Bơ đi mà sống Bấm để xem Trước đây tôi đã từng có một khoảng thời gian luôn sống và bận tâm xem mọi người nghĩ gì về mình. Tôi hay hỏi bạn bè và mọi người xung quanh, họ thấy tôi thế nào. Hoặc tôi đi hỏi người này rằng người kia nói gì về tôi, họ có yêu quý tôi không? Có nói xấu gì tôi sau lưng không? Mỗi lúc hỏi như thế, tôi đều nhận được một câu trả lời khác nhau. Mỗi người lại nói về tôi một kiểu. Có người bảo, chị thấy em tốt bụng, nhưng tính trẻ con, hiếu thắng nên dễ mất lòng người khác. Có đứa nói mày bị nhiều người ghét lắm, vì cái tính tinh vi tinh tướng, chúng nó bảo mày xấu thấy gớm mà lúc nào cũng tỏ vẻ mình là cái rốn vụ trụ. Nghe xong tôi thấy vừa buồn vừa tức, lại hậm hực với cả thế gian. Xong thậm chí còn thấy hoang mang nữa. Tệ hại hơn cả là có những lúc tôi luôn cố gắng, nỗ lực làm tất cả mọi thứ để hài lòng những người xung quanh, để không ai ghét tôi. Nhưng sự thật là không phải thế, có nhiều khi người ta ghét tôi vì tôi được người này người kia yêu quý. Kiểu như khi mà tôi được nhiều người yêu quý thì đồng nghĩa với việc là sẽ có người ghét điều đó. Cuộc đời về cơ bản là Méo chứ không Tròn. Nhưng đó là chuyện của tuổi trẻ, đúng là hồi ấy tôi cũng bồng bột và hiếu thắng, hay thích chứng tỏ mình. Lâu nay thì tôi sống khác rồi, tôi luôn sống theo kiểu tôi muốn gì, tôi thích gì, tôi nghĩ gì, thì tôi sẽ làm như thế. Tôi chẳng bao giờ hỏi người khác xem tôi mặc bộ quần áo này có đẹp không? Để kiểu tóc này có hợp không? Đi đôi giày này có xinh không? Tôi tự nhìn ngắm mình trong gương và tự quyết định về mọi thứ tôi mang trên người. Tôi đã không còn bận tâm xem người ta nói gì về mình, nghĩ gì về mình, cũng không sống để thỏa mãn phán xét của bất cứ ai. Tôi sống một cuộc đời tôi muốn, có điều tôi luôn nhắc mình, muốn sống thế nào thì sống, nhưng nhất định phải sống tử tế. HẾT.