Chương 10:
Sáng hôm sau, Minh Quân đem canh bổ dưỡng đến cho Bảo Toàn khi đứng trước cổng bệnh viện thì thấy bảo vệ chặn một đứa bé lại. Nhìn đứa bé Minh Quân cảm thấy quen quen giống ai đó nhưng không quan tâm lắm.
"Ba mẹ cháu đâu sao cháu lại đến một mình?" Vì chỉ thấy đứa bé này đi có một mình nên chặn lại hỏi.
"Cháu.." Cậu nhóc đang tính nói thì đột người đàn ông khoảng ba mươi tuổi chạy đến trước mặt bé nói: "Bảo Quốc!"
"Không có việc gì đâu đây là cháu tôi ông mau đi làm việc đi." Bảo vệ thấy đứa bé này có người thân liền an tâm ròi đi, thấy bảo vệ rời đi anh ta liền thu lại nụ cười: "Không phải tao bảo mày ở nhà sao? Nếu không phải có người nói tao mày ở đây thì tao không biết mày trốn đi đấy mau theo tao về!"
"Con không muốn về! Xin bác cho con gặp người đó một chút thôi!" Minh Quân lướt qua vô tình nghe cuộc đối thoại hai người, thấy cậu nhóc khóc lóc cầu xin làm Minh Quân nhớ tới mình lúc nhỏ.
"Thằng này mày không dám nghe tao sao! Nếu mày ngoan ngoãn thì tao cho gặp ba mày, còn không thì mày ở nhà không được bước ra ngoài." Khi Minh Quân nhìn thấy anh ta nắm tay cậu bé và định bẻ tay, thì Minh Quân liền vọt tới nắm bả vai anh ta sau đó đè xuống làm anh ta la lớn kêu đau.
"Anh cũng biết đau sao! Thằng bé còn nhỏ vậy anh tính bẻ tay nó thì lỡ nó gãy tay thì sao!" Minh Quân thấy anh ta la vậy liền tức giận càng mạnh tay hơn, anh ta đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa bỗng thấy mấy vệ sĩ sắp tới liền gân cổ gào to "Mày buông tao ra! Mày là ai sao mày lại xía vào truyện của tao?"
"Tôi không buông." Vừa dứt nói câu Minh Quân liền nhấc người anh ta quăng về phía mấy người vệ sĩ. Sau đó Minh Quân mặc kệ anh ta ồn ào nhấc cậu nhóc ôm lên rồi đi rời đi. Minh Quân dẫn đi tới cửa hàng ăn nhanh gọi đồ ăn cho nhóc.
"Ui da, anh đánh em đau quá!" Thấy nhóc vẫn ngơ ngác nhìn mình liền gõ đầu bé mấy phát cậu nhóc ôm đầu kêu đau.
"Xạo quá đi anh gõ nhẹ hều à." Minh Quân cười cười lấy gà rán cắt nhỏ đưa qua cho cậu bé.
"Hì hì em tên Bảo Quốc, anh tên gì? Nãy em thấy anh đánh bọn người xấu ngầu quá đi anh sau này có thể dạy võ cho em không?" Cậu bé luyên thuyên nói làm cho Minh Quân cảm thấy buồn cười nói: "Hửm dạy em cũng được mà em không sợ anh là người xấu sao?"
"Em không sợ em biết là người tốt." Bảo Quốc vừa nhai vừa nói.
"Tại sao em lại muốn học võ? Mà em ăn từ từ thôi không ai dành với em đâu." Minh Quân lau khóe miệng cho Bảo Quốc. Bảo Quốc nghe liền ngẫm nghĩ xong ngó xung quanh xem có ai không bảo Minh Quân cúi người xuống đưa một tấm hình nói:
"Đây là hình ba em." Minh Quân nhìn tấm hình thì giật mình vì đó chính là Bảo Toàn! Minh Quân không ngờ thằng bé này là con của Bảo Toàn.
"Anh là người quen của ba em nhưng anh không thấy ba em nhắc đến em." Bảo Toàn nghe anh trai mạnh như siêu nhân này bà siêu cấp đẹp trai này biết ba liền rất vui nhưng khi nghe đến ba không nhắc mình liền ỉu xìu. ThấyBảo Quốc khóc vậy Minh Quân không đành lòng ôm bé ngồi lên đùi mình dỗ nói: "Không sao đâu có gì nói anh nghe anh sẽ giúp nhóc."
Nhóc thấy vậy liền nín khóc ôm cổ Minh Quân dụi dụi kể lại. Thì ra Bảo Toàn năm hai mươi tuổi có mối tình một đêm với một cô gái. Rồi một hôm người phụ đó đem con đến cho Bảo Toàn rồi không bao giờ xuất hiện nữa. Vì Bảo Toàn trong nhà từ lúc sinh ra đến giờ khuôn mặt bị liệt nên cha không thương, còn mẹ thì cha không yêu nên cha chỉ nhận đứa con không nhận mẹ.
Bảo Toàn rất thương Bảo Quốc nhưng đến năm bốn tuổi Bảo Toàn xảy ra chuyện bị người ta hại làm mù mắt nên không thể chăm bé được đành nhờ anh trai nuôi dùm. Nhưng không ngờ anh trai nói muốn chăm bé cũng được nhưng phải ký tên từ bỏ quyền thừa kế. Bảo Toàn nghĩ giờ mình vậy không thể tìm mẹ được ba thì không lo nên đành chấp nhận ký. Minh Quân nghe xong cảm thấy khó chịu thật không ngờ Bảo Toàn có quá khứ như vậy. Thảo nào vì muốn lo cho con mà không màng đến lợi ích người khác.
"Anh thấy mắt ba em đã khỏi có thể nhận lại em, tại sao không thấy ba đón em?" Minh Quân không hiểu hỏi.
"Tại em tình cờ nghe bác hai nói còn muốn hãm hại ba nên nên em muốn ở bên cạnh bác hai để tìm cách đối phó nên khi ba em muốn đón em em giả bộ ghét ba em." Nghe Bảo Quốc nói xong Minh Quân mới hiểu ra thì ra nhóc muốn bảo vệ ba nó theo cách trẻ con của nó.
"Được rồi! Anh hứa từ này sẽ bảo vệ em và ba em nên em không cần phải lo lắng, còn về bác hai anh và ba em sẽ tìm cách giải quyết." Nhóc con nghe vậy rất vui, không hiểu sao liền ôm chặt hơn anh đẹp trai trước mặt này.
"Em có muốn gặp ba liền không? Anh sẽ đưa em đi gặp ba." Nhóc con mừng ôm chặt hơn vừa khóc vừa la lớn: "Em muốn! Em muốn gặp ba!"
"Được anh dẫn em đi!" Minh Quân định dẫn nhóc gặp Bảo Toàn nói rõ mọi chuyện, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm cách lấy lại quyền nuôi nhóc mới được.
"Ba mẹ cháu đâu sao cháu lại đến một mình?" Vì chỉ thấy đứa bé này đi có một mình nên chặn lại hỏi.
"Cháu.." Cậu nhóc đang tính nói thì đột người đàn ông khoảng ba mươi tuổi chạy đến trước mặt bé nói: "Bảo Quốc!"
"Không có việc gì đâu đây là cháu tôi ông mau đi làm việc đi." Bảo vệ thấy đứa bé này có người thân liền an tâm ròi đi, thấy bảo vệ rời đi anh ta liền thu lại nụ cười: "Không phải tao bảo mày ở nhà sao? Nếu không phải có người nói tao mày ở đây thì tao không biết mày trốn đi đấy mau theo tao về!"
"Con không muốn về! Xin bác cho con gặp người đó một chút thôi!" Minh Quân lướt qua vô tình nghe cuộc đối thoại hai người, thấy cậu nhóc khóc lóc cầu xin làm Minh Quân nhớ tới mình lúc nhỏ.
"Thằng này mày không dám nghe tao sao! Nếu mày ngoan ngoãn thì tao cho gặp ba mày, còn không thì mày ở nhà không được bước ra ngoài." Khi Minh Quân nhìn thấy anh ta nắm tay cậu bé và định bẻ tay, thì Minh Quân liền vọt tới nắm bả vai anh ta sau đó đè xuống làm anh ta la lớn kêu đau.
"Anh cũng biết đau sao! Thằng bé còn nhỏ vậy anh tính bẻ tay nó thì lỡ nó gãy tay thì sao!" Minh Quân thấy anh ta la vậy liền tức giận càng mạnh tay hơn, anh ta đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa bỗng thấy mấy vệ sĩ sắp tới liền gân cổ gào to "Mày buông tao ra! Mày là ai sao mày lại xía vào truyện của tao?"
"Tôi không buông." Vừa dứt nói câu Minh Quân liền nhấc người anh ta quăng về phía mấy người vệ sĩ. Sau đó Minh Quân mặc kệ anh ta ồn ào nhấc cậu nhóc ôm lên rồi đi rời đi. Minh Quân dẫn đi tới cửa hàng ăn nhanh gọi đồ ăn cho nhóc.
"Ui da, anh đánh em đau quá!" Thấy nhóc vẫn ngơ ngác nhìn mình liền gõ đầu bé mấy phát cậu nhóc ôm đầu kêu đau.
"Xạo quá đi anh gõ nhẹ hều à." Minh Quân cười cười lấy gà rán cắt nhỏ đưa qua cho cậu bé.
"Hì hì em tên Bảo Quốc, anh tên gì? Nãy em thấy anh đánh bọn người xấu ngầu quá đi anh sau này có thể dạy võ cho em không?" Cậu bé luyên thuyên nói làm cho Minh Quân cảm thấy buồn cười nói: "Hửm dạy em cũng được mà em không sợ anh là người xấu sao?"
"Em không sợ em biết là người tốt." Bảo Quốc vừa nhai vừa nói.
"Tại sao em lại muốn học võ? Mà em ăn từ từ thôi không ai dành với em đâu." Minh Quân lau khóe miệng cho Bảo Quốc. Bảo Quốc nghe liền ngẫm nghĩ xong ngó xung quanh xem có ai không bảo Minh Quân cúi người xuống đưa một tấm hình nói:
"Đây là hình ba em." Minh Quân nhìn tấm hình thì giật mình vì đó chính là Bảo Toàn! Minh Quân không ngờ thằng bé này là con của Bảo Toàn.
"Anh là người quen của ba em nhưng anh không thấy ba em nhắc đến em." Bảo Toàn nghe anh trai mạnh như siêu nhân này bà siêu cấp đẹp trai này biết ba liền rất vui nhưng khi nghe đến ba không nhắc mình liền ỉu xìu. ThấyBảo Quốc khóc vậy Minh Quân không đành lòng ôm bé ngồi lên đùi mình dỗ nói: "Không sao đâu có gì nói anh nghe anh sẽ giúp nhóc."
Nhóc thấy vậy liền nín khóc ôm cổ Minh Quân dụi dụi kể lại. Thì ra Bảo Toàn năm hai mươi tuổi có mối tình một đêm với một cô gái. Rồi một hôm người phụ đó đem con đến cho Bảo Toàn rồi không bao giờ xuất hiện nữa. Vì Bảo Toàn trong nhà từ lúc sinh ra đến giờ khuôn mặt bị liệt nên cha không thương, còn mẹ thì cha không yêu nên cha chỉ nhận đứa con không nhận mẹ.
Bảo Toàn rất thương Bảo Quốc nhưng đến năm bốn tuổi Bảo Toàn xảy ra chuyện bị người ta hại làm mù mắt nên không thể chăm bé được đành nhờ anh trai nuôi dùm. Nhưng không ngờ anh trai nói muốn chăm bé cũng được nhưng phải ký tên từ bỏ quyền thừa kế. Bảo Toàn nghĩ giờ mình vậy không thể tìm mẹ được ba thì không lo nên đành chấp nhận ký. Minh Quân nghe xong cảm thấy khó chịu thật không ngờ Bảo Toàn có quá khứ như vậy. Thảo nào vì muốn lo cho con mà không màng đến lợi ích người khác.
"Anh thấy mắt ba em đã khỏi có thể nhận lại em, tại sao không thấy ba đón em?" Minh Quân không hiểu hỏi.
"Tại em tình cờ nghe bác hai nói còn muốn hãm hại ba nên nên em muốn ở bên cạnh bác hai để tìm cách đối phó nên khi ba em muốn đón em em giả bộ ghét ba em." Nghe Bảo Quốc nói xong Minh Quân mới hiểu ra thì ra nhóc muốn bảo vệ ba nó theo cách trẻ con của nó.
"Được rồi! Anh hứa từ này sẽ bảo vệ em và ba em nên em không cần phải lo lắng, còn về bác hai anh và ba em sẽ tìm cách giải quyết." Nhóc con nghe vậy rất vui, không hiểu sao liền ôm chặt hơn anh đẹp trai trước mặt này.
"Em có muốn gặp ba liền không? Anh sẽ đưa em đi gặp ba." Nhóc con mừng ôm chặt hơn vừa khóc vừa la lớn: "Em muốn! Em muốn gặp ba!"
"Được anh dẫn em đi!" Minh Quân định dẫn nhóc gặp Bảo Toàn nói rõ mọi chuyện, trong lòng nghĩ nhất định phải tìm cách lấy lại quyền nuôi nhóc mới được.