Bạn được thohongmeomeo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
1,934 ❤︎ Bài viết: 501 Tìm chủ đề

Ánh Trăng Khuyết​


5cb5709b9172a0c1ed821ec7c9134cdf.jpg


Tác giả: Rewrite

Thể loại: Gia đình và cuộc sống

Tình trạng: Đang viết​

Giới thiệu: Ánh trăng luôn kể ta nghe về những câu chuyện, ngày xửa ngày xưa.

Mục lục

Chương 1: Hộp Gỗ


Chương 2: Dưới Ánh Trăng

Chương 3: Vết Nứt

Chương 4

Chương 5

(Hết)

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage:
Giá Như Dừng Yêu

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
1,934 ❤︎ Bài viết: 501 Tìm chủ đề

Chương 1: Hộp Gỗ


0bb2c7d4bbadedc670aab82d37a76edd.jpg


Ảnh sưu tầm trên Pinterest

2017.

Buổi chiều mùa thu, mưa bụi rơi đều trên mái ngói cũ, tiếng tí tách hòa cùng tiếng dế kêu trong khu vườn ngoại ô Hà Nội. Không gian u ám, mang một nỗi buồn man mác, thấm sâu vào từng hơi thở. Minh Thư ngồi bó gối trên chiếc ghế gỗ sồi của mẹ, bàn tay cầm bút chì lướt loạn trên tập giấy. Trên bàn, đồ án đèn lồng Trung thu mang tên "Hàn Gắn Ký Ức" còn dang dở, những mảng màu nửa vời loang lổ.

Mỗi đường nét vẽ như gãy khúc. Giọng nói của giảng viên vang vọng trong tâm trí cô, nhắc nhở về yêu cầu mỗi thiết kế phải chứa đựng một mảnh ký ức. Nhưng ký ức nào đây? Ký ức về nụ cười Quốc Anh lúc chia nhóm chiều nay, cái liếc mắt đầy ẩn ý Hương Ly dành cho anh, hay là ký ức về những đêm thiếu vắng bàn tay mẹ? Tim Thư đập thình thịch, từng nhịp nặng trĩu, giữa những mảnh ký ức đan xen hỗn độn.

Cô với tay lên kệ, chạm vào chiếc bút máy Hero đã rỉ sét. Lọ mực bên cạnh khô cứng, in bóng đen dài lên giấy trắng. Trong thoáng chốc, mùi mực khô từ lọ, gợi nhớ những tết Trung Thu năm xưa. Cô như nghe giọng mẹ, Ngọc Lan, thì thầm dưới ánh trăng rằm, kể những câu chuyện cổ tích, xen mùi hoa sữa đầu mùa. Hình ảnh hiện lên trong tâm trí: Mẹ cúi xuống, tỉ mỉ dạy cô bé bảy tuổi gấp giấy làm đèn lồng.

"Mẹ ơi, sao đèn lồng này có hình trăng khuyết?"

"Vì trăng khuyết nhắc ta nhớ những điều chưa trọn vẹn, con ạ."

Câu trả lời ấy, giờ nhớ lại, khiến cổ họng Thư nghèn nghẹn. Những ký ức ấy vẫn còn vương vấn, thì bỗng, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, kéo Thư trở về thực tại.

Người đưa thư trong chiếc áo mưa sũng nước, chìa gói bưu kiện: "Cô ký nhận giúp. Gửi tận tay, từ ông Minh Tuấn."

Thư thoáng khựng lại. Tên bố.

Cô mở gói. Bên trong, một cây bút bi sang trọng, mạ vàng, khắc tên "Minh Thư", kèm theo là tấm thiệp viết nắn nót: "Sinh nhật vui vẻ nhé con. Đừng để áp lực bóp nghẹt giấc mơ. Bố yêu con!"

Kim loại mới lạnh ngắt trong tay, mùi ấy gợi nhớ thuốc sát trùng ngày mẹ nằm viện, làm sống dậy ký ức đau buồn, cô từng cố giấu.

Đúng lúc đó, cánh cửa khẽ mở. Bà Mai, dáng người gầy, lưng hơi còng, tay run run, bước vào. Trên tay bà là một chiếc hộp gỗ mun cũ, hoa văn long phượng lờ mờ dưới bụi. Bà đặt nó xuống bàn, chậm rãi nói: "Của mẹ con để lại.. Nhờ bà giữ cho đến khi cháu tròn hai mươi mốt."

Thư mở to mắt. Hộp gỗ nặng trĩu, trên thân còn một vết nứt dài, như vết sẹo thời gian. Cô hít sâu, ngón tay chạm nắp hộp: "Sao.. Sao bây giờ bà mới đưa con? Sao không phải sớm hơn?"

Bà Mai khẽ giật mình, đôi mắt đục mờ chớp chớp, như đang chống chọi với những nỗi đau ùa về. Bà quay mặt đi, giọng khàn đặc: "Ờ.. Để hôm khác bà kể cho. Giờ bà mệt rồi."

Sau câu trả lời hời hợt, bà quay lưng, để lại Thư ngồi đó, tim quặn thắt vì hụt hẫng. Đêm xuống, Thư vẫn loay hoay bên tập vẽ. Càng cố, nét bút càng rối. Những hình tròn méo mó, những đường cắt vụn, chẳng gợi nên một ý tưởng nào rõ ràng. Nước mắt trào ra, thấm vào bản phác thảo, loang ra thành những vệt nhòe nhoẹt. Cô vùi đầu vào cánh tay, nức nở.

Ngoài hiên, bà Mai đứng lặng. Bà vừa dọn bàn thờ con gái, khói hương quyện lấy ánh mắt trũng sâu. Bà nghe tiếng khóc của Thư, lòng rung lên từng đợt. Trong tâm trí, bà vẫn nhớ, ngày bà cương quyết ép Lan rời bỏ tình yêu, rồi nhìn con gái héo hon trong cuộc hôn nhân ép buộc. Hình ảnh ấy đè nặng đến tận hôm nay.

Bà khép mắt, tay lần chuỗi hạt gỗ. Một hơi thở dài thoát ra, đầu hàng sau nhiều năm trốn tránh.

Sáng hôm sau, Thư thức dậy với đôi mắt sưng mọng. Trên bàn, chiếc hộp gỗ vẫn nằm im lìm. Bà Mai ngồi cạnh, tay đặt nhẹ lên nắp hộp, như đang trò chuyện với quá khứ.

"Cháu muốn biết à? Thôi được.. Hôm nay bà kể cho cháu nghe." Bà nói chậm.

Thư nhìn bà, không dám thở mạnh.

Nắp hộp bật mở, mùi giấy cũ ùa ra, ngai ngái, nồng nàn. Những lá thư phong bì nâu xếp ngay ngắn. Trên cùng là chiếc đèn lồng giấy đã ố vàng, mép rách, nét chữ nghiêng nghiêng: "Hải Đăng tặng Ngọc Lan."

Một tấm ảnh trượt rơi xuống sàn, vang tiếng "cạch" khô khốc. Trong ảnh, mẹ cô, Ngọc Lan, mặc áo dài xanh thiên thanh, đứng bên một người đàn ông lạ. Họ nắm tay nhau cạnh Hồ Gươm, nụ cười sáng rỡ trong ánh chiều thu.

Thư chăm chú nhìn tấm ảnh, ngón tay run nhẹ chỉ vào người đàn ông lạ: "Người này là ai hở bà?"

Bà Mai giật mình, bàn tay gầy guộc run run. Bà quay mặt, lau vội khóe mắt: "Chỉ là.. Một người bạn cũ của mẹ con thôi."

Câu trả lời yếu ớt, không che giấu nổi sự thật. Ánh mắt bà mờ đục, như đang đấu tranh. Cuối cùng, bà buông tiếng thở dài: "Bà đã sai rồi. Ngày ấy, bà đã ép mẹ con phải rời xa anh ấy. Tất cả chỉ vì.. Cái nghèo."

"Chỉ vì.. Nghèo thôi ạ?"

Ngoài hiên, gió rít qua khe cửa, mưa quất mạnh vào tường. Bà Mai nói với giọng nghẹn ngào: "Bà sợ mẹ con khổ hệt bà ngày trước, sống chật vật từng bữa. Nhưng giờ nghĩ lại.. Chính bà đã cướp mất hạnh phúc của con gái mình."

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Thư lật mặt sau tấm ảnh, thấy hàng chữ mực xanh: "Rằm tháng Tám, 1995, Bên hồ Gươm."

Cô cầm chiếc đèn lồng cũ. Giấy mỏng tang, khi lật nhẹ, một vật nhỏ rơi ra: Chiếc bùa vải thêu hoa sen.

"Mẹ cất cái này.. Để làm gì nhỉ?"

"Là bùa hộ mệnh đấy. Mẹ con đã tự tay thêu để tặng cháu."

"Dạ!"

"Ngày đó, bà từng mắng nó là dại dột.. Nhưng giờ, bà hiểu. Tình yêu nào mà chẳng dại dột, cháu nhỉ?"

Thư mở cuốn nhật ký da bò. Nét chữ bay bướm hiện lên: "20/9/1994, Gặp anh trên đường làng ở ngoại ô. Anh nhảy xuống mương nhặt đèn lồng giúp mình, quần ướt sũng.." Một tiếng sét nổ đinh tai. Điện phụt tắt. Căn phòng chìm trong bóng tối. Thư nắm chặt bùa hoa sen, mùi trầm từ nó lan tỏa. Trong bóng đêm, cô nghe vang vọng lời mẹ thuở nào: "Khi nào con lớn.. Mẹ sẽ kể." Nước mắt Thư trào ra bờ mi, nóng hổi. Bà Mai lặng lẽ bước ra ngoài hiên, tay lần chuỗi hạt, tiếng lóc cóc đều đều.

Điện sáng trở lại. Một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ trong bùa. Thư nhặt lên, mở ra. Nét chữ mẹ mềm mại: "Tha thứ cho mẹ, con nhé! Mẹ hy vọng bây giờ con đã đủ lớn để hiểu.." Đọc đến đó, cổ họng Thư nghẹn ứ. Cô gấp tờ giấy lại, ôm chặt vào ngực, lòng bàn tay ướt đẫm. Nước mắt mờ đi, cô không biết mình đã khóc từ khi nào. Chỉ biết rằng, bên trong chiếc hộp gỗ kia, quá khứ đã bắt đầu sống lại, chạm vào trái tim cô. Mùi giấy cũ từ nhật ký hòa quyện với hương trầm thoảng từ chiếc bùa, kéo Thư trở lại đêm rằm năm 1994, nơi những dòng chữ của mẹ bắt đầu câu chuyện.

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:


Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
1,934 ❤︎ Bài viết: 501 Tìm chủ đề

Chương 2: Dưới Ánh Trăng​


9ba5c5e4f53b0af72b313b911fe71299.jpg


Chiếc đèn lồng hình cá chép trong tay Ngọc Lan bỗng chao đảo. Cơn gió từ cánh đồng lúa vừa gặt ùa đến, mang theo mùi rơm rạ ngai ngái và hơi ẩm nồng nồng của đất sau vụ mùa. Ngọn nến bên trong chập chờn một thoáng rồi phụt tắt. Cô giật mình khi thấy chiếc đèn tuột khỏi tay, xoay tròn trong không khí, rơi tõm xuống dòng mương ven đường làng. Mặt nước đục ngầu, loang ánh trăng rằm vằng vặc, nhấn chìm chiếc đèn giấy nhỏ giữa gợn sóng.

"Chết rồi!" Ngọc Lan thốt lên, vội quỳ xuống bờ cỏ.

Đôi bàn tay mảnh khảnh của cô chới với giữa làn nước đen. Cô không với tới. Xa xa, tiếng trống lân, tiếng reo hò trẻ con đang rước đèn vọng lại, loãng dần trong đêm. Bên cô, chỉ còn tiếng dế rả rích và nhịp tim đập dồn.

"Để tôi thử xem?"

Một giọng nam trầm, hơi khàn vang lên từ phía sau. Ngọc Lan giật mình, quay phắt đầu lại.

Đứng đó là một chàng trai cao gầy, áo sơ mi vải thô sẫm màu đã bạc, vai đeo chiếc máy ảnh Zenith, kim loại phản chiếu ánh trăng. Khoảnh khắc ấy, khiến cô sững lại một thoáng.

"Tôi.. Tôi làm rơi đèn." Lan lúng túng, vội đứng lên, giữ vạt váy trắng bị gió lùa hất tung.

"Không sao đâu." Anh mỉm cười, nụ cười dịu đi khuôn mặt góc cạnh. Không ngần ngại, anh xắn ống quần, bước thẳng xuống mương. Nước lấp xấp tới bắp chân, bùn sền sệt bám vào, anh vẫn không bận tâm. Chỉ cúi người, với tay, chiếc đèn lồng cá chép nằm gọn trong bàn tay rắn chắc của anh.

"May quá, khung tre vẫn nguyên. Chỉ cần châm lại nến thôi." Anh đưa trả chiếc đèn, nước nhỏ từ ống quần xuống cỏ.

Ngọc Lan nhận lấy, giọng lí nhí: "Em cảm ơn anh.. Anh là?"

"Hải Đăng.. Anh làm cho báo Nhân Dân, đang chụp ảnh lễ hội Trung thu cho phóng sự." Anh chỉ về phía đoàn rước đèn đã xa dần, chỉ còn chấm sáng lập lòe trên đường làng ngoằn ngoèo. "Còn em? Không đi cùng bạn bè hả?"

"Em là Ngọc Lan, dạy thực tập ở trường cấp hai gần đây." Cô đưa tay về phía dãy nhà mái ngói thấp thoáng sau lũy tre. "Mấy học trò rủ đi rước đèn, nhưng em bị tụi nhóc ham vui, bỏ lại một mình."

Hải Đăng gật đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô dưới ánh trăng: Làn da trắng trẻo, mái tóc xõa nhẹ gợn sóng, đôi mắt sáng long lanh xen chút bối rối.

"Dạy học ở quê chắc vất vả lắm nhỉ?"

"Nhưng mà vui." Ngọc Lan khẽ cười. "Bọn trẻ ngoan lắm. Chúng hệt những mầm non, chỉ cần người kiên nhẫn vun trồng." Cô nhìn lại chiếc đèn trong tay mình, rồi hỏi: "Còn anh? Làm báo thế nào? Em nghe bảo phóng viên hay bị gây khó dễ.."

Anh bật cười khẽ, tiếng cười ấm áp vang giữa đêm yên tĩnh. "Cũng có chứ. Nhưng nếu sợ thì đã chẳng theo nghề. Mỗi câu chuyện cần được kể, mỗi bất công cần đưa ra ánh sáng."

Nói rồi, anh lục túi, rút chiếc bật lửa nhỏ. Tia lửa lóe lên, ngọn nến bên trong chiếc đèn cá chép bừng sáng trở lại, hắt ánh sáng lên khuôn mặt hai người.

Ngọc Lan khẽ reo lên: "Đẹp quá.."

"Vẫn chưa bằng ánh trăng đêm nay." Hải Đăng trầm giọng.

Ánh trăng rằm tròn đầy, treo lơ lửng trên nền trời đêm như một nhân chứng im lặng. Họ bước đi, một sự im lặng dịu dàng bao trùm. Chỉ còn tiếng dế, gió lùa qua bờ tre, nhịp tim đập khẽ.

Trong lòng Lan, nỗi xao động chợt dấy lên. Mấy ngày nay, hình ảnh Minh Tuấn, người đàn ông mà mẹ và bà Nguyệt hết sức gán ghép, cứ ám ảnh cô. Anh ta luôn bóng bẩy trong áo sơ mi sang trọng, luôn tặng quà đắt đỏ và nụ cười đầy toan tính. Cô chưa bao giờ thoải mái cạnh anh ta. Nhưng trước mắt cô bây giờ là một con người khác hẳn: Áo cũ bạc màu, chân còn lấm bùn, ánh mắt sáng ngời, chứa đầy tin tưởng và chân thành. Sự đối lập rõ ràng hệt ánh trăng và bóng đêm.

Ngọc Lan khẽ rút từ túi áo ra một chiếc bùa nhỏ bằng vải, thêu hình hoa sen, thoảng hương trầm dịu nhẹ.

"Cái này.. Em tự làm trong giờ thủ công. Mong mang chút bình an cho anh, đi xa an toàn. Coi như lời cảm ơn vì đã giúp em."

Hải Đăng sững lại một thoáng, rồi mỉm cười. Đầu ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô khi nhận lấy. Anh nâng chiếc bùa lên ngang mắt dưới ánh đèn.

"Đẹp thật. Hoa sen.. Thanh khiết lắm." Anh cẩn thận cất vào túi áo. "Anh sẽ giữ nó kỹ."

Họ sóng bước dọc con đường làng. Trăng rằm dát ánh bạc xuống những thửa ruộng xa xa. Hải Đăng kể về những chuyến công tác miền núi, về người dân nghèo bám ruộng nương, về giấc mơ viết ra sự thật cho họ. Ngọc Lan lắng nghe say sưa, thỉnh thoảng khẽ hỏi, lòng ngập cảm giác mới mẻ chưa từng có. Rồi cô kể về niềm vui mỗi khi học trò hiểu bài, về khát vọng gieo chữ để đổi đời cho những đứa trẻ.

"Em tin giáo dục có thể thay đổi số phận một con người." Cô nói, giọng chắc nịch. "Hệt một ngọn đèn nhỏ, thắp sáng bóng tối."

"Chúng ta giống nhau đấy, Lan." Hải Đăng dừng lại, quay sang. "Một người thắp sáng bằng kiến thức. Một người thắp sáng bằng sự thật. Dù khác cách, vẫn là ánh sáng dẫn đường."

Anh đưa tay ra, mỉm cười: "Đèn của em."

Ngọc Lan vội đưa tay nhận. Khi ngón tay họ chạm nhau, cô thoáng rụt lại, tim đập nhanh. Cô ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt anh, thẳng thắn, ấm áp. Trên cao, bầu trời sao lung linh. Xung quanh, cả ngôi làng đã chìm vào yên lặng, chỉ còn hai con người và ánh sáng mong manh của chiếc đèn cá chép.

Hải Đăng bỗng giơ chiếc máy ảnh Zenith lên, động tác nhanh gọn. "Khoảnh khắc này.. Để anh giữ lại, nhé?"

Ngọc Lan bối rối, khẽ gật đầu.

"Cười lên nào." Anh nheo mắt sau ống kính, tiếng tách khẽ vang lên. Trong khung hình, có cô gái với ánh mắt long lanh, trên tay cầm chiếc đèn lồng cá chép, phía sau ánh trăng tròn soi rọi.

Cô nở nụ cười ngượng nghịu. Không ai trong hai người biết, bức ảnh ấy sau này sẽ nằm im lìm trong cuốn nhật ký, yên vị trong chiếc hộp gỗ, nhiều năm sau.

Hình ảnh ấy tan dần trong đầu Thư, khi cô khép nhật ký, mùi giấy cũ vẫn vương vấn, nhắc nhở rằng quá khứ không bao giờ thực sự biến mất.

Hôm sau, Minh Thư trở lại trường. Nắng sớm tháng Chín len qua kẽ lá phượng, loang lổ thành từng mảng sáng tối trên con đường lát gạch dẫn vào cổng trường đại học. Minh Thư bước chậm, balo nặng trĩu trên vai. Trong đó không chỉ có laptop, tập bản vẽ đồ án Trung Thu và chồng sách vở dày cộp, mà còn chiếc hộp gỗ đen bóng mẹ để lại.

Từ ngày nhận chiếc hộp, cô luôn ám ảnh bởi những câu hỏi mơ hồ. Tiếng chuông xe đạp vang lên đột ngột. Một bạn sinh viên lao qua, Thư giật mình, miếng bánh trung thu trên tay xuýt rơi. Cô bỏ nốt vào miệng để trấn tĩnh, rồi bước nhanh qua cổng trường.

Phòng học nhóm ở tầng ba thư viện thoảng mùi cà phê. Bên khung cửa sổ, Quốc Anh ngồi gập người xem tập phác thảo của Thư. Cặp kính gọng đen trượt xuống sống mũi, anh hất nhẹ lên. Gương mặt vốn điềm tĩnh bỗng bừng sáng, nụ cười của anh có sức xoa dịu, làm dịu cả không khí căng thẳng của những ngày cận kề deadline.

"Bộ tranh 'Hàn Gắn Ký Ức' của cậu.. Làm tớ nhớ mấy đêm Trung thu, mẹ tớ kể chuyện ngày xưa."

Má Minh Thư nóng ran. Cô cúi mặt xuống, đầu ngón tay miết loạn những vòng tròn vô nghĩa trên mặt bàn gỗ. Ánh mắt Quốc Anh quá gần.

Ở đầu bàn, Hương Ly, bạn thân từ thời cấp ba của Thư, đang dán từng đoạn video cho phần thuyết trình. Mái tóc buộc cao lộ ra chiếc cổ trắng mảnh dẻ, bờ vai căng cứng. Thư nhận ra sự lặng lẽ ấy không hề bình yên, nó hệt một tấm mặt nạ cố giữ, để che đậy nỗi ghen tị và tổn thương bên trong.

Khoa, nhóm trưởng, đặt một tờ báo xuống bàn, làm chỗ lót cho ly cafe của cậu. Giọng cậu hóm hỉnh: "Tình hình đồ án sao rồi mấy chế? Đừng làm mình phải vắt chân lên cổ, như lần trước nhé!"

Một thoáng nhìn, bài báo viết về chống tham nhũng đất đai ở Quảng Nam, làm tim Thư hẫng một nhịp. Cô giật lấy tờ báo, mắt dán vào bút danh người viết, Hải Đăng. Trùng khớp hoàn hảo với cái tên xuất hiện trong nhật ký. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Thư.

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:


Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
1,934 ❤︎ Bài viết: 501 Tìm chủ đề

Chương 3: Vết Nứt​


25f048b64b9f7380542ecca3c2d990c3.jpg


Hà Nội, 1995

"Cậu quan tâm lắm hả?" Quốc Anh nghiêng người, hơi thở phả mùi bạc hà.

"Không.. Tớ chỉ tò mò."

"Tối qua, cậu mất ngủ à? Sao mắt thâm quầng thế?" Quốc Anh kéo ghế lại sát Minh Thư.

"Ờ.. Không, chỉ là vẽ khuya thôi." Hai má Minh Thư bỗng đỏ lên.

Khoa hắng giọng: "E hèm.. Đang ở nơi công cộng nhé!"

Ly đứng bật dậy. Con chuột tuột khỏi tay, rơi "cạch" xuống nền gạch, tiếng vang khô khốc. "Tớ đi mua nước." Cô nói, giọng trống rỗng và lạnh lẽo. Bước chân Ly vang dồn dập ngoài hành lang.

"Nhỏ này bị sao thế nhỉ?" Khoa gãi gãi đầu.

Minh Thư nhìn theo bóng lưng Ly, trong đầu hiện lên status của cô ấy đêm qua, bức ảnh hai đứa ôm nhau cười ở Đà Lạt, caption: Kỷ niệm cũ cùng người bạn thân nhất.

Quốc Anh đẩy nhẹ ly nước cam về phía Thư: "Cậu sao thế? Giống như người mất hồn ấy."

"Không có gì. Deadline thôi." Thư cố gượng cười, mở laptop. Màn hình sáng lên, hình nền là bức vẽ bà ngoại bên khung cửa sổ, trong cơn mưa. Dưới ánh sáng màn hình, những bản thiết kế đèn lồng nhảy múa: "Lời Thì Thầm Của Giấy", "Trăng Khuyết".. Mỗi họa tiết rực rỡ như đang kể một câu chuyện.

Những suy tư từ buổi họp nhóm, theo Thư về đến phòng trọ. Đêm, căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ lách cách. Minh Thư ngồi xem album ảnh gia đình, đang trải rộng trên đùi.

Một bức ảnh khiến tim cô thắt lại, khi cô năm tuổi, ngồi trên vai Minh Tuấn, nụ cười rạng rỡ của ông soi sáng cả khung hình. Ngay bên cạnh là mẹ, Ngọc Lan, áo dài đỏ phất phơ, miệng cười, nhưng đôi mắt đượm buồn.

Vì sao mẹ ly hôn? Vì sao mẹ chọn rời bỏ người đàn ông, người từng mang lại cho cô sự bảo bọc?

Thư khẽ chạm ngón tay lên tấm ảnh. Cô nhớ từng món quà nhỏ bố mang tới: Cuốn sách, con bướm giấy, gấu bông. Nhớ ánh mắt mẹ khi nhìn hai cha con nô đùa, ánh mắt lặng lẽ, nửa vui, nửa buồn. Nhiều năm, Thư đã trách mẹ ích kỷ. Nhưng giờ, với nhật ký trong tay, cô hiểu ra một tầng sâu khác: Mẹ không chỉ đánh đổi hạnh phúc của chính mình, mà còn giam hãm cả tuổi thơ của cô trong khoảng trống tình cảm, thiếu một người cha thực sự.

Điện thoại trên bàn rung nhẹ. Màn hình sáng lên với tin nhắn từ Hương Ly: "Thư, tớ định rủ Quốc Anh tối nay đi xem phim, anh ấy đã đồng ý. Cậu thấy phim Mắt Biếc được không?" Chỉ một dòng ngắn, nhưng Minh Thư cảm thấy nhói trong tim. Vậy là Ly đã nhanh hơn cô một bước, nhỡ đâu trong rạp họ nắm tay nhau thì sao? Mà mình có liên quan gì đến chuyện của họ chứ? Ý nghĩ ấy khiến cô không thể tập trung đọc tiếp nhật ký của mẹ, cô nhắn lại, cố giữ giọng điệu tự nhiên: "Phim đó hay lắm, nhưng buồn, hẹn hò mà xem phim buồn thì có ổn không?" Tin nhắn vừa gửi đi, cô chợt nhớ đến nhân vật Ngạn, liệu cô có giống thế không? Từ ngày nhận làm quân sư tình cảm cho Hương Ly, cô luôn phải chênh vênh trên bờ rào.

Hương Ly, cô bạn thân sắc sảo nhưng ấm áp, giờ đang làm cô tổn thương, vì Quốc Anh, vì những rung động mà Minh Thư không thể kiểm soát. Cô thì thầm: "Ly, tớ không muốn mất cậu.. Tớ phải làm gì đây?"

Cố xua đi cảm giác nặng nề, Minh Thư đọc tiếp cuốn nhật ký của mẹ. Nét chữ thanh mảnh của hiện lên: "Hải Đăng nói sẽ viết đến cùng về những mảnh đất bị cướp mất của người nghèo, bằng mức bồi thường rẻ mạt và sai quy định pháp luật. Để nhường chỗ cho những khu đô thị, chỉ dành cho kẻ có tiền. Anh tin mỗi người đều có một câu chuyện đáng được nghe. Và nhiệm vụ của anh là đưa những quan chức tham nhũng ra ánh sáng, dù có phải trả giá."

Hai giờ trôi qua, Thư đã đọc tới giữa nhật ký:

"Em chỉ muốn anh bình an.. Nhưng em biết anh sẽ không dừng lại. Em không thể đi cùng anh vào Nam, em phải ở lại chăm sóc bố."

Nét chữ viết nghiêng nghiêng, thấm đẫm nước mắt. Đọc đến đây, Thư nghe lòng mình lạnh ngắt, một nỗi đau mẹ chưa từng kể.

Cô gập nhật ký, dựa lưng vào ghế. Đang lúc suy tư, thì màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn của Quốc Anh: "Thư, cậu ngủ chưa? Tớ dưới nhà. Ra gặp một chút nhé?"

Thư khựng lại, ngón tay gõ: "Ngủ rồi, về đi!" Nhắn xong, cô khẽ thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống.

Nửa tiếng trôi qua, chiếc xe máy vẫn không rời đi. Sự im lặng bền bỉ ấy, kỳ lạ thay, lại giống như một sợi dây kéo cô rời khỏi những trang nhật ký u ám.

Cô mặc áo khoác, bước xuống. Quốc Anh ngồi trên yên xe, nhìn điện thoại. Thấy Thư, anh đứng bật dậy: "Cậu giận tớ à?"

"Giận gì chứ?" Thư khẽ cười, nhưng giọng cô yếu ớt.

"Không giận, mà bắt tớ đợi lâu vậy à?"

"Ai mướn cậu đợi? Sao cậu trông lạ thế? À mà.. Phim tối nay.. Hay không?"

Vừa thốt ra, Thư thấy sống mũi mình cay. Khuôn mặt Quốc Anh thoáng sững lại. Anh gãi đầu, ngập ngừng: "À.. Cậu biết rồi. Ly kể à? Thật ra.. Tớ.. Tớ chỉ coi Ly là bạn thôi."

Thư mím môi. Sự ghen tuông, tội lỗi, cả nỗi sợ hãi dồn lại, khiến cô lùi một bước: "Tớ chẳng quan tâm cậu coi ai là gì cả. Tớ về đây."

"Khoan đã!" Quốc Anh nắm lấy cổ tay cô.

Cảm giác ấm nóng lan tỏa, khiến tim cô đập hỗn loạn. Minh Thư chợt rút tay lại, ngượng ngùng: "Sao nữa?"

Anh ngập ngừng: "Có một điều.. Tớ phải nói, dù sợ, cậu sẽ tránh mặt."

"Gì thì, nói nhanh đi!" Thư cố làm giọng mình bình thản.

Quốc Anh hít một hơi, bàn tay siết chặt: "Tớ yêu cậu."

Không gian như đông cứng. Chỉ còn tiếng xe ngoài đường vút qua, ánh đèn đường chiếu sáng, lộ rõ gương mặt anh đỏ bừng. Thư cúi xuống, nước mắt trào ra, rơi trên dây kéo áo khoác, lấp lánh như sương.

Nhưng trong lòng, cô không chỉ khóc vì hạnh phúc. Tình yêu mà Quốc Anh vừa thổ lộ, với cô, không đơn giản chỉ là rung động tuổi trẻ. Nó còn là điểm tựa, là sự khát khao tìm kiếm hạnh phúc mà mẹ cô đã đánh mất. Bóng hình mẹ, ký ức mẹ, nỗi đau mẹ bỏ lại.. Vẫn chưa tan biến. Và cũng chính điều đó, khiến trái tim cô vừa ấm áp, vừa hoang mang.

Tối đó, khi trở về phòng, cuốn nhật ký vẫn mở dang dở. Trên trang giấy, dòng chữ mờ nhòe:

"Hải Đăng ơi, em sợ. Sợ lòng dũng cảm của anh.. Và sự hèn nhát của em."

Cô mở trang nhật ký tiếp theo, dòng chữ về Hồ Gươm năm 1995 hiện ra, như những lời thì thầm của mẹ về một tình yêu không trọn vẹn. Ký ức ấy kéo Thư vào một chiều thu lặng gió bên hồ..

Hàng liễu rủ xuống mặt nước loang loáng ánh vàng, gợn sóng khẽ rung theo từng đợt gió nhẹ. Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, hương hoa sữa dâng tràn trong lồng ngực, nồng nàn. Tay cô nằm gọn trong tay Hải Đăng, hơi ấm từ bàn tay ấy len qua từng kẽ ngón, như muốn chống lại cái se lạnh của gió đầu mùa.

Anh dừng bước dưới một gốc sấu già, cúi người lục trong chiếc túi vải bạc màu. Khi ngẩng lên, ánh mắt anh lấp lánh:

"Em thử cầm xem."

Trên tay Lan là một chiếc đèn lồng nhỏ hình trăng khuyết. Giấy mỏng tang, ánh sáng xuyên qua làm nó mờ mờ. Khung tre mảnh mai, ghép khéo léo, họa tiết trên đèn được vẽ tỉ mỉ.

"Sao lại khuyết?" Lan khẽ hỏi, giọng ngập ngừng.

"Vì tình yêu của chúng mình chưa đủ đầy." Hải Đăng mỉm cười, ngón tay khẽ lướt dọc mép giấy. "Nhưng nó vẫn sáng, dù chưa trọn vẹn."

Lan ngẩn người. Đôi mắt cô rưng rưng, rồi khẽ tựa đầu vào vai anh. Bàn tay cô siết nhẹ lấy tay anh như lời hứa thầm kín.

Họ tiếp tục đi dọc bờ hồ. Tiếng bước chân gõ lộp cộp trên mặt đường lát đá. Đột nhiên, từ phía sau vang lên những tiếng bước vội vàng, dồn dập. Một nhóm phụ nữ mặc đồng phục thể thao dừng lại trước mặt họ.

Người đi đầu chính là bà Mai. Tóc bà búi gọn, khuôn mặt nghiêm nghị hằn dấu khắc khổ. Ánh mắt bà quét từ khuôn mặt con gá, i rồi dừng lại ở bàn tay đan chặt, của hai người. Cái nhìn ấy, khiến Lan rụt tay về trong hoảng hốt.

"Mẹ.. Mẹ đi tập thể dục à?" Giọng Lan run rẩy.

Bà Mai không đáp. Đôi mắt bà lia từ đôi giày vải bạc màu của Hải Đăng, lên chiếc máy ảnh Zenith, đã tróc sơn trên vai anh.

"Cháu là?" Cuối cùng bà cất tiếng.

"Dạ, cháu tên Hải Đăng. Bạn của Lan." Anh cúi đầu lễ phép.

"Chào cháu!" Bà Mai đáp lại hững hờ.

Một người bạn đi cùng, bà Liên, cười the thé: "Nhà cháu ở đâu? Quanh đây à?"

"Dạ, cháu trọ trong ngõ Yên Phụ."

"Ồ, cái khu nhà trọ lao động ấy hả?" Bà Liên liếc nhìn bà Mai đầy ẩn ý.

Bà Mai nắm tay Lan, giọng nghiêm khắc: "Về thôi con. Bố đang chờ cơm tối."

Lan quay lại nhìn Hải Đăng, trên tay cô vẫn cầm chiếc đèn lồng, rồi quay lưng đi, bước nhanh theo mẹ. Bóng dáng hai mẹ con dần khuất sau rặng liễu. Hải Đăng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, tay nắm chặt. Một nỗi bất lực nghẹn lại nơi cổ họng.

Hai ngày sau, căn phòng trọ ven hồ Trúc Bạch chật chội và ẩm thấp. Tiếng trẻ con khóc vọng từ phòng bên, xen lẫn tiếng cãi vã của đôi vợ chồng hàng xóm, hòa vào bản nhạc Trịnh buồn bã từ chiếc cassette cũ. Hải Đăng đứng trước bếp dầu, đảo mấy lát cá kho trong chiếc chảo méo mó. Mồ hôi lấm tấm trên lưng áo.

Góc phòng, chiếc máy ảnh Zenith đặt trên giá sách nhỏ. Trên bức tường, một vết nứt cắt ngang sợi dây điện chạy dọc tường.

Tiếng gõ cửa khe khẽ. Anh ngẩng lên, chưa kịp phản ứng thì cánh cửa gỗ ọp ẹp, bật mở. Bà Mai hiện ra như một cái bóng. Bộ áo lụa màu đỏ thẫm, trên người bà, hoàn toàn lạc lõng giữa căn phòng tồi tàn.

Ánh mắt bà đảo một vòng, quét qua giường đơn, tủ nhựa, chiếc xô hứng nước rỉ từ trần nhà. Giọng bà cất lên, êm ái nhưng sắc như dao bọc nhung: "Phòng cậu.. Sạch sẽ quá."

Hải Đăng bối rối, vội giật chiếc khăn mặt trên dây phơi quệt qua ngực trần. "Dạ.. Mời bác vào ạ. Cháu.. Cháu thay áo một chút."

Anh chui vội ra sau tấm màn hoa bạc màu. Bên kia, anh nghe rõ một tiếng thở dài khe khẽ. Khi trở lại, cúc áo sơ mi cài lệch, bà Mai khẽ phủi vạt áo, trước khi đặt mình xuống chiếc ghế nhựa.

"Nhà cậu ở đâu?"

"Dạ, Thái Bình ạ!"

"Thái Bình.. Bố cậu làm gì?" Bà hỏi, giọng xã giao.

"Thưa bác, bố cháu từng làm chủ tịch xã. Giờ đã nghỉ hưu."

"À.. Quan chức địa phương." Nụ cười bà nhạt đi. "Thành phố này rất đắt đỏ. Lương phóng viên mới vào nghề.. Cậu đủ sống không?"

Ánh mắt bà dừng lại ở chiếc Honda 67 cũ dựng góc phòng, yên xe rách một mảng như vết thương chưa lành. Hải Đăng nuốt nước bọt, cố giữ giọng bình tĩnh: "Cháu đang cố gắng từng ngày."

Bà Mai đặt ly nước xuống bàn, chưa một lần chạm môi. "Lan khác cậu. Từ nhỏ nó chưa thiếu thứ gì. Giày dép, sách vở.. Luôn đủ đầy. Cậu nghĩ nó sống nổi trong cái cảnh, ngồi tính từng đồng đi chợ này sao?"

Ngoài cửa, con mèo đen lách qua vũng nước mưa, để lại dấu chân ướt loang lổ. Hải Đăng nắm chặt hai bàn tay. "Cháu và Lan.. Chúng cháu yêu nhau."

"Yêu?" Bà bật cười khẩy, tiếng cười khô khốc như cắt vào không khí. "Tuần trước tôi đi chữa răng. Cậu biết giá trồng một chiếc răng không? Bằng cả tháng lương của cậu!" Bà mở ví, nhìn lại tờ hóa đơn khám, rồi lại cất vào. "Còn Minh Tuấn, người đang theo đuổi Lan, chỉ một chiếc khăn quàng từ Paris cũng đủ mua cả căn nhà này. Cậu nghĩ con tôi nên chọn gì?"

Hải Đăng nghiến răng. "Cháu sẽ kiếm đủ tiền.. Để Lan không phải khổ."

"Bằng cách nào?" Bà nhìn anh, ánh mắt hoài nghi. "Tiết kiệm? Ăn mì tôm qua ngày? Lan cần một mái ấm, chứ không phải căn buồng ẩm thấp, đầy tiếng khóc trẻ con này."

Giọng bà nghẹn lại. "Tôi từng tin tình yêu là đủ. Nhưng rồi tôi cũng nếm cảnh thiếu thốn, tằn tiện từng đồng. Tình yêu không thể thay thế cơm áo."

Tiếng chuông nhà thờ xa xa ngân lên, lan vào khoảng lặng. Hải Đăng lùi lại, lưng chạm tường.

"Nếu thật sự thương nó." Bà hạ thấp giọng, chua chát. "Thì buông tha cho nó. Minh Tuấn có thể cho nó một tương lai chắc chắn. Còn cậu? Một chiếc đèn lồng giấy?"

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Hải Đăng như mờ đi. Hình ảnh Lan bên hồ Gươm ùa về, đôi mắt đen lấp lánh niềm tin.. Giờ tất cả như bị đè nén dưới sức nặng của hiện thực. "Bác nghĩ.. Tiền mua được hạnh phúc sao?"

"Ít nhất, nó sẽ giúp chúng ta, có một mái nhà không dột." Bà quay đi, giọng gắt: "Nếu cậu yêu Lan, đừng hủy hoại tương lai nó."

Bà định bước ra, nhưng ánh mắt bất giác dừng lại trên tường, một tờ báo cũ được dán bằng bốn mẩu băng dính. Dòng tít in đậm: "Trẻ em vùng cao và giấc mơ đến lớp". Bài báo với bút danh: Hải Đăng.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt bà dao động. Hình ảnh những đứa trẻ trong ảnh minh họa, chân trần, áo vá chằng vá đụp, khiến lòng bà thắt lại. Bà đã từng trải qua những ngày khốn khó ấy, bà hiểu giá trị của một giấc mơ nhỏ bé. Bàn tay bà khẽ run. Nhưng rồi bà siết chặt, lắc đầu dứt khoát.

Cánh cửa gỗ đóng sầm.

Hải Đăng đứng lặng, nghe tiếng giày xa dần. Một giọt nước từ trần rơi xuống, tiếng "tõm" vang lên từ chiếc xô. Anh nhìn chảo cá kho trên bếp, giờ đã cháy đen. Anh cầm lên, lòng bàn tay bỏng rát. Mùi khét xộc vào mũi, cay xè mắt.

Tiếng mèo gào, tiếng người chửi thề hòa thành bản nhạc xô bồ của khu trọ nghèo. Hải Đăng nhắm chặt mắt, ngực quặn thắt. Anh, kẻ vừa dám mơ về một vầng trăng sáng, giờ nhận ra mình chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trước sóng gió cuộc đời.

Ngoài kia, tiếng trẻ con lại khóc. Và anh cũng muốn khóc.

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Từ Khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back