Chương 1
[BOOK]- Ê mày, hình như tao yêu rồi.
- Lại nữa hả? Thôi tao xin mày đấy, lần này lại là anh chàng nào nhặt áo, hay lại dắt xe hộ mày đấy.
Đây chính là phản ứng của lũ bạn tôi khi tôi lần đầu nói với bọn nó về tình cảm mình dành cho anh ấy. Trong mắt mấy đứa nó, tôi là một đứa dễ rung động, mê trai và có chút khờ, theo lời bọn nó nói là vậy. Thực ra tôi thấy mình không giống vậy lắm, tôi dễ bị cảm động bởi những điều nhỏ nhặt, còn mê trai á, ai mà chẳng mê cái đẹp cơ chứ, chỉ là tôi thể hiện ra ngoài còn lũ bạn tôi thì bọn nó biết kiềm chế hơn thôi, tôi cá là như vậy.
Tôi đã từng tưởng tượng bạn trai mình phải thật đẹp trai nè, cao phải mét 7 mét 8 này, ấm áp, dịu dàng, lâu lâu ngầu soái một xíu cũng được. Đấy là thời tôi còn mê mẩn đọc mấy quyển truyện teen, còn từ khi gặp anh, mọi tiêu chuẩn tôi đặt ra đều bị phá bỏ.
Tôi quen anh qua facebook, trên một diễn đàn về cung hoàng đạo. À đấy quên chưa giới thiệu, tôi là một con Bọ Cạp không thuần chủng lắm, lũ bạn thường bảo tôi có tính cách giống cung Thiên Bình hơn mà tôi cũng thấy vậy. Trong một lần comment dạo trên facebook, tôi đã gặp anh. Anh hơn tôi tới tám tuổi, với tôi lúc đó chính là cảm giác tò mò, hứng thú về một người lạ không hề quen biết. Lúc đó tôi và anh đều không để ảnh cá nhân trên mạng, nên tới gần nửa năm nói chuyện chúng tôi vẫn chẳng biết mặt nhau. Anh là kiểu người ngoài nóng trong lạnh điển hình, anh có thể nhắn tin thật vui vẻ với tôi nhưng lại chưa từng kể về chuyện của mình. Còn tôi á, lúc đó tôi vẫn còn đang độ tuổi phản nghịch, thường xuyên cãi nhau với mẹ, cứ mỗi lần như vậy tôi lại tìm đến anh nói chuyện, không phải vì tôi không có bạn bè mà vì, mọi người biết đấy, cảm giác nói chuyện chia sẻ với một người không biết gì về mình vẫn an toàn hơn cả. Tôi cứ thế đem hết tâm tư, nỗi buồn, phiền phức của mình kể cho anh nghe, tôi lúc đó đã nghĩ rằng "Ồ, mình đã có một người bạn mới thật đặc biệt". Cho đến một hôm tôi kể cho lũ bạn nghe về anh, kể cho bọn nó nghe anh ấm áp như nào, nhắc nhở tôi như nào, nhưng rồi lúc bọn nó hỏi tôi: "Anh là ai? Anh tên gì? Anh ở đâu? Làm gì?"; tôi lại câm nín không thể nói được gì. Tôi chợt nhận ra tôi chẳng biết gì về anh cả, tên anh dùng là tên giả, trang facebook củng anh cũng để ẩn đi toàn bộ thông tin cá nhân, tôi không biết anh là ai, ở đâu, làm gì.. Tôi không biết gì về anh cả. Trước đó, mỗi lần nói chuyện đều là tôi gặp phiền phức rồi tìm đến anh, không thì cũng là bảo anh kể chuyện cho mình nghe, một câu chuyện hoàn toàn không có thật, câu chuyện do chính anh tạo ra để an ủi tôi. Và tôi, cứ đắm chìm trong những ấm áp anh tạo ra, những lời khuyên an ủi; anh cứ vậy lắng nghe hết mọi muộn phiền của tôi, âm thầm chỉ hướng cho tôi mà chưa một lần than phiền. Tôi bất giác nhận ra rằng: Tôi và anh chính là hai người lạ, không hề liên quan đến cuộc sống của nhau.
Tối đó tôi đã dùng hết can đảm để gọi video cho anh, có lẽ khá bất ngờ nhưng anh cũng không bắt máy, anh nhắn lại cho tôi hỏi xem có chuyện gì mà lại gọi cho anh, anh lo lắng sợ tôi gặp chuyện gì nguy hiểm. Tôi hỏi anh là ai? Chắc anh khá bất ngờ, mấy phút sau vẫn không thấy anh trả lời, tôi đã đợi tin nhắn của anh cả tối đó nhưng vẫn không thấy anh nhắn lại. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy tôi nhận được tin nhắn của anh, anh nói hôm qua anh làm ca đêm, điện thoại thì lại hết pin nên không có cách nào trả lời tôi được. Còn với câu hỏi của tôi anh nhắn lại "Anh là anh hì hì". Lúc đọc được tin nhắn ấy tôi ngẩn người, rồi chợt bật cười. Đúng vậy, anh là ai thì quan trọng gì chứ, anh vẫn là anh, là người luôn lắng nghe mọi muộn phiền cua tôi, chỉ thế thôi. Lúc đó, tôi vẫn chưa biết rằng trái tim của mình đã rung động thực sự, và người con trai bước vào cuộc đời tôi năm 17 tuổi ấy lại đảo lộn cuộc sống tôi đến vậy.
Những ngày tháng sau đó luôn có anh bên cạnh, mỗi sáng luôn là tin nhắn nhắc nhở tôi ăn sáng rồi hãy đi học, lúc đó mỗi ngày tôi đều mong chờ đến tối, vì lúc đó anh và tôi đều rảnh để nói chuyện. Cứ thế mỗi ngày của tôi trôi qua, rất yên bình, tôi lúc đó đã nghĩ mình xem anh là anh trai và anh cũng xem tôi là em gái.
Một năm trôi qua, ngày facebook thông báo kỉ niệm một năm ngày quen biết của chúng tôi, tôi đã khá bất ngờ. Tôi khi ấy đã là học sinh lớp 12, ương bướng, lo lắng, nông nổi, dễ nóng giận; còn anh thì vẫn vậy, vẫn lặng thầm bên tôi. Chúng tôi vẫn luôn xem nhau là anh em cho đến một ngày.. Hôm đó như thường lê, tối đi học thêm về sau khi ăn xong, tôi cầm ngay cái điện thoại xem có tin nhắn của anh không? Không làm tôi thất vọng, anh nhắn hôm nay anh lại làm ca tối, có chút bận, nhắc tôi học bài có chuyện thì nhắn anh, không thì nhớ ngủ sớm. Tôi báo anh một tiếng rằng mình đã biết, rồi lên facebook xem có thông báo gì mới không? Ngoài những thông báo của mấy trang tôi theo dõi ra thì điều làm tôi chú ý nhất là một lời mời kết bạn mới. Theo thói quen tôi vào tường người đó xem, và tôi thấy bất ngờ khi chúng tôi chỉ có một bạn chung duy nhất là anh. Trước giờ nick của anh đều rất ít thông tin, điều đó càng khiến tôi tò mò với người bạn này của anh. Có lẽ vì muốn biết hơn nhiều thông tin của anh nên tôi đã đồng ý kết bạn. Chỉ vừa chấp nhận đồng ý được tầm năm, mười phút, tôi nhận được một tin nhắn mới "Chào em, em là bé Nghi hả? Chị là Nhàn. Bạn của Trung, Trung kể rất nhiều về em, nên chị muốn trò chuyện với em ấy". Đọc xong tin nhắn tôi sững người, hóa ra Trung là tên anh, sau đó tôi vẫn nhắn lại một câu chào xã giao. Sau mấy câu xã giao, tôi cũng dần nói chuyện thoải mái hơn với chị ấy. Chị ấy bằng tuổi anh, là bạn đại học cùng với anh, chị kể rất nhiều về anh, tất của những thắc mắc trước giờ của tôi đều được chị ấy giải đáp hết. Tối đó thay vì nói chuyện với anh, tôi đã nói chuyện với chị ấy đến tận khuya muộn. Tôi thấy chị ấy rất dễ thương, dễ gần còn chu đáo nữa; hai chúng tôi nói chuyện rất hợp chỉ có một buổi tối thôi mà tôi muốn nhận chị làm chị gái mình luôn rồi. Sau khi tạm biệt chị, tôi nhắn cho anh một tin "em đã biết anh là ai rồi nhé!". Sau khi gửi tin nhắn tôi đem theo sự thích thú ngủ một giấc thật ngon.[/BOOK]