Ngôn Tình Ai Sẽ Đưa Em Về Với Gió - Tiểu Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bỉ Ngạn Tình, 20 Tháng tư 2020.

  1. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    Chương 40:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuộc hạ trong phòng khi nghe Hàn Tư Cầm nhắc đến Hạ Uyển Nhi với những độc ác đầy khiếm nhã thì không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng sớm đã sợ đến phát hoảng rồi. Ai ai cũng biết bà chủ là điều cấm kị, đây chính là báu vật trong tay chủ thượng nhà họ a! Vậy mà người đàn bà như kẻ điên trước mắt này lại dám dùng thứ ngôn từ bẩn thỉu như vậy để nói về bà chủ của bọn họn, thật là chán sống mà. Lại còn cái gì àm muốn chém, muốn giết. Trời đất quỷ thần ơi, cô ta không nhìn lại xem bản thân đang trong hoàn cảnh nào, liệu có còn mạng rời khỏi đây hay không mà còn muốn tìm bà chủ, còn chưa kể đến cô ta có đủ năng lực để tìm không nữa a! Thật là một người không biết trời cao đất dày, ở trước mặt chủ thượng mà còn dám buông những lời đáng khinh bỉ như vậy. Tốt nhất là tự cầu phúc đi, cầu được chết toàn thây, chết nhẹ nhàng một chút a! Trong lòng bọn họ đều có cùng một suy nghĩ như vậy. Quả nhiên bầu không khí trong phòng đột nhiên hạ xuống như rơi vào hầm băng. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra từ người đang nhàn nhã ngồi trên sô pha nên lặng lẽ nín thở, tập chung cao độ hết sức để không phạm phải sai xót. Đùa gì chứ, chủ thượng mà tức giận thì còn đáng sợ hơn cả việc bị kẻ thù tra tấn. Những người ở đây đều đi theo Đường Hạo bao nhiêu năm, việc thấy một biểu cảm dư thừa hay sự tức giận của chủ thượng là không có, nhưng điều này đều bị phá vỡ từ khi có sự xuất hiện của bà chủ. Nhìn đi, nhìn đi, không phải bây giờ là minh chứng rõ ràng nhất sao, cảnh tượng máu me đáng sợ cũng không khiến chủ thượng của họ thay đổi sắc mặt nhưng một khi nhắc đến ba chữ Hạ Uyển Nhi liền không xong rồi. Ngay cả Kỷ Trình, Phi Hổ, Hắc Báo cùng Đường Thiên mới quay lại cũng nín thing, an an tĩnh tĩnh đứng một bên không dám nói một câu nào.

    - Hắc Báo!

    Thanh âm sắc lạnh của Đường Hạo vang lên giữ tiếng la hét điên cuồng của Hàn Tư Cầm.

    Ly rượu trong ta bị bóp nát từ bao giờ, mảnh vỡ rơi đầy đất, có mảnh cắt vào tay Đường Hạo khiến máu tươi chảy đầm đìa nhưng tay hắn không có một chút cảm giác đau đớn nào. Vẻ ngoài lạnh lùng xa cách nhưng Đường Hạo mới biết bản thân hắn sắp không xong. Sự đau đớn điên cuồng cắn nuốt con tim cùng tâm trí khiến Đường Hạo dần mất kiểm soát.

    Bảo bối của Đường Hạo hắn.. Uyển Uyên của hắn.. Cô xinh đẹp, trong sáng tươi đẹp đến nhường nào. Hắn đã cuồng dại để bảo bọc, nâng niu cô nhường nào. Thế mà từ trong miệng kẻ trước mắt này lại nói ra những lời lẽ bỉnh thỉu đáng ghê tởm như vậy. Hắn sẽ không tha cho bất kì kẻ nào dám làm như vậy, dù nói cũng không được, đáng chết!

    - Dạ, có thuộc hạ!

    Hắc Báo cung kính cúi đầu chờ lệnh.

    - Kéo cô ta lên, mang Tiểu Bạch với Tiểu Chư đến chơi với cô ta!

    Nếu không làm điều gì đó ngay lúc này Đường Hạo sợ chính mình sẽ muốn bộc phát và mùi máu tươi sẽ là giải pháp tốt nhất để xoa dịu con thú cuồng dạ bừng tỉnh.

    - Tuân lệnh!

    Hắc Báo nhận lệnh rồi rời đi.

    Kỷ Trình đứng một bên còn đang thắc mắc, Tiểu Bạch với Tiểu Chư là cái thứ gì. Từ khi nào thì ở chỗ tên tảng băng Đường Hạo này thì xuất hiện vật với cái tên phải gọi là hết sức, hết sức nữ tính như vậy. Kỷ Trình tò mò hỏi nhỏ bên tai Đường Thiên:

    - Tiểu Bạch, Tiểu Chư là cái gì?

    Cái gì mà Tiểu Bạch, cái gì mà Tiểu Chư, tên gọi không hề phù hợp chút nào a, Kỷ Trình hỏi nhỏ bên tên Đường Thiên.

    Nhưng chưa đợi Đường Thiên trả lời thì Hắc Báo đã quay trở lại, đằng sau anh là một cái lồng lớn mà nhìn đến thứ bên trong đó hai mắt Kỷ Trình muốn nhảy ra ngoài, miệng mở lớn một lúc lâu mới khép lại được.

    Hai con vật này mà gọi là Tiểu Bạch với Tiểu Chư sao? Thật là khiến người ta muốn cười đến bể bụng a!

    - Không cần em trả lời nữa, chúng nó là thứ mà anh hỏi đó! Death là Tiểu Bạch, còn cái cục bông tròn tròn trắng trắng nhìn vô hại kia là Tiểu Chư.

    Đường Thiên cười cười nhìn Kỷ Trình vẫn còn chưa trở lại trạng thái bình thường.

    - Là em dâu nhỏ đặt tên cho chúng nó sao?

    Kỷ Trình lúc này mới lấy lại tinh thần liền kéo tay Đường Thiên.

    - Nếu không là chị dâu nhỏ đặt thì anh nghĩ hai con vật đáng sợ này, anh trai sẽ đặt cho chúng nó cái tên như vậy sao?

    Đường Thiên cười ha ha hỏi lại, đúng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ gợi đòn.

    - Xuỳ, đúng là cậu ta vì yêu mà mù quáng luôn rồi! Không tin, không tin được!

    Ai đó khinh bỉ đáp lại nhưng lại bị Đường Thiên liền buông lời đầy đả kích:

    - Tình yêu là vậy, nếu sau khi bắt được trái tim con sóc nhỏ kia thì em cũng sẽ làm thế! Anh làm sao mà hiểu được!

    Đúng vậy, con sóc nhỏ mà Đường Thiên anh chông chừng nhiều năm như vậy cũng sắp bị anh tóm được rồi, rất nhanh thôi, cô nhóc kia sẽ không bao giờ thoát khỏi bàn tay anh.

    Mặc dù Đường Thiên ngày thường luôn lông bông mang theo cái dáng vẻ cà lơ nhưng bản chất từ trong sương tuỷ con người anh cũng là mang theo sự máu lạnh. Là em trai cùng chảy một dòng máu với Đường Hạo thì Đường Thiên làm sao có thể là một người tầm thường cho được. Chẳng qua là Đường Thiên lo lắng sẽ dọa sợ của sóc nhỏ củan anh nên mới khoác lên lớp vỏ như vậy. Nhưng nhiều năm sống như vậy dần dần anh cũng đã quen, hơn nữa chỉ như vậy thì anh mới có thể mọi lúc mọi nơi bảo vệ cô nhóc kia khỏi những tên háo sắc đáng chết!

    Kỷ Trình nghe xong lời Đường Thiên nói mà tức đến muốn ngất xỉu, tại sao hai anh hem nhà này có thể xấu xa như vậy chứ! Cuộc đời anh thật là bi thương a!

    Trong khi bên này Đường Thiên cùng Kỷ Trình đang sôi nổi tám chuyện thì bên kia bầu không khí lại lạnh lẽo đến dùng rợn.

    Sau khi Hắc Báo mang Tiểu Bạch cùng Tiểu Chư vào liền nghiên chỉnh đứng bên cạnh Đường Hạo.

    Lồng sắt rất nhanh được người mở ra, Tiểu Bạch quẫy quẫy cái đuôi đầy thịt chạy đến nằm bên chân Đường Hạo ngoan ngoãn như chú cún nhỏ. Sau khi được Đường Hạo vuốt ve bộ lông trắng mềm mượt Tiểu Bạch như nhớ ra bản thân bỏ thân bỏ quên cái gì liền quay đầu nhìn vào trong lòng sắt. Chỉ thấy trong đấy có một quả cầu bông cũng trắng muốt, nhưng không giống Tiểu Bạch có vằn điểm xuyến mà cục bổng nhỏ trắng thuần từ đầu đến chân.

    Tiểu Chư đáng thương bị bỏ rơi thấy Tiểu Bạch bây giờ mới nhớ ra nó liền dùng đôi mắt ngấn lệ đầy tổn thương nhìn người đã nhẫn tâm bỏ rơi nó. Thấy vậy, Tiểu Bạch liền lắc la lắc lư quay trở lại lồng rồi nằm xuống để Tiểu Chư nhảy lên lưng sau đó lại ngoan ngoãn trở về chỗ Đường Hạo.

    Thấy Tiểu Bạch mang Tiểu Chư quay lại, Đường Hạo liền tóm lấy cục bông nhỏ để trên tay vuốt ve.

    A, là vật nhỏ này đã khiến Uyển Uyển giận hắn mấy ngày nay. Đừng nhìn nó nhỏ nhỏ manh manh đáng yêu như vậy mà bị lừa. Dù bé nhỏ, lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ vô tội nhưng lực sát thương rất lớn, khi nó mà tức giận có thể lấy đi tính mạng của một người trưởng thảnh một cách dễ dàng. Nó là con thú được nuôi dưỡng ở tộc người sống tách đời sâu trong rừng ở nước C. Mấy tháng trước Đường Thiên mang về bảo hắn lấy làm quà tặng Hạ Uyển Nhi nhất đinh cô sẽ thích. Đường Hạo biết Hạ Uyển Nhi thích mấy thích mấy con vật nhỏ nhỏ đáng yêu như vậy nên cũng cứ vậy mà tặng cho cô. Nhưng ai mà ngờ cái thứ vật nhỏ này lại khiến cô nhóc kia ngày ngày ôm ấp, chiều chuộm không hề để ý đến hắn. Chính vì Hạ Uyển Nhi cả ngày chỉ biết đến Tiểu Chư khiến Đường Hạo ghen, ngay cả Tiểu Bạch cũng tủi thân vì bị bà chủ lạnh nhạt; nên Đường Hạo liền đem Tiểu Chư đến Ám Nguyệt để nó khỏi làm ảnh hưởng đến không gian của hắn cùng Hạ Uyển Nhi. Cơn ghen của Đường Hạo còn lây sang cả Tiểu Bạch khiến nó uất ức đến muốn khóc, rõ ràng nó không hề chen vào không gian của ông chủ với bà chủ mà. Tại sao Tiểu Bạch nó nằm không cũng trúng đạn a! Thật là bất công, rất bất công! Tiểu Bạch nó muốn kháng nghị với bà chủ, nhưng tiếc là không có cơ hội, thật là nước mắt chảy thành sông.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  2. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    Chương 41:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Tư Cầm bị treo lơ lửng giữa không trung, da thịt lộ ra ngoài không khi mang một màu đỏ au nhìn ghê rợn. Khuôn mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, lúc này đã không còn xuất hiện ảo giác nên cô ta càng cảm nhận sâu sắc hơn sự tra tấn về thể xác này. Sự thống khổ đến tột cùng, nhưng làm thế nào cũng thoát ra được. Lý trí của Hàn Tư Cầm dần dần bị lay động nhưng có vẻ như cô ta vẫn rất cứng đầu không chịu thua số phận. Những con người như vậy khiến Đường Hạo càng hứng thú, nếu chết nhanh thì đâu còn gì là thú vị. Điều hắn muốn là để cho kẻ thù từ từ bị hành hạ cả thể xác lẫn tâm hồn, có hy vọng rồi lại rơi vào tận đáy tuyệt vọng, cứ như vậy nhiều lần thì mới hay. Càng ý chí sắt đá Đường Hạo hắn càng muốn chơi trò chơi này lâu hơn.

    - Hàn tiểu thư nói xem, nếu để Tiểu Bạch sống chung cô mấy ngày thì như thế nào?

    Hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng, một tay ôm gọn Tiểu Chư còn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch.

    Nhận được sự vuốt ve của chủ nhân khiến Tiểu Bạch thỏa mãn, nó kêu ngao ngao rồi dùng hàm rang sắc nhọn đe dọa người phụ nữ xấu ca đã hại bà chủ của nó. Tiểu Chư nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch như vậy liền rúc vào trong lòng Đường Hạo chạy trốn. Ôi, đại ca Tiểu Bạch thật đáng sợ, nó có trái tim nhỏ bé a!

    Đường Hạo nhìn hành động này của Tiểu Chư bỗng dưng bật cười, vật nhỏ này ở cùng cô nhóc kia lâu ngày cũng bắt đầu học theo dáng vẻ sợ hãi thì liền trốn vào lòng hắn rồi! Nghĩ tới đây, Đường Hạo liền nhớ đến cảnh tượng Hạ Uyển Nhi bị hắn bắt nạt khóc đến thở không ra hơi, đôi mắt ngập nước với hai bên má hồng hồng nhìn khiến người ta không muốn buông tha mà chỉ muốn ra sức bắt nạt cô đến thỏa thích mới thôi.

    - Đáng yêu!

    Bỗng dưng hắn thốt lên một câu, thanh âm rất nhỏ nhưng Hắc Báo cùng Phi Hổ đứng ngay sát bên cạnh vẫn nghe thấy. Cả hai đều nhìn nhau không hiểu chủ thượng của bọn họ nói cái gì đáng yêu? Người phụ nữ xấu xí trước mắt thì chắc chắn không phải rồi, thật khó hiểu.

    Hàn Tư Cầm đang chìm ngập trong đau đơn bị một câu của Đường Hạo dọa cho tỉnh quên mất cả đau. Đến bây giờ cô ta mới cảm thấy thực sự sợ hãi và dần rơi vào tuyệt vọng khi đứng trước người đàn ông này. Thực sự rất khủng bố, thủ đoạn tra tấn, hành hạ người ở nơi này còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần ở chỗ của Lãnh Thanh Phong. Nhưng Hàn Tư Cầm vẫn còn cố gắng duy trì chút hy vọng nhỏ nhoi rằng Lãnh Thanh Phong và Hàn gia sẽ cứu cô ta ra ngoài và trả thù những người trước mắt này.

    - Các người là đồ khốn kiếp! Thanh Phong nhất định sẽ không tha cho các người!

    Cô ta gào lên như một mụ đàn bà điên khùng, chông rất buồn cười.

    - Lãnh Thanh Phong sao? Không biết Hàn tiểu thư còn nhớ dạo trước Lãnh tổng vì sao mà nằm viện?

    - Các.. các..

    Hàn Tư Cầm nhớ đến cảnh tượng cô ta gặp được Lãnh Thanh Phong hôm đó, cả người đều không ra hình dáng, máu thịt lẫn lộn nhìn rất khủng bố. Cảnh tượng đó đến chết cô ta cũng không bao giờ quên được. Vậy mà người đàn ông này nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy. Thật kinh khủng khiếp, Hàn Tư Cầm thật sự không bao giờ ngờ đến có người có thế khiến cho Lãnh Thanh Phong thê thảm đến như vậy. Cô ta có hỏi nhưng anh ta không những không nói mà còn nổi nóng.

    - Sao? Nhớ ra rồi?

    Không đợi Hàn Tư Cầm trả lời hắn đã nói tiếp

    - Những gì các người nợ cô ấy thì sẽ phải trả lại khôn thiếu thứ gì, hơn nữa còn phải trả gấp trăm lần mới xứng đáng!

    Thanh âm đầy rét lạnh tựa như thứ vũ khí sắc nhọn có thể giết người bất cứ lúc nào.

    - Hạ Uyển Nhi chỉ là con khốn chuyên đi dụ dỗ đàn ông! Cô ta là đồ đàn bà lăng loài.. ha ha.. chắc là cô ta dâng hiến thân thể để làm tiền khiến các người bắt tôi phải không?

    Hàn Tư Cầm vẫn không biết bản thân đã đắc tội với người như nào. Cô ta vẫn đắm chìm trong sự ảo tưởng, nghĩ rằng chỉ cần có tiền là giải quyết được tất cả mọi chuyện.

    Bầu không khí lạnh ngắt như tờ, áp lực xung quanh khiến tất cả mọi người đều như muốn nghẹt thở. Không ai dám nhìn sắc mặt của Đường Hạo bây giờ, nhất là Hắc Báo cùng Phi Hổ ở ngay bên cạnh, cả hai đều bị sát khí của Đường Hạo làm cho sợ hãi, run rẩy trong lòng.

    Người đàn bà xấu xí này thật đáng chết mà, hai con mắt cô ta là để trưng bày hay sao? Đây rốt cuộc có là con người hay là giống sinh vật cấp thấp lạc vào nơi này vậy? Cô ta lại dám nói như vậy trước mặt chủ thượng. Xong rồi, quả này thì xong rồi, mấy ngày nay tâm trạng chủ thượng đã không tốt rồi vậy mà bây giờ cô ta lại đổ thêm dầu vào lửa. Thôi thì cố gắng để hứng chịu cơn thịnh nộ đáng sợ đi a! Phi Hổ thầm oán trong lòng, rồi còn không phải những thuộc hạ như anh cũng phải chịu cảnh nằm không cũng trúng đạn hay sao?

    Hàn Tư Cầm bị mọi người thầm mắng đến tám đời vẫn không biết mình đã làm gì, tưởng rằng tất cả im lặng tức là đúng như nhũng lời cô ta nói.

    - Tôi sẽ đưa cho các người tiền, bao nhiêu cũng được chỉ cần thả tôi ra! Tôi sẽ không tính toán những chuyện các người đã làm những ngày qua chỉ cần bắt Hạ Uyển Nhi mang đến đây, khiến cô ta phải thống khổ xin tha thứ, sống không bằng chết.

    Ánh mắt đầy ngoan độc, dù ở hoàn cảnh như bây giờ cô ta vẫn không buông bỏ ác niệm muốn khiến Hạ Uyển Nhi khổ sở.

    - Bốp.. bốp..

    Tiếng vỗ tay vang lên bỗng khiến Hàn Tư Cầm im bặt.

    Đường Hạo đứng dậy từ ghế sô pha, bước từng bước đến cạnh hồ, đúng đối diện với Hàn Tư Cầm đang bị treo lơ lửng trên không trung giữ hồ. Tiểu Bạch cùng đó đi theo sát bên cạnh hắn, một người một hổ đúng trước hồ nước màu máu tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ, thơ mộng. Nhưng lời tiếp theo hắn nói liền phá tan cái gọi là thơ mộng:

    - Đáng ra để Tiểu Bạch cùng cô chơi đùa nhưng nếu như Hàn tiểu thư đã luôn miệng nhắc đến đàn ông, cơ thể đã them khát đàn ông như vậy thì tôi cũng nên làm gì đó phải không?

    - Phi Hổ, đem đám người bị nhốt ở Ám Nguyệt lại đây từ từ chăm sóc Hàn tiểu thư, dậy cô ta biết nói tiếng người mới thôi!

    Hắn đứng đó, sừng sững như một ác quỷ bước ra từ địa ngục mang theo sự bình lặng đến chết tróc hãi hùng.

    Đường Thiên, Kỷ Trình cùng Hắc Báo thấy Đường Hạo không rời đi như mọi khi liền biết Hàn Tư Cầm kia lần này thì xác định thật rồi a! Đùa gì chứ, là Đường Hạo tự mình dám sát quá trình tra tấn cô ta nha, thật đặc sắc, hết sức mong chờ.

    Khi trong phòng xuất hiện thêm một đám người quần áo bẩn thỉu, tóc tai bù xù, đầy mùi hôi thối vì bị giam cầm lâu ngày không tắm rửa. Đây là những kẻ đắc tội với tổ chức, tuy không bị tra tấn rồi mất mạng nhưng lại bị Phong Dần thường xuyên lôi ra làm vật thí nghiệm cho mấy phương thuốc về tình dục rồi lại trả về nhốt ở Ám Dạ. Kỷ Trình nhìn bộ dạng của những kẻ này thì liền hiểu, đây chính là kiệt tác của cái tên cuồng độc kia rồi. Còn không phải tên Phong Dật kia nhúng ta cho bọn người này dùng mấy cái thứ thuốc gây kích thích ham muốn của con người thì làm sao người bình thường lại trở thành mấy kẻ yêu dâu xanh cứ nhìn thấy phụ nữ là thèm khát đến như vậy chứ. Nhìn đi nhìn đi, mắt của những tên này hóa thành hổ đói luôn rồi, thèm khát đến mức chảy rãi luôn kìa, thật là mất vệ sinh chết đi được.

    - Anh nhìn xem, mấy kẻ này làm chuột bạch xong bị Phong Dật tàn nhẫn trả về, điên cuồng đòi phụ nữ đến phát rồ luôn rồi! Hôm nay chắc chắn Hàn Tư Cầm kia sẽ bị hành đến chết a!

    Đường Thiên ghét bỏ nói.

    - Cô ta chắc chắn sẽ không chết dễ dàng vậy đâu! Ít nhất Đường Hạo vẫn còn muốn chơi đùa.

    Kỷ Trình sửa lại câu cuối của Đường Thiên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  3. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    Chương 42:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Aaaaa.. cút đi, cút đi không được động vào tôi.. aaaa..

    Tiếng thét cùng tiếng gào khóc của Hạ Tư Cầm vang vọng khắp nơi rất chói tai.

    Nghe tiếng thét cũng đủ biết tình trạng của cô ta đủ thảm thiết như thế nào rồi. Trong một cái lông sắt rộng lớn, một bên là nhốt Hàn Tư Cầm, một bên là nhốt những kẻ từng bị giam ở Ám Nguyệt. Những tên này khi thấy Hàn Tư Cầm liền thèm khát cuồng loạn không ngừng với tạy chạm vào thân thể cô ta. Chỉ cần phá bỏ vách ngăn ở giữa thì không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

    - Hàn tiểu thư nói xem nếu Lãnh tổng thấy được cảnh tượng người mà hắn chân trọng coi như bảo bối ngày đêm phóng túng trên giường cùng những tên đàn ông khác thì như thế nào?

    - Anh là tên điên, các người đều là lũ điên..

    * * *aaa.. cút đi..

    Hàn Tư Cầm đạp một cánh tay bẩn thỉu đang túm lấy chân cô ta.

    Chu-Nếu như Hàn tiểu thư không trả lời được thì để Lãnh tổng đưa ra đáp án vậy! Ảnh, lấy máy phát song trực tiếp cho Lãnh Thanh Phong cùng người Hàn gia thấy Hàn tiểu thư là con người phóng túng như thế nào.

    Hắn bình thản ra lệnh, chơi đùa cùng con mồi càng lâu sẽ càng thú vị, điều Đường Hạo hắn muốn làm cùng đám người đã hại Hạ Uyển Nhi như vậy vẫn chưa là gì. Chỉ có khiến những kẻ đó điên cuồng thống khổ mới có thể phần nào xoa dịu con thú đang cuồng dã sống dậy trong hắn. Màu đỏ của huyết lệ luôn là thứ thức ăn hữu dụng nhất để dỗ dành nó không phải sao?

    Ánh mắt Đường Hạo nhìn cảnh tưởng Hàn Tư Cầm bị đám người kia điên cuồng giày xéo không có chút thương hại hay đồng tình, tất cả chỉ có băng lãnh, khát máu cùng sự thỏa mãn cuồng vọng.

    - Không! Đừng, cút đi.. aaaa..

    Cảnh tượng Hàn Tư Cầm bị những kẻ đói khát kia trực tiếp đè xuống nền nhà bẩn thỉu không ngừng luân phiên nhau thưởng thức thân thể cô ta. Lúc đầu Hàn Tư Cầm con la hét om sòm thảm thiết nhưng sau đó tiếng hét im bặt chỉ còn lại tiếng thở dốc thỏa mãn cùng những âm thanh khiến người ta buồn nôn. Cô ta như con búp bê vãi rách nát bị người chơi đùa không thương tiếc, câm lặng không còn hoi sức nhấc tay chân vùng vẫy chứ đừng nói đến la hét. Hai tay, hai chân bị bốn người đàn ông giữ chặt, còn những kẻ khác không ngừng hoạt động trên thân thể cô ta.

    Mà lúc này Lãnh Thanh Phong đang ở Hàn gia đợi tin tức thuộc hạ phái đi tìm Hàn Tư Cầm báo về, đột nhiên nhận được tin nhắn.

    "Ting"

    Anh ta mở điện thoại ra xem chỉ vọn vẹn một câu ngắn gọn: "Muốn tìn cô ta?"

    Lãnh Thanh Phong nhanh tróng cho người tìm địa chỉ của số điện thoại gửi đến nhưng không thể nào tra ra tung tích.

    - Đáng chết!

    Lãnh Thanh Phong tức giận hất văng những thứ trên bàn xuống đất phát ra âm thanh đồ vật vỡ loảng xoảng.

    "Ting"

    Điện thoại lúc này lại vang lên thông báo có tin nhắn đến.

    "Muốn thấy Hàn Tư Cầm? Để cả Hàn gia thấy!"

    Lãnh Thanh Phong vì đang sốt ruột lo lắng cho sự an toàn của Hàn Tư Cầm mà không hề nghĩ ngợi đến lời nhắn còn có ẩn ý khác, liền mở máy tính lên. Tất cả người Hàn gia cùng Lãnh Thanh Phong đều chờ đợi nhìn màn hình máy tính. Sau đó liền có một đường link được gửi đến, anh ta liền nhấn vào. Mà khi thấy được cảnh tượng đang diễn ra trong video phát trực tiếp kia, mặt Lãnh Thanh Phong cùng người Hàn gia đều biến sắc. Hàn lão gia tử bị sốc nặng mà trực tiếp ngất đi khiến cả Hàn gia loạn thành một đoàn. Cả căn biện thự của Hàn gia bỗng trở nên ồn ào, nhưng chỉ có duy nhất một người là vẫn ngồi như chết chân trên ghế sô pha không chút động tĩnh gì. Lãnh Thanh Phong ánh mắt sung huyết đầy gân máu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như muốn đập nát nó. Những âm thanh thỏa mãn đầy sung sướng của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ truyền vào tai anh ta như cực hình tra tấn. Cánh tay vì dùng sức nắm chặt kêu răng rắc nổi đầy gân xanh đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng đầy dữ tợn.

    Người con gái nhu nhược, ngây thơ điềm đạm đáng yêu luôn được anh ta bảo vệ nâng niu. Người luôn luôn hiểu chuyện, chỉ cần một chút tổn thương sẽ ấm ức đến phát khóc. Người luôn mềm mại rúc vào lòng ta làm nũng đáng thương. Người tốt bụng, dễ dàng thương cảm cho kẻ khác.. Tất cả, tất cả mọi thứ tốt đẹp mà Hàn Tư Cầm thể hiện khi bên cạnh anh ta bây giờ so sánh với cảnh tượng người phụ nữ phóng túng, liên tục cầu hoan dưới thân những tên đàn ông khác là một sao? Lãnh Thanh Phong anh ta bây giừo thực sự nghi ngờ tính phán đoán của thân. Là anh ta đã nhìn lầm Hạ Tư Cầm hay cô ta che dấu quá giỏi hoặc nói là từ trước đến nay chính mình bị tình yêu với người phụ nữ này tre mắt đến ngu ngốc luôn rồi Hàn Tư Cầm nói gì cũng một mực tin tưởng.

    "Phụt.."

    Lãnh Thanh Phong đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi rồi trước mắt đột nhiên tối sầm ngất đi, may là anh ta vẫn ngồi trên sô pha mới không ngã xuống đất. Rất nhanh sau đó liền được thuộc hạ đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời mới giữ được tính mạng.

    Điều này cũng không trách được, Lãnh Thanh Phong là một người đàn ông trẻ trung, hơn nữa cũng là kẻ trải qua rèn luyện nên sức khoẻ rất tốt, không thể mới gặp chuyện như vậy mà ảnh hưởng đến tính mạng. Có trách thì trách anh ta từng bị Đường Hạo ném vào tay Phong Dật, chịu đủ mọi hành hạ. Trước khi Lãnh Thanh Phong được trả về Phong Dật còn tặng anh ta một món quà tặng thêm đến bây giờ phát huy rất tốt nha!

    Còn kẻ đầu sỏ Phong Dật lúc này đang bị cô nhóc kẹo cao su dính chặt không buông tha nghe được tin tức Lãnh Thanh Phong tức đến thổ huyết phải nhập viện xuýt nữa đi gặp ông bà tổ tiên thì quên cả bỏ chạy đứng cười như tên ngốc.

    Đỗ Tranh Tranh thấy người giây trước còn đang điên cuồng muốn chạy trốn giây sau đột nhiên đứng cười cười nhìn ngu ngu hết sức chịu nổi liền thừa nước đục thả câu cho Phong Dật một chưởng vào sau gáy, đánh người ta đến hô mê bất tỉnh rồi kéo lên xe ô tô chạy đi mất. Những thuộc hạ của Phong gia bị Phong Dật gọi đến lôi Đỗ Tranh Tranh đi chứng kiến cảnh tượng này mắt chữ a mồm chữ o liền cảm thấy hết sức vi diệu. Còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cậu chủ nhà bọn họ đã bị một cô gái nhanh tay đánh ngất bắt cóc đi mất rồi. Chuyện này như thế nào a? Hơn mười người đàn ông cao to có lực sát thương lớn cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh quên cả việc Phong Dật – thiếu gia duy nhất nhà họ Phong đã bị người ta bắt cóc rồi. Cũng không thể trách những người này tại sao lại rơi vào trạng thái hóa đá như vậy bởi vì thường ngày Phong Dật hành động rất quái dị. Cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng thí nghiệm không muốn ló mặt ra ngoài cũng không muốn ai làm phiền càng không cần người phải bảo vệ vì ai không biết khả năng chơi người của Phong Dật rất khủng bố không dám đắc tội nên anh liền đuổi tất cả thủ vệ tránh xa nơi nghiên cứu mấy trăm mét, cấm làm phiền. Những thủ vệ được Phong gia phái đi bảo vệ Phong Dật vì thế mà rất rảnh rỗi không có việc gì làm liền đi kiếm vật thí nghiệm cho cậu chủ, không thì chạy đến Ám Nguyệt luyện tập kỹ năng, học hỏi những thủ hạ dưới tay Đường Hạo những thứ hay ho tiện thể luyện tay chân chơi đùa cùng mấy tên bị nhốt ở đấy cũng rất vui. Thật không ngờ hôm nay bọn họ lại được cậu chủ nghìn năm không thấy mặt gọi tới, nhưng khi đến đến nơi thì được chứng kiến cảnh tượng làm người ta quả thật không thể không thấy sốc. Chuyện gì đang xảy ra? Cậu chủ nhà họ Phong, một thiên tài độc dược, một người mà thiên hạ không dám đắc tội nay lại bị một cô nhóc người nhỏ nhắn bắt đi một cách nhanh gọn lẹ như vậy sao? Nói ra ai sẽ tin đây a! Người cũng bắt đi rồi, bọn họ biết làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây đám thủ vệ liền gọi điện cho Đường Thiên báo Phong Dật bị một cô gái bắt đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  4. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  5. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  6. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  7. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  8. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  9. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
  10. Bỉ Ngạn Tình

    Bài viết:
    8
    ,
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...