Tôi nhìn anh Sang với vẻ nghi hoặc.
Bộ ổng nghĩ tôi ngốc tới mức không nhận ra ổng đang ba xạo à?
Thằng em họ của ổng, quăng sào ba thước cũng không liên quan đến hai chữ "ngoan hiền". Thế quái nào mà một đứa ngoan hiền hồi cấp hai lại trở thành du côn cấp ba hả? Sốc đầu đời hay biến cố gia đình? Nghe như phim Hàn xẻng ấy! Tóm lại là tôi không tin!
- Anh giỡn đúng không?
Tôi bày tỏ quan điểm, chen ngang cao trào lời kể của anh Sang.
Đang hăng máu, nghe tôi nói, nhiệt huyết của anh Sang nhanh chóng lụi tàn.
- Mày không tin anh?
Bớt giỡn! Sau nhiều lần bị ông lừa, tôi còn có thể tin ông thì mới là con ngốc. Sự "nghiệp" trong đời ông, tôi đã tỏ tường rồi.
- Thằng Vũ mà con ngoan trò giỏi, em đi đầu xuống đất. Anh đừng tâng bốc nó lên. Làm quái nào mà đang con ngoan trò giỏi thành đại ca giới học đường hả?
- Còn không phải do thằng Luân à!
- Liên quan gì? Anh mới nói thằng Vũ chưa dám nói câu nào với Luân, thằng Luân cũng không biết thằng Vũ.
Anh Sang cho tôi một cái cốc rõ đau.
- Sao đánh em?
Tôi cau mặt, hạ thấp giọng. Thằng cha này chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà. Đánh một cái chết bao nhiêu tế bào não của người ta!
- Thích.
Anh Sang đáp gọn lỏn làm tôi tức đỏ đom đóm mắt. Tôi cũng không phải em ruột ổng nhưng hễ hứng lên là ổng liền cốc đầu tôi, như thể chọc tôi thì ổng sẽ ăn ngon hơn hoặc tăng lên vài ký thịt ấy.
- Thằng Luân bị cả trường biết là gay lúc nào?
Anh Sang bỗng hỏi tôi. Tôi chả rõ tại sao, nhưng vẫn trả lời:
- Lớp 8. Hình như do con chị họ của nó đi rêu rao.
Không nói thì thôi, cứ mỗi lần nhắc đến tôi lại điên tiết. Nhớ lại lúc thằng Luân vừa kể vừa rưng rưng nước mắt mà tôi càng giận hơn. Ai đời có loại bà con chuyên đi nói xấu, đem chuyện nhà cho thiên hạ xỉa xói. Đã không bảo vệ nó thì thôi, đằng này còn cùng người ngoài hùa vào ức hiếp thằng nhỏ.
- Ừ..
Anh Sang chưa kịp nói thì bố tôi từ tầng dưới nói vọng lên:
- Hai đứa bay nói gì rì rầm nãy giờ đấy? Gần mười hai giờ, mai không đi học à! Bài vở gì dẹp hết đi.
Anh Sang vội đứng dậy, đáp vọng xuống:
- Dạ..
Mẹ tôi đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Hai cái đứa đây! Con Thu uống có ly sữa cũng lâu. Hai đứa bay có chuyện gì mà nói nãy giờ hơn mười lăm phút hả? Hai đứa xuống đây. Con Thu đi súc miệng, thằng Sang đi xuống phòng của chú mà ngủ. Lớn cái đầu mà như con nít.
- Dạ.
Tôi uể oải đáp. Đang chuẩn bị hóng tiếp thì bố mẹ lại..
Đêm, tôi trằn trọc không ngủ được.
Anh Sang kể chuyện lấp lửng làm tôi tò mò. Dù không hề muốn tin anh, nhưng nghĩ lại, anh Sang cũng không phải là kiểu ăn không nói có. Bỏ qua việc hay lừa tôi, anh Sang có thể nói là một người đáng tin.
Thằng Tuấn nằm cạnh ngủ thẳng cẳng từ mấy đời. Con nít ấy mà, làm gì có chuyện gì để lo lắng.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến trường rất sớm.
Bố mẹ tôi đều lấy làm lạ. Mẹ hỏi tôi:
- Sao đi học sớm thế? Mới hơn sáu giờ.
Tôi nhìn anh Sang, anh Sang nhìn tôi. Bốn con mắt nhìn nhau. Cuối cùng, anh Sang vẫn là người lên tiếng:
- Dạ, đi trực nhật.
Tôi hơi căng thẳng, im lặng không nói tiếng nào. Bố tôi bỗng lên tiếng:
- Chú có chuyện muốn nói với con bé. Con ra sân chờ nó một lát.
Anh Sang đi ra ngoài. Bố lúc này mới nói tiếp:
- Lo học hành, cấm yêu đương nghe chưa! Bố thấy thằng Sang có ý với mày đó. Hôm qua mà rù rì hơn mười lăm phút là tôi nghi lắm rồi. Mày đó, còn khờ lắm! Chả hiểu cái gì hết!
Tôi ngớ người, hoàn toàn không rõ ý bố. Anh Sang có ý gì là ý gì? Tôi với anh biết nhau từ nhỏ. Anh Sang là con trai của cô Bích, bạn thân của mẹ tôi. Cô Bích hay đi công tác xa, anh Sang ở nhà của tôi còn nhiều hơn nhà của mình. Tôi chả hiểu nổi giữa tôi với anh có cái quái gì không trong sáng mà bố phải lo lắng. Chẳng lẽ nói chuyện mười lăm phút là có vấn đề à?
- Là sao bố?
Tôi ngu ngơ hỏi lại.
Có lẽ bố cũng bất lực trước độ khờ khạo của tôi. Bố thở dài, rồi quay sang mẹ tôi:
- Bà coi con bà đi! Đúng là con này không nên yêu đương mà! Khi nào nó học xong đại học, quen ai tôi không cấm. Nhưng bây giờ nó còn đi học, bà coi nó đi, coi thằng học trò cưng của bà nữa. Có ngày nó lừa mất con bà đó! Chỗ thân quen gì tôi cũng cấm tiệt!
Mẹ tôi vừa đút cơm cho thằng Tuấn, vừa nói:
- Con ông như này, ông còn lo nó biết yêu! Nhìn mặt nó là biết nó chả hiểu gì rồi. Nhưng mà nói cũng đúng, nó không nghĩ nhưng thằng Sang cũng lớn rồi, ai biết có nghĩ gì khác không. Hôm nào cũng cần nói riêng với nó và Bích.
Người lớn đúng là khó hiểu.
Tôi không thích được chở. Hơn nữa, xe đạp là của tôi, vậy nên, tôi giành chở. Anh Sang tuy không hài lòng nhưng vẫn "ngoan ngoãn" nghe lời.
- Lúc tối anh hẹn nó rồi.
- Ừ.
- Gặp nhau ở sân bóng.
- Ừ.
- Mày nói thêm một hai chữ sẽ chết à?
- Ừ.
Phí lời! Ông nghĩ cái thân ông nhẹ chắc! Tôi mệt sắp đứt hơi, còn sức đâu nói chuyện với ông.
Chúng tôi gặp nhau ở sân bóng, như lời hẹn của anh Sang.
Trường vẫn còn vắng người. Tôi thấy thằng Vũ đã đứng đó từ trước. Ánh mắt nó bất cần đời, dáng vẻ vẫn du côn như hôm qua. Nó mở lời trước, giọng có vẻ ôn hòa hơn cái lúc nó chặn đường tôi:
- Đưa hộp socola đây.
Tôi đưa cho nó. Anh Sang đứng bên cạnh thờ ơ, bân quơ hỏi một câu:
- Thế định thế nào?
Câu này rõ ràng không hỏi tôi mà là dành cho em họ của ổng. Tôi đưa mắt nhìn anh. Nói thật, cái bộ dạng gian như cáo của anh khiến tôi rất ngứa mắt.
- Anh đừng quản chuyện của tôi.
- Chuyện gì của mày mà anh không biết đâu?
Đột nhiên thằng Vũ nắm cổ áo anh Sang. Tôi hoảng hốt, không kịp suy nghĩ mà lao đến kéo nó ra. Anh Sang vẫn cười nhếch mép. Đồ điên này! Thế mà còn cười được!
- Xin cậu, bỏ ổng ra đi! Anh em họ mà!
Tôi cố gắng kéo nó ra, vừa kéo vừa nói. Hôm qua còn bảo "em họ anh", hôm nay đã bị túm cổ áo. Thứ này đúng là không đáng tin mà! Hôm nay, nếu tôi mà có chuyện gì thì tất cả là do ông.
Thằng Vũ điên tiết, không quan tâm tới tôi, thuận tay hất tôi ra. Nó gằn giọng với anh Sang:
- Anh đừng có kiếm chuyện với tôi! Anh thì biết cái quái gì hả? Anh là thằng đàn bà. Anh đọc trộm nhật ký của tôi, tôi đã bỏ qua. Anh còn dám..
- Đấy là do mày vứt đồ lung tung thôi. Dù sao có gì đâu mà xấu hổ.
Tôi ngồi dưới đất, đau quá, chả thèm cản nữa, trực tiếp hóng chuyện. Anh Sang đúng là một con người có sự "nghiệp" mà. Ai đời lại đi đọc nhật ký của người ta. Tôi vẫn luôn thắc mắc làm sao lại có đứa đầu gỗ đến mức kể bí mật tình cảm cho anh Sang chứ. Hóa ra là do ổng đọc trộm nhật ký. Mà có vẻ anh Sang cũng làm chuyện gì có lỗi nữa với nó nếu không cũng chẳng điên lên như thế.
Tôi cố gắng đứng dậy. Dù sao tôi cũng chẳng mong anh Sang bị bầm dập. Nếu như chẳng may xảy ra xô xát, tôi sẽ hô lớn hoặc chạy đến phòng đoàn thông báo. Lúc hăng máu, chắc chắn nó sẽ chẳng thèm quản tôi.
- Cậu bình tĩnh. Đừng gây chuyện trong trường. - Tôi cố nói vài câu hòa hoãn, nhưng chẳng dám đến kéo nó ra nữa. Cú ngã vừa rồi là quá đủ rồi. - Sẽ có người đến đó.
Thằng Vũ trực tiếp bỏ lơ tôi. Nó vẫn nắm cổ anh Sang, hai mắt trợn trừng, thấy rõ tơ máu. Tôi thề, nếu tôi mà nhìn cái dáng cà lơ phất phơ của anh Sang, tôi cũng sẽ cho ổng một đấm vào mặt. Khuôn mặt gợi đòn!
- Anh biết rõ là tôi thích nó! Anh biết rõ thế tại sao lại còn.. Chẳng phải tôi nói anh tránh xa nó ra sao? Dù nó không hề biết tôi, dù nó không thích tôi, thì tôi cũng sẽ không cho phép anh làm tổn thương nó. Anh chỉ là đang chơi đùa! Anh vốn dĩ là thằng khốn! Anh khinh thường tôi! Khinh thường giới tính của nó đấy à?
Tôi đứng bên cạnh sốc nặng.
Tôi đang xem phim
đam mỹ học đường à? Tình tay ba à? Ông Sang thích thằng Luân à? Vãi! Nghe như kịch bản Hàn xẻng nhưng không có nữ chính! Mà tóm lại, ông Sang đã làm gì? Ổng đang quen thằng Luân? Ối mẹ ơi!
Đầu tôi bắt đầu xâu chuỗi sự kiện. Trời má! Không lẽ đi diễn văn nghệ chung xong rồi anh Sang và thằng Luân.. Sao tôi không biết gì cả chứ? Rồi cái gì mà dạy đàn, cái gì mà gặp nhau lần nào cũng "bé Luân". Trời ơi, quen ai không quen sao lại quen cha nội này! Thằng cha này là cái kiểu đào hoa bạc tình đó!
Tình sử của anh Sang "cao hơn cả núi, dài hơn cả sông". Người thích anh nhiều vô kể. Ngày 14 tháng 2, thay vì đi tặng quà thì quà cứ đến với anh. Năm nào tôi cũng có cả tá kẹo bánh để ăn vào ngày này. Anh đã có ba cô bạn gái, trong số đó là một chị hotgirl trong trường. Anh nói với tôi là quen cho vui, tại chị kia đeo bám ghê quá. Quen được vài tuần thì anh chia tay, nghe đâu chị kia khóc sướt mướt, phải nghỉ học hai ngày.
Mẹ xem, đây là thằng học trò cưng của mẹ đấy! Nếu mẹ tôi biết chuyện này.. À ha, không biết mẹ còn khen anh ngoan hiền dễ thương không?
Và giờ thằng cha này đang làm gì? Sau một thời gian quen với gái, nó chuyển hướng thích trai. Không kỳ thị đâu, nếu kỳ thị tôi đã không chơi với thằng Luân. Nhưng mà tra Sang đang quen bạn thân của tôi, bé thụ cute của tôi. Thằng cha mất nết này chưa bao giờ nghiêm túc cả. Nếu nó dám chơi đùa với thằng Luân.. Ok, tôi thề, chỉ cần thằng Luân khóc một giọt nước mắt thôi, tôi sẽ xé xác tên này, mặc kệ tình nghĩa anh em bao năm gì đó! Trong giây lát, tôi còn ước thằng Vũ đập cho cha nội này te tua để ngày mai thằng cha khỏi đi thi luôn.
Tóm lại, theo tôi đoán là thằng Vũ vì thấy lão Sang có ý đồ "bất chính" với Luân nên mới công khai theo đuổi. Nhưng vì nhát quá nên nó mới nhờ tôi. Tôi lại sợ nó gây ảnh hưởng đến Luân mà không đưa quà. Tôi còn nói chuyện này với lão Sang. Tôi bảo vệ đủ đường cho thằng Luân, không để đứa nào đùa bỡn, thế mà lại không phòng được cái thằng cùng mình lớn lên! Cuối cùng mọi chuyện rối tinh rối mù lên cũng vì lão Sang.
Tôi thấy hối hận rồi. Tuy thằng cục súc Vũ hơi đầu gấu nhưng ít ra nó có vẻ thật lòng với thằng Luân còn hơn cái loại đạo mạo như anh Sang. Ít nhất nếu quen nó, nó sẽ bảo vệ thằng Luân, sẽ không tổn thương thằng Luân.
Tôi đi tới vỗ vai cả hai rồi nói:
- Cậu cứ đánh thằng cha này đi. Tôi không liên quan. Bây giờ chưa có ai đến trường đâu, đánh cho đến khi thằng cha này bầm mắt cũng được. Đánh xong tôi giúp cậu tỏ tình.