Đam Mỹ Bắp Nướng Tiên Sinh , Mua Một Tặng Ba

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi La Gia Tử, 20 Tháng tư 2022.

  1. La Gia Tử

    Bài viết:
    0
    Thể loại: Đam mỹ, ABO, 1x1, Sinh con, Niên thượng, Ngọt sủng, Hài hước, Hiện đại, Đô thị, Cẩn trọng, ôn nhu công x Ngoan ngoãn, đảm đang, bán ngô nướng, trí lực thấp thụ.

    Nhân vật chính: Stanislav Ivanov x Ngô Gia Ý

    Nhân vật phụ: Inga Ivanov, Tôn Nhiên, Bạch Lâm Sâm, Hà Duật, Bùi Túc..

    Tác giả: Người làm vườn.

    Văn án.

    Stanislav có nỗi ám ảnh với món ngô nướng.

    Hắn cực kỳ.. cực kỳ thích món ngô nướng.

    Lý do là khi tám tuổi hắn bị bắt cóc, may mắn trốn thoát nhưng phải lang thang ngoài khu ổ chuột 2 ngày trời mà không có gì bỏ bụng. Lúc này đây, hắn được một bà lão bán ngô nướng mời ăn một trái, kết quả là nghiện luôn.

    Sau khi được cứu về, hắn mới biết được là không nên cho người khác biết mình yêu thích cái gì quá, nếu không sẽ bị kẻ thù chú ý đến, lại một lần nữa xuống tay.

    Đi mua ngô nướng đều lẻn đi vào ban đêm.

    Kết quả vẫn không tránh khỏi tai nạn.

    Hắn bị hạ thuốc dẫn đến phát tình đột xuất.

    Còn đè "ông chủ" xe ngô nướng ra làm cả đêm.

    Người kia lại sợ hãi bỏ trốn trong lúc hắn bị thuốc hành đến hôn mê.

    Stanislav muốn tìm người bồi thường. Nhưng người kia tựa hồ như đã rời đi.

    Bốn tháng sau, người kia lại xuất hiện.

    Stanislav nhìn dựng phu ôm cái bụng tròn trĩnh, chậm rãi đẩy xe ngô nướng, nghĩ thầm.

    CHƯƠNG 1

    Trái Đất năm 2308.

    Thế giới chia thành 6 loại giới tính, lấy nam nữ làm gốc, được phân hóa thành 3 dạng giới tính là: Alpha, Beta và Omega.

    Trong đó:

    Alpha nam, nữ: Chiếm 35% dân số. Được phân hóa từ cấp C đến SSS. Là tầng lớp mang nhóm gen ưu tú, xuất sắc nhất. Khả năng sinh sản mạnh, có thể khiến omega nam hoặc nữ mang thai.

    Beta nam, nữ: Chiếm 50% dân số. Là tầng lớp dân số cơ bản của một quốc gia. Có dạng gen bình thường, khả năng sinh sản cũng ở mức khá, có khá ít beta đạt được vị thế cao trong xã hội.

    Omega nam, nữ: Chiếm 15% dân số. Khả năng sinh sản mạnh, dạng gen tốt. Tuy nhiên thể lực sẽ kém Alpha và Beta. Trước năm 2000, Omega bị đối xử như một công cụ sinh sản, nhưng sau cách mạng giải phóng tầng lớp Omega, chính phủ nhân dân ngày càng bảo vệ quyền lợi của omega. Sáng chế ra loại thuốc ức chế tiêm cho omega và alpha từ lúc chào đời để tránh khỏi trường hợp phát sinh quan hệ không mong muốn.

    Đặc biệt buôn bán omega sẽ bị tử hình.

    Giáo viên khép lại quyển sách, dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính, trầm giọng nói.

    "Bùi Túc, trò hãy cho tôi biết: Ép hôn Omega sẽ phải chịu hình phạt gì?"

    Bùi Túc đang ngủ đến mùi ngon lại bị giáo viên gọi dậy, bộ dạng chán chường, ngáp lên ngáp xuống, bâng quơ trả lời.

    "Em không biết."

    Quả nhiên, nam giáo viên nhíu mày, gương mặt tối sầm.

    "Không biết tôn trọng người khác gì hết, phạt trò đứng quay mặt vào tường đến hết giờ ra chơi."

    Bị phạt lần thứ 20, Bùi Túc đã quá quen thuộc, không chần chừ bước ra khỏi lớp, lại tìm một góc khuất, bình thản chống đầu vào tường ngủ tiếp.

    * * *

    "Dậy, dậy mau."

    "Bùi Túc, có người tìm cậu kìa." Nam sinh cùng lớp ngồi xổm điên cuồng lay vai y một hồi, y mới mở mắt ngáp một cái.

    "Ai tìm tôi?"

    "Người ta nói là anh trai của cậu đó."

    Trong nháy mắt, Bùi Túc trở nên tỉnh táo, mắt hơi híp một chút.

    Là Ngô Gia Ý.

    Trong lòng bỗng dâng lên một chút vui vẻ, tuy nhiên gương mặt thì bắt đầu trở nên cau có. Sắc mặt âm trầm, mau chóng bước ra khỏi hành lang, chân dài phóng mấy bước đã đi đến cầu thang.

    Quả nhiên, y bắt gặp Ngô Gia Ý mặc một chiếc áo hoodie màu xám, quần jean hơi rộng, gương mặt thanh tú sáng ngời ngời, ánh mắt thập phần hồn nhiên nhìn lại đây, vui vẻ kêu tên y.

    "Túc Túc."

    Bùi Túc làm hành động "buồn nôn", sau đó mới tiến lại gần, hơi nắm lấy phần nón áo nhấc lên, ngữ khí chất vấn.

    "Sao cậu lại mặc đồ của tôi?"

    Ngô Gia Ý phủi tay y ra, sau đó cuống quýt vuốt lại vài cái nếp nhăn.

    "Là cậu mặc không vừa nữa, nên mẹ nuôi mang sang phòng tôi."

