Chương 10
Trong khi đợi Mạch Kỷ bên ngoài phá vòng vây, thì Mạch Hảo tìm mọi cách đánh thức nhị vị phụ huynh. Đang loay hoay thì đèn bỗng bật lên, cô vũ công theo đó ngưng động tác, mọi người trong khán phòng được kéo ra khỏi cơn mộng mị, hoang mang nhìn theo cô vũ công đang tiến lại gần chỗ của Mạch Hảo đang dùng thân ảnh nhỏ bé của mình che chắn cho nhị vị phụ huynh. Chưa kịp định thần Mạch Hảo bất ngờ bị hất văng va đập thật mạnh khiến các bức tranh phong thủy cùng bộ đèn cánh sen vỡ thành từng mảnh, hai người hốt hoảng chạy về phía cô vội vàng dùng khăn giấy lâu đi vết máu trên mặt do mảng kính cắt phải.
"Cô bị làm sao vậy hả? Con bé có làm gì cô đâu?" – Ba Mạch Hảo đứng trước mặt vũ công giận dữ hỏi, mọi người xung quanh bắt đầu bu lại chỗ Mạch Hảo cùng xem coi con bé còn bị thương chỗ nào không, thành phần còn lại bắt đầu chỉ chính ả vì hành động vừa rồi.
Ai cũng lo chỉ trích nên không ai để ý, bên dưới tay áo của ả bắt đầu rục rịch, ả bất ngờ dùng bộ móng sắc đâm xuyên cô họng của một người đàn ông bên cạnh, ông ta ngã xuống đất, máu ùa ra từ cuốn họng của gã như thác, gã khó khăn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ặc.. ặc rồi gã lăn ra chết, căn phòng bắt đầu hoảng loạn, mọi người la hét và bắt đầu chạy trốn, nhưng khi vừa đến cửa thì chặn lại.
"Tại sao không được vậy nè?"
"Cứu, cứu với.."
"Ai đó làm ơn!"
Tiếng gọi, la hét, đập mạnh vào thành cấm địa nhưng không ăn thua gì, ả vũ công bắt đầu nhoẻn miệng cười, ả bắt đầu hiện nguyên hình là một con nhện màu đen, với tám cái chân nhọn hoắc được bao phủ bởi lớp giáp sắc, cái bụng tròn được một lớp lông đen cứng bao phủ, phần trên là thân của một cô gái ốm đến để lộ khung sườn với mái tóc đen xỏa dài, gương mặt nhợt nhạt, hóc mắt trống rỗng cũng đen nốt.
"Quái vật" – Mọi người sau khi thấy ả lột xác càng hoảng hơn, và bắt đầu đè nhau thoát thân.
"Ba mẹ, ra phía sau con" - Mạch Hảo sau một hồi im lặng thì cũng chịu lên tiếng, cô nắm tay nhị vị phụ huynh kéo ra sau.
"Con tính làm gì, bộ khùng hay sao ra ngoài đó" – Mẹ cô khi thấy con gái mình đi về con quái kia mà giận dữ nắm chặt tay cô.
"Con sẽ ổn mà, ba mẹ núp trong này cho kĩ" – Cô an ủi rồi đẩy bà trốn sau chiếc bàn trong góc tường.
"Nhưng.." – Chưa kịp mở lời, bà thấy bao quanh con gái nhỏ của mình phát ra một luồng sáng xanh ngọc tươi mát, kèm theo một cặp súng bằng bạc.
"Iki, Ma Pháp Hộ Thân" – Cô cầm chắc súng rồi bung người lên không trung, dùng một chân móc vào chiếc đèn trần, hướng ả nhện ăn người mà bắn hai phát vào chiếc bụng to béo của ả.
Bị thương, ả gầm lên rồi nhìn theo vết đạn bắt mà thấy Mạch Hảo đã đến gần lúc nào không hay biết, cô tung cước đá bay ả lên sân khấu.
"Không ngờ, trong bữa tiệc nhẹ này, ta may mắn được diện kiến một Kira thế này" - Ả lòm còm bò dậy, nhìn Mạch Hảo ý cười rất sâu.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì?"
"Thôi nào, bọn Kira các ngươi không biết hỏi câu khác ngoài những câu như người là ai, người muốn gì ư? Ta chỉ nói một lần vậy nên nhớ cho kĩ, ta là Hoa Chu, Vương của loài Nhện".
"Vương của Nhện sao, không ngờ cũng có ngày ta cũng được diện kiến một vương, xin mạn phép hỏi thì vương của chúng ta đến nơi thấp kém này để làm gì?"
"Đương nhiên là sát phạt, ta sẽ dùng máu và thịt của các ngươi hiến tế cho hàng trăm linh hồn của thần dân của ta, những người đã bỏ mạng dưới bàn tay bẩn thỉu của các ngươi"
"Vương, người là vua một quốc gia tại sao không hỏi đầu đuôi ngọn ngành, tìm ra hung thủ đằng sau việc này để đòi nợ hắn, mà lại đi đổ hết lên đầu những con người vô tội này?"
"Đúng là ta nên làm vậy, nhưng ngươi biết không, cho dù ta có tìm ra kẻ đứng sau thì cũng có kẻ sẽ thay thế đe dọa đến thần dân của ta, vậy nên ta sẽ ra tay trước để không một thần dân nào của ta phải hy sinh oan uổng nữa" - Ả bò lên trần nhà nhìn ngược xuống Mạch Hảo
"Vương, người làm vậy chẳng khác nào là sát sinh vô cớ chứ, chưa kể ở đây lại có trẻ con, chúng không có tội"
"Đúng, vậy nên ta sẽ để cho chúng sống, nhưng với tư cánh là vật chăn nuôi lấy thịt cho các con của ta" – Nói rồi ả phóng ra hàng loạt sợi tơ, quấn lấy những nạn nhân thành một cái kén khủng lồ, ả dùng ma lực treo họ lên trần nhà, và trải đầy trên sân khấu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nên Mạch Hảo chỉ có thể mở khiên che chắn cho vị trí trú ngụ của nhị vị phụ huynh trong khi bản thân chỉ vồ lấy được vài người, còn lại bất lực nhìn mọi người bị quấn kén treo lơ lửng.
"Ma pháp, Vạn Tiễn" – Cặp súng bạc biến đổi thành một chiếc cung lớn hơn Mạch Hảo một cái đầu, chiếc cung nặng ngàn cân vừa xuất hiện đã nện ngay xuống mặt đất một chiếc lỗ thật to, Mạch Hảo dùng một chân cố định sườn cung, hai tay kéo căng dây cung.
"Ma Pháp, Vũ Điệu Cuồng Phong" – Cô thả tay, hàng ngàn mũi tên ánh sáng bạc xuất hiện, hướng Hoa Chu bay tới nhưng lại không trúng ả lấy một mũi, đồng loạt nhắm đến những chiếc kén mà đâm vào, tơ nhện của Hoa Chu vì thế mà đứt đoạn, nạn nhân cũng theo đó mà bất tỉnh ngã ra đất.
"Khá lắm nhóc, làm đứt được tơ nhện của ta, chứng tỏ khả năng của ngươi không tầm thường, ta đổi ý rồi, ngươi sẽ là bữa chính của ta" - Ả bay xuống, thay vì là một thân nhện thì ả biến lại trở thành một thân người mảnh mai, với trang phục hở bạo, chiếc váy trong suốt ôm sát cơ thể, mặt trước chẻ sâu để lộ bầu ngực tròn trịa, phía sau chỉ quấn độc một chiếc khố, hai tay đeo hơn mười chiếc vòng bạc sắc, ả biến ra một thanh đao lớn hai lưỡi, thủ thế trước Mạch Kỷ.
