn toàn bình thường, chị nghĩ mình cũng không có quyền đánh giá hay yêu cầu ở em được. Chỉ là vì chị đã từng như thế, đọc lại những gì trước đây mình viết thật sự có chút buồn cười, dĩ nhiên cũng có những tác phẩm không thể ngờ mình có thể viết như vậy. Chị nghĩ là em sẽ muốn được như vế thứ hai chị đưa ra, phải không?

· Tiếp theo, Phượng vĩ năm ấy là Truyện ngắn mới ra chương mở đầu, nên chị chưa có cái nhìn rõ nét về nó được. Tuy nhiên, ở đề tài này, thật sự chị có cảm giác khá trông chờ các diễn biến tiếp theo của truyện. Đây có lẽ là một dấu hiệu tốt nhỉ?

· Tác phẩm cuối - Hái cho em những vì sao là truyện dài đầu tay em đăng lên diễn đàn. Vì khá nhiều chương nên chị chưa theo dõi được hết. Mặc dù ý muốn ban đầu là gộp lại nhận xét chung, nhưng có lẽ chị viết cũng dài rồi. Thời gian tới cũng hơi bận, nên chị không biết đến bao giờ mới có thể tìm hiểu được tác phẩm này. Vậy nên hãy cứ như vậy đã nhé, đành cáo lỗi với Beo trước vậy. Chị chỉ muốn nói là Beo thật sự rất có khiếu đặt tên truyện đó, nghe tên đã thấy vô cùng thu hút rồi.

Ban đầu khá là hăng hái và mạnh miệng mà cuối cùng chỉ góp ý được hai truyện cho em, chị cũng không biết nên nói gì nữa. Mà vì những lời này không chuyên cho một tác phẩm nên nó cũng không được sâu sắc như những gì Beo viết cho chị, lại cảm thấy có lỗi quá. Lời quan trọng phải nhắc lại lần nữa, nếu có gì không phải Beo hãy thông cảm cho chị nhé. Giờ Beo có giận chị cũng không biết làm sao đâu :(( Tất cả chỉ là quan điểm cá nhân mang tính chủ quan của chị, nên hi vọng em sẽ không phiền lòng.

Thân gửi đến Beo!

Em vẫn còn nhớ khi chị nói chị sẽ ghé qua những tác phẩm của Beo và để lại một dấu ấn nào đó bên nhà em, điều đó đã khiến cho bản thân em mong ngóng từng ngày luôn á: > Và đến khi được thấy món quà ấy của chị, em đã thực sự bất ngờ bời những điều mà chị gửi gắm cho tác phẩm của em, không chỉ là một mà là tất cả những truyện em đang viết! Từng lời ấy khiến em vui lắm, mặc dù trước khi đọc, em chẳng biết đó là khen hay chê, chỉ biết rằng chị đã dành rất nhiều thời gian để cảm nhận những điều em gửi gắm ❤

Như những lời nhận xét chung của chị dành cho toàn bộ tác phẩm của em, đúng là nó toàn bộ là Ngôn tình thanh xuân vườn trường, một đề tài vừa gần gũi, dễ viết, lại đặc biệt có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người một cách dễ dàng. Beo cũng không biết tại sao mình viết nhiều về thanh xuân vườn trường thế, những cũng có thể vì em đã quá chán ngán với những bộ Ngôn tình thể loại tổng tài hoặc về chủ đề cuộc sống trưởng thành. Em cũng đọc được một vài bộ thanh xuân vườn trường nhưng không quá nhiều, chủ yếu là xem phim học đường là chính. Ngưỡng mộ những câu chuyện về cuộc sống tuổi học trò trong ấy, em đã viết lên những câu chuyện của chính cuộc đời mình, mong sao mình cũng có thể mang mọi người quay về với những năm tháng mặc áo trắng đồng phục không lo nghĩ!

Với tình trạng các truyện hầu hết đều đang viết dở dang của em, em cũng hiểu rõ những điều ấy sẽ khiến cho lời nhận xét của mọi người chưa được hoàn chỉnh, hoặc có những điều không đúng với suy nghĩ của em. Nhưng em cũng không quan trọng lắm chuyện này đâu chị ạ, bởi mọi người đều có một suy đoán cho riêng mình, để rồi tất cả vẫn là ẩn số được tác giả giải đáp. Biết đâu, khi đọc xong, đó lại là một điều bất ngờ cho chúng ta, chị nhỉ? : >

Đầu tiên, để nói về Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi! em đã viết truyện ấy trong một lúc mà thấy cảm xúc bất ngờ ập đến, khi tháy một người con trai mang hết tấm lòng, sự quan tâm của mình để dành cho cô gái đó, chỉ mong muốn cô ấy luôn nở nụ cười. Thực ra thì có lẽ vì cảm xúc đến vội, em đã nhanh nhanh chóng chóng viết ra câu chuyện ấy, thế nên so với ước nguyện ban đầu của mình về truyện chưa được hoàn chỉnh lắm. Em thực sự cũng muốn thể hiện nhiều sự quan tâm, săn sóc của Hà Trang đến với Minh Duy hơn, để người đọc cũng cảm nhận được tình cảm của tuổi trẻ trong trái tim cô.

Mặc dù vậy, khi nhận được những tình cảm mà mọi người dành cho tác phẩm ấy, em rất vui cho dù nó chưa phải thực sự hoàn hảo trong quan điểm cá nhân em. Thấy chị bảo chị có thể khẳng định cho điểm tuyệt đối, em vui quá ❤~~

Đến với Mặt trời thanh xuân, đây là tác phẩm mà em bất chợt suy nghĩ ra, không biết sẽ mở đầu như thế nào, mà cũng chẳng biết nó rồi kết thúc ra sao, em cứ thế mà viết theo những cảm xúc đưa em đi. Hình tượng của Hà Chi tương phản với em, một người thì không quan tâm đến tình yêu với một người quá thiên về cảm xúc, bộp chộp, vội vàng. Còn Khánh Hàn là những điều em mong ở một người con trai, cũng như cách nói chuyện của cậu ấy là cách nói chuyện của em vậy. Thế nên chắc cũng vì điều ấy, tính cách của một cậu học sinh lớp 12 đáng nhẽ nên trưởng thành trong điểm nào đó mà cậu lại không, chị sẽ cảm thấy cậu ấy thật trẻ con.

Tuy vậy, có lẽ giọng văn của em vì còn là học sinh, đó là cách nói chuyện của em với bạn bè, đấy cũng là một lí do. Nhưng lí do lớn nhất em muốn giữ nguyên vẹn sự trẻ con ấy chính là chỉ cần những người con tinh thần ấy còn đang mặc trên mình bộ đồng phục trắng, họ vẫn luôn là những người nhiệt huyết, không phải suy nghĩ quá nặng nề, lo âu, luôn giữ nguyên được tâm hồn trong sáng nhất của tuổi học trò!

Về mặt nội dung, em đang đưa truyện mình theo dòng cảm xúc nhẹ nhàng, tươi mát của tuổi học trò. Nhưng ngay từ lúc ban đầu giới thiệu, Hà Chi là một người không tin vào thứ tình yêu học trò đấy, nó đã cắm sâu trong suy nghĩ của cô. Những rung động ấy, em muốn nó xuất hiện từng thứ một, để người đọc cứ cảm thấy nhẹ nhàng và êm ả, để họ suy đoán xem đến lúc Khánh Hàn mở lời yêu thực sự, cô sẽ lựa chọn như thế nào. Quyết tâm thử một lần vì tình yêu hay dứt bỏ nó? Đó là những điều em sẽ lần lượt mở ra: >

Ở những lỗi chính tả, Beo sẽ cố gắng để soát lại một lần nữa, để truyện có thể hoàn thiện nhất có thể: >

Nói đến Phượng vĩ năm ấy, hehe: > Beo rất vui khi chị ngóng trông tác phẩm mới này của em luôn đó! Thường thì mọi người hay lướt sơ qua với tình bạn hồi còn bé, tập trung nhiều vào tình bạn, tình yêu học trò của cấp Ba. Điều ấy đã thôi thúc em khắc họa hình ảnh của một cặp đôi bé con. Đặc biệt hơn, đây là một câu chuyện em viết lên từ chính tình bạn của em với một cậu bạn cùng lớp, thế nên cái này dựa hoàn toàn vào quá khứ và xúc cảm, tâm tư của một đứa trẻ sáu tuổi.

Cuối cùng là Hái cho em những vì sao, ừm.. đối với em thì lúc ban đầu hùng hùng hổ hổ viết ra truyện này như thế, nhưng bây giờ càng đọc lại, em càng thấy sao sao chị ạ! Khi ở trên em nói muốn những người con tinh thần của mình khi còn đang mặc đồng phục học sinh thì sống vô âu vô lo, em lại tạo hình cho Phạm Nguyên chẳng khác nào "tổng tài" cả :) Vì thế nên chị đừng buồn khi chưa kịp nhận xét cho truyện này của Beo, đợi bé kéo tác phẩm về đúng với sự trong sáng đang cố thể hiện đã nha >< Em muốn mang đến cho độc giả của mình, ở đây lại là một người chị Beo quý, một tác phẩm hoàn thiện nhất trong khả năng của mình!

Trước khi dành em những lời nhận xét đó, chị có nhắn em rằng đừng tức giận hay nhanh chóng loại bỏ những điều tốt đẹp mà em cảm thấy ở chị. Nhưng không phải thế đâu chị ạ, càng đọc, Beo càng cảm thấy quý chị hơn bởi những dòng này.. Chị có kể, những điều mọi người viết, chị thường hay đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi mới viết những dòng cảm nhận lại đến với họ. Em thường hay nhận bản thân vậy là nhận xét kĩ càng rồi, nhưng nói đến việc đọc đi đọc lại nhiều lần để cảm nhận truyện ấy, Beo không làm được như chị. Chỉ điều đó thôi cũng khiến em biết chị để tâm đến nhường nào mỗi khi muốn dành cảm nhận cho tác phẩm ấy. Đó là về tình cảm.

Không những vậy, chị không chỉ mang cho em sự quan tâm đến những tác phẩm, mà còn là sự thẳng thắn, cái nhìn của một độc giả đến với tác giả đó. Những lời mà chị lo em sẽ không thích nghe, nó lại tựa như một lời khen, một lời động viên, một sự cổ vũ đến em vậy! Cảm ơn chị nhiều nhé!

Dành cả ngày trời, mỗi lúc lại viết thêm một ít để đáp lại những lời góp ý của chị, thế nên bây giờ Beo mới gửi cho chị được, mong chị đừng giận em nhé..

Yêu chị nhiều lắm ❤
 
Chỉnh sửa cuối:
6,948 ❤︎ Bài viết: 82 Tìm chủ đề
Em vẫn còn nhớ khi chị nói chị sẽ ghé qua những tác phẩm của Beo và để lại một dấu ấn nào đó bên nhà em, điều đó đã khiến cho bản thân em mong ngóng từng ngày luôn á: > Và đến khi được thấy món quà ấy của chị, em đã thực sự bất ngờ bời những điều mà chị gửi gắm cho tác phẩm của em, không chỉ là một mà là tất cả những truyện em đang viết! Từng lời ấy khiến em vui lắm, mặc dù trước khi đọc, em chẳng biết đó là khen hay chê, chỉ biết rằng chị đã dành rất nhiều thời gian để cảm nhận những điều em gửi gắm ❤

Như những lời nhận xét chung của chị dành cho toàn bộ tác phẩm của em, đúng là nó toàn bộ là Ngôn tình thanh xuân vườn trường, một đề tài vừa gần gũi, dễ viết, lại đặc biệt có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người một cách dễ dàng. Beo cũng không biết tại sao mình viết nhiều về thanh xuân vườn trường thế, những cũng có thể vì em đã quá chán ngán với những bộ Ngôn tình thể loại tổng tài hoặc về chủ đề cuộc sống trưởng thành. Em cũng đọc được một vài bộ thanh xuân vườn trường nhưng không quá nhiều, chủ yếu là xem phim học đường là chính. Ngưỡng mộ những câu chuyện về cuộc sống tuổi học trò trong ấy, em đã viết lên những câu chuyện của chính cuộc đời mình, mong sao mình cũng có thể mang mọi người quay về với những năm tháng mặc áo trắng đồng phục không lo nghĩ!

Với tình trạng các truyện hầu hết đều đang viết dở dang của em, em cũng hiểu rõ những điều ấy sẽ khiến cho lời nhận xét của mọi người chưa được hoàn chỉnh, hoặc có những điều không đúng với suy nghĩ của em. Nhưng em cũng không quan trọng lắm chuyện này đâu chị ạ, bởi mọi người đều có một suy đoán cho riêng mình, để rồi tất cả vẫn là ẩn số được tác giả giải đáp. Biết đâu, khi đọc xong, đó lại là một điều bất ngờ cho chúng ta, chị nhỉ? : >

Đầu tiên, để nói về Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi! em đã viết truyện ấy trong một lúc mà thấy cảm xúc bất ngờ ập đến, khi tháy một người con trai mang hết tấm lòng, sự quan tâm của mình để dành cho cô gái đó, chỉ mong muốn cô ấy luôn nở nụ cười. Thực ra thì có lẽ vì cảm xúc đến vội, em đã nhanh nhanh chóng chóng viết ra câu chuyện ấy, thế nên so với ước nguyện ban đầu của mình về truyện chưa được hoàn chỉnh lắm. Em thực sự cũng muốn thể hiện nhiều sự quan tâm, săn sóc của Hà Trang đến với Minh Duy hơn, để người đọc cũng cảm nhận được tình cảm của tuổi trẻ trong trái tim cô.

Mặc dù vậy, khi nhận được những tình cảm mà mọi người dành cho tác phẩm ấy, em rất vui cho dù nó chưa phải thực sự hoàn hảo trong quan điểm cá nhân em. Thấy chị bảo chị có thể khẳng định cho điểm tuyệt đối, em vui quá ❤~~

Đến với Mặt trời thanh xuân, đây là tác phẩm mà em bất chợt suy nghĩ ra, không biết sẽ mở đầu như thế nào, mà cũng chẳng biết nó rồi kết thúc ra sao, em cứ thế mà viết theo những cảm xúc đưa em đi. Hình tượng của Hà Chi tương phản với em, một người thì không quan tâm đến tình yêu với một người quá thiên về cảm xúc, bộp chộp, vội vàng. Còn Khánh Hàn là những điều em mong ở một người con trai, cũng như cách nói chuyện của cậu ấy là cách nói chuyện của em vậy. Thế nên chắc cũng vì điều ấy, tính cách của một cậu học sinh lớp 12 đáng nhẽ nên trưởng thành trong điểm nào đó mà cậu lại không, chị sẽ cảm thấy cậu ấy thật trẻ con.

Tuy vậy, có lẽ giọng văn của em vì còn là học sinh, đó là cách nói chuyện của em với bạn bè, đấy cũng là một lí do. Nhưng lí do lớn nhất em muốn giữ nguyên vẹn sự trẻ con ấy chính là chỉ cần những người con tinh thần ấy còn đang mặc trên mình bộ đồng phục trắng, họ vẫn luôn là những người nhiệt huyết, không phải suy nghĩ quá nặng nề, lo âu, luôn giữ nguyên được tâm hồn trong sáng nhất của tuổi học trò!

Về mặt nội dung, em đang đưa truyện mình theo dòng cảm xúc nhẹ nhàng, tươi mát của tuổi học trò. Nhưng ngay từ lúc ban đầu giới thiệu, Hà Chi là một người không tin vào thứ tình yêu học trò đấy, nó đã cắm sâu trong suy nghĩ của cô. Những rung động ấy, em muốn nó xuất hiện từng thứ một, để người đọc cứ cảm thấy nhẹ nhàng và êm ả, để họ suy đoán xem đến lúc Khánh Hàn mở lời yêu thực sự, cô sẽ lựa chọn như thế nào. Quyết tâm thử một lần vì tình yêu hay dứt bỏ nó? Đó là những điều em sẽ lần lượt mở ra: >

Ở những lỗi chính tả, Beo sẽ cố gắng để soát lại một lần nữa, để truyện có thể hoàn thiện nhất có thể: >

Nói đến Phượng vĩ năm ấy, hehe: > Beo rất vui khi chị ngóng trông tác phẩm mới này của em luôn đó! Thường thì mọi người hay lướt sơ qua với tình bạn hồi còn bé, tập trung nhiều vào tình bạn, tình yêu học trò của cấp Ba. Điều ấy đã thôi thúc em khắc họa hình ảnh của một cặp đôi bé con. Đặc biệt hơn, đây là một câu chuyện em viết lên từ chính tình bạn của em với một cậu bạn cùng lớp, thế nên cái này dựa hoàn toàn vào quá khứ và xúc cảm, tâm tư của một đứa trẻ sáu tuổi.

Cuối cùng là Hái cho em những vì sao, ừm.. đối với em thì lúc ban đầu hùng hùng hổ hổ viết ra truyện này như thế, nhưng bây giờ càng đọc lại, em càng thấy sao sao chị ạ! Khi ở trên em nói muốn những người con tinh thần của mình khi còn đang mặc đồng phục học sinh thì sống vô âu vô lo, em lại tạo hình cho Phạm Nguyên chẳng khác nào "tổng tài" cả :) Vì thế nên chị đừng buồn khi chưa kịp nhận xét cho truyện này của Beo, đợi bé kéo tác phẩm về đúng với sự trong sáng đang cố thể hiện đã nha >< Em muốn mang đến cho độc giả của mình, ở đây lại là một người chị Beo quý, một tác phẩm hoàn thiện nhất trong khả năng của mình!

Trước khi dành em những lời nhận xét đó, chị có nhắn em rằng đừng tức giận hay nhanh chóng loại bỏ những điều tốt đẹp mà em cảm thấy ở chị. Nhưng không phải thế đâu chị ạ, càng đọc, Beo càng cảm thấy quý chị hơn bởi những dòng này.. Chị có kể, những điều mọi người viết, chị thường hay đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi mới viết những dòng cảm nhận lại đến với họ. Em thường hay nhận bản thân vậy là nhận xét kĩ càng rồi, nhưng nói đến việc đọc đi đọc lại nhiều lần để cảm nhận truyện ấy, Beo không làm được như chị. Chỉ điều đó thôi cũng khiến em biết chị để tâm đến nhường nào mỗi khi muốn dành cảm nhận cho tác phẩm ấy. Đó là về tình cảm.

Không những vậy, chị không chỉ mang cho em sự quan tâm đến những tác phẩm, mà còn là sự thẳng thắn, cái nhìn của một độc giả đến với tác giả đó. Những lời mà chị lo em sẽ không thích nghe, nó lại tựa như một lời khen, một lời động viên, một sự cổ vũ đến em vậy! Cảm ơn chị nhiều nhé!

Dành cả ngày trời, mỗi lúc lại viết thêm một ít để đáp lại những lời góp ý của chị, thế nên bây giờ Beo mới gửi cho chị được, mong chị đừng giận em nhé..

Yêu chị nhiều lắm ❤

Nhận được phản hồi của Beo chị mới thấy yên tâm hơn một chút. Chỉ là việc em nói mong đợi và bất ngờ khi nhận những lời gửi gắm cho tác phẩm của mình, làm chị thật sự cảm thấy ngại ghê. Nói ra điều này có lẽ không hay lắm, nhưng thời gian vừa rồi tâm trạng chị không được tốt, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc, thành ra viết những lời góp ý cho em cũng không được tập trung ấy. Giờ đọc lại thấy nó cứ "sao sao".. Thôi thì vẫn phải nhắc lại lần nữa, có gì không phải em bỏ qua cho chị nha. > <

Thật ra ngay khi em ở bên nhà dành những lời góp ý cho chị, chị đã ghé qua các tác phẩm của Beo để tìm hiểu dần rồi. Nhưng mà từ đọc rồi cảm nhận, trong khi chị lại có ý định "góp ý gộp" nữa, nên thời gian cứ bị "lần nữa" vậy đó, mãi mới có thể hoàn thành gửi đến em. Để Beo phải chờ đợi lại là một lỗi lớn của chị rồi. Không biết nói sao để "thanh minh" luôn. > <

Các tác phẩm về thanh xuân vườn trường, mặc dù cũng "lớn đầu" rồi, nhưng chị lại khá thích đọc những thể loại như vậy. Nó mang lại cảm giác nhẹ nhàng, hồn nhiên, vô ưu vô lo của tuổi học trò, không vướng bận nhiều mối suy nghĩ, bận tâm của cuộc sống trưởng thành. Các tác phẩm của Beo mặc dù cùng xoay quanh đề tài này, nhưng đều chứa đựng những màu sắc rất riêng, không bị gắn mác "trùng lặp", khiến người đọc không thấy nhàm chán với nó. Chị biết là với mỗi tác phẩm của mình, các tác giả đều có những cảm xúc, những chủ ý nhất định muốn gửi gắm, mà nhiều lúc người đọc chưa thể cảm nhận hết được. Nhưng nhiều lúc, có thể đối với tác giả vẫn cho là tác phẩm chưa được hoàn chỉnh, vẫn có tâm lí khắt khe với những yêu cầu cao để mang đến cho người đọc cái nhìn hoàn thiện nhất, thì đối với các độc giả, họ đơn giản lại cảm thấy hài lòng, tự cho là mình đã đọc được một tác phẩm hay và thiết thực. Cái này dĩ nhiên cũng phụ thuộc vào quan điểm của mỗi người, không thể đánh giá chung được nhỉ?

Các tác phẩm đã nêu cảm nhận chị sẽ không nhắc lại nữa. Đối với Phượng vĩ năm ấy, nghe em nói ý tưởng về câu chuyện dựa trên chính tình bạn thuở quá khứ với những cảm xúc chân thật, càng lúc càng khiến chị trông ngóng tác phẩm hơn này. ^^ Với Hái cho em những vì sao, bởi vì không thể tìm hiểu ngay nên mới chưa thể góp ý, cũng như đành phải cáo lỗi em mà gửi những lời này đến trước, nên là Beo cứ yên tâm mà hoàn thiện tác phẩm nhé. Chị sẽ quay lại khi em đã sẵn sàng mang nó đến với độc giả, được không? ^^

Tất cả tình cảm mà em nói đã "dành cả ngày trời, mỗi lúc viết một ít" khiến chị không khỏi bất ngờ và cảm động này. Không những không bị "trách cứ" mà lại còn nhận được nhiều lời "yêu thương" đến thế, chị biết làm gì để đáp lại Beo bây giờ? Thôi thì không thể viết được dài thật dài như Beo, nhưng hãy cho là chị không còn biết nói gì nữa, và sẽ thay lời nói bằng hành động (dù là lặng lẽ như chị vẫn thường làm), dõi theo và ủng hộ Beo hết mình. Chị sẽ trở thành một "fan tỷ tỷ" của Beo, mong đợi các tác phẩm của em.

Cảm ơn tất cả những điều Beo dành cho chị. Lại có thêm những lời khiến chị muốn đọc đi đọc lại khi có thời gian rồi nè. ^^

Yêu thương Beo nhiều nhiều! ❤ ❤ ❤
 
72,265 ❤︎ Bài viết: 3509 Tìm chủ đề
Chị vừa ghé qua câu chuyện "Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi" của em gái, thấy giống như chị nhìn thấy nhang nhác bóng dáng của chị trong đó (chị cũng mới mấy hôm trước đã viết lại một phần chuyện thật của chị với tên là "Từng có người dành cả thanh xuân để bên tôi" - thấy trùng hợp chưa, hehe). Lại cảm thấy thật vấn vương với suy nghĩ: Người bên mình lúc thanh xuân tươi đẹp nhất lại không thể bên mình sau này ^^. Thực ra chắc câu chuyện của em khiến ai cũng sẽ nhìn thấy một nét nào đó của bản thân trong ấy, không nét nọ thì nét kia ^^, vì ai cũng từng có một thời thanh xuân như thế..
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chị vừa ghé qua câu chuyện "Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi" của em gái, thấy giống như chị nhìn thấy nhang nhác bóng dáng của chị trong đó (chị cũng mới mấy hôm trước đã viết lại một phần chuyện thật của chị với tên là "Từng có người dành cả thanh xuân để bên tôi" - thấy trùng hợp chưa, hehe). Lại cảm thấy thật vấn vương với suy nghĩ: Người bên mình lúc thanh xuân tươi đẹp nhất lại không thể bên mình sau này ^^. Thực ra chắc câu chuyện của em khiến ai cũng sẽ nhìn thấy một nét nào đó của bản thân trong ấy, không nét nọ thì nét kia ^^, vì ai cũng từng có một thời thanh xuân như thế..

Hehe chị ơi: > Nghe chị nói Beo vui quá! Thực ra thì truyện "Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi!" em lấy ý tưởng khi xem một bộ phim thanh xuân học đường mang tên "Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp". Khi ấy, em xem đúng phải đoạn mà Ngô Bách Tùng nói lời tạm biệt đến với Trần Tiểu Hy, người anh đã dành những tháng năm cấp Ba để theo đuổi, dành trọn vẹn tình cảm cho cô. Chính sự chân thành ấy khiến em khóc và nảy sinh ý tưởng viết lên một câu chuyện của thanh xuân nuối tiếc. Cũng có vài điểm em đem bản thân vào, nhưng hầu hết đều là sự tưởng tượng của chính em!

Câu chuyện thực của cuộc đời chị, chị đã viết nó lên, em ngưỡng mộ lắm: > Bởi chính bản thân em cũng muốn viết những câu chuyện của cuộc đời mình lên để chia sẻ, hoặc có thể là để đấy, để lưu giữ kí ức của mình bằng từng dòng văn. Tuy vậy, bây giờ bé đang từng bước thực hiện ước mơ ấy đây chị ạ, bằng cách vẽ lên bức tranh của thời cấp Một của mình bằng truyện "Phượng vĩ năm ấy". Cấp Một của em cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ có một điều em có một cậu bạn ở bên trong những năm tháng mặc áo trắng đồng phục đầu tiên của đời mình. Tuy vậy, cậu chỉ ở bên em có ba năm rồi phải theo bố mẹ đi xa, còn em lại nhớ cậu ấy đến bảy năm rồi..

Thanh xuân của mỗi người, ai cũng có gia đình, học tập, thầy cô, bạn bè và cả những mối tình đầu, mối tình đơn phương. Nhưng khi nói đến người từng ở bên em trong thanh xuân của mình, liệu có bên em trong cả những tháng ngày mai sau, em thường nghĩ đến bạn bè hơn. Có lẽ cũng vì em chưa yêu hay thích ai quá nhiều, với lại họ cũng chỉ bên em trong một khoảng thời gian, đến rồi đi, nên em cảm thấy thật mờ nhạt. Khác với họ, bạn bè là những người em dành hầu hết thời gian của mình để ở bên, để chia sẻ, để nói chuyện. Điều đó luôn mang đến cho em một cảm giác mơ hồ, rằng khi họ rời đi, họ sẽ như làm mất đi một phần em để cho họ trong trái tim em vậy, và em cũng sẽ không còn có một phần nho nhỏ trong trái tim họ nữa..

Chị nói với Beo, chị sẽ dõi theo thầm lặng cho em, đặc biệt hôm nay, chị đến tận bên nhà em để gửi gắm những tình cảm cho tác phẩm của em, em chẳng biết nói gì ngoài từ vui nữa! Yêu chị nhiều nhé!
 
72,265 ❤︎ Bài viết: 3509 Tìm chủ đề
Hehe chị ơi: > Nghe chị nói Beo vui quá! Thực ra thì truyện "Tạm biệt nhé, chàng trai thanh xuân của tôi!" em lấy ý tưởng khi xem một bộ phim thanh xuân học đường mang tên "Gửi thời thanh xuân ngây thơ tươi đẹp". Khi ấy, em xem đúng phải đoạn mà Ngô Bách Tùng nói lời tạm biệt đến với Trần Tiểu Hy, người anh đã dành những tháng năm cấp Ba để theo đuổi, dành trọn vẹn tình cảm cho cô. Chính sự chân thành ấy khiến em khóc và nảy sinh ý tưởng viết lên một câu chuyện của thanh xuân nuối tiếc. Cũng có vài điểm em đem bản thân vào, nhưng hầu hết đều là sự tưởng tượng của chính em!

Câu chuyện thực của cuộc đời chị, chị đã viết nó lên, em ngưỡng mộ lắm: > Bởi chính bản thân em cũng muốn viết những câu chuyện của cuộc đời mình lên để chia sẻ, hoặc có thể là để đấy, để lưu giữ kí ức của mình bằng từng dòng văn. Tuy vậy, bây giờ bé đang từng bước thực hiện ước mơ ấy đây chị ạ, bằng cách vẽ lên bức tranh của thời cấp Một của mình bằng truyện "Phượng vĩ năm ấy". Cấp Một của em cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, chỉ có một điều em có một cậu bạn ở bên trong những năm tháng mặc áo trắng đồng phục đầu tiên của đời mình. Tuy vậy, cậu chỉ ở bên em có ba năm rồi phải theo bố mẹ đi xa, còn em lại nhớ cậu ấy đến bảy năm rồi..

Thanh xuân của mỗi người, ai cũng có gia đình, học tập, thầy cô, bạn bè và cả những mối tình đầu, mối tình đơn phương. Nhưng khi nói đến người từng ở bên em trong thanh xuân của mình, liệu có bên em trong cả những tháng ngày mai sau, em thường nghĩ đến bạn bè hơn. Có lẽ cũng vì em chưa yêu hay thích ai quá nhiều, với lại họ cũng chỉ bên em trong một khoảng thời gian, đến rồi đi, nên em cảm thấy thật mờ nhạt. Khác với họ, bạn bè là những người em dành hầu hết thời gian của mình để ở bên, để chia sẻ, để nói chuyện. Điều đó luôn mang đến cho em một cảm giác mơ hồ, rằng khi họ rời đi, họ sẽ như làm mất đi một phần em để cho họ trong trái tim em vậy, và em cũng sẽ không còn có một phần nho nhỏ trong trái tim họ nữa..

Chị nói với Beo, chị sẽ dõi theo thầm lặng cho em, đặc biệt hôm nay, chị đến tận bên nhà em để gửi gắm những tình cảm cho tác phẩm của em, em chẳng biết nói gì ngoài từ vui nữa! Yêu chị nhiều nhé!

Chị mà viết thì ngay cả viết truyện cũng hay bị lôi bản thân vào lắm, hồi trước chị cũng có viết ra một mớ :D nhưng mà vì lôi bản thân vào truyện nên nhiều khi kiểu như tự đào bới quá khứ, cảm xúc thì dồi dào rồi nhưng làm cho mình mệt thật sự, kiểu như bị rút cạn ^^. Còn phần em nói về bạn bè thì chị hiểu lắm, vì kiểu đó đúng chuẩn Thiên Bình haha, chị cũng cung Thiên Bình mà nên chị hiểu :D Nhưng khi càng lớn lên thì chị dần quen với việc tập cho bản thân không bị phụ thuộc tình cảm quá nhiều để không bị tổn thương, haizz
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Beo thuộc cung Song Ngư cơ :(( Mọi người bảo không nên tin vào mấy cung hoàng đạo lắm vì nó không đúng đến 70% nhưng em đọc quá nhiều về cung Song Ngư, thấy cái nào cũng y như nói về mình ý chị ạ: < Em không biết bản thân em có tập được cho mình thói quen không phụ thuộc quá nhiều vào tình cảm không, bởi trước giờ bất cứ thứ gì em viết hay làm đều về tình cảm, những cảm xúc vui vẻ, bốc đồng của mình là nhiều. Mỗi năm đều ước mình bớt bốc đồng hay dễ khóc đi thì hay biết mấy, nhưng không tài nào làm được chị ạ :( Còn những khi em viết truyện và để bản thân của em vào truyện, nó vừa dễ đưa em vào cảm xúc viết truyện, vừa như kiểu hồi tưởng với em trong quá khứ. Đào bới như thế, em thường hay tự mắng bản thân, tự hứa sẽ không phạm phải mấy lỗi ngốc nghếch ấy nữa, thế rồi lại phạm phải tiếp.
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Nhận được phản hồi của Beo chị mới thấy yên tâm hơn một chút. Chỉ là việc em nói mong đợi và bất ngờ khi nhận những lời gửi gắm cho tác phẩm của mình, làm chị thật sự cảm thấy ngại ghê. Nói ra điều này có lẽ không hay lắm, nhưng thời gian vừa rồi tâm trạng chị không được tốt, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cảm xúc, thành ra viết những lời góp ý cho em cũng không được tập trung ấy. Giờ đọc lại thấy nó cứ "sao sao".. Thôi thì vẫn phải nhắc lại lần nữa, có gì không phải em bỏ qua cho chị nha. > <

Thật ra ngay khi em ở bên nhà dành những lời góp ý cho chị, chị đã ghé qua các tác phẩm của Beo để tìm hiểu dần rồi. Nhưng mà từ đọc rồi cảm nhận, trong khi chị lại có ý định "góp ý gộp" nữa, nên thời gian cứ bị "lần nữa" vậy đó, mãi mới có thể hoàn thành gửi đến em. Để Beo phải chờ đợi lại là một lỗi lớn của chị rồi. Không biết nói sao để "thanh minh" luôn. > <

Các tác phẩm về thanh xuân vườn trường, mặc dù cũng "lớn đầu" rồi, nhưng chị lại khá thích đọc những thể loại như vậy. Nó mang lại cảm giác nhẹ nhàng, hồn nhiên, vô ưu vô lo của tuổi học trò, không vướng bận nhiều mối suy nghĩ, bận tâm của cuộc sống trưởng thành. Các tác phẩm của Beo mặc dù cùng xoay quanh đề tài này, nhưng đều chứa đựng những màu sắc rất riêng, không bị gắn mác "trùng lặp", khiến người đọc không thấy nhàm chán với nó. Chị biết là với mỗi tác phẩm của mình, các tác giả đều có những cảm xúc, những chủ ý nhất định muốn gửi gắm, mà nhiều lúc người đọc chưa thể cảm nhận hết được. Nhưng nhiều lúc, có thể đối với tác giả vẫn cho là tác phẩm chưa được hoàn chỉnh, vẫn có tâm lí khắt khe với những yêu cầu cao để mang đến cho người đọc cái nhìn hoàn thiện nhất, thì đối với các độc giả, họ đơn giản lại cảm thấy hài lòng, tự cho là mình đã đọc được một tác phẩm hay và thiết thực. Cái này dĩ nhiên cũng phụ thuộc vào quan điểm của mỗi người, không thể đánh giá chung được nhỉ?

Các tác phẩm đã nêu cảm nhận chị sẽ không nhắc lại nữa. Đối với Phượng vĩ năm ấy, nghe em nói ý tưởng về câu chuyện dựa trên chính tình bạn thuở quá khứ với những cảm xúc chân thật, càng lúc càng khiến chị trông ngóng tác phẩm hơn này. ^^ Với Hái cho em những vì sao, bởi vì không thể tìm hiểu ngay nên mới chưa thể góp ý, cũng như đành phải cáo lỗi em mà gửi những lời này đến trước, nên là Beo cứ yên tâm mà hoàn thiện tác phẩm nhé. Chị sẽ quay lại khi em đã sẵn sàng mang nó đến với độc giả, được không? ^^

Tất cả tình cảm mà em nói đã "dành cả ngày trời, mỗi lúc viết một ít" khiến chị không khỏi bất ngờ và cảm động này. Không những không bị "trách cứ" mà lại còn nhận được nhiều lời "yêu thương" đến thế, chị biết làm gì để đáp lại Beo bây giờ? Thôi thì không thể viết được dài thật dài như Beo, nhưng hãy cho là chị không còn biết nói gì nữa, và sẽ thay lời nói bằng hành động (dù là lặng lẽ như chị vẫn thường làm), dõi theo và ủng hộ Beo hết mình. Chị sẽ trở thành một "fan tỷ tỷ" của Beo, mong đợi các tác phẩm của em.

Cảm ơn tất cả những điều Beo dành cho chị. Lại có thêm những lời khiến chị muốn đọc đi đọc lại khi có thời gian rồi nè. ^^

Yêu thương Beo nhiều nhiều! ❤ ❤ ❤

Những lời ban đầu chị bảo em đừng giận, nói không sợ là nói dối, không phải bởi vì lo lắng chị sẽ chê tác phẩm của em như thế nào, mà vì lo sợ không lẽ tác phẩm của em khiến chị phải chê như thế nào. Khi mà em tâm sự với chị những lo lắng về bạn bè, những nỗi buồn cứ vương vấn em khi nghĩ về tình bạn, em rất ngại bởi chỉ sợ chị sẽ nghĩ em rất phiền phức, ở bên nhà chị, nói về tác phẩm của chị mà lại đi kể mấy chuyện "vu vơ". Nhưng rồi chị không làm vậy, chị lắng nghe và tâm sự với em, đó có lẽ là một lời động viên tuyệt vời nhất với em trong những ngày buồn ấy.

Những ngày buồn ấy vẫn tiếp diễn, nhưng em vẫn vui vì đôi khi đọc lại những lời tâm sự của chị. Còn giờ đây, em vui khi chị kể em rằng gần đây chị tâm trạng không tốt, nhưng lại buồn vì chẳng thể biết làm gì để chị vui lên được: < Những lời góp ý ấy, em thấy bản thân mình chẳng phải đợi chờ gì cả, bởi trong lúc đợi những người ghé thăm đến tác phẩm của mình, em luôn luôn thêm thêm bớt bớt, sửa lại đôi chút để hoàn thiện hơn, để mang đến những điều tốt nhất! Và chị cũng dành cho em những lời góp ý chân thành nhất, thì tất nhiên Beo sẽ vô cùng vui rồi, chứ làm sao mà giận chị được chứ :))

Em cũng rất rất yêu mến những câu chuyện về thanh xuân, vừa gần gũi lại vừa dễ viết. Có thể là cùng trong một tình huống, nhưng giọng văn và cách xử lý, khắc phục tình huống ấy của mỗi nhân vật khác nhau làm cho em rất muốn tìm hiểu nhiều điều. Beo đang xoay quanh nó, có lẽ vẫn có những điều mà em còn trùng lặp, nhưng em sẽ cố gắng đổi mới hết mình trong từng tác phẩm, để nó khắc họa được từng khía cạnh của tuổi trẻ.


Cuối cùng, để nói về Phượng vĩ năm ấy, em cũng càng ngày càng mong đợi ở chính tác phẩm này của mình khi lần đầu em tự khắc họa câu chuyện bản thân. Chắc sẽ còn trẻ con hơn nữa so với những tác phẩm kia đấy, nhưng biết làm sao đây bởi tất cả chỉ là những tháng năm Tiểu học.

Và biết thêm một người luôn quan tâm đến em, theo dõi em âm thầm, sự yêu mến của em dành cho chị cũng càng ngày càng nhiều hơn!

Yêu chị nhiều lắm ❤
 
72,265 ❤︎ Bài viết: 3509 Tìm chủ đề
Beo thuộc cung Song Ngư cơ :(( Mọi người bảo không nên tin vào mấy cung hoàng đạo lắm vì nó không đúng đến 70% nhưng em đọc quá nhiều về cung Song Ngư, thấy cái nào cũng y như nói về mình ý chị ạ: < Em không biết bản thân em có tập được cho mình thói quen không phụ thuộc quá nhiều vào tình cảm không, bởi trước giờ bất cứ thứ gì em viết hay làm đều về tình cảm, những cảm xúc vui vẻ, bốc đồng của mình là nhiều. Mỗi năm đều ước mình bớt bốc đồng hay dễ khóc đi thì hay biết mấy, nhưng không tài nào làm được chị ạ :( Còn những khi em viết truyện và để bản thân của em vào truyện, nó vừa dễ đưa em vào cảm xúc viết truyện, vừa như kiểu hồi tưởng với em trong quá khứ. Đào bới như thế, em thường hay tự mắng bản thân, tự hứa sẽ không phạm phải mấy lỗi ngốc nghếch ấy nữa, thế rồi lại phạm phải tiếp.

À sorry em gái nhé, phần cung hoàng đạo là chị bị nhầm với một em gái khác trên diễn đàn cũng hay trò chuyện với chị, hi, đều là các em gái dễ thương nên chị bị nhầm nhọt chút chút, nghe khúc đó giống nhau quá nên nhầm ý ^^! Thật ra nếu chỉ nhìn vào một cung chính (cung mặt trời) theo ngày tháng sinh dương lịch thì không phải lúc nào cũng đúng hết đâu, bởi vì ai cũng đều vẫn bị ảnh hưởng bởi 12 cung, hiểu nôm na là chủ đạo sẽ là cung mặt trời rồi nhưng sẽ vẫn có những phần giống các cung khác nữa, ở tùy từng điểm, phải soi bản đồ sao mới biết. Đó là lý do mà có thể mình có cung mặt trời là cung A, nhưng có điểm này giống cung B, điểm khác giống cung C :D
 
377 ❤︎ Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Helu Beo, mình là @Sad or Happy đây, vốn dĩ mình không định ở đây bày tỏ cảm nhận của bản thân về truyện "Phuợng vĩ năm ấy" đâu, nhưng, giống như nam chính trong truyện của cậu, mình sẽ "giải oan cho bản thân", giúp cậu tin rằng mình nghiêm túc đọc tác phẩm của cậu chứ không phải là đáp lễ=))

Như mình đã nói, tên truyện của cậu khiến mình có cảm giác man mác buồn. Có lẽ vì nó khiến mình liên tưởng đến vụ việc hoa phượng đổ trong sân trường đã lấy đi sinh mạng của một thiên thần nhỏ, và một lí do nữa đó là, từ "năm ấy" gợi cho mình một cảm giác hoài niệm, nhung nhớ về một kỉ niệm đã qua. Và quả đúng là như thế, truyện được viết theo lời kể của một người trưởng thành về quá khứ của anh ấy.

Đầu tiên, điều làm mình thích nhất trong truyện là ở chương 1, cách sử dụng từ ngữ của cậu rất tự nhiên, dù cậu bằng tuổi mình nhưng ngôn từ cậu sử dụng cho một nhân vật trưởng thành rất phù hợp và linh hoạt, độc giả hoàn toàn bị dẫn dắt theo mạch cảm xúc của nhân vật hai mươi ba tuổi.

Tiếp đến là câu chuyện "trốn ngủ trưa", nó làm những kí ức hồi nhỏ của mình như ùa về trong khoảnh khắc, đánh vào tâm lí của người đọc. Đúng là ai khi còn nhỏ cũng coi ngủ trưa là một cơn ác mộng, chỉ có khi trưởng thành rồi mới thèm khát được ngủ, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi thôi, vì công việc đã quá bận rộn rồi.

Cho mình hỏi một tẹo, ở đoạn hai chương 1 của cậu, khi Gia Bảo kể với Dương về việc Trà trốn được 1 buổi ngủ trưa:

Đôi mắt nó ánh lên vẻ ngưỡng mộ cùng với mộng mơ, tôi có thể tin chắc, tên nhóc ấy đang mơ mộng mình

Câu văn này của cậu có phải chưa được viết hoàn chỉnh không? Mình nghĩ vậy vì khi đọc đến đó, mình có thể nghĩ ngay ra những từ tiếp theo nhưng cậu lại không có, ngoài ra cậu không đặt dấu chấm kết thúc câu. -.

Ngoài ra thì tình huống truyện của cậu khá là thú vị, có phần mộng mơ nữa, nhưng chi tiết khi nhân vật tôi đỡ bé Trà ngã, cậu đã nghĩ ngay trong đầu rằng "liệu em có bị xây xước chỗ nào không" có vẻ không được phù hợp với học sinh lớp Một cho lắm nhỉ. -. Mình chỉ nói ý kiến của mình thôi nhó, còn phong cách truyện của mỗi người là khác nhau nhé <3

À, còn một điều nho nhỏ này nữa thôi: <<< Dù mới chỉ học lớp Một thôi mà các bé đã biết bắt nạt nhau thì có hơi quá không nhỉ hix :(( Mình khá là nhạy cảm với vấn đề bạo lực học đường nên nếu nó là tình tiết liên quan đến những chương sau nữa thì cho mình xin lỗi nhé, cứ coi như mình chưa nói gì nhaa

Cảm ơn cậu một lần nữa vì đã đọc tác phẩm của mình và nhận xét giúp mình. Chúc cậu thành công với nhiều tác phẩm nhé. Mình đợi chương tiếp theo của truyện^^
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Helu Beo, mình là @Sad or Happy đây, vốn dĩ mình không định ở đây bày tỏ cảm nhận của bản thân về truyện "Phuợng vĩ năm ấy" đâu, nhưng, giống như nam chính trong truyện của cậu, mình sẽ "giải oan cho bản thân", giúp cậu tin rằng mình nghiêm túc đọc tác phẩm của cậu chứ không phải là đáp lễ=))

Như mình đã nói, tên truyện của cậu khiến mình có cảm giác man mác buồn. Có lẽ vì nó khiến mình liên tưởng đến vụ việc hoa phượng đổ trong sân trường đã lấy đi sinh mạng của một thiên thần nhỏ, và một lí do nữa đó là, từ "năm ấy" gợi cho mình một cảm giác hoài niệm, nhung nhớ về một kỉ niệm đã qua. Và quả đúng là như thế, truyện được viết theo lời kể của một người trưởng thành về quá khứ của anh ấy.

Đầu tiên, điều làm mình thích nhất trong truyện là ở chương 1, cách sử dụng từ ngữ của cậu rất tự nhiên, dù cậu bằng tuổi mình nhưng ngôn từ cậu sử dụng cho một nhân vật trưởng thành rất phù hợp và linh hoạt, độc giả hoàn toàn bị dẫn dắt theo mạch cảm xúc của nhân vật hai mươi ba tuổi.

Tiếp đến là câu chuyện "trốn ngủ trưa", nó làm những kí ức hồi nhỏ của mình như ùa về trong khoảnh khắc, đánh vào tâm lí của người đọc. Đúng là ai khi còn nhỏ cũng coi ngủ trưa là một cơn ác mộng, chỉ có khi trưởng thành rồi mới thèm khát được ngủ, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi thôi, vì công việc đã quá bận rộn rồi.

Cho mình hỏi một tẹo, ở đoạn hai chương 1 của cậu, khi Gia Bảo kể với Dương về việc Trà trốn được 1 buổi ngủ trưa:

Đôi mắt nó ánh lên vẻ ngưỡng mộ cùng với mộng mơ, tôi có thể tin chắc, tên nhóc ấy đang mơ mộng mình

Câu văn này của cậu có phải chưa được viết hoàn chỉnh không? Mình nghĩ vậy vì khi đọc đến đó, mình có thể nghĩ ngay ra những từ tiếp theo nhưng cậu lại không có, ngoài ra cậu không đặt dấu chấm kết thúc câu. -.

Ngoài ra thì tình huống truyện của cậu khá là thú vị, có phần mộng mơ nữa, nhưng chi tiết khi nhân vật tôi đỡ bé Trà ngã, cậu đã nghĩ ngay trong đầu rằng "liệu em có bị xây xước chỗ nào không" có vẻ không được phù hợp với học sinh lớp Một cho lắm nhỉ. -. Mình chỉ nói ý kiến của mình thôi nhó, còn phong cách truyện của mỗi người là khác nhau nhé <3

À, còn một điều nho nhỏ này nữa thôi: <<< Dù mới chỉ học lớp Một thôi mà các bé đã biết bắt nạt nhau thì có hơi quá không nhỉ hix :(( Mình khá là nhạy cảm với vấn đề bạo lực học đường nên nếu nó là tình tiết liên quan đến những chương sau nữa thì cho mình xin lỗi nhé, cứ coi như mình chưa nói gì nhaa

Cảm ơn cậu một lần nữa vì đã đọc tác phẩm của mình và nhận xét giúp mình. Chúc cậu thành công với nhiều tác phẩm nhé. Mình đợi chương tiếp theo của truyện^^

Sorry vì đến bây giờ mình mới có thể thảnh thơi ngồi rep lại những lời góp ý, cảm nhận của cậu dành cho tác phẩm "Phượng vĩ năm ấy" của mình! May mắn nhờ cậu "giải oan cho bản thân" giống Nhật Dương của mình, mình vừa hiểu thêm được tâm tư của một vị độc giả siêu đáng yêu, vừa biết được rằng vẫn có những người bạn đọc và cảm nhận những điều mình viết trong truyện, chứ không chỉ là món quà "đáp lễ"!

Ngày mình bắt tay mà viết nên câu chuyện của chính mình, chọn màu đỏ rực rỡ của phượng vĩ để làm cột mốc cho sự chờ đợi của chàng trai trong truyện, mình cũng suy nghĩ nhiều. Bởi vì vừa lúc ấy có vụ việc đổ cây, khiến một đứa bé ra đi mãi mãi, cuộc đời của em khép lại khi còn quá trẻ, mình nghĩ lấy hình tượng ấy sẽ làm mọi người không thích dù nó chẳng liên quan gì. Chỉ là màu phượng vĩ vẫn là một màu gắn liền với tuổi thơ của bao đời học sinh, rực rỡ như một ngọn lửa trong kí ức của con người..

Một điều mình cũng khiến mình phải bận tâm, chắc chắn rồi, đó là ở cách thể hiện ngôn từ trong truyện, giữa suy nghĩ hừm.. theo Beo là trưởng thành của một chàng trai tuổi 23 và một cậu bé mới 6 tuổi. Đôi lúc, đáng nhẽ mình nên viết ở tâm tư ngây thơ của cậu bé 6 tuổi, thì mình vẫn để nó hơi trưởng thành so với tuổi của cậu ấy. Nhưng Beo nghĩ bản thân vẫn muốn giữ đoạn đó, vì một vài lời phản biện cho riêng mình nhé! (Nếu cậu cảm thấy những lí lẽ của mình chưa đúng, cậu hãy cứ nêu quan điểm, suy nghĩ của mình, vì Beo sẽ lắng nghe, và biết đâu cậu sẽ thuyết phục được mình thì sao)

Ở phần Dương quan tâm đến Trà, mình nghĩ ở đây là một suy nghĩ của một đứa trẻ thôi, tôi bị xây xước, vậy chắc cậu cũng thế. Nó như thể một sự tương đương mà đứa trẻ nghĩ thế khi bản thân bị ngã vậy, mình ngã mà bị xước, bản thân cũng sẽ nghĩ rằng cậu ấy bị xước. Tuy nhiên, Beo còn cho nó thêm một chút sự quan tâm, đúng là có phần mình nghĩ vì nó là ngôn tình, dù là trẻ con, mình cũng muốn cậu nhóc Nhật Dương của mình ra dáng "đấng trượng phu" với nữ giới. Thêm nữa, mình muốn cho thêm sự quan tâm, bởi dù không nhắc ở trong truyện, nhưng mình mong mọi người hiểu rằng người cha người mẹ của cậu bé đã dạy phải biết quan tâm đến người khác. Hehehe :)) Nghe xong lời biện hộ này của chính mình, Beo thấy nó hơi giống với bài giảng về GDCD vậy!

Điều mà cậu quan tâm hơn cả, và cũng là điều mình quan tâm, đó là ở vụ bắt nạt học đường mà những cô bé khác đối xử với Trà. Lúc mấy cô bé ấy giẫm lên cánh hoa, đây là ở con mắt nhìn của Nhật Dương thôi, nó khiến cho câu chuyện trở nên u ám đi, vì cậu là người đứng về phe của Trà, nên điều gì liên quan đến Trà và những điều em thích, cậu đều nghĩ họ làm tổn hại nó. Nhưng đấy không phải là mấy cô bé cố tình đâu, mấy cô bé cũng yêu màu phượng vĩ, yêu loài hoa của tuổi học trò, cũng thích vương miện hoa đội đầu mà! Đây chỉ là những hành động vô ý, khi các cô bé tranh cãi với nhau nên mới giẫm phải thôi, chứ chính mấy cô bé con ấy cũng không ý thức được.

Qua phần chính là những cú đẩy trong vụ bắt nạt, điều này mang tính khá thời sự trong một câu chuyện ngây thơ và ngọt ngào mình xây dựng ở những ngày thơ bé. Cậu có nghĩ rằng, khi mọi thứ đang phát triển, những đứa bé tí tuổi như mấy đứa em họ Beo cũng biết cách tự bật Youtube để ngồi xem mấy video trên đó. Chúng nhanh chóng có thể tìm ra những thứ mà mấy đứa như bọn mình thường nghe và vô tình để nó nghe được, để rồi xem đi xem lại và học theo. Các video có vẻ vui, nhưng chúng chưa hiểu được, thế nên cho rằng điều ấy là đúng. Đó là lí do mà các tệ nạn lên ngôi đó! Thêm một điều nữa, ngay từ khi còn nhỏ, dù trong vô thức thôi ta cũng đã nhận ra điều gì giống và khác với mình. Các cô bé ấy đều giống nhau, đều nhặt hoa phượng dưới bóng râm xanh mát ở góc sân trường, chỉ riêng Trà lại nhặt ở đó, các cô sẽ thấy khác và tự nhiên có hành động gọi là kì thị.. Đây hoàn toàn là một điều tự nhiên mà không ai ngăn cản nổi khi chúng ta còn bé.. (Bắt nạt ở đây mình không nói rõ, nhưng cũng có thể là các lớp lớn nhé)

Với những điều vui mà cậu thích trong truyện, cậu quả thực rất chuẩn với ý của mình rồi đó, đó chính là ngủ trưa, điều đáng sợ mà giáo viên, bố mẹ luôn bắt ép. Ngày bé, mình ghét ngủ trưa cực kì, toàn ngồi nói chuyện, phá bạn khác ngủ để rồi lại suốt ngày bị mắng. Ai cũng bảo mình thừa năng lượng, tại sao đến trưa lại chẳng chịu ngắm mắt ngủ trong khi buổi sáng toàn đòi ngủ thêm. Mình không biết nữa, chỉ là mình nghĩ nếu ngủ, mình phải phí phạm một hai tiếng đồng hồ đáng nhẽ để chơi, thì lại phải nằm im một chỗ (Dù cho mình là đứa hay quẫy đạp khi ngủ đi chăng nữa =. =)

Đoạn cậu nói rằng mình viết thiếu, đúng rồi a :(( Mình cũng không biết tại sao lại thế trong khi lúc đọc mình đã thấy hoàn chỉnh rồi. Mình đã sửa rồi nha!

Mình vui lắm khi cậu đã đến đây và nêu những cảm nhận của bản thân về truyện của mình! Hồi Beo mới tham gia cũng chả thèm đọc truyện của ai, cứ truyện mình mình quan tâm chứ đừng nói đến quan tâm truyện của người khác. Nhưng từ khi cứ trải lòng mình ra, Beo có thêm những người bạn mới, biết được thêm những suy nghĩ của mọi người, trong đó có cậu nữa! Hãy cứ trải lòng mình ra, nói lên những cảm xúc của mình nhé! Và có vẻ không liên quan lắm, nhưng tên cậu là Sad or Happy, mình sẽ chọn gọi cậu là Happy, vì mình luôn muốn cậu vui vẻ!

Yêu nhiều!
 
Chỉnh sửa cuối:
377 ❤︎ Bài viết: 73 Tìm chủ đề
Sorry vì đến bây giờ mình mới có thể thảnh thơi ngồi rep lại những lời góp ý, cảm nhận của cậu dành cho tác phẩm "Phượng vĩ năm ấy" của mình! May mắn nhờ cậu "giải oan cho bản thân" giống Nhật Dương của mình, mình vừa hiểu thêm được tâm tư của một vị độc giả siêu đáng yêu, vừa biết được rằng vẫn có những người bạn đọc và cảm nhận những điều mình viết trong truyện, chứ không chỉ là món quà "đáp lễ"!

Ngày mình bắt tay mà viết nên câu chuyện của chính mình, chọn màu đỏ rực rỡ của phượng vĩ để làm cột mốc cho sự chờ đợi của chàng trai trong truyện, mình cũng suy nghĩ nhiều. Bởi vì vừa lúc ấy có vụ việc đổ cây, khiến một đứa bé ra đi mãi mãi, cuộc đời của em khép lại khi còn quá trẻ, mình nghĩ lấy hình tượng ấy sẽ làm mọi người không thích dù nó chẳng liên quan gì. Chỉ là màu phượng vĩ vẫn là một màu gắn liền với tuổi thơ của bao đời học sinh, rực rỡ như một ngọn lửa trong kí ức của con người..

Một điều mình cũng khiến mình phải bận tâm, chắc chắn rồi, đó là ở cách thể hiện ngôn từ trong truyện, giữa suy nghĩ hừm.. theo Beo là trưởng thành của một chàng trai tuổi 23 và một cậu bé mới 6 tuổi. Đôi lúc, đáng nhẽ mình nên viết ở tâm tư ngây thơ của cậu bé 6 tuổi, thì mình vẫn để nó hơi trưởng thành so với tuổi của cậu ấy. Nhưng Beo nghĩ bản thân vẫn muốn giữ đoạn đó, vì một vài lời phản biện cho riêng mình nhé! (Nếu cậu cảm thấy những lí lẽ của mình chưa đúng, cậu hãy cứ nêu quan điểm, suy nghĩ của mình, vì Beo sẽ lắng nghe, và biết đâu cậu sẽ thuyết phục được mình thì sao)

Ở phần Dương quan tâm đến Trà, mình nghĩ ở đây là một suy nghĩ của một đứa trẻ thôi, tôi bị xây xước, vậy chắc cậu cũng thế. Nó như thể một sự tương đương mà đứa trẻ nghĩ thế khi bản thân bị ngã vậy, mình ngã mà bị xước, bản thân cũng sẽ nghĩ rằng cậu ấy bị xước. Tuy nhiên, Beo còn cho nó thêm một chút sự quan tâm, đúng là có phần mình nghĩ vì nó là ngôn tình, dù là trẻ con, mình cũng muốn cậu nhóc Nhật Dương của mình ra dáng "đấng trượng phu" với nữ giới. Thêm nữa, mình muốn cho thêm sự quan tâm, bởi dù không nhắc ở trong truyện, nhưng mình mong mọi người hiểu rằng người cha người mẹ của cậu bé đã dạy phải biết quan tâm đến người khác. Hehehe :)) Nghe xong lời biện hộ này của chính mình, Beo thấy nó hơi giống với bài giảng về GDCD vậy!

Điều mà cậu quan tâm hơn cả, và cũng là điều mình quan tâm, đó là ở vụ bắt nạt học đường mà những cô bé khác đối xử với Trà. Lúc mấy cô bé ấy giẫm lên cánh hoa, đây là ở con mắt nhìn của Nhật Dương thôi, nó khiến cho câu chuyện trở nên u ám đi, vì cậu là người đứng về phe của Trà, nên điều gì liên quan đến Trà và những điều em thích, cậu đều nghĩ họ làm tổn hại nó. Nhưng đấy không phải là mấy cô bé cố tình đâu, mấy cô bé cũng yêu màu phượng vĩ, yêu loài hoa của tuổi học trò, cũng thích vương miện hoa đội đầu mà! Đây chỉ là những hành động vô ý, khi các cô bé tranh cãi với nhau nên mới giẫm phải thôi, chứ chính mấy cô bé con ấy cũng không ý thức được.

Qua phần chính là những cú đẩy trong vụ bắt nạt, điều này mang tính khá thời sự trong một câu chuyện ngây thơ và ngọt ngào mình xây dựng ở những ngày thơ bé. Cậu có nghĩ rằng, khi mọi thứ đang phát triển, những đứa bé tí tuổi như mấy đứa em họ Beo cũng biết cách tự bật Youtube để ngồi xem mấy video trên đó. Chúng nhanh chóng có thể tìm ra những thứ mà mấy đứa như bọn mình thường nghe và vô tình để nó nghe được, để rồi xem đi xem lại và học theo. Các video có vẻ vui, nhưng chúng chưa hiểu được, thế nên cho rằng điều ấy là đúng. Đó là lí do mà các tệ nạn lên ngôi đó! Thêm một điều nữa, ngay từ khi còn nhỏ, dù trong vô thức thôi ta cũng đã nhận ra điều gì giống và khác với mình. Các cô bé ấy đều giống nhau, đều nhặt hoa phượng dưới bóng râm xanh mát ở góc sân trường, chỉ riêng Trà lại nhặt ở đó, các cô sẽ thấy khác và tự nhiên có hành động gọi là kì thị.. Đây hoàn toàn là một điều tự nhiên mà không ai ngăn cản nổi khi chúng ta còn bé.. (Bắt nạt ở đây mình không nói rõ, nhưng cũng có thể là các lớp lớn nhé)

Với những điều vui mà cậu thích trong truyện, cậu quả thực rất chuẩn với ý của mình rồi đó, đó chính là ngủ trưa, điều đáng sợ mà giáo viên, bố mẹ luôn bắt ép. Ngày bé, mình ghét ngủ trưa cực kì, toàn ngồi nói chuyện, phá bạn khác ngủ để rồi lại suốt ngày bị mắng. Ai cũng bảo mình thừa năng lượng, tại sao đến trưa lại chẳng chịu ngắm mắt ngủ trong khi buổi sáng toàn đòi ngủ thêm. Mình không biết nữa, chỉ là mình nghĩ nếu ngủ, mình phải phí phạm một hai tiếng đồng hồ đáng nhẽ để chơi, thì lại phải nằm im một chỗ (Dù cho mình là đứa hay quẫy đạp khi ngủ đi chăng nữa =. =)

Đoạn cậu nói rằng mình viết thiếu, đúng rồi a :(( Mình cũng không biết tại sao lại thế trong khi lúc đọc mình đã thấy hoàn chỉnh rồi. Mình đã sửa rồi nha!

Mình vui lắm khi cậu đã đến đây và nêu những cảm nhận của bản thân về truyện của mình! Hồi Beo mới tham gia cũng chả thèm đọc truyện của ai, cứ truyện mình mình quan tâm chứ đừng nói đến quan tâm truyện của người khác. Nhưng từ khi cứ trải lòng mình ra, Beo có thêm những người bạn mới, biết được thêm những suy nghĩ của mọi người, trong đó có cậu nữa! Hãy cứ trải lòng mình ra, nói lên những cảm xúc của mình nhé! Và có vẻ không liên quan lắm, nhưng tên cậu là Sad or Happy, mình sẽ chọn gọi cậu là Happy, vì mình luôn muốn cậu vui vẻ!

Yêu nhiều!

Mình xin lỗi Beo nhiều vì mình cũng trả lời cậu chậm hix= (( (( Mình vẫn chờ chương tiếp của truyện đó nhaaa <3 Mà có một điều mình phải làm Beo thất vọng rồi = (( (Truyện của mình viết không có đoạn Trao duyên sướt mướt nhưng hi vọng Beo vẫn ủng hộ và theo dõi truyện của mình nhé!

Chúc Beo một ngày tốt lành nhaaaa.
 
4,656 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Chào Beo^^

Mình vừa đọc truyện ngắn "Kí ức đèn ông sao" của bạn, một câu chuyện thật sự rất cảm động.

Bạn viết rất tốt, câu văn mạch lạc, dùng từ hay nữa. Mình bị cuốn vào câu chuyện của bạn, cực kì tò mò xem chiếc đèn ông sao nhỏ trên tay bà cụ có ý nghĩa gì.

À, thì ra không phải cái gì to lớn xa xôi, mà là chiếc đèn do chính tay người bố làm cho con gái, mang theo yêu thương, hạnh phúc nên được giữ gìn đến tận bây giờ. Chiếc đèn theo chân bà cụ hòa vào những chiếc đèn lồng khác, tỏa sáng một góc nhỏ, gợi lại kí ức đã từng vui vẻ và tươi đẹp xa xưa. Nó đã gắn kết những người xa lạ với nhau, để họ sẻ chia với nhau, cùng nhau hát trong đêm rước đèn.

Câu chuyện này hẳn là rất quen thuộc với rất nhiều người đã bước qua thời tuổi thơ đây nhỉ? Ngay cả mình cũng đã quên mất Trung thu là như thế nào rồi. Hình ảnh lồng đèn lấp lánh đã nhạt nhòa đến nỗi, mình chỉ còn biết, Trung thu có bánh Trung thu, vậy thôi.

Đúng như lời của bà, những ánh sao vẫn ở yên vị trí của nó, chỉ là những đứa trẻ năm xưa đã bận rộn với cuộc sống hối hả quay cuồng, không có nhiều cơ hội nhìn thấy bầu trời lung linh ấy nữa. Chắc là, mình cũng phải nhân mùa Trung thu này mà quý trọng cuộc sống hiện tại một chút, để sau này không phải tiếc nuối.

Cảm ơn câu chuyện đẹp đẽ của bạn <3

P/s: Đoạn này có lỗi đánh máy, bạn chỉnh lại nhé

"Những ánh sao vẫn ở yên vị trí của nó, cháu à, chỉ là giờ đây dù cháu có cố gắng bao nhiêu nữa, cháy cũng không thể nhìn thấy bầu trời lung linh ấy."
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chào Beo^^

Mình vừa đọc truyện ngắn "Kí ức đèn ông sao" của bạn, một câu chuyện thật sự rất cảm động.

Bạn viết rất tốt, câu văn mạch lạc, dùng từ hay nữa. Mình bị cuốn vào câu chuyện của bạn, cực kì tò mò xem chiếc đèn ông sao nhỏ trên tay bà cụ có ý nghĩa gì.

À, thì ra không phải cái gì to lớn xa xôi, mà là chiếc đèn do chính tay người bố làm cho con gái, mang theo yêu thương, hạnh phúc nên được giữ gìn đến tận bây giờ. Chiếc đèn theo chân bà cụ hòa vào những chiếc đèn lồng khác, tỏa sáng một góc nhỏ, gợi lại kí ức đã từng vui vẻ và tươi đẹp xa xưa. Nó đã gắn kết những người xa lạ với nhau, để họ sẻ chia với nhau, cùng nhau hát trong đêm rước đèn.

Câu chuyện này hẳn là rất quen thuộc với rất nhiều người đã bước qua thời tuổi thơ đây nhỉ? Ngay cả mình cũng đã quên mất Trung thu là như thế nào rồi. Hình ảnh lồng đèn lấp lánh đã nhạt nhòa đến nỗi, mình chỉ còn biết, Trung thu có bánh Trung thu, vậy thôi.

Đúng như lời của bà, những ánh sao vẫn ở yên vị trí của nó, chỉ là những đứa trẻ năm xưa đã bận rộn với cuộc sống hối hả quay cuồng, không có nhiều cơ hội nhìn thấy bầu trời lung linh ấy nữa. Chắc là, mình cũng phải nhân mùa Trung thu này mà quý trọng cuộc sống hiện tại một chút, để sau này không phải tiếc nuối.

Cảm ơn câu chuyện đẹp đẽ của bạn <3

P/s: Đoạn này có lỗi đánh máy, bạn chỉnh lại nhé

"Những ánh sao vẫn ở yên vị trí của nó, cháu à, chỉ là giờ đây dù cháu có cố gắng bao nhiêu nữa, cháy cũng không thể nhìn thấy bầu trời lung linh ấy."

Huhu Beo xin lỗi chị rất rất nhiều :(( (( (Em đang quay trở lại với guồng bài tập lớn quá, mãi đến tận lúc này mới có thể ngồi ở đây, cùng chị tâm sự về những tình cảm mà chị đã dành cho chuyện của Beo: > Hôm nhận được những lời khen, nhận xét của chị, em vui lắm, cả ngày cứ cười như đứa dở ý =)) Xong còn bị bạn hỏi làm sao cơ: >

Lúc nghĩ đến chủ đề Trung Thu, em nhớ ngay cây đèn ông sao, bởi nó là thứ gắn với rất nhiều tuổi thơ của trẻ nhỏ, trong ấy có cả em. Phần nữa là vì dạo gần đây em hay vô tình gặp phải cái quảng cáo mì trên TV ấy chị =)) Kokomi tặng lồng đèn (Nghe giống Beo đang đi pr cho hãng mì này quá =. =) em bỗng bảo mẹ hay mình đi mua Kokomi để được tặng lồng đèn đi mẹ đi. Và lúc đấy chính bản thân em tự giật mình, ủa :) Trung Thu mà lại cầm đèn lồng cá chép xanh đỏ tím vàng, chứ không phải đèn ông sao à?

Những năm trước em vẫn còn háo hức với Trung Thu, nhưng lại đã quên mất cảm giác vui vẻ khi cầm cây đèn ông sao đi rước đèn mất rồi :(Em giờ chỉ đi rước đèn vì nghĩa vụ trông mấy đứa em của mình, như nhân vật "tôi" trong câu chuyện, và cảm giác nó như là một gánh nặng vậy. Thế nên em đã tạo ra hình tượng một người bà, như để nhắc nhở, để sẻ chia về câu chuyện tuổi thơ cho chính bản thân mình :))

Cảm ơn chị vì đã là người đầu tiên mở lời dành cho Beo những lời nhận xét nhé: >

P/s: Công nhận với chị luôn á =)) Nghĩ đến Trung thu là em chỉ có ăn ăn ăn :) Bánh Bánh Bánh =))
 
Chỉnh sửa cuối:
145 ❤︎ Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chào bạn, mình là Linh, mình muốn góp ý cho truyện Ngôn Tình - Mặt Trời Thanh Xuân - Vy Beo

Nội dung câu truyện của bạn khá hay, nhẹ nhàng êm đềm đúng với lứa tuổi học sinh THPT, mình rất thích

Tuy nhiên bạn cần sử dụng những ngôn từ mạnh hơn để cho các sự việc căng thẳng lên đến đỉnh điểm để cuốn hút người đọc nhiều hơn.

Mình thích câu truyện này nó khá hợp với gu đọc truyện của mình.

Mình chỉ có góp ý nhỏ thế thôi.

Có gì sai mong bạn chỉ bảo.
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chào bạn, mình là Linh, mình muốn góp ý cho truyện Ngôn Tình - Mặt Trời Thanh Xuân - Vy Beo

Nội dung câu truyện của bạn khá hay, nhẹ nhàng êm đềm đúng với lứa tuổi học sinh THPT, mình rất thích

Tuy nhiên bạn cần sử dụng những ngôn từ mạnh hơn để cho các sự việc căng thẳng lên đến đỉnh điểm để cuốn hút người đọc nhiều hơn.

Mình thích câu truyện này nó khá hợp với gu đọc truyện của mình.

Mình chỉ có góp ý nhỏ thế thôi.

Có gì sai mong bạn chỉ bảo.

:((Oikhong.. Tớ xin lỗi nhiều nhé vì đến tận giờ phút này mới gửi lại cho cậu vài lời cảm ơn.. Tớ thành thật xin lỗi vì đã để cậu phải chờ lâu thật lâu khi cậu đã dành cho tớ những lời nhận xét dễ thương dành cho truyện của tơ: <

Đọc những dòng cậu gửi tớ, tớ vui lắm đấy vì biết vẫn còn những người quan tâm đến truyện của tớ, yêu mến những đứa con tinh thần mà tớ viết lên. Nó làm tớ có thêm nhiều động lực lắm, để tiếp tục hành trình viết hết truyện đang bị dang dở của mình: > Huhu mặc dù tớ tự bao biện rằng bản thân mình bận, nhưng mà thực ra tớ cũng bị làm biếng quá trời á :(

Khum biết là cậu muốn nói về việc sử dụng từ thể hiện cảm xúc mãnh liệt hơn ở đoạn nào, nên tớ sẽ tự ngồi kể lể đôi chút với cậu về hai phần cảm xúc đã xuất hiện trong truyện nhé? =)) Ừm.. đầu tiên chắc chắc phải nói đến cảm xúc của cặp đôi chính của tớ rồi nè >< Hehe, như phần giới thiệu truyện thì Hà Chi trong thế giới của tớ rất chi là không tin vào tình yêu tuổi học trò á :)) Nên khi Khánh Hàn có thả đủ loại "thính" thì cổ vẫn có cảm xúc vui, nhưng mà nó sẽ lại chập chờn tắt vì cái suy nghĩ chắc như đinh đóng cột là "nói không với yêu đương tuổi học trò". Vậy là dù tớ là người ngồi viết, cũng muốn hai đứa nói thích thì nói xừ ra, nhưng lại cứ để cặp đôi chính ở tình trạng mập mờ nè: <

Thứ hai là một tẹo tèo teo kịch tính từ đoạn Khánh Hàn bảo vệ cho nhóm chị em bạn dì. Vì ban đầu hướng truyện sẽ chỉ là những tình tiết nhẹ nhàng, nên tớ hơi lo về việc sẽ sử dụng mấy động từ mạnh (mà thực ra.. tớ yếu khoản miêu tả mấy đoạn gay cấn hay sao á.. tớ sẽ cố cải thiện hơn) Dù có là tình tiết gay cấn ấy, tớ chỉ viết một đoạn ngắn đủ để thấy Hà Chi có tin hiệu dựa dẫm vào Khánh Hàn khi cô khóc, và anh bị ảnh hưởng từ cảm xúc của cô để hành động <3

Vài lời biện hộ là vậy, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tớ cảm ơn cậu nhiều, và tớ sẽ cố gắng cải thiện để những chương cuối của bộ truyện trọn vẹn nhất!

Yêu cậu: >
 
Chỉnh sửa cuối:
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Một chút tâm sự ngốc nghếch đến từ phía Beo nè =)) Ehehehe nghe rất chi là tự quảng bá cho bản thân nhưng thực tế là vừa tâm sự vừa tự quảng bá nhé =))

Ngôn Tình - Mặt Trời Thanh Xuân - Vy Beo Lâu lắm rồi mới lại tự tìm kiếm cho mình chút thời gian và cảm xúc để hoàn thành nốt chặng đường viết truyện này, tác phẩm mà bản thân có thể nói là tự tâm đắc nhất! : < Tầm tháng 4 năm ngoái, đang nghỉ dịch, tự dưng giữa đêm khum ngủ được vì cốt truyện tự dưng xuất hiện trong đầu, xong lại phải vội vội ghi lại sợ rằng những cái cảm xúc bất chợt này qua đi, mình sẽ không viết được nữa.. Xong rồi suy nghĩ thên vài ngày, bồi đắp chút ngày chút kia vào cốt truyện chính, rồi mới mang theo tí tẹo tự tin của mình đi giới thiệu đến tất cả mọi người Nói thật là ngại lắm đấy!

Thế mà chưa gì đã sắp tròn một năm với biết bao niềm vui, khi mà những lời nhận xét chân thành của mọi người gửi đến Beo, để Beo có thể sửa chữa lại truyện ở đôi chỗ, bồi dưỡng lại văn phong cùng câu cú của mình! Dù đã có khoảng thời gian ngâm truyện, drop truyện 1 thời gian, tự bản thân đã kiểm điểm về chuyện mình có ý định làm vậy với những đứa con tinh thần của mình, thật sự thấy có lỗi quá ><

Dù không biết còn những ai quan tâm đến truyện của Beo, dõi theo truyện của Beo, nhưng Beo vẫn sẽ cố gắng mang đến cho mọi người những chương truyện ngọt ngào, cùng những cung bậc cảm xúc của tuổi học trò nhéeee!

Cảm ơn những người thầm lặng vẫn đọc truyện, yêu mến những đứa con tinh thần của mình nhiềuuuuuu
 
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Ngôn Tình - Mặt Trời Thanh Xuân - Vy Beo

Vy beo viết rất hay, trình bày đẹp nên không có góp ý gì. Chỉ là tiêu đề chương để đứng nha, in nghiêng mà nội dung bên trong thì đứng nó không hợp nhau lắm^^*yoci 105*

Beo cảm ơn lời khen của chị Tiên nhiều nhaaa: > Nhận được lời nhận xét từ chị em vui lắm đó: > Ehehehe về vụ tiêu đề thì em muốn nhấn đậm hơn, giúp mọi người chú ý được nội dung chính của truyện thông qua tiêu đề đó: >

Cảm ơn chị Tiên nè <3
 
3,036 ❤︎ Bài viết: 391 Tìm chủ đề
Chào bạn mình là Sơ Nguyệt, truyện của bạn rất hay, câu chữ rất mượt mà ấm áp.

Mình có đôi dòng cảm nhận khi đọc truyện "Mặt trời thanh xuân" nhé!

Thật sự k thể tin là bạn sinh 2004 luôn ấy! Đọc văn án của tác phẩm "Mặt trời thanh xuân" của bạn mình nghĩ đây chắc là lời văn của một bạn tuổi gần 30 mới viết lên những dòng chữ đầy trải nghiệm đến vậy. Lời giới thiệu truyện của bạn cho mình một cảm giác bạn là người có nhiều chuyện xưa, khiến người ta tò mò điều gì kiến bạn có suy nghĩ chính chắn đến vậy? Và trong từng con chữ mình thấy phản phất đâu đó có bóng dáng của chính bản thân mình. Mình cũng hy vọng nửa kia của mình là một chàng trai dịu dàng ấm áp và ngọt ngào, theo hình mẫu "ấm nam", nhưng rồi lại rất sợ cái cảm giác ấm áp ngọt ngào đó, chỉ sợ giây tiếp theo nó sẽ tan biến như ảo mộng, lo được lo mất không cảm thấy an toàn. Rồi lại muốn tìm một người theo kiểu mạnh mẽ ít nói nhưng chung tình như trung khuyển vậy để có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh ấy. Cuối cùng chẳng chờ được chàng nào, giờ mình lại có suy nghĩ k chờ mong hay mơ mộng hảo huyền gì nữa mà lập chí trở thành nữ cường nhân luôn rùi. Thấy bản thân mình phải tốt về nhân phẩm đạo đức, có nhiều tiền, có địa vị và giá trị trong xã hội thì sẽ thu hút mọi thứ tốt đẹp về phía mình.

Haha mình cũng có một chút chứng mặt manh nhẹ, là nhẹ thôi nhé, có một số ít gương mặt của một số người mình xem dù rất nhiều lần nhưng lúc bước ra về nhà nghĩ lại chả nhớ nổi khuôn mặt đó trông ra sao chỉ nhớ người đó tên gì thôi, lần sau gặp mặt lại mới chợt nhớ ra người này là tên đó, rồi vừa quay lưng về nhà cái lại quên khuôn mặt người ta trông như nào, haha. Có một lần mình phát hiện có một diễn viên đóng vai một chàng vương gia rất tài giỏi, mình rất thích nhưng xem xong tắt phim nhắm mắt lại lại không thể nào nhớ nổi khuôn mặt anh ta như thế nào. Mình còn có một chút mù đường, đi ít nhất 5-7 lần mới biết đường về nhà dù đi bộ mất có 15-20 phút à. Còn mù công nghệ nữa, khổ lắm.

Đọc nội dung mình mới ngỡ ngàng, không ngờ các chương đầu lại nhẹ nhàng đến vậy, đúng chất tuổi thanh xuân của thuở mới lớn.

Tác giả cho hỏi 1 câu nhé! Thành Đức là con trai nhưng thuộc giới thứ ba là thích có người yêu là con trai à, nên gọi Thành Đức là chị đúng không?

Hà Chi và Khánh Hàn => Hà và Hàn chữ chỉ thiếu mỗi chữ N nữa là có chữ giống nhau trong tên rùi.

Không biết chàng này là mối tình đổ vỡ khiến tim Chi đau đớn đến không tin tưởng tình yêu nữa hay sao nhỉ? Đọc truyện ngọt mình nghĩ đến khi nào thì ngược, còn đọc truyện ngược thì nghĩ đến đoạn nào sẽ ngọt, rồi nghĩ đến chuyện sẽ bị nam hoặc nữ chính vả mặt các tra nam tra nữ, não của mình luôn sinh động và không thể dừng lại dòng suy nghĩ khi đọc truyện, hehe

Những tình cảm khi mới vừa say nắng của Chi cũng giống mình ngày trước vậy, khi tim đã say thì dù não có lý trí cỡ nào thì trong vô thức vẫn dõi mắt theo người ấy à.

Tác giả miêu tả nội tâm nhân vật Chi rất tinh tế và sâu sắc, những bí mật nhỏ của thời thanh xuân cũng đơn giản và ngọt ngào, ngây ngô đến vậy. Mình rất thích chương 3, thích lời chàng trả lời với nàng câu hỏi tại sao lần gặp gỡ của 2 người lại nhiều đến vậy, đơn giản vì mình để ý dõi theo mà thôi. Khi yêu thì lo được lo mất, hay suy nghĩ vu vơ và sợ rất nhiều thứ.

Chương 4 chỉ có một từ thôi "quá ngọt", ngọt ngào đến tận trong lòng.

Không ngờ, Chi lại có suy nghĩ trưởng thành đến vậy, tình yêu tuổi học trò sẽ tan nhưng đó là tình cảm ngọt ngào và chân thành nhất, không hề lẫn tạp chất và không toan tính vụ lợi trong đó. Nếu bỏ qua sẽ tiếc nuối, nếu bước vào mà tan rã sẽ khổ đau, nhưng cũng có những cặp đôi tu thành chính quả từ thời học trò mà. Ai dám đoán chắc trước tương lai sẽ sảy ra chuyện gì, nếu bạn sợ đau khổ khi chia tay ở tương lai mà không dám hết mình cho tình yêu hiện tại thì bạn sẽ đau khổ ngay lập tức trong hôm nay, muốn yêu mà không dám yêu cảm giác này rất khó chịu, còn hôm nay bạn yêu hết mình thì dù sau này có chia tay đi nữa ít ra bạn cũng từng có những kỷ niệm đẹp và rất ngọt ngào. Có người không dám yêu ở hiện tại để rồi chưa chờ đến đau khổ của tương lai thì đã về với các bụi rồi, cuộc sống vô thường, nên ta cứ sống hết mình cho hiện tại - cái ta đang nắm giữ trong tay. Tương lai xa vời, còn quá khứ thì đã qua rồi.

Nỗi nhớ tương tư, không gặp một ngày như cách tam thu, chứ 5 ngày là cách bao nhiêu thu luôn rồi.

Bốn nhân vật Chi và ba người bạn, mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình. Ai cũng có những cảm xúc vui buồn hờn giận và hạnh phúc nhỏ nhoi riêng. Cả những ước mơ chưa thực hiện và có đứa còn ngây ngô đến nỗi chưa xác định được cả giấc mơ của mình.

Tác giả có thể viết ngoại truyện về ba nhân vật bạn của Chi không nhỉ? Mình không phản cảm, cũng không có cái nhìn kỳ thị về giới thứ ba, mình thấy họ rất dễ thương, rất nhiệt huyết và chân thành, chỉ là yêu người cùng giới tính thôi. Mình cũng hay chơi với mấy "anh chị" (những anh mà "ta tâm hồn là cô gái bé nhỏ chỉ lỡ mang hình hài của nam thôi") và mấy "chị anh" ( "Ta là chuẩn men chỉ là không phải thân xác con trai thôi"), vui lắm hehe.

Kết thúc lớp 12 của chàng bằng bản tình ca ngọt ngào, mình thấy rất lãng mạn. Liệu với suy nghĩ chính chắn như bé Chi và không tin tưởng vào tình yêu học trò, tình sẽ mau tan, thì bé Chi có đáp ứng lời tỏ tình làm bạn gái của Hàn không? Mong rằng khoảng cách địa lý và nơi thành phố đầy xa hoa cạm bẫy sẽ không làm chàng mê mắt quên mất bé Chi ngày nào?

Truyện rất ngọt ngào, mình đang đoán bao giờ đến cao trào để khiến bé Chi từ một cô nàng ngây thơ trong sáng trở thành một người đau thương và lõi đời đến vậy? Rất tò mò biến cố tiếp theo, hy vọng không quá đau đớn, sẽ lấy hết nước mắt của tớ mất thôi..

Sau khi đọc hết 8 chương mình chỉ có những dòng cảm nhận như vậy thôi, mong rằng có thể giúp bạn thêm nhiều ý tưởng hay và linh cảm để viết tiếp nhé!

Cảm ơn truyện của bạn rất nhiều!
 
Chỉnh sửa cuối:
2,113 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chào bạn mình là Sơ Nguyệt, truyện của bạn rất hay, câu chữ rất mượt mà ấm áp.

Mình có đôi dòng cảm nhận khi đọc truyện "Mặt trời thanh xuân" nhé!

Thật sự k thể tin là bạn sinh 2k4 luôn ấy! Đọc văn án của tác phẩm "Mặt trời thanh xuân" của bạn mình nghĩ đây chắc là lời văn của một bạn tuổi gần 30 mới viết lên những dòng chữ đầy trải nghiệm đến vậy. Lời giới thiệu truyện của bạn cho mình 1 cảm giác bạn là người có nhiều chuyện xưa, khiến người ta tò mò điều gì kiến bạn có suy nghĩ chính chắn đến vậy? Và trong từng con chữ mình thấy phản phất đâu đó có bóng dáng của chính bản thân mình. Mình cũng hy vọng nửa kia của mình là 1 chàng trai dịu dàng ấm áp và ngọt ngào, theo hình mẫu "ấm nam", nhưng rồi lại rất sợ cái cảm giác ấm áp ngọt ngào đó, chỉ sợ giây tiếp theo nó sẽ tan biến như ảo mộng, lo được lo mất k cảm thấy an toàn. Rồi lại muốn tìm 1 người theo kiểu mạnh mẽ ít nói nhưng chung tình như trung khuyển vậy để có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh ấy. Cuối cùng chẳng chờ được chàng nào, giờ mình lại có suy nghĩ k chờ mong hay mơ mộng hảo huyền gì nữa mà lập chí trở thành nữ cường nhân luôn rùi. Thấy bản thân mình phải tốt về nhân phẩm đạo đức, có nhiều tiền, có địa vị và giá trị trong xã hội thì sẽ thu hút mọi thứ tốt đẹp về phía mình.

Haha mình cũng có 1 chút chứng mặt manh nhẹ, là nhẹ thôi nhé, có 1 số ít gương mặt của 1 số người mình xem dù rất nhiều lần nhưng lúc bước ra về nhà nghĩ lại chả nhớ nổi khuôn mặt đó trông ra sao chỉ nhớ người đó tên gì thôi, lần sau gặp mặt lại mới chợt nhớ ra người này là tên đó, rồi vừa quay lưng về nhà cái lại quên khuôn mặt người ta trông như nào, haha. Có 1 lần mình phát hiện có 1 diễn viên đóng vai 1 chàng vương gia rất tài giỏi, mình rất thích nhưng xem xong tắt phim nhắm mắt lại lại k thể nào nhớ nổi khuôn mặt anh ta như thế nào. Mình còn có 1 chút mù đường, đi ít nhất 5-7 lần mới biết đường về nhà dù đi bộ mất có 15-20 phút à. Còn mù công nghệ nữa, khổ lắm.

Đọc nội dung mình mới ngỡ ngàng, không ngờ các chương đầu lại nhẹ nhàng đến vậy, đúng chất tuổi thanh xuân của thuở mới lớn.

Tác giả cho hỏi 1 câu nhé! Thành Đức là con trai nhưng thuộc giới thứ 3 là thích có người yêu là con trai à, nên gọi Thành Đức là chị đúng k?

Hà Chi và Khánh Hàn => Hà và Hàn chữ chỉ thiếu mỗi chữ N nữa là có chữ giống nhau trong tên rùi.

K biết chàng này là mối tình đổ vỡ khiến tim Chi đau đớn đến k tin tưởng tình yêu nữa hay sao nhỉ? Đọc truyện ngọt mình nghĩ đến khi nào thì ngược, còn đọc truyện ngược thì nghĩ đến đoạn nào sẽ ngọt, rồi nghĩ đến chuyện sẽ bị nam hoặc nữ 9 vả mặt các tra nam tra nữ, não của mình luôn sinh động và k thể dừng lại dòng suy nghĩ khi đọc truyện, hehe

Những tình cảm khi mới vừa say nắng của Chi cũng giống mình ngày trước vậy, khi tim đã say thì dù não có lý trí cỡ nào thì trong vô thức vẫn dõi mắt theo người ấy à.

Tác giả miêu tả nội tâm nhân vật Chi rất tinh tế và sâu sắc, những bí mật nhỏ của thời thanh xuân cũng đơn giản và ngọt ngào, ngây ngô đến vậy. Mình rất thích chương 3, thích lời chàng trả lời với nàng câu hỏi tại sao lần gặp gỡ của 2 người lại nhiều đến vậy, đơn giản vì mình để ý dõi theo mà thôi. Khi yêu thì lo được lo mất, hay suy nghĩ vu vơ và sợ rất nhiều thứ.

Chương 4 chỉ có 1 từ thôi "quá ngọt", ngọt ngào đến tận trong lòng.

Không ngờ, Chi lại có suy nghĩ trưởng thành đến vậy, tình yêu tuổi học trò sẽ tan nhưng đó là tình cảm ngọt ngào và chân thành nhất, không hề lẫn tạp chất và k toan tính vụ lợi trong đó. Nếu bỏ qua sẽ tiếc nuối, nếu bước vào mà tan rã sẽ khổ đau, nhưng cũng có những cặp đôi tu thành chính quả từ thời học trò mà. Ai dám đoán chắc trước tương lai sẽ sảy ra chuyện gì, nếu bạn sợ đau khổ khi chia tay ở tương lai mà k dám hết mình cho tình yêu hiện tại thì bạn sẽ đau khổ ngay lập tức trong hôm nay, muốn yêu mà k dám yêu cảm giác này rất khó chịu, còn hôm nay bạn yêu hết mình thì dù sau này có chia tay đi nữa ít ra bạn cũng từng có những kỷ niệm đẹp và rất ngọt ngào. Có người k dám yêu ở hiện tại để rồi chưa chờ đến đau khổ của tương lai thì đã về với các bụi rồi, cuộc sống vô thường, nên ta cứ sống hết mình cho hiện tại - cái ta đang nắm giữ trong tay. Tương lai xa vời, còn quá khứ thì đã qua rồi.

Nỗi nhớ tương tư, k gặp 1 ngày như cách 3 thu, chứ 5 ngày là cách bao nhiêu thu luôn rồi.

Bốn nhân vật Chi và 3 người bạn, mỗi người đều có 1 câu chuyện của riêng mình. Ai cũng có những cảm xúc vui buồn hờn giận và hạnh phúc nhỏ nhoi riêng. Cả những ước mơ chưa thực hiện và có đứa còn ngây ngô đến nỗi chưa xác định được cả giấc mơ của mình.

Tác giả có thể viết ngoại truyện về 3 nhân vật bạn của Chi k nhỉ? Mình k phản cảm, cũng k có cái nhìn kỳ thị về giới thứ 3, mình thấy họ rất dễ thương, rất nhiệt huyết và chân thành, chỉ là yêu người cùng giới tính thôi. Mình cũng hay chơi với mấy "anh chị" (những anh mà "ta tâm hồn là cô gái bé nhỏ chỉ lỡ mang hình hài của nam thôi") và mấy "chị anh" ( "Ta là chuẩn men chỉ là k phải thân xác con trai thôi"), vui lắm hehe.

Kết thúc lớp 12 của chàng bằng bản tình ca ngọt ngào, mình thấy rất lãng mạn. Liệu với suy nghĩ chính chắn như bé Chi và k tin tưởng vào tình yêu học trò, tình sẽ mau tan, thì bé Chi có đáp ứng lời tỏ tình làm bạn gái của Hàn không? Mong rằng khoảng cách địa lý và nơi thành phố đầy xa hoa cạm bẫy sẽ không làm chàng mê mất quên mất bé Chi ngày nào?

Truyện rất ngọt ngào, mình đang đoán bao giờ đến cao trào để khiến bé Chi từ 1 cô nàng ngây thơ trong sáng trở thành 1 người đau thương và lõi đời đến vậy? Rất tò mò biến cố tiếp theo, hy vọng k quá đau đớn, sẽ lấy hết nước mắt của tớ mất thôi..

Sau khi đọc hết 8 chương mình chỉ có những dòng cảm nhận như vậy thôi, mong rằng có thể giúp bạn thêm nhiều ý tưởng hay và linh cảm để viết tiếp nhé!

Cảm ơn truyện của bạn rất nhiều!

Thật sự là đã khá là lâu Beo mới nhận được một lời nhận xét ngọt ngào như thế này, điều ấy khiến em rất vui và em đã đọc đi đọc lại những dòng cảm xúc của chị dành cho truyện của em: > Khi mà viết những dòng này vừa để cảm ơn chị (Khi mà đôi lúc mọi người vào like truyện của em chỉ để "ủng hộ" chứ không phải cảm nhận nó, còn với chị lại đọc với nó bằng cả trái tim, gửi cho nó một tình yêu dễ thương như vậy), vừa để nói lên tâm sự nho nhỏ của Beo <3

Ehehe nhưng mà trước hết nhaaaa =. = Em có thể khẳng định em là một cô gái 2k4 đang chập chững đến với tuổi 17 của mình, nhưng tâm hồn thì chỉ mãi thích làm một cô bé có thể cười đùa vô âu không lo nghĩ *yoci 112*

Bị nhận nhầm ở ngoài đời là gì hơn tuổi thật rất nhiều lần, không ngờ đến trong truyện của em mà cũng khiến mọi người thấy toát lên sự già nua mới buồn chứ >< Đôi khi Beo cũng tự hỏi tại sao bản thân lại chọn hình tượng một cô gái chả tin vào tình yêu thế này, để tìm hiểu thế giới nội tâm của Hà Chi, trong khi bản thân em là một đứa siêu tin tưởng vào tình yêu tuổi học trò và mong chờ một tình yêu "no end" luôn ấy ạ =)) Bây giờ ngẫm lại, chắc em cũng hiểu ra đôi chút rồi :)) Tự mình viết, tự mình nhai cơm chó của couple Chi - Hàn mê mẩn luôn, có khi là do ế quá lâu rồi @. @

Với câu hỏi nho nhỏ của chị, vâng, Thành Đức là một cậu bạn giới tính thứ ba, lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời, lại mang cái nét lão luyện hiểu chuyện con gái hơn cả ba cô bạn mình :)) Tuy vậy thì cậu cũng là người có trái tim "mong manh dễ vỡ", cũng có những tình cảm ấp ủ trong lòng mình muốn được thoải mái bộc lộ như bao người khác. Nghe chị cũng có một nhóm bạn có "anh chị" và "chị anh", em thấy vui lắm vì giúp chính độc giả của mình nhìn thấy bản thân trong truyện <3 Dù lời văn của Beo vẫn còn thiếu sót, vẫn còn thiếu cả tí mặn mòi của biển cả: < Em sẽ cố gắng để từng nhân vật của em mang đến niềm vui, nụ cười tủm tỉm trên môi người đọc: >

Đến vơi từng chương truyện chính :)) Oi troi oi <3 Tuyệt quá khi mà chị cũng đắm chìm trong đống thính siu cute của Khánh Hàn, bởi nếu em mà gặp một cậu bạn trai nào tâm lý, hiền lành lại còn biết thả rất "đúng thời điểm" (Toàn là trong ánh nắng chiều chan hòa nè, dưới bóng cây mát này, lại còn lá thư "handmade" nữa), chắc em đổ cái rầm rồi =)) Chứ làm gì còn đợi đến tận hôm vũ hội mới hỏi: "Em có đồng ý làm bạn gái anh không?" cơ chứ! Nhưng mà.. suy nghĩ ấy đối vơi Chi như đã là một phần của cậu ấy rồi, thế nên lúc viết Beo hay tự liên tưởng đến truyện "Sự tích cây khế". Mỗi tội không biết là "chú chim xanh" Hà Chi ăn thính xong có chịu nhả câu "Em đồng ý!" hay không thì ta lại phải đợi rồi =)) À mà nghe xong chị noi Hà - Hàn, em cũng thấy thuyết âm mưu quá :)) E hèm.. Nên tác giả là em đây phải đính chính nè =. = Đầu óc em thực sự đơn giản lắm ý, mai sau không biết có định viết truyện drama yêu hận tình thù với một xô những chuyện ngu ngốc của cặp đôi nam nữ chính hay không, nhưng ở đây thì Hà Chi và Khánh Hàn nói không với chuyện ấy nhé: >>

Quãng thời gian cấp Ba thì không chỉ có những tình yêu đầu đời ngọt mà thân thương, em cũng muốn vẽ lên một bức tranh tuổi học trò muôn màu muôn vẻ: > Với thi đấu thể thao, trốn học, đánh nhau, bắt nạt - một thứ mà chúng ta ghét nhưng nó vẫn xuất hiện ở bất cứ đâu, cùng những kỉ niệm như đi quân sự siêu vui nè, buổi tối quẩy tưng bừng của đêm vũ hội, và đặc biệt, còn có suy tư của những cô cậu học sinh trước quãng đường "làm người lớn" dài dằng dặc phía trước! Tất cả những điều ấy em đã đi được một năm rồi, đang tiếp tục đi năm tiếp theo, và đón chờ năm cuối cấp kết thúc ngày tháng áo trắng sơ mi đồng phục. Thế nên, em muốn ghi lại những cảm xúc đong đầy này, để khi ra trường, những cuốn truyện em tự tay sáng tác sẽ là điều gợi cho em thế giới cấp Ba vừa quen thuộc vừa xa xôi này!

Về việc những câu chuyện ngoài lề của nhóm bạn Hà Chi, nếu có cơ hội và những ý tưởng để làm nổi bật thế giới của từng người, chắc chắn em sẽ không ngần ngại ngồi xuống và bắt đầu viết: > Nhưng chắc sẽ phải đợi một tương lai xa xôi thôi ạ, vì kì thi THPTQG với em cũng sẽ thoáng chốc mà đến gần.. Em cũng từng nghĩ về truyện này và cũng có chuẩn bị một vài ý tưởng.. Nhưng em hơi sợ một chút, vì nếu em khai thác quá đà, nó lại làm mất đi hình ảnh về đám bạn trong con mắt của Hà Chi: <

Điều nho nhỏ cuối cùng :)) Chị có thể gọi em là Beo dù em đã ghi hẳn tên thật của mình là Vy ở ngay bên cạnh :)) Em cũng không biết tại sao lại thích mọi người gọi thân mật em là Beo mới kì quặc chứ, khi mà em nghỉ chắc 90% những người nghe đến Beo sẽ nghĩ đến béo, hơn là nghĩ Beo là cọp =. = Mặc dù vậy, nghe quen rồi nên em sẽ vui lắm nếu chị gọi em vậy nha <3

Cuối cùng thì, cảm ơn chị nhiều nhé: > Nơi thảo luận góp ý của em luôn là nơi để chị và cũng như những ai yêu mến truyện của em có thể vào đây chia sẻ, thể hiện tình cảm của mọi người, và cũng có khi tranh luận về truyện của Beo cũng được á chứ: >

Yêu chị nhiều <3
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back