Vụ Án Liên Hoàn Ở Đại Học V: Bản Án Từ Trái Tim Tan Vỡ
Thể loại: Trinh thám, phá án
Tác giả: Mây mây 09
Số chương 8
Văn án: Học kỳ mới tại Đại học V bắt đầu trong một bầu không khí lạ thường. Trên các bảng thông báo, trong nhà vệ sinh, thậm chí là nguệch ngoạc trên cát ở sân vận động, xuất hiện những dòng chữ kỳ bí được khắc nguệch ngoạc bằng một dụng cụ sắc, như một lời tiên tri rùng rợn. Mọi người đều cho đó là trò đùa ác ý của ai đó, cho đến khi vụ án đầu tiên xảy ra. Đây chính là bản án của một người cha dành cho những kẻ đã dồn con gái của ông vào đường cùng.
Cam kết: Hoàn thành truyện, chịu mọi tránh nghiệm về truyện của mình.
Phần đầu: Những Lời Tiên Tri Đẫm Máu đần được tái hiện
Liên, sinh viên năm cuối khoa Luật, được mệnh danh là "thần đồng tranh biện", với khả năng lật ngược mọi tình thế bằng trí tuệ siêu việt. Cậu được tìm thấy trong thư viện, sau một bàn sách cao ngất. Cơ thể ngồi đó, ngay ngắn trên ghế, nhưng phần đầu đã biến mất. Trên bàn, một tờ giấy được ghim chặt bằng một chiếc đinh"Ta sẽ lấy đi cái đầu của kẻ tinh ranh." Xung quanh cái xác là những vết máu lớn, ngấm vào những quyển sách. Quyển sách trong tay bị những ngón tay xuyên qua nhiều lớp. Chắc hẳn nạn nhân bị một người thân quen bất ngờ tấn tông nên không có bất cứ phọng bị nào. Lực xiết mạnh đến mức đôi tay của Liên chỉ kịp cấu mạnh vào quyển sách rồi tắc thở. Cảnh sát hoang mang không tìm thấy bất kỳ dấu vết vân tay hay manh mối nào. Hiện trường vụ án hoàn toàn sạch sẽ, chắc hẳn hung thủ đã tìm hiểu kỹ lưỡng về thói quen sinh hoạt của Liên và lên kế hoạch tỉ mỉ nhằm không để lại manh mối nào cho cảnh sát. Kẻ này hành động như một bóng ma nói chính xác hơn là một tên cực kỳ thông minh đến mức đáng sợ, sự tàn bạo giống như một con quỷ. Mọi lời khai đều dẫn tới bế tắc, trong camera đều không ghi được bất kì hình ảnh khác thường nào.
Sự Biến Mất Của Gương Mặt Hoàn Hảo
Trong khi vụ án đầu tiên vẫn chìm trong sự bế tắc của cảnh sát. Sự sợ hãi trong lòng các sinh viên chưa kịp lắng xuống thì Thảo, "bông hoa thép" của khoa Truyền thông, nổi tiếng với vẻ đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn và cuộc sống đêm phóng túng, đã biến mất. Ba ngày sau, thi thể cô được phát hiện trong phòng tập kịch, đằng sau một tấm màn nhung. Khuôn mặt rực rỡ ấy đã bị lấy đi một cách hoàn hảo, để lại một mảng da thịt trống hoác. Thân thể bị treo lên và dược cố định bởi hai thanh gỗ lớn, trông như một tư thế quỳ lạy. Trên gương soi trong phòng, được viết bằng son môi của chính nạn nhân: "Khuôn mặt của kẻ phóng túng ta sẽ lấy nó đi." Sau khi nhận được báo án cảnh sát gần đó rất nhanh đã có mặt để phong tỏa hiện trường. Hiện trường vụ án lầnn này giống như vụ cách đấy vài hôm "hoàn toàn sạch sẽ".
Cảnh sát vẫn theo đúng quy trình lấy lời khai của các nhân chứng. Cùng với sự hợp sự hợp tác của bác Thanh quản lý ký túc, việc điều tra cũng như xác định kẻ khả nghi trở nên dễ dàng hơn.
Một cách rất "tình cờ", bác kể với trung tá Việt- người phụ trách điều tra - về việc "thấy giáo sư dạy quản lý đa phương tiện hay đi lang thang trong trường vào đêm khuya với vẻ mặt kỳ lạ."
Ban đầu đối tượng tình nghi được khoanh tròn vào những người bạn hay trốn ra ngoài chơi cùng với Thảo. Cảnh sát nhận thấy trong chuyện này còn nhiều khúc mắc nên đã cử người đến lấy lời khai của cả hai phía.
Theo lời khai của Linh một người bạn thân của Thảo, ba ngày trước họ đã hẹn nhau đi chơi ở một quán bar, nhưng đợi mãi mà Thảo không đến, họ gọi điện cũng không được. Đoán rằng cô ấy đã bị quản lý ký túc xá phát hiện rồi bị bắt viết bản tường trình rồi bắt trở lại phòng.
Bên phía thầy giáo dạy quản lý đa phương tiện người này cũng đã một vài lần gây khó dễ với Thảo thầy kiên quyết phủ định về những lời nó của quản lý ký túc cũng như phủ định lại những lời nói về việc gây khó dễ cho sinh viên
Cả hai phía đều đưa ra lời khai chứng minh bản thân vô tội, rằng họ không hề liên quan đến cái chết của Thảo. Nhưng họ hoàn toàn không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm.
Đôi Tay Tài Hoa Vĩnh Viễn Lặng Im
Áp lực đè nặng lên cảnh sát. Mọi người bắt đầu đồn đoán về một lời nguyền. Và rồi, Linh, cô nàng nghệ sĩ piano từng đoạt giải quốc tế, người được kỳ vọng sẽ trở thành huyền thoại, đã bị giết hại trong chính phòng nhạc của trường. Đôi bàn tay điêu luyện, có thể chạm đến những nốt nhạc của thiên đường, đã bị chặt đứt và thân thể đặt trang trọng trước phím đàn. Một bản nhạc được mở đến trang có tựa đề "Tay của kẻ đa tài." Vết thương chí mạng cũng giống như hai lầnn trước đều là bị xiết cổ đến chết. Nhưng trên cổ và các phím dàn xuất hiện các vết trầy xước
"Tại sao lần này hung thủ lại để cho nạn nhân cơ hộ phản kháng, là sự trỗi dậy của lương tâm hay chỉ muốn nạn nhân chịu thêm đau khổ nhiều hơn" đây là một câu hỏi lớn trong lòng cảnh sát.
Như những vụ án trước đó, cảnh sát không lấy được bất kỳ manh mối nào từ hiện trường vụ án xảy ra, giống như hung thủ xuất hiện từ không khí, gây án rồi biến mất vậy. Mọi chuyện vẫn phải làm theo quy trình, những ngày tiếp theo cảnh sát sẽ tăng cường túc trực ở trường để giám sát cũng như bảo vệ cho các sinh viên đang cực kỳ hoảng loạn. Nhiều sinh viên muốn rời ký túc về nhà, nhưng đều bị cảnh sát từ chối, nhằm ngăn cản hung thủ trong lúc hỗn loạn này mà trốn khỏi trường.
Những ngày hạ oi bức càng khiến cho không khí trong trường ngày càng trở nên vô cùng ngột ngạt. Những cơn mưa lớn bất chợt càng khiến không khí trở nên nặng nề.
Những vụ án liên tiếp xảy ra, trung tá Việt gằm giọng hỏi cấp dưới "việc điều tra thân thế, mối liên hệ giữa các nạn nhân đã có báo cáo chứa"
"Vẫn.. Vẫn chưa" anh chàng đi theo nói với vẻ không chắc chắn. Trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều vụ án tàn khốc tổ điều tra vẫn đang điều tra thông tin. Thông tin sẽ sớm được chuyển đến, nhưng ít nhất cũng là tối nay.
"Tăng tốc điều tra cho tôi" tôi muốn tất cả thông tin của họ từ lúc sinh ra đến giờ, hoàn cảnh gia đình, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trung ta Việt ngiêm mặt quát lớn.
Hùng, "ngựa chiến" của đội điền kinh, là nạn nhân tiếp theo. Cậu bị tấn công trên chính đường chạy mà cậu từng lập kỷ lục. Đôi chân săn chắc, biểu tượng cho tốc độ và sức mạnh, đã không còn thuộc về cậu. Tại hiện trường, một mảnh giấy nhỏ được nhét trong giày: "Chân của người chạy nhanh."
Sân vận động, nơi thường ngập tràn tiếng hò reo và nhịp chân của các vận động viên, giờ đây chìm trong một sự yên lặng đáng sợ. Dãy đèn cao áp chiếu xuống đường chạy màu đỏ tạo thành những vùng sáng lạnh lẽo xen kẽ những vệt tối dài ngoằn ngoèo như những cái bóng đang trườn mình. Ở làn chạy số 4, làn chạy yêu thích của Hùng, một hình thể bất động nằm sấp, cắt ngang vạch xuất phát trắng xóa.
Khi đội cảnh sát có mặt, họ chứng kiến một cảnh tượng vừa hỗn độn vừa có trật tự kỳ lạ. Hùng nằm sấp trên đường chạy, hai cánh tay duỗi ra phía trước như đang trong tư thế lao về đích. Thân thể cậu mặc bộ đồ tập màu xanh đen, đã ướt đẫm mồ hôi và sương đêm. Khu vực từ đầu gối trở xuống của cả hai chân là một mảng hỗn độn màu đỏ thẫm. Đôi chân - biểu tượng cho sức mạnh và tốc độ của cậu - đã biến mất. Vết cắt gọn gàng, dứt khoát đến rùng rợn, cho thấy hung thủ sử dụng một công cụ cực kỳ sắc bén và thao tác cực nhanh.
Điều khiến ai cũng lạnh sống lưng là đôi chân của Hùng đã biến mất. Chúng đã được cắt một cách có chủ đích. Nó giống như một sự sắp đặt mang tính biểu tượng: Cậu đã chạy đến đích đôi chân đã hoàn thành cuộc đua.
Một mảnh giấy nhàu nát, được nhét cẩn thận vào giữa dây giày của chiếc giày bên phải. Trên đó, dòng chữ được viết bằng một thứ mực đen bóng, lạnh lùng: "Chân của người chạy nhanh."
Hiện trường gần như không có một dấu vết đấu tranh nào. Có vẻ như Hùng đã bị tấn công một cách bất ngờ và nhanh chóng đến mức không kịp phản kháng. Một vài vệt máu kéo dài từ vị trí thi thể đến vạch đích, nhưng chúng mờ nhạt và rối loạn, khiến các nhà điều tra nghi ngờ đã được hung thủ xử lý. Một chiếc khăn thể thao màu trắng của Hùng bị vứt lại gần đó, nhưng không có dấu vết lạ.
Giữa lúc hỗn loạn, hình ảnh của bác Thanh - quản lý ký túc xá - trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết. Bác là người luôn có mặt đầu tiên để an ủi các sinh viên hoảng loạn, pha trà cho các nhân viên cảnh sát làm việc thâu đêm, và nhiệt tình cung cấp mọi thông tin về thói quen, lịch trình của các nạn nhân. Bác thậm chí còn đưa ra giả thuyết: "Có lẽ hung thủ là người am hiểu trường ta, biết rõ mọi lối đi nhỏ. Tôi sẽ cung cấp sơ đồ ký túc xá cho các anh." Sự nhiệt tình và chu đáo của bác khiến không một ai, kể cả vị trưởng phòng điều tra dày dạn kinh nghiệm, nghi ngờ. Bác Thanh trở thành cánh tay phải đắc lực, một điểm sáng của sự ấm áp giữa vùng tối của cái ác.
Phần 3: Trái Tim Nổi Loạn Cuối Cùng Cũng Ngừng Đập
Trước khi thông tin được gửi đến thì vụ án cuối cùng cũng là vụ án thảm khốc nhất đã xảy ra. Nạn nhân cuối cùng là An, thủ lĩnh của các phong trào chống lại những bất công trong trường học. Cậu có một trái tim đầy nhiệt huyết, luôn khao khát thay đổi thế giới. Thi thể cậu được tìm thấy trong căn phòng chứa đồ cũ của ký túc xá - một nơi mà chỉ có bác Thanh có chìa khóa. Ngực trái của An có một vết khoét lớn máu chảy ra đã đông cứng lại Trái tim của An đã bị lấy đi. Trên ngực cậu, một lời nhắn cuối cùng: "Tim của kẻ nổi loạn."
Vụ án dường như đã đi vào ngõ cụt. Tất cả manh mối đều dẫn đến một kẻ vô hình.
Thông tin của tất cả nạn nhân được đặt trước mặt cảnh sát, qua điều tra mối liên hệ duy nhất giữa các nạn nhân chinnhs là việc họ cùng học ở mật trường cấp 2. Năm lớp 9 do áp lực thi chuyển cấp không có chỗ giải tỏa bọn họ chọn cách tìm một kẻ "xui xẻo" để bắt nạt, và Như, một cô gái có tính cách hướng nội sống cùng mẹ và bố thì đi làm ăn xa đã trở thành đối tượng bắt nạt của bọn họ.
Ban đầu bọn họ chỉ đơn giản là giấu dép, cặp sách hay vở ghi rồi nhìn Như chạy loay hoay đi tìm khắp nơi. Nhưng khi thấy Như thậm chí còn không báo với giáo viên mà chỉ âm thầm chịu đựng thì bọn họ lại càng bắt nạt Như nhiều hơn.
Như bắt đầu về nhà với quần áo bị ướt, tay chân có vô số vết thương nông, có cả đầu thuốc lá, sách vở bị xé, bị mất ngày càng nhiều hơn. Mẹ của Như, cô Lâm đã nhiều lầ đến trường để nói với giáo viên chủ nhiệm nhưng họ đều thờ ơ. Chỉ nhắc nhở qua loa các học sinh rồi cho chúng về lớp.
Sau những lần như vậy như đã tự sát trong chính căn phòng của mình bằng chính cách đau đớn nhất. Sự ra đi của cô chính là sự chấm dứt của một gia đình vốn tràn đầy hạnh phúc và tình yêu thương. Gja đình ấy đã nộp đơn tố cáo đến cảnh sát, nhưng những gì họ nhận đc chỉ là một bản đình chỉ học đến các học sinh tham gia bắt nạt.
Sau khi có quyết định từ phía cảnh sát thì cả nhà họ chuyển đi nơi khác vvaf không ai biết họ đã đi đâu hay làm gì
Cấp trên liên tục gây sức ép nhanh chóng đưa ra hung thủ để xoa dịu lòng dân. Vụ án lại tiếp tụ rơi vào bế tắc. Cho đến khi một sinh viên, trong lúc hoảng loạn vì sợ hãi, đã vô tình làm đổ một kệ sách trong phòng lưu trữ hồ sơ của bác Thanh. Một cuốn nhật ký cũ, bìa da sờn, rơi ra từ một ngăn kéo bí mật.
Cuốn nhật ký là của bé Như, người con gái năm sưa, đã mất cách đây 5 năm vì trầm cảm nặng. Từng trang nhật ký là một mảnh vỡ của một tâm hồn non nớt bị dày vò. Nó kể chi tiết về một nhóm năm kẻ bắt nạt thời cấp hai, với những biệt danh trùng khớp một cách kỳ lạ với các nạn nhân:
"Thần Cây Nêu" - kẻ luôn nghĩ ra những trò chơi quỷ quyệt, bắt con nhái bỏ vào cặp sách của Mai, hoặc giấu bài kiểm tra của cô. (Minh - kẻ tinh ranh)
"Ả Hậu Độc Ác" - dùng vẻ đẹp và ảnh hưởng của mình để cô lập Như, tung tin đồn nhảm, và luôn dùng những lời lẽ sắc như dao. (Thảo - kẻ phóng túng)
"Nhạc Trưởng Dàn Nhạc Hỗn Độn" - chế giễu giọng hát của Như trước cả lớp, bảo cô hát như "mèo hoang ban đêm". (Tuấn - kẻ đa tài)
"Kẻ Rượt Đuổi Không Mệt Mỏi" - luôn đuổi theo Như trên đường về nhà, giật tóc, ném balo của cô xuống bùn. (Hùng - người chạy nhanh)
"Thủ Lĩnh Bóng Tối" - kẻ xúi giục tất cả, biến sự bắt nạt thành một "phong trào", khiến Như không có lấy một người bạn. (An - kẻ nổi loạn)
Bác Bảo, trong nỗi đau mất con tột cùng, đã âm thầm điều tra và phát hiện ra danh tính thật của nhóm người này. Khi thấy chúng sống một cuộc đời huy hoàng, trong khi con gái bác phải chôn vùi trong lòng đất lạnh, sự phẫn nộ đã khiến một người cha hiền lành biến thành một quản ngục tàn nhẫn. Bác thay đổi danh tính, lấy cách tên mới là Hoàng Như Thanh vừa là để cho những con quỷ kia không nghi ngờ và đồng thời để tưởng nhớ con gái mình.
Bác xin vào làm việc tại Đại học V, kiên nhẫn xây dựng hình tượng một người quản lý tốt bụng, chiếm trọn niềm tin của mọi người. Chính bác là người cung cấp thông tin, dẫn dắt cuộc điều tra đi vào ngõ cụt, và sử dụng sự thân thiết của mình để biết rõ lịch trình, thói quen của từng nạn nhân, từ đó thực hiện các vụ án một cách hoàn hảo.
Thông tin của tất cả nạn nhân được đặt trước mặt cảnh sát, qua điều tra mối liên hệ duy nhất giữa các nạn nhân chính là việc họ cùng học ở mật trường cấp 2. Năm lớp 9 do áp lực thi chuyển cấp không có chỗ giải tỏa họ chọn cách tìm một kẻ "xui xẻo" để bắt nạt, và Như, một cô gái có tính cách hướng nội sống cùng mẹ và bố thì đi làm ăn xa đã trở thành đối tượng bắt nạt của họ.
Mai là một cô bé nhút nhát, có đôi mắt to, đen láy. Bác Bảo, khi ấy còn là một công nhân bình thường, dồn hết tình thương cho con gái. Như hiểu chuyện, học hành chăm chỉ. Em có một niềm đam mê âm thầm là vẽ. Những bức tranh của Mai thường là những thế giới cổ tích đầy màu sắc, nơi không có sự cô đơn hay sợ hãi.
Địa ngục bắt đầu từ khi Như bước vào năm cuối cấp hai. Sự nhút nhát của em đã biến em thành mục tiêu hoàn hảo cho một nhóm năm học sinh được xem là "tinh hoa" của lớp. Chúng không bắt nạt thể xác theo kiểu đánh đập thông thường, mà là một sự tra tấn tinh thần tinh vi, dai dẳng và hủy diệt.
Ban đầu họ chỉ đơn giản là giấu dép, cặp sách hay vở ghi rồi nhìn Như chạy loay hoay đi tìm khắp nơi. Nhưng khi thấy Như thậm chí còn không báo với giáo viên mà chỉ âm thầm chịu đựng thì họ lại càng bắt nạt Như nhiều hơn.
Như bắt đầu về nhà với quần áo bị ướt, tay chân có vô số vết thương nông, có cả đầu thuốc lá, sách vở bị xé, bị mất ngày càng nhiều hơn. Mẹ của Như, cô Lâm đã nhiều lần đến trường để nói với giáo viên chủ nhiệm nhưng họ đều thờ ơ. Chỉ nhắc nhở qua loa các học sinh rồi cho chúng về lớp.
Sau những lần như vậy như đã tự sát trong chính căn phòng của mình.
Sự ra đi của bé Mai không đơn thuần là một cú sốc. Nó là sự sụp đổ toàn diện của cả một thế giới, một trận động đất tàn phá mọi thứ từng được xem là nền tảng trong lòng người cha ấy.
Đó là một buổi chiều muộn. Bác Lâm đi làm về, thấy ngôi nhà yên ắng khác thường. Cánh cửa phòng con gái đóng kín. Bác gọi, không thấy tiếng trả lời. Một nỗi bất an mơ hồ, nhưng bác vẫn cố trấn tĩnh, nghĩ rằng con gái có lẽ đang ngủ quên. Khi cánh cửa mở ra, hình ảnh cô con gái bé nhỏ nằm im lìm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không còn chút hồng hào, đã in hằn vào tâm trí bác như một vết sẹo không bao giờ lành. Thời gian trong khoảnh khắc ấy dường như ngưng đọng. Tiếng thét nghẹn ứ trong cổ họng. Cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại chỉ còn là căn phòng tối om và hình hài bất động của đứa con gái duy nhất.
Nỗi đau không dừng lại ở sự bàng hoàng. Nó biến bác Bảo thành một cỗ máy vô hồn.
Đây là giai đoạn đau đớn nhất. Những câu hỏi dằn vặt, giày vò bác không ngừng nghỉ: "Tại sao? Tại sao con lại làm vậy? Mình đã sai ở đâu? Mình đã không quan tâm con đủ sao? Mình đã vô tâm đến mức nào mà không nhận ra con đang khổ sở đến thế?" Bác vật vã trong cảm giác tội lỗi, tự trách mình là một người cha thất bại. Mỗi kỷ vật của Như chiếc áo còn vương trên mắc, cuốn sách để trên bàn, đôi dép trong nhà tắm đều như một lời trách móc, khiến trái tim bác thắt lại.
Ngôi nhà từng là tổ ấm, giờ chỉ còn là một cái xác rỗng. Sự vắng lặng trở nên đáng sợ. Không còn tiếng cười đùa, không còn tiếng gọi "Cha ơi! Mẹ ơi!", không còn hơi ấm của một đứa trẻ. Bác ngồi lì trong bóng tối, không thiết ăn uống, không thiết sống. Hơi thở dường như cũng trở nên vô nghĩa. Bác sống như một cái bóng, lặng lẽ và tan vỡ.
Bác Bảo không còn gia đình nào khác. Sự ra đi của Mai khiến bác trở nên cô đơn tuyệt đối giữa thế gian này. Những lời an ủi của hàng xóm, bạn bè trở nên vô vị và xa xôi. Họ không thể nào hiểu được cái hố sâu thăm thẳm trong lòng bác. Bác ôm nỗi đau ấy một mình, như một con thú bị thương tìm góc tối để liếm vết thương, nhưng vết thương ấy quá sâu, quá rộng, không thể nào lành lại.
Khi sức lực dần hồi phục đủ để bác dọn dẹp lại phòng của con gái, bác đã tìm thấy cuốn nhật ký. Việc đọc nó giống như việc mở cửa địa ngục.
Bản án từ tòa án: Sự bất lực của công lý trước những vết thương vô hình
Mang theo sự đau đớn tột cùng, vẫn còn một chút niềm tin vào công lý. Bác mang cuốn nhật ký đến trình báo với nhà trường và cảnh sát. Tuy nhiên, hành trình tìm kiếm sự trừng phạt chính thức cho năm kẻ bắt nạt đã trở thành một cơn ác mộng khác, một lời khẳng định chua chát rằng luật pháp nhiều khi bất lực trước sự tàn ác của tuổi trẻ.
Vụ việc được đưa ra xét xử tại một tòa án gia đình và người chưa thành niên. Ngay từ đầu, bầu không khí đã ngột ngạt bởi sự bảo vệ dành cho các bị cáo - những đứa trẻ "có tương lai sáng lạn".
Luật sư đại diện cho các bị cáo đã xây dựng một chiến lược phòng thủ gần như hoàn hảo:
"Đó chỉ là trò đùa quá trớn" : Mọi hành vi được mô tả trong nhật ký đều bị gạt đi, coi đó là "những trò nghịch ngợm tuổi học trò", "sự va chạm không thể tránh khỏi trong giao tiếp xã hội".
Họ lập luận rằng không có một âm mưu có chủ đích nào, rằng những sự việc xảy ra là rời rạc và không thể chứng minh được sự cố ý.
Cuốn nhật ký, thứ duy nhất lên tiếng cho Mai, bị coi là "bằng chứng đơn phương", "phiến diện" và "có thể bị thổi phồng do trầm cảm". Họ yêu cầu những nhân chứng cụ thể, những bằng chứng vật chất - thứ mà sự bắt nạt tinh thần gần như không bao giờ để lại.
Hồ sơ của năm đứa trẻ được trưng ra như một bộ sưu tập: Học sinh giỏi, vận động viên xuất sắc, nghệ sĩ tài năng. Chúng được mô tả như những "công dân kiểu mẫu", và việc buộc tội chúng là một sự hủy hoại tương lai của những tài năng trẻ.
Trước tòa, chúng và gia đình tỏ ra vô cùng hợp tác, nhưng với một thái độ kẻ cả. Chúng nói những lời xin lỗi được dàn dựng kỹ lưỡng, với ánh mắt không chút hối hận. Gia đình chúng thì nhấn mạnh: "Bọn trẻ đã biết lỗi rồi", "Chúng còn non nớt và cần một cơ hội để sửa sai". Sự ăn năn của chúng là một vở kịch, và quan tòa dường như đang xem nó.
Khi quan tòa tuyên án, đó là một cú đánh trí mạng vào lòng tin của bác Bảo vào công lý.
Với Liên ( "Kẻ Tinh Ranh") : Được cảnh cáo về hành vi gây rối trật tự. Gia đình phải bồi thường một khoản tiền nhỏ (mà họ sẵn sàng trả ngay lập tức) cho "tinh thần" của bác Bảo.
Với Thảo ( "Kẻ Phóng Túng") : Được cho tham gia một khóa học ngắn hạn về kỹ năng ứng xử, như một hình thức "giáo dục lại".
Với Linh ( "Kẻ Đa Tài") : Bị khiển trách trước lớp, và buộc phải tham gia một buổi biểu diễn từ thiện.
Với Hùng ( "Kẻ Rượt Đuổi") : Bị đình chỉ học tập một tuần - một kỳ nghỉ ngắn không hơn không kém.
Với An ( "Kẻ Nổi Loạn") : Hình phạt nặng nhất là buộc phải viết một bài luận về tác hại của bắt nạt học đường - một sự mỉa mai đến xót xa.
Bản án không phải là sự kết thúc. Nó là sự khởi đầu cho một nỗi đau mới, sâu sắc hơn.
Ngay sau phiên tòa, bác Bảo tình cờ nghe thấy Thảo cười nói với bạn: "Xong rồi, đáng đời con nhà quê đó." Chúng coi bản án như một sự bất tiện nhỏ, một cái giá rẻ mạt để đổi lấy sự tự do. Không một sự ăn năn thực sự.
Đối với bác Bảo, bản án đó là một thông điệp rõ ràng: "Mạng sống và sự đau khổ của con gái ta không đáng giá gì." Công lý mà bác tìm kiếm đã phản bội lại bác. Nó cho thấy rằng hệ thống luật pháp được thiết kế để bảo vệ những kẻ có tương lai, chứ không phải để bênh vực cho những nạn nhân đã chết và không còn tiếng nói.
Khoảnh khắc đó, mọi tia sáng hy vọng cuối cùng trong lòng bác Bảo đã tắt. Nỗi đau và sự phẫn nộ không còn đơn thuần là cảm xúc nữa. Nó kết tinh thành một sự thật lạnh lùng: Nếu công lý không trừng trị cái ác, thì chính bác sẽ phải trở thành công lý. Bản án của tòa đã không trừng phạt được chúng, vậy thì bác sẽ thi hành một bản án khác - một bản án mà ở đó, hình phạt phải tương xứng với tội ác mà chúng đã gây ra.
Bản án tòa dành cho những kẻ bắt nạt không chỉ "không xứng đáng". Nó là một sự xúc phạm, là giọt nước tràn ly, là thứ đã đẩy một người cha đau khổ đến bờ vực của sự trả thù tàn nhẫn. Nó chứng minh rằng, đôi khi, chính sự bất lực của công lý mới là mảnh đất màu mỡ nhất cho cái ác nảy mầm.
Giọt nước mắt khô lại, nhường chỗ cho một ánh mắt lạnh băng. Sự tuyệt vọng biến thành một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng. Tình yêu thương con vô bờ bến, thứ tình cảm thiêng liêng nhất, đã bị bóp méo và đầu độc bởi nỗi đau mất mát, trở thành nhiên liệu cho sự trả thù. Bác Bảo không còn là một người cha đau khổ nữa. Bác đã trở thành một phán quan, một kẻ hành quyết, với một "sứ mệnh" duy nhất: Khiến những kẻ đã gây ra cái chết cho con gái mình phải trả một cái giá tương xứng.
Sau khi có quyết định từ phía cảnh sát thì cả nhà họ chuyển đi nơi khác và không ai biết họ đã đi đâu hay làm gì. Mọi thông tin đều đi vào ngõ cụt.
Cùng với liên gây sức ép từ Cấp trên yêu cầu nhanh chóng đưa ra hung thủ để xoa dịu lòng dân.
Sau vụ án thứ năm, áp lực đè nặng lên đội điều tra do Trung tá Việt dẫn đầu. Mọi hướng điều tra đều dẫn đến ngõ cụt. Những nghi phạm tiềm năng lần lượt được loại bỏ với chứng cứ ngoại phạm vững chắc. Bầu không khí trong phòng làm việc tạm thời của cảnh sát tại trường Đại học V ngột ngạt sự thất vọng và bế tắc.
Giữa lúc đó, Thiếu úy Sơn, một cảnh sát trẻ mới vào nghề được vài năm, luôn có cái nhìn hoài nghi lành mạnh, bắt đầu lục lại toàn bộ hồ sơ. Anh chú ý đến một chi tiết mà mọi người đã bỏ qua: Sự trùng hợp địa lý một cách đáng ngờ. Tất cả các hiện trường, dù rải rác, đều nằm trong hoặc rất gần khu vực ký túc xá - lãnh địa của bác Thanh. Hơn nữa, việc hung thủ biến mất một cách không dấu vết sau mỗi vụ án gợi ý rằng hắn không cần phải ra vào khu vực, bởi vì hắn đã ở sẵn trong đó rồi.
Trung tá Việt ban đầu gạt đi, cho rằng đó là suy nghĩ non nớt: "Bác Thanh? Người đã giúp đỡ chúng ta từng ly từng tí? Anh không thấy bác ấy lo lắng cho các sinh viên đến thế nào sao?" Nhưng Thiếu úy Sơn vẫn âm thầm quan sát.
Cơ hội đến vào một buổi chiều khi hệ thống báo cháy tại ký túc xá đột nhiên kêu vang do một sự cố kỹ thuật nhỏ. Mọi người, bao gồm cả bác Thanh, đều phải sơ tán ra ngoài trong chốc lát. Trong lúc hỗn loạn đó, và với sự cho phép miệng của Trung tá Việt, Thiếu úy Trần nhanh chóng lẻn vào văn phòng của bác Thanh. Anh không có ý định lục soát kỹ lưỡng, mà chỉ muốn "cảm nhận" không gian. Ở đây anh đã có một "Phát Hiện Chấn Động"
Căn phòng của bác Bảo ngăn nắp một cách khác thường. Mọi thứ đều có vị trí riêng. Trên bàn làm việc là những hồ sơ sinh viên được sắp xếp gọn gàng, vài mẩu bánh mì khô cho chim, và một ấm trà nóng. Nó toát lên vẻ của một con người hiền lành, cần mẫn.
Nhưng ánh mắt của Thiếu úy Sơn dừng lại ở một kệ sách nhỏ. Trong đó có những cuốn sách hướng dẫn nghiệp vụ, sổ tay quản lý.. Và một cuốn sổ bìa da cũ kỹ, nằm lẫn giữa những cuốn sách dày, không có bất kỳ nhãn mác nào. Bản năng mách bảo anh. Anh lấy nó ra. Cuốn sổ không có gì đặc biệt, nhưng khi anh lật giở những trang đầu, một bức ảnh nhỏ rơi ra.
Đó là một bức ảnh học sinh cấp hai, chụp chung một nhóm, nhưng có một cô gái nhỏ bị khoanh tròn bằng mực đỏ. Mặt sau bức ảnh, dòng chữ: "Như con yêu - Ngày cuối cùng con đến trường."
Tim Thiếu úy Sơn đập thình thịch. Anh lật tiếp những trang sau. Và rồi, anh đứng hình.
Những dòng chữ nguệch ngoạc, đầy nước mắt và tuyệt vọng, hiện ra:
"Hôm nay 'Thần Cây Nêu' lại bảo con là đồ bỏ đi.."
"Con ước mình biến mất. Ở trường là một địa ngục."
Đây không phải là nhật ký của một sinh viên nào đó. Đây là tiếng kêu cứu của một đứa trẻ. Và khi Thiếu úy Sơn lật đến trang cuối cùng, nơi ghi lại những cái tên đầy đủ và biệt danh của nhóm năm người, anh gần như không thở nổi.
Cuốn nhật ký là của bé Như, cô gái năm xưa, đã mất cách đây 5 năm vì trầm cảm nặng. Từng trang nhật ký là một mảnh vỡ của một tâm hồn non nớt bị dày vò. Nó kể chi tiết về một nhóm năm kẻ bắt nạt thời cấp hai, với những biệt danh trùng khớp một cách kỳ lạ với các nạn nhân:
"Thần Cây Nêu" kẻ luôn nghĩ ra những trò chơi quỷ quyệt, bắt con nhái bỏ vào cặp sách của Mai, hoặc giấu bài kiểm tra của cô. (Liên - kẻ tinh ranh)
"Ả Hậu Độc Ác" dùng vẻ đẹp và ảnh hưởng của mình để cô lập Như, tung tin đồn nhảm, và luôn dùng những lời lẽ sắc như dao. (Thảo - kẻ phóng túng)
"Nhạc Trưởng Dàn Nhạc Hỗn Độn" chế giễu giọng hát của Như trước cả lớp, bảo cô hát như "mèo hoang ban đêm". (Linh - kẻ đa tài)
"Kẻ Rượt Đuổi Không Mệt Mỏi" luôn đuổi theo Như trên đường về nhà, giật tóc, ném balo của cô xuống bùn. (Hùng - người chạy nhanh)
"Thủ Lĩnh Bóng Tối" kẻ xúi giục tất cả, biến sự bắt nạt thành một "phong trào", khiến Như không có lấy một người bạn. (An - kẻ nổi loạn)
Anh bống chốc nhận ra tất cả. Người cha của Như đã thay đổi danh tính, lấy cách tên mới là Hoàng Như Thanh vừa là để cho những con quỷ kia không nghi ngờ và đồng thời để tưởng nhớ con gái mình.
Bác xin vào làm việc tại Đại học V, kiên nhẫn xây dựng hình tượng một người quản lý tốt bụng, chiếm trọn niềm tin của mọi người. Chính bác là người cung cấp thông tin, dẫn dắt cuộc điều tra đi vào ngõ cụt, và sử dụng sự thân thiết của mình để biết rõ lịch trình, thói quen của từng nạn nhân, từ đó thực hiện các vụ án một cách hoàn hảo.
Một mối liên hệ rõ ràng, kinh hoàng, được nối lại. Tất cả các nạn nhân đều có tên trong cuốn nhật ký này. Ngay lúc đó, bác Thanh bước vào phòng.
Thấy Thiếu úy Sơn đang cầm cuốn nhật ký, bác không hề ngạc nhiên hay hoảng sợ. Một sự bình thản đáng sợ hiện lên trên khuôn mặt bác. Ánh mắt bác như xuyên thấu, vừa đau đớn vừa như giải thoát. Trong đôi mắt ấy không còn là sự hiền lành, ấm áp mà mọi người vẫn thấy. Nó là một vực sâu của nỗi đau đã được thời gian và sự thù hận mài nhẵn thành sự chấp nhận lạnh lùng.
"Cuối cùng các anh cũng tìm thấy nó," bác Bảo nói, giọng nhẹ nhàng, đều đều. "Tôi không định giấu nó mãi đâu. Nó cần được kể lại câu chuyện của con bé."
Sự bình tĩnh đó của bác Bảo chính là lời thú tội rõ ràng nhất. Manh mối then chốt cuối cùng đã được tìm thấy, không phải trong một căn phòng bí mật, mà ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trong văn phòng của người mà họ tin tưởng nhất. Nó không chỉ là một cuốn nhật ký; đó là chìa khóa mở ra toàn bộ động cơ, lý giải cho sự tàn nhẫn có chủ đích, và phơi bày sự giả dối hoàn hảo của một con người.
Bác bước chậm rãi đến chiếc bàn làm việc, đặt chiếc cặp cũ xuống. Hành động của bác chậm rãi, đong đầy một vẻ mệt mỏi không thể diễn tả. Đó không phải là sự mệt mỏi của cơ thể, mà là sự kiệt quệ của một linh hồn đã gồng mình gánh một khối đau khổ và hận thù quá lớn trong suốt nhiều năm trời.
"Bác.. Bác Bảo.. Tất cả là do bác?" - Trung tá Sơnlắp bắp, giọng đầy vẻ không thể tin nổi.
Bác Thanh gật đầu, một cái gật đầu nhẹ, chậm rãi. Một nụ cười kỳ quặc, khó hiểu nở trên môi bác. Nó không phải là nụ cười của kẻ chiến thắng, càng không phải của kẻ kiêu ngạo. Đó là nụ cười của sự GIẢI THOÁT
"Phải," bác nói, giọng bỗng trở nên rõ ràng và bình thản một cách đáng sợ. "Là tôi. Tôi đã khiến chúng phải trả giá."
Rồi, như một cơn lũ được xả ra sau khi đập vỡ, bác bắt đầu kể. Bác kể về những trang nhật ký, về nỗi đau khi tìm thấy con, về sự phẫn nộ khi đọc những dòng tuyệt vọng, và về bản án bất công của tòa án. Bác kể lại từng vụ án một, chi tiết, rõ ràng, như thể đang kể một câu chuyện của người khác. Trong lời kể đó không hề có sự hối hận, mà chỉ có một sự thừa nhận lạnh lùng.
Nhưng ẩn sau sự bình tĩnh ấy, là một sự bi thương cắt da cắt thịt. Khi bác nhắc đến tên Như, giọng bác chợt run lên. "Chúng đã lấy đi của tôi tất cả," bác thì thào, đôi mắt nhòa đi. "Chúng cướp đi ánh sáng của đời tôi. Công lý không trừng trị chúng, vậy tôi phải tự tay mình làm điều đó."
Gánh nặng mà bác cảm thấy được trút bỏ không phải là gánh nặng của tội ác. Mà là gánh nặng của giả tạo. Gánh nặng phải sống trong lớp mặt nạ của một người tốt, phải mỉm cười với chính những kẻ thù của con gái mình, phải ôm lấy nỗi đau và kế hoạch báo thù một mình. Giờ đây, khi sự thật được phơi bày, bác không còn phải giả vờ nữa. Bác không còn phải ôm lấy mối hận thù đơn độc nữa.
Khi cảnh sát ập vào, bác Thanh đã lặng lẽ ngồi trong phòng mình trong tay cầm ảnh của bé Mai. Xung quanh là năm chiếc hộp được bọc vải đen, sắp xếp gọn gàng. Bác không chống cự. Ánh mắt bác đã đục mờ, nhìn về phía bức ảnh với một nỗi buồn thăm thẳm.
"Tôi không giết người," bác nói, giọng đều đều, không chút hối hận. "Tôi chỉ thu hồi lại những thứ đã biến chúng thành quỷ dữ. Chúng dùng cái đầu ấy để nghĩ ra trò tra tấn con tôi. Dùng khuôn mặt ấy để che giấu sự độc ác. Dùng đôi tay ấy để viết lên những lời chế nhạo. Dùng đôi chân ấy để rượt đuổi khiến nó không có đường thoát. Và dùng trái tim của sự nổi loạn ích kỷ ấy để xúi giục, khiến con bé cô độc đến chết. Giờ thì, chúng đã trả xong nợ."
Tôi đặt hết hi vọng vào pháp luật, chỉ mong bọn chúng phải trả giá để có thể an ủi linh hồn con gái tôi. Nhưng kết quả chỉ khiến tôi thêm tuyệt vọng. Hành vi không trực tiếp dẫn đến cái chết của nạn nhân và cũng không đủ bằng chứng để khép tội.
Chính vào lúc đấy tôi đã thầm quyết định sẽ tự tay trả thù cho con gái tôi, sau đó tôi cùng vợ chuyển đi. Tôi đã ly hôn với cô ấy vừa để cô ấy có một cuộc sống mới, vừa để cô ấy không dính dáng đến những chuyện tôi sẽ làm.
Bác Thanh bước đi, để lại sau lưng một hồ sơ tội ác kinh hoàng, nhưng cũng để lại một câu chuyện bi thương về tình phụ tử, về sự sụp đổ của lòng tin vào công lý, và về cái giá quá đắt của sự bắt nạt học đường. Sự giải thoát của bác là có thật, nhưng nó được mua bằng chính linh hồn và nhân tính của mình.
Vụ án khép lại, để lại một vết sẹo sâu trong lòng ngôi trường Đại học V. Người ta không chỉ sợ hãi trước sự tàn nhẫn của những vụ giết người, mà còn rùng mình trước sự giả dối hoàn hảo của kẻ hung thủ. Câu chuyện về bác Thanh - người cha với trái tim tan vỡ đã biến mình thành ác quỷ để trả thù cho con gái - trở thành một lời cảnh tỉnh đau đớn về nạn bắt nạt học đường. Nó cho thấy, những vết thương tưởng như đã lành lại có thể âm ỉ chảy máu, và biến một người lương thiện nhất thành một phán quan của địa ngục.