Chương 20
Từng kể rồi nhỉ, Phong phải học suốt từ thứ hai đến thứ bảy, chỉ có chủ nhật là được nghỉ thôi. Hạ Anh cuối tuần nào cũng đi tham vấn tâm lý. Ài, cái này cũng kể rồi! Còn Phong có lúc ra thăm bà nội, có khi làm trận bóng với lũ bạn cùng lớp. Hôm nào mệt quá, sẽ ở nhà trương thây ra trên giường, không muốn đi đâu hết đó. Đến lúc chịu bò dậy xuống dưới nhà thì Hạ Anh đã đi ra ngoài sớm rồi. Vậy là Phong đọc tờ giấy nhớ Hạ Anh dán trên tủ lạnh, ngoan ngoãn đem thức ăn hâm lại như trong lời dặn trên tờ giấy.
Kể lan man vậy thôi, tóm lại là, hôm nay là chủ nhật, Phong quyết định về nhà bà chơi.
Bà biết Phong về, hỏi thích ăn gà không, bà cho một con.
Phong nhìn ngắm mấy bạn gà đang thơ thẩn dạo quanh trong chuồng, nghĩ ngợi một lúc. Cuối cùng chàng ta vẫn quyết định gọi hỏi ý kiến cậu bạn cùng nhà.
- Hạ Anh ơi, có tiện nghe điện thoại không?
Hạ Anh ngước lên anh bác sĩ trước mặt. Anh bác sĩ cười, làm động tác tay "cứ tự nhiên", rồi cúi đầu viết gì đó.
- Có chuyện gì à?
- À! Nhà mình hôm nay ăn gà nhá! Tôi nay về thăm bà. Bà bảo cho bọn mình con gà. Nếu ông ăn thì tôi lấy về, không thì thôi.
Nghe giọng hớn hở của ai kia, khóe miệng Hạ Anh không nhịn nhếch lên, giọng vàng dịu dàng:
- Ừ. Tùy cậu đấy. Cứ mang về đi tối về tớ làm cho.
Hạ Anh chờ Phong tắt máy rồi, cứ nhìn điện thoại tủm tỉm suốt.
Anh bác sĩ trông rõ vẻ mặt u mê ấy, liền đùa:
- Bạn trai hả?
Hạ Anh cất điện thoại đi, ra giọng nghiêm chỉnh:
- Không phải.
Bác sĩ gật gật đầu:
- Hiểu rồi hiểu rồi. Ha ha! Lúc nãy mặt còn như đưa đám, nghe điện thoại cái là tươi như hoa ngay. Ok! Gì trầm trọng thế! À... lúc nãy đến đâu rồi nhỉ?
Về đến nhà, Hạ Anh nhìn trân trối con gà trống trước mắt. Con gà ấy cũng đang giương mắt chết đáp lại.
- Bà cho là gà sống à?
Hỏi thừa thật đó, nhìn ánh mắt không còn gì luyến tiếc của bé gà trước mắt, đủ biết câu trả lời rồi. Nhưng Hạ Anh vẫn không nhịn được hỏi.
Vốn dĩ tưởng là gà đã nhổ lông, mổ ruột sẵn cơ. Gà chế biến qua thì Hạ Anh mới biết làm. Còn con này... xử lý thế nào đây?
- Sao thế? Hôm trước tôi thấy ông kho gừng, tưởng ông biết làm rồi. Tôi cũng gọi hỏi ông trước mà.
Con gà kêu một tiếng thất thanh, Hạ Anh giật mình lùi lại hai bước, mắt vẫn cảnh giác nhìn sinh vật sống trước mặt.
Phong giữ chặt gà lại, thấy hành động của Hạ Anh, hình như hiểu gì đó.
- Ông giữ gà được không? Tôi cắt tiết cho.
Hình như ông ấy càng mất tự nhiên hơn. Người cứng nhắc luôn kìa.
- Ông giữ chân với cánh thôi, được không? Nhắm chặt mắt vào là không có chuyện gì cả.
Móa! Bây giờ tôi có thể được diện kiến ánh mắt van lơn cầu xin của hot boy cơ đấy. Người ông ấy càng cứng đờ ra, hết trừng gà lại nhìn Phong, vẻ tiến thoái lưỡng nan lắm.
Phong đành thở ra một hơi:
- Ông đun nước sôi đi. Tôi tự giải quyết.
Hạ Anh vẫn chòng chọc đối diện Phong.
Phong đành nghiêng đầu, cười:
- Nhanh lên giùm tôi.
Cắt tiết gà một mình quả thật rất vất vả. Loay hoay mãi mới xong. Còn cái ông kia nữa, cắm điện đun nước xong, trong lúc chờ sôi liền lăng xăng ra ngó Phong làm.
Tôi còn tưởng ông sợ máu không dám chứ! Ở đó mà ngắm.
Hạ Anh nhìn ra suy nghĩ của Phong, liền ngồi xổm, lắp bắp giải thích.
Vậy ra không phải chàng ta sợ máu, mà sợ những thứ động đậy. Lần trước là ra quán người ta nhổ lông, chặt miếng sẵn cho rồi.
Phong tự dưng nhớ lại chuyện lúc trước bảo muốn ăn cá. Hạ Anh ra chợ, mà người ta chỉ bán cá sống, phải tự về cạo vẩy, mổ bụng. Anh chàng bó tay, đành ra cuối cùng ra quán mua bát canh cá về hai đứa ăn.
- Sao gà làm sẵn mà cá người ta không làm sẵn nhỉ?
Hạ Anh biết Phong nhắc đến chuyện gì, liền ngoan ngoãn gật đầu, vẻ tán đồng lắm.
Phong sai Hạ Anh đi mua bún với rau. Chứ nhìn dáng vẻ ông ấy ở nhà thế này thấy chán chả buồn nói.
Lúc Hạ Anh sắp đi, Phong nhớ ra gì, mới gọi lại hỏi:
- Ông ăn được tiết canh không?
Nhìn mặt ngơ ngác của hot boy, anh chàng đủ hiểu, vậy là vẫy vẫy tay đuổi người:
- Tôi hỏi xong rồi. Ông đi đi!
Không uống được sữa, không ăn được cay, không ăn được mắm tôm, không ăn sầu riêng, không ăn mít, không ăn rau mùi, không ăn hành. Ờ, bây giờ thêm một cái không ăn được tiết canh, cũng không ngạc nhiên lắm!
Nhìn con gà đã xử lý sạch sẽ trong nồi, Phong hứng chí dào dạt, quyết tâm sẽ làm bữa ra trò.
Ngày thường đều là ông ấy làm, mình chẳng giúp được mấy, hôm nay để thằng này trổ tài đi!
Bố vẫn dạy rằng là đàn ông con trai trong nhà phải biết làm việc lớn. Mấy việc nặng nhọc như cắt tiết, mổ xẻo, chặt thịt, dồi lòng, nướng than cứ để hai bố con làm. Mẹ chỉ cần làm công đoạn cho vào nồi chảo xào, rán thôi. Mà luộc thì dễ quá, để thằng Phong làm nốt đi!
Có kinh nghiệm sẵn, nên Phong tin tưởng chuẩn bị một bữa hôm nay không khó chút nào!
Nói thế thôi chứ sau đó vẫn là Hạ Anh xào lòng mề, làm nước xáo. Vì Phong không biết thêm gia vị sao mà.
Hạ Anh thấy Phong bưng đĩa tiết canh đã hấp ra, một bộ muốn nói lại thôi.
- Tôi làm chín lắm rồi, ông yên tâm ăn đi.
- Không phải tớ không ăn được. Chỉ là tớ chưa từng ăn thôi.
Phong ngước lên ngắm gương mặt hờn dỗi của ai kia, cười cười:
- Ừ. Tôi nhớ rồi.
Phong không biết bản thân mình lúc này, vẻ cưng chiều dịu dàng như thế nào đâu.
Kể lan man vậy thôi, tóm lại là, hôm nay là chủ nhật, Phong quyết định về nhà bà chơi.
Bà biết Phong về, hỏi thích ăn gà không, bà cho một con.
Phong nhìn ngắm mấy bạn gà đang thơ thẩn dạo quanh trong chuồng, nghĩ ngợi một lúc. Cuối cùng chàng ta vẫn quyết định gọi hỏi ý kiến cậu bạn cùng nhà.
- Hạ Anh ơi, có tiện nghe điện thoại không?
Hạ Anh ngước lên anh bác sĩ trước mặt. Anh bác sĩ cười, làm động tác tay "cứ tự nhiên", rồi cúi đầu viết gì đó.
- Có chuyện gì à?
- À! Nhà mình hôm nay ăn gà nhá! Tôi nay về thăm bà. Bà bảo cho bọn mình con gà. Nếu ông ăn thì tôi lấy về, không thì thôi.
Nghe giọng hớn hở của ai kia, khóe miệng Hạ Anh không nhịn nhếch lên, giọng vàng dịu dàng:
- Ừ. Tùy cậu đấy. Cứ mang về đi tối về tớ làm cho.
Hạ Anh chờ Phong tắt máy rồi, cứ nhìn điện thoại tủm tỉm suốt.
Anh bác sĩ trông rõ vẻ mặt u mê ấy, liền đùa:
- Bạn trai hả?
Hạ Anh cất điện thoại đi, ra giọng nghiêm chỉnh:
- Không phải.
Bác sĩ gật gật đầu:
- Hiểu rồi hiểu rồi. Ha ha! Lúc nãy mặt còn như đưa đám, nghe điện thoại cái là tươi như hoa ngay. Ok! Gì trầm trọng thế! À... lúc nãy đến đâu rồi nhỉ?
Về đến nhà, Hạ Anh nhìn trân trối con gà trống trước mắt. Con gà ấy cũng đang giương mắt chết đáp lại.
- Bà cho là gà sống à?
Hỏi thừa thật đó, nhìn ánh mắt không còn gì luyến tiếc của bé gà trước mắt, đủ biết câu trả lời rồi. Nhưng Hạ Anh vẫn không nhịn được hỏi.
Vốn dĩ tưởng là gà đã nhổ lông, mổ ruột sẵn cơ. Gà chế biến qua thì Hạ Anh mới biết làm. Còn con này... xử lý thế nào đây?
- Sao thế? Hôm trước tôi thấy ông kho gừng, tưởng ông biết làm rồi. Tôi cũng gọi hỏi ông trước mà.
Con gà kêu một tiếng thất thanh, Hạ Anh giật mình lùi lại hai bước, mắt vẫn cảnh giác nhìn sinh vật sống trước mặt.
Phong giữ chặt gà lại, thấy hành động của Hạ Anh, hình như hiểu gì đó.
- Ông giữ gà được không? Tôi cắt tiết cho.
Hình như ông ấy càng mất tự nhiên hơn. Người cứng nhắc luôn kìa.
- Ông giữ chân với cánh thôi, được không? Nhắm chặt mắt vào là không có chuyện gì cả.
Móa! Bây giờ tôi có thể được diện kiến ánh mắt van lơn cầu xin của hot boy cơ đấy. Người ông ấy càng cứng đờ ra, hết trừng gà lại nhìn Phong, vẻ tiến thoái lưỡng nan lắm.
Phong đành thở ra một hơi:
- Ông đun nước sôi đi. Tôi tự giải quyết.
Hạ Anh vẫn chòng chọc đối diện Phong.
Phong đành nghiêng đầu, cười:
- Nhanh lên giùm tôi.
Cắt tiết gà một mình quả thật rất vất vả. Loay hoay mãi mới xong. Còn cái ông kia nữa, cắm điện đun nước xong, trong lúc chờ sôi liền lăng xăng ra ngó Phong làm.
Tôi còn tưởng ông sợ máu không dám chứ! Ở đó mà ngắm.
Hạ Anh nhìn ra suy nghĩ của Phong, liền ngồi xổm, lắp bắp giải thích.
Vậy ra không phải chàng ta sợ máu, mà sợ những thứ động đậy. Lần trước là ra quán người ta nhổ lông, chặt miếng sẵn cho rồi.
Phong tự dưng nhớ lại chuyện lúc trước bảo muốn ăn cá. Hạ Anh ra chợ, mà người ta chỉ bán cá sống, phải tự về cạo vẩy, mổ bụng. Anh chàng bó tay, đành ra cuối cùng ra quán mua bát canh cá về hai đứa ăn.
- Sao gà làm sẵn mà cá người ta không làm sẵn nhỉ?
Hạ Anh biết Phong nhắc đến chuyện gì, liền ngoan ngoãn gật đầu, vẻ tán đồng lắm.
Phong sai Hạ Anh đi mua bún với rau. Chứ nhìn dáng vẻ ông ấy ở nhà thế này thấy chán chả buồn nói.
Lúc Hạ Anh sắp đi, Phong nhớ ra gì, mới gọi lại hỏi:
- Ông ăn được tiết canh không?
Nhìn mặt ngơ ngác của hot boy, anh chàng đủ hiểu, vậy là vẫy vẫy tay đuổi người:
- Tôi hỏi xong rồi. Ông đi đi!
Không uống được sữa, không ăn được cay, không ăn được mắm tôm, không ăn sầu riêng, không ăn mít, không ăn rau mùi, không ăn hành. Ờ, bây giờ thêm một cái không ăn được tiết canh, cũng không ngạc nhiên lắm!
Nhìn con gà đã xử lý sạch sẽ trong nồi, Phong hứng chí dào dạt, quyết tâm sẽ làm bữa ra trò.
Ngày thường đều là ông ấy làm, mình chẳng giúp được mấy, hôm nay để thằng này trổ tài đi!
Bố vẫn dạy rằng là đàn ông con trai trong nhà phải biết làm việc lớn. Mấy việc nặng nhọc như cắt tiết, mổ xẻo, chặt thịt, dồi lòng, nướng than cứ để hai bố con làm. Mẹ chỉ cần làm công đoạn cho vào nồi chảo xào, rán thôi. Mà luộc thì dễ quá, để thằng Phong làm nốt đi!
Có kinh nghiệm sẵn, nên Phong tin tưởng chuẩn bị một bữa hôm nay không khó chút nào!
Nói thế thôi chứ sau đó vẫn là Hạ Anh xào lòng mề, làm nước xáo. Vì Phong không biết thêm gia vị sao mà.
Hạ Anh thấy Phong bưng đĩa tiết canh đã hấp ra, một bộ muốn nói lại thôi.
- Tôi làm chín lắm rồi, ông yên tâm ăn đi.
- Không phải tớ không ăn được. Chỉ là tớ chưa từng ăn thôi.
Phong ngước lên ngắm gương mặt hờn dỗi của ai kia, cười cười:
- Ừ. Tôi nhớ rồi.
Phong không biết bản thân mình lúc này, vẻ cưng chiều dịu dàng như thế nào đâu.