Bơ Đi Mà Sống Tác giả: Mèo Xù Thể loại: Tản văn Tác phẩm thứ ba của Mèo Xù, có tựa đề Bơ đi mà sống. Sách kể lại hành trình tác giả sinh năm 1987 đi qua những buồn vui, đứng dậy từ bão táp dư luận, hoàn thiện bản thân và tận hưởng trọn vẹn cuộc sống của mình. Trong cuốn sách của mình, Mèo Xù gửi gắm những châm ngôn sống tích cực: "Hãy trân trọng mỗi sáng thức dậy. Bởi chỉ cần được thức dậy, thì bất cứ sự gì trên đời vẫn còn có cơ hội để thay đổi" hay "Chúng ta lạc quan không phải là khi luôn nghĩ mọi việc ở trên đời đều tốt đẹp, mà là khi biết chấp nhận một thực tại là không phải mọi chuyện trên đời đều tốt đẹp". Bơ đi mà sống của nữ tác giả Mèo Xù là cuốn tản văn tràn đầy năng lượng sống khi truyền những cảm hứng chân thật nhất về cuộc đời, tình yêu, tình bạn, tình thân. Mèo Xù đã từng rất chán ghét chính bản thân mình, nhưng rồi cô nhận ra cuộc đời này đã ban tặng cho cô quá nhiều thứ tốt đẹp khác, và "Bơ đi mà sống" ra đời tự nhiên như cách cô luôn nhìn thấy lạc quan trong những bi quan nhất. Cuốn sách như một món quà động viên cho những ai đang gặp phải những "búa rìu khó khăn" đang đổ dồn vào phía mình, những miệng đời khó nghe, những tổn thương trong cuộc sống.. thôi thì cứ "bơ đi mà sống" một cách tích cực nhất, để mình vẫn tiếp tục đứng vững và mỉm cười. Quyển sách Bơ đi mà sống sẽ kéo bạn ra khỏi những bế tắc đang bủa vây xung quanh, nếu không thể là một bông hoa đẹp thì phải là một bông hoa thơm! Biết chấp nhận và đón nhận những gì cuộc đời đem đến dẫu vui, dẫu buồn thì đó mới là cách "bơ đi mà sống" tích cực nhất.
Bí kíp để bơ đi mà sống 1. Đừng bận tâm tới những người luôn vô tâm với mình.. Vì điều đó sẽ khiến bản thân mình bị tổn thương.. nhiều nhất! 2. Đừng suy diễn.. Vì cuộc đời ngoài kia vốn đã đủ bao khó khăn bão gió, thế nên hãy để tâm can mình được thảnh thơi.. 3. Đừng tự trách.. Vì trách móc không thay đổi được sự gì trên đời, có chăng chỉ khiến thời gian bị mất đi một cách hoài phí.. 4. Đừng mất niềm tin ở bản thân mình.. Vì niềm tin là điều bao dung nhất, cho dù có thất bại bao nhiêu lần thì niềm tin vẫn sẽ mỉm cười, cho ta thêm cơ hội để thay đổi. 5. Đừng, đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình.. Vì niềm tin là điều thủy chung nhất không bao giờ bội phản, sẽ luôn kiên nhẫn ở bên cạnh ngay khi mình chẳng còn gì cả. 6. Đừng, nhất định đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình. 7. Mãi mãi đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình 8.. 9.. 10.. 1000.. Vạn lần cũng: ĐỪNG MẤT NIỀM TIN Ở BẢN THÂN MÌNH!
Phần 1: Nếu không đẹp thì hãy thơm Hãy trân trọng mỗi sáng thức dậy. Bởi chỉ cần được thức dậy, thì bất cứ sự gì ở trên đời vẫn còn có cơ hội để thay đổi. Bấm để xem Gái xấu đừng khóc! Tôi là một cô gái xấu, rất xấu, điều này là hiển nhiên, là sự thật không cần phải chối cãi. Tôi từng hằn học với cuộc đời, tôi cho rằng nó quá đỗi bất công với bản thân mình. Tôi từng hằn học với mẹ, tôi từng ghét mẹ, day dứt tại sao mẹ lại đẻ tôi ra trong cái bộ dạng xấu xí như thế này. Tôi không nhớ, tôi bắt đầu ý thức được sự xấu xí của mình từ khi nào. Nhưng tôi lớn lên trong sự chế giễu không ngừng nghỉ của đám con trai đồng trang lứa. Chúng nó gọi tôi là "chó bốn mắt" vì tôi bị cận thị, lúc nào cũng phải mang cặp kính dày như hai cái đít chai. Chúng nó luôn phỉ báng tôi là loại ăn đu đủ không cần thìa vì răng tôi bị hô. Cứ thấy tôi đi qua, chúng nó lại hét to: "Đồ ăn đu đủ không cần thìa chúng mày ơi!" Có lúc chúng nó gọi tôi là "Hoa hậu Ăng-gô-la" vì không những răng vẩu, da tôi còn đen nhẻm đen nhẹm. Ngày đó, tôi đối chọi lại những lời chế giễu, chọc ghẹo bằng cách cố làm ra cái vẻ tỉnh bơ lạnh lùng. Nhưng sau đó tôi về nhà ôm mặt khóc một mình. Tôi không hề bơ đi, phớt lờ tất cả như cái vẻ bề ngoài mà tôi cố ngụy tạo. Tôi viết nhật kí từ khi còn rất bé, những buồn tủi, tổn thương, chẳng biết nói với ai, tôi gửi gắm hết vào đó. Tôi nhớ có lần được cô giáo giao cho đóng một vai trong vở kịch của lớp. Người đóng cặp cùng tôi là một đứa con trai, vậy nhưng nó nhất quyết không chịu đóng cùng tôi. Cô giáo hỏi tại sao, nó bảo cô phân bạn khác đi, nó không thích phải đóng chung với một đứa xấu xí như tôi. Trái tim của một đứa trẻ là tôi lúc đó như có ai bóp nghẹt, mọi tổn thương vỡ òa. Tôi cố gắng kìm chế không khóc trước mặt cả lớp, nhưng bữa đó tôi bỏ học, tôi chạy về nhà khóc và khóc, vừa khóc tôi vừa viết rất nhiều thứ vào cuốn nhật kí nhỏ của mình. Tôi hận thằng con trai đó, thậm chí đến bây giờ tôi vẫn hận. Khi trưởng thành, tôi thấy sự tổn thương trong lòng người lớn không đáng sợ bằng sự tổn thương trong lòng một đứa trẻ. Đừng nói trẻ con thì mau quên, trẻ con một khi bị tổn thương, sẽ bị ám ảnh rất lâu, có khi là suốt đời. Tôi cũng vậy, trong quá khứ có rất nhiều vết dao đã cứa vào tuổi thơ của tôi. Kí ức tuổi thơ của tôi, hầu hết là những mảng màu xám xịt, buồn và rất buồn. Ngày đó tôi ít khi cười, tôi cũng không có nhiều bạn bè. Mặc dù còn bé nhưng lúc nào tôi cũng sống trong nỗi tự ti vì mặc cảm xấu xí. Hai năm trước trong một cuộc phỏng vấn, tôi đã đưa ra một vài quan điểm của bản thân về chuyện trinh tiết đàn bà, ngay lập tức tôi nhận được một cơn mưa gạch đá của truyền thông và cư dân mạng. Người ta ném đá về quan điểm của tôi thì ít, mà người ta miệt thị nhan sắc của tôi thì nhiều. Họ dùng mọi lời lẽ hiểm ác nhất, chua cay nhất để bới móc miệt thị nhan sắc của tôi. Họ giễu cợt, họ chê bai, họ lấy những khiếm khuyết trên cơ thể của tôi ra để công kích, để tấn công, để hả hê, để câu "like", câu "share" để mua vui. Người ta cho rằng một cô gái xấu như tôi, lấy tư cách gì mà phát ngôn điều đó. Người ta cho rằng một cô gái xấu xí như tôi đang cố tình làm lố để thu hút sự chú ý. Họ chế ảnh của tôi ở khắp nơi, họ đem sự xấu xí của một cô gái ra để cười cợt, để hả hê, mà không hề biết rằng, trong trái tim của cô gái ấy, vốn dĩ lúc nào cũng có đầy rẫy sự thương tổn, chỉ một vết cào rất nhẹ cũng có thể rách nát. Nhưng đằng này chẳng những cào nhẹ mà họ còn cứa rất sâu. Tôi gánh trong mình mọi nỗi tổn thương, những lời chế giễu, miệt thị, và cứ thế tôi lầm lũi đi qua những năm tháng dài. Từ khi tôi chỉ là một đứa con nít cho tới khi tôi dậy thì, rồi biết yêu, những vết thương ấy cứ đeo đẳng bám víu lấy tôi. Từ những lời trêu đùa vô tình, không cố ý của mọi người xung quanh, cho đến những lời chế giễu ác độc mà người ta cố tình mang ra để miệt thị, để tấn công một cô gái xấu, tôi cũng đã gánh nhận đầy đủ cả. Những lúc như vậy tôi vừa thấy thương hại vừa thấy căm ghét chính bản thân mình. Hàng nghìn hàng vạn lần tôi muốn phủ nhận bản thân mình, tôi ước gì tôi không phải sinh ra thế này. * * * Nhưng dần dần tôi nhận ra, khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì cả. Giả sử nếu tôi xinh đẹp như công chúa trong các truyện cổ tích, thì khi tôi khóc sẽ có bà tiên hay ông bụt tới giúp. Nhưng gái xấu như tôi mà cứ ngồi khóc thì cho dù có khóc thế chứ khó nữa cũng sẽ chẳng có ai tới đâu. Vậy chẳng lẽ cứ ngồi đó mà khóc hoài khóc mãi? Cuộc đời mình vốn đã có đủ thứ bất lợi chẳng vui, không lẽ mình lại còn khóc để cho nó thê lương hơn? Thế nên tôi bảo mình nín đi, đừng khóc nữa..
Nếu không thể phủ nhận thì hãy học cách để chấp nhận Bấm để xem Phụ nữ xấu như tôi, luôn nhìn nhận mình như một kẻ đáng thương, một kẻ bất hạnh nhất trên đời. Vậy nhưng nếu bảo phụ nữ xấu hãy mạnh mẽ, hãy tự tin, thì cũng chẳng biết níu vào đâu để lấy sức mạnh, chẳng biết bám vào cái gì để mà tự tin? Tôi từng cảm thấy bế tắc như vậy, tôi từng muốn thoát ra khỏi mặc cảm tự ti ấy nhiều lần nhưng không làm được. Tôi từng ám ảnh đến mức đi lướt qua một người xa lạ, họ bất giác cười, tôi cũng cho rằng họ đang cười mỉa mai sự xấu xí của mình. Tôi muốn bơ đi mọi thứ xung quanh, nhưng tôi không làm được. Thực ra, người đời làm tổn thương tôi một, thì những mặc cảm ám ảnh của chính tôi làm tôi tổn thương gấp nhiều lần. Cứ sống giày vò bản thân mãi như thế, rồi dần dần tôi ngộ ra một trong những vấn đề mấu chốt của phụ nữ xấu như tôi, đó là luôn tìm cách lẩn tránh, và không dám đối diện với sự thật. Tôi tự lừa dối bản thân mình và mọi người bằng cách, tôi luôn tỏ ra chẳng màng gì đến chuyện nhan sắc, xấu đẹp. Thế nhưng khi một mình, tôi lại lén lút soi gương rồi khóc, oán giận cuộc đời, oán giận bản thân mình. Trong rất nhiều năm tôi cứ luôn sống với nỗi tự ti vì vẻ ngoài xấu xí của mình. Đó là khi tôi thật ngốc và chẳng có được thành công gì ra hồn. Bây giờ thì khác rồi. Tôi vẫn xấu, nhưng tôi chẳng bao giờ phải xấu hổ vì điều đó nữa. Tôi bơ đi những lời gièm pha xung quanh, tôi mặc nhiên thừa nhận bản thân mình. Tôi nhận mình là gái xấu ở bất cứ đâu, trong cuộc gặp gỡ đối tác, trên mạng xã hội, trên báo chí, trên sóng truyền hình.. tôi thừa nhận vì đó là sự thật. Nhưng cũng thật kì lạ, khi tôi thẳng thắn thừa nhận mình là gái xấu, tôi lại cảm thấy nó rất bình thường, rất nhẹ nhàng. Dường như chúng lại chẳng phải là vấn đề quá to lớn nữa. Bây giờ tôi bình thản với cuộc sống của mình, tôi học cho mình cách suy nghĩ mọi vấn đề thật tích cực. Tôi nghĩ tôi cũng bình đẳng như tất cả mọi người. Vì tôi cũng được mẹ mang nặng 9 tháng 10 ngày rồi chịu bao đau đớn mà sinh ra, nâng niu nuôi dưỡng khôn lớn trưởng thành. Trong mắt cha mẹ, tôi luôn rất quý giá, vậy thì có lí do gì mà tôi phải tự hạ thấp giá trị của bản thân, chỉ bởi vì hình hài của tôi không giống như đa số mọi người. Một tờ tiền có giá trị 100 nghìn, cho dù chỉ có một người hay là một vạn người quý giá tờ tiền đó, thì nó cũng không hề thay đổi giá trị, giá trị của nó vẫn vậy, vẫn là tờ tiền 100 nghìn. Vậy nên bản thân tôi cũng thế, cho dù là một người hay bao nhiêu người trân trọng tôi, thì giá trị của tôi vẫn y như vậy. Tôi tuyệt nhiên không bao giờ tự ý hạ thấp giá trị của bản thân mình xuống chỉ vì nhan sắc. Bây giờ tôi đã có thể nhìn thẳng người đối diện, mỉm cười mỗi khi nói chuyện với họ, thậm chí là tôi còn cười rất tươi, vì tôi có lợi thế hơn người là có hai cái răng thỏ, khi nào mà nó chẳng cười. Suy cho cùng chúng ta không thể nào tìm thấy sự tự tin khi chúng ta luôn chối bỏ, ghét bỏ và chẳng dám thừa nhận chính bản thân mình. Còn việc ai đó chê bai mình làm sao thì mặc kệ họ, đó là việc của họ, không phải là việc của chúng ta. * * *
