Mình đã từng yêu đơn phương một người, yêu vô cùng, yêu suốt 1 năm ròng rồi nhận ra người ấy không hề yêu mình mà yêu đứa bạn thân của mình. Tuy nhiên cho đến hiện tại thì mình cũng không hiểu vì sao nhưng thật sự khi gặp và nghĩ đến người đó mình không hề cảm thấy xao xuyến mà trái ngược lại mình còn nghĩ rằng "bây giờ người đó có yêu mình, mình cũng không đáp trả tình cảm lại vì mình không còn cảm xúc gì với người đó nữa cả". Mình cũng không hề cảm thấy hối tiếc về thời điểm đó mà mình lại rất vui vì mình có một trải nghiệm đặc biệt trong cuộc đời![]()
Mình nhìn thấy người ấy khác giới có những đặc điểm, tính cách mà mình rất thích, rất mong muốn có được. Cái mà mình muốn, cái mà mình mong có được, dẫu cho đó mất đi thời gian của mình, bao nhiêu công sức của mình thì mình vẫn cứ thể hiện, nói ra, tâm tình, trao tình thương yêu cho bạn bằng cách nào đó. Tất cả những chân thành, tất cả những ý muốn, tất cả những tình yêu về đặc điểm, tính cách của bạn, cho dù đó là đơn phương mà mình dám nói, dám trao tình, dám thể hiện.. thì bạn của mình, không nhiều thì ít, chắc chắn bạn mình cũng sẽ có cảm xúc, tình cảm với sự chân thành ấy!
Thế là tốt rồi, chứ nói thật yêu đơn phương khổ lắm. Nếu ai thoát khỏi rồi thì đó là 1 trải nghiệm, có thể yêu nhưng đừng nên vùi vào mối tình đó quá lâu vì dễ đánh mất bản thân mình lắm. Thường lúc trẻ cảm xúc lên xuống thất thường nên dễ bị chi phối nhiều hơn. Mình mà thích ai thì sẽ nói ra tình cảm và sau 1 thời gian mà thấy không được đáp lại là cắt đứt luôn, hủy kết bạn luôn vì mình muốn quên đi thật nhanh![]()
![]()