Nước cất đối với hắn rất quan trọng, tựa như máy móc cần dầu bôi trơn, mỗi lần nước được đổ vào cơ thể, chảy dọc từng thớ bào, vận hành mọi cơ quan hoạt động. Khi cơ thể hết nước, suy nghĩ vận động trong hắn ngừng lại, tựa chiếc xe gắn máy hết xăng, tạm thời nghỉ ngơi.
Diện Nguyệt đổ một tuýp nước cất vào miệng hắn, chạy dọc thành tiêu hóa thấm vào máu di chuyển theo mạch về tìm kích thích bó xoang bắt đầu đập, chuyển máu lên não. Hắn mở mắt, tựa như con chim non mới nở nhận mẹ, ngay từ ánh mắt ấy, hắn đã biết, mình đã không thể cưỡng lại mà nhìn về phía y.
Y đạp hắn ngã xuống, nhưng y như kim chỉ nam, khiến hắn dù bị vứt bỏ, vẫn tự giác đứng dậy đuổi theo. Đi được một quãng lên nhà chính, y ngã nhào xuống, hắn hốt hoảng đỡ lấy y, để y nằm trên đất, đầu gối lên đùi mình.
Điều dũng cảm nhất hắn làm từ trước đến giờ, là nghe người mình tâm tâm niệm niệm đau khổ kể về chuyện tình của y với một người khác.
-
Tại sao? Tại sao cô ấy lại chia tay? – Y vừa nói, tay khua loạn xạ -
Tôi có gì không tốt? Có gì không tốt chứ?
Hắn buồn bã giữ tay y lại, áp bàn tay thon gầy nhỏ nhắn chuyên cầm dao mổ ấy áp lên gò má lạnh toát của mình.
-
Tôi ích kỉ sao? – Y lẩm bẩm, giọng bắt đầu biến âm khàn đặc.
Không gian im lặng.
-
Tôi ích kỉ sao? – Câu hỏi lần nữa nghi vấn khúc mắc trong lòng. Diện Nguyệt nhắm chặt đôi mắt, lại cố chấp về câu hỏi.
Hắn vuốt ve hàng mi của y, than nhẹ:
- Cậu vô cùng ích kỉ.
Nhưng câu trả lời đó, vĩnh viễn y không nghe thấy được. Tiếng hít thở đều đều, y chìm vào giấc ngủ, mặc kệ một kẻ đang rối tơ lòng.
-
Cực kì ích kỉ.
Người trong lòng cau mày rục rịch đổi một tư thế thoải mái.
-
Ích kỉ đến quá đáng.
Người trong lòng không nhúc nhích
-
Ích kỉ … đến đáng thương….
Hắn là người bất tử, là một trong những thử nghiệm đầu tiên thành công của chương trình hệ, chỉ cần uống nước đều đặn mỗi ngày, hắn có thể mang theo kí ức tồn tại hàng trăm năm. Nếu có một ngày cạn nước trong cơ thể, mọi kí ức của hắn sẽ chết đi. Quay trở lại gốc xuất phát ban đầu kí ức khi hắn vẫn là một người bình thường.
Hắn cũng có tên, nhưng nếu y muốn gọi hắn là Gờ Vô Danh, thì hắn chiều theo ý y.
-
Tôi mất tiền mất của mua cậu về, lại còn phải hầu hạ cậu? – Y vặn ngược lại câu hỏi, khuôn mặt nén giận mà không khỏi có chút biến cơ.
Nhưng y nào biết được, cái công ty bán robot giúp việc đó, không hề bán robot cho y, mà là một người sống bất tử.
Công ty mà y đặt hàng là công ty sản xuất robot phục vụ giúp việc trong gia đình.
Vốn dĩ mã hàng gửi đến phải là một con robot, nhưng vì công ty cháy hàng, mà lại đang trong tiến độ cạnh tranh với các công ty khác, nên đánh liều gửi một số mẫu nguời bất tử, trong đó có hắn.
-
Ồ, ông chủ của tôi, tôi là để nâng niu chiều chuộng, không phải để bóc lột sức lao động.
-
Tốt! Tốt! – Diện Nguyệt nghiến răng, tay cầm một nắm tuýt nước khé dùng sức –
Không nghe lời, tôi sẽ đập hết số nước này.
- Cậu dám?! – Hắn nhướn mày, mặc dù mặt vẫn nghêu ngao muốn ăn đòn, nhưng khóe mắt vẫn lóe lên sự lo sợ.
-
Sao không dám! Nuôi cậu vô dụng, thà ném cậu trở lại nhà kho còn đỡ tốn nước.
Y dám nhẫn tâm vứt bỏ hắn. Nhưng hắn không dám xóa đi kí ức có y. Cay đắng làm sao.
Hàng mày khẽ cau chặt lại giãn ra, hắn mỉm cười đủng đỉnh đứng dậy, thốt lên hai tiếng:
-
Được thôi!
Người bất tử không có vị giác.
Người bất tử không thể tiếp thụ chất hữu cơ vào cơ thể.
Biết là như vậy, nhưng nếu y muốn hắn nấu cho y, hắn rất hân hạnh phục vụ.
-
Quá mặn.
Ồ, vậy y sẽ rút bớt.
-
Quá chua !
Không sao, lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
-
Quá đắng !
Vậy lần sau sẽ không mua khổ qua nữa.
Rất nhiều lần hắn hy vọng có thể cảm nhận được vị giác, nhưng mỗi lần thử chỉ có cảm giác rát cháy.
Hắn vì y nhớ từng chi tiết, nêm bao nhiêu thìa muối thì vừa, y thích đồ có chút ngọt, vậy thay vì cho mì chính, y sẽ cho đường.
Tất cả chỉ để phục vụ ông chủ nhỏ khó tính.
Nếu cả đời đều có thể như vậy, thì có lẽ là mỹ mãn.
Nếu như cô gái đó không đến, có lẽ là hoàn hảo.
Run rẩy nâng y từ trong vũng máu, tâm hắn như chết lặng.
Sợ không ? Thực sợ. Sợ hơi thở kia không còn nữa, sợ cánh môi kia không mấp máy mắng nhiếc hắn nữa, sợ cảm giác yên tĩnh.
Thực sợ.
Bệnh viện trả về, hắn không hết hy vọng, ôm y đến phòng thí nghiệm, gặp người phụ nữ đã hồi sinh hắn, cũng như khiến hắn từ sống thành tồn tại.
-
Cầu ngài, cứu cậu ấy !
- Tôi không thể cứu cậu ấy – Người phụ nữ tháo kính ra khỏi mắt -
Nhưng biến cậu ấy giống như cậu thì có thể.
- Vậy thì…
- Từ từ để tôi nói hết, cậu muốn cậu ta như cậu, vĩnh viễn tồn tại, không thể chết, bị những thực vị ham muốn bào mòn cơ thể đau đớn. Cậu nghĩ, cậu ta có chấp nhận trở thành bất tử ?
- Tôi…
Y sẽ muốn bất tử sao ?
-
« Muốn ăn Chân gà! Xúc xích! Kem Tràng Tiền! …”
- “Đắt chết! Mà chưa chắc đã ngon bằng ở đây. – Diện Nguyệt phiết môi lau mỡ dính miệng. – Cần biết khi nào nên ăn ở chỗ nào. Hội nghị tất nhiên phải ăn chảnh chọe, như đi chơi bời ăn bụi mới có cái thú của nó, ra vẻ lắm tiền làm gì, vừa thiệt ví lại tủi thân cái bụng không được ăn no.”
Y sẽ nguyện ý sao? Nguyện ý bất tử cùng hắn sao ? Không đâu, y đâu có tình cảm với hắn, sao có thể nguyện ý ở bên hắn, hay cả đời chỉ nghĩ đến người con gái ấy…
-
Cậu quyết định chưa ? – Người phụ nữ nhướn mày hỏi.
Lưu luyến nhìn chân ái, hắn khàn giọng nghẹn khuất:
-
Tôi nghĩ không cần nữa … - Tinh thần hắn trở nên kiên định nhìn thằng vào người phụ nữ -
Thay đó, ngài có thể giúp tôi, … giúp tôi chôn tôi cùng với người ấy không ?
Người phụ nữ nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt tuyệt vọng, lại tràn đầy yêu thương nhìn người nằm trên giường đang thở từng đợt ngắn ngủi ngắt quãng.
Hắn có thể không chết, nhưng hắn… hắn muốn canh giữ giấc ngủ bình yên cho y.
__________Hoàn Truyện_________