    Bùi Túc trái lòng mà chê.

    "Xấu."

    Ngô Gia Ý có chút buồn bã.

    "Vậy à."

    Cậu biết cậu không cao bằng Bùi Túc, dáng người cũng sẽ thua kém y.

    Nói vậy liền tin?

    Ngu ngốc.

    Thật lòng mà nói Ngô Gia Ý mặc đồ của y không có một chút xấu, ngược lại càng nổi bật đường nét tuổi trẻ. Omega vừa thành niên dáng người không nói là cao vượt bậc nhưng cũng cân xứng, thon dài, cộng thêm gương mặt trắng trẻo tuấn tú trông càng giống học sinh trung học chứ không phải là người đi làm việc.

    "Lừa cậu chơi chơi mà thôi." Bùi Túc nhe răng cười, bàn tay lớn lại chụp lên đầu Ngô Gia Ý, điên cuồng xoa một trận giống như vuốt đầu chó.

    Ngô Gia Ý hơi nhíu mày, lại đẩy tay y ra.

    "Không được xoa nữa, tóc sẽ bị rối."

    "Ha, bán ngô nướng mà còn chú ý vẻ bề ngoài như vậy?"

    Thiếu niên lại nghiêm túc trả lời y.

    "Như thế nào lại không nên? Càng chỉnh chu, sạch sẽ thì người khác mới tin tưởng thực phẩm của tôi lành mạnh, sạch sẽ."

    Bùi Túc nhìn bộ dáng nghiêm túc giáo huấn của cậu trông rất đáng yêu, không nhịn nổi, nghiến răng véo hai cái lỗ tai nho nhỏ.

    Gương mặt nhỏ của Ngô Gia Ý hơi cau có.

    "Đau."

    "Chính là muốn cậu đau."

    Bùi Túc như chó husky mới gặp được mèo con, vây quanh Ngô Gia Ý, đem thiếu niên đùa giỡn đến thở phì phì mới chịu dừng lại.

    "Tìm tôi làm gì?".

    Lúc này Ngô Gia Ý mới đưa cho y một nhúm chìa khóa nói.

    "Ba nuôi và mẹ nuôi đi thăm bệnh bác Chu đến tối mới về. Họ đi gấp nên giao chìa khóa nhà cho tôi, buổi chiều tôi mới đi bán về. Tan học cậu về nhà trước, có thể mở cửa."

    Bùi Túc nhận lấy chìa khóa, khoanh tay nhướng mày nhìn thiếu niên.

    "Lúc nãy sao không lên lớp gặp tôi?"

    Ngô Gia Ý hơi rụt rụt bả vai.

    "Tôi thấy mọi người đều đang học, không muốn làm phiền."

    Bùi Túc nhìn gương mặt hơi nao nao của thiếu niên lại nổi lên tâm bỡn cợt.

    "Không phải là không muốn làm phiền, mà là muốn vào học nhưng không thể, nên cậu chỉ đành trốn đi chỗ khác đợi thôi có phải không?"

    Bị nói trúng tim đen, Ngô Gia Ý ủ rũ rụt đầu.

    "Tôi biết tôi không thông minh bằng cậu."

    Nói dễ nghe là trời sinh chậm chạp, khó nghe một chút chính là hơi bị thiểu năng trí tuệ, đối với tri thức và nhận thức xung quanh luôn thong thả, tốc độ chậm hơn người thường mấy lần.

    Bùi Túc ôm bả vai thiếu niên, hào sảng nói.

    "Không cần học tập gì hết, sau này đi làm, tôi nuôi cậu. Cậu không cần phải đi bán ngô nướng nữa, chỉ cần ở nhà dọn dẹp một chút đợi tôi về ăn cơm là được."

    Ngô Gia Ý lắc đầu.

    "Không được, là người thì phải có công việc."

    Bùi Túc chọc chọc trán cậu.

    "Nghề nghiệp chính của cậu là bán ngô nướng, bán cả đời sao?"

    Ngô Gia Ý không vui né tránh y.

    "Bán ngô nướng có gì không tốt."

    Quà sinh nhật tháng trước của cậu đều từ từng đấy tiền mà có đấy.

    Bùi Tục thu hồi lại nụ cười, trầm giọng nói.

    "Cậu, một Omega, suốt ngày lang thang ngoài đường, không sợ gặp bọn lưu manh sao?"

    Ngô Gia Ý cãi lại.

    "Bọn chúng mới không dám, cưỡng ép Omega là phạm pháp."

    Bùi Túc nhíu mi, dùng ngón tay búng trán thiếu niên.

    "Là ít chứ không phải không có."

    Mặc dù chính phủ từ trước đến giờ luôn ra sức bảo vệ quyền lợi Omega nhưng thỉnh thoảng trong nước vẫn xảy ra 1 vài án kiện liên quan đến quấy rối tình dục Omega vì đa phần bọn họ sinh ra đều rất dễ nhìn.

    Điển hình như Ngô Gia Ý.

    Đến Bùi Túc không phải là cái biến thái nhưng cũng không ít lần muốn ôm người vào lòng, hung hăng yêu thương một trận.

    Bất quá, chuyện này cũng không ai biết.

    Ngoài mặt, y luôn tỏ ra chống đối Ngô Gia Ý, hay trêu chọc cậu. Đến nỗi Bùi mẫu còn phải thở dài, bảo y nể tình Ngô Gia Ý có chút khiếm khuyết về đầu óc, đừng ăn hiếp người ta nữa.

    Nếu Ngô Gia Ý bất cẩn bị người làm bẩn thì sao bây giờ?

    Càng nghĩ Bùi Túc lại càng không vui, thấp giọng đe dọa thiếu niên.

    "Nếu cậu cứ lang thang ngoài đường như thế này. Có ngày, đám người xấu sẽ bắt được cậu, dùng cái thứ để đi tiểu vừa xấu vừa đen kia đâm vào mông cậu, cậu sẽ đau, sẽ chảy máu. Hơn nữa không chừng còn bị làm đến mang thai, sinh ra nhãi con đều giống bọn họ, mắt lé, mũi bẹp, hàm trên thì móm, hàm dưới thì hô."

    Lời y nói quả thật vừa đáng sợ lại vừa có chút ghê tởm, dọa đến Ngô Gia Ý run lên, mắt hơi ngấn lệ.

    "Không có, sẽ không có."

    Bùi Túc ôm chặt bả vai thiếu niên, giọng nói có chút u ám, thân mình cao lớn hơi ép sát.

    "Làm như cậu có thuật đọc tâm ấy, làm sao biết được ai tốt ai xấu?"

    "Nói không chừng, tôi cũng là người xấu."

    "Nếu cậu lại không nghe lời, tôi liền trói cậu lại, bắt cậu sinh đến khi nào đầy một sân bóng mới thôi."

    Ngô Gia Ý "oa" một tiếng, đẩy ra Bùi Túc. Sau đó hét vào mặt y, vừa nức nở khóc.

    "Đồ xấu xa, tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."

    Bùi Túc nhìn thiếu niên bị dọa đến thất kinh, đáng thương lảo đảo chạy đi, bàn tay bất giác nắm chặt lại, mắng thầm một câu mới trở lại lớp.

    Một omega ngu ngốc không ở yên trong nhà cứ một hai tìm việc để làm, đúng là không thể hiểu nổi.

    * * *

    Khách sạn Marita.

    Trong nhà hàng sang trọng, một nam một nữ ngồi đó, bộ dạng quý phái, sang trọng khiến người vô thức nảy sinh lòng hâm mộ, kính nể.

    Đáng kể đến nhất là nam nhân, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết, đồng tử xanh dương xinh đẹp, mái tóc trắng chải chuốt gọn gàng, sống mũi cao ngất, viền môi rõ ràng, tổng bộ dạng không điểm nào có thể phê bình.

    Đặc biệt, hắn mặc một thân tây trang đen càng làm nổi bật vẻ điển trai, lạnh lùng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đang lật lật xem một bản hợp đồng, bộ dạng không để ý đến người đối diện.

    Thiếu nữ nâng mắt hoa đào xinh đẹp nhẹ nhàng gọi tên hắn.

    "Stanislav."

    Đây là một Omega nữ.

    Giọng nói ngọt ngào, tám phần dễ nghe khiến hầu hết nam nhân nào nghe phải đều phải tê dại.

    Đáng tiếc, người đàn ông ngồi trước mặt cô đây lại không hề nằm trong số đó.

    Ánh mắt sắc bén của Stanislav lướt ngang khiến cô phải giật mình hơi thẳng lưng, đổi một cái xưng hô hơi xa cách.

    "Ngài Ivanov."

    "Một lát nữa có thể xem hợp đồng được không, chúng ta đến đây là để dùng bữa tối."

    Lúc này Stanislav cũng đã xem xong hợp đồng, đẩy lại về phía Kiều Mạn Tuyết, tiếng Trung sành sõi trả lời.

    "Tôi đáp ứng cô đến đây không phải là vì ăn tối."

    "Kiều tiểu thư, tôi đã cho cô một cơ hội, nhưng lần này cô cũng làm tôi cảm thấy thất vọng."

    Nói xong, hắn liền muốn đứng dậy. Kiều Mạn Tuyết gấp gáp đến nỗi bắt lấy tay nam nhân, nhỏ giọng cầu xin.

    "Ngài Ivanov, cha tôi nếu biết chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng sẽ rất thất vọng."

    Stanislav nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt lấy tay áo của mình, chậm rãi gỡ ra từng ngón tay của cô.

    "Đó là việc của Kiều tiểu thư."

    "Nếu cô biết sợ làm cha mình thất vọng sẽ có hậu quả gì thì cô đã đặt tâm trí vào dự án này trước tiên rồi."

    Stanislav mang theo thư ký rời khỏi không chút lưu luyến.

    Kiều Mạn Tuyết oán hận nhìn ly rượu đã uống hơn phân nửa ở chỗ đối diện, thầm cắn răng.

    "Tại sao lại không có phản ứng gì hết?"

    * * *

    "Cạch."

    Thư ký Hà đóng lại cửa xe, hơi quay đầu quan tâm hỏi thăm ông chủ.

    "Ngài Ivanov, hôm nay chúng ta kết thúc lịch trình hơi sớm, có nên ghé qua nơi đó không?"

    Stanislav chống cằm, bộ dạng hơi chán chường, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, hơi gật đầu trả lời.

    "Cũng được, đến chỗ cũ đi."

    Hà Duật trộm mỉm cười một cái, hơi khụ khụ vài tiếng mới đổi thành một bộ mặt thanh tuấn nghiêm trang, thuần thục quay lại đầu xe.

    * * *

    Ngô Gia Ý tay phải cầm đùi vịt nướng, tay trái bẹp bẹp lên đùi đập muỗi, vừa nhai thịt vịt vừa luôn mồm khen.

    "Vịt nướng ca ca, tay nghề của anh vẫn không suy giảm, ăn rất ngon."

    Bán vịt nướng là một Beta nam, vóc dáng cũng khá cao, đoán chừng cao hơn Ngô Gia Ý nửa cái đầu, bộ dạng thật thà chất phác. Được người ca ngợi liền "đằng" một cái, vành tai đỏ lừ.

    "Cậu thích sao, ăn thêm một cái nữa nhé. Hôm nay tôi bán hết rồi, chỉ còn lại một hai cái thôi."

    Ngô Gia Ý dừng cái miệng nhỏ nhai đùi vịt lại, sau đó sửng sốt lắc đầu.

    "Không được, đó là đồ để bán, không thể ăn nhiều."

    Bán vịt nướng - Tề Phong ra sức năn nỉ.

    "Có gì không thể, cậu vừa mới cho tôi hai trái ngô nướng, ăn cũng rất ngon."

    Ngô Gia Ý bỗng cười hì hì.

    "Ngô làm sao đắt tiền hơn thịt vịt được?"

    Tề Phong bộ dạng nghiêm trang, miệng lại nói hàm hồ.

    "Đó là cậu không biết. Hôm nay giá ngô lại tăng, thậm chí còn có giá hơn vịt."

    Ngô Gia Ý trợn tròn mắt.

    "Thật?"

    "Thật. Nếu không tin ngày mai cậu liền đi chợ mua thử."

    Nói không chừng khi về nhà, thiếu niên liền sẽ quên mất chuyện này, đâu còn nhớ mà đi kiểm chứng.

    Ngô Gia Ý híp mắt, nhoẻn miệng cười. Bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu khiến Tề Phong hận không thể ôm ôm, sau đó tung cao cao.

    Ngô Gia Ý lại nghĩ, có nghĩa là cậu sẽ sắp phát tài sao?

    Nếu thật, đến lúc đó cậu sẽ giúp vịt nướng ca ca quảng bá một phen.

    Nhìn thấy trên đầu Ngô Gia Ý vểnh lên vài cọng tóc, Tề Phong liền ngứa ngáy, muốn vuốt đè chúng nó xuống. Tuy nhiên, thấy hai bàn tay mình dính chút dầu mỡ liền không dám.

    Tề Phong ngắm mãi gương mặt của cậu không chán, lại vô thức hỏi.

    "Ngô nướng đệ đệ, cậu có bao giờ có nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?"

    Ngô Gia Ý hoảng hốt vội vàng lắc đầu.

    "Không có, tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp trước tiên.." Ngưng một chút lại nói. ".. Huống hồ bọn họ đều chê tôi không được thông minh, sinh ra bảo bảo sẽ giống tôi, tôi cũng không muốn kết hôn."

    Bán vịt nướng nghe mà đau lòng, nhưng vẫn không quên tranh thủ.

    "Bọn họ.. Bọn họ quá xấu xa rồi. Ngô nướng đệ đệ vừa tốt bụng, đẹp trai lại nướng ngô ăn rất ngon, có lý nào lại không được yêu thích kia chứ."

    "Không cần đám Alpha, Gia Ý, cậu xem Beta cũng rất tốt, công việc nào cũng có thể làm, đặc biệt là rất yêu thương gia đình."

    "Mấy tên Alpha nhà giàu chỉ được vẻ bề ngoài, hơn nữa lại trăng hoa, có vợ xinh đẹp còn chưa thỏa mãn, thường xuyên ra ngoài ăn vụng.."

    Tề Phong bla bla bla một hồi khiến Ngô Gia Ý nghe mà sọ não tê dại, đầu óc của cậu chứa đựng không đuợc nhiều chuyện phức tạp như thế, có chút bực bội mà day day thái dương.

    "Ừ. Bọn họ thật phiền phức."

    Tề Phong hài lòng tán thành.

    "Đúng vậy, vừa phiền phức, đầu óc lại có vấn đề."

    Nhớ đến người đầu óc có vấn đề đang ở trước mặt mình đây liền chạy nhanh sửa lời.

    "Làm mấy chuyện cho khiến người ta vừa bực vừa không hiểu nổi thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi. Không giống như Beta bọn tôi, vừa chăm chỉ vừa yêu quý gia đình.."

    Tề Phong trà xanh còn muốn luyên thuyên một trận liền bị cắt ngang bởi tiếng nhạc phát ra từ túi quần.

    Hắn lấy ra một chiếc điện thoại mới toanh, thấp giọng hỏi.

    "Gọi anh có việc gì?"

    "An An bị sốt?"

    Gương mặt bán vịt nướng hiện rõ vẻ lo lắng.

    "Anh sẽ về ngay, chờ anh một lát."

    Ngô Gia Ý ăn xong đùi vịt, thu thập một chút mới hỏi.

    "Vịt nướng ca ca, anh làm sao vậy?"

    Tề Phong vội vã thu dọn đồ đạc, không quên trả lời.

    "An An bị bệnh, tôi về trước đây."

    Sau đó, còn nghiêm túc dặn dò.

    "Cậu cũng nên về nhà sớm một chút. Ở đây một mình không tốt."

    Mọi hôm y đều đi về chung với Ngô Gia Ý, một mặt là muốn có thời gian tiếp xúc với cậu thêm, một mặt cũng là muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu bị lưu manh quấy rối.

    Ngô Gia Ý thấy hắn lo sốt vó, thầm nghĩ chắc An An bệnh không nhẹ, cũng giục hắn.

    "Tôi biết rồi, anh mau đi đi."

    Trước khi đi còn luyến tiếc nhìn Ngô Gia Ý một cái. Người kia dường như lại không để ý, cúi đầu thu thập đồ vật.

    Tề Phong thở dài, phóng lên xe, u sầu rời khỏi.

    Hắn đi chưa bao lâu thì một đôi giày da bóng loáng, xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

    Ngô Gia Ý ngẩng đầu. Trước mắt cậu là một nam nhân thanh tuấn, bộ dạng tinh anh thân sĩ, điềm đạm cất lời.

    "Tôi muốn mua ngô nướng."

    * * *

    Hậu trường.

    Ngô Gia Ý: Tôi sắp phát tài rồi, kkkkk.

    Stanislav: Ừ.

    Hà Duật: Ừ.

    Kiều Mạn Tuyết, Bùi Túc & Tề Phong: *khóc tiếng mán*.
     
  2. La Gia Tử

    Bài viết:
    0
    Chương 3 (không đăng chương 2 vì chứa H)

    "Bán ngô nướng, cậu bỏ nghề rồi à?". Bùi túc chụm tay làm loa, hét lớn.

    Bùi mẫu đi ngang nhịn không được cho hắn một cái tát lên vai.

    "Tối qua thằng bé về trễ, để nó nghỉ một chút."

    Không nghe được tiếng đáp trả, hắn mỉm cười, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ khinh khỉnh.

    "Tôi nói có sai đâu, một Omega như cậu làm mấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ mệt chết."

    Tiếng của Ngô Gia Ý từ trong phòng vọng ra.

    "Ồn muốn chết, tôi muốn ngủ."

    Bùi Túc bị quát hơi giật mình, "ha" một tiếng, nhếch khoé miệng châm chọc.

    "Hôm nay còn dám quát tôi cơ đấy?"

    Nhưng hình như giọng nói của cậu ta có chút khàn khàn, giống như vừa mới khóc xong vậy?

    Mình nghe lầm?

    "A Túc, mau ra ăn sáng còn đi học."

    Bùi Túc buông tay, vội vàng chạy ra, nhìn đồ ăn phong phú trên bàn không khỏi xoa tay.

    "Không gọi Bán ngô nướng sao?"

    Bùi mẫu lườm hắn một cái.

    "Mẹ có chừa cho tiểu Ý rồi, lát nữa nó thức dậy có thể ăn sau, thằng bé đang mệt, con đừng có quấy."

    Bùi Túc gật gật đầu, đẩy ghế ra ngồi xuống, bưng lên bát cơm lại bị mẹ ruột tiếp tục giáo huấn.

    "Tiểu Ý có tên họ, không được gọi như thế."

    Làm sao?

    Đáng yêu mà.

    Bùi Túc bĩu môi, thồn một họng cơm, ồm ồm nói.

    "Con không thích cậu ta đi làm vào ban đêm. Mẹ nói nhà chúng ta gia cảnh cũng không tệ, tại sao cậu ta cứ nhất quyết đi làm chứ?"

    Bùi mẫu thở dài.

    "Khi rảnh rỗi mẹ sẽ khuyên nó. Con đừng nhìn tiểu Ý khờ khạo mà khinh thường thằng bé, nó cũng có lòng tự trọng, không muốn ăn không ngồi rồi nên mới đi kiếm việc làm." Nói đoạn, bà lại với tay nắm lấy lỗ tai con trai mà dùng sức nhéo.

    "Không như con, ăn bám bố mẹ không biết ngượng."

    Bùi Túc la oai oái xin tha.

    Bên trong phòng, Ngô Gia Ý khóc đến hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nức nở.

    "Tại sao lại cứ chảy ra vậy chứ?"

    Đêm qua cậu đã cố gắng tắm sạch mấy lần, bây giờ nơi đó lại tiếp tục rỉ ra rất nhiều dịch trắng nhầy nhụa. Khiến cậu đã dùng hết nửa hộp khăn giấy vẫn chưa lau xong.

    Ngô Gia Ý không biết đây là đặc thù đáng sợ của Alpha trong kỳ phát tình, thể tích ti*nh d*ịch có thể lên đến 350ml, để đảm bảo xác xuất mang thai của bạn tình lên đến 100%.

    Cậu cũng không hề biết rằng, trong bụng cậu.. đã có "một" sinh mệnh lặng lẽ được hình thành từ đêm qua.

    * * *

    Bệnh viện thần kinh trung ương.

    "Kiện, phải kiện chứ, tại sao lại không kiện?". Alpha nữ cao lớn nổi giận đùng đùng, mặt mày cau có. Trước ngực lại đang địu một em bé, đứa nhỏ mở to mắt nhìn cô, cũng không có cảm thấy sợ hãi.

    Bộp.

    Inga bị một mớ cải xanh đập lên đầu. Vợ của cô - Tôn Nhiên, gương mặt xinh đẹp bực bội, mở giọng rầy la.

    "Hét to để làm gì vậy? Không sợ Innessa giật mình sao?"

    Inga vội vàng hạ giọng.

    "Bà xã, có chút việc."

    Tôn Nhiên hừ một tiếng, đem bé con ôm lấy, nhẹ giọng thầm thì.

    "Qua đây với mommy, đừng có học theo mama nhé."

    Inga: .

    Cô gái dịu dàng năm đó đã đi đâu rồi?

    Cô nói chuyện một hồi mới gác máy.

    Inga xoa xoa máy tóc bạch kim, ngón tay thon dài đưa lên xoa hai hàng chân mày sắc bén, ngữ khí không vui.

    "Nhiên Nhiên, Stanislav bị người ta hạ thuốc kích thích phải vào bệnh viện."

    Tôn nhiên ôm con gái, sửng sốt hỏi lại.

    "Chú hai, cậu ấy vào viện sao?"

    Inga gật gật đầu, giọng nói tràn đầy vẻ tức giận.

    "Là đứa con gái ngu ngốc của Kiều gia, lén mua thuốc kích thích ở chợ đen, lén bỏ vào rượu của thằng bé. Thư ký Hà quay lại liền thấy nó nằm trên ghế, điên cuồng giãy dụa, không ngừng nôn ra máu."

    Tôn Nhiên sợ đến mức mặt mày trắng bệch, vội vàng hỏi thăm.

    "Nghiêm trọng vậy sao? Chú hai, bây giờ làm sao rồi?"

    Cô thở dài. "May mà đưa vào cấp cứu kịp lúc, giữ được mạng sống nhưng phải cần điều trị tin tức tố rối loạn trong vòng 4 tháng."

    "Nếu không.."

    "Nếu không thì sao?"

    "Thì nó sẽ mãi mãi không ngửi được tin tức tố của Omega nữa."

    Tôn Nhiên trầm mặc, tay vỗ lưng bé con cũng ngưng lại.

    "Bốn tháng này.. Công ti chị tính như thế nào?"

    Inga lại thở dài.

    "Còn như thế nào, phải tiếp nó một tay thôi. Chị là chị gái của nó, tạm thời sẽ giúp nó ổn định Gravex."

    "Loại thuốc đó là gì mà lại đáng sợ như vậy?"

    "Nghe nói là thuốc cấm. Vì alpha SSS không dễ dàng bị tin tức tố của Omega khác quyến rũ, nên có người rắp tăm dùng loại thuốc đó đem đi dẫn dụ Alpha cao cấp."

    Tôn Nhiên sốt ruột.

    "Vậy ngoài chú hai ra có người từng bị trúng kế?"

    Inga gật đầu.

    "Từng có, đối phương là Alpha SS, là một hạ tướng trẻ tuổi, ngài ấy bị một Omega dùng thuốc đó, nên mất đi lý trí cùng Omega đó giao hợp. Không ngờ, tác dụng phụ quá lớn, khiến hai người đều tử vong."

    Tôn Nhiên thắc mắc: "Omega đó không dùng thuốc, tại sao lại chết?"

    Inga thản nhiên trả lời: "Cậu ta bị hạ tướng đó chịch đến chết."

    Tôn Nhiên: .

    Đáng đời quân gian ác.

    Tôn Nhiên bỗng nhiên lo lắng.

    "Công dụng ghê gớm như vậy, liệu chú ấy có?"

    Inga lắc đầu.

    "Thư ký Hà đến nơi thì không thấy ai bị liên lụy. Có lẽ thằng bé đã cố gắng chiến thắng bản năng, đau đớn vượt qua."

    Em trai cô.. Thiện lương biết mấy.

    Nghĩ nghĩ, cô lại hung hăng mài mài hàm răng.

    Dám động đến em trai của Inga Ivanov này, tôi sẽ cho các người đẹp mặt

    * * *

    Đến ngày thứ năm, cảm giác căng trướng trong bụng của Ngô Gia Ý mới giảm bớt được tám, chín phần. Cơ thể lại sinh ra mệt mỏi và ủ rũ chưa từng có, đến đi bán cũng chỉ tầm sáu giờ tối đã quay về Bùi gia.

    Bùi Túc thấy cậu về sớm chơi với mình thì rất vui mừng, như chó husky thấy chủ, vội vàng vây xung quanh, luôn mồm hỏi.

    "Tại sao lại về sớm?"

    "Cậu tính bỏ nghề rồi phải không?"

    "Có tính chuyển sang làm phục vụ ở quán ăn không?"

    Ngô Gia Ý tức giận đến muốn đánh người, đẩy hắn ra.

    "Mấy chỗ đó không thuê Omega."

    Họ cảm thấy năng suất làm việc của Omega còn thấp hơn Beta, không bằng về nhà lấy chồng sinh con.

    Ngô Gia Ý cũng từng cố chứng tỏ bản thân mình khoẻ mạnh ra sao nhưng vẫn bị từ chối, với lý do là sợ vi phạm điều luật 999: Không thể bắt ép Omega làm việc nặng.

    Cậu tức muốn chết, bản thân là Omega lặn, cũng đâu có kém gì Beta, cũng không thể bị tin tức tố Alpha tấn công..

    Ngoại trừ đêm đó..

    Ngô Gia Ý càng nghĩ càng không hiểu. Rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở đâu.

    Tại sao đêm đó mình lại không thể kháng cự mạnh mẽ, còn nữa..

    Tên kia phun ra bên trong cậu mấy lần, không phải sẽ mang thai đó chứ?

    Ngô gia Ý càng nghĩ càng sợ, cảm thấy cánh tay đang gác trên vai mình rất cách ứng, vội vàng gỡ xuống.

    "Ôm ấp còn ra cái thể thống gì. Cậu nên giữ ý tứ đi chứ, tôi là Omega đấy"

    Bùi Túc nhướng mày nhếch môi.

    "Chậc. Hôm nay còn biết giữ khoảng cách với Alpha cơ đấy, chẳng phải lúc trước cậu nói Omega lặn không khác gì Beta sao?"

    Bây giờ thì khác.

    Tôi biết Alpha đáng sợ chỗ nào rồi.

    Ngô Gia Ý không trả lời vấn đề của y, chỉ hậm hực nói.

    "Cậu chỉ cần biết sao này tôi sẽ giữ khoảng cách với tất cả Alpha là được."

    Ngay cả Alpha C cấp như cậu cũng không được.

    Bùi Túc: "Ngô Gia Ý.. Cậu ăn nhầm thuốc nổ à?"

    Ngô Gia Ý liếc sâu hắn một cái.

    Cậu thử bị một trái ngô thọc vào mông đi rồi biết.

    Không hiểu sao, Bùi Túc lại cảm thấy ớn lạnh.

    * * *

    Bùi Gia chuyển nhà, với lý do nhà mới đã được xây xong với lại Bùi phụ cũng có công việc mới ở thành phố B nên sẽ đổi chỗ ở cho tiện bề công tác.

    Bùi phụ là Beta, đi đến vị trí này không hề dễ dàng nên càng trân trọng, muốn ưu tiên sự nghiệp một chút. Bùi mẫu vốn là hậu phương của ông nên không tỏ ra phản đối.

    Bùi Túc thì sao cũng được, còn Ngô Gia Ý..

    Hắn mắt lé nhìn thiếu niên và xe ngô nướng không ngừng quyến luyến liền cảm thấy không còn lời nào để nói.

    "Mang theo xe ngô nướng đi."

    Ngô Gia Ý nước mắt rưng rưng nhìn hắn. "To như vậy, mang đi như thế nào a?"

    Hắn nhìn thiếu niên hai mắt long lanh, con ngươi sáng trong mang theo hơi nước bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh muốn chết.

    "Thì.. Thì thuê xe vận chuyển."

    Ngu ngốc.

    Ngô Gia Ý xót tiền: "Gần 1 nghìn mấy"

    Bán mười mấy trái ngô mới đủ tiền trả.

    Bùi Túc bật cười. "Cậu có thể vác xe ngô nướng đi từ đây sang thành phố khác sao?

    Ngô Gia Ý: .

    Không, tôi không thể.

    " Tôi cho cậu tiền. "

    Thấy Ngô Gia Ý lại xoắn xít, hắn học khôn mà sửa lời." Là cho mượn ".

    Ngô Gia Ý gật đầu." Vậy được rồi. "

    Bùi Túc: .

    Cho không muốn lại muốn mượn.

    Đúng là không thể hiểu nổi mạch não của thiểu năng trí tuệ.

    * * *

    Đồ đạc trong nhà cũng khá nhiều, mọi người trong Bùi gia phải mất hơn hai tuần mới có thể tống xong đống đồ cuối cùng lên xe.

    Ngô Gia Ý mệt đến thành cẩu, trong bụng lại thấy đau nhói một trận phải đứng thở dốc một hồi cơn đau mới lắng xuống.

    Cậu cảm thấy quái lạ.

    Từ trước đến giờ bản thân luôn ăn uống đúng giờ, sao lại bị đau dạ dày.

    " Tiểu Ý. "

    Ngô Gia Ý bị kêu tên liền ngẩng đầu nhìn người vừa mới gọi mình. Sau đó hai mắt cong thành hình trăng non, tươi cười ngọt ngào." Trương tỷ. "

    Trương tỷ là một Beta, đã lập gia đình, có hai nhóc con, bé lớn nhất đã học lớp ba, nhỏ nhất còn đang bế trên tay.

    Ngô Gia Ý như chó con, tung tăng chạy lại chỗ Trương tỷ.

    Người phụ nữ mỉm cười ôn nhu, đưa cho cậu một chiếc hộp lớn." Lão Trương đi du lịch với đồng nghiệp về có mua một ít hải sản, em đem qua cho dì Bùi hộ chị. "

    Ngô Gia Ý gật đầu, ngoan ngoãn cảm ơn.

    Sau đó lại cúi xuống trêu chọc em bé trong xe nôi.

    Bé con mới sinh là Beta nam, trông vô cùng giống Trương ca, mắt một mí nhưng không nhỏ, mũi nhỏ xinh xắn.

    Trương tỷ đã làm mẹ lần thứ hai, khí chất trên người ngày càng dịu dàng, nhìn thiếu niên hoạt bát, thậm chí so với em bé càng dễ nhìn hơn không khỏi nảy sinh xúc động muốn sinh thêm một Omega.

    Nhưng cũng thật khó, vợ chồng cô đều là Beta, tỷ lệ sinh ra Omega chỉ có 1, 5%.

    " Bân Bân thật đáng yêu. "Ngô Gia Ý nhẹ nhàng chọc hai má phúng phính của bé con, tim đều mềm nhũn.

    Trẻ con sao lại đáng yêu như vậy chứ?

    Trương tỷ mỉm cười.

    " Sau này tiểu Ý cũng sẽ có một bé con đáng yêu giống như vậy. "

    Ngô Gia Ý sửng sốt, hơi lắc đầu.

    " Em không có ý định kết hôn. "

    Cũng không có ý định sinh con.

    Cậu thật ngốc, sợ bé con sinh ra sẽ giống mình, cũng sợ không biết cách chăm sóc em bé tử tế.

    Nên vẫn là thôi đi.

    Trương tỷ khụ khụ mấy tiếng.

    " Không kết hôn cũng có thể tự mình nuôi dưỡng con cái mà. "

    " Tiểu Ý, nhiều Omega bây giờ cũng có khả năng tự nuôi sống mình, có mấy người sau khi li hôn liền dắt theo con cái, tự mình nuôi dưỡng. "

    Ngô Gia Ý đột nhiên nghĩ tới cái đêm đó, trong lòng bỗng nảy sinh bồn chồn, do dự hỏi Trương tỷ.

    " Trương tỷ, chị nói.. Omega lặn có phải sẽ khó có con phải không ạ? "

    Trương tỷ hơi sửng sốt một chút, không hiểu sao Ngô Gia Ý đột ngột đổi đề tài nhưng cũng trả lời.

    " Chỉ là thấp hơn Omega bình thường thôi, vẫn thế có mà. "

    Ngô Gia Ý lại e dè.

    " Nếu.. Nếu là làm.. Làm một lần thì sao? "

    Trương tỷ đã kết hôn, đối với mấy vấn đề này không thấy ngại, xem như giáo dục giới tính cho đứa nhỏ, cũng không giấu diếm.

    " Khoang sinh sản của Omega lặn thường khó khai mở hơn Omega bình thường nên lần đầu tiên sẽ rất khó có thai. "

    Ngô Gia Ý thở phào một hơi.

    Trương tỷ thêm vào." Trừ khi đối phương là alpha SSS. "

    Ngô Gia Ý lại run lên: Alpha SSS?

    Người phụ nữ lại cười xòa.

    " Alpha SSS rất hiếm, quốc gia của chúng ta chỉ có 20 vị thôi. Nên khả năng có thai lần đầu tiên của Omega lặn là 0, 01%. "

    Ngô Gia Ý lại nhẹ nhõm.

    Thật may..

    Cậu cũng không xui xẻo đến nổi gặp phải một trong hai mươi tên của tổng số 105.000.000 Alpha cả nước đó chứ?

    Nghĩ vậy, tâm tình cũng thoải mái hơn, vui vẻ vẫy tay với Trương tỷ rồi trở về nhà.

    * * *

    Sống đến từng tuổi này, Kiều lão gia chưa bao giờ nhận được thư mời từ tòa án gửi đến, đây là lần đầu tiên.

    Ông tức giận đến cánh mũi đều phải phồng lên.

    Đặc biệt, sau khi nhìn đến tên của người thụ hại là ai liền thất sắc, gương mặt trắng bệch, cao giọng quát.

    " Mạn Tuyết. "

    Kêu đến lần thứ tư, Kiều Mạn Tuyết mới từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống, trên mặt là một mảng xanh rờn, cô ta vỗ vỗ hai má, chu môi nũng nịu.

    " Ba gọi con có việc gì? "

    Kiều Tư Niên dùng gậy chống chỉ chỉ.

    " Xuống đây. "

    Kiều Mạn Tuyết chưa kịp hiểu ra sao, đã bị Kiều lão gia ném đơn kiện vào người.

    " Mưu sát. Gia tộc Ivanov kiện mày tội mưu sát, rốt cuộc mày đã làm cái chuyện ngu ngốc gì. "

    Kiều Mạn Tuyết nghe mà thất kinh, vội vàng nhặt lấy án kiện, mắt nhìn tới đâu mặt liền càng trắng bệch hơn trước đó.

    " Không thể.. Không thể nào. "

    Kiều Tư Niên đanh giọng, ngữ khí lạnh như sương.

    " Mày mưu sát Stanislav Ivanov bằng thuốc cấm ở chợ đen, có phải không? "

    Kiều Mạn Tuyết run rẩy, giọng nói như sắp khóc.

    " Không có, con chỉ là dùng thuốc kích thích, muốn cùng Stanislav "gạo nấu thành cơm."

    Kiều Tư Niên đã sớm tức xỉu.

    "Thuốc cấm là thứ mày có thể dùng bậy bạ hay sao?"

    "Cũng may là ngài Ivanov được cứu sống, nhưng người ta cũng sẽ không bỏ qua cho mày."

    Kiều Tư Niên nhắm mắt.

    "Nếu án kiện thành công.. Tội mưu sát.. ít nhất là bị giam mười lăm năm."

    Kiều Mạn Tuyết sợ đến quỳ sụp xuống đất, hai tay ôm lấy ống quần lão cha, nức nở gào.

    "Con không muốn, con không muốn bị giam lại."

    "Cha, bị giam mười lăm năm sau thì con đã trở thành một bà già trung niên rồi, con không muốn."

    Kiều Tư Niên nhắm lại hai mắt, thở dài.

    "Đành vậy."

    "Mày chọc ai không chọc, lại cố tình đụng vào Stanislav."

    Cũng do lão, trai già lại có ngọc, còn là Omega trội, cưng chiều vô hạn.

    Không ngờ lại hại con gái bị rơi vào tình cảnh này.

    * * *

    Ngô Gia Ý hồi hộp nằm trên giường, hai mắt trợn to nhìn trần bệnh viện, tư thế giống như một con cá khô bị phơi đến trắng mắt.

    Bác sĩ là một Omega nam trung niên, gương mặt phúc hậu dễ nhìn, nhẹ nhàng dùng máy siêu âm dò dò quanh vùng bụng trắng trẻo một hồi, sau đó, ông lại nở nụ cười hiền hòa.

    "Chúc mừng, cậu đã có thai hai tháng."

    Đoàng.

    Ngô Gia Ý nghe thấy một đoàn sấm giật bên tai. Kinh sợ đến há hốc miệng.

    Hóa ra mấy ngày nay bụng khó chịu không phải là đau dạ dày?

    "Có.. Có thai."

    Bác sĩ gật gật đầu.

    "Thai nhi đã được hai tháng tuổi, gần đây cậu nên hạn chế dùng rượu, bia, đồ uống có cồn, nếu có thói quen hút thuốc lá cũng phải kiêng dè."

    "Nhưng tôi là Omega lặn."

    Bác sĩ mỉm cười, nụ cười chứa đầy ẩn ý.

    "Là Omega lặn cũng có thể có thai, mặc dù khả năng sinh sản thấp hơn Omega bình thường. Chàng trai trẻ, có phải cậu đã rất vất vả để có được đứa nhỏ này có phải không?

    " Khổ tận cam lai, chúc mừng cậu. "

    Ngô Gia Ý muốn hét lên: Không, tôi muốn vất vả. Tôi không muốn khổ tận cam lai.

    Trong đầu cậu bây giờ là một mớ hỗn độn. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu.

    Là cái đêm đó?

    Là cái người tóc trắng đó?

    Người đó là cái quỷ gì vậy?

    Cậu nuôi đứa nhỏ như thế nào đây khi còn ở nhờ nhà cha mẹ nuôi?

    Có nên đi phá không?

    Trong lúc đại não Ngô Gia Ý đang hoạt động hết công suất, bác sĩ lại nhấc gọng kính, quăng thêm một quả bom.

    " Cố gắng bổ sung chất dinh dưỡng nha, cậu còn phải ăn cho cả ba người nữa đó. "

    Ầm ầm.

    Ngô Gia Ý run rẩy, chỉ tay vào bụng.

    " Bác sĩ, bác sĩ.. ngài nói "ba người" là sao? "

    Bác sĩ chỉ lên màn hình siêu âm.

    " Trong bụng của cậu hiện tại đang có ba em bé. Rất hiếm đó, từ trước đến giờ tôi chỉ chẩn ra được một Omega mang thai ba thôi. Cậu là người thứ hai. "

    Ngô Gia Ý muốn khóc lên.

    " Không cần, không cần.. "

    Một đứa cậu còn không biết cách giải quyết, nay lại biết không những một mà có tới ba.

    Phải làm sao?

    Phải làm sao đây?

    Bác sĩ chú ý đến dị trạng của cậu, thu hồi lại nụ cười, nhẹ giọng hỏi thăm.

    " Cậu không muốn giữ lại chúng? "

    Ngô Gia Ý ngơ ngác nhìn ông.

    " Có thể không giữ lại được không? "

    Bác sĩ trầm mặc, lại nhìn thông tin người khám không khỏi thở dài.

    Còn quá trẻ.

    " Là thai đầu, phá sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng cũng sẽ để lại di chứng sau này. "

    " Cậu xác định muốn phá bỏ chúng sao? "

    Là" chúng "chứ không phải" nó ".

    Từ trước đến giờ Ngô Gia Ý ngay cả con kiến còn không muốn giết, giờ lại phải quyết định có nên cướp đi ba mạng sống hay không.

    Phá: Đó là sinh mệnh đang ngày ngày lớn lên trong thể cậu.

    Không phá: Cậu nuôi chúng như thế nào? Đối mặt với cha nuôi và mẹ nuôi như thế nào? Nuôi dưỡng chúng ra sao?

    Ngô Gia Ý nghĩ đến đầu đều đau, hai mắt đỏ hoe, gục mặt vào hai tay khóc thút thít.

    Bác sĩ nhìn cậu chỉ thở dài, chậm rãi đứng dậy.

    " Cậu suy nghĩ cho kĩ đi."

    * * *
     
    YycyfcQuỳnhhh đây thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...