Chương 10: Màn Trình Diễn Trong Bóng Tối
Celeste bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, nơi mùi của cái chết vẫn còn phảng phất. Hơi thở cô nặng trĩu, nhưng trong lòng lại tràn ngập những câu hỏi không có lời giải.
Lucien theo sau, dáng người cao lớn của hắn tỏa ra khí chất lạnh lùng nhưng áp lực. Trên đường ra khỏi hiện trường, không ai nói với ai một lời.
Ngoài trời đã khuya. Sương đêm phủ xuống những con đường lát đá của thủ đô Valléris, khiến ánh đèn dầu lờ mờ trở nên càng thêm mờ ảo.
Celeste siết chặt chiếc áo choàng, ánh mắt vô thức lướt qua Lucien. Hắn bước đi vững vàng, nhưng cô nhận ra vết thương trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
"Ngài vẫn ổn chứ?"
Cô hỏi, giọng khẽ đi vì cái lạnh.
Lucien chỉ liếc cô một cái, khóe môi cong lên một cách mỉa mai: "Ta vẫn còn đứng được."
Celeste bĩu môi, nhưng không nói thêm gì.
Cả hai bước lên cỗ xe ngựa đã chờ sẵn. Người đánh xe lập tức quất roi, đưa họ trở về dinh thự của Lucien.
Vừa bước xuống xe ngựa, Celeste còn chưa kịp đứng vững thì một bóng dáng nhỏ bé đã lao ra từ cổng dinh thự:
"Chị đã đi đâu vậy?"
Eliott nhào tới, ôm chầm lấy chị gái. Đôi mắt xanh lục ánh lên sự lo lắng xen lẫn tủi thân.
Celeste khẽ giật mình nhưng nhanh chóng cúi xuống xoa đầu em trai: "Chị chỉ ra ngoài một chút thôi, Eliott. Chị xin lỗi vì đã không nói với em."
Eliott bĩu môi, giọng trẻ con nhưng đầy ấm ức: "Chị đi mà không nói gì cả. Em chờ mãi.."
Celeste cảm thấy lòng mềm nhũn, cô cúi xuống ôm lấy em trai: "Lần sau chị sẽ nói trước, được không?"
Lucien đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn hai chị em, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm.
Cian tiến đến, nhìn Lucien rồi cất giọng: "Thưa ngài, có một bức thư được gửi đến trong lúc ngài vắng mặt."
Lucien nhận lấy phong thư, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy con dấu trên đó.
Celeste vẫn đang trấn an Eliott, nhưng khi liếc thấy biểu cảm của Lucien, cô khẽ cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
Lucien chậm rãi bóc thư, đôi mắt sắc bén lướt qua từng dòng chữ. Sau một thoáng im lặng, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh đi vài phần:
"Dường như.. có người muốn gặp chúng ta."
Không khí trong tiền sảnh bỗng trở nên nặng nề. Lucien lặng lẽ đọc hết bức thư, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Celeste đặt tay lên vai Eliott, khẽ nói: "Em vào trong trước đi, trời lạnh lắm."
Eliott nhìn chị rồi quay sang Lucien, có vẻ nhận ra bầu không khí không bình thường, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Khi Eliott khuất bóng sau cánh cửa, Celeste mới nhìn về phía Lucien: "Là ai gửi?"
Lucien không trả lời ngay, hắn đưa tờ thư cho cô. Celeste nhận lấy, đôi mắt nhanh chóng lướt qua những dòng chữ được viết một cách cẩn thận:
"Kính gửi Ngài Deveraux,
Ta biết ngài đang tìm kiếm sự thật.
Nếu ngài thực sự muốn có câu trả lời, hãy đến Nhà Hát Đen vào đêm mai. Một màn trình diễn thú vị đang chờ đợi"
"Một người bạn."
Celeste siết chặt tờ giấy, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc: "Nhà Hát Đen? Đó không phải là nơi.."
Lucien gật đầu: "Một sào huyệt của những kẻ buôn lậu thông tin. Và cũng là nơi từng diễn ra một vụ án mạng mà chưa ai có thể giải quyết."
Cian đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng: "Thưa ngài, đây rõ ràng là một cái bẫy."
Celeste suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào Lucien: "Vậy ngài định đi sao?"
Lucien với đôi mắt ánh lên một tia nguy hiểm: "Tất nhiên."
Celeste khoanh tay, thở dài: "Thế thì tôi cũng phải đi."
Lucien nhướn mày, nhưng chưa kịp lên tiếng, Celeste đã nói tiếp: "Ngài cần một người có thể nhận diện được chất độc hoặc dấu vết trên thi thể, đúng không?"
Lucien bật cười khẽ: "Cô đang ngày càng hiểu ta hơn đấy, Celeste."
Cian thở dài đầy bất lực: "Vậy thì.. tôi sẽ chuẩn bị sẵn vũ khí."
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc bao trùm lên dinh thự. Một màn trình diễn nguy hiểm đang chờ họ phía trước.
Trời đêm buông xuống, bao phủ Eldoria trong một màn sương dày đặc. Những con phố xung quanh Nhà Hát Đen tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể cả không gian đang nín thở chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Celeste kéo cao mũ áo choàng, khẽ liếc sang Lucien. Hắn khoác một chiếc áo dài đen, hòa mình vào bóng tối một cách hoàn hảo. Cian đi phía sau, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Họ bước qua cánh cổng lớn, nơi những kẻ mang mặt nạ quái dị đứng gác. Mỗi người vào trong đều phải xuất trình một tấm vé đặc biệt. Lucien rút từ trong áo ra ba tấm vé màu đen, đưa cho bọn chúng.
"Chúc quý khách tận hưởng đêm nay." Một trong những kẻ canh gác nói, giọng khàn khàn.
Bên trong nhà hát, không gian tràn ngập ánh nến chập chờn. Những bức tường đỏ thẫm được trang trí bằng những bức tranh u ám mô tả các vụ hành quyết. Màn sân khấu chính được phủ một tấm rèm nhung đen, che giấu thứ gì đó đằng sau.
Celeste chậm rãi quan sát xung quanh. Khán giả ngồi rải rác, tất cả đều mang mặt nạ, che giấu danh tính của mình.
Lucien nghiêng đầu, ghé sát tai cô: "Cảm thấy gì không?"
Celeste nhíu mày. Không khí ở đây mang theo một mùi gì đó rất lạ-một mùi hương thoang thoảng nhưng đầy nguy hiểm. Cô hạ giọng, thì thầm: "Mùi thuốc mê.. ai đó đang thử kiểm soát đám đông."
Lucien nhếch môi: "Ta đoán đúng là một màn trình diễn thú vị rồi."
Cộc. Cộc. Cộc.
Tiếng gậy gõ xuống sàn vang lên.
Trên sân khấu, một người đàn ông cao gầy, khoác áo choàng dài, bước ra. Mặt hắn được che kín bởi một chiếc mặt nạ bạc:
"Thưa quý vị," hắn cất giọng, vang vọng khắp nhà hát: "Đêm nay, ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện.. về sự phản bội và một gia tộc bị xóa sổ khỏi lịch sử."
Celeste đông cứng.
Gia tộc bị xóa sổ khỏi lịch sử?
Lucien siết chặt tay cô, ánh mắt sắc lạnh.
Hắn là đang nói về gia tộc Ravary.
"Màn trình diễn.. xin được phép bắt đầu."
Giọng nói vang vọng trong không gian, kéo theo một sự im lặng chết chóc. Những ánh mắt sau lớp mặt nạ đổ dồn về phía sân khấu, nơi tấm màn nhung đen đang từ từ được kéo lên.
Celeste cảm nhận được nhịp tim của mình chậm lại một nhịp. Cô liếc sang Lucien-ánh mắt hắn tối sầm, đôi môi mím chặt như đang suy tính điều gì đó.
ẦM!
Một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên giữa sân khấu, chiếu rọi vào một bức tranh khổng lồ. Nhưng đó không phải là tranh.. mà là một tấm vải được thêu những hình ảnh kỳ dị-những bóng người đang chìm trong biển lửa, những bàn tay tuyệt vọng vươn lên giữa tro tàn.
Hình ảnh của một gia tộc bị thiêu rụi.
Hơi thở của Celeste trở nên nặng nề hơn, lồng ngực cô siết chặt như thể có một bàn tay vô hình đang ghì chặt lấy trái tim. Những ký ức của đêm định mệnh đó tràn về như một cơn lũ-ngọn lửa hung tàn nuốt chửng dinh thự Ravary, những tiếng hét thất thanh vang vọng trong bóng tối, hơi nóng bỏng rát trên da, và mùi tro tàn ám vào từng hơi thở.
Đầu óc Celeste choáng váng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng từng câu chữ mà người đàn ông trên sân khấu thốt ra như những nhát dao khoét sâu vào vết thương cũ chưa từng lành.
Lucien nhận thấy sự bất ổn của cô. Hắn hơi nghiêng người, cúi xuống thì thầm bên tai:
"Cô ổn chứ?"
Giọng nói trầm thấp kéo Celeste ra khỏi dòng ký ức đang nhấn chìm cô. Cô chớp mắt, cố gắng xua tan cơn choáng váng, nhưng trước mắt vẫn là bức tranh ám ảnh về một gia tộc bị thiêu rụi-gia tộc của cô.
Người đàn ông trên sân khấu bước tới, ánh mắt sau lớp mặt nạ bạc dường như xoáy thẳng vào Celeste.
Căn phòng bỗng chìm vào bóng tối.
Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, khiến tấm rèm khẽ lay động. Trong giây lát, mọi âm thanh dường như ngưng bặt, chỉ còn hơi thở dồn dập của những người trong phòng.
"Có chuyện gì!"
Phập!
Một âm thanh sắc bén vang lên giữa không gian u ám. Khi ánh sáng bùng lên trở lại, tất cả đều sững sờ.
Celeste siết chặt bàn tay, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô nhìn xung quanh-cánh cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu bị mở ra hay ai đó trốn thoát.
"Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?" Lucien trầm giọng, ánh mắt sắc bén quét khắp căn phòng.
Không ai trả lời. Tất cả những người có mặt đều tái mét, kinh hãi trước cái chết đột ngột và bí ẩn này.
Trong bóng tối dường như đang ẩn giấu một bí mật kinh hoàng.
"Aaaaa-!"
Tiếng hét thất thanh vang lên, xé toạc bầu không khí vốn đã căng thẳng. Đám đông hoảng loạn lùi lại, một số người vội vã che miệng, số khác run rẩy lùi ra xa khỏi hiện trường.
Trên sân khấu lộng lẫy của bữa tiệc, nơi lẽ ra phải là màn trình diễn đầy hoa lệ, giờ đây lại có một thi thể đổ gục xuống giữa ánh đèn.
Máu.
Máu loang lổ trên lớp thảm đỏ, tạo nên một cảnh tượng ghê rợn.
Lucian lập tức đưa tay kéo Celeste lại phía sau mình, ánh mắt cô tối sầm lại khi nhìn chằm chằm vào xác chết.
Lucien bước lên trước, giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền: "Mọi người bình tĩnh. Không ai được rời khỏi đây cho đến khi ta cho phép."
Nhưng điều khiến Celeste rùng mình hơn cả không phải là cái chết. Mà là thứ đang đặt trên thi thể ấy-một mảnh giấy nhỏ, thấm đẫm máu.
Cô nuốt khan, chậm rãi cúi xuống đọc những dòng chữ nguệch ngoạc:
"Con rối đã gãy, vở diễn mới chỉ bắt đầu."
Những ký ức lờ mờ lóe lên trong tâm trí cô. Một vụ án trong quá khứ.. một gia tộc từng bị xóa sổ.. và những bí mật vẫn còn đang ẩn giấu trong bóng tối.
Lucien cau mày, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao khi quét qua đám đông: "Ai là người phát hiện ra thi thể?"
Một người hầu run rẩy bước lên: "Tôi.. tôi vừa mang rượu ra thì nhìn thấy ngài ấy.. ngã xuống.. máu bắn tung tóe.."
Celeste chậm rãi tiến đến gần xác chết. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc bộ lễ phục đắt tiền, gương mặt vẫn còn đọng lại vẻ kinh hãi.
Cô cúi xuống, kiểm tra cổ tay nạn nhân. Làn da lạnh ngắt. Một vết cắt ngọt lịm chạy dọc theo cổ, máu vẫn còn rỉ ra.
"Cắt động mạch cảnh, nhưng không có dấu hiệu vật lộn.." Cô lẩm bẩm.
Lucien trầm giọng hỏi: "Hung khí đâu?"
Cian, kỵ sĩ thân cận của Lucien, đã bắt đầu rà soát xung quanh: "Không có con dao hay vũ khí nào gần đây."
Celeste nhíu mày. Một vụ sát hại nhanh gọn, không để lại dấu vết?
Cô nhìn xuống tờ giấy nhuốm máu, những con chữ đỏ tươi như vừa được viết ra:
"Lucien, vụ án này.. có lẽ không phải là lần đầu tiên."
Lucien im lặng một lúc, sau đó anh quay sang cô, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn: "Ta biết. Và có lẽ, kẻ đứng sau đã để mắt đến chúng ta từ lâu."
Celeste thoáng rùng mình trước lời nói của Lucien. Bầu không khí xung quanh như trở nên lạnh lẽo hơn, dù ánh đèn vẫn chiếu sáng khắp căn phòng.
Cô khẽ siết chặt bàn tay, giọng nói đầy nghi hoặc:
"Ý ngài là.. chúng ta đang bị theo dõi?"
Lucien không trả lời ngay. Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn về phía xác chết trên sàn, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh cất giọng trầm ổn:
"Không chỉ bị theo dõi. Chúng muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện này."
Celeste cau mày, ánh mắt sắc bén hơn. Cô chậm rãi bước đến bên thi thể, ánh mắt lướt qua từng vết thương. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy một cái xác, nhưng cảm giác lần này.. có gì đó rất khác.
Cian – kỵ sĩ thân cận của Lucien, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Chúng ta nên báo lại với hội đồng không, thưa ngài?"
Lucien lắc đầu: "Không cần. Hội đồng có thể đã biết chuyện này từ trước. Điều quan trọng là.."
Anh dừng lại, ánh mắt hướng về Celeste: "Cô có tìm thấy gì bất thường không?"
Celeste cúi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên thi thể. Mạch suy nghĩ trong đầu cô dần sáng tỏ. Những vết cắt gọn gàng, không có dấu hiệu giãy giụa mạnh, và đặc biệt là.. trên đầu ngón tay của nạn nhân, có một vết xước rất nhỏ, như thể đã từng cầm nắm thứ gì đó.
Cô chạm nhẹ vào vết xước, rồi đột nhiên cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay khi đó, giọng Lucien vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
"Celeste, chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu đúng như ta nghĩ.. thì kẻ đó đã để lại manh mối cho cô."
Celeste hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
"Vậy thì.." Cô ngước lên nhìn Lucien, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: ".. chúng ta cùng điều tra đi."
Lucien theo sau, dáng người cao lớn của hắn tỏa ra khí chất lạnh lùng nhưng áp lực. Trên đường ra khỏi hiện trường, không ai nói với ai một lời.
Ngoài trời đã khuya. Sương đêm phủ xuống những con đường lát đá của thủ đô Valléris, khiến ánh đèn dầu lờ mờ trở nên càng thêm mờ ảo.
Celeste siết chặt chiếc áo choàng, ánh mắt vô thức lướt qua Lucien. Hắn bước đi vững vàng, nhưng cô nhận ra vết thương trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn lành lại.
"Ngài vẫn ổn chứ?"
Cô hỏi, giọng khẽ đi vì cái lạnh.
Lucien chỉ liếc cô một cái, khóe môi cong lên một cách mỉa mai: "Ta vẫn còn đứng được."
Celeste bĩu môi, nhưng không nói thêm gì.
Cả hai bước lên cỗ xe ngựa đã chờ sẵn. Người đánh xe lập tức quất roi, đưa họ trở về dinh thự của Lucien.
Vừa bước xuống xe ngựa, Celeste còn chưa kịp đứng vững thì một bóng dáng nhỏ bé đã lao ra từ cổng dinh thự:
"Chị đã đi đâu vậy?"
Eliott nhào tới, ôm chầm lấy chị gái. Đôi mắt xanh lục ánh lên sự lo lắng xen lẫn tủi thân.
Celeste khẽ giật mình nhưng nhanh chóng cúi xuống xoa đầu em trai: "Chị chỉ ra ngoài một chút thôi, Eliott. Chị xin lỗi vì đã không nói với em."
Eliott bĩu môi, giọng trẻ con nhưng đầy ấm ức: "Chị đi mà không nói gì cả. Em chờ mãi.."
Celeste cảm thấy lòng mềm nhũn, cô cúi xuống ôm lấy em trai: "Lần sau chị sẽ nói trước, được không?"
Lucien đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn hai chị em, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm.
Cian tiến đến, nhìn Lucien rồi cất giọng: "Thưa ngài, có một bức thư được gửi đến trong lúc ngài vắng mặt."
Lucien nhận lấy phong thư, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy con dấu trên đó.
Celeste vẫn đang trấn an Eliott, nhưng khi liếc thấy biểu cảm của Lucien, cô khẽ cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
Lucien chậm rãi bóc thư, đôi mắt sắc bén lướt qua từng dòng chữ. Sau một thoáng im lặng, hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh đi vài phần:
"Dường như.. có người muốn gặp chúng ta."
Không khí trong tiền sảnh bỗng trở nên nặng nề. Lucien lặng lẽ đọc hết bức thư, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Celeste đặt tay lên vai Eliott, khẽ nói: "Em vào trong trước đi, trời lạnh lắm."
Eliott nhìn chị rồi quay sang Lucien, có vẻ nhận ra bầu không khí không bình thường, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Khi Eliott khuất bóng sau cánh cửa, Celeste mới nhìn về phía Lucien: "Là ai gửi?"
Lucien không trả lời ngay, hắn đưa tờ thư cho cô. Celeste nhận lấy, đôi mắt nhanh chóng lướt qua những dòng chữ được viết một cách cẩn thận:
"Kính gửi Ngài Deveraux,
Ta biết ngài đang tìm kiếm sự thật.
Nếu ngài thực sự muốn có câu trả lời, hãy đến Nhà Hát Đen vào đêm mai. Một màn trình diễn thú vị đang chờ đợi"
"Một người bạn."
Celeste siết chặt tờ giấy, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc: "Nhà Hát Đen? Đó không phải là nơi.."
Lucien gật đầu: "Một sào huyệt của những kẻ buôn lậu thông tin. Và cũng là nơi từng diễn ra một vụ án mạng mà chưa ai có thể giải quyết."
Cian đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm trọng: "Thưa ngài, đây rõ ràng là một cái bẫy."
Celeste suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào Lucien: "Vậy ngài định đi sao?"
Lucien với đôi mắt ánh lên một tia nguy hiểm: "Tất nhiên."
Celeste khoanh tay, thở dài: "Thế thì tôi cũng phải đi."
Lucien nhướn mày, nhưng chưa kịp lên tiếng, Celeste đã nói tiếp: "Ngài cần một người có thể nhận diện được chất độc hoặc dấu vết trên thi thể, đúng không?"
Lucien bật cười khẽ: "Cô đang ngày càng hiểu ta hơn đấy, Celeste."
Cian thở dài đầy bất lực: "Vậy thì.. tôi sẽ chuẩn bị sẵn vũ khí."
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc bao trùm lên dinh thự. Một màn trình diễn nguy hiểm đang chờ họ phía trước.
Trời đêm buông xuống, bao phủ Eldoria trong một màn sương dày đặc. Những con phố xung quanh Nhà Hát Đen tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như thể cả không gian đang nín thở chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Celeste kéo cao mũ áo choàng, khẽ liếc sang Lucien. Hắn khoác một chiếc áo dài đen, hòa mình vào bóng tối một cách hoàn hảo. Cian đi phía sau, tay đặt lên chuôi kiếm, sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.
Họ bước qua cánh cổng lớn, nơi những kẻ mang mặt nạ quái dị đứng gác. Mỗi người vào trong đều phải xuất trình một tấm vé đặc biệt. Lucien rút từ trong áo ra ba tấm vé màu đen, đưa cho bọn chúng.
"Chúc quý khách tận hưởng đêm nay." Một trong những kẻ canh gác nói, giọng khàn khàn.
Bên trong nhà hát, không gian tràn ngập ánh nến chập chờn. Những bức tường đỏ thẫm được trang trí bằng những bức tranh u ám mô tả các vụ hành quyết. Màn sân khấu chính được phủ một tấm rèm nhung đen, che giấu thứ gì đó đằng sau.
Celeste chậm rãi quan sát xung quanh. Khán giả ngồi rải rác, tất cả đều mang mặt nạ, che giấu danh tính của mình.
Lucien nghiêng đầu, ghé sát tai cô: "Cảm thấy gì không?"
Celeste nhíu mày. Không khí ở đây mang theo một mùi gì đó rất lạ-một mùi hương thoang thoảng nhưng đầy nguy hiểm. Cô hạ giọng, thì thầm: "Mùi thuốc mê.. ai đó đang thử kiểm soát đám đông."
Lucien nhếch môi: "Ta đoán đúng là một màn trình diễn thú vị rồi."
Cộc. Cộc. Cộc.
Tiếng gậy gõ xuống sàn vang lên.
Trên sân khấu, một người đàn ông cao gầy, khoác áo choàng dài, bước ra. Mặt hắn được che kín bởi một chiếc mặt nạ bạc:
"Thưa quý vị," hắn cất giọng, vang vọng khắp nhà hát: "Đêm nay, ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện.. về sự phản bội và một gia tộc bị xóa sổ khỏi lịch sử."
Celeste đông cứng.
Gia tộc bị xóa sổ khỏi lịch sử?
Lucien siết chặt tay cô, ánh mắt sắc lạnh.
Hắn là đang nói về gia tộc Ravary.
"Màn trình diễn.. xin được phép bắt đầu."
Giọng nói vang vọng trong không gian, kéo theo một sự im lặng chết chóc. Những ánh mắt sau lớp mặt nạ đổ dồn về phía sân khấu, nơi tấm màn nhung đen đang từ từ được kéo lên.
Celeste cảm nhận được nhịp tim của mình chậm lại một nhịp. Cô liếc sang Lucien-ánh mắt hắn tối sầm, đôi môi mím chặt như đang suy tính điều gì đó.
ẦM!
Một luồng ánh sáng đỏ rực bùng lên giữa sân khấu, chiếu rọi vào một bức tranh khổng lồ. Nhưng đó không phải là tranh.. mà là một tấm vải được thêu những hình ảnh kỳ dị-những bóng người đang chìm trong biển lửa, những bàn tay tuyệt vọng vươn lên giữa tro tàn.
Hình ảnh của một gia tộc bị thiêu rụi.
Hơi thở của Celeste trở nên nặng nề hơn, lồng ngực cô siết chặt như thể có một bàn tay vô hình đang ghì chặt lấy trái tim. Những ký ức của đêm định mệnh đó tràn về như một cơn lũ-ngọn lửa hung tàn nuốt chửng dinh thự Ravary, những tiếng hét thất thanh vang vọng trong bóng tối, hơi nóng bỏng rát trên da, và mùi tro tàn ám vào từng hơi thở.
Đầu óc Celeste choáng váng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng từng câu chữ mà người đàn ông trên sân khấu thốt ra như những nhát dao khoét sâu vào vết thương cũ chưa từng lành.
Lucien nhận thấy sự bất ổn của cô. Hắn hơi nghiêng người, cúi xuống thì thầm bên tai:
"Cô ổn chứ?"
Giọng nói trầm thấp kéo Celeste ra khỏi dòng ký ức đang nhấn chìm cô. Cô chớp mắt, cố gắng xua tan cơn choáng váng, nhưng trước mắt vẫn là bức tranh ám ảnh về một gia tộc bị thiêu rụi-gia tộc của cô.
Người đàn ông trên sân khấu bước tới, ánh mắt sau lớp mặt nạ bạc dường như xoáy thẳng vào Celeste.
Căn phòng bỗng chìm vào bóng tối.
Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, khiến tấm rèm khẽ lay động. Trong giây lát, mọi âm thanh dường như ngưng bặt, chỉ còn hơi thở dồn dập của những người trong phòng.
"Có chuyện gì!"
Phập!
Một âm thanh sắc bén vang lên giữa không gian u ám. Khi ánh sáng bùng lên trở lại, tất cả đều sững sờ.
Celeste siết chặt bàn tay, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô nhìn xung quanh-cánh cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu bị mở ra hay ai đó trốn thoát.
"Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?" Lucien trầm giọng, ánh mắt sắc bén quét khắp căn phòng.
Không ai trả lời. Tất cả những người có mặt đều tái mét, kinh hãi trước cái chết đột ngột và bí ẩn này.
Trong bóng tối dường như đang ẩn giấu một bí mật kinh hoàng.
"Aaaaa-!"
Tiếng hét thất thanh vang lên, xé toạc bầu không khí vốn đã căng thẳng. Đám đông hoảng loạn lùi lại, một số người vội vã che miệng, số khác run rẩy lùi ra xa khỏi hiện trường.
Trên sân khấu lộng lẫy của bữa tiệc, nơi lẽ ra phải là màn trình diễn đầy hoa lệ, giờ đây lại có một thi thể đổ gục xuống giữa ánh đèn.
Máu.
Máu loang lổ trên lớp thảm đỏ, tạo nên một cảnh tượng ghê rợn.
Lucian lập tức đưa tay kéo Celeste lại phía sau mình, ánh mắt cô tối sầm lại khi nhìn chằm chằm vào xác chết.
Lucien bước lên trước, giọng anh trầm thấp nhưng đầy uy quyền: "Mọi người bình tĩnh. Không ai được rời khỏi đây cho đến khi ta cho phép."
Nhưng điều khiến Celeste rùng mình hơn cả không phải là cái chết. Mà là thứ đang đặt trên thi thể ấy-một mảnh giấy nhỏ, thấm đẫm máu.
Cô nuốt khan, chậm rãi cúi xuống đọc những dòng chữ nguệch ngoạc:
"Con rối đã gãy, vở diễn mới chỉ bắt đầu."
Những ký ức lờ mờ lóe lên trong tâm trí cô. Một vụ án trong quá khứ.. một gia tộc từng bị xóa sổ.. và những bí mật vẫn còn đang ẩn giấu trong bóng tối.
Lucien cau mày, ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao khi quét qua đám đông: "Ai là người phát hiện ra thi thể?"
Một người hầu run rẩy bước lên: "Tôi.. tôi vừa mang rượu ra thì nhìn thấy ngài ấy.. ngã xuống.. máu bắn tung tóe.."
Celeste chậm rãi tiến đến gần xác chết. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc bộ lễ phục đắt tiền, gương mặt vẫn còn đọng lại vẻ kinh hãi.
Cô cúi xuống, kiểm tra cổ tay nạn nhân. Làn da lạnh ngắt. Một vết cắt ngọt lịm chạy dọc theo cổ, máu vẫn còn rỉ ra.
"Cắt động mạch cảnh, nhưng không có dấu hiệu vật lộn.." Cô lẩm bẩm.
Lucien trầm giọng hỏi: "Hung khí đâu?"
Cian, kỵ sĩ thân cận của Lucien, đã bắt đầu rà soát xung quanh: "Không có con dao hay vũ khí nào gần đây."
Celeste nhíu mày. Một vụ sát hại nhanh gọn, không để lại dấu vết?
Cô nhìn xuống tờ giấy nhuốm máu, những con chữ đỏ tươi như vừa được viết ra:
"Lucien, vụ án này.. có lẽ không phải là lần đầu tiên."
Lucien im lặng một lúc, sau đó anh quay sang cô, giọng trầm thấp nhưng chắc chắn: "Ta biết. Và có lẽ, kẻ đứng sau đã để mắt đến chúng ta từ lâu."
Celeste thoáng rùng mình trước lời nói của Lucien. Bầu không khí xung quanh như trở nên lạnh lẽo hơn, dù ánh đèn vẫn chiếu sáng khắp căn phòng.
Cô khẽ siết chặt bàn tay, giọng nói đầy nghi hoặc:
"Ý ngài là.. chúng ta đang bị theo dõi?"
Lucien không trả lời ngay. Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn về phía xác chết trên sàn, như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh cất giọng trầm ổn:
"Không chỉ bị theo dõi. Chúng muốn chúng ta nhúng tay vào chuyện này."
Celeste cau mày, ánh mắt sắc bén hơn. Cô chậm rãi bước đến bên thi thể, ánh mắt lướt qua từng vết thương. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy một cái xác, nhưng cảm giác lần này.. có gì đó rất khác.
Cian – kỵ sĩ thân cận của Lucien, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Chúng ta nên báo lại với hội đồng không, thưa ngài?"
Lucien lắc đầu: "Không cần. Hội đồng có thể đã biết chuyện này từ trước. Điều quan trọng là.."
Anh dừng lại, ánh mắt hướng về Celeste: "Cô có tìm thấy gì bất thường không?"
Celeste cúi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên thi thể. Mạch suy nghĩ trong đầu cô dần sáng tỏ. Những vết cắt gọn gàng, không có dấu hiệu giãy giụa mạnh, và đặc biệt là.. trên đầu ngón tay của nạn nhân, có một vết xước rất nhỏ, như thể đã từng cầm nắm thứ gì đó.
Cô chạm nhẹ vào vết xước, rồi đột nhiên cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ngay khi đó, giọng Lucien vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
"Celeste, chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu đúng như ta nghĩ.. thì kẻ đó đã để lại manh mối cho cô."
Celeste hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
"Vậy thì.." Cô ngước lên nhìn Lucien, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: ".. chúng ta cùng điều tra đi."
Last edited by a moderator: