Truyện Ngắn Bản Án Địa Ngục - Hắc Y Phàm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Y Phàm, 2 Tháng một 2022.

  1. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    BẢN ÁN ĐỊA NGỤC

    Thể loại: Truyện Ngắn, Kinh Dị, Trinh Thám

    Tác giả: @Hắc Y Phàm .

    "Thế giới này thứ đáng sợ nhất là gì bạn có biết không? Hãy cùng mình theo dõi những tập truyện ngắn trong bộ truyện Bản Án Địa Ngục để tìm lời giải đáp nhé.."


    Hồ Sơ RX01-Vũ Khúc Satan.


    Tác giả: @Hắc Y Phàm .

    [​IMG]

    Thiết kế bìa: Hắc Y Phàm

    (Lưu ý: Mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng không có thật)



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa nhà chung cư Y.

    Một đám đông đang quay quanh xì xào bàn tán, xe cấp cứu và cảnh sát cũng đã đến nơi. Nữ phóng viên của tòa soạn Winny nhanh chóng đưa tin về hiện trường vụ án mới, nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi tác tầm hai mươi bảy tuổi, trên người mặc một bộ váy ngủ màu trắng sữa nhàn nhạt, mái tóc dài xoăn nhẹ, không có dấu hiệu của sự chóng cự của việc mưu sát, theo camera được truy xuất từ phòng bảo vệ tòa nhà và dấu vết mà nạn nhân để lại cảnh sát kết luận đây là một vụ án tự tử.

    Sáng hôm đó.

    Căn hộ số 1013, có tiếng đập cửa và tiếng gọi in ỏi vang lên cũng phải đến tận mười lăm phút sau một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi hơn, gương mặt bơ phờ hai mắt có quầng thâm rõ rệt, lông mài nhàn nhạt xuất hiện trong bộ pajama màu xám, sắc diện của kẻ còn đang trong cơn ngái ngủ chưa tỉnh táo, đầu tóc rối bời ra mở cửa. Trước mặt anh ta là hai viên cảnh sát.

    - Xin hỏi anh có phải là Trần Dương, chồng của cô Lâm Nguyệt Linh không?

    Trần Dương trông thấy cảnh sát cùng câu hỏi chấp vấn vừa nghe được từ họ, trong lòng bồn chồn lo lắng linh cảm đã có chuyện không hay xảy ra, đã kịp lấy lại sự tỉnh táo cần có.

    - Vâng! Là tôi. Có việc gì xảy ra với vợ tôi sao?

    Hai viên cảnh sát nhìn anh ta từ đầu đến chân, họ đưa mắt nhìn nhau ra hiệu. Một người đàn ông khác dáng vẻ phong trần có hơi nhếch nhác, mái tóc lãng tử điểm nhấn là chiếc râu quai nón trên trán còn hiện rõ vài nếp nhăn, anh ta mặc một bộ y phục người thường chen vào giữa hai viên cảnh sát.

    - Xin lỗi! Cho qua chút.

    Hàm răng ố vàng của anh ta được khoe mẻ với nụ cười chào hỏi, điếu thuốc hút dở còn cầm trên tay trái, tay phải giơ lên một thẻ tên: "Vương Nhất Trì trực thuộc tổ cảnh sát hình sự." Hai viên cảnh sát trẻ kia cũng chợt nhận ra liền cùng nhau lên tiếng chào hỏi.

    - Chào sếp Vương.

    Nhất Trì ra hiệu nơi đây giao lại cho anh ta, hai viên cảnh sát trẻ đồng ý cùng nhau rời đi.

    - Vợ của anh được xác nhận tự tử chết! Hiện trường vụ án là từ sân thượng tòa nhà này rơi tự do xuống, thời gian tử vong là vào lúc mười hai giờ mười lăm phút đêm qua, thưa anh Trần Dương.

    Trần Dương sắc mặt có vài phần hoảng hốt dường như đang rất bất ngờ với tin tức vừa truyền vào tai, anh ta chạy một mạch vào phòng ngủ mở toang tủ quần áo như đang tìm kiếm thứ gì đó.

    Bên ngoài, Nhất Trì cũng vẫn giữ nguyên cái vẻ điểm tĩnh chẳng chút biểu cảm gì với hành động kỳ lạ của Trần Dương, viên cảnh sát Nhất Trì bước vào căn hộ, anh ta đưa mắt quan sát từng chi tiết ngõ ngách và vật dụng được bố trí trong nhà, miệng phì phà điếu thuốc.

    - Không đúng! Tối qua tôi và cô ấy còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ trước khi đi ngủ, tôi có phần hơi mệt mỏi nên ngủ say lúc nào không hay biết.

    Nước mắt lăn dài trên gương mặt bơ phờ của Trần Dương, trên tay anh ta là một chiếc áo sơ mi thêu hoa đơn giản nhưng trong rất bắt mắt, chiếc áo bị vò bởi hai bàn tay đang nắm chặt sau cùng là ngồi khuỵu xuống sàn nhà theo một cách mà người ta có thể diễn tả tâm trạng của sự bất lực.

    Trần Dương bắt đầu gào khóc thảm thiết.

    - Anh nhìn xem chiếc áo sơ mi mà tôi đã chọn cho cô ấy sáng nay đi làm, mỗi ngày tôi đều có thói quen chọn cho vợ mình y phục. Tôi cứ nghĩ sáng nay cô ấy đã đến công ty từ sớm, ai ngờ..

    Vương Nhất Trì theo điều tra biết được Trần Dương có một cửa hàng chuyên thiết kế đồ công sở và vợ anh ta Nguyệt Linh là người đầu tư vốn, Nhất Trì không lấy lầm lạ về hành đồng và sở thích chọn trang phục cho vợ trước khi đi làm của Trần Dương.

    - Được rồi, anh đừng quá đau buồn, anh có thể nhớ kỹ lại vợ anh trước giờ có biểu hiện hành động tâm lý nào bất thường hay không?

    Sự đau khổ tuyệt vọng của Trần Dương được xoa dịu, ngưng lại hoàn toàn anh ta bắt đầu suy nghĩ và trả lời viên cảnh sát một cách rành mạch.

    - Ba tháng gần đây, đúng là cô ấy có khi vui khi buồn đột ngột cũng thường hay mất ngủ và mơ thấy ác mộng, ban đầu tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ là do làm việc căng thẳng quá mức cộng thêm kỳ sinh lý của phụ nữ nên mới có những biểu hiện tâm lý như thế.

    Dường như nhớ ra gì đó, Trần Dương chạy đến hộc tủ y tế ở phòng khách kéo ra lấy một lọ thuốc nhỏ từ bên trong đưa cho Vương Nhất Trì.

    - Anh xem, mấy tháng nay cô ấy đã dùng lọ thuốc an thần này để ổn định giấc ngủ. Cô ấy thường xuyên nghe thấy có ai đó đòi mạng, tôi có gặng hỏi mấy lần nhưng cô ấy đều lắc đầu thoái thác không trả lời cho tôi biết chuyện gì.

    - Vợ anh có thù oán với ai hay sao? Mà đòi mạng.

    Trần Dương liền nhíu mài, phủ nhận:

    - Không! Cô ấy làm gì có thù với ai? Ý anh là cô ấy bị mưu sát hay sao? Không phải các anh nói cô ấy tự tử à?

    Vương Nhất Trì tiện tay vứt tàn thuốc đã hút xong vào sọt rác tại phòng khách, anh đưa đôi mắt sắt lạnh như băng nhìn vào Trần Dương, rồi đột nhiên nở nụ cười để lộ hàm răng vàng ố.

    - Không phải anh đang kể vợ anh thường xuyên nghe thấy có ai đòi mạng hay sao? Tôi chỉ hỏi để biết tâm lý bất thường của cô ấy dẫn đến hành động tự xác thôi. Không cần quá kích động như thế!

    Trần Dương sắc mặt dịu đi phần căng thẳng ban nãy.

    - Là giấc mơ, cô ấy nghe thấy trong giấc mơ có người muốn đòi mạng.

    - À! Ra vậy.

    Khoảng hai mươi phút trò chuyện ngắn ngủi, Nhất Trì cũng chào tạm biệt và an ủi đôi lời với người nhà của nạn nhân, anh dời bước đến phòng bảo vệ. Màn hình camera vào thời điểm mà anh yêu cầu nhân viên bảo vệ điều chỉnh, căn phòng 1013 suốt khoảng thời gian ấy lại không hề có ai bước ra khỏi phòng ngoại trừ Lâm Nguyệt Linh – nạn nhân. Góc camera phía trên tầng thượng vào thời điểm trước khi xảy ra án mạng, hình ảnh quay được một người phụ nữ có mái tóc xoăn nhẹ, y phục và dáng dấp thì đúng là Lâm Nguyệt Linh, cô ta đang nhảy múa một vũ khúc nào đấy rất kỳ lạ, động tác uyển chuyển điệu múa kéo dài tầm mười phút rồi nạn nhân đột nhiên nhảy xuống tòa nhà một cách dứt khoác không suy nghĩ.

    Văn phòng cảnh sát.

    Một đồng nghiệp lên tiếng trêu đùa.

    - Nhất Trì anh đã góp phần làm giàu cho ngành công nghiệp thuốc lá, căn phòng này choáng ngộp đầy mùi thuốc của anh rồi đấy!

    Vương Nhất Trì dường như chẳng để tâm gì đến lời trêu đùa vừa thoáng qua, anh đang tập trung ánh mắt vào từng chi tiết trong tập hồ sơ thu nhặt được.

    Nạn nhân Lâm Nguyệt Linh một doanh nhân trẻ giàu có với khối tài sản kết sù, không có một dấu hiệu nào của sự tuyệt vọng cùng cực, mối quan hệ đồng nghiệp cũng rất tốt đẹp, kể cả hàng xóm xung quanh đều khen ngợi gia đình kiểu mẫu đáng mến của cô. Mọi chuyện khác thường xảy ra từ thời điểm ba tháng trước sau chuyến du lịch từ Singapore trở về.

    Nhất Trì nhìn vào tấm ảnh gia đình của nạn nhân mà anh nhanh tay chụp lại được từ chiếc điện thoại di động cá nhân. Gương mặt người đàn ông trong tấm ảnh đang tươi cười hạnh phúc bên cạnh cô vợ xinh đẹp, giàu có. Miệng của Vương Nhất Trì thì thầm cái tên: Trần Dương.

    Cốc! Cốc. Có tiếng gõ cửa bên ngoài tác động vào sự tập trung của Nhất Trì.

    - Vụ án không phải đã khép lại rồi sao?

    Nhất Trì nhìn lên trong thấy cô đồng nghiệp trẻ tuổi, trên tay là cốc cà phê nóng.

    - Cà phê của anh đây.

    - Cám ơn nhé!

    Sau cái lắc đầu rời đi của cô đồng nghiệp trẻ, ánh mắt của Nhất Trì vẫn tỉnh lặng quan sát bản lý lịch của Trần Dương một cách tỉ mỉ, miệng nhấm nháp một ít cà phê nóng.

    Nhà tang lễ.

    Quang cảnh u buồn ảm đạm bao trùm bầu không khí nơi đây, tất cả chỉ được khắc họa bởi hai màu trắng và đen. Người đàn ông mặc vest đen bước lên phía trước đặt một bông hồng trắng lên ngôi mộ vừa mới làm lễ xong, lần lượt những người khác cũng đặt bông hồng trắng đang cầm trên tay xuống để đưa tiễn một người thân, người bạn, người tri kỷ, người đồng nghiệp.. v.. v.. Đi về nơi xa, an nghỉ giấc ngủ ngàn thu.

    Căn phòng nhỏ cuối hành lang của phòng tan lễ. Có tiếng một nam một nữ đang cãi nhau, có vẻ không khí đang lúc cao trào.

    Vương Nhất Trì lần này cũng là lần đầu anh ta ăn mặc chỉnh chu nghiêm trang đến vậy, bộ vest đen này có phần vướng víu mọi hành động cử chỉ của Nhất Trì đều khá gò bó, có thể anh ấy đã quen với sự thoải mái không ràng buộc, Nhất Trì vừa đi vừa chỉnh chỉnh trang phục bước chân của anh dừng lại ở nơi hai giọng nói kia vang lên.

    - Anh đã nói với em là không cần phải đến?

    - Có gì mà sợ? Em đến thì đã sao, mấy tuần nay anh đã không ghé đến chỗ em rồi, người ta nhớ anh mà.

    - Cô có bị điên không! Đừng dài dòng nữa có việc gì thì nói mau.

    - Thôi được, tôi cần tiền.

    - Tiền. Không phải tôi đã chuyển cho cô hồi tuần trước hơn những sáu con số, mới đây đã hết rồi sao?

    Nhất Trì phong phanh cũng đoán được đây hẳn là một mối tình giao dịch tiền tệ, sớm nở huy hoàng vì bị sự đam mê cuốn hút của dục vọng mà cái gì cũng có cái giá cả. Vương Nhất Trì nhoẻn miệng cười, lắc đầu ngao ngán hai kẻ này không biết đây là nơi an nghỉ của người đã khuất hay sao? Lại còn ở đây ong bươm lượn lờ, Nhất Trì nghĩ thầm xã hội này thật mục nát và thối rửa cùng cực.

    - Không đủ! Số tài sản của cô ta..

    Câu nói chưa kịp hoàn thành đã ngưng bặt, kèm theo vài giây sau là tiếng thì thầm.

    Vị cảnh sát trong bộ áo vest đen lại càng bị cuốn hút bởi sự tò mò về câu chuyện của đôi nam nữ, anh cố gắng lắng nghe nhưng vì âm thanh quá nhỏ không thể nghe rõ họ đang nói gì. Chỉ biết vài phút sau câu chuyện kết thúc. Người phụ nữ trẻ ngoài hai mươi, thân hình với đường cong nuột nà mái tóc xoăn nhẹ bước ra khỏi căn phòng với nụ cười mãn nguyện còn động ở bờ môi được tô son kỹ càng, trang phục là bộ váy đen kín đáo thong thả bước đi. Trong giây phút cô gái trẻ đó rời đi, bóng lưng của cô ta gợi cho Vương Nhất Trì cái cảm giác về hình ảnh rất quen thuộc mà anh ta từng thấy, cố nghĩ ngợi giây lát hồi tưởng xem đã từng gặp bóng dáng này ở đâu nhưng ký ức vẫn chưa kịp khai mở thì người đàn ông trung niên trong bộ vest đen lịch sự, cặp mắt kính được trang bị trên gương mặt anh ta càng tôn thêm vẻ ngoài tri thức, anh ta cũng chậm rãi sửa lại cổ áo sơ mi bên trong bị lệch, nhìn xung quanh cẩn trọng rồi bước nhanh về phía đoàn người đang chuẩn bị ra về sau khi đám tang đã hoàn tất.

    Vương Nhất Trì nheo mắt nhìn theo người đàn ông vừa đi khuất.

    - Trần Dương! Anh ta và cô gái trẻ đó chắc chắn có vấn đề.

    Theo điều tra sơ bộ ban đầu, điệu nhảy mà Lâm Nguyệt Linh thể hiện chính là vũ khúc gọi hồn quỷ Satan, được biết cách đây không lâu sau khi từ Singapore trở về cô ấy liên tục nghe được thứ âm thanh kỳ quái, người ta bảo là oan gia kiếp trước đến đòi mạng, mỗi đêm giấc ngủ của cô ấy đều bị thứ âm thanh đó quấy nhiễu không yên, thần trí ngày càng suy kiệt phải tìm đến bác sĩ tâm lý kê đơn điều trị. Những ghi chép này được Vương Nhất Trì đến tận phòng khám tâm lý tư nhân chuyên giành cho những người giàu có, anh dùng thân phận cảnh sát để tìm kiếm hồ sơ bệnh án.

    Trong căn phòng đầy mùi thuốc lá, ánh mắt đăm chiêu mơ màng vẽ lại hình ảnh phòng ngủ của vợ chồng Trần Dương, một không gian được thiết kế kiểu cách âm nếu như ở căn phòng đó mà nghe nhạc thì vọng âm từng nốt sẽ được rõ ràng sống động hơn bao giờ hết, nhưng nếu phải nghe mỗi ngày thứ âm thanh kỳ quái đó thì rất có thể dẫn đến chứng suy nhược thần kinh, hoang tưởng. Những hóa đơn chi tiết tiêu được truy xuất ra theo ngày giờ, thời gian thanh toán nhất định. Nhưng trùng hợp là có một hóa đơn sửa chữa ô tô cách đây ba tháng đúng vào thời điểm Lâm Nguyệt Linh từ Singapore trở về.

    Vương Nhất Trì quyết định tìm đến cửa hàng sửa chữa ô tô thì biết được đúng là có một người phụ nữ mang ô tô đến sửa, theo mô tả của người thợ phụ trách tiếp nhận ca hôm ấy thì dáng vẻ chính là Lâm Nguyệt Linh chứ không phải ai khác. Nhưng thợ sửa chữa cũng cho biết thêm anh ta ấn tượng vì người phụ nữ ấy dáng vẻ rất sợ sệt căng thẳng, chỉ muốn nhanh chóng sửa xe xong càng sớm càng tốt. Thông thường lịch hẹn của khách tầm ba ngày đến một tuần lễ mới nhận xe, nhưng vì người phụ nữ ấy chi số tiền không hề nhỏ bắt buộc là ngày sau xe phải được sửa xong. Người thợ đồng ý vì quan sát việc hư hỏng của xe chỉ là vài lỗi nhỏ có thể nhanh chóng làm xong trong đêm, sáng mai kịp giao.

    Tập hồ sơ vụ án được mở ra, bên trên dòng chữ vụ án tự tử lý do nạn nhân có vấn đề về bệnh tâm lý được Vương Nhất Trì dùng bút gạch phắt một cách dứt khoác, ghi chú thêm dòng chữ "vụ án mưu sát". Kế bên kèm theo lệnh truy bắt khẩn cấp được đóng dấu mộc đỏ xác nhận của cơ quan có thẩm quyền, ngoài ra bên dưới còn cuộn băng ghi hình và một số tư liệu được dán tem cẩn thận kèm tiêu đề "bằng chứng".

    Sân bay quốc tế.

    Một người đàn ông trung niên trong bộ y phục giản đơn sơ mi và áo len kẻ sọc khoác bên ngoài, kính cận không làm che đi quầng thâm mắt hiện rõ trên gương mặt bơ phờ của anh ta. Vali hành lý gọn gàng kéo theo phía sau, hai viên cảnh sát trong bộ trang phục thường dân len lỏi vào đám hành khách đang xếp hàng chờ check in tìm kiếm bóng dáng hung thủ.

    - Anh Trần Dương, anh đã bị bắt! Anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa.

    Chiếc vali kéo bị buông lỏng, vé máy bay đang cầm trên tay cũng rơi xuống, anh ta đành lặng lẽ đi theo hai viên cảnh sát áp giải lên xe trong cái nhìn tò mò của hành khách xung quanh.

    Phòng thẩm vấn.

    Vương Nhất Trì bước vào với tập hồ sơ trên tay, anh xoay ánh đèn rọi thẳng vào mặt người đàn ông đang điềm tỉnh ngồi đó trong tư thế của kẻ vô tội, khá ung dung tự tại. Ánh sáng làm hắn ta có vài phần khó chịu, xoay mặt ra hướng khác lấy lại bình tĩnh chờ đón cuộc thẩm vấn.

    - Anh đã giết chết Lâm Nguyệt Linh!

    Phía đối diện, Trần Dương vẫn một mực im lặng cuối đầu cười nhạt trước sự tố cáo.

    Nhất Trì phá lên cười lớn, gật gật đầu ném tập hồ sơ xuống mặt bàn.

    - Để xem anh còn cứng miệng không chịu thừa nhận, cô nhân tình trẻ trung xinh đẹp của anh hiện đang ký vào tờ khai rồi. Trần Dương anh không cần phải giả vờ giả vịt nữa.

    Ánh mắt thản nhiên đến kinh tởm của Trần Dương từ đầu đến cuối không hề có chút sợ hãi, giao động cho đến khi Nhất Trì đưa ra tờ hóa đơn từ gói bưu kiện nước ngoài cách đây ba tháng đơn hàng chất Mycence.

    - Sao nào! Đúng là có tiền mua tiên cũng được nhỉ? Đến chất cấm mà anh cũng có thể mua được một cách đường đường chính chính.

    Nhất Trì lắc đầu thở dài lên tiếng:

    - Sau khi trở về từ Singapore cách đó một tuần chính là kỷ niệm ngày cưới của hai người, anh đã dùng chất mycence – một loại chất được chiết xuất từ loại nấm mycence gây ảo giác, khi thải vào cơ thể con người, ảnh hưởng đến thính lực và thị lực. Có ảo giác liên quan đến các cơ quan nội tạng. Một người thay đổi nhận thức về thực tế, màu sắc trở nên sáng hơn và âm thanh to hơn. Anh đã cho chất này vào thức ăn của Nguyệt Linh khi cùng cô ta ăn mừng kỷ niệm ngày cưới, dàn cảnh vụ tai nạn ô tô đâm chết người, thực tế không hề có ai bị đâm chết cả, truy xuất camera giao thông từ tuyến đường hôm đó chỉ có xe của Nguyệt Linh không rõ lý do dừng lại, trạng thái hoảng loạn của cô ta chính là do thứ nấm ảo giác này mang lại. Người thợ sửa xe hôm đó cũng báo về tình trạng mất kiểm soát tâm lý lạ thường của Nguyệt Linh, còn dấu hiệu của xe bị va chạm là do người cố ý gây ra mà đoạn băng quay được chỉ một mình anh độc diễn. Lợi dụng tâm lý bất thường và hoảng sợ của Nguyệt Linh khi đã lỡ làm tai nạn chết người, hằng ngày ngoài thuốc an thần, anh vẫn cho cô ta dùng một ít mycence theo liều lượng nhất định tránh ảnh hưởng tính mạng chỉ gây ảo giác, đợi đến lúc cô ta hơi mệt mỏi thiếp đi thì anh lợi dụng phòng cách âm để truyền tải thứ âm thanh đòi mạng làm tăng thêm sự hoảng loạn trong lòng Nguyệt Linh, khiến tâm lý của cô ta bất thường phải đến bác sĩ điều trị. Trước ngày xảy ra án mạng, anh có đặt một chiếc tủ lạnh mới kiểu dáng sang trọng nhưng hôm sau lại thấy phòng bếp nhà anh là chiếc tủ cũ, chiếc tủ mới được gửi về nơi sản xuất với lý do trả hàng không phù hợp nhu cầu. Tôi nói không sai chứ?

    Vương Nhất Trì không đợi cho Trần Dương có cơ hội phản ứng phân trần, anh tiếp lời:

    - Chiếc tủ lạnh này chứ đủ cả một người trường thành cao lớn chui vào. Thực chất đêm hôm ấy, người đi ra khỏi hành lang lên sân thượng chính là Cao Thẩm Tường, người tình bé nhỏ của anh trong hình dáng rất giống với Lâm Nguyệt Linh. Thẩm Tường ăn diện như nạn nhân, cô ta khiêu vũ khúc cầu hồn Satan tầm mười phút bất chợt nhảy xuống, nhưng bên dưới ban công sân thượng có một tầng dự phòng tiện cho nhân viên sửa chữa leo xuống kiểm tra dàn máy nước và máy lạnh, Thẩm Tường nhanh trí nhảy vào hành lang dự phòng đó lẻn trèo theo lối thoát hiểm rời đi. Còn anh, Trần Dương thì đang bế cô vợ Nguyệt Linh say giấc ngủ vì thuốc an thần, lạnh lùng thả cô ta tự do rơi xuống từ hành lang tầng mười của căn hộ tạo ra một vụ tự sát hoàn hảo.

    Tiếng vỗ tay kèm theo lời kể của Vương Nhất Trì.

    Sắc mặt Trần Dương lúc này mới bắt đầu chuyển từ màu xám sang tái nhạt, mồ hôi cũng lấm tấm, đôi bàn tay có phần hơi nắm chặt, ánh mắt có chút giao động, môi mím chặt như sắp bị răng nghiền rách toạc. Chưa hết phần kích động nhẹ thì Nhất Trì đã đem ra thêm bằng chứng thứ hai là hóa đơn sửa xe ô tô của Lâm Nguyệt Linh.

    Bờ vai hắn đã run lên, không phải là sự sợ hãi mà là nụ cười chua chát kèm theo giọng nói trầm pha chút lạnh lẽo.

    - Phải! Tôi đã giết cô ta, con đàn bà đốn mạt đó đáng chết.

    Tiếng cười lạnh cả xương sống vang lên, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má cao gồ ghề của hắn, đôi mắt đỏ hoe pha chút nỗi oán hận.

    - Hai năm cưới nhau, cô ta chỉ coi tôi là một thằng ăn bám vô tích sự, chưa bao giờ cô ta công nhận sự cố gắng và tình cảm của tôi dành cho cô ta. Cô ta chỉ vì tôi không đáp ứng được nhu cầu thể xác quá cao của ả mà đã ăn nằm với bao thằng đàn ông khác sau lưng tôi. Bao nhiêu lần tôi đã vì cô ta mà tha thứ nhưng con đàn bà lăng loan đó vẫn chưa chịu thỏa mãn hay hối cãi, cô ta còn cùng tình nhân trẻ đi du lịch Singapore hưởng khoái lạc, cứ tưởng là tôi không biết điều đó hay sao! Thật nực cười.. Trong một lần say rượu ở quán bar, tôi vô tình gặp Thẩm Tường, càng nhìn càng thấy cô ấy giống như Nguyệt Linh thuở ban đầu. Tôi đã có vài phần rung động, nhưng con đàn bà đó là cái động không đáy bao nhiêu tiền cũng không thể lấp đầy miệng cô ta. Chung quy, bọn đàn bả đều thật rẻ mạt theo một cách nào đó.

    Vương Nhất Trì ra hiệu cho người bên ngoài phòng thẩm vấn tắt máy ghi âm, họ đứng cách sau tấm kính phản quang một chiều làm theo chỉ dẫn. Nhất Trì lúc này mới tiến đến, vỗ vai Trần Dương kẻ đang xù lông như một con nhím.

    - Mọi thứ đều là nghiệp báo, hà tất gì anh phải hận thù. Quay đầu là bờ, đừng để ác quỷ chiếm giữ trái tim anh Trần Dương ạ!

    Đôi mắt đỏ hoe oán hận lúc nãy dần chuyển sang màu xám nhạt, giọt nước mắt trong hơn rơi lặng lẽ xuống mặt bàn, hai bàn tay cũng không còn nắm chặt lại nữa. Dường như trong lòng hắn đã phá vỡ một tản đá đang đè nặng.

    -Hết-

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm - Việt Nam Overnight *tym*
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2022
  2. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Hồ Sơ RX02-Thế Giới Streamer.

    Tác giả: @Hắc Y Phàm .

    [​IMG]


    Thiết kế bìa: Hắc Y Phàm

    (Lưu ý: Mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng không có thật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngọc Châu, em làm sao vậy? Em thấy không khỏe hả?

    Chị Thanh quan sát sắc mặt của cô bé người mẫu có phần hơi tái nhạt, bước chân lảo đảo liền ra hiệu mọi người.

    - Buổi ghi hình hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi nào!

    Tiểu Kỳ - cô bé trợ lý với y phục quần jean váo sơ mi kẻ sọc đơn giản, phản ứng cũng khá nhanh nhẹn vội chạy đến đỡ lấy Ngọc Châu đang có biểu hiện mệt mỏi, chóng mặt. Có lẽ mấy ngày nay lịch quay dày đặc, giấc ngủ lại không được đầy đủ nên dẫn đến sức khỏe cũng bị suy giảm theo.

    - Chị Châu, chị uống một chút nước yến chưng đường phèn đi ạ!

    Ngọc Châu mỉm cười một cách mệt mỏi gật đầu, cổ tay vết đỏ bầm hiện lên càng lúc càng nhiều, Ngọc Châu thấy cô bé trợ lý để ý liền đưa tay kéo vội vạt áo xuống che đi.

    Lưu Ngọc Châu – Một cái tên không quá xa lạ trong giới streamer, cô chỉ cần xuất hiện trên màn hình vài giây đã có thể tiêu thụ hơn mấy ngàn đơn hàng, sản phẩm nào vào tay cô cũng đều trở thành hàng "Hot" được săn đón nồng nhiệt, chỉ số lượt theo dõi và like tăng lên đột biến hơn kể từ khi Từ Quân Mẫn không còn tồn tại, không còn bất cứ sự cạnh tranh nào nữa. Ngọc Châu luôn đau buồn không dứt về việc mất đi người bạn thân trong ngành, giai đoạn mà cả hai còn mới chập chững từng bước chân đến với thế giới streamer đầy màu sắc này. Quân Mẫn là người dẫn dắt và chỉ dạy cho Ngọc Châu rất nhiều, ai ai cũng ngưỡng mộ tình bạn cao đẹp của họ, dù là nổi tiếng nhưng vẫn không quên cái thuở cơ hàn cùng nhau lên thành phố lập nghiệp.

    Không ngờ chỉ vì một scandal tình ái đã đẩy Từ Quân Mẫn từ đỉnh cao sự nghiệp tụt dốc không phanh đến độ tâm lý bị chấn động mạnh, không thể vượt qua được dư luận và miệng đời cai nghiệt, cô tìm đến cái chết để giải thoát cho sự bế tắc này.

    Đã hơn hai tháng kể từ ngày Quân Mẫn ra đi, Ngọc Châu cứ lặng lẽ mỗi cuối tuần đều đến trước mộ của Quân Mẫn thăm cô và trò chuyện tâm sự cùng cô.

    Một tuần mới vừa đến, bản tin hot được đưa lên danh sách tìm kiếm nhiều nhất chính là đoạn livetream trực tuyến về cái chết của Quân Mẫn, từ lời nói trước khi cô chết đến khi cơ thể cô nhẹ bẫng lủng lẳng cổ bị siết chặt giữ lại trên sợi dây thừng, cơ thể có giãy giụa một vài giây rồi trở nên tím tái.

    Ánh mắt Ngọc Châu đỏ hoe, bàn tay nắm chặt nhìn vào màn hình hét lớn:

    - Ai? Là ai lưu lại đoạn phim này? Cậu ấy đã yên nghỉ còn bị các người đem ra làm trò giải trí tiêu khiển ư! Mau giúp tôi truy lùng địa chỉ IP của người đăng đoạn phim, tôi nhất định sẽ trừng trị thích đáng.

    Trợ lý Quảng, phụ trách mảng máy tính gật gù nhận lệnh liền nhanh chóng bắt tay vào việc tìm kiếm người ẩn danh tung tin đoạn phim. Nhưng mọi nổ lực tìm kiếm trong suốt ba ngày trôi qua cũng đều không có kết quả, họ đã nhờ đến cơ quan có thẩm quyền xóa bỏ đoạn phim trên, nhưng lần nào xong việc lại có một địa chỉ IP nạp danh khác tái hiện lại đoạn clip một cách mượt mà, trơn tru khiến sự việc càng tăng nhiệt cao gấp mấy lần.

    Đỉnh điểm chính là hôm thứ bảy, ngày mười ba tháng sáu trong lúc đang livetream ăn mừng tổ chức tiệc sinh nhật Lưu Ngọc Châu suýt đánh rơi cả điện thoại khi cô nhận được một dòng tin từ tài khoản người đã khuất Từ Quân Mẫn đột nhiên hoạt động trở lại, kèm một dòng chúc mừng sinh nhật cậu người bạn thân yêu của tớ và số tiền quà tặng với con số "1306", cái tên Từ Quân Mẫn đột nhiên trở thành đề tài gây tò mò và chú ý của dư luận, họ cho rằng ai đó đã ăn cắp tài khoản của người đã mất rồi tạo độ nóng cho tên tuổi, còn nhưng người thuộc trường phái hệ tâm linh lại cho rằng oan hồn người chết chưa thế siêu thoát muốn quay về vì còn quyến luyến nhân gian, người thân..

    Xoảng! Tiếng rơi vỡ của những lọ nước hoa hàng hiệu bị đẩy nát tươm dưới sàn nhà. Gương mặt đỏ bừng bừng và ánh mắt của Lưu Ngọc Châu lúc này khiến cho tiểu Kỳ vừa chạy đến quan sát thấy hình ảnh trước mắt tâm trạng có vài phần sợ hãi, e dè không dám lại gần.

    Sau cơn say mềm, Ngọc Châu tỉnh dậy một cách lười nhác, từng bước mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh, ngẩn đầu soi gương để xem sắc diện, Ngọc Châu đã phải thốt lên trong sự kinh hãi tột độ. Trên gương là dòng chữ "trả mạng cho tao, đồ giả tạo" được viết bằng thỏi son của cô bị vứt ở bồn xả nước.

    Quá sợ hãi cùng cực, cô chạy vội ra phòng ngủ tìm chiếc điện thoại gọi ngay cho cảnh sát. Kết quả điều tra cho thấy trên thỏi son chỉ có dấu vân tay của chính Ngọc Châu, ngoài ra không hề có dấu vết của ai khác. Chỉ còn một người cô cần liên hệ trong lúc này nhất, Ngọc Châu mở danh bạ tìm số của Đường Khải.

    - Anh đến đây được không? Em thấy nhớ anh.

    Một chàng trai ngoại hình khá bảnh bao, gu thời trang đang là xu hướng thịnh hành của giới trẻ. Anh ta thông thả lướt qua cổng bảo vệ chào hỏi dường như khá thân thuộc với nơi này.

    Phòng 2014.

    Ngọc Châu nghe thấy chuống cửa liền nhanh chân quên cả khoác áo, cơ thể chỉ vỏn vẹn chiếc váy ngủ mỏng manh.

    - Anh đến rồi à! Vào đi.

    Cả hai ôm chằm lấy nhau, sau giây phút ân ái Ngọc Châu tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của tình nhân, cô thì thầm kể lại những chuyện xảy ra gần đây.

    - Anh xem, tay của em dạo gần đây thỉnh thoảng lại bị ngứa và nổi lên cái vết đỏ bầm, em cũng đã âm thầm đi khám da liễu nhưng chưa tìm ra kết quả. Sáng nay lại có sự việc đó, có phải là cô ta?

    Gã tình nhân liền đưa tay đặt lên môi của cô, ngăn Ngọc Châu nói ra cái tên mà anh ta muốn mãi mãi quên đi, đưa tay vuốt ve bờ vai mảnh mai của Ngọc Châu rồi nhẹ nhàng an ủi.

    - Được rồi! Em làm việc quá nhiều lại nghĩ linh tinh, còn chuyện sáng nay rất có thể kẻ nào đó đã chơi khâm chúng ta, anh nhất định sẽ điều tra chuyện này.

    Lượt xem Ngọc Châu giới thiệu sản phẩm hôm nay giảm mạnh, chị Thanh nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng, ra lệnh cho phòng máy kiểm tra.

    - Xem hôm nay ai đang dẫn đầu lượt xem, báo cho chị biết.

    - Chị Thanh, chị xem này chuyện đang sốt.

    Ngọc Châu rụng rời tay chân trượt ngã mấy bậc thềm, phải có vài người chạy vội đến đỡ lấy cô, khi cô trông thấy hình ảnh chàng nhân tình của mình là Đường Khải đang quay lại cảnh anh ta từng bước treo cổ tự vẫn. Cảnh sát đến nơi thì đã muộn..

    Sau cùng, Ngọc Châu ngất lịm đi bên tai còn vang tiếng gọi của nhân viên và hậu cần quay xung quanh. Mở mắt ra thì đã được đưa vào bệnh viện, tay còn đang dẫn truyền nước biển. Bên cạnh là tiểu Kỳ đang say giấc, Ngọc Châu gằng giọng cố ý đánh thức tiểu Kỳ.

    - Chị Châu, chị tỉnh rồi hả để e gọi bác sĩ.

    - Không cần đâu.

    Ngọc Châu lạnh lùng đáp, nước mắt lại bắt đầu rơi đôi vai cũng run lên nhè nhẹ.

    - Đường Khải.. anh ấy, khi nào thì được chôn cất!

    Tiểu Kỳ thở dài, nói qua một loạt thông tin. Cuối cùng xin phép ra ngoài mua ít thức ăn sẽ quay lại sau.

    Giờ đây chỉ còn Ngọc Châu thờ thẩn nhìn ra ngoài ban công phòng bệnh.

    - Tại sao chứ? Cô cũng đã đi rồi, còn bám lấy tôi làm gì, tôi cũng không cố ý để sự việc diễn ra như vậy. Đường Khải, chẳng phải cô cũng từng yêu anh ấy sao? Từ Quân Mẫn rốt cuộc cô muốn thế nào mới buông tha cho tôi?

    Điện phòng đột nhiên nhấp nháy, khiến tim của Ngọc Châu đập nhanh hơn, cô vội vàng lau đi nước mắt để nhìn rõ hơn, ngoài ban công có bóng dáng của một cô gái tiến vào.

    - Tránh ra! Tránh xa tớ ra, không phải là tớ cố ý giết cậu, Quân Mẫn tránh xa tớ ra.

    Ngọc Châu trở nên điên loạn đến độ cô giật phăng cả kim tiêm đang dẫn truyền dịch, từng bước loạn choạng muốn chạy ra ngoài nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt, thứ âm thanh đòi mạng cứ vang lên ngày càng gần bên tai cô, Ngọc Châu chạy vội ra ban công giọng nói và bóng dáng cô gái kia vẫn không chịu rời đi cứ bám theo phía sau. Cho đến khi nữ thanh tra Bát xông vào, cô nhìn thấy Ngọc Châu đang co ro run rẩy, cổ tay đầy vết cắt máu vì thanh dao gọt trái cây, may mà Bát Nhi kịp ngăn lại suýt chút nữa Ngọc Châu đã nhảy khỏi ban công.

    Bên ngoài có hai viên cảnh sát nam đang bắt giữ một cô gái, vẫn là phong cách ăn mặc đơn giản quần jean áo sơ mi kẻ sọc, gương mặt sau khi tháo bỏ chiếc kính cận và mái tóc ngố giả thì sắc diện rất thu hút người khác, đường nét sắc sảo. Đường nét này lướt qua trước mắt Ngọc Châu, khiến cô càng tăng thêm phần sợ hãi thét lên:

    - Từ Quân Mẫn là Quân Mẫn, hồn ma của cô ta về rồi, cứu tôi xin hãy cứu lấy tôi.

    Ngọc Châu ghì chặt cánh tay của nữ thanh tra Bát.

    Phòng thẩm vấn.

    - Tiểu Kỳ tên thật là Từ Quân Lệ, em gái ruột của Từ Quân Mẫn.

    Nữ thanh tra Bát thốt ra lai lịch của kẻ bị thẩm vấn, chỉ thấy cô gái nhỏ ánh mắt sắc bén không chút sợ hãi, bờ môi cong cong như đang cười đắc ý.

    Thanh tra Bát tiếp lời:

    - Những sự việc vừa qua chính cô đã gây ra đúng không? Từ Quân Lệ. Nguyên do chỉ là vì trả thù cho người chị gái bạc mệnh Từ Quân Mẫn.

    Cái tên Từ Quân Mẫn làm cho ánh mắt của cô gái nhỏ có chút rung cảm, dường như ngân ngấn lệ, hai tay đang thả lỏng lúc này cũng nắm chặt lại hơn.

    - Cô bé, em không cần im lặng, nếu thành thật khai báo sẽ được miễn giảm tội nhận được khoan hồng.

    Tiếng cười lớn vang lên, nước mắt lúc này cũng chẳng chờ đợi gì nữa cứ thế mà trào ra không kịp ngăn lại.

    - Đúng, là tôi thì sao? Bọn người giả tạo đó đáng bị như vậy. Nếu pháp luật không có khả năng thì tôi sẽ làm thay công lý.

    Cách đây hơn hai tháng, có một cô gái trẻ nhiệt huyết với nghề, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh, cô ấy đi lên nhờ sự cố gắng của bản thân. Cái tên Từ Quân Mẫn đã đến với công chúng một cách chân thành và mộc mạc như vậy, cho đến khi Lưu Ngọc Châu xuất hiện, cô ta với dáng vẻ dịu dàng dễ bị bắt nạt từng bước chiếm được cảm tình và sự giúp đỡ của Quân Mẫn mà tên tuổi ngày một sáng bóng, đến độ ngay cả bạn trai của Quân Mẫn là Đường Khải cũng phải siêu lòng muốn bảo vệ che chở cho cô ta, một con hồ ly chính hiệu.

    Ả ta lừa Quân Mẫn ký hợp đồng cho công ty mỹ phẩm Rose, một công ty ma với dây chuyển sản xuất bất hợp pháp, nguyên liệu không rõ nguồn gốc. Từ Quân Mẫn vì hết lòng tin tưởng bạn nên không nghi ngờ, đến khi cô sử dụng mỹ phẩm livestream thì mới phát hiện ra da của mình càng ngày càng xấu đi, mẫn đỏ nổi khắp mặt, liên hệ với nhà sản xuất thì không được, bạn thân cũng thoái thác trách nhiệm, bạn trai thì trở mặt vô tình, cư dân mạng thì lên tiếng mắng mỏ Quân Mẫn là đồ giả tạo, tham lợi bán hàng kém chất lượng, lừa đảo việc dính đến cơ quan pháp luật, Đường Khải còn đánh một cú đau điếng vào người yêu cũ tung một loạt ảnh thỏa thân của cô lên mạng chỉ vì tin vào người bạn trai hai mặt, lúc trẻ trót dại không ngờ lại trở thành một điểm yếu chí mạng đâm vào trái tim Quân Mẫn một cách tàn nhẫn nhất.

    Đêm hôm ấy tại quán Bar July.

    Từ Quân Lệ dựa vào lúc thần trí Đường Khải không còn được minh mẫn, cô đã dùng thuật thôi miên điều khiển trí não và hành động của anh ta, tái hiện lại cảnh treo cổ của Quân Mẫn, Từ Quân Lệ muốn Đường Khải phải nếm trải cảm giác của sự cùng cực cầu cứu khi đang thoi thóp bên bờ vực thẳm. Trong lúc Ngọc Châu mê man ở bệnh viện, Từ Quân Lệ đã sắp xếp một vỡ kịch và âm thầm dùng âm nhạc để thôi miên thần trí của Ngọc Châu, khiến cô ta nửa điên nửa dại nhìn thấy ảo ảnh vốn định sẽ cho cô ta tự thân nhảy xuống tự vẫn, không ngờ cảnh sát đã đến kịp lúc. Kế hoạch trả thù này Quân Lệ đã ấm ủ từ rất lâu, mỗi ngày tiếp cận bên cạnh Ngọc Châu, chỉ chờ đợi thời cơ chín muồi mà tiến hành.

    Ánh đèn sáng trong phòng thẩm vấn.

    Một cô gái trẻ tuổi với ánh mắt thờ thẫn nhìn vào quyển nhật ký của chị gái mình để lại, từng dòng chữ nắn nót tràn ngập ước mơ và hi vọng, những dòng cuối cùng chữ bị nhòa đi vì nước mắt.

    Nữ thanh tra Bát đang ở bên ngoài hành lang, trên tay là cốc cà phê nóng. Một nữ đồng nghiệp khác dừng chân hỏi thăm vì thấy nữ thanh tra có vẻ chất đầy tâm sự. Bát Nhi chỉ mỉm cười, nhìn vào ngôi sao sáng nhỏ đang lẻ loi trên bầu trời đêm.

    - Thế giới này quá tàn khóc, lòng người thật đáng sợ! Thanh tra Bát mân mê sợi dây chuyển đeo trên cổ, mặt dây chuyền là kiểu hình dáng cổ có thể bật mở, bên trong là bức chân dung của một cô gái trẻ đang cười rất tươi đang ôm một đứa bé gái nhỏ chừng bốn tuổi.

    -Hết-

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm *tym*
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng một 2022
  3. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Hồ Sơ RX03-Ngày Tựu Trường.

    "Giới hạn cuối cùng"


    Tác giả: @Hắc Y Phàm

    - Thiết kế bìa: Hắc Y Phàm-


    [​IMG]

    (Lưu ý: Mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng không có thật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường trung học R.

    Lễ khai giảng năm nay cũng như mọi khi nhộn nhịp và tràn đầy màu sắc từ những chiếc bóng bay đến băng rôn chào đón học sinh. Ai cũng xinh tươi trong những bộ đồng phục mới, cặp sách mới, thầy cô rạng rỡ tươi cười hướng dẫn các em đến chỗ ngồi ổn định.

    Sảnh sau trường học.

    Một nhóm học sinh nữ ba đến bốn em quần áo sáng bóng, phấn son điểm tô gương mặt non nớt có chút không phù hợp nhưng có vẻ muốn phô diễn sự trưởng thành nữ tính.

    Phạch! Một mớ đồ đạc lỉnh kỉnh rơi ra từ chiếc cặp cũ kỹ hơi rách vào lỗ nhỏ được vá cẩn thận, màu sắc chiếc cặp có phần bị năm tháng làm nhạt nhòa.

    Cô bé học sinh trong bộ đồng phục cũ, chiếc áo sơ mi trắng đã ngã vàng có phần hơi bị nhào nhăn nheo bị một đám học sinh nữ quần áo sáng bóng xô ngã dưới nền đất. Mái tóc được chải gọn gàng cũng bị một trong những cô bé có gương mặt ưa nhìn, ánh mắt kẻ line sắc xảo nhất túm lấy kéo ngược ra phía sau, khiến cô bé kia phải ngửa mặt cùng hướng để giảm bớt cơn đau do mái tóc bị kéo căng.

    - Cái con vừa nghèo vừa hôi thối này năm nào mày cũng vác cái mặt âm trì ám tụi tao à?

    Cả đám nháo lên cười theo câu chấp vấn của cô bé xinh đẹp sắc xảo kia.

    Nhưng cái tát đau điếng rát cả da thịt gián liên tiếp lên đôi gò má của cô bé học sinh đầu tóc rũ rượi, cô bé chỉ biết câm nín, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn không một giọt nước mắt nào rơi ra.

    - Chỉ có bao nhiêu đây tiền thôi hả? Đúng là đồ nghèo hèn. Lần sau, tốt nhất đi đứng nhìn trước nhìn sau cho cẩn thận.

    Cả đám quần áo sáng bóng, mùi nước hoa hàng hiệu nồng nặc đến nỗi ai hít phải cũng sẽ chóng mặt buồn nôn, chờ đến khi bọn chúng thỏa mãn cái thú vui thích thể hiện và bắt nạt người khác thì Từ Liên mới từ từ ngồi dậy, gương mặt với đôi gò má sưng đỏ có vài vết xước ai nhìn cũng cảm nhận chắc sẽ rất đau, nhưng dường như Từ Liên đã quen với những việc đó, vẻ bình thản đến đáng sợ cùng đôi mắt vô cảm, Từ Liên nhặt những đồ dùng bị rơi tứ tung trên mặt đất cho vào chiếc cặp cũ, đứng dậy phủi phủi váy rồi tiếp tục bước đi ra sảnh trước, nơi mọi người đang ổn định chỗ ngồi theo dãy lớp.

    Từ Liền khi còn bé chỉ biết cùng mẹ đi khắp nơi mưu sinh, đến lúc lớn hơn một chút trở về quê sống cùng với bà ngoại. Mẹ cô bé Từ Liên trong một lần cùng người ta buôn rau củ vận chuyển đến chợ phố, không may xảy ra tai nạn, mẹ cũng từ đó ra đi không kịp nói lời chia tay. Trường học là nơi ghi dấu những kỷ niểm thời học sinh thơ đẹp, cái tuổi của ước mơ và hi vọng nhưng đối với Từ Liên mà nói trường học không khác nào địa ngục, cô bé chỉ mong có thể sớm kết thúc cuộc đời học sinh, rời xa cái lồng xiềng xích ghê tởm ấy, nơi mà những định kiến bất công xảy ra, họ chỉ xem trọng tiền tài địa vị. Ai có tiền tài địa vị thì người đó có cách giáo dục con tốt, được nhà trường và giáo viên xem trọng, kính nể.

    Năm học mới, cũng chẳng có gì mới mẻ cả chẳng qua là thêm một tuổi thời gian ở cái địa ngục ấy ngắn đi một chút. Từ Liên vẫn như thường lệ góc bàn quen thuộc ở cuối lớp, cố gắng chẳng để làm phiền đến ai cũng không muốn ai chú ý đến sự tồn tại của chính mình, bản thân cô bé Từ Liên chỉ biết nếu có một ước mơ, cô chỉ ước mình tan biến như chưa từng tồn tại..

    - Ê! Tụi mày, hôm nay tao có trò này vui lắm đây, cần một con chuột bạch.

    Cát Linh nheo mắt ra vẻ bí hiểm, con bé Cát Linh là đứa nhanh nhẹn, vẻ đẹp sắc xảo và đỏm dáng nhất trong nhóm, nhưng cái khoản cầm đầu thì chỉ một lý do duy nhất, bố mẹ con bé là giám đốc ngân hàng một gia đình tri thức có địa vị. Cát Linh lấy từ ra từ trong túi áo khoác ra một lọ thủy tinh nhỏ đựng thứ chất lỏng gì đó màu vàng nhạt, cả đám rất tò mò thì thầm gặng hỏi.

    - Cái gì đấy?

    Cát Linh cười nhếch môi ra vẻ thần bí.

    - Tao vừa đặt mua trên một trang mạng của chợ đen hay còn gọi là "web đen" chuyên bán đồ bất hợp pháp. Chúng ta tìm con chuột bạch nào đó chơi đùa một xíu.

    Lần này bọn chúng lại tiếp tục đưa mắt về phía bàn cuối dãy lớp, nơi mà Từ Liên đang ngồi úp mặt say giấc nghỉ trưa giải lao chuẩn bị vào tiết mới. Chúng ngấm ngầm ra hiệu đồng ý lựa chọn mục tiêu của trò chơi, bắt tay nhau cùng sắp xếp.

    Tiếng trống trường kết thúc buổi học cuối ngày.

    Từ Liên đang thẩn thờ đi từng bước ra cổng thì bị một cánh tay kéo mạnh lôi đi một hướng khác.

    Cát Linh đang ngồi chờ sẵn, dáng vẻ ung dung bệ vệ như một nữ hoàng bề trên.

    - Mày, tối nay bảy giờ xin ra ngoài học thêm nhóm, tao có chút chuyện cần mày giúp. Nhớ! Nếu mày không đến đúng giờ thì mày sẽ chết chắc đó.

    Nói xong cả nhóm vội vã rời đi.

    Bảy giờ tối, phố M.

    Cả đám đã đứng đợi sẵn ở góc kia đường, ai nấy đều trong trang phục khá tươi trẻ, mát mẻ da thịt son phấn đậm đà hơn cả ban ngày đến lớp, đầu tóc cũng chải chuốc cẩn thân tạo kiểu. Chiếc giày cao gót lộp cộp tiến đến trước mặt cô bé Từ Liên với trang phục áo thun màu xám nhạt, và quần jean lửng đôi dép kẹp lẹp xẹp đang đứng, mái tóc xõa dài có chút rối, quầng thâm dưới mắt màu tím bầm nhạt khiến sắc diện thêm phần ảo não.

    - Đồ rẻ tiền đến rồi kìa tụi mày! Cũng đúng giờ phếch nhỉ. Này uống chút nước đi, nhanh lên tụi tao còn có việc.

    Từ Liên cầm lấy chai nước đã được khui sẵn, trong lòng có chút do dự.

    - Nhanh nhẹn lên cái con này, mày muốn ăn đấm hả? Nước lọc thôi mà có gì mày phải suy nghĩ.

    Cát Linh không phải là đứa có lòng kiên nhẫn, liền ra hiệu cho cả đám khống chế tay và miệng của Từ Liên, từng ngụm nước bị đỗ vào ồng ộc mặc cho cô bé Từ Liên ra sức kháng cự.

    Một đứa trong đám nhìn đồng hồ, bảy giờ nười lăm rồi chắc thuốc cũng bắt đầu ngấm liền ra hiệu cho Cát Linh đổi địa điểm của trò chơi, cả bọn liền kéo theo Từ Liên đến nơi khác.

    Từ Liên cảm nhận được cơ thể đang có phản ứng khác thường, toàn thân nóng rực như lửa đốt mồ hôi tuông ra như nước, cổ họng khát khô, tay chân cũng không còn chút sức lực.

    "Ánh đèn mờ ảo, nơi đây là đâu? Có tiếng nhạc.." Từ Liên mơ mơ màng màng suy nghĩ, cô bé cố gắng vùng dậy nhưng không được! Có tiếng cười nói của cả nam lẫn nữ. Từ Liên không còn rõ những gì xảy ra tiếp theo. Chỉ biết rằng sau khi tỉnh táo lại thần trí, nhìn xung quanh là một căn phòng karaoke nhỏ ánh đèn mờ mờ, quần áo Từ Liên xộc xệch đồ lót cũng bị vứt hẳn xuống sàn nhà đầy mùi bia rượu và tàn thuốc lá rơi vãi khắp nơi, cơ thể đau nhứt dữ dội toàn thân là những vết bầm tím có cả vết cào bằng móng tay, chưa rõ chuyện gì đã xảy ra thì cả đám yêu quái lúc nãy đã kéo vào lại, trai gái có cặp Cát Linh trên tay cầm một chiếc điện thoại cảm ứng, xà xuống ngồi cạnh Từ Liên, con bé Cát Linh cười ngặt nghẻo như vừa được xem xong bộ phim hài thú vị.

    - Xem diễn viên chính của chúng ta tỉnh rồi này, đây mày xem diễn xuất của mày đúng là đỉnh cao, phục vụ tới tận năm anh, nhiệt tình lắm cơ đấy! Nhưng thuốc cũng có công dụng tốt đấy chứ tụi mày.

    Từ Liên nhìn vào màn hình điện thoại, đoạn phim ngắn được ghi hình làm cho trái tim cô bé chết lặng, cơ thể như một đóng sắt vụn bị nghiền nát, đau đớn xấu hổ tủi nhục đến tột cùng, nhưng nước mắt cũng không thể trào ra dường như nước mắt ấy đã cạn khô từ lâu, đôi mắt trở nên đỏ ngầu oán hận tối sẫm đi. Từ Liên muốn giật lấy chiếc điện thoại, Cát Linh đoán được ý định phản ứng nhanh nhẹn dời tay đi hướng khác, ra hiệu vứt một đóng giẻ rách dưới sàn nhà lên đầu Từ Liên, những tiếng cười hả hê khoái chí vang lên không ngớt mặc cho cô bé Từ Liên đang đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần đang cuối xuống nhặt quần áo mặc vào rồi nhanh chân ra khỏi cái động toàn lũ ma quỷ đội lớp người.

    Bên ngoài trời mưa như trút nước.

    Từ Liên lê từng bước chân nặng nề, toàn thân ướt sũng về đến nhà. Bên tai vẫn không thể xóa đi những tiếng cười nhạo và lời phỉ bang đe dọa còn cả những đoạn phim được ghi âm về cô bé ở trong tay bọn họ. Từ Liên cảm thấy bản thân đã bị phán án tử, không còn đường lui.

    Đêm đã khuya, bà ngoại cũng yên giấc Từ Liên biết ý nên cũng nhẹ nhàng mọi cử chỉ hành động trở về phòng riêng, cơ thể cô bé lúc này mới ngã sập xuống sàn nhà, đối diện chiếc gương soi toàn thân hình ảnh phản chiếu sự đau khổ tột cùng, nỗi tuyệt vọng không thể cầu cứu một ai.

    - Chị đã nói em rồi, không nên đến cuộc hẹn đó! Em xem bọn chúng đã làm cái trò kinh tởm gì với em, đúng là lũ khốn nạn mà, không đủ tuổi để truy tố pháp luật thì để chị tự tay trừng trị bọn nó.

    - Nhưng!

    - Không nhưng gì cả, lũ sâu bọ thối nát đó cần được dạy bảo. Em nghỉ ngơi đi, mai chị sẽ đến trường thay em.

    Trường học R.

    Cô bé với mái tóc dài cột cao kiểu đuôi ngựa một cách gọn dàng, trang phục tuy hơi cũ nhưng được ủi phẳng phiu, cặp sách có dán một vài con tem với hình thù thần bí ngộ nghĩnh. Môt được tô màu son đỏ bầm nhạt, làn da hơi xanh và tái tuy nhiên lại rất cá tính, tay áo xoắn lên một nửa, bản tên được chỉnh lại cho ngay ngắn.

    Cô bé vừa bước vào lớp đã thu hút mọi ánh nhìn và những lời xì xào bán tán sau lưng, vị trí ngồi cũng dừng lại ở chiếc bàn cuối dãy lớp. Cái bảng tên ghi rõ ba chữ Tô Từ Liên, nên mới gây ra cơn bão tò mò đến vậy.

    Lũ sâu bọ cũng không thể bỏ xót việc này.

    - Con nhỏ Từ Liên đó hả? Là nó sao! Chẳng giống nó chút nào, sao hôm nay lại đi học với dáng vẻ đó. Không phải bị chúng ta cho dùng thuốc đến sốc não rồi chứ!

    Cát Linh quan sát và lắng nghe đồng bọn trò chuyện, cũng cười đùa gật gù cho là như vậy.

    Một bàn tay thô bạo túm lấy mái tóc xinh đẹp của Cát Linh giật mạnh về phía sau.

    - Mày, Trần Cát Linh đó hả?

    Chân đặt lên ghế, khom người gần xuống gương mặt được trang điểm kỹ càng của Cát Linh. Kèm theo là nụ cười cười nhạt khinh bỉ của cô gái được cho là Từ Liên.

    Phụt! Một ít nước bọt được nhổ lên cái mặt nạ xinh đẹp của Cát Linh.

    - Con điên này! Mày muốn chết hả?

    Một đứa tay sai trong nhóm sâu bọ lên tiếng, đã bị đá một cái đau điếng vào bụng phải lùi lại mấy bước.

    - Tao hỏi mày thuốc hôm trước còn không?

    Cát Linh bị dọa cho hồn vía lên mây vì đôi mắt sắt lạnh của Tô Từ Liên. Tay run run lấy từ trong túi áo ra một lọ thủy tinh có chất lỏng màu vàng đã vơi đi một nửa. Cô bé có diện mạo giống Từ Liên giật lấy ổng thủy tinh, dùng miệng mở nắp đổ ồng ộc chất lỏng trong lọ vào cái miệng xinh đẹp được tô son hàng hiệu của Cát Linh.

    Thầy giám thị đang trên đường đến lớp.

    Cát Linh đã bị Từ Liên lôi lên tận hành lang sân thượng.

    - Mày thích những trò vui vẻ quái đảng biến thái lắm phải không? Hôm nay, tao cho mày được diễn vai chính.

    Cô bé có diện mạo giống Từ Liên cầm trên tay chiếc điện thoại quay lại khung cảnh sống động và sự van nài cầu xin của Cát Linh.

    - Thế lúc con bé xin bọn mày, thì chúng mày có tha cho nó không?

    - Mày là ai?

    Giọng nói run rung của Cát Linh thốt lên chấp vấn.

    Cô bé kia chỉ cười, chẳng thèm trả lời chỉ ra hiệu Cát Linh phải cởi đồng phục, những cái tát như trời giáng lên mặt kẻ không phục tùng, sau cùng đồng phục bị lột sạch trên người chỉ còn đồ lót. Cát Linh bị đánh đến bầm dập cả người, máu mũi còn đang chảy ra đã nhận được mệnh lệnh.

    - Nhảy! Tao nói mày nhảy xuống cho tao.

    Cát Linh lúc này hoảng loạn biết rằng nhảy xuống chỉ có con đường chết. Cô bé liên tục cầu xin, cánh cửa ngăn dẫn lên sân thượng đã bị khóa chặt, tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gọi lớn của các bạn cùng thầy giám thị vang lên, khiến cô bé có nhân dạng giống Từ Liên cau mài khó chịu.

    - Ồn ào chết đi được, lũ người rẻ mạc kia lại xem mình là biến thái, còn cái con nhỏ điên khùng thối rửa đang khóc lóc ngồi đây lại là nạn nhân cơ chứ! Thật buồn cười.

    Đoạn phim ngắn cảnh gào khóc không một mảnh vải che thân của Cát Linh được đăng trên mạng xã hội và được lan truyền nhanh đến chóng mặt.

    - Này mày xem, dáng vẻ của mày cũng đâu thua kém gì, khá nhiều lượt xem và yêu thích đó chứ! Ngoài kia cũng lắm đứa bệnh hoạn như mày đấy, Cát Linh ạ!

    Rầm! Cánh cửa ngăn cách sân thượng đã được bật tung mọi người đều ùa lên, cô giám thị nhanh chóng lấy chiếc áo khoác ngoài choàng lên người cô bé Cát Linh đang ngồi co ro, cảnh sát cũng có mặt tại trường để đưa bé Từ Liên về thẩm vấn điều tra rõ sự việc, ánh mắt và thần thái điềm tĩnh ung dung khi rời đi của Từ Liên làm cho bất cứ ai trông thấy cũng lạnh cả sống lưng.

    Một bà lão lụ khụ, tay chân run rẫy mắt mũi tèm lem không còn nhìn rõ đang cầm bút ký vào tờ giấy bảo lãnh cháu của mình là Từ Liên, kèm theo một ít tiền được bọc trong lớp giấy báo cũ kỹ, đếm đi đếm lại đủ con số đóng tiền nộp phạt. Nghe nói cô bé phải được đưa đến trại giáo dưỡng, người bà nhìn cháu gái đang ngồi trong phòng thẩm vấn với vẻ mặt không chút sợ hãi, quay sang mỉm cười nhìn bà. Bà Châu giật mình, thở dài lắc đầu, lẩm bẩm.

    - Con bé lại tái phát bệnh cũ rồi!

    Một nữ cảnh sát cũng đã lớn tuổi đi đến, lễ phép chào bà cụ.

    - Cháu chào bà! Bà là bà Châu, bà ngoại của cháu Tô Từ Liên đúng không ạ? Cháu có chút việc muốn trao đổi với bà.

    Bà Châu dời bước đi theo nữ cảnh sát về phía phòng hồ sơ lưu trữ.

    - Bà uống tí nước trà ấm nhé!

    - Chuyện của Từ Liên, theo cháu được biết em ấy không có bất cứ chị em nào, nhưng khai nhận cô bé cứ bảo mình là Tô Từ Hoa chị gái của Tô Từ Liên, em ấy làm mọi việc là để trả thù cho em gái mình bị bạo hành ở trường.

    Bà Châu lúc này rưng rưng nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo, gật gật đầu. Bà lấy trong cái giỏ nhỏ mà bà mang theo một tập hồ sơ bệnh án: "Tô Từ Liên – Bệnh án: Điều trị tâm lý bệnh đa nhân cách".

    -Hết-

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hắc Y Phàm <3
     
  4. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Hồ Sơ RX 04-Hai Đứa Trẻ

    Tác giả: @Hắc Y Phàm

    - Thiết kế bìa: Hắc Y Phàm-

    [​IMG]


    (Lưu ý: Mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng không có thật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mộc Mộc hôm nay con lại không làm bài tập về nhà à?

    Tiểu Mộc bỏ mặc tiếng cằn nhằn của mẹ ở phía sau lưng, cậu cứ thế vào phòng đóng sầm cửa lại. Cái tuổi của sự nổi loạn, thích được riêng tư cá nhân không còn muốn bị quản lý khiến tiểu Mộc cảm thấy mọi cử chỉ hành động của mẹ đã vượt quá sự chịu đựng của cậu. Tiểu Mộc muốn rời đi, đi khỏi cái nhà này nơi chứa đựng những quy tắc, những định kiến cho tương lai được sắp đặt sẵn.

    Riêng em gái cậu, Cát Nhã luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời. Tiểu Mộc biết rõ cậu cũng từng là một đứa trẻ như vậy nhưng đó là chuyện khi cậu bốn tuổi.

    Thời tiết hai tuần nay cứ mưa suốt.

    - Buổi sáng hôm nay thật tuyệt, em yêu! Anh đi đây.

    Sau cái hôn chào tạm biệt, Đề Lan quay sang nhìn hai đứa con thân yêu cười một cách triều mến rồi vội vã lấy cặp sách của Cát Nhã giục cô bé nhanh theo bố cho kịp thời gian đến trường. Không gian bây giờ chỉ còn Đề Lan và cậu con trai Mộc Mộc.

    Tiểu Mộc thấy rằng mẹ bây giờ rất tốt, không cáu gắt cũng không hề có ý định xen vào bất cứ việc cá nhân nào của cậu, kể cả cậu giao du với lũ bạn như thế nào cũng chẳng có ý kiến, tiền tiêu vặt mẹ còn đề xuất bố cho thêm để Mộc Mộc tiện sử dụng. Đây chẳng phải là người mẹ đáng mơ ước của bao cô cậu thiếu niên hay sao? Tiểu Mộc cũng không ngoại lệ nhưng cậu lại biết rõ vì sao có sự thay đổi này.

    Hai tuần trước đó, trên đường đi học về tiểu Mộc cầm trên tay phiếu mời phụ huynh trong lòng có chút sự do dự, suy nghĩ một kế hoạch đối phó với mớ rắc rối này, trạng thái tinh thần đang không được tập trung thì va phải một bà lão ăn mặc kỳ dị, đầu tóc xù rũ rượi làn da nhăn nheo xấu xí. Tiểu Mộc cũng không hề có ý xin lỗi, chỉ nhanh chống muốn rời đi thì bước chân bỗng dừng lại.

    - Cậu bé, có muốn người mẹ cậu trở nên dễ tính không?

    Nói xong, bà lão kì quái đó còn nhặt giúp cậu tờ giấy mời vừa đánh rơi, con mắt đen sẫm của bà ta nhìn chầm chầm vào cậu bé Mộc Mộc đối diện, khiến cậu có phần e ngại lúng túng và chút sợ hãi, không rõ lý do vì sao bà lão kia lại biết rõ điều mong ước trong lòng cậu.

    - Thế nào? Cả chuyện rắc rối này ta cũng sẽ xử lý giúp cậu.

    Về đến nhà.

    Mộc Mộc không dùng cơm tối chỉ nhốt mình trong phòng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, khiến mẹ cậu hết sức lo lắng đành chuẩn bị một phần ăn nhẹ để sẵn trong tủ lạnh kèm theo lời dặn dò. Tiểu Mộc nhìn vào cái chậu cây nhỏ của bà lão kì dị, kèm lời nhắn chỉ cần dùng máu của cậu tưới cây trong hai tuần hạt giống nảy mầm mẹ cậu sẽ thay đổi.

    Tiểu Mộc biết mình không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, thời hạn mời phụ huynh cũng sắp đến đành phải liều một phen. Kết quả đã diễn ra ngoài sự mong đợi của cậu, mẹ hoàn toàn trở thành một người khác, nhưng với cậu điều đó rất tuyệt vời.

    Chỉ duy nhất với Cát Nhã, cô bé trở nên cáu gắt hơn khó bảo hơn và không còn nghe lời như trước nữa. Tiểu Mộc không mấy bận tâm, có lẽ Cát Nhã không thích người mẹ hiện tại do cậu tạo ra nhưng Mộc Mộc cảm thấy thoải mái là được, cậu cho rằng em gái còn quá nhỏ để nhận thức việc này tốt thế nào chỉ cần khi bằng tuổi cậu có lẽ Cát Nhã sẽ biết ơn Mộc Mộc vì tạo ra một người mẹ hoàn hảo như vậy.

    Hôm nay là cuối tuần.

    Mộc Mộc tha hồ đi chơi với lũ bạn, mẹ cũng không bận tâm gọi điện hỏi han làm phiền hay chấp vấn cậu, sự thác loạn quên cả thời gian về nhà của Mộc Mộc. Trời đã dần khuya, có hai cuộc gọi nhỡ từ số máy của bố. Mộc Mộc vội vã rời cuộc vui còn đang nối tiếc trong lòng trở về nhà, trước mắt là xe cảnh sát và xe cứu thương, đám đông chen chúc nhau vì tò mò.

    Tiểu Mộc nhanh chân chạy đến đã trông thấy người ta đưa xác em gái ra khỏi nhà, đôi bàn tay tím tái của em chẳng còn cử động nữa, vẻ mặt cáu kỉnh khóc nhè khi bị anh trai ức hiếp cũng không còn phô diễn ra cho Mộc Mộc xem được nữa, trái tim cậu như thắt lại từng cơn hơi thở trở nên nhanh hơn. Người mẹ đang gào khóc thảm thiết đến ngất đi trong vòng tay của bố, người bố đang mang một dáng vẻ vô hồn bất lực đôi mắt đỏ hoe.

    Theo nguồn tin của cảnh sát, đứa bé bất cẩn rơi từ tầng ba xuống vì cố nhặt một món đồ chơi. Người mẹ đang bận tay nấu nướng thì nghe thấy tiếng thét lớn của con gái trên lầu, đến nơi thì đã quá muộn.

    Không khí tang thương bao trùm cả căn nhà.

    Chậu cây màu đen bên cạnh cửa sổ bàn học của Mộc Mộc cũng đã cao lên rất nhiều, chiếc lá lại có màu nâu sẫm vì hôm nay chưa nhận được giọt máu nào của cậu, lã rũ xuống thân cây cũng khô cằn hơn. Mộc Mộc cảm thấy dạo gần đây mẹ rất kỳ lạ, sau cái chết của Cát Nhã dường như mẹ càng vui vẻ hơn dễ chịu hơn thỉnh thoảng còn mua quà tặng cậu, những món đồ chơi mà xưa nay mẹ chưa bao giờ cho phép cậu đụng đến vì chúng quá đắt lại còn rất dễ làm cho con người ta hư hỏng.

    Có mấy lần, tiểu Mộc còn trông thấy mẹ hút thuốc, uống rượu cười nói sảng khoái với ai đó bên đầu dây điện thoại, cử chỉ có phần rất kỳ lạ không giống một người mẹ mất đi một cô con gái đáng yêu. Trong lòng Mộc Một nảy sinh một cảm giác hối hận, giá như mẹ có thể trở về giống lúc trước có lẽ em Cát Nhã đã không chết, bố cũng không vì trốn tránh đau thương mà làm việc điên cuồng. Ngày ngày, Mộc Mộc đều đến góc phố lần trước chờ đợi bà lão kì dị xuất hiện nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng chẳng thấy bà ta quay lại cậu đành trở về nhà trong sự thất vọng.

    - Anh à! Hay chúng ta sinh thêm một em bé, như vậy có thể không cần phải đau buồn nữa!

    - Anh hơi mệt, chuyện đó tính sau đi.

    Vẻ mặt tức giận, khó chịu của Đề Lan ở nơi phòng bếp sau cuộc hội thoại ngắn ngủi. Mộc Mộc đã quan sát được, cậu cố tình lãng tránh đi cái nhìn nghi ngờ của mẹ.

    Đỉnh điểm là cuộc điện thoại ngày hôm ấy mà Mộc Mộc vô tình nghe được.

    - Cái lão chồng này thật phiền phức khiến mọi kế hoạch của em đều thất bại. Anh nhanh chóng sắp xếp xử lý cô ta đi, kẻo đêm dài lắm mộng. Tài sản của cái nhà này sẽ sớm thuộc về chúng ta thôi.

    - Ai đó?

    Tiếng hét lớn phát ra làm Mộc Mộc giật cả mình, cậu vội và chạy vòng ra cửa sau rời đi hôm nay vốn định cúp tiết trở về nhà lấy chút đồ cùng lũ bạn đi dã ngoại vài ngày cho thư thả đầu óc, không ngờ lại nghe được chuyện không nên nghe. Đôi tay run run của Mộc Mộc đang dò tìm danh bạ điện thoại của bố, tiếng chuông điện thoại vang lên mấy hồi nhưng chẳng có cuộc gọi nào kết nối được.

    - Thôi nào! Bố nhanh nghe máy đi.

    - Này nhóc! Con đang vội vã đi đâu đấy, mẹ yêu gọi mà cũng không trả lời.

    Chiếc điện thoại đã rơi xuống lề đường, đầu dây bên kia có tiếng nói phát qua loa.

    - A lô! Bố nghe đây, lúc nãy bố có cuộc họp, con gọi có việc gì? A lô, Mộc Mộc con đâu rồi? A lô..

    Nhà kho X.

    Ánh đèn vàng le lói, Mộc Mộc hai tay và chân bị trói chặt, miệng dán một chiếc băng keo mồ hôi ướt đẫm cả áo sơ mi trắng, ánh mắt sợ hãi không ngừng tìm kiếm sự cầu cứu xung quanh chỉ thấy bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc xuất hiện, là gương mặt của mẹ nhưng đôi mắt lại không có sự dịu dàng khó tính của mẹ.

    - Thế nào nhóc con, vốn định cho mày sống an phận mày lại không muốn hay lại thích cái kết như đứa em gái của mày?

    Mộc Mộc thấy tim mình như sắp bay ra khỏi lòng ngực. Người đàn bà mang hình hài giống mẹ kia là ai? Không lẽ là ác quỷ do chính máu của cậu tạo ra từ cái cây ma quỷ đó! Và nó đã hại chết em gái của cậu, nay nạn nhân tiếp theo có lẽ sẽ là cậu, vậy còn mẹ cậu Đề Lan, bà ấy còn sống hay đã..

    Tiểu Mộc quả thật không dám nghĩ thêm được nữa, trong lòng tràn đầy sự ân hận và đau khổ tột cùng những giọt máu tươi của cậu là do mẹ ban cho nay lại vì nó mà tạo nên một con ác quỷ mang lớp da của mẹ. Người phụ nữ trong bộ đồ đen, quần da bó sát cô ta tiến đến gần nhìn gương mặt đang hoảng loạn của cậu bé nhỏ trong lòng khá thích thú, cười một cách khoái sảng rồi bật mở chiếc máy xay thịt cũ kỹ tiếng kêu phát ra từ những chiếc răng cưa đã lâu không hoạt động nghe ê buốt cả tai, lạnh cả sống lưng. Mộc Mộc không ngừng lắc đầu ra hiệu van nài xin xỏ tha mạng, người phụ nữ mang lớp da của mẹ lại không hề có chút rung cảm nào của tình mẫu tử, ánh mắt lạnh lùng kéo lê cậu bé trên nền đất đến bên cạnh cái máy xay thịt kêu keng két.

    Bên ngoài đột nhiên tiếng còi hú cảnh sát vang lên, người phụ nữ chợt vùng chạy nhưng không kịp nữa cô ta đã bị tóm gọn Mộc Mộc ngất đi trong vòng tay của bố.

    Phòng thẩm vấn.

    Cô ta vẫn giữ một vẻ mặt điềm tĩnh đến ghê sợ, nụ cười chưa từng khép lại trên môi.

    Thanh tra Lưu để tập hồ sơ lên bàn.

    - Mã Ngưu là người tình của cô, hắn đã khai nhận tất cả. Đình Lạp, cô không cần phải diễn nữa.

    Tiếng cười lúc này càng lớn hơn.

    - Phải, là tôi thì sao? Nếu ông trời đã không công bằng, thì tôi sẽ tự đi tìm cho mình thứ mà mình xứng đáng có được.

    Đề Lan và Đình Lạp vốn là hai chị em sinh đôi, cả hai bị bỏ rơi tại cô nhi viện. Nhưng từ nhỏ đến lớn Đề Lan đều nhận được sự ưu ái hơn, ngay cả thời điểm nhận nuôi người ta cũng chỉ chọn đứa trẻ hay cười, dù cả hay mang hình hài giống nhau nhưng lại là hai ngã rẽ cuộc đời khác biệt. Cho đến khi Đình Lạp biết được chị gái đã an bề gia thất, lấy được người chồng giàu có và một gia đình hạnh phúc. Trong khi cô lại phải chịu cảnh đầu đường xó chợ, làm gái đứng đường đến cả chị ruột cũng ruồng bỏ không hề có ý định dang tay giúp đỡ cứu vớt cuộc đời cô. Đình Lạp tự hỏi bản thân tại sao lại tồn tại, tại sao lại sinh cô ra rồi vứt bỏ, tại sao cùng một hình hài nhưng cô lại không có được mọi thứ tốt đẹp, còn chị ta lại có được tất cả. Kế hoạch đòi lại sự công bằng cho bản thân được bắt đầu, Đình Lạp nhìn ngắm vẻ ngụy trang của mình trước gương một bà lão kỳ dị mang theo một bảo bối thần kỳ có lẽ sẽ thu hút bọn trẻ con tò mò, sự ích kỷ tự cao và không hiểu chuyện của nó sẽ giúp ta thuận lợi.

    Ba ngày sau cuộc thẩm vấn, người ta tìm thấy xác của một người phụ nữ đang bị phân hủy gần con kênh ở khu nhà máy bỏ hoang, theo nhận dạng của pháp y người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, xét nghiệm AND cho thấy người này chính là Đề Lan, vợ chủ tịch tập đoàn Mã Gia.

    -Hết-

     
  5. Hắc Y Phàm Nhiếp Vương Linh Cảnh

    Bài viết:
    381
    Hồ Sơ RX 05- Người Vợ

    Tác giả: @Hắc Y Phàm

    - Thiết kế bìa: Hắc Y Phàm-


    [​IMG]

    (Lưu ý mọi chi tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng không có thật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh ấy thật đáng thương, mọi người nhìn xem có vẻ đã rất tiều tụy.

    - Vậy sao? Tôi không nghĩ rằng anh ta vô tội.

    Lại có tiếng phản bác:

    - Anh ấy cũng chỉ là nạn nhân, tôi biết anh ấy một người tử tế, nhân phẩm và đạo đức cũng rất tốt..

    Tiếng bàn tán xôn xao trước màn hình tivi đang trình chiếu bản tin thời sự nóng trong ngày tại quảng trường công viên. Cựu diễn viên người mẫu nổi tiếng Trác Diễn Kha cùng vụ án mất tích của vợ anh ấy là Triệu Đan Nhi, cách đây năm năm người ta hết lời ca ngợi ngưỡng mộ đôi kim đồng ngọc nữ trong giới nổi tiếng này đời tư minh bạch, một câu chuyện tình cổ tích đời thực. Chuyện ngày hôm nay xảy ra quả thật quá bất ngờ, họ có thù oán gì với ai mà lại làm ra chuyện bất nhân tính như vậy, người hâm mộ hết lòng dõi theo mong chờ kỳ tích sẽ đến, mong chờ điềm lành sẽ mang vợ của Diễn Kha trở về bên cạnh anh ấy một cách sớm nhất.

    Mọi nỗ lực tìm kiếm trong suốt 72 giờ qua điều không mang lại kết quả như ý, cái tên Trác Diễn Kha và Triệu Đan Nhi trở thành tiêu điểm cho mọi thông tin tìm kiếm phủ rộng khắp cả nước.

    Văn phòng cảnh sát.

    - Sếp Phi đến, mọi người nhanh chuẩn bị tài liệu họp.

    Cuộc họp diễn ra trong khoảng mười lăm phút, vẫn chưa có manh mối nào cho vụ án mất tích, mọi nghi vấn xoay quanh việc bắt cóc tống tiền bị gạt bỏ vì nếu như vậy thì kẻ bắt cóc hẳn sẽ tìm cách liên lạc với người nhà nạn nhân để sớm có được khoản tiền mà hắn mong muốn, chuyện tình nghi thứ hai có thể là do một người hâm mộ cuồng nhiệt hoặc một người cuồng tính nào đó như kiểu antifan gây ra nhầm mục đích riêng. Cấp trên rất quan tâm đến vụ án này bởi lẽ người của công chúng luôn là tâm điểm cho mọi sự chú ý nên đặc biệt dặn dò mọi người phải nhanh chóng tìm ra nạn nhân trước khi việc này trở thành trò cười của cục cảnh sát.

    Mã Đào điều tra viên phụ trách đã theo dõi từng chi tiết trong suốt ba ngày qua, cô nhìn vào những chứng cứ thu thập được tại hiện trường mà nạn nhân mất tích chỉ cho thấy đây là dàn cảnh tai nạn để bắt cóc, lại chọn đúng địa điểm không có tầm nhìn quan sát của camera đường bộ ngay cả camera hành trình trên xe cũng bị lấy đi thẻ nhớ, chứng tỏ kẻ bắt cóc hết sức tinh tường và cẩn thận lựa chọn thời gian và địa điểm ra tay chính xác đến từng phút từng giây, để làm được điều đó thì bản thân hắn ta phải biết rõ được lộ trình di chuyển và sinh hoạt thường ngày của nạn nhân.

    Ban đầu, Trác Diễn Kha cũng khó tránh khỏi tình nghi nếu không phải anh ta có chứng cứ ngoại phạm thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều. Mã Đào thở dài, cốc cà phê trên tay nguội lạnh từ lúc nào cô cũng chẳng bận tâm, mọi chứng cứ và kẻ tình nghi khoanh vùng điều tra hoàn toàn vô căn cứ đến cuối cùng phép loại trừ đã dùng gần hết. Tiếng chuông điện thoại vang lê, đánh thức thần trí của Mã Đào trở về.

    - A lô! Được tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.

    Một manh mối mới tại phòng thám tử Quách, anh chàng lãng tử nổi danh nhất khu chợ cá cũng là tay tình báo thông tin nhanh nhất cho cục cảnh sát. Năm phút sau, Mã Đào đã có mặt trước văn phòng của Quách Chí Trung.

    - Sao? Tin tức gì mới.

    - Từ từ em yêu, không cần gấp. Nào ngồi xuống, uống ly trà đã.

    - Đừng lảm nhãm mất thời gian nữa, nói mau anh tìm được gì rồi?

    Chí Trung vẫn cái dáng vẻ không đứng đắn trêu đùa Mã Đào như một thói quen không thể thiếu, thám tử Quách từ từ đến ngăn kéo bàn lấy ra một tập hồ sơ, bên trong là những hóa đơn điện tử từ ba ngày trước.

    Mã Đào nhìn vào thời gian, đơn hàng đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ đôi mài cũng nhăn lại mấy phần.

    - Đây chẳng phải là..

    - Đúng vậy, hóa đơn thanh toán hợp đồng bảo hiểm và con số của nó lên đến bao nhiêu số không đồng nghĩa với việc thừa hưởng là bao nhiêu, em yêu biết không?

    Mã Đào liếc mắt lườm Chí Trung ra hiệu anh phải cẩn thận lời ăn tiếng nói nhưng có vẻ anh chàng chẳng mấy bận tâm cứ thích gọi Mã Đào hai chữ em yêu. Mã Đào đành bất lực bó tay, cô nhìn tiếp vào bản hồ sơ hợp đồng bảo hiểm được sao chép một cách cẩn thận nghĩ bụng rất nể cái khoản đánh cấp tư liệu bảo mật này của Chí Trung nhưng hành động này nếu không phục vụ cho việc điều tra thì chính là phạm pháp, Mã Đào ngao ngán lắc đầu, ánh mắt cô bừng sáng ở mục người đại diện ký tên trên bản hợp đồng.

    - Trác Diễn Kha.

    Tòa nhà chung cư cao cấp khu trung tâm thành phố.

    Căn hộ 2030.

    Tiếng chuông cửa vang lên tầm ba hồi, một người đàn ông vẻ ngoài khá phong trần điển trai, đôi mắt sáng màu nâu hạt dẻ khá cuốn hút trong một bộ y phục áo phông trắng quần thể thao ra mở cửa.

    - Chào anh Trác Diễn Kha, đây là lệnh mời anh phối hợp điều tra và lệnh khám xét nhà.

    Mã Đào lạnh lùng bước vào Trác Diễn Kha chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nhận khá nhiều chấp vấn của nữ thanh tra.

    Bản tin thời sự hôm nay là sốt hơn cả ba hôm trước, khi cảnh sát tìm ra manh mối mới về việc mất tích của Triệu Đan Nhi có liên quan đến Trác Diễn Kha khiến người hâm mộ vô cùng bàng hoàng và sửng sốt, dư luận đã chia thành hai phe đấu đá lẫn nhau có người thì bênh vực, có người thì phân tích vấn đề kiểu chuyên gia những cuộc hôn nhân của giới giải trí.. v.. v. Câu chuyện được thêu dệt nên muôn màu muôn vẻ.

    Tại phòng thẩm vấn.

    - Anh Trác Diễn Kha, anh giải thích sao về hợp đồng bảo hiểm được mua cho vợ anh trước ngày cô ấy bị mất tích. Người ký tên đại diện lại là anh.

    Diễn Kha nhìn vào bản hợp đồng trong lòng có chút bối rối thể hiện rõ nơi ánh mắt màu nâu hạt dẻ của anh ta. Mã Đào lại tiếp tục đưa ra vài bằng chứng thép cáo buộc khác.

    - Anh xem hóa đơn thanh toán này đi, toàn là những món hàng hiệu phụ nữ tin dùng nhưng theo tôi được biết địa chỉ giao hàng không phải là căn hộ của anh, người nhận là cô Thái Văn Văn một người mẫu trẻ triển vọng mới bước chân vào con đường thần tượng, cô ấy khá xinh xắn đấy chứ khó tránh khỏi sự động lòng nhỉ?

    Mã Đào đưa kèm một tấm ảnh chân dung của siêu mẫu Thái Văn Văn đang tạo dáng với nội y phô diễn những đường cong hấp dẫn khiến mọi phụ nữ trông thấy điều ghen tỵ, cánh đàn ông thì có lẽ sẽ thèm khát được sở hữu cô nhân tình như thế.

    Kèm những dòng tin nhắn tình cảm qua lại của hai người có lẽ đã kéo dài hơn ba tháng, Trác Diễn Kha chỉ còn biết gục mặt vò đầu trước những chứng cứ xác thực khó lòng chối bỏ đang được vạch ra một cách trần trụi trước mặt anh.

    Một vài vết máu đã khô thu được tại phòng khách căn hộ 2030 đã được xác thực là của nạn nhân Triệu Đan Nhi hiện đang không rõ tung tích. Sự phẩn nộ của dư luận càng lên đến đỉnh cao, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi Trác Diễn Kha đã như một cái xác không hồn tiều tụy thấy rõ, đôi mắt màu nâu hạt dẻ cũng đã không còn sức hút nữa mà đã bị bao phủ bởi quầng thâm rõ nét, râu tóc rũ rượi. Phía luật sư cũng cho rằng anh ấy không nên tiếp tục im lặng, phải khai ra chỗ anh giấu xác vợ và thành thật tường thuật lại sự việc sẽ được khoan hồng.

    Nhưng có lẽ trời mới biết rõ, Trác Diễn Kha có thực sự nói ra được mọi việc hay không. Hàng đêm, nơi trại giam người ta chỉ nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của một người đàn ông như đang điên loạn. Thế giới giải trí là vậy, bạn sẽ có thời khắc huy hoàng như những tia pháo hoa rực rỡ trên bầu trời nhưng cũng sẽ nhanh chóng tàn lụi không còn một ai biết được sự tồn tại của bạn nữa. Trác Diễn Kha cũng không phải là ngoại lệ, kể từ khi người ta phát hiện ra xác của một người phụ nữ về độ tuổi và mẫu AND thu nhặt được từ mảnh da còn xót lại của nạn nhận, danh tính được xác thực là Triệu Đan Nhi. Thi thể dường như chẳng còn được nguyên vẹn nữa.

    Một tháng sau, tại khu hội chợ nhỏ.

    - Hồ ly tinh hôm nay xuất hiện ở đây nữa sao? Chúng ta hãy tẩy chay con hồ ly tinh này đi mọi người.

    Đám đông không ngừng chửi rủa, buông ra những lời khó nghe dành cho cô người mẫu đang ở trên sàn diễn hội chợ, thậm chí có người còn ném cả rác vào mặt cô ta khiến khung cảnh trở nên rất hoảng loạn.

    - Thái Văn Văn là con hồ ly phá hoại gia đình người khác, đồ ghê tởm bẩn thỉu.

    Một vài đồng nghiệp đã phải chạy ra ứng cứu cho cô gái nhỏ đang run sợ vì thái độ của đám đông đang ùa đến tấn công cô, bảo an của khu hội chợ cũng nhanh chóng vào cuộc.

    Vài phút sau, mọi người cũng dần tản ra ổn định chỉ còn cô gái nhỏ nằm trơ trội trên sàn sân khấu với vết dao ở bụng máu ước đẫm chiếc váy trắng đang mặc trên người.

    Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

    Mã Đào cũng vội vàng lái xe đến nơi, cô va phải một người phụ nữ ngoài ba mươi đeo kính râm màu đen với màu son đỏ thẫm đi từ hướng ngược lại. Mùi hương trên người cô ta đã gợi lên cho Mã Đào một cảm giác rất quen thuộc dường như đã từng ngửi được hương thơm đặc biệt này ở đâu rồi.

    Hai ngày sau tại phòng giam.

    Trác Diễn Kha dường như biến thành một ông chú già nua xấu xí, từng bước chậm rãi đến quầy thăm hỏi. Phía đối diện là nữ thanh tra Mã Đào. Cô đặt chai nước hoa màu hồng nhạt có hiệu MML phía trước mặt Diễn Kha, đôi mắt nâu hạt dẻ của anh ta dường như biết được chuyện gì đó rồi bật cười như kẻ điên, miệng không ngừng lảm nhảm.

    - Cô ta đúng là một thiên tài, các người là lũ ngu dốt bị cô ta xoay vòng như những con tốt thí.

    Mã Đào nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đã từng mệnh danh là người chồng quốc dân của mọi thiếu nữ, cô lắc đầu ngao ngán rời đi.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên.

    - Em yêu! Tìm anh có việc gì sao?

    - Chí Trung anh nghiêm túc chút được không? Thôi vậy, có việc cho anh làm đây.

    - Là việc gì?

    - Tìm cho tôi một người.

    - Người nào!

    - Một người đã chết, cô ta tên là Triệu Đan Nhi.

    Sảnh khách sạn V, Thái Lan.

    Căn phòng vip với ban công hướng ra biển, thẻ phòng được vứt ở trên bàn. Người phụ nữ dáng vẻ thanh lịch, sang trọng đang choàng chiếc khăn tắm, trên tay là ly rượu vang đỏ. Cô ta đưa mắt nhìn vào chiếc gương soi cảm thấy dáng vẻ hiện tại quả không tồi, tay nghề của bác sĩ ở đây đúng là rất chất lượng.

    Màn đêm buông xuống.

    Người phụ nữ dáng vẻ điềm tỉnh ban nãy, lại trở mình co ro cơ thể lấm tấm mồ hôi dường như cô đang mơ thấy ác mộng, miệng không ngừng kêu gào.

    - Diễn Kha, anh đừng đánh em nữa, em xin anh đấy! Cô ta có gì tốt cơ chứ, cô ta chỉ là trẻ hơn em vài tuổi, lúc trước anh chưa có gì trong tay là ai đã bên anh. Cô ta chỉ cần tiền của anh thôi, anh hãy nghe em đi. Diễn Kha, thả em ra.. Em đau lắm.. Diễn Kha, xin anh đừng!

    -Hết-

     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...