Bơ Đi Mà Sống - Mèo Xù

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Nguyễn Nguyễn, 28 Tháng bảy 2018.

  1. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Chúng ta thất bại vì chúng ta chưa cố gắng, chứ không phải vì chúng ta xấu xí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có nhiều cô gái gửi thư, tâm sự với tôi. Rằng họ cảm thấy tự ti, mặc cảm bất hạnh vì bản thân quá xấu xí, cũng bởi vì ngoại hình quá xấu xí nên để thành công thật chẳng dễ dàng. Có người ra trường lâu rồi mà chẳng thể nào xin được việc làm, mặc dù cũng có trình độ. Họ cho rằng sự thất bại của mình là do nhan sắc quá xấu xí.

    Dù hơi nhẫn tâm, nhưng tôi vẫn phải nói. Nhiều cô gái xấu ngày nay, đang bị mắc phải chứng bệnh tự ti thái quá, đồng thời cũng lại bị ảo tưởng và huyễn hoặc bản thân mình quá mức.

    Khi không được trọng dụng yêu thương, thay vì nghĩ cách làm sao để thay đổi, thì các bạn ngồi đổ lỗi ngay cho chuyện nhan sắc, vì tôi xấu nên tôi bị người ta đối xử như vậy. Các bạn cho rằng các bạn giỏi hơn phụ nữ đẹp nhưng chỉ vì các bạn xấu nên các bạn mới không được công nhận.

    Các bạn đâu biết rằng:

    Chính vì các bạn chỉ ngồi một chỗ đổ thừa cho hoàn cảnh như vậy nên các bạn mới thất bại.

    Chính vì các bạn như vậy mới càng khiến người ta ghét và coi thường các bạn.

    Chính vì các bạn như vậy nên cả đời này các bạn sẽ luôn hậm hực, luôn thấy cuộc đời bất công với mình.

    Hơn ai hết, tôi hiểu rõ những thiệt thòi của gái xấu, nhưng tôi không thích các bạn bày nó ra để cầu cứu sự thương hại từ những người khác.

    Có lẽ chúng mình đang nhầm lẫn giữa sự đồng cảm và sự thương hại. Đồng cảm xuất phát từ tâm, thương hại giống như sự ban ơn bố thí vậy.

    Không thể phủ nhận một điều, phụ nữ xấu luôn khó khăn trong việc khẳng định mình hơn. Có thể xuất phát điểm về trình độ của những cô gái đẹp và cô gái xấu là như nhau, nhưng những cô gái đẹp vẫn sẽ có những lợi thế nhất định. Dù vậy tôi vẫn muốn nói với những cô gái có ngoại hình vốn dĩ không đẹp rằng: "Chúng mình đừng bao giờ than vãn và oán trách cuộc đời, bởi nếu chúng mình mải miết đau khổ với điều đó thì chúng mình không bao giờ có cơ hội thay đổi bản thân để chui ra khỏi vỏ ốc của chính mình. Đừng đổ lỗi, đừng quy trách nhiệm mọi sự thất bại của bản thân cho sự xấu xí. Xấu xí không có tôi, cũng không phải là nguyên nhân của thất bại. Chúng mình thất bại vì chúng mình chưa nỗ lực hết mình, chỉ đơn giản vậy thôi. Thay vì ngồi oán trách, thì mình hãy đi tìm cách, để bù lấp cho những khuyết điểm của mình".

    * * *
     
  2. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Thay vì chờ đợi, hãy tự tìm may mắn cho mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu thẳng thắn nhìn nhận thì xuất phát điểm của tôi rất thấp. "Xấu - Nghèo" vốn dĩ không phải là lợi thế của bất kì ai. Thế nhưng tôi lại cho rằng đó là lợi thế của bản thân mình. Bởi chúng chính là động lực để thúc đẩy tôi cố gắng, không có thói quen ỷ lại, dựa dẫm vào người khác.

    Tôi nghĩ một cô gái đẹp khi gặp khó khăn sẽ có nhiều người sẵn lòng giúp đỡ, ngược lại gái xấu khi gặp khó khăn thì thật khó trông mong vào sự giúp đỡ của người khác. Bởi vậy mang thân là gái xấu, chúng mình nên học thói quen tự thân vận động, luôn tự nghĩ cách cứu lấy mình.

    Còn nhớ kì cuối đại học, tôi cùng các bạn trong lớp được nhà trường phân đi thực tập trong các cơ quan hành chính nhà nước. Gọi là thực tập, nhưng họ không chochúng tôi được làm gì, bạn bè tôi ngày nào cũng mon men tới chỗ thực tập hi vọng học hỏi được thêm gì ở đó, để bổ sung vào báo cáo thực tập, mong sao có bảng điểm tốt nghiệp cao nhất, Tôi thì nghĩ khác, tôi nghĩ một tấm bằng tốt nghiệp với số điểm cao chót vót, nhưng kinh nghiệm làm việc thực tế chỉ là con số 0 thì cũng chẳng có nhiều giá trị cho lắm. Hơn nữa bản thân tôi lại không có nhan sắc, nên sẽ rất khó để kiếm việc làm khi ra trường. Thế nên tôi bắt đầu kiếm việc đi làm thêm ở bên ngoài, vì dù sao ba tháng thực tập chúng tôi cũng không phải đi học.

    Tôi xin vào làm nhân viên tạp vụ văn phòng cho một công ty tư nhân quy mô nhỏ với mức lương rất bèo bọt, nhưng công việc thì rất nhiều, chủ yếu là mấy việc tay chân. Dù vậy tôi vẫn vui vẻ đồng ý, coi đây là một cơ hội may mắn của mình. Thời gian đầu, tôi làm tất tần tật những công việc của một tạp vụ như pha trà, quét dọn phòng, phô tô tài liệu, đi giao hàng, trực điện thoại. Một thời gian sau, giám đốc thấy tôi nhanh nhẹn, có tài ăn nói, lễ phép khéo léo, nên cho tôi phụ trách mảng chăm sóc khách hàng, cũng nhờ đó mà tôi tích lũy được cho mình rất nhiều kinh nghiệm làm việc, đặc biệt là các kĩ năng trong giao tiếp, đàm phán.

    Tôi làm việc tại đó ba tháng thì xin nghỉ vì cũng đã hết thời gian thực tập, tôi phải quay lại trường để tập trung ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp. Lúc thi xong, cầm bằng tốt nghiệp trên tay, cộng với kinh nghiệm làm việc mà tôi có, tôi dễ dàng kiếm đượccho mình một công việc vừa phải, mức lương đủ sống, tôi không mất một ngày nào phải nằm ở nhà chờ việc.

    Tuy nhiên mục tiêu của tôi không dừng lại ở đó, bởi tôi tự ý thức bản thân còn cả một gia định phải gánh vác, bố mẹ tôi đã già không thể cứ đi làm thuê mãi được, đã đến lúc tôi cần phải chăm sóc, báo đáp cha mẹ. Nên tôi xác định công việc hiện tại chỉ là tạm thời để lấp chỗ trống trong thời gian tôi chờ kiếm được công việc ưng ý, với mức thu nhập tốt hơn. Ngày ngày tôi vẫn kiên trì đăng tuyển hồ sơ của mình lênmạng, đồng thời đi học thêm tiếng Anh vào buổi tối. Nhờ sự nhẫn nại không thỏa hiệp cũng không bỏ cuộc như vậy, mà tôi đã tìm được cho mình một cơ hội thực sự lớn.

    Buổi chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ, anh giới thiệu, anh làm ở bên kênh truyền hình thực tế, anh đang cần tuyển vị trí trợ lý nhân sự. Anh đọc được hồ sơ của tôi trên mạng, thấy khá thú vị, nên anh muốn mời tôi tới phỏng vấn. Lúc đó với tôi khái niệm truyền hình còn cực kì xa vời, hơn nữa trong đầu tôi mặc định ai làm truyền hình cũng phải rất xinh đẹp, thế nên tôi đã thẳng thắn trả lời:

    - Anh ơi, em cảm ơn anh, thực sự thì em cũng thích công việc đó, nhưng em nghĩ làm truyền hình thì cần phải có ngoại hình đẹp, mà em thì không đẹp, thậm chí là xấu, vậy nên để đỡ mất thời gian của em và của anh thì em xinh phép không đến phỏng vấn ạ.

    Người đàn ông tỏ vẻ khá ngạc nhiên, anh hỏi lại tôi:

    - Sao em lại nghĩ mình xấu?

    - Không phải em nghĩ mà là em xấu thật anh ạ.

    - Em cứ qua đi, anh thích người thật thà như em.

    Lúc người đàn ông đó nói, tôi còn nghe thấy cả tiếng cười. Có lẽ đúng là sự thật thà đã giúp tôi ghi điểm.

    Tôi tới phỏng vấn theo lịch hẹn, lần đầu tiên tôi đặt chân vào một tòa nhà rất to, rất sang trọng. Mọi người ăn vận đẹp đẽ, nước hoa rất thơm, ai cũng tự tin năng động. Tôi nhìn họ, rồi bất giác tự hỏi trong lòng: "Một lúc nào đó mình cũng sẽ được như thế này phải không?" - Câu hỏi năm đó, giờ tôi đã có câu trả lời, tôi đã có thể trở thành đúng con người mà năm xưa tôi mong ước.

    Cuộc phỏng vấn với vị giám đốc diễn ra trong khoảng một tiếng. Tôi không cố gắng thể hiện bất cứ điều gì, tôi chỉ nghĩ đơn giản, hãy để cho họ thấy con người thực sự của mình. Anh ấy lắng nghe tôi nói bằng sự chân thành, sau cùng anh ấy nói với tôi những lời mà tôi không bao giờ quên được, anh ấy đã khích lệ tôi rằng tôi là một người thông minh, có năng lực. Hơn hết tôi có sự chân thành, thế nên anh ấy sẽ nhận tôi vào làm việc, cho tôi một cơ hội để tìm được con người thực sự của mình.

    Sau này tôi mới biết, tôi đã vượt qua rất nhiều ứng viên xinh đẹp khác để được ngồi vào vị trí công việc ấy. Bạn thấy đây, không phải lúc nào sắc đẹp cũng là thứ đượclựa chọn, được ưu tiên hàng đầu. Một cô gái xấu nhưng có trí tuệ sẽ không bao giờ lo bị trở thành vô dụng.

    Tôi gắn bó với công việc truyền hình từ đó cho tới nay, thời gian làm công việc này cũng là thời gian tôi dần dần tìm thấy sự tự tin, tìm thấy con người, bản lĩnh thật sự của mình như anh giám đốc nói.

    Tôi làm việc bằng sự say mê, làm việc nhưng cũng là được học hỏi, được thử thách để trưởng thành.

    Tôi luôn thẳng thắn nhìn nhận vào những thiếu sót của bản thân để tìm cách khắc phục nó, tôi biết đâu là điểm yếu, đâu là điểm mạnh của mình.

