Một Thoáng Quê Hương Tác giả: Tú Hảo Những đứa trẻ 2000 tụi mình sinh ra và lớn lên trong những năm lũ lụt tràn về, rồi lại đến hạn hán cằn khô, cứ thế mà kéo thêm nhiễm phèn, nhiễm mặn. Mùa màng thất bát, những "mảnh đời nông thôn" thời ấy khóc cạn nước mắt vì đói mặc đói ăn. Thế mà, cũng chính vị ngọt phù sa nơi miền quê nghèo khó này đã cứu rỗi lấy cả tuổi thơ mình. Chẳng phải là internet, cũng chẳng phải trò chơi điện tử, mình nhớ rằng ngày ấu thơ cũng hiếm khi mình nghe tiếng rồ ga inh ỏi của những chiếc mô tô. Tuổi thơ mình bình dị chân phương lắm, bình dị như chính hai tiếng gọi "quê hương" vậy. Người ta bảo rằng "quê hương" là tiếng gọi đầu nôi, và với mình mọi thứ "đậm mùi đậm vị" thôn quê chính là ngọn gió thổi mát mình trong từng giấc ngủ. Cũng chính ngọn gió ấy nuôi lớn tâm hồn mình, từ cái nôi quê hương mà mình tự chắp cánh bay đi tìm lẽ sống. Dù bay xa đến đâu, kiếm tìm điều gì, thì nơi cuối cùng mình chọn quay về vẫn sẽ là "tiếng gọi đầu nôi" - quê hương ruột thịt. Lớn lên bên ngọn khói đốt đồng Nuôi dưỡng trái tim bằng làn khói bếp cay xè khoé mắt Gói niềm vui bằng những chiều chân sáo sau lưng mẹ Nuôi nấng tâm hồn bằng những bó củi, sợi rau Nước cơm lạt, nhưng thanh mùi dân dã Thêm chút đường cho ngọt vị quê hương Chảo cá khô, dĩa rau sau nhà luộc vội Giản dị, chân tình mà gói trọn yêu thương