[BOOK]Có người nói cuộc sống như một phép nhiệm màu, nhưng có vẻ giờ đây không phải rồi. Anh Chi đã nghĩ như vậy. Nhiệm màu gì chứ, toàn tối tăm lẩn khuất. Cuộc sống thật trớ trêu mà.
Anh Chi rảo bước trên con đường sau cơn mưa. Xung quanh cô người đi lại đông đúc nhưng sao cô vẫn cảm thấy thật cô đơn. Có phải là do cô đã bỏ lỡ nhiều thứ quá đẹp ở thế giới này? Anh Chi mở điện thoại ra và ngạc nhiên khi thấy 21 cuộc gọi nhỡ từ Phương. Phải rồi, chắc cậu ấy đang lo cho cô lắm nhưng với tình trạng hiện giờ cô làm sao có thể gọi lại cho Phương? Nghe giọng cậu ấy là cô lại muốn khóc cho nên không thể được. Nếu biết cô bỏ nhà ra đi thì Phương chắc chắn sẽ không cho đâu.
- Liệu bỏ đi chính là cách giải thoát tốt nhất?
- Này cô gái.
Tiếng gọi làm Anh Chi giật mình. Cô quay sang nhìn thì thấy đó là một bà cụ.
- Bà gọi cháu à? - Anh Chi hỏi
- Cho già này xem chỉ tay của cô được chứ?
Anh Chi hơi ngần ngừ nhưng rồi cũng chìa tay ra cho bà cụ xem. Vì nhìn bà cũng không phải là người xấu. Bà nhìn đi nhìn lại chỉ tay của cô rồi nói:
- Số mệnh của cô có nhiều biến cố đây, cả thứ cô đang đeo trên tay nữa, cái này có vẻ là một thứ rất quý đúng không?
Anh Chi nhìn bà cụ rồi nhìn xuống vật đang đeo ở tay mình. Cái đồng hồ này ư? Cô không biết nó quý thế nào, chỉ biết là cô đã đeo nó từ khi còn rất nhỏ rồi.
- Này cô gái, cho dù có chuyện gì thì đừng bao giờ tháo nó ra nhé. Có buồn thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thôi. - Nói rồi bà rời đi
Anh Chi không hiểu bà cụ nói gì đang định goi cụ lại thì bỗng dưng đầu cô đau nhói. Đau lắm, đau đến tận xương tủy. Cô ngã khuỵu xuống đường, tay giơ lên tìm người cứu giúp nhưng thật kì lạ.. Trên đường không có ai. Chuyện gì xảy ra vậy? Toàn thân cô bắt đầu đau. Ngay lúc này chiếc đồng hồ siết chặt tay làm cô đau khủng khiếp. Cô dùng hết sức để tháo cái đồng hồ nhưng không được. Bỗng hai hàng nước mắt cô chảy dài. Vì sao vậy? Cô ngước lên nhìn thì thấy trước mắt là một cái cây cổ thụ lớn. Nó lớn lắm và chưa bao giờ cô lại thấy một cái cây to như vậy. Càng tiến lại gần thì càng thấy rõ dòng chữ được khắc trên cây. TRẦN ANH CHI.
- Gì đây? Là tên của m.. mình.
Chân cô đã không thể đứng vững được nữa. Cô lảo đảo ngã xuống. Trong tâm thức cô bất chợt lên tiếng.
- Mình thật sự rất nhớ nơi này.
* * *
Màn đen cứ thế bao trùm cho đến khi Anh Chi tỉnh dậy. Cô lơ mơ nghe ai đó đang gọi mình. Khi mở mắt ra thứ đập vào mắt cô là một cảnh tượng kì lạ.
- Nơi nào đây? - Cô ngồi dậy và nói to
- Cháu tỉnh rồi à? Có sao không?
Anh Chi ngơ ngác nhìn người trước mặt mình.
- Đây là đâu vậy ạ?
- Đây là trang trại nhà bác. Nhưng sao cháu vào được đây vậy? Ở đây ngoài người nhà ra thì không ai vào được đâu.
Nghe bác nói vậy làm Anh Chi cũng thấy lạ. Rồi bỗng dưng cô chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhìn lại xung quanh một lần nữa.
- Cháu tên gì, nhà ở đâu. Nói đi, bác sẽ tìm giúp cháu.
Anh Chi im lặng.
Thấy cô bé không nói gì, bác nông dân ấy đã quyết định là đưa cô về nhà. Không hiểu sao bác ấy lại làm thế nhưng Anh Chi vẫn nghe theo.
Nhìn xung quanh kìa. Cả cánh đồng cỏ rộng mênh mông, thậm chí là mấy ngàn ha. Có rất nhiều con vật đi lại ở đấy nhưng kì lạ con nào cũng biết nói. Chúng sạch sẽ y chang con người. Điều này làm Anh Chi kinh ngạc. Chúng vui vẻ hòa đồng với nhau từ bò, đến hổ, rồi voi.
- Mấy con vật này là bác nuôi ạ? - Anh Chi hỏi
- Đúng rồi. Chúng nó nghe lời nên bác cũng đỡ mệt.
- Ồ! - Anh Chi nghĩ - Đây là trang trại gì chứ, cái sở thú thì đúng hơn. Toàn mấy con vật hoang dã. Nhìn sợ kinh khủng.
Bác nông dân bảo Anh Chi đi trước bởi vì bác bận thu hoạch một số thứ ở trang trại nên bác sẽ đi sau. Anh Chi hơi sợ vì đi một mình nên đã xin bác ở lại.
- Vậy được, cháu ngồi kia chờ bác. Một lát nữa bác sẽ quay lại.
Anh Chi ngồi thơ thẩn dưới gốc cây và suy nghĩ. Không biết ở nơi của cô bây giờ thế nào. Cô biết rõ thế giới cô đang ở là một thế giới khác hoàn toàn. Cô không hề quên. Kí ức của cô vẫn còn. Cô biết rõ mình là ai và từ đâu đến chỉ là cô không thể nói. Chưa biết nơi này nguy hiểm hay an toàn cho nên giữ kín vẫn là chuyện tốt. Cô đi rồi, vậy là đã giải thoát cho bản thân được rồi.
* * *
Gần trưa.
Trước mắt cô là nhà của bác nông dân ấy, căn nhà đó khá to và đẹp. Đứng ở trước cửa là một cô đang chờ. Cô đấy tự giới thiệu mình là vợ của bác nông dân kia sau đó thì cô dẫn Anh Chi vào nhà. Cô chủ nhà giục Anh Chi đi tắm vì thấy người cô đang khá bẩn. Ôi thật sự là Anh Chi rất ngại rồi. Tự dưng mình được người ta giúp nhiệt tình như vậy cũng thấy kì kì. Nhưng vẫn phải đồng ý thôi. Vì ở thế giới này cô làm gì có chỗ nào để đi.
- Cháu cảm ơn cô nhiều lắm.
Ngâm trong bồn nước tắm Anh Chi lại bắt đầu suy nghĩ. Cô thấy nhớ thế giới của cô, nhớ ba mẹ và cả bạn của cô nữa. Ý định của cô chỉ là đi sang một thành phố khác bắt đầu một cuộc sống mới nhưng không ngờ lại xuyên không đến nơi xa lạ thế này. Làm sao đây? Cô bắt đầu có suy nghĩ trở về, cô thấy hối hận rồi. Một con người làm sao có thể chịu đau thương được mãi và nhất là Anh Chi. Cô vẫn còn là học sinh 12 mà. Cô còn chưa tốt nghiệp. Chỉ còn nửa năm nữa là cô sẽ có một đột phá trong cuộc đời. Tương lai của cô phụ thuộc vào điều ấy nhưng giờ đây nó đã dần xa vời và mờ mịt. Nghĩ đến đấy thôi là cô lại muốn khóc.
- Chị ơi! Chị tắm xong thì bỏ đồ vào máy giặt nhé!
Đấy là tiếng của con cô chủ nhà. Anh Chi vội lau nước mắt.
- Ừ. Chị biết rồi.
* * *
Bữa cơm đã được bày ra trước mắt nhìn rất ngon nhưng Anh Chi không thể ăn được. Cô không có tâm trạng để ăn. Nhìn bữa cơm này làm cô nhớ đến lúc ăn với ba mẹ. Lúc ấy vui vẻ biết bao. Ba mẹ gắp thức ăn cho cô, rồi nói là phải ăn nhiều cho thật lớn. Ngay cả mẹ cũng thường xuyên nói với cô rằng sẽ mãi mãi dùng cơm với nhau thế này. Vì chúng ta là một gia đình. Nhưng rồi sao? Thời gian trôi thì mọi thứ cũng dần thay đổi. Mẹ bận rộn với công việc ở bệnh viện, ba luôn đi công tác ở nước ngoài. Đến thời gian ngồi với nhau còn không có chứ đừng nói là ăn cơm. Không những thế tính cách ba mẹ thay đổi từng ngày. Hay cáu gắt, nóng giận và không còn để ý đến Anh Chi. Lời nói bên nhau chỉ là nhất thời mà thôi.
- Cháu không ăn ư? Hay là không vừa miệng? - Cô chủ nhà hỏi.
- Chị không khỏe à?
Anh Chi nhìn họ. Làm sao đây. Họ thật tốt bụng nhưng cô không thể. Cô không phải là người của thế giới này. Cô muốn về để nói rõ với ba mẹ của mình. Cô muốn họ thay đổi vì cô là con gái của họ.
- Cháu xin lỗi. Cháu phải về. Cháu nhớ ra nhà của cháu ở đâu rồi. - Nói rồi cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người.
- Chị đi ư? Sao chị không ở lại? - Con bé chạy đến nắm lấy tay Anh Chi. Cô chỉ nhìn rồi cười nhẹ.
- Chị phải về nhà, ba mẹ chắc chắn đang lo cho chị lắm. Ngoan, bỏ tay chị ra.
Con bé chỉ im lặng nghe theo. Anh Chi tạm biệt con bé rồi đi ra cửa. Cô đi mà không quay lại nhìn một lần nào. Cô chắc chắn là mình phải đi khỏi nơi này rồi.. Khi ra khỏi đó cô dùng sức chạy thật nhanh đến chỗ cái cây với hy vọng trở về.
- Con sẽ về để chứng minh cho mọi người thấy rằng con không hề sai..[/BOOK]