"Chết, đánh cận chiến kiểu này, em dở lắm Hai à, mau lên" – Mạch Hảo thông qua liên lạc Người Chết báo cho Mạch Kỷ
"Được rồi, bình tĩnh, thả lỏng để Hai nhìn" – Liên lạc Người Chết có một khả năng đặc biệt, ngoài việc liên lạc bằng tâm linh, nó giúp người còn lại cho thể nhìn và tri phối hành động của người kia thông qua một bên mắt trái mặc dù tâm thức của chủ thể vẫn còn hoạt động. Nhờ vậy mà Mạch Kỷ vẫn có thể cùng Mạch Hảo nghênh chiến với Hoa Chu dù có bên ngoài phá cấm thuật đi nữa.
"Cô bị làm sao vậy hả? Con bé có làm gì cô đâu?" – Ba Mạch Hảo đứng trước mặt vũ công giận dữ hỏi, mọi người xung quanh bắt đầu bu lại chỗ Mạch Hảo cùng xem coi con bé còn bị thương chỗ nào không, thành phần còn lại bắt đầu chỉ chính ả vì hành động vừa rồi.
Ai cũng lo chỉ trích nên không ai để ý, bên dưới tay áo của ả bắt đầu rục rịch, ả bất ngờ dùng bộ móng sắc đâm xuyên cô họng của một người đàn ông bên cạnh, ông ta ngã xuống đất, máu ùa ra từ cuốn họng của gã như thác, gã khó khăn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ặc.. ặc rồi gã lăn ra chết, căn phòng bắt đầu hoảng loạn, mọi người la hét và bắt đầu chạy trốn, nhưng khi vừa đến cửa thì chặn lại.
"Tại sao không được vậy nè?"
"Cứu, cứu với.."
"Ai đó làm ơn!"
Tiếng gọi, la hét, đập mạnh vào thành cấm địa nhưng không ăn thua gì, ả vũ công bắt đầu nhoẻn miệng cười, ả bắt đầu hiện nguyên hình là một con nhện màu đen, với tám cái chân nhọn hoắc được bao phủ bởi lớp giáp sắc, cái bụng tròn được một lớp lông đen cứng bao phủ, phần trên là thân của một cô gái ốm đến để lộ khung sườn với mái tóc đen xỏa dài, gương mặt nhợt nhạt, hóc mắt trống rỗng cũng đen nốt.
"Quái vật" – Mọi người sau khi thấy ả lột xác càng hoảng hơn, và bắt đầu đè nhau thoát thân.
"Ba mẹ, ra phía sau con" - Mạch Hảo sau một hồi im lặng thì cũng chịu lên tiếng, cô nắm tay nhị vị phụ huynh kéo ra sau.
"Con tính làm gì, bộ khùng hay sao ra ngoài đó" – Mẹ cô khi thấy con gái mình đi về con quái kia mà giận dữ nắm chặt tay cô.
"Con sẽ ổn mà, ba mẹ núp trong này cho kĩ" – Cô an ủi rồi đẩy bà trốn sau chiếc bàn trong góc tường.
"Nhưng.." – Chưa kịp mở lời, bà thấy bao quanh con gái nhỏ của mình phát ra một luồng sáng xanh ngọc tươi mát, kèm theo một cặp súng bằng bạc.
"Iki, Ma Pháp Hộ Thân" – Cô cầm chắc súng rồi bung người lên không trung, dùng một chân móc vào chiếc đèn trần, hướng ả nhện ăn người mà bắn hai phát vào chiếc bụng to béo của ả.
Bị thương, ả gầm lên rồi nhìn theo vết đạn bắt mà thấy Mạch Hảo đã đến gần lúc nào không hay biết, cô tung cước đá bay ả lên sân khấu.
"Không ngờ, trong bữa tiệc nhẹ này, ta may mắn được diện kiến một Kira thế này" - Ả lòm còm bò dậy, nhìn Mạch Hảo ý cười rất sâu.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn gì?"
"Thôi nào, bọn Kira các ngươi không biết hỏi câu khác ngoài những câu như người là ai, người muốn gì ư? Ta chỉ nói một lần vậy nên nhớ cho kĩ, ta là Hoa Chu, Vương của loài Nhện".
"Vương của Nhện sao, không ngờ cũng có ngày ta cũng được diện kiến một vương, xin mạn phép hỏi thì vương của chúng ta đến nơi thấp kém này để làm gì?"
