Chương 69
Có tám người trong số bọn họ, cả đàn ông và đàn bà. Trong những ngày đầu ở đây, họ đã ăn, ngủ, làm tình, và dành chút ít thời gian còn lại trong ngày để nghiên cứu tất cả các lối ra khả thi.. điều mà đến giờ họ vẫn chưa làm được.
Họ uống nước rỉ ra từ một bức tường đầy rêu, ăn nấm độc bằng cách tiêu thụ một lượng nhỏ mỗi ngày, đủ để chất độc không giết chết cơ thể ngay lập tức. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cho họ nôn thốc nôn tháo và cơ thể dần teo lại. Hàng ngày, họ hít thở khí độc, ăn uống đồ có độc và sống với chất độc, lâu dần rèn rũa sức đề kháng và dạ dày không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng.. bộ não của họ dần dần sinh hoang tưởng và họ cũng sợ ánh sáng mặt trời hơn.
Hà Vy đã từng thấy những người này trong bộ dạng mệt mỏi, cả ngày chỉ nằm co quắp trong buồn và thường xuyên nôn. Nhưng cô bé không hiểu chuyện gì xảy ra. Một người phụ nữ còn tỉnh táo nói với cô rằng do họ đói nên họ có biểu hiện lạ, rồi đưa đồ ăn cho Hà Vy một cách lén lút.
Một đứa trẻ 6 tuổi như Hà Vy sẽ không hiểu được rằng người phụ nữ ấy đang cố gắng bảo vệ cô trước những người còn lại, giúp cô sống sót nhờ việc lén đưa đồ ăn cho cô hàng ngày. Trong khi đó, bà ta cùng những người kia đang phải bỏ vào bụng những thứ độc hại vì họ đều tin rằng họ đã hết thức ăn. Tất nhiên, đến một ngày, hành động của bà ta cũng bị đám người phát hiện. Họ đã trói bà ta lại, liên tục dọa giết dù cho bà ta đã ra sức van xin.
Việc người phụ nữ giấu đồ ăn để dành cho một cô bé nhỏ tuổi trong khi những người còn lại đang phải nhịn đói dĩ nhiên khiến họ vô cùng phẫn nộ. Sau một lúc trói nhốt và đe dọa, họ đã dùng một chiếc chai thủy tinh đập vào đầu để kết liễu bà ta. Một vài gã đàn ông sau đó còn hiếp dâm bà ta một cách mạnh bạo trước khi đưa bà ta tới phòng bếp và làm thịt.
"Họ bảo họ sẽ chia cho chị một ít thịt trong ngày mai nếu biết chị là người có ích!" Câu nói của một người đàn ông với Hà Vy trước khi giết người phụ nữ kia được nói sau khi họ phát hiện ra những hành động của bà ta. Trước đó, họ cũng đã ăn thịt một người đàn ông khác do ông ta phản bội lòng tin của họ. Tuy nhiên, do thịt ông ta quá hôi mà họ phải cần đến thịt phụ nữ.
Người đàn bà kia bị đưa vào phòng bếp, lột hết quần áo và được cẩn thận lóc hết phần da. Những kẻ ăn thịt người quan tâm tới phần tay và phần chân nhất. Đó là những phần thịt vừa dễ xẻ lại vừa dễ ăn. Đám người chia nhau từng phần một, chỉ rửa qua loa trên bức tường rỉ nước rồi nhai ngấu nghiến. Họ đã nhịn đói quá lâu, mỗi ngày chỉ ăn ít nấm độc nên chỗ thịt người này cứ như món quà trời ban vậy. Dẫu có hơi tanh và hôi, khi cố nhai, vị ngọt tiết ra khiến ai nấy cũng như díu cả mắt lại. Bọn chúng thấy hạnh phúc và vui sướng như ở trên thiên đàng, lại lao vào làm tình tập thể với nhau như đám dòi bọ và nằm lăn ra ngủ say như chết.
Khi Quỳnh lén bước vào phòng bếp, xác chết của người phụ nữ vẫn nằm ở đó, thiếu mất đôi tay và đôi chân. Những kẻ đói khát đã không lường trước được việc cô sẽ lẻn vào đây nên đã không che giấu điều gì. Tuy vậy, Quỳnh sẽ không thể nhận ra rằng mùi tử thi bốc lên không phải của người phụ nữ kia mà là của người đàn ông bị giết trước đó cũng được giấu trong căn phòng này. Cô quá sốc tới mức ngay sau kia nhìn thấy xác người phụ nữ, cô vội tắt đèn và trở ra, đầu óc không kịp suy nghĩ thêm điều gì cả.
Tuy nhiên, trước khi chiếu đèn xuống xác của người phụ nữ, Quỳnh đã phát hiện ra thứ gì đó trong phòng bếp. Đó cũng là lý do khiến cô tự tin nói với Hà Vy rằng họ sẽ thoát ra khỏi đây trong đêm nay.
_Nắp ống thông khói?
Ở bức tường đối diện với xác chết kia là một nắp ống thông khói khá lớn được mở hé sang một bên. Có lẽ ai đó đã cố trèo vào đây nhưng bất thành nên đã không đóng hẳn lại. Vì hầm này cách mặt đất khá xa, ống thông khói cũng sẽ phải đủ lớn để thoát được khí thải ra bên ngoài. Và nếu cô trèo vào được, chắc chắn Hà Vy cũng chui lọt. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng tìm cách để thông báo với cô bé về việc này, đồng thời nghĩ tất cả các phương án có thể nếu phải đối mặt với đám người kia.
Họ chọn thời điểm trốn thoát vào ban đêm, khi chắc chắn đám người kia đã ngủ say. Để tiết kiệm diện tích khi chui vào ống, Quỳnh buộc ba lô của mình vào dưới chân. Cô cũng để Hà Vy trèo vào trước để đảm bảo an toàn, tránh việc đám người kia bắt cô bé lại, dù chưa rõ phía trước có điều gì nguy hiểm hay không.
_Vy, nhớ lời chị dặn, chỉ tập trung vào việc tới ống khói đó và thoát ra ngoài thôi, không được để ý bất cứ thứ gì khác nghe chưa?
Hà Vy gật đầu đầy ngoan ngoãn. Quỳnh xoa đầu cô bé, vừa để an ủi cũng vừa để lấy thêm động lực. Rồi họ cùng lẻn vào căn buồng khi đã tính đúng đến thời khắc nửa đêm.
Quỳnh luôn sợ Hà Vy sẽ nhìn thấy cái xác kia, đồng thời cũng sợ đám người kia phát hiện nên đã không chiếu đèn pin khi chưa tiếp cận được đến nắp ống thông khói. Cô cũng dặn Hà Vy đi chậm rãi từng bước và chỉ gây ra tiếng động nhỏ nhất có thể.
Khi đã tới nắp ống khói, chợt Hà Vy thắc mắc:
_Vậy còn những người khác thì sao? Sao chị không đánh thức họ dậy để trốn cùng?
Quỳnh không biết phải giải thích sao cho thỏa đáng. Nếu bây giờ cô nói hết cho Hà Vy hiểu, cô bé sẽ suy nghĩ và chẳng thể yên trí thoát ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ không nói thì những thắc mắc ấy vẫn sẽ chạy quanh đầu cô bé. Đành lòng, Quỳnh phải ngồi xuống giải thích:
_Mọi người bận ngủ nên sẽ đi sau. Còn chị em mình phải ra ngoài để kiếm đồ ăn đã!
Với cái bụng đói meo của mình, Hà Vy cũng đành gật đầu đồng ý. Cô bé được Quỳnh bế lên, rồi bám vào nắp ống thông khói để đu lên. Y như dự đoán, người cô bé hoàn toàn vừa vặn với đường ống, thậm chí không bị cụng đầu một chút nào.
Nhưng đến khi Quỳnh chui vào thì khó khăn bắt đầu nảy sinh. Dù người nhỏ, cô vẫn bị kẹt một chút khi đưa hông vào. Hai cánh tay cô dường như không cử động được ở tư thế này, chỉ có thể bám vào Hà Vy một cách vô vọng.
_Chị Quỳnh cố lên!
Dẫu được Hà Vy cổ vũ, Quỳnh cũng rất vất vả nhướn cơ thể từng chút từng chút trong đường ống bé xíu. Nếu đây là đường ống hình vuông, chắc chắn đã dễ hơn nhiều cho cô. Nhưng không may thay, vì là hình tròn lại có một độ dốc nhất định, cứ càng nhích vào được một ít thì nó lại đẩy cô ra. Lúc này, cô mới hiểu tại sao những người kia dù đã tìm ra lối thoát này nhưng lại chẳng thể chui vào đó và ra ngoài.
_Để em kéo chị lên!
Hà Vy hăng hái nắm lấy đôi tay Quỳnh cố sức kéo người chị hơn mình những 10 tuổi vào trong, nhưng sau một hồi thì Quỳnh vẫn ở tư thế mắc kẹt ban đầu. Đã vậy, đôi tay Quỳnh càng ngày càng trở nên rát hơn, nếu không cố chui vào trong vòng vài phút nữa thì cô không còn khả năng cố gắng được nữa!
Đúng lúc cả hai đang không biết phải làm thế nào, dường như có một bàn tay nào đó đã nắm lấy ba lô đeo dưới chân của Quỳnh và kéo nó xuống. Thấy Quỳnh hét lên thất thanh, Hà Vy cũng hoảng hốt nắm lấy tay cô kéo mạnh hơn, quyết không để cho ai dành lấy Quỳnh.
Nhưng rõ ràng sức lực của Hà Vy không thể đọ lại được với người kia. Hắn lôi Quỳnh xuống một cách thô bạo, khiến cô ngã đập đầu xuống nền đất, mái tóc bị xõa hết ra. Trong ánh sáng loang loáng từ chiếc đèn pin, cô thấy một con dao sáng bóng đang chĩa mũi về phía mình. Người cầm nó và đứng lù lù trước mặt cô là một người đàn ông với khuôn mặt khát máu, miệng vẫn còn dính thứ gì đó nhơ nhuốc như miếng nội tạng cắn dở. Trong khoảnh khắc đó, Quỳnh không còn đủ sức chống cự. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, đôi tai dần dà không còn nghe rõ tiếng hét đầy sợ hãi và kích động của Hà Vy..
Họ uống nước rỉ ra từ một bức tường đầy rêu, ăn nấm độc bằng cách tiêu thụ một lượng nhỏ mỗi ngày, đủ để chất độc không giết chết cơ thể ngay lập tức. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cho họ nôn thốc nôn tháo và cơ thể dần teo lại. Hàng ngày, họ hít thở khí độc, ăn uống đồ có độc và sống với chất độc, lâu dần rèn rũa sức đề kháng và dạ dày không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng.. bộ não của họ dần dần sinh hoang tưởng và họ cũng sợ ánh sáng mặt trời hơn.
Hà Vy đã từng thấy những người này trong bộ dạng mệt mỏi, cả ngày chỉ nằm co quắp trong buồn và thường xuyên nôn. Nhưng cô bé không hiểu chuyện gì xảy ra. Một người phụ nữ còn tỉnh táo nói với cô rằng do họ đói nên họ có biểu hiện lạ, rồi đưa đồ ăn cho Hà Vy một cách lén lút.
Một đứa trẻ 6 tuổi như Hà Vy sẽ không hiểu được rằng người phụ nữ ấy đang cố gắng bảo vệ cô trước những người còn lại, giúp cô sống sót nhờ việc lén đưa đồ ăn cho cô hàng ngày. Trong khi đó, bà ta cùng những người kia đang phải bỏ vào bụng những thứ độc hại vì họ đều tin rằng họ đã hết thức ăn. Tất nhiên, đến một ngày, hành động của bà ta cũng bị đám người phát hiện. Họ đã trói bà ta lại, liên tục dọa giết dù cho bà ta đã ra sức van xin.
Việc người phụ nữ giấu đồ ăn để dành cho một cô bé nhỏ tuổi trong khi những người còn lại đang phải nhịn đói dĩ nhiên khiến họ vô cùng phẫn nộ. Sau một lúc trói nhốt và đe dọa, họ đã dùng một chiếc chai thủy tinh đập vào đầu để kết liễu bà ta. Một vài gã đàn ông sau đó còn hiếp dâm bà ta một cách mạnh bạo trước khi đưa bà ta tới phòng bếp và làm thịt.
"Họ bảo họ sẽ chia cho chị một ít thịt trong ngày mai nếu biết chị là người có ích!" Câu nói của một người đàn ông với Hà Vy trước khi giết người phụ nữ kia được nói sau khi họ phát hiện ra những hành động của bà ta. Trước đó, họ cũng đã ăn thịt một người đàn ông khác do ông ta phản bội lòng tin của họ. Tuy nhiên, do thịt ông ta quá hôi mà họ phải cần đến thịt phụ nữ.
Người đàn bà kia bị đưa vào phòng bếp, lột hết quần áo và được cẩn thận lóc hết phần da. Những kẻ ăn thịt người quan tâm tới phần tay và phần chân nhất. Đó là những phần thịt vừa dễ xẻ lại vừa dễ ăn. Đám người chia nhau từng phần một, chỉ rửa qua loa trên bức tường rỉ nước rồi nhai ngấu nghiến. Họ đã nhịn đói quá lâu, mỗi ngày chỉ ăn ít nấm độc nên chỗ thịt người này cứ như món quà trời ban vậy. Dẫu có hơi tanh và hôi, khi cố nhai, vị ngọt tiết ra khiến ai nấy cũng như díu cả mắt lại. Bọn chúng thấy hạnh phúc và vui sướng như ở trên thiên đàng, lại lao vào làm tình tập thể với nhau như đám dòi bọ và nằm lăn ra ngủ say như chết.
Khi Quỳnh lén bước vào phòng bếp, xác chết của người phụ nữ vẫn nằm ở đó, thiếu mất đôi tay và đôi chân. Những kẻ đói khát đã không lường trước được việc cô sẽ lẻn vào đây nên đã không che giấu điều gì. Tuy vậy, Quỳnh sẽ không thể nhận ra rằng mùi tử thi bốc lên không phải của người phụ nữ kia mà là của người đàn ông bị giết trước đó cũng được giấu trong căn phòng này. Cô quá sốc tới mức ngay sau kia nhìn thấy xác người phụ nữ, cô vội tắt đèn và trở ra, đầu óc không kịp suy nghĩ thêm điều gì cả.
Tuy nhiên, trước khi chiếu đèn xuống xác của người phụ nữ, Quỳnh đã phát hiện ra thứ gì đó trong phòng bếp. Đó cũng là lý do khiến cô tự tin nói với Hà Vy rằng họ sẽ thoát ra khỏi đây trong đêm nay.
_Nắp ống thông khói?
Ở bức tường đối diện với xác chết kia là một nắp ống thông khói khá lớn được mở hé sang một bên. Có lẽ ai đó đã cố trèo vào đây nhưng bất thành nên đã không đóng hẳn lại. Vì hầm này cách mặt đất khá xa, ống thông khói cũng sẽ phải đủ lớn để thoát được khí thải ra bên ngoài. Và nếu cô trèo vào được, chắc chắn Hà Vy cũng chui lọt. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng tìm cách để thông báo với cô bé về việc này, đồng thời nghĩ tất cả các phương án có thể nếu phải đối mặt với đám người kia.
Họ chọn thời điểm trốn thoát vào ban đêm, khi chắc chắn đám người kia đã ngủ say. Để tiết kiệm diện tích khi chui vào ống, Quỳnh buộc ba lô của mình vào dưới chân. Cô cũng để Hà Vy trèo vào trước để đảm bảo an toàn, tránh việc đám người kia bắt cô bé lại, dù chưa rõ phía trước có điều gì nguy hiểm hay không.
_Vy, nhớ lời chị dặn, chỉ tập trung vào việc tới ống khói đó và thoát ra ngoài thôi, không được để ý bất cứ thứ gì khác nghe chưa?
Hà Vy gật đầu đầy ngoan ngoãn. Quỳnh xoa đầu cô bé, vừa để an ủi cũng vừa để lấy thêm động lực. Rồi họ cùng lẻn vào căn buồng khi đã tính đúng đến thời khắc nửa đêm.
Quỳnh luôn sợ Hà Vy sẽ nhìn thấy cái xác kia, đồng thời cũng sợ đám người kia phát hiện nên đã không chiếu đèn pin khi chưa tiếp cận được đến nắp ống thông khói. Cô cũng dặn Hà Vy đi chậm rãi từng bước và chỉ gây ra tiếng động nhỏ nhất có thể.
Khi đã tới nắp ống khói, chợt Hà Vy thắc mắc:
_Vậy còn những người khác thì sao? Sao chị không đánh thức họ dậy để trốn cùng?
Quỳnh không biết phải giải thích sao cho thỏa đáng. Nếu bây giờ cô nói hết cho Hà Vy hiểu, cô bé sẽ suy nghĩ và chẳng thể yên trí thoát ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ không nói thì những thắc mắc ấy vẫn sẽ chạy quanh đầu cô bé. Đành lòng, Quỳnh phải ngồi xuống giải thích:
_Mọi người bận ngủ nên sẽ đi sau. Còn chị em mình phải ra ngoài để kiếm đồ ăn đã!
Với cái bụng đói meo của mình, Hà Vy cũng đành gật đầu đồng ý. Cô bé được Quỳnh bế lên, rồi bám vào nắp ống thông khói để đu lên. Y như dự đoán, người cô bé hoàn toàn vừa vặn với đường ống, thậm chí không bị cụng đầu một chút nào.
Nhưng đến khi Quỳnh chui vào thì khó khăn bắt đầu nảy sinh. Dù người nhỏ, cô vẫn bị kẹt một chút khi đưa hông vào. Hai cánh tay cô dường như không cử động được ở tư thế này, chỉ có thể bám vào Hà Vy một cách vô vọng.
_Chị Quỳnh cố lên!
Dẫu được Hà Vy cổ vũ, Quỳnh cũng rất vất vả nhướn cơ thể từng chút từng chút trong đường ống bé xíu. Nếu đây là đường ống hình vuông, chắc chắn đã dễ hơn nhiều cho cô. Nhưng không may thay, vì là hình tròn lại có một độ dốc nhất định, cứ càng nhích vào được một ít thì nó lại đẩy cô ra. Lúc này, cô mới hiểu tại sao những người kia dù đã tìm ra lối thoát này nhưng lại chẳng thể chui vào đó và ra ngoài.
_Để em kéo chị lên!
Hà Vy hăng hái nắm lấy đôi tay Quỳnh cố sức kéo người chị hơn mình những 10 tuổi vào trong, nhưng sau một hồi thì Quỳnh vẫn ở tư thế mắc kẹt ban đầu. Đã vậy, đôi tay Quỳnh càng ngày càng trở nên rát hơn, nếu không cố chui vào trong vòng vài phút nữa thì cô không còn khả năng cố gắng được nữa!
Đúng lúc cả hai đang không biết phải làm thế nào, dường như có một bàn tay nào đó đã nắm lấy ba lô đeo dưới chân của Quỳnh và kéo nó xuống. Thấy Quỳnh hét lên thất thanh, Hà Vy cũng hoảng hốt nắm lấy tay cô kéo mạnh hơn, quyết không để cho ai dành lấy Quỳnh.
Nhưng rõ ràng sức lực của Hà Vy không thể đọ lại được với người kia. Hắn lôi Quỳnh xuống một cách thô bạo, khiến cô ngã đập đầu xuống nền đất, mái tóc bị xõa hết ra. Trong ánh sáng loang loáng từ chiếc đèn pin, cô thấy một con dao sáng bóng đang chĩa mũi về phía mình. Người cầm nó và đứng lù lù trước mặt cô là một người đàn ông với khuôn mặt khát máu, miệng vẫn còn dính thứ gì đó nhơ nhuốc như miếng nội tạng cắn dở. Trong khoảnh khắc đó, Quỳnh không còn đủ sức chống cự. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, đôi tai dần dà không còn nghe rõ tiếng hét đầy sợ hãi và kích động của Hà Vy..