Tôi hành động để bù đắp những khuyết điểm của bản thân Bấm để xem Tôi nghĩ chúng ta không ai được quyền lựa chọn hình hài khi sinh ra, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách chúng ta sẽ sống. Chúng ta muốn làm một bông hoa hướng dương hay là một con ốc sên, đó là lựa chọn của chính chúng ta. Sau nhiều năm mệt mỏi vì luôn phải sống một cuộc đời rụt rè, tự ti như một con ốc sên, tôi thấy mình thật tẻ nhạt, tôi tự hỏi, mình sống thế này thì có ý nghĩa gì? Thế nên tôi quyết định thay đổi, tôi muốn mình là một bông hoa, cho dù không đẹp, thì cũng nhất định phải tự tin mà nở bung cánh, để tỏa hương thật rực rỡ. Vì một bông hoa không đẹp, nhưng nếu nó tỏa hương thơm, thì nó vẫn có giá trị, nó vẫn sẽ được yêu thích. Trước kia, tôi từng bỏ mặc bản thân mình, thậm chí rất ngại ăn diện làm đẹp, vì tôi mặc cảm mình xấu rồi, có ai ngắm đâu, mặc đẹp cũng chẳng để làm gì, thậm chí còn tự thấy thật lố bịch. Thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Phụ nữ xấu giống như cái cây héo úa cằn cỗi, nếu ta quyết định bỏ mặc nhưng cái cây ấy, chẳng chăm sóc vun tưới thì nó sẽ tiếp tục héo úa cằn cỗi cho đến chết. Thế nên muốn nó tươi xanh thì phải chăm sóc, thậm chí chăm sóc nhiều hơn các cây bình thường khác. Cũng như những cái cây đang héo úa, phụ nữ càng xấu càng cần được chăm sóc nhiều hơn. Phụ nữ xấu nếu biết chăm sóc bản thân, cho dù không thể trở thành công chúa, thì ít nhất cũng sẽ không già nua xấu xí như mụ phù thủy. Tôi thấy nhiều cô gái xấu như tôi thường tự biện hộ cho bản thân mình rằng, mình không cần đẹp ở ngoại hình, mình đẹp ở tâm hồn là được rồi. Với tôi thì khác, tôi cho rằng ngoại hình của mình dù không đẹp nhưng cũng đừng bao giờ đề nó quá nhếch nhác đến nỗi chẳng ai muốn lại gần. Cho dù mình không đẹp thì cũng phải mặc một bộ quần áo cho thơm tho gọn gàng. Cho dù mình không đẹp thì vẫn phải bôi kem dưỡng da mỗi tối trước khi đi ngủ. Cho dù mình không đẹp thì mĩnh vẫn phải chăm chỉ tập thể dục mỗi ngày để có một cơ thể thật khỏe mạnh. Cho dù không đẹp thì trước khi ra ngoài đưỡng cũng nhớ tô một chút son, bởi một nụ cười thật rạng rỡ luôn tạo được ấn tượng tốt với người đối diện. Đừng để mình lôi thôi nhếch nhác trong mắt người khác, vì không thể bắt họ đề cao mình, trong khi chính bản thân mình hoàn toàn chẳng chú trọng gì tới nó. Và sau cùng, tôi khẳng định chắc chắn một điều, phụ nữ xấu muốn tự tin thì phải có trí tuệ. Một cô gái đẹp, cho dù họ không có kiến thức, ít nhiều họ cũng sẽ được chiếu cố, và ít nhất họ cũng có tác dụng trở thành bình hoa di động, "sắc đẹp của họ chính là một tài năng". Thế còn phụ nữ xấu như tôi, nhan sắc đã chẳng có, trí tuệ lại cũng không có nốt thì thử hỏi dùng để làm gì? Và làm sao có thể chứng tỏ được bản thân mình, trong khi bản thân mình chẳng có gì để chứng tỏ? Vậy nên phụ nữ đã xấu thì nhất định phải đầu tư cho kiến thức, bồi đắp cho trí tuệ, dù không đạt đến tầm uyên bác, thì cũng không được phép để đầu óc rỗng tuếch. Tôi tin một người phụ nữ thông minh, sẽ luôn biết cách làm cho mình đẹp, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Phụ nữ xấu dễ tổn thương, tôi biết thế! Phụ nữ đẹp có nhiều người sẵn sàng bảo vệ, phụ nữ xấu phải biết cách bảo vệ mình, vậy nên tôi luôn dặn mình phải mạnh mẽ. Bảo vệ mình không có nghĩa là xù lông lên mỗi khi bị người khác chê cười là xấu xí, cũng không cần phải cố gắng tỏ ra gai góc, xây thành đắp lũy, bỏ ngoài tai tất cả những lời nói chế giễu ngoài kia, mà bảo vệ mình bằng cách dành thời gian để chăm sóc bản thân, dành thời gian để khẳng định giá trị của mình bằng những thành quả công việc. Và cứ bơ đi, phớt lờ miệng đời. Trách móc oán thán không giúp cho người phụ nữ xấu đẹp lên, chỉ có tự mình hành động, thì mới cứu vãn được tình thế. Cứ chăm sóc cuộc đời, chăm sóc trí tuệ của mình đi, rồi chúng mình cũng sẽ được yêu thương, được trân trọng như bao nhiêu cô gái khác. * * *
Chúng ta có thể xinh đẹp theo cách của riêng mình Bấm để xem Ngoài kia người ta vẫn cứ đang tranh cãi với nhau xem, phụ nữ xấu rút cuộc có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Tôi nghĩ đâu nhất thiết phải tranh luận, bản thân mỗi người sẽ tự biết mình thích gì, và mong muốn điều gì. Nếu bạn cảm thấy thật sự không thể chịu đựng được cái ngoại hình xấu xí nhiều khiếm khuyết của bản thân, thì bạn cứ việc ôm tiền đến thẩm mỹ viện, để chỉnh sửa bất cứ thứ gì bạn muốn. Cho dù là đẹp tự nhiên hay đẹp nhân tạo thì kết quả cuối cùng vẫn là đẹp cơ mà. Còn ví như tôi, tôi chưa bao giờ cố gắng để trở thành một CÔ GÁI XINH ĐẸP THEO MỘT CHUẨN MỰC HOÀN HẢO. Nhiều người nói, xinh đẹp rồi thì sẽ được mọi người yêu quý, mới được để ý, được thế này, được thế kia. Tôi nỗ lực để có được mọi thứ mà tôi cần theo cách của tôi, theo kiểu vì đó là tôi. Tôi có nhiều bạn bè, chủ yếu trong giới showbiz, từ diễn viên, MC, người mẫu, tất cả họ đều rất đẹp. Nhưng khi chúng tôi đi với nhau, tôi chưa bao giờ thấy mình kém cỏi hoặc tự ti so với họ. Tôi có thể tự tin ra ngoài giao tiếp, gặp bất cứ ai, tôi tự tin diễn thuyết trước đám đông, để nói về chủ đề mà tôi muốn, và khiến mọi người hứng thú lắng nghe điều tôi nói, hơn là để tâm tới ngoại hình của tôi. Tôi hạnh phúc khi được sống một cuộc đời an yên, khỏe mạnh. Tôi học cách yêu thương những khuyết điểm trên cơ thể mình, không hắt hủi hay ghét bỏ nó. Tôi làm cho cuộc sống của mình có ý nghĩa bằng chính những thành quả công việc mà tôi đạt được. Tôi ở mỗi thời điểm sẽ tự làm cho mình những điều mà bản thân mình thấy cần. Và tôi luôn nghĩ tôi sẽ xinh đẹp theo cách của riêng mình! Tôi nghĩ bất cứ cô gái nào cũng được trân trọng, khi cô ấy biết sống tử tế và nhân văn.
Gái xấu đừng khóc, đừng tự bi kịch hóa cuộc đời mình Bấm để xem Ở thời nào thì tôi không biết, nhưng ở thời mà chúng ta đang sống, người ta khẳng định chắc nịch: "Cứ đẹp là có quyền", vậy xấu thì có quyền không? Tôi cũng sẽ khẳng định chắc nịch là: "Có"! Gái xấu có quyền gì? Chỉ cần gái xấu không buông bỏ bản thân mình, thì bất kể là quyền gì gái xấu muốn cũng đều có thể tự phong tặng cho mình. Có ai đó đã nói: "Không phải người phụ nữ đẹp là người phụ nữ hạnh phúc, mà người phụ nữ hạnh phức mới là người phụ nữ đẹp". Trên đời này không phải không có phụ nữ xấu, chắc chắn là có, có tôi, cũng có thể là bạn - người đang đọc cuốn sách này, và còn rất nhiều người khác nữa. Chúng mình được xếp vào danh sách "gái xấu" vì chúng mình có vài khiếm khuyết nào đó trên cơ thể. Ví dụ như chúng mình bị thừa cân, chúng mình có đôi chân vòng kiềng, một vòng eo bánh mì, chiếc mũi tẹt, đôi mắt híp, hay như tôi, tôi xấu vì tôi có cái răng hô, có cái mũi tẹt, và đôi mắt bị sụp mí.. Chắc chắn hơn một lần chúng mình đã khóc vì nghĩ bản thân mình thật đáng thương, thật bất hạnh có phải không? Thế nhưng bây giờ, tôi muốn chúng mình bắt đầu thay đổi suy nghĩ ấy có được không? "Xấu xí không đồng nghĩa với sự bất hạnh" - Chúng mình hãy tin vào điều đó. Chúng mình được sinh ra và có cả một cuộc đời để hoàn thiện chính mình theo từng ngày. Chúng mình đừng bao giờ bỏ cuộc trong hành trình hoàn thiện bản thân, cho dù hành trình ấy không hề dễ dàng thì chúng mình cũng cứ miệt mài cố gắng, được không? Chúng mình có quyền được hạnh phúc khi biết yêu quý bản thân, biết mỉm cười với mọi người, với cuộc đời. Khi tôi nói "Phụ nữ xấu mà tự tin là một nghị lực phi thường", nhiều người đã cười mỉa mai về điều này. Người thì bảo, tôi nói thế tức là tôi đang cảm thấy tự ti với bản thân mình, người khác lại cho rằng tôi đang cố gồng lên, làm cố làm quá lên. Nhưng bản thân tôi đã phải trải qua một thời gian rất dài để đúc kết được điều đó, và nó thật sự đúng với tôi.
Muốn sống cuộc đời hạnh phúc thì đừng hoài nghi Bấm để xem Vấn đề lớn nhất mà những cô gái không đẹp như chúng mình gặp phải, đó là thiếu niềm tin. Chúng mình thiếu niềm tin với tất cả mọi thứ trên đời, hơn hết là thiếu niềm tin ở ngay trong chính bản thân mình. Phụ nữ xấu ít được người khác yêu thương để ý, nhưng tới khi được ai đó yêu thương để ý thì lại hoài nghi vào điều đó. Hoài nghi vì sao họ yêu thương mình, hoài nghi xem họ đến với mình vì lẽ gì. Và sau cùng, phụ nữ xấu luôn dằn vặt tự hỏi, với nhan sắc xấu xí của mình thế này, làm sao giữ nổi những yêu thương kia. Hay khi ai đó đến rồi bỏ chúng mình đi, chúng mình hẳn nhiên sẽ không thể nghĩ ra được lí do nào khác ngoài đổ tất cả mọi đau thương ấy cho cái nhan sắc xấu xí của mình. Chúng mình tự ăn vạ, tự chì chiết bản thân mình rằng tại vì mày quá xấu xí nên người ta mới bỏ mày mà đi. Kì thực cứ làm vậy hoài, chúng mình khổ sở và mệt mỏi lắm phải không? Nhưng các bạn biết không? Trước khi muốn tin được người khác, yêu được người khác, thì chúng mình phải tin vào chính mình trước đã. Vậy làm thế nào để có niềm tin ở chính mình? Đương nhiên không ai giúp mình hết, cũng chính chúng mình, những cô gái xấu xí, sẽ phải học cách để xây dựng niềm tin về mình, cho chính mình. Đứng trước người đàn ông mình thích, cho dù anh ta có thích mình hay không thì cũng đừng cúi gằm mặt xuống bởi nỗi tự ti. Chúng mình cứ mỉm cưởi thật tươi đi, bởi tôi tin rằng nụ cười có thể làm lấp liếm đi được nhiều thứ, ngay cả những nhược điểm cũng dễ dàng được bỏ qua. Hoặc khi một người đàn ông nói chẳng thích mình vì mình quá xấu thì cũng kệ anh ta đi, bởi anh ra chẳng là lựa chọn của cuộc đời mình đâu. Đàn ông như thế vốn dĩ không dành cho chúng mình. Cứ cho là mình chẳng xứng với anh ra thì cũng không làm sao hết, chẳng có gì phải xấu hổ. Bởi lẽ yêu đương mà mặc cả ngã giá, cân đong xem có xứng hay không xứng thì đã là một tình yêu thất bại rồi. Chúng mình cũng đừng cố gắng thay đổi nhan sắc của mình chỉ để quyến rũ một người đàn ông. Nếu có thay đổi thì hãy chắc chắn rằng đó là vì mình trước tiên, vì mình đẹp thì chính mình sẽ thấy hạnh phúc. Còn đem chuyện nhan sắc để giữ chân một người đàn ông, chẳng khác nào mang cát đổ xuống biển, không biết bao nhiêu cho đủ, bao nhiêu cho vừa. Suy cho cùng chúng mình không cần phải cố gắng làm công chúa ở trong lòng ai hết, mà hãy trở thành nữ hoàng trong chính cuộc đời của mình. Tôi đã trải qua một thời gian dài đầy hoang mang, đầy dằn vặt về ngoại hình của mình. Trải qua vài lần cảm nắng cảm gió một chằng trai, cũng trải qua một vài mối tình chóng vánh. Rồi dần dần cùng với công việc, cùng với sự trải nghiệm của tôi với cuộc đời, cùng với những người mà tôi tiếp xúc hàng ngày, tôi bắt đầu học cách để tạo dựng niềm tin cho chính mình. Cho đến một ngày tôi thấy mừng, khi tôi bắt đầu tự cho phép bản thân được tin rằng mình cũng có những thứ thuộc về riêng mình, mà không phải người nào cũng có được. Tôi bắt đầu tin mình có vài đặc điểm đặc biệt hấp dẫn. Sau cùng, khi tôi thấy rằng bản thân mình là thật sự trân quý, thì tôi tin mình sẽ được yêu thương, được hạnh phúc như bao nhiêu người con gái khác. Cho đến bây giờ tôi cũng có đôi ba lần đổ vỡ trong tình yêu, nhưng tôi không bao giờ lấy chuyện nhan sắc ra để đổ lỗi cho những đổ vỡ đó. Tôi cũng không còn ghen tuông lo sợ người đàn ông của mình một ngày nào đó sẽ bỏ đi yêu một cô gái khác, chỉ vì cô ấy đẹp hơn tôi. Vì tôi tin rằng, tình yêu nếu chỉ phụ thuộc vào nhan sắc để duy trì, thì nó cũng sẽ dần hư hao đi mỗi ngày mà thôi, bởi làm gì có ai đẹp mãi được đâu.
Nếu không thể là một bông hoa đẹp thì hãy là một bông hoa thơm Bấm để xem Nhiều người nói, phụ nữ xấu như tôi có ít cơ hội để được đàn ông yêu. Tôi không phủ nhận, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nhờ thế mà đàn ông tới với tôi đã được qua nhiều lần chọn lọc. Đàn ông xem nhan sắc là tất cả sẽ không bao giờ thèm thích tôi, (ờ, chắc chắn không rồi vì tôi không hề đẹp). Đàn ông hám tiền lại càng không bao giờ thèm đếm xỉa đến tôi (ờ, vì tôi rất nghèo). Người đàn ông của tôi từng thiệt thòi hơn nhiều người khác, vì lúc nắm tay tôi đi ngoài đường họ không có cái hãnh tiến là đang được sở hữu một bông hoa đẹp. Vậy nhưng họ tuyệt đối chưa bao giờ phải mất mặt vì tôi. Còn nhớ lần tôi cùng bạn trai đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, cùng đối tác của anh ấy. Đối tác của anh ấy là một doanh nhân trung tuổi, sống ở nước ngoài nhiều năm. Doanh nhân kia, có vẻ rất ngạc nhiên khi bạn tôi giới thiệu tôi là bạn gái của anh ấy. Lúc phục vụ bê món lên, tôi thấy ánh mắt của doanh nhân kia như đang tìm kiếm thêm đồ, tôi ngoắc phụ vụ lại, gọi đúng thứ anh ấy đang cần, anh ấy rất ngạc nhiên hỏi: "Sao em biết hay vậy?" Tôi chỉ cười. Anh ấy liền quay ra nói với bạn tôi, rằng tôi là một cô gái rất tinh tế khác hẳn với vẻ bề ngoài. Người yêu tôi lúc đó nghe nói vậy thì cũng chỉ cười xòa, có lẽ vì anh ấy hiểu ý của người bạn mình. Tôi là người hay nói, tôi vụng về trong nhiều chuyện, nhưng tôi biết lúc nào mình nên im lặng, chuyện gì mình cần phải để tâm. Và nghe tới đây, có lẽ bạn cũng không còn thắc mắc, vì sao một cô gái xấu xí nhưng tôi lại vẫn có thể được yêu thương, được trân trọng. Tôi nghĩ nếu mình không thể là một bông hoa đẹp thì hãy làm một bông hoa thơm. Và tôi luôn cho phép mình cái quyền được hãnh tiến vì bản thân, bởi tôi biết thứ mà tôi đang thực sự sở hữu là gì. "Trong cuốn sách" Sống như người Paris ", các cô gái Paris được dạy rằng hãy tôn trọng những gì mẹ thiên nhiên ban tặng cho chúng ta. Rằng không phải ngón tay nào của nàng cũng đeo nhẫn, không phải chiếc nhẫn nào của nàng cũng gắn kim cương. Rằng nàng không dùng chiếc túi hàng hiệu trứ danh nào. Nhưng nàng vẫn thật nổi bật chỉ đơn giản bằng lời nói và phong thái của nàng mà thôi!"
Chuyện cô bé mù may mắn Bấm để xem Tôi đang ngồi uống cafe với bạn thì một cô bé mù bước vào mời chúng tôi mua kẹo cao su. Bình thường chúng tôi sẽ từ chối, bởi lẽ ngồi đây một lúc thì có biết bao nhiêu đứa chạy lại mời mua, nhìn đứa nào cũng lấm lem đáng thương cả. Thế nhưng với cô bé này thì khác, nhìn kĩ gương mặt cô bé, mũi miệng rất xinh, nhưng toàn bộ phần da ở mắt bị kéo tịt vào, che hết toàn bộ đôi mắt của cô bé. Tôi quyết định mua cho co bé hai vỉ kẹo cao su, cô bé cảm ơn tôi rối rít. Tôi thực sự động lòng trước gương mặt của cô bé. Tôi hỏi: - Quê em ở đâu? - Em ở Thái Bình. - Em có bố mẹ không, sao lại phải đi bán kẹo cao su thế này? - Em và bố em lên Hà Nội đi làm kiếm tiền nuôi mẹ với hai đứa nhỏ ở quê. - Hai em của em năm nay mấy tuổi rồi? - Một đứa năm tuổi một đứa bảy tuổi, mà đứa nào cũng què chân, chúng nó không biết đi. - Sao lại thế? - Tôi hỏi cô bé. - Lúc mẹ em đẻ ra chúng nó đã bị thế rồi, nhà em có mỗi em may hơn là vẫn còn đi được. - Cô bé cúi xuống lần lần sờ sờ, vừa xếp lại những vỉ kẹo trong cái rổ nhựa, vừa hồn nhiên trả lời tôi. Nhìn đôi mắt bị phần da kéo che lấp hết con ngươi không thể nhìn thấy gì của cô bé, rồi nghe cô bé nói: "Em may hơn vì em vẫn còn đi được", tôi sững người thầm nghĩ: "May mắn ư?" Cô bé có hiểu thế nào là may mắn không? Cô bé bị mù không nhìn thấy gì, lại còn phải bỏ học để đi mưu sinh như thế này, mà cô bé vẫn cho rằng mình may mắn sao? Phải rồi! Nếu so sánh cô bé với hai đứa em đang nằm liệt một chỗ ở nhà thì cô bé đúng là may mắn thật. Sau này tôi kể câu chuyện với bạn bè tôi, mọi người bảo có thể cô bé cố tình nói như thế để lấy được sự thương hại của người khác, đây là chiêu bán hàng của bọn trẻ đầu đường xó chợ. Thế nhưng tôi vẫn cứ cho phép mình tin vào câu chuyện đó, và ít nhất tôi cũng luôn biết ơn câu chuyện mà cô bé nói, bởi cô bé giúp tôi nhận ra một điều hiện hữu rõ ràng mà tôi và rất nhiều người đều không ý thức được. Đó là thực ra chúng ta đang may mắn như thế nào. Tôi từng oán trách cuộc đời là tôi thật kém may mắn vì sinh ra đã xấu xí, rất nhiều cô gái khác có lẽ cũng giống như tôi, luôn oán trách cuộc đời bất công. Vậy nhưng chúng mình không tự nhìn ra xung quanh để thấy, thậm chí có rất nhiều người luôn ước được khỏe mạnh như mình mà còn không được. Thế mà họ vẫn không hề chán nản với cuộc đời, họ vẫn vui vẻ sống. Còn chúng mình, chúng mình có sức khỏe, chúng mình được lành lặn, mặt mũi chân tay đủ cả, chúng mình còn mong ước gì hơn nữa? Chỉ vì chúng mình không đẹp mà chúng mình bất mãn, oán hận cuộc đời ư? Chúng mình có tham lam và ích kỉ quá không?