    Tôi cứ kiên trì như vậy trong rất nhiều năm tháng, hành trình tôi đi có thể không nhanh như bạn bè bằng trang lứa, nhưng từng bước đi của tôi đều rất chắc chắn. Vì tôi luôn tự biết, tự hiểu bản thân mình đang đứng ở đâu, và tôi cần phải tiếp tục đi tới đâu.

    "Làm điều mình thích là tự do, thích điều mình làm là hạnh phúc", tôi đã có cả hai điều đó.

    Bạn sẽ nói, tôi may mắn khi tôi kiếm được một công việc tốt như vậy. Đúng, tôi may mắn, nhưng tôi nghĩ may mắn chẳng tự nhiên tìm đến, muốn có may mắn, mình sẽ phải là người đi tìm kiếm nó.

    Một người anh, cũng là một người thầy của tôi từng nói: "May mắn chỉ đến với những người xứng đáng được may mắn. Nếu như khi bế tắc, chúng ta vẫn không ngừng đau đáu suy nghĩ về cách giải quyết sự bế tắc thì tự nhiên trong một khoảnh khắc cuộc sống nào đó, may mắn sẽ cho ta lời giải".

    Tôi luôn đau đáu để tìm kiếm lời giải cho những bế tắc của mình, làm thế nào để gái xấu vẫn kiếm được một việc làm tử tế, gái xấu vẫn có thể thành công như bất kì ai, và sau cùng sự cố gắng đã cho tôi lời giải.

    * * *
     
  3. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Ngưng miệt thị một cô gái chỉ vì nhan sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là đàn ông, anh có quyền chỉ chọn gái đẹp để yêu, nhưng không có nghĩ là anh có quyền lấy nhan sắc của một cô gái ra để tấn công và làm tổn thương cô ấy.

    Là phụ nữ, bạn có quyền làm đẹp cho mình nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền miệt thị những cô gài mà bạn tự cho rằng không đẹp bằng bạn.

    Không phải ai sinh ra cũng đều có may mắn được xinh đẹp. Nếu bạn nghĩ bạn là một cô gái đẹp, thì bạn phải cảm ơn chúng tôi - những cô gái không xinh đẹp, vì nhờ những người không xinh đẹp như chúng tôi, người khác mới nhìn ra bạn đẹp. Nếu trên thế giới này tất cả mọi người sinh ra đều được xinh đẹp mĩ miều như nhau, thì hẳn là cái đẹp cũng chẳng còn giá trị gì hết.

    Giữa con người với con người, cần nhất là sự tôn trọng lẫn nhau, dù xấu hay đẹp. Hãy ngưng miệt thị lẫn nhau chỉ vì vẻ bề ngoài. Bởi chúng ta là loài Người, bởi đã là loài Người thì ai cũng có lòng tự trọng và cảm xúc.

    * * *
     
  4. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Những cô gái xấu thân mến! Chúng mình cứ bơ đi mà sống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đừng giận khi tôi cứ liên tục dùng từ "gái xấu" giống như một danh từ để chỉ về chúng mình. Các bạn cứ tin tôi, khi cứ nói nhiều, cứ nghe nhiều về điều ấy mãi rồi chúng mình sẽ thành quen, sẽ coi nó như một lẽ tự nhiên.

    Tôi nghĩ phụ nữ xấu chẳng có gì đáng phải xấu hổ cả, cũng không có gì phải đau khổ. Mặc dù tôi không phủ nhận phụ nữ xấu có nhiều thiệt thòi, thiệt thòi như thế nào chắc hẳn mỗi người trong số chúng mình đều đã trải qua.

    Ngày nay nhiều người hoài nghi và đặt câu hỏi: "Liệu rằng tốt gỗ có còn thật sự tốt hơn, quan trọng hơn nước sơn". Nếu bảo "có" thì sách vở quá, rõ ràng ở xã hội này "nước sơn" vẫn là thứ dễ bắt mắt nhất, còn "gỗ" ư, mấy ai bỏ thời gian để tìm hiểu một miếng gỗ xấu xí xù xì tốt như thế nào. Nhưng nếu trả lời là "không" thì có lẽ phũ phàng quá, người ta vẫn nói nhan sắc rồi sẽ tàn phai nhưng trí tuệ và cốt cách thì vẫn còn mãi.

    Bởi vậy, tôi chẳng nghĩ cái nào quan trọng hơn cái nào, nhưng tôi quan niệm, "Người phụ nữ thông minh thì dù có xấu cô ta cũng biết cách làm cho mình đỡ xấu, hoặc bằng cách này hay cách khác, vậy nên đừng lo mình xấu, cứ lo trùng tu não trước là được. Phụ nữ kém cỏi về nhan sắc, hãy miệt mài cố gắng nhiều hơn".

    Nhiều người sẽ hỏi tôi bí quyết nào có thể giúp phụ nữ xấu tự tin lên được?

    Bí quyết ư? Chẳng có bí quyết nào cả, chỉ đơn giản là bơ nó đi.

    Bơ đi không có nghĩ là sợ sệt, hay né tránh hay tiêu cực. Mà bơ đi bằng cách thản nhiên chấp nhận nó, mình cứ coi nó là thứ hiển nhiên đi.

    Tuyệt đối đừng có những suy nghĩ tiêu cực kiểu như tại sao mình lại xấu xí đáng thương như thế này? Xấu không có gì đáng thương cả, xấu chỉ là một khuyết điểm, đã là khuyết điểm thì chắc chắn sẽ có cách che đậy và khắc phục. Nếu cứ ngồi đó than vãn, mặc cảm thì chính là chúng ta tự biến mình trở thành kẻ đáng thương.

    Trên đời này không chỉ có một mình tôi xấu, hay bạn xấu, mà có rất nhiều người cũng không hề xinh đẹp. Nhưng rõ ràng không phải cứ xấu là bất hạnh. Hạnh phúc vẫn tới, chúng ta vẫn có thể tìm cho mình một vị trí xứng đáng trong xã hội.

    Chỉ có điều không bà tiên hay ông bụt nào hiện lên cứu giúp chúng ta hết. Mà chính chúng ta sẽ tự tạo ra điều kì diệu cho riêng mình.

    Chúng ta có nhiều cách để bản thân trở nên xinh đẹp.

    Tôi nghĩ không nhất thiết cứ phải có một body hoàn hảo, một gương mặt đúng chuẩn mới là xinh đẹp.

    Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình biết dắt tay giúp đỡ một cụ bà sang đường.

    Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp vì chúng mình vừa giúp công ty kí được một hợp đồng nào đó.

    Có khi chúng mình trở nên xinh đẹp khi chúng mình mua tặng mẹ một cái áo mới, chúng mình xinh đẹp khi chúng mình biết nói lời chào, lời cảm ơn, lời xin lỗi.

    Chúng mình không thể xinh đẹp theo một cách chung chung như bao nhiêu cô gái khác, nhưng chúng mình vẫn có thể xinh đẹp theo cách riêng của mình, có phải không?

    Đến đây tôi sẽ dừng nói về chuyện nhan sắc xấu đẹp. Vì đó đã không còn là thứ khiến tôi phải bận lòng nữa. Tôi đã bình thản chấp nhận nó như một phần cuộc đời của mình. Tôi bơ đi và phớt lờ những tổn thương mà người đời cố tạo ra để chọc ghẹo tôi. Tôi chứng minh bản thân mình bằng sự nỗ lực trong cuộc sống.

    Những gì tôi đạt được, là câu trả lời rõ nhất cho việc phụ nữ xấu có phải là bất hạnh hay không.

    * * *
     
  5. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Đừng vội, đường tuy dài cứ đi là sẽ tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian này, rất nhiều bạn trẻ tìm đến tôi để chia sẻ, họ kém tôi dăm sáu tuổi. Hầu hết họ là những người mới rời khỏi cánh cửa trường đại học bước chân vào đời. Chính thức bắt đầu ra đời, và đang loay hoay với một cuộc sống mới, tất cả những người trẻ ấy đều ước mơ tìm kiếm cho mình một chỗ đứng trong xã hội. Nhưng họ lại vấp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí cả thất bại, và họ cảm thấy mất phương hướng với cuộc sống. Họ nói, so với tôi họ cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, thật "bất tài", họ nói họ "ao ước có được cuộc đời như tôi bây giờ".

    Thực ra tôi cũng đã từng có khoảng thời gian y như họ vậy. Khi đó tôi mới đôi mươi, tôi cũng nhìn vào một số người lớn tuổi hơn tôi, họ có những thành công nhất định trong cuộc sống, và tôi cũng ao ước được như họ, tôi cũng từng cảm thấy bản thân mình thật thảm hại nếu như so sánh với họ. Tôi từng rất chán ghét bản thân mình, vì cho rằng mình thật kém cỏi. Thế nhưng tôi lúc đó, và cả những bạn trẻ hơn tôi bây giờ, chúng ta đã làm một phép so sánh thật khập khiễng. Chúng ta chỉ biết nhìn vào hiện tại, nhưng quên mất điểm xuất phát vốn dĩ đã là khác nhau. Những người mà tôi ngưỡng mộ khi đó, vốn dĩ họ hơn tôi cũng dăm sáu tuổi, có lẽ họ cũng đã phải trải qua những khoảng thời gian khó khăn, chống chếnh y như tôi lúc đó, để có được vị trí hiện tại khi mà tôi nhìn thấy.

    Cũng giống như các bạn trẻ bây giờ, nhìn thấy hình ảnh của tôi lúc này, có thể họ ngưỡng mộ tôi ở một vài điểm mà họ chưa có. Nhưng họ cũng đâu biết khi bằng tuổi họ tôi cũng như họ vậy, trẻ con và non nớt. Cũng từng thất bại, cũng từng hoang mang, cũng từng chống chếnh với con đường mình đang đi.

    Tôi tin rằng bất cứ ai trong đời cũng có những thời điểm khó khăn. Nhưng nếu chúng mình muốn có được vị trí mà bản thân kì vọng, thì chúng mình phải tự nỗ lực để bước tới, đừng vì những khó khăn mà nản lòng. Đường dài hay ngắn, cứ đi là sẽ tới, đừng vội, cứ bình tĩnh mà đi.

    * * *
     
  6. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Đừng bao giờ bỏ cuộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một buổi cafe nói chuyện với một cô bé tự nhận là fan hâm mộ của tôi, cô bé 22 tuổi, cô bé hỏi tôi: "Chị là người rất biết quý trọng và yêu thương bản thân mình, vậy đã bao giờ chị từng từ bỏ một công việc giữa chừng vì chị cảm thấy đã quá căng thẳng, quá áp lực, quá mệt mỏi với nó".

    Câu trả lời của tôi là tôi chưa từng, chưa bao giờ làm như thế, tôi chưa từng buông bỏ bất cứ một công việc nào chỉ vì nó quá khó hay quá áp lực.

    Tôi đã từng hơn một lần khóc như một đứa trẻ vì cảm thấy quá mệt mỏi, quá kiệt sức với nhiều thứ. Nhưng qua cơn khóc, bao giờ tôi cũng tự lau nước mắt, tự đứngdậy và tiếp tục theo đuổi công việc đang dở dang, cho đến khi có kết quả thì thôi. Cho dù là thành công hay thất bại thì tôi vẫn muốn đi tới điểm cuối cùng. Tôi là một người ngoan cố và bảo thủ. Vì tôi cảm thấy nếu bỏ cuộc, khi chưa làm tới tận cùng chẳng phải là cách chúng ta nuông chiều bản thân, mà đó là cách chúng ta đang làm mất đi sức đề kháng của chính bản thân mình, tự làm hư mình, tự khiến chomình yếu ớt đi.

    Trải qua vài lần vấp ngã trong công việc, tôi tự rút ra cho mình một bài học, làm bất cứ việc gì cũng phải luôn có kế hoạch cụ thể cho nó. Không phải một mà phải là hai hoặc ba kế hoạch, để không bao giờ trở nên bị động trong mọi tình huống. Tôi thường tự hỏi nếu phương án một không được, phương án hai thì sao, có phương án ba không?

    Ví như hiện tại tôi đang phụ trách một chương trình phát sóng hàng tuần trên VTV1, việc kiểm duyệt đề tài rất khó khăn, nhiều lần gửi đề tài đi duyệt, kết quả là chẳng được duyệt đề tài nào cả. Vậy nên mỗi khi gửi đề tài đi duyệt, tôi không giống mọi người là sẽ ngồi chờ để xem đề tài có được duyệt không, sau đó nếu không đượcduyệt mới tính tiếp. Tôi thường ngồi làm thêm vài phương án khác nữa để nếu đề tài không được duyệt thì tôi có đề tài khác gửi đi duyệt tiếp ngay. Bởi vậy chương trình tôi làm không bao giờ bị chậm trễ.

    Đối với tôi, yêu bản thân không có nghĩa là bỏ cuộc khi quá mệt mỏi. Mà yêu bản thân bằng cách khi quá mệt mỏi thì sẽ sắp xếp lại nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chiến đấu. Tuyệt đối không bao giờ được bỏ cuộc.

    * * *
     
  7. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Đừng mặc cả với những nỗ lực của mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có một nguyên tắc mà tôi cho rằng nó là nguyên tắc tốt nhất trong tất cả các loại nguyên tắc mà tôi có, đó là nguyên tắc cầu toàn. Trong công việc tôi không có khái niệm "tiền nào của nấy", không nhận thì thôi, đã nhận rồi, dù là miễn phí tôi cũng đều đặt 100% tâm sức để hoàn thiện nó.

    Lần đầu tiên tôi được mời cộng tác viết bài cho một tạp chí, với mức nhuận bút rất thấp nhưng tôi vẫn sẵn sàng viết, bài đầu tiên tôi gửi bị trả về, dấu mực sửa lỗi bài của tôi đỏ chót cả một trang giấy, tôi vẫn cặm cụi tỉ mẩn sửa lại từng từ.

    Cuốn sách đầu tiên tôi viết, được phát hành dưới dạng ebook. Tôi gần như không được trả một đồng nào cho cả cuốn sách dày 250 trang ấy, tôi vẫn vui vẻ làm, vì tôi nghĩ đây chính là bước khởi đầu cho những cơ hội lớn hơn. Nhiều khi cơ hội tới với mình, chưa chắc đã cho một kết quả tốt đẹp ngay, mà cơ hội này lại đẻ ra một cơ hội khác, tôi luôn nghĩ như vậy, và cuộc sống của tôi cũng đã chứng minh điều đó.

    Có nhiều người trước khi bắt tay vào làm, cứ hay băn khoăn không biết mình có làm được không? Công việc ấy có thực sự phù hợp với mình hay không? Nhưng với tôi, nếu không bắt đầu thì không thể nào biết là có được hay không. Vậy nên tôi nghĩ chúng mình đừng băn khoăn điều gì cả, nếu muốn thì cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần việc làm đó không gây tổn hại đến ai là được.

    Khi làm việc, thay vì hỏi sẽ nhận được gì cho công việc này, thì chúng mình cứ nỗ lực hết mình trước đã, vì tôi tin rằng, sự nỗ lực ấy sẽ cho chúng mình câu trả lời đúng nhất, thỏa mãn nhất.

    * * *
     
  8. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Tôi không có ước mơ, tôi chỉ có những mục tiêu phải hoàn thành, và những cái đích phải đi tới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta hay hỏi nhau, ước mơ của bạn là gì? Nếu tôi nói tôi không có ước mơ, chắc hẳn nhiều người sẽ cười. Nhưng quả thật tôi không có ước mơ. Cuộc đời tôi chỉ có những mục tiêu phải hoàn thành, những cái đích phải tới. Ở mỗi giai đoạn, những mục tiêu của tôi lại khác nhau.

    Tôi thường không có thói quen đặt ra cho mình những mục tiêu quá to lớn, tôi quan niệm làm gì cũng lượng sức mình để đạt mục tiêu. Bởi mục tiêu lớn, nhưng mình lại chẳng bao giờ đạt được, chẳng bao giờ chạm tay tới được, thì đặt ra cũng có ích gì đâu.

    Cách để tôi đạt mục tiêu có vẻ như cũng không giống mọi người, tôi tự thấy mình không có năng lực đi quá nhanh. Hoặc có thể dễ dàng ngay lập tức đạt được những thứ mình muốn, bởi vậy tôi luôn dặn bản thân phải học tính kiên trì và nhẫn nại. Tôi quan niệm, người ta có năng lực chạy, thì người ta chạy vèo cái là tới đích, làm một chốc một loáng là hoàn thành mục tiêu. Còn tôi chẳng có năng lực đó, nên tôi cứ bước từng bước ngắn, thay vì vài bước là tới đích thì tôi chịu khó bước nhiều bước, rồi tôi cũng sẽ tới đích của mình. Thay vì một chốc một loáng là xong việc như người ta, thì tôi mất thời gian nhiều hơn, nhưng thôi thì chậm mà chắc, cũng xem như là chấp nhận được.

    Cũng giống như việc kiếm tiền, đối với tôi, tôi không thể kiếm được nhiều tiền ngay lập tức, vậy thì tôi cứ túc tắc kiếm tiền lẻ, nhiều tiền lẻ góp lại sẽ thành tiền chẵn, tôi nghĩ thế.

    Cho đến bây giờ, mỗi khi gặp lại bạn cũ, mọi người hỏi: "Mày dạo này thế nào?", câu trả lời luôn luôn là: "Ừ tao ổn, mọi thứ rất tốt". Ổn với tôi là bởi tôi không phải băn khoăn so đo cuộc sống của mình với bất kì ai, ổn là bởi tôi luôn thấy vui và hạnh phúc với những gì mình đang có. Ổn là bởi tôi đang rất bình tĩnh để sống một cuộc đời rất chủ động.

    * * *

    Đối đãi thật tốt với bản thân

    Bí quyết sống cuộc sống thoải mái của tôi, đó là tôi không bao giờ để bản thân phải chịu khổ cực, trong bất cứ trường hợp nào.

    Có thể bạn sẽ nói, muốn thế thì phải có tiền mới làm được, tôi đồng ý, nhưng chính xác là muốn thế thì bản thân hãy tự mình kiếm ra tiền. Tiền không tự đến, mà hãy nghĩ cách đi tìm nó.

    Năm 22 tuổi tôi ra trường, một cô sinh viên rất nghèo, gia đình cũng rất nghèo, bố mẹ lúc đó còn rất nhiều nợ nần vì làm ăn thua lỗ, vì mẹ bị bệnh, rồi vì nuôi anh trai bị bệnh, nuôi tôi đi học.

    Hai mươi hai tuổi, tôi quyết định nhận gánh vác mọi công to việc lớn của gia đình lên vai của mình. Tôi nói bố mẹ nghỉ đi, hãy trao gánh nặng này lên vai con nhé.

    Thay vì cảm thấy áp lực, mệt mỏi vì nợ nần, tôi bình tĩnh làm việc, bình tĩnh sống, chắt bóp trả nợ cho bố mẹ. Ngày đó mới ra trường, lương thấp. Thay vì kêu than, tôi nghĩ cách kiếm thêm thu nhập. Tôi nhận làm thủ tục đăng kí bảo hiểm lần đầu cho các công ty có quy mô nhỏ. Tôi tự lên mạng giới thiệu về dịch vụ của mình. Chẳng ai dạy tôi làm điều đó cả, tôi tự thử, và lúc đó tôi được nhiều công ty thuê, vì tôi tự làm nên chi phí rất rẻ. Rồi dần tôi được nhiều công ty nhờ xây dựng cho họ bộ quy chế, form mẫu, xây dựng một quy chuẩn về văn hóa doanh nghiệp.. tôi kiếm được kha khá với cái sáng kiến của mình, trong khoảng vài năm.

    Hàng tháng tôi tiết kiệm để chi trả cuộc sống, và gửi về trả nợ dần cho bố mẹ. Mặc dù nợ nần là thế, nhưng tôi hình thành thói quen mỗi năm vẫn tự thưởng cho mình được đi du lịch chừng 1-2 chuyến. Tôi săn vé máy bay giá rẻ, đặt khách sạn, rồi đi ăn chơi mấy ngày. Với tôi, đó là cách để lấy lại năng lượng cho bản thân, vì tôi nghĩ bản thân mình phải tốt, mình mới làm mọi thứ thật tốt được.

    Nếu là người khác có thể sẽ vì tiếc tiền, vì còn phải trả nơ, vì còn khó khắn nên sẽ không dám đi đâu cả, nhưng tôi thì không nghĩ thế. Tôi cứ đi, đi để cho bản thân mình hiểu rằng khi mình kiếm ra tiền, khi mình có tiền, mình sẽ được trải nghiệm một cuộc sống thật tốt.

    Năm 25 tuổi, tôi hoàn thanh xong việc trả nợ cho bố mẹ, toàn bộ bằng công sức của bản thân, và cũng đi du lịch được nhiều nơi, có nhiều trải nghiệm rất tuyệt.

    Năm tôi 25 tuổi, bố tôi nhập viện, ranh giới giữa sự sống và cái chết cực kì mong manh, bố phải thở bằng bình oxy, tôi lại cảm giác như ông trời thử thách mình thêm lần nữa. Tôi nhớ như in cảm giác nắm tay mẹ nhìn vào phòng cách ly của bố, tôi bảo mẹ cố gắng lên, chúng ta không bỏ cuộc. Một tháng điều trị tích cực, bố cũng ổn và hồi phục trở lại. Chú tôi vì sợ tôi tiếc tiền, cứ luôn nhắc tôi, phải hết sức chạy chữa cho bố. Tôi nói, chỉ cần bố mẹ được khỏe mạnh thì bất kể là giá nào tôi cũng trả. Bố ốm, tôi lại lâm vào cảnh nợ nần, tuy không quá nhiều, nhưng cũng có. Tôi lại cày kiếm tiền để trả nợ, làm chân trong làm chân ngoài, chẳng nhàn hạ tí nào. Nhưng thời gian đó người ta vẫn thấy tôi xách túi đi du lịch thường xuyên, vẫn thấy tôi đi bar chơi, vẫn thấy tôi mua sắm và ăn diện. Tôi tự cho phép mình được như thế, vì đó là tiền mình làm ra, mình phải biết cân bằng, đừng ép bản thân vào cái gì đó quá, khi mệt mỏi nó sẽ chống cự.

    Năm 30 tuổi, tôi quyết định mua cho mình một căn hộ riêng đẹp xinh, tất nhiên cũng bằng tiền của tôi, thiếu một ít thì vay, rồi làm thì trả. Nhiều người bảo, lấy chồng đi, chồng mua cho. Nhưng có lẽ tôi là con lừa, một con lừa ưa nặng, thế nên tôi chỉ thích tự làm rồi tự thưởng. Tôi cảm thấy rất vui. Cái gì tự làm ra cũng thấy thật sự hạnh phúc.

    Tôi sẽ vẫn đi chơi, vẫn làm những gì mình thích, vì tôi tin rằng khi bản thân tôi đủ hạnh phúc thì điều gì tôi cũng làm được hết.
     
  9. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Phần 2 - Nơi Bình Yên Nhất Là Nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sẽ kể cho mọi người nghe về gia đình của tôi, về một gia đình chẳng hề hoàn hảo của tôi. Nhưng gia đình là điều duy nhất khiến tôi có đủ động lực để bước tiếp, để nỗ lực.

    Tôi nghĩ ai cũng như tôi cả thôi, chúng ta phiêu du cả cuộc đời, nhưng nơi sau cùng muốn trở về nhất vẫn là Nhà.

    * * *

    Đừng than nghèo, những điều tuyệt vời nhất đều miễn phí

    Bữa nọ, tôi đang ngồi làm việc, thì cháu gái bảy tuổi của tôi, gọi điện khoe với tôi, giọng hớn hở:

    - Dì ơi con mới sáng tác được bài thơ hay lắm, con đọc cho dì nghe nhé:

    "Gia đình hơn hết,

    Em mến ông em

    Thương bà biết mấy

    Bố công như núi

    Mẹ sinh chúng em

    Gia đình hơn hết

    Không mất tiền mua

    Ai ai cũng có

    Cả một gia đình"

    Đọc xong mấy câu thơ con cóc chẳng đầu chẳng đuôi ấy, cháu gái tôi hỏi:

    - Dì có hiểu ý nghĩa của bài thơ con làm là gì không?

    Tôi trả lời qua loa đại khái:

    - Thì ý con là gia đình quan trọng nhất, không gì đánh đổi được.

    Cháu tôi nghe tôi trả lời như thế liền bảo:

    - Vẫn còn thiếu một ý nữa dì ạ, ý con là không cần phải mất tiền ai cũng có một gia đình, nhưng gia đình lại quan trọng nhất không tiền nào mua được.

    Nghe con bé lên bảy nói xong bằng đấy câu, tôi lặng người đi.

    Ừ nhỉ, ai sinh ra cũng đều có sẵn một gia đình, chẳng ai phải mất tiền để mua chomình một gia đình cả, thế nhưng gia đình lại quý giá đến mức chẳn tiền bạc nào có thể mua nổi. Đơn giản thế này, nhưng người lớn chúng ta, mấy ai hiểu được ra. Nhiều khi chúng ta cứ than thở chúng ta chẳng sở hữu được thứ gì quý giá, thế nhưng, những gì quý giá nhất thực ra đều miễn phí. Và hầu như ai trong số chúng ta, cũng đều đang được sở hữu những thứ quý giá nhất, tuyệt vời nhất của cuộc đời - đó là GIA ĐÌNH.

    "Khi nào ta cảm thấy mỏi mệt, khi nào ta cảm thấy chán ghét cuộc đời này vì ta nghĩ rằng ta chẳng sở hữu được thứ gì đáng giá, lúc đó ta hãy nhìn lại phía sau để thấy rằng gia đình vẫn đang ở đây, bên cạnh ta, điều đó đáng giá hơn bất cứ điều gì. Nếu không có gia đình, vinh hoa phú quý ngoài kia, thực ra ta cũng chẳng biết đểlàm gì.."

    * * *
     
  10. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Tình yêu của bố mẹ tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bố tôi học hết lớp 9, mẹ tôi văn hóa hết lớp 6.

    Thế nhưng bố mẹ luôn khiến tôi thấy rất tự hào mỗi khi kể với mọi người về bố mẹcủa mình, về tình yêu của bố mẹ dành cho nhau, về cách bố nắm tay mẹ vượt qua chặng đường khó khăn nhất trong cuộc đời của họ.

    Nếu hỏi thứ quý giá nhất tôi đang có là gì? Tôi sẽ trả lời ngay đó là một gia đình có tình yêu của bố mẹ.

    Tôi tin rằng: "Điều mỗi đứa con cần nhất trên đời, chính là một gia đình hạnh phúc".

    Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở vùng quê Bắc bộ. Gia đình tôi có năm người, bố mẹ, anh chị và tôi, tôi là con út trong nhà.

    Khi tôi còn bé, gia đình tôi cũng như bao gia đình khác không giàu nhưng vẫn đủ ngày ba bữa cơm. Tôi lúc đó cũng chẳng có ý niệm gì về giàu nghèo, chỉ biết ngày ngày xách cặp đi học, tối về tụm lại chơi với đám trẻ trong xóm. Tai họa thật sự ập đến khi một sáng ngủ dậy, người mẹ tôi bỗng dưng cứng đờ, không cử động được, mẹ tôi giàn giụa nước mắt gọi anh em tôi đỡ mẹ ngồi lên, chúng tôi ra sức nâng mẹ, nhưng mẹ khóc bảo mẹ đau lắm đừng nâng nữa, các cơ các khớp không cử động được.

    Chị em tôi khóc, chia nhau chạy đi gọi nhà bên nội bên ngoại, người lớn đi đánh điện cho bố tôi về, bố tôi khi ấy là công nhân, đang đi làm xa nhà.

    Đến trưa, dân làng anh em chòm xóm tụ tập đông kín cả nhà tôi, họ gọi bác sĩ đến, bác sĩ bảo mẹ tôi bị liệt dây thần kinh toại, bệnh này có thể chết, có thể liệt mãi mãi, hiếm có ca nào điều trị khỏi. Ai cũng lắc đầu vì thấy hi vọng sao mong manh thế. Ba anh em tôi đứng ở góc nhà, nước mắt cũng giàn giụa.

    Bố gạt nước mắt nói với bác sĩ:

    - Cho dù phải bán nhà đi để chạy chữa cho vợ tôi, tôi cũng cam lòng.

    Thế là bố xin nghỉ hẳn ở nhà lo chạy chữa cho mẹ. Mẹ nằm đấy không cử động được, mọi sinh hoạt cá nhân phải có bố giúp.

    Mẹ bị liệt 400 ngày. Suốt 400 ngày đó vẫn một mình bố chăm mẹ, người bố tôi vốn dĩ bé nhỏ, thời kì đó bố chắc chỉ còn 40 kí, chân tay đi liêu xiêu, mắt trũng thâm quầng vì thiếu ngủ, có lúc các dì tôi bảo, bố nghỉ ngơi vài hôm đi để các dì chăm mẹgiúp, nhưng bố tôi nói:

    - Anh không yên tâm để ai chăm sóc chị ấy lúc này cả, các dì đến chơi thì đến, còn chăm chị phải tự tay anh làm.

    Mẹ tôi điều trị khánh sinh nhiều, đi tiêu không nổi vì bị táo, mẹ đau lắm, mẹ khóc, bố cho tay vào cạy móc từng cục phân ra cho mẹ. Da thịt mẹ tôi vì nằm liệt nên cũng bị thối rữa rồi mưng mủ, mỗi ngày bố đều tỉ mẩn cặm cụi lau rửa những phần thịt thối rữa cho mẹ. Đó là hình ảnh mà suốt đời này tôi không bao giờ quên được.

    Tôi là con út trong nhà, khi ấy chưa biết làm gì cả, ngày ngày trừ lúc đi học tôi chỉ biết ngồi cạnh mẹ, không rời đi nửa bước, có lần dì tôi mắng:

    - Mẹ đã ốm thế còn không biết làm việc nhà giúp bố, cứ ngồi đó làm gì?

    Tôi vừa quệt nước mắt vừa nói:

    - Cháu phải ngồi đây với mẹ, vì cháu sợ mẹ chết lúc nào cháu không biết thì sao.

    Mẹ nghe thấy nước mắt cũng lăn dài. Rồi bác sĩ điều trị dạy tôi cách xoa bóp chomẹ, đó là cách điều trị rất tốt cho người bị liệt, thế là tôi có việc để làm, ngày nào tôi cũng ngồi bóp chân bóp tay cho mẹ rồi cầu trời cho mẹ khỏi bệnh, tôi thức đến 12h đêm để xoa bóp, có lúc bố phải quát mắng tôi mới chịu đi ngủ.

    Thế rồi hơn một năm, đông tây y kết hợp đủ kiểu, tay chân mẹ tôi bắt đầu cử động trở lại, dần dần mẹ tôi ngồi dậy được, khoảng nửa năm tiếp theo mẹ tôi tập đi lại từng bước, bố dìu một bên, chị gái tôi dìu một bên, cứ như thế ba tháng sau mẹ tôi có thể đi lại được bình thường.

    Dân làng, ngay cả bác sĩ đều nói đó là kì tích.

    Sau này lớn lên, nghĩ lại, tôi cho rằng chẳng có kì tích nào cả, tất cả đều nhờ vào tình yêu lớn lao của bố con tôi dành cho mẹ, nhất là của bố.

    Tôi nghĩ bố mẹ tôi lấy nhau ở cái thời điểm chẳng biết tình yêu là gì, chắc cả đời này bố chưa nói với mẹ được một câu "Anh yêu em", nhưng những gì bố đã làm cho mẹ, vĩ đại và giá trị hơn hàng nghìn hàng vạn lời hứa hẹn thề non chỉ biển!

    Tình yêu ư? Đừng nói, mà hãy hành động..

    Tôi nghĩ thứ đẹp đẽ nhất trên đời này không phải là kim cương mà là gia đình. Một gia đình hạnh phúc là một gia đình có tình yêu của bố mẹ.

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...