Bơ Đi Mà Sống - Mèo Xù

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Nguyễn Nguyễn, 28 Tháng bảy 2018.

  1. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Đàn bà mạnh mẽ là do đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có người từng cầm tay tôi và bảo, em đừng mạnh mẽ quá, đàn ông họ chẳng thích đàn bà mạnh mẽ đâu. Đàn ông dù ở địa vị nào cũng đều giống nhau, luôn thích cái cảm giác được che chở cho người đàn bà của mình, luôn thích cái cảm giác người đàn bà nhỏ bé yếu đuối dựa vào mình.

    Nghe vậy tôi lặng thinh chẳng nói gì, bởi lẽ người ấy và tất cả đàn ông đều không hề hiểu một điều. Đã là đàn bà thì chẳng có ai mạnh mẽ đâu, chẳng qua vì không có ai để dựa vào, hoặc không có ai đủ tin tưởng để họ dám dựa vào, nên họ mới phải cố gắng gồng lên như vậy, để tự an ủi mình rằng mình vẫn ổn, lâu dần thành quen, thành ngộ nhận mình mạnh mẽ.

    Mà phàm là đàn ông, trước khi nhắc người đàn bà đừng quá mạnh mẽ, hãy biết mềm yếu, để dựa vào vai mình, thì trước hết, anh phải nhìn vào vai mình đi. Xem có đủ vững, đủ chắc, đủ mạnh để mà che chở cho người đàn bà hay không? Có đủ tin cậy để người đàn bà của mình dựa vào hay không?

    Nếu người đàn bà ở bên cạnh anh, mà họ mỗi lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, thì phải chăng bởi vì trái tim, bởi vì bờ vai của anh chẳng đủ ấp áp, chẳng đủ tin tưởng để người ta dựa vào.

    Đàn bà, ai cũng muốn trọn vẹn đặt niềm tin ở người đàn ông của mình, thế nhưng có phải đàn ông cũng thường lợi dụng niềm tin đó để làm đau đàn bà.

    Mà đàn bà vốn dĩ là những sinh vật thù lâu nhớ dai, người làm cho họ đau một lần thì họ ghi sâu vào trong lòng mãi mãi. Nếu họ có nói rằng sẽ thứ tha, thì cũng đừng vội mừng, họ có thể thứ tha nhưng họ sẽ chẳng bao giờ quên đâu. Lâu lâu khi có ai đụng tới, nỗi đau lại túa ra, thậm chí mỗi lần như vậy nỗi đau càng thêm đậm sâu hơn.

    Đàn bà sinh ra chẳng ai muốn mình trở nên mạnh mẽ hết, nhưng chính đàn ông là những người đã dạy, đã khiến cho đàn bà phải học cách sống mạnh mẽ hơn mỗi ngày.

    * * *
     
  2. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Phận tình nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc còn nhỏ, lũ trẻ hay cùng đám bạn leo qua vườn nhà hàng xóm hái trộm trái cây ăn. Dù có khi quả xanh lét hay chua loét nhưng ăn sao mà vẫn cứ thấy ngon thế. Rồi cũng loại trái ấy, lúc mẹ mua về, bày ra trước mặt lại chẳng muốn ăn.

    Người ta lý giải rằng, cái gì vụng trộm lén lút lại thường hấp dẫn và cuốn hút hơn những thứ bình thường. Có lẽ bởi vậy nên em mới cảm thấy thích thú anh đến kì lạ.

    Lúc em leo trộm qua nhà hàng xóm hái quả, em lo sợ sẽ bị ông hàng xóm bắt được, sẽ mách với mẹ, em sẽ ăn đòn, thế nhưng em vẫn cứ liều mình leo sang, với một hi vọng mong manh "chẳng ai biết đâu". Em thích anh cũng là vì cảm giác đó, cảm giác nơm nớp lo sợ một ngày kia chuyện chúng mình bị phát giác. Lòng tự tôn của em làm sao còn nữa, bạn bè gia đình sẽ nhìn nhận em thế nào khi biết em đang là người thứ ba xen vào cuộc tình của hai người khác? Vậy nhưng em vẫn cứ liều lĩnh yêu anh, cứ tự nhủ, cứ tự an ủi rằng em chẳng sao đâu. Tình nhân ư? Bây giờ ra đường, đếm xem sau cái lớp mặt nạ phấn son của bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngoài kia, thì có đến bao nhiêu cô đang là tình nhân, đang là kẻ thứ ba, em tự nhủ mình chẳng phải là ngoại lệ.

    Thế nhưng rồi tim em tự đau khi thấy mình thừa thãi mỗi lúc anh bên người ta.

    Tim em tự đau khi em nhận ra những lúc em cần anh thì anh không tới, còn những lúc anh cần em thì lúc nào cũng ở bên.

    Tim em tự đau khi em thấy ngay cả quyền được ghen, được đau em cũng không có, giả sử nếu có cũng chỉ là trong nỗi câm lặng của riêng em.

    Đứa trẻ năm xưa liều mình qua hái trộm trái cây, nếu có bị bắt gặp cũng chỉ bị đánh vài roi, rồi ngày mai vẫn lại cười được ngay.

    Còn em của bây giờ, nếu cứ cố chấp mà trở thành kẻ ăn cắp hạnh phúc của người khác, thì những ngày sau em làm sao cười nổi nữa đây. Chẳng ai giày vò em thì em cũng cứ tự giày vò chính mình mà thôi.

    Em ngạo nghễ để làm gì, khi nhìn thấy anh đi bên người ta em cũng chỉ có thể cúi đầu quay đi.

    Bất hạnh nhất là em thấy mình cô đơn trong chính cuộc tình của mình.

    Và một ngày em quyết định buông.

    * * *

    "Hạnh phúc không bao giờ là hạnh phúc nếu nó được xây dựng trên nỗi đau của người khác."

    * * *
     
  3. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Em sẽ không bao giờ từ bỏ cả thế giới chỉ vì yêu anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái ấy đi giày đỏ

    Cô gái ấy hứa sẽ từ bỏ cả thế giới để yêu anh

    Còn em,

    Em cũng là cô gái đi giày đỏ

    Nhưng em sẽ không bao giờ từ bỏ cả thế giới chỉ để yêu anh

    Vì sao ư?

    Vì em trân trọng giá trị cuộc sống của mình. Vì với em, muốn yêu thương một ai đó, trước hết mình phải học cách yêu thương bản thân mình đã.

    Vì nếu anh yêu em thật lòng thì anh sẽ chẳng đành lòng để em phải từ bỏ cả thế giới..

    Anh sẽ biết yêu em nghĩa là yêu tất cả những gì thuộc về em và đương nhiên anh sẽ học cách yêu cả thế giới của em.

    Em đi giày đỏ

    Và em không có thói quen thề hẹn.

    Em thấy lúc yêu nhau người ta cứ luôn cố gắng hứa hẹn thề thốt với nhau thật nhiều điều, có khi biết là phi lí mà vẫn cứ thề.

    Vậy nhưng anh biết không? Khi chúng ta thề, chúng ta hứa tức là chúng ta đang thiếu niềm tin ở nhau, bởi nếu cái gì nó là hiển nhiên rồi thì sẽ chẳng cần phải thề, cũng chẳng cần phải hứa.

    Em sẽ không thề, em sẽ không hứa.

    Chỉ đơn giản em là một cô gái thích đi giày đỏ.

    Em yêu cả anh, và yêu cả thế giới nhỏ của em.

    * * *
     
  4. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Con cần có bạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ tôi bảo:

    Con sống không nhất thiết phải làm vừa lòng tất cả bạn bè, và chắc chắn tất cả bạn bè không bao giờ hài lòng hết về con, dù con có làm gì đi nữa. Nhưng con cũng đừng sống để bạn bè phải chọn cách xa lánh con, bởi vì:

    Bố mẹ có thể nuôi con khôn lớn, yêu thương che chở cho con nhưng bạn bè mới là người dạy cho con trưởng thành.

    Bố mẹ vì tình thương dành cho con có thể đối xử thiên vị với con. Nhưng bạn bè sẽ là những người dạy cho con cách sống công bằng.

    Bố mẹ là mái nhà của con, là nơi bình yên của con nhưng khi con ra ngoài, conkhông thể nào đơn độc được, con làm gì cũng phải cần có bạn bè.

    Gia đình là tài sản sẵn có của con, con sinh ra đã có một gia đình, nhưng bạn bè là "tài sản" phải do chính hai bàn tay con tạo dựng nên. Nếu con không thể tạo dựng được những "tài sản" mang tên bạn bè thì con chính là người thất bại!

    Và nếu suốt cả đời con không thể có bạn tốt, thì điều đó không phải lỗi của bạn conmà là lỗi của chính con.

    * * *
     
  5. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Bạn bè thật sự là không cần phải ngã giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với tôi yêu thương của tình bạn là những yêu thương của lòng nhiệt thành vui vẻ. Tôi có rất nhiều bạn bè, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ xem trong số họ có bao nhiêu người thực sự tốt với tôi, bởi tôi quan niệm tình bạn không phải là một hợp đồng làm ăn theo kiểu hai bên cùng có lợi, hôm nay mình tốt với họ thì mai họ sẽ lại tốt với mình. Bạn bè thật sự là không cần phải ngã giá hay mặc cả, lòng nhiệt thành sẽ dẫn dắt, giúp cho bạn bè biết cần làm gì cho nhau. Bởi vậy nếu thiếu đi lòng nhiệt thành, tình bạn sẽ dần hư hao rồi chìm vào quên lãng.

    Ngày xưa tôi thường xuyên mang trong mình cảm giác thất vọng về bạn bè. Ban đầu, tôi thấy họ thật tốt với tôi, thế nên dành hết tình cảm của mình cho họ, yêu quý, trân trọng. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra họ không "tốt" như tôi luôn nghĩ về họ, thế là tôi quay ra giận dỗi thất vọng này kia, có khi tôi còn quyết định rời bỏ họ, để mình không bị tổn thương.

    Tôi từng nghĩ mình là thế là đúng, nhưng sau này tôi nhận ra đó là sự ích kỉ của tôi, và cũng của rất nhiều người.

    Tôi nhận ra mỗi người bạn sẽ mang cho tôi một niềm vui, một sự trải nghiệm, và một lòng nhiệt thành khác nhau. Mặc dù ở khía cạnh nào đó họ không hoàn hảo như tôi mong đợi, hoặc có đôi khi họ sẽ làm tôi buồn. Nhưng nghĩ mà xem, trong mắt họ, tôi cũng đâu có hoàn hảo, tôi cũng nhiều lần làm cho họ buồn đấy thôi.

    Nhiều người hay kêu ca thất vọng nọ kia vì bạn bè, vì lúc khó khăn chẳng thấy mặt bạn bè đâu. Tôi thì nghĩ, nếu chỉ lúc khó khăn mình mới nghĩ đến bạn bè, thì mình còn tệ hơn cả chúng nó.

    Chơi với bạn bè cũng đừng kì vọng nhiều, cứ nhiệt thành mà đối đãi với nhau, còn chơi được với nhau đến chừng nào thì hay chừng đấy. Cuộc đời dài rộng, bao nhiêu điều khó nói trước, bản thân mình còn chẳng định liệu nổi mình sẽ phải rẽ bao nhiêu ngả, thì làm sao dám chắc có thể cầm tay bạn bè đi cùng với nhau tới chân trời góc bể.

    * * *
     
  6. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Bạn bè muốn ở cạnh nhau cũng cần phải có Nhân - Duyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một trong những điều tôi luôn tự hào, đó là chữ "Bạn" mà tôi đang có. Bạn không phải tự nhiên mà quen biết nhau, bạn thân lại càng không. Bạn quen được với nhau bởi chữ Duyên, nhưng chơi được với nhau là ở chữ Nhân, Nhân trong ý nghĩa này có nghĩa là Người. Có duyên quen biết nhưng không phải người bạn nào cũng có thể chơi được với nhau lâu dài.

    Nếu mình mang một con người giả tạo ra đối đãi với Bạn thì họ sẽ sớm bỏ mình đểđi, bởi vậy tôi luôn dặn lòng mình phải sống thành thật.

    Mọi người vẫn hay khen tôi có nhiều bạn tốt, có thể là do cách tôi kể về bạn bè của mình nên mọi người nghĩ như vậy. Tôi luôn nói tốt về bạn bè của tôi với một niềm say mê, hiếm khi ai nghe thấy tôi đi kể xấu bạn bè.

    Vài năm trước tôi từng chịu sự tổn thương rất lớn từ chính một người bạn mà tôi hết mực yêu thương.

    Ngày đó tôi khóc rất nhiều, lúc chia tay người yêu tôi cũng không khóc nhiều như vậy, đó là một khoảng thời gian tồi tệ, khủng hoảng trong cuộc đời tôi. Nhưng những người bạn khác đã ở cạnh giúp tôi vực dậy.

    Cho đến bây giờ, tôi lúc có người yêu lúc không có, nhưng tôi không thể sống thiếu bạn bè.

    Nhiều người vẫn hay dằn vặt tại sao mình đối xử tốt với bạn này vậy mà bạn ấy không đổi xử tốt với mình? Bản thân tôi đã sống và nhận ra, tôi thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của nhiều người, nhưng tôi lại không bao giờ có cơ hội trả ơn lại họ, ngược lại tôi vẫn thường xuyên giúp đỡ những người khác, và chưa bao giờ những người ấy có thể giúp lại được tôi điều gì. Cuộc sống sẽ có cách bù trừ riêng của nó, vậy nên đừng quá so đo, việc của chúng mình là cứ cố gắng sống tử tế với nhau. Nhất là bạn bè.

    * * *
     
  7. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Đừng cố gắng làm tổn thương nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi không thích cách người ta cố gắng luận tội để làm tổn thương nhau mỗi khi có mâu thuẫn.

    Tôi cho rằng trong một mối quan hệ, chuyện ai đúng ai sai không phải là điều cần bận tâm. Điều cần bận tâm là hãy nghĩ xem rút cuộc mối quan hệ ấy có thật sự quan trọng với mình không.

    Người ta có thể đối xử tốt với nhau ở một thời điểm nào đó, và điều đó cũng không có nghĩa là người ta sẽ tiếp tục hoặc có trách nhiệm phải tiếp tục tốt với nhau suốt đời. Vậy nên đừng buồn, đừng tổn thương. Nếu như người ta quay lưng lại với mình, thì hãy cười để trân trọng những tốt đẹp đã qua, đừng cố níu kéo. Còn nếu như quá khứ họ từng tốt với ta, nhưng hiện tại họ lại làm ta tổn thương. Thì cứ đơn giản coi như ta và họ đã sòng phẳng, chẳng ai nợ ai, thênh thang mà tiễn nhau đi như hai người dưng. Vậy thôi!

    Oán trách sẽ làm ta đau đớn, một khi họ đã bỏ ta đi, thì chẳng sức đâu mà quan tâm xem ta đang nghĩ gì.. Người yêu cũng vậy, người tình cũng thế, và bạn bè cũng chẳng ngoại lệ.

    * * *
     
  8. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Bạn tri kỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liệu trong cuộc đời mỗi con người có nổi mấy người bạn có thể cùng mình đi qua những nốt trầm?

    Cuộc sống nhiều khi hư vô nhưng sự tồn tại của bạn bè là sự hiện hữu chân thành nhất mà ta có thể cảm nhận thấy!

    Thanh là đứa bạn tôi quen trên mạng, chúng tôi làm bạn với nhau trên mạng, nói chuyện với nhau trên mạng, nó ở trời Nam tôi ở phương Bắc, tới tận hai năm sau mới có điều kiện gặp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, hai đứa nhào tới ôm nhau, xúc động rưng rưng chẳng nói thành lời.

    Tôi nghe dân mạng truyền tai nhau một nghiên cứu mới nào đó của tâm lý học, họ bảo, nếu chúng ta có một mối quan hệ bạn bè với một người nào đó kéo dài hơn 7 năm, thì mối quan hệ ấy sẽ kéo dài suốt phần đời còn lại. Tình bạn của chúng tôi đã kéo dài hơn 10 năm, nhiều người luôn thắc mắc vì sao chúng tôi có thể duy trì đượcthứ tình cảm ấy bền lâu đến lạ kì như vậy. Nếu họ hỏi tôi lí do ngọn nguồn vì sao thì chính bản thân tôi cũng không lí giải được.

    Nhớ có lần nó hỏi tôi:

    - Bà biết cho đến bây giờ, những giai đoạn nào trong cuộc đời bà khiến tôi lo lắng nhất không?

    Tôi bảo không nhớ.

    Nó lần lượt kể ra bốn sự kiện tồi tệ nhất trong đời tôi, nó bảo, bốn lần đó là bốn lần tôi khiến nó lo sợ nhất, nó sợ tôi không thể vượt qua nổi.

    Nó nhớ tất cả những sự kiện ấy, không sai sót một chi tiết nào. Nó có thể quên ngày sinh nhật của tôi, nhưng nó không hề quên những chuyện đã khiến tôi đau lòng mà khóc, nó không hề quên những nốt trầm trong cuộc đời mà tôi đã bước qua. Vậy nên tôi không gọi nó là bạn thân nữa, mà tôi gọi nó là tri kỉ.

    Tôi có nó như là sự hiện hữu chân thành nhất cho một niềm tin vào tình bạn vĩnh cửu mà tôi có.

    Thực ra, tình bạn của chúng tôi chẳng phải lúc nào cũng thuận hòa tốt đẹp. Chúng tôi cũng vẫn có những lúc cãi vã giận hờn, thậm chí có đôi lần còn quyết định tuyệt giao cả đời chẳng nhìn mặt nhau. Ấy vậy mà, chỉ cần một đứa nghe tin đứa kia có chuyện là lại hốt hoảng lo lắng, nhấc điện thoại lên, và chỉ hỏi một câu khẽ khàng "Bà ổn chứ", thế là mọi giận hờn trước đó đều được hóa giải.

    Nó bảo, mỗi lúc giận nhau nó thường im lặng, không phải vì nó không có gì để nói, mà nó sợ lúc không kiểm soát được sẽ nói những điều làm tổn thương lẫn nhau. Đúng vậy, khi giận dỗi, chúng ta thường cố gắng tìm cách để luận tội nhau, đểchỉ ra rằng mình đúng còn người kia sai, điều đó chẳng giúp ích được gì mà chỉ khiến cho người còn lại tổn thương hơn mà thôi. Để khi cơn giận qua rồi, cái gì sẽ còn lại? Chẳng phải chính là những lời nói khiến trái tim tổn thương ư? Vị ngọt thì tan nhanh nhưng vị đắng thì lâu lắm, sự tổn thương trong tâm hồn cũng vậy, rất khó phai mờ nếu như đã từng. Hóa ra im lặng không có nghĩa là buông xuôi, mà đôi khi im lặng để giúp trái tim quay trở về đúng chỗ của nó, bởi vì đã là thân và thương thì chẳng dễ gì mà buông bỏ như vậy đâu.

    Ngày tôi ra cuốn sách đầu tiên, nó thu xếp hết mọi công việc, vượt nghìn cây số đểcó mặt. Nó nói đó là ngày đặc biệt trong cuộc đời tôi, làm sao vắng mặt nó được. Buổi ra mắt sách, tôi có quá nhiều khách khứa bạn bè lu bu đủ chuyện, nó thay mặt tôi chạy đi chạy lại lấy nước cho người này, tiếp đón người kia. Tôi chụp ảnh với đủ các khách mời bạn bè tới dự, mà cuối cùng quên không chụp ảnh cùng nó. Mấy hôm sau về nhà xem lại ảnh, tôi thấy duy nhất một bức ảnh chụp có nó. Nó ngồi ở một góc xa, mồ hôi vẫn còn vương trên trán, mắt nó hướng về phía sân khấu, nơi tôi đang ở đó, đôi mắt ánh lên nụ cười lặng lẽ, ấm áp và chân thành. Nụ cười biểu đạt rằng nó cũng đang vui, đang hạnh phúc, khi nhìn thấy tôi thành công.

    Hóa ra tôi ở trong tim nó như một lẽ tự nhiên, như một phần máu thịt của nó. Hóa ra một tình bạn tri kỉ là như vậy, là không cần phải quá phô trương ồn ào, chỉ cần luôn có nhau ở trong tim.

    Không phải ai sống ở đời cũng có thế may mắn tìm được cho mình một người bạn tri kỉ, để cho dù giận hờn đến bao nhiêu lần, cũng vẫn tìm cách quay về bên nhau, vì tình bạn đã không còn là tình bạn nữa, mà tình bạn đã hóa thành tình thân. Vì tình gì cũng có thể buông bỏ được, chỉ có tình thân là không bao giờ.

    * * *
     
  9. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Bạn chung đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một dạo rõ ràng mình chỉ thích mặc quần bò rách te tua, mình chán ghét những chiếc quần âu già nua cũ kĩ, ấy thế mà bỗng dưng một ngày mình lại nhận ra chiếc quần bò rách te tua kia trông thật dở hơi ngốc nghếch, mình xỏ lên người chiếc quần âu, rồi ngắm nhìn mình trong gương, mỉm cười thật hài lòng vì thấy hình như mình đã thực sự trưởng thành.

    Ừ! Đúng rồi, mình sẽ đổi thay theo từng ngày, và ngay cả con đường mình đi cũng sẽ thay đổi, chẳng bao giờ mình đi mãi trên một con đường.

    Trong mỗi hành trình cuộc đời chúng mình đi, chúng mình sẽ gặp, sẽ làm quen, sẽ có thêm bạn bè. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc mình sẽ cùng với họ tiếp tục đi chung suốt phần đời còn lại. Khi đi hết một đoạn đường cần phải đi, mình sẽ phải chuyển sang một đoạn đường mới, và đoạn đường ấy không giống như đoạn đường bạn bè mình định đi, bởi họ cũng cần rẽ sang một đoạn đường khác. Mỗi người vì mải miết đi trên con đường của mình mà dần dần lãng quên nhau.

    Đừng trách họ vô tâm, cũng đừng trách họ vô tình, trái tim và thời gian của mỗi người là có hạn, làm sao có thể chứa đựng một lúc bao nhiêu người, bao nhiêu mối bận tâm.

    Cũng đừng quan trọng việc đi cùng nhau được bao lâu, đừng bận tâm đến việc khi đường đi chung đã hết, ta còn có nhớ về nhau không? Chỉ cần nhớ luôn đối đãi với nhau thật chân tình cho những ngày tháng còn ở cạnh, vậy là cũng đủ hạnh phúc rồi.

    * * *
     
  10. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Bạn Sài Gòn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sinh ra, lớn lên rồi lập nghiệp ở ngay tại đất Bắc, nhưng bạn bè của tôi phần nhiều lại ở trong kia, trong Sài Gòn, ở cái nơi mà chúng nó bảo một năm chỉ có hai mùa, một mùa nóng và một mùa cực nóng.

    Bạn Sài Gòn, khiến tôi ngạc nhiên khi chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, nhưng khi tôi nói tôi sẽ vào Sài Gòn thì bạn Sài Gòn nhất quyết ra tận sân bay đón tôi.

    Tôi nói tôi tự biết bắt taxi để tới, bạn Sài Gòn không chịu, dù sợ nắng cháy tay lắm, mà vẫn cứ chạy xe ra sân bay chờ đón tôi cho kì được.

    Lúc tôi tỏ vẻ áy náy, bạn Sài Gòn mắng vốn, "Tính gì kì cục, người ta bảo quý là quý, thương là thương, có thường thì mới lo".

    Lần đầu tiên gặp nhau, bạn Sài Gòn nhào đến ôm tôi thật chặt. Tính cách bạn Sài Gòn là vậy đó, không cần vòng vo, có gì nói đó, thích ai là thể hiện ra liền.

    Nhiều lúc nói chuyện với bạn Sài Gòn mà cảm tưởng hai đứa đến từ hai hành tinh khác nhau.

    Tôi nói lấy giúp Mèo đôi tông ở đằng kia. Bạn Sài Gòn trợn mắt quay qua hỏi, đôi tông là cái gì vậy?

    - Đôi tông là đôi tông chứ đôi tông là cái gì.

    - Không biết đôi tông là cái gì.

    - Đôi tông là đôi tông để đi, nó kia kìa, màu xanh đang ở cạnh chân anh đó.

    - Ủa cái này là dép kẹp chứ đôi tông gì.

    - Nó là tông mà.

    - Nó là dép kẹp, khổ quá, hồi nào tới giờ có ai gọi cái này là tông.

    - Trời ơi từ lúc em sinh ra tới giờ thị nó đã là đôi tông rồi.

    Ừ, vậy đi, Nam với Bắc thôi mà cứ như hai hành tinh khác nhau.

    Lần khác.

    Bạn Sài Gòn kêu:

    - Lấy giúp anh cái chén.

    - Đây chén đây.

    - Cái này là cái ly mà.

    - Trời ơi ly cũ ng là chén, chứ theo anh cái chén là cái gì.

    - Nó đây này.

    - Nó là cái bát chứ?

    - Nó là cái chén, trong này ai cũng gọi vậy hết.

    Ừ thôi vậy đi, nó là cái bát chén, cãi nhau hoài mệt quá.

    Rồi hai đứa nhìn nhau nhe răng cười.

    Nếu bạn Hà Nội giống như những cơn mua phùn rả rích, tình cảm dành cho nhau cũng cứ từ từ mà ngấm, không ầm ĩ vội vàng, có yêu, có thương đó mà cũng ít khi thể hiện bằng lời. Còn bạn Sài Gòn giống như những cơn mưa rào, mưa lớn lắm, ồn ào và nhiệt thành, thích ai thương ai là thể hiện ra liền, không chần chừ.

    Bạn Sài Gòn đôi lần khiến tôi hiểu lầm vì cái thói ăn nói bỗ bã, có khi là đùa hơi quá. Nhưng tính cách bạn Sài Gòn là vậy, trước mặt bạn bè thân thương rồi, họ không thích phải giữ mình. Bạn Sài Gòn nói trước mặt bạn bè mình có sao cứ là mình như vậy, giấu giếm cho cho mệt. Lúc tôi trở về Hà Nội, bạn Sài Gòn ôm tôi, nói, mai mốt buồn buồn lấy ai ra để mắng mỏ chọc cho tức, giỡn chơi bây giờ.

    Ừ, ở cạnh bạn Sài Gòn chẳng có thời gian nào để buồn hết.

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...