Chương 10: Là vì nó!
Sau kì thi học sinh giỏi, tôi mệt rã rời.
Tôi làm bài khá ổn, có chút tự tin về giải thưởng. Vừa rời phòng thi, tôi đã cười tươi rói như được mùa.
Cả con Chi và thằng Luân tối hôm ấy đều thay nhau nhắn tin hỏi tôi làm bài có được không. Tôi kể hết từ đầu đến cuối nào là làm bài ra sao, bài nào không chắc, vân vân và mây mây.
Vào lúc chín giờ tối, khi mà tôi chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ thì nhận được một tin nhắn từ người lạ.
"Vũ Nguyễn"
Ủa? Tôi có quen à? Tôi tò mò mở ra xem. Và..
"Tao là Vũ. Mày xin cô cho tao vào học thêm chung nhóm với tụi mày được không?"
What? Thằng Vũ? Học thêm? Tôi tỉnh ngủ luôn rồi, cap lại màn hình gửi ngay cho con Chi.
Ba phút sau..
"Mày có chắc là thằng Vũ?"
Con Chi cũng sốc như tôi. Không sốc mới lạ. Một thằng có tiền sử đứng trước cờ thường xuyên như nó, cúp tiết như cơm bữa nay lại xin học thêm? Chuyện lạ Việt Nam!
"Không nó thì là thằng ất ơ nào nữa."
"Tao cá là vì thằng Luân nên nó mới đi học thêm."
Con Chi phán xanh rờn.
"Nó học cho nó chớ?"
"Tao nói mày mấy chuyện này tốt nhất đừng cố hiểu. Sau này có thích ai thì nói để tao tư vấn."
"Vậy tao có nói cho thằng Luân không?"
"Để tao nói. Chuyện này liên quan tới nó, phải nói cho nó."
"Nhưng tao vẫn nói cho mẹ chuyện thằng Vũ xin học thêm chứ? Dù sao nó cũng xin học mà?"
"Tùy mày."
Tôi thoát khỏi Facebook, chạy xuống nhà tìm mẹ.
Thằng Tuấn đang ngồi coi hoạt hình, thấy tôi, nó nói:
- Chị không ngủ sớm à?
- Mẹ đâu? Mà ai cho mày coi TV? Đi ngủ ngay!
Tôi la nó. Thằng này hôm nay trở chứng, dám mở TV coi luôn.
- Mẹ ở nhà bếp ấy. Bố cho em coi.
- Coi xong đi ngủ ngay.
Tôi bỏ xuống nhà bếp, mặc nó say mê coi hoạt hình.
- Chuyện gì đó, Thu?
Mẹ tôi vừa lúi cúi nấu cái gì đó, vừa hỏi.
- Dạ, thằng Vũ lớp a3, nó xin học thêm. Nó muốn học chung nhóm với tụi con.
- Vũ? - mẹ tôi hơi nhíu mày một chút. - À! Là nó à. Nó có chất đó, có điều mất gốc lâu rồi, giờ mà học chung nhóm với tụi con thì không theo được đâu. Con nói với nó học chung nhóm với tụi lớp cơ bản trước đã, khi nào ổn thì mẹ sắp xếp sau.
- Dạ. - Tôi không biết vì sao mình thở ra. - Mà mẹ đang nấu gì vậy?
- Nấu đậu nành làm tương. Con đi ngủ sớm đi, thi về mệt rồi.
- Dạ.
- Sẵn lên nhà trên tắt cái TV hộ mẹ. Thằng Tuấn coi hơn cả tiếng rồi.
- Mẹ để đó con. Thằng đó mà không nghe con cho nó một trận.
Sau khi bắt thằng Tuấn ngừng coi phim, tôi và nó leo lên giường ngủ một mạch tới sáng.
Khi tôi mở mắt thì đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười lăm.
Thôi xong rồi! Sách vở chưa bỏ vào cặp, chưa đánh răng rửa mặt, chưa ăn sáng gì luôn. Tôi lay thằng Tuấn ngủ say như chết:
- Dậy.. Thằng kia, mày không đi học à? Trễ rồi!
Và thằng Tuấn mở mắt.
- Mới có mấy giờ..
- Sáu giờ hai mươi rồi.
Thằng Tuấn hét lên trong tuyệt vọng.
Tôi bỏ vội sách vở, chải đầu, mặc đồ với tốc độ ánh sáng. Chạy xuống lầu, quơ vội cái bánh mì trên bàn rồi đi học.
- Từ từ, có gì không kịp mẹ chở cho.
Nghe thế tôi khựng lại, quay lại bàn ăn. Đi với mẹ thì chẳng thằng sao đỏ nào dám ghi tôi đi học muộn. Tuy có vẻ hơi cậy quyền một chút nhưng thôi, cũng hết cách rồi. Tôi chả muốn có tên trong sổ sao đỏ.
- Sao hôm nay mày đi trễ thế? - Thằng Luân huých tay tôi trong giờ sinh hoạt lớp.
- Tao mệt quá, ngủ quên.
- Cũng may mày đi với cô Nga, nếu không thằng Quốc sao đỏ ghi tên mày rồi. - Con Chi ở bàn trên nói xuống- Tao thấy mặt nó tức lắm, chắc tại không gây chuyện được với mày.
Tôi chỉ biết cười trừ.
- Chuyện mà thằng Vũ xin học thêm ấy.. - Thằng Luân hỏi nhỏ tôi.
- À, mẹ nói nó chưa theo kịp mình nên sẽ cho nó học ở nhóm khác, khi nào ổn rồi tính tiếp.
- Ừ.
Tôi thấy thằng Luân cười mỉm.
Giờ ra chơi, tôi đi qua lớp a3, gọi thằng ôn thần ấy ra.
- Mày là nghiêm túc học?
Tôi hỏi thẳng nó. Nói thật, bây giờ tôi chả sợ nó nữa.
- Ừ.
- Mày chưa theo kịp tụi tao đâu, vì vậy mẹ tao nói mày có thể học ở lớp cơ bản trước đã rồi sau đó tính tiếp. Ý mày thế nào?
- Vậy cứ nghe cô.
Tôi gật đầu, đã tính đi rồi, bỗng nghĩ lại con Chi nói. Tôi tò mò hỏi nó:
- Sao tự nhiên mày nghiêm túc học hành vậy?
Nó nhìn tôi, mắt tỏ vẻ bất cần, nói:
- Lớn rồi, nghĩ cho tương lai thôi.
- Ồ.. tao tưởng vì nó.
- Cũng vì nó nữa.
Tôi vừa tính đi, nghe nó nói xong trố mắt.
- Tao muốn xứng đáng với nó.
- Ồ!
Tôi chỉ thốt được từ đó, rồi bỏ đi. Đi được ba bước, tôi quay lại, nói to:
- Cố lên!
Nó giật mình rồi mỉm cười, tỏ ý cảm ơn.
Tôi cũng cười đáp lễ.
Nhưng mà..
Xung quanh tôi, có biết bao con mắt nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Tôi ngượng chín mặt, chạy vội về lớp.
Tôi làm bài khá ổn, có chút tự tin về giải thưởng. Vừa rời phòng thi, tôi đã cười tươi rói như được mùa.
Cả con Chi và thằng Luân tối hôm ấy đều thay nhau nhắn tin hỏi tôi làm bài có được không. Tôi kể hết từ đầu đến cuối nào là làm bài ra sao, bài nào không chắc, vân vân và mây mây.
Vào lúc chín giờ tối, khi mà tôi chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ thì nhận được một tin nhắn từ người lạ.
"Vũ Nguyễn"
Ủa? Tôi có quen à? Tôi tò mò mở ra xem. Và..
"Tao là Vũ. Mày xin cô cho tao vào học thêm chung nhóm với tụi mày được không?"
What? Thằng Vũ? Học thêm? Tôi tỉnh ngủ luôn rồi, cap lại màn hình gửi ngay cho con Chi.
Ba phút sau..
"Mày có chắc là thằng Vũ?"
Con Chi cũng sốc như tôi. Không sốc mới lạ. Một thằng có tiền sử đứng trước cờ thường xuyên như nó, cúp tiết như cơm bữa nay lại xin học thêm? Chuyện lạ Việt Nam!
"Không nó thì là thằng ất ơ nào nữa."
"Tao cá là vì thằng Luân nên nó mới đi học thêm."
Con Chi phán xanh rờn.
"Nó học cho nó chớ?"
"Tao nói mày mấy chuyện này tốt nhất đừng cố hiểu. Sau này có thích ai thì nói để tao tư vấn."
"Vậy tao có nói cho thằng Luân không?"
"Để tao nói. Chuyện này liên quan tới nó, phải nói cho nó."
"Nhưng tao vẫn nói cho mẹ chuyện thằng Vũ xin học thêm chứ? Dù sao nó cũng xin học mà?"
"Tùy mày."
Tôi thoát khỏi Facebook, chạy xuống nhà tìm mẹ.
Thằng Tuấn đang ngồi coi hoạt hình, thấy tôi, nó nói:
- Chị không ngủ sớm à?
- Mẹ đâu? Mà ai cho mày coi TV? Đi ngủ ngay!
Tôi la nó. Thằng này hôm nay trở chứng, dám mở TV coi luôn.
- Mẹ ở nhà bếp ấy. Bố cho em coi.
- Coi xong đi ngủ ngay.
Tôi bỏ xuống nhà bếp, mặc nó say mê coi hoạt hình.
- Chuyện gì đó, Thu?
Mẹ tôi vừa lúi cúi nấu cái gì đó, vừa hỏi.
- Dạ, thằng Vũ lớp a3, nó xin học thêm. Nó muốn học chung nhóm với tụi con.
- Vũ? - mẹ tôi hơi nhíu mày một chút. - À! Là nó à. Nó có chất đó, có điều mất gốc lâu rồi, giờ mà học chung nhóm với tụi con thì không theo được đâu. Con nói với nó học chung nhóm với tụi lớp cơ bản trước đã, khi nào ổn thì mẹ sắp xếp sau.
- Dạ. - Tôi không biết vì sao mình thở ra. - Mà mẹ đang nấu gì vậy?
- Nấu đậu nành làm tương. Con đi ngủ sớm đi, thi về mệt rồi.
- Dạ.
- Sẵn lên nhà trên tắt cái TV hộ mẹ. Thằng Tuấn coi hơn cả tiếng rồi.
- Mẹ để đó con. Thằng đó mà không nghe con cho nó một trận.
Sau khi bắt thằng Tuấn ngừng coi phim, tôi và nó leo lên giường ngủ một mạch tới sáng.
Khi tôi mở mắt thì đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười lăm.
Thôi xong rồi! Sách vở chưa bỏ vào cặp, chưa đánh răng rửa mặt, chưa ăn sáng gì luôn. Tôi lay thằng Tuấn ngủ say như chết:
- Dậy.. Thằng kia, mày không đi học à? Trễ rồi!
Và thằng Tuấn mở mắt.
- Mới có mấy giờ..
- Sáu giờ hai mươi rồi.
Thằng Tuấn hét lên trong tuyệt vọng.
Tôi bỏ vội sách vở, chải đầu, mặc đồ với tốc độ ánh sáng. Chạy xuống lầu, quơ vội cái bánh mì trên bàn rồi đi học.
- Từ từ, có gì không kịp mẹ chở cho.
Nghe thế tôi khựng lại, quay lại bàn ăn. Đi với mẹ thì chẳng thằng sao đỏ nào dám ghi tôi đi học muộn. Tuy có vẻ hơi cậy quyền một chút nhưng thôi, cũng hết cách rồi. Tôi chả muốn có tên trong sổ sao đỏ.
- Sao hôm nay mày đi trễ thế? - Thằng Luân huých tay tôi trong giờ sinh hoạt lớp.
- Tao mệt quá, ngủ quên.
- Cũng may mày đi với cô Nga, nếu không thằng Quốc sao đỏ ghi tên mày rồi. - Con Chi ở bàn trên nói xuống- Tao thấy mặt nó tức lắm, chắc tại không gây chuyện được với mày.
Tôi chỉ biết cười trừ.
- Chuyện mà thằng Vũ xin học thêm ấy.. - Thằng Luân hỏi nhỏ tôi.
- À, mẹ nói nó chưa theo kịp mình nên sẽ cho nó học ở nhóm khác, khi nào ổn rồi tính tiếp.
- Ừ.
Tôi thấy thằng Luân cười mỉm.
Giờ ra chơi, tôi đi qua lớp a3, gọi thằng ôn thần ấy ra.
- Mày là nghiêm túc học?
Tôi hỏi thẳng nó. Nói thật, bây giờ tôi chả sợ nó nữa.
- Ừ.
- Mày chưa theo kịp tụi tao đâu, vì vậy mẹ tao nói mày có thể học ở lớp cơ bản trước đã rồi sau đó tính tiếp. Ý mày thế nào?
- Vậy cứ nghe cô.
Tôi gật đầu, đã tính đi rồi, bỗng nghĩ lại con Chi nói. Tôi tò mò hỏi nó:
- Sao tự nhiên mày nghiêm túc học hành vậy?
Nó nhìn tôi, mắt tỏ vẻ bất cần, nói:
- Lớn rồi, nghĩ cho tương lai thôi.
- Ồ.. tao tưởng vì nó.
- Cũng vì nó nữa.
Tôi vừa tính đi, nghe nó nói xong trố mắt.
- Tao muốn xứng đáng với nó.
- Ồ!
Tôi chỉ thốt được từ đó, rồi bỏ đi. Đi được ba bước, tôi quay lại, nói to:
- Cố lên!
Nó giật mình rồi mỉm cười, tỏ ý cảm ơn.
Tôi cũng cười đáp lễ.
Nhưng mà..
Xung quanh tôi, có biết bao con mắt nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Tôi ngượng chín mặt, chạy vội về lớp.
Chỉnh sửa cuối: