Phần 6: Thiên đường là địa ngục
Chương 59
Chương 59
Hắn thẫn thờ nhìn dòng nước lũ chảy xối qua những con đường trong thành phố, cuốn theo xác người và đồ vật mãi không dừng. Hắn đã tự tay giết chết một hội viên và gây ra cái chết cho nhiều hội viên của mình. Tội của hắn, nếu nhà thờ còn tồn tại thì dù có thú tội bao nhiêu lần cũng không rửa được hết tội. Thế nhưng hắn chỉ cảm thấy tội lỗi thoáng lên trong phút chốc, rồi mọi thứ lại đâu vào đấy. Hắn liên tục hống hách với những tên còn lại để thể hiện rằng mình vô tội, rằng chúng vẫn phải phục tùng hắn nếu muốn được sống sót.
_Đủ rồi đấy, thủ lĩnh. Hống hách với bọn tôi không giúp cho những hội viên kia sống lại đâu!
Người duy nhất dám nói câu đó với Vua Sói là Ken. Trước ánh mắt của tất cả những người ở đó, anh hiên ngang phản đối hành động của Vua Sói, khiến hắn không thể để yên.
_Ken, ngươi lại bị quỷ dữ hút hồn rồi hả?
_Chẳng có quỷ dữ nào ở đây hết! Chỉ có con quỷ đang điều khiển ông thôi!
Đã có vài tên định động thủ với Ken. Nhưng Vua Sói đã kịp dùng tay ra hiệu cho chúng dừng lại.
_Này Ken, hành động của ta lúc đó có sai không hả? - Hắn bình tĩnh nói.
_Nếu không phải do ông đẩy, Kha đã chẳng chết tức tưởi như thế! Và nếu không nhìn thấy cái chết của Kha, những người còn lại đã không sợ hãi, đã không dẫm đạp lên nhau mà chạy. Ông nhìn xem, bây giờ cả hội chỉ còn 14 người. Làm sao có thể tái thiết lập thế giới với bằng này con người cơ chứ?
Lời nói của Ken quả không sai. Nó đánh đúng vào mục tiêu của Vua Sói là thiết lập thế giới mới bằng những hội viên hội giáo. Nhưng bây giờ thì số lượng hội viên chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại đa phần là hội viên nam. Chỉ có duy nhất một hội viên nữ sống sót sau tất cả những lần "thanh lọc" hội viên. Và cô ta cũng có những bức xúc của riêng mình:
_Chồng tôi đã chết rồi, tôi không thể giao phối với những con người này đâu!
Nghe Ken và nữ hội viên lên tiếng, Vua Sói vẫn có vẻ không chịu khuất phục. Hắn cười một nụ cười man rợ mà rằng:
_Cô nghĩ rằng mình có quyền quyết định người giao phối hả? - Rồi hắn quay sang Ken. - Còn mày, nếu mày cảm thấy khó chịu vì hành động đó của tao, tại sao đến giờ mày vẫn ăn bám theo tao hả "đồ bị bắt nạt"? Chính mày đã đồng ý phục tùng tao để trả thù những kẻ đã từng bắt nạt mày cơ mà? Chính mày đã đồng ý với những tư tưởng của tao cơ mà?
Ken vẫn chưa lùi một bước, nhưng nét mặt anh đã có chút sợ hãi. Anh không trả lời, không phải vì đuối lý mà là vì anh sợ. Anh không muốn giống như Dũng, Quân và Quỳnh. Anh không dám quyết liệt chống lại Vua Sói mặc dù cũng muốn dứt một lần cho xong, đơn giản bởi vì anh vẫn sợ.. sợ bị Vua Sói trả thù, sợ sẽ phải sống một cuộc sống không yên ổn về sau. Nếu phải tách đoàn, anh cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu nữa. Mọi con đường ở Nam Thành đã bị bít kín bởi nước. Nước nhiễm điện đã nướng những xác chết lênh đênh giữa thành phố cháy đen thui.
Lúc Vua Sói đi ra chỗ khác, có một bàn tay đã đặt lên vai Ken. