CHƯƠNG 10: CẬU LÀ NGƯỜI MÀ TỚ LUÔN CHỜ ĐỢI
[BOOK]Bây giờ đã là 6 giờ hơn, cuối cùng một ngày dài cũng đã kết thúc. Dù trời đã tối nhưng trường vẫn nhộn nhịp như hồi sáng. Bởi lẽ vẫn còn một số CLB đang còn hoạt động và có một vài lớp đang học. Anh Chi vẫn chưa muốn về, cô cùng Kiều Dương đi xem xung quanh trường.
- Nè, Anh Chi..
- Gì thế?
- Sao cậu lại muốn làm bạn với tớ vậy?
Kiều Dương vừa nói vừa nhìn sang Anh Chi một cách trầm ngâm.
- Làm bạn thì cần gì phải lí do chứ? - Anh Chi vừa nói vừa vỗ vào vai bạn mình - Muốn làm bạn thì chỉ cần một tấm lòng chân thành là được.
Nghe đến đấy Kiều Dương liền ôm chầm lấy Anh Chi. Bởi từ trước đến giờ ngoài Dị Hiên ra thì cô không hề có một người bạn nào hết. Chỉ có cậu ấy chịu chơi với cô và cùng cô vượt qua những buồn vui của tuổi thơ.
- Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.
Kiều Dương vừa nói vừa khóc, điều này làm Anh Chi thực sự rất bất ngờ. Cô không biết được việc mình chấp nhận làm bạn lại khiến cậu ấy xúc động như vậy.
- Không sao đâu mà, có chuyện gì tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu được chứ?
Anh Chi vừa nói vừa vuốt tóc bạn. Trong lòng thầm nghĩ cậu ấy dù ở thế giới nào cũng không hề thay đổi. Cậu sẽ mãi là bạn của tớ.
Họ đi khắp các CLB và tạm biệt nhau vào lúc 7 giờ. Một chiếc xe hơi đi lại gần chỗ Kiều Dương.
- Tạm biệt cậu!
- Tạm biệt!
Chiếc xe đó dần đi khuất khỏi tầm mắt của Anh Chi. Cô tự nhủ cũng đã đến lúc đi về rồi. Bước ra khỏi cổng trường Anh Chi vẫn còn đang phân vân về đường đi về nhà. Cô nhìn đi nhìn lại một hồi vẫn không nhớ ra đường nào hết.
- A.. a, lại lạc rồi. Có mỗi một con đường thôi mà cũng không nhớ. Chán quá!
Anh Chi la lên để xả sự bực bội hiện giờ, sao mẹ lại sinh cô ra mà lại không cho cô khả năng về phương hướng thế này. Làm sao đây? Hay là đi đại nhỉ?
Nghĩ thế nào thì làm thế đấy, Anh Chi rẽ sang con đường bên phải để về nhà. Nhưng chưa đi được năm bước chân thì đã nghe tiếng gọi lại.
- Không phải bên đó đâu đồ ngốc kia!
Thì ra là Thiện Lục, anh vừa kết thúc buổi tập với CLB và đang chuẩn bị đi về.
- Ha ha thế sao? - Anh Chi cười một cách xấu hổ rồi quay lại hướng kia - Tôi nhầm tí thôi mà.
- Thật là.. cậu còn ngốc đến thế nào vậy? Đi lung tung không sợ à?
Anh Chi không nói gì cả, rõ ràng là nhục quá mà. Không ngờ mình lại kém đến như thế. Nói gì thì nói chứ nếu hôm nay không có anh thì cô lại lạc đường một lần nữa rồi. Phải cảm ơn người ta thay vì trách móc.
- Cảm ơn cậu. Tôi bị mù đường nặng nên khi không có người đi theo thì tôi sẽ bị lạc.
- Cậu bị bẩm sinh à? - Anh quay lại hỏi
- Ừ! - Anh Chi vừa trả lời vừa cúi mặt xuống. Có lẽ cô thấy bản thân quá vô dụng.
Họ im lặng một hồi.
- Vậy thì lần sau cậu có đi đâu thì tôi sẽ cùng cậu. Như thế để cậu khỏi lạc, dù gì cậu đến thế giới này cũng còn thấy lạ.
Anh Chi nghe được câu nói đó thì vui hết mức. Cô nhảy cẫng lên ôm lấy cổ anh.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm! Tôi rất sợ bị lạc nên giờ có cậu tôi không lo gì nữa rồi!
Cái ôm đến bất ngờ làm Thiện Lục không kịp phản ứng. Cái ôm này sao lại ấm áp và quen thuộc đến như thế.
- À, xin lỗi - Anh Chi buông tay khỏi cổ anh - Tại tôi vui quá đó mà.
- Sao cơ? Mỗi lần cậu vui là đều ôm người khác thế hả? Cậu ôm thay cho cái lời chào hả? Cậu lạ thật đấy! - Thiện Lục nói như đang đổ hết mọi sự giận giữ lên đầu Anh Chi nhưng thực ra anh chỉ đang biện minh cho sự ấm áp anh cảm nhận được từ cô thôi. Anh hơi đỏ mặt sau cái ôm vừa nãy.
- Cậu bị sao vậy? Mắc mớ gì cậu tức giận với tôi? Tôi lạ thế đấy.. Nào giờ tôi như thế đấy.
Nghe Anh Chi nói vậy thì anh càng lúc càng bực mình.
- Cậu.. ai dạy cho cậu cái kiểu đó vậy?
- Người tôi thích dạy tôi thế đấy. Được chưa? - Cô hét vào mặt anh
- Cái gì? Cậu có người thích? Người đó bất hạnh thật đấy, lại để một người ngốc như cậu thích.
Anh Chi nhìn thẳng vào Thiện Lục. Cô ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện như thế với cô. Anh có tức giận, có mỉa mai và có cả sự ấm áp của một con người nữa. Thật khác so với những ngày đầu gặp nhau.
- Là một tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con.
Sau khi nói câu đó xong thì Anh Chi tiếp tục bước đi. Cô bật cười thành tiếng khi nhìn cái mặt ngây ngốc của anh, không ngờ anh lại có một khuôn mặt dễ thương như thế. Thiện Lục vẫn đứng đó. Bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của cô. Anh nhớ lại cô bé có mái tóc ngắn mà anh từng thích. Cô ấy cũng hay nói với anh là..
- Cậu là tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con!
Như nhận ra được điều gì đó anh liền lôi trong cặp ra một thứ. Nó giống với cái mà Anh Chi đang đeo. Chính là một chiếc đồng hồ. Ngay trong khoảnh khắc ấy đồng hồ của Anh Chi cũng bắt đầu nới lỏng ra. Nó tự động tuột khỏi tay của cô làm cô ngạc nhiên.
- Gì đây? Sao lại tuột rồi?
Cô nhớ lại lời bà cụ kia nói lúc trước khi đến đây. Bà đã nói rồi cô sẽ tìm được hạnh phúc.
- Tìm được hạnh phúc thì chiếc đồng hồ này sẽ tự rơi ra ư? - Anh Chi vừa lẩm bẩm vừa ngắm nhìn xung quanh chiếc đồng hồ. Mặt sau của nó có khắc một cái tên. Một cái tên mà cô đã quên từ lâu.
- Thiện Lục. - Cô nói thành tiếng và cố gắng nhớ lại - Phải rồi, tên của người đó là Thiện Lục. Là người đã dẫn cô đi xem rừng hoa tuyết. Là người mà cô đã nói là thích. Là tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con.
Phía sau cô là Thiện Lục, anh đã thấy dòng chữ mà bao lâu nay anh tìm kiếm. Dòng chữ đó là Anh Chi, là cái tên của người mà anh rất thích. Cuối cùng thì sau từng ấy thời gian thì anh cũng đã biết tên của cô rồi. Hóa ra cô đã ở đây từ lâu, sự xuất hiện của cô ở đây sau 10 năm đã muốn khẳng định cô chính là người con gái mà anh từng thích sâu đậm.
- Cậu thực sự là người mà tớ luôn chờ đợi.
Anh vừa nói vừa nhìn Anh Chi. Thật không ngờ mối nhân duyên này lại đến từ hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong đôi mắt của anh lại có cả niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Phải chăng vẫn còn điều gì đó không đúng ở đây?[/BOOK]
- Nè, Anh Chi..
- Gì thế?
- Sao cậu lại muốn làm bạn với tớ vậy?
Kiều Dương vừa nói vừa nhìn sang Anh Chi một cách trầm ngâm.
- Làm bạn thì cần gì phải lí do chứ? - Anh Chi vừa nói vừa vỗ vào vai bạn mình - Muốn làm bạn thì chỉ cần một tấm lòng chân thành là được.
Nghe đến đấy Kiều Dương liền ôm chầm lấy Anh Chi. Bởi từ trước đến giờ ngoài Dị Hiên ra thì cô không hề có một người bạn nào hết. Chỉ có cậu ấy chịu chơi với cô và cùng cô vượt qua những buồn vui của tuổi thơ.
- Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.
Kiều Dương vừa nói vừa khóc, điều này làm Anh Chi thực sự rất bất ngờ. Cô không biết được việc mình chấp nhận làm bạn lại khiến cậu ấy xúc động như vậy.
- Không sao đâu mà, có chuyện gì tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu được chứ?
Anh Chi vừa nói vừa vuốt tóc bạn. Trong lòng thầm nghĩ cậu ấy dù ở thế giới nào cũng không hề thay đổi. Cậu sẽ mãi là bạn của tớ.
Họ đi khắp các CLB và tạm biệt nhau vào lúc 7 giờ. Một chiếc xe hơi đi lại gần chỗ Kiều Dương.
- Tạm biệt cậu!
- Tạm biệt!
Chiếc xe đó dần đi khuất khỏi tầm mắt của Anh Chi. Cô tự nhủ cũng đã đến lúc đi về rồi. Bước ra khỏi cổng trường Anh Chi vẫn còn đang phân vân về đường đi về nhà. Cô nhìn đi nhìn lại một hồi vẫn không nhớ ra đường nào hết.
- A.. a, lại lạc rồi. Có mỗi một con đường thôi mà cũng không nhớ. Chán quá!
Anh Chi la lên để xả sự bực bội hiện giờ, sao mẹ lại sinh cô ra mà lại không cho cô khả năng về phương hướng thế này. Làm sao đây? Hay là đi đại nhỉ?
Nghĩ thế nào thì làm thế đấy, Anh Chi rẽ sang con đường bên phải để về nhà. Nhưng chưa đi được năm bước chân thì đã nghe tiếng gọi lại.
- Không phải bên đó đâu đồ ngốc kia!
Thì ra là Thiện Lục, anh vừa kết thúc buổi tập với CLB và đang chuẩn bị đi về.
- Ha ha thế sao? - Anh Chi cười một cách xấu hổ rồi quay lại hướng kia - Tôi nhầm tí thôi mà.
- Thật là.. cậu còn ngốc đến thế nào vậy? Đi lung tung không sợ à?
Anh Chi không nói gì cả, rõ ràng là nhục quá mà. Không ngờ mình lại kém đến như thế. Nói gì thì nói chứ nếu hôm nay không có anh thì cô lại lạc đường một lần nữa rồi. Phải cảm ơn người ta thay vì trách móc.
- Cảm ơn cậu. Tôi bị mù đường nặng nên khi không có người đi theo thì tôi sẽ bị lạc.
- Cậu bị bẩm sinh à? - Anh quay lại hỏi
- Ừ! - Anh Chi vừa trả lời vừa cúi mặt xuống. Có lẽ cô thấy bản thân quá vô dụng.
Họ im lặng một hồi.
- Vậy thì lần sau cậu có đi đâu thì tôi sẽ cùng cậu. Như thế để cậu khỏi lạc, dù gì cậu đến thế giới này cũng còn thấy lạ.
Anh Chi nghe được câu nói đó thì vui hết mức. Cô nhảy cẫng lên ôm lấy cổ anh.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm! Tôi rất sợ bị lạc nên giờ có cậu tôi không lo gì nữa rồi!
Cái ôm đến bất ngờ làm Thiện Lục không kịp phản ứng. Cái ôm này sao lại ấm áp và quen thuộc đến như thế.
- À, xin lỗi - Anh Chi buông tay khỏi cổ anh - Tại tôi vui quá đó mà.
- Sao cơ? Mỗi lần cậu vui là đều ôm người khác thế hả? Cậu ôm thay cho cái lời chào hả? Cậu lạ thật đấy! - Thiện Lục nói như đang đổ hết mọi sự giận giữ lên đầu Anh Chi nhưng thực ra anh chỉ đang biện minh cho sự ấm áp anh cảm nhận được từ cô thôi. Anh hơi đỏ mặt sau cái ôm vừa nãy.
- Cậu bị sao vậy? Mắc mớ gì cậu tức giận với tôi? Tôi lạ thế đấy.. Nào giờ tôi như thế đấy.
Nghe Anh Chi nói vậy thì anh càng lúc càng bực mình.
- Cậu.. ai dạy cho cậu cái kiểu đó vậy?
- Người tôi thích dạy tôi thế đấy. Được chưa? - Cô hét vào mặt anh
- Cái gì? Cậu có người thích? Người đó bất hạnh thật đấy, lại để một người ngốc như cậu thích.
Anh Chi nhìn thẳng vào Thiện Lục. Cô ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện như thế với cô. Anh có tức giận, có mỉa mai và có cả sự ấm áp của một con người nữa. Thật khác so với những ngày đầu gặp nhau.
- Là một tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con.
Sau khi nói câu đó xong thì Anh Chi tiếp tục bước đi. Cô bật cười thành tiếng khi nhìn cái mặt ngây ngốc của anh, không ngờ anh lại có một khuôn mặt dễ thương như thế. Thiện Lục vẫn đứng đó. Bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói của cô. Anh nhớ lại cô bé có mái tóc ngắn mà anh từng thích. Cô ấy cũng hay nói với anh là..
- Cậu là tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con!
Như nhận ra được điều gì đó anh liền lôi trong cặp ra một thứ. Nó giống với cái mà Anh Chi đang đeo. Chính là một chiếc đồng hồ. Ngay trong khoảnh khắc ấy đồng hồ của Anh Chi cũng bắt đầu nới lỏng ra. Nó tự động tuột khỏi tay của cô làm cô ngạc nhiên.
- Gì đây? Sao lại tuột rồi?
Cô nhớ lại lời bà cụ kia nói lúc trước khi đến đây. Bà đã nói rồi cô sẽ tìm được hạnh phúc.
- Tìm được hạnh phúc thì chiếc đồng hồ này sẽ tự rơi ra ư? - Anh Chi vừa lẩm bẩm vừa ngắm nhìn xung quanh chiếc đồng hồ. Mặt sau của nó có khắc một cái tên. Một cái tên mà cô đã quên từ lâu.
- Thiện Lục. - Cô nói thành tiếng và cố gắng nhớ lại - Phải rồi, tên của người đó là Thiện Lục. Là người đã dẫn cô đi xem rừng hoa tuyết. Là người mà cô đã nói là thích. Là tên nhóc kiêu ngạo không có tâm hồn trẻ con.
Phía sau cô là Thiện Lục, anh đã thấy dòng chữ mà bao lâu nay anh tìm kiếm. Dòng chữ đó là Anh Chi, là cái tên của người mà anh rất thích. Cuối cùng thì sau từng ấy thời gian thì anh cũng đã biết tên của cô rồi. Hóa ra cô đã ở đây từ lâu, sự xuất hiện của cô ở đây sau 10 năm đã muốn khẳng định cô chính là người con gái mà anh từng thích sâu đậm.
- Cậu thực sự là người mà tớ luôn chờ đợi.
Anh vừa nói vừa nhìn Anh Chi. Thật không ngờ mối nhân duyên này lại đến từ hai con người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong đôi mắt của anh lại có cả niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Phải chăng vẫn còn điều gì đó không đúng ở đây?[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: