Đây là một đoạn truyện gồm hai phần riêng biệt.
Phần một:
Hồi cấp hai tớ hay chơi trò gia đình, chính xác hơn là bắt đầu từ năm lớp chín. Tớ thường hay gọi một cậu bạn cùng lớp tên Quyền là otosan và một cô bạn tên Nhung là okasan. Tính ra là còn một người chị tên Quỳnh nữa. Thật ra vụ gia đình này cũng chỉ là muốn đẩy thuyền Nhung với Quyền thôi, nhưng sau đến hết cấp thì hai bạn ấy vẫn chả đến với nhau. Cũng chính vì gọi nhiều otosan với okasan quá nên lúc lên cấp ba tớ vẫn không bỏ nổi. Vẫn còn nuôi hy vọng đẩy thuyền cho cặp đó nhưng rồi một ngày đó lại đến.
Không nhớ rõ hôm đấy lắm nhưng trong kí ức mong manh của tớ thì đó là một buổi chiều yên bình, có làn gió dịu nhẹ và ánh mặt trời không còn quá chói chang. Đã lâu lắm rồi tớ với Nhung mới có thể cùng nhau đi về như hồi cấp hai. Tuy học cùng một ngôi trường nhưng bạn ấy cũng có bạn mới và tớ cũng phải thích ngi với cuộc sống đó. Bạn đấy đã kể cho tớ nghe về một bạn tên Đăng (hình như vậy). Bạn Đăng ấy là một cậu bạn cao ráo đẹp trai, đôi tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài và bạn ấy cũng học khá giỏi.
Nhung đã kể với tớ rằng: "Ban đầu cũng chỉ là xin nick kết bạn làm quen thôi nhưng sau nhắn tin một thời gian thì thấy bạn ấy khá tốt bụng nhưng hơi nhạt và nhát. Bạn ấy học giỏi anh lắm, giỏi cực luôn. Trước thì cũng chỉ là kiểu tình cảm fan với thần tượng thôi nhưng sau khi ở gần bạn ấy thấy có cảm giác khác lắm". Bạn ấy ngưng lại một lúc, cười cười như đang lục trong vốn từ ngữ của mình để diễn tả cái cảm xúc phức tạp ấy. Tớ biết bạn ấy không thể diễn đạt được nó đâu nhưng thứ tớ không ngờ đến là một câu nói khiến đến tận bây giờ tớ vẫn phải suy nghĩ. Lúc đó bạn ấy đã quay sang nhìn tớ và mỉm cười nói một câu: "Con hiểu cảm giác đó đúng không?". Tớ đã đứng hình mất vài giây khi nghe câu nói đó.
"Con hiểu cảm giác đó đúng không?"
Trước đây tớ vẫn luôn thần tượng cậu, ngưỡng mộ với sự giỏi giang của cậu. Tôi luôn tự coi mình là một cô nhóc fan nhỏ bé vô danh còn cậu chính là idol tuyệt vời luôn tỏa sáng trong mắt tớ. Trước đây vậy nhưng giờ không biết có còn là một tình cảm đơn thuần là thích idol, thần tượng idol không nữa hay lại là cái thứ tình cảm khó gọi tên kia? Tớ không biết, không hiểu gì cả. "Cảm giác đó" sao? Tớ không biết mình có hiểu cảm giác đó không nữa. Từ khi nghe câu nói đó tớ đã ủng hộ "mẹ" theo đuổi người mà "mẹ" muốn.
Sau đó vài ngày thì lại có bạn nói với tớ, nói rất nhiều thứ nhưng tớ cũng không nhớ rõ lắm. Bạn ấy tên là Khánh, học cùng lớp với bạn tên Đăng- người "mẹ" đang đơn phương. Khánh đã nói với tớ đại loại là "mẹ" tớ thích Đăng lớp bạn ấy, "mẹ" tớ cũng xinh cũng giỏi, nhìn cũng khá xứng với Đăng. Nhưng Đăng lại đẹp trai, sáng sủa, có nhiều người để ý. Bạn ấy nói mấy người thích Đăng đầy người xinh hơn "mẹ" tớ, xứng với Đăng hơn "mẹ" tớ. Bạn ấy còn kêu tớ nói với "mẹ" là bỏ cuộc đi.
Khi đó tớ đã nghĩ là tại sao Khánh lại phải nói với tớ mấy câu đó, sao không trực tiếp nói với Nhung luôn. Với lại có một thứ càng khiến tớ suy nghĩ hơn là tại sao tình yêu phải phụ thuộc vào xứng hay không xứng chứ.
Hôm đó tớ đã vô tình đọc được bài viết, người ta hỏi "tình yêu là gì?". Tiện tay tớ chia sẻ lên trang cá nhân kèm theo một bài viết ngắn, nội dung là:
"Tình yêu không phải hợp hay không hợp, xứng hay không xứng mà nó là yêu hay không yêu. Giữa cánh rừng muôn hoa thì mình vẫn là bông hoa độc nhất, dẫu cho không phải bông hoa đẹp nhất thì mình vẫn đáng được yêu thương. Vậy nên theo đuổi tình yêu của mình không có gì là sai cả, đó hoàn toàn là tự do của mọi người, cậu muốn cản cũng không cản được đâu."
Viết thì viết thế đấy nhưng tớ vẫn luôn nghĩ nếu không học giỏi thì không xứng đứng bên cạnh cậu, không xứng để cậu coi tớ là bạn. Vì một chữ "xứng" thôi mà tớ đã và đang phải cố gắng rất nhiều.
Phần hai:
Đó là câu chuyện về một bài kiểm tra lý. Bài đó là bài kiểm tra mười lăm phút nên cô cũng chỉ cho những loại cơ bản nhất để bù điểm. Tớ làm đúng cậu ạ, nhưng lại vẽ sai hình. Hôm đó tớ đã ngồi xuống ở nơi sàn gạch lạnh lẽo và khóc. Tớ cảm thấy ngoài khóc ra mình chả thể làm gì cả. Rất nhiều, rất nhiều bạn đã đến hỏi tớ bị sao thế, nhưng tớ không trả lời. Suy cho cùng vẫn vậy, tớ liên tục khiến cậu thất vọng hết lần này đến lần khác. Xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Tớ lôi điện thoại từ trong cặp ra và mở hình cậu. Cậu vẫn ở đó, cậu vẫn cười. Cậu cười lên trông đẹp lắm. Chỉ tiếc là tớ chưa bao giờ làm cậu cười. Vỗ ve gương mặt cậu dưới màn hình điện thoại, ngắm nhìnn nụ cười của cậu mà nước mắt cứ rơi nhòe cả kính.
Lúc đó Giang- bạn tớ và cũng là bạn câu, bạn ấy đã nói một câu mà đến giờ phút này tớ vẫn còn nhớ. Bạn ấy không hỏi sao tớ khóc, không an ủi tớ. Bạn ấy chỉ nói đúng một câu:
"Không ngờ thằng đó quan trọng với mày như vậy"
Đúng thật, không biết từ bao giờ tớ đã mặc định cho cậu một vị trí quan trọng trong tim tớ. Vậy mà tớ lại có thể vì cậu mà khóc, vì cậu mà cười. Tớ không biết cảm xúc này rốt cuộc là gì nữa.