"Đương nhiên là sát phạt, ta sẽ dùng máu và thịt của các ngươi hiến tế cho hàng trăm linh hồn của thần dân của ta, những người đã bỏ mạng dưới bàn tay bẩn thỉu của các ngươi"
"Vương, người là vua một quốc gia tại sao không hỏi đầu đuôi ngọn ngành, tìm ra hung thủ đằng sau việc này để đòi nợ hắn, mà lại đi đổ hết lên đầu những con người vô tội này?"
"Đúng là ta nên làm vậy, nhưng ngươi biết không, cho dù ta có tìm ra kẻ đứng sau thì cũng có kẻ sẽ thay thế đe dọa đến thần dân của ta, vậy nên ta sẽ ra tay trước để không một thần dân nào của ta phải hy sinh oan uổng nữa" - Ả bò lên trần nhà nhìn ngược xuống Mạch Hảo
"Vương, người làm vậy chẳng khác nào là sát sinh vô cớ chứ, chưa kể ở đây lại có trẻ con, chúng không có tội"
"Đúng, vậy nên ta sẽ để cho chúng sống, nhưng với tư cánh là vật chăn nuôi lấy thịt cho các con của ta" – Nói rồi ả phóng ra hàng loạt sợi tơ, quấn lấy những nạn nhân thành một cái kén khủng lồ, ả dùng ma lực treo họ lên trần nhà, và trải đầy trên sân khấu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nên Mạch Hảo chỉ có thể mở khiên che chắn cho vị trí trú ngụ của nhị vị phụ huynh trong khi bản thân chỉ vồ lấy được vài người, còn lại bất lực nhìn mọi người bị quấn kén treo lơ lửng.
"Ma pháp, Vạn Tiễn" – Cặp súng bạc biến đổi thành một chiếc cung lớn hơn Mạch Hảo một cái đầu, chiếc cung nặng ngàn cân vừa xuất hiện đã nện ngay xuống mặt đất một chiếc lỗ thật to, Mạch Hảo dùng một chân cố định sườn cung, hai tay kéo căng dây cung.
"Ma Pháp, Vũ Điệu Cuồng Phong" – Cô thả tay, hàng ngàn mũi tên ánh sáng bạc xuất hiện, hướng Hoa Chu bay tới nhưng lại không trúng ả lấy một mũi, đồng loạt nhắm đến những chiếc kén mà đâm vào, tơ nhện của Hoa Chu vì thế mà đứt đoạn, nạn nhân cũng theo đó mà bất tỉnh ngã ra đất.
"Khá lắm nhóc, làm đứt được tơ nhện của ta, chứng tỏ khả năng của ngươi không tầm thường, ta đổi ý rồi, ngươi sẽ là bữa chính của ta" - Ả bay xuống, thay vì là một thân nhện thì ả biến lại trở thành một thân người mảnh mai, với trang phục hở bạo, chiếc váy trong suốt ôm sát cơ thể, mặt trước chẻ sâu để lộ bầu ngực tròn trịa, phía sau chỉ quấn độc một chiếc khố, hai tay đeo hơn mười chiếc vòng bạc sắc, ả biến ra một thanh đao lớn hai lưỡi, thủ thế trước Mạch Kỷ.
"Chết, đánh cận chiến kiểu này, em dở lắm Hai à, mau lên" – Mạch Hảo thông qua liên lạc Người Chết báo cho Mạch Kỷ
"Được rồi, bình tĩnh, thả lỏng để Hai nhìn" – Liên lạc Người Chết có một khả năng đặc biệt, ngoài việc liên lạc bằng tâm linh, nó giúp người còn lại cho thể nhìn và tri phối hành động của người kia thông qua một bên mắt trái mặc dù tâm thức của chủ thể vẫn còn hoạt động. Nhờ vậy mà Mạch Kỷ vẫn có thể cùng Mạch Hảo nghênh chiến với Hoa Chu dù có bên ngoài phá cấm thuật đi nữa.
Last edited by a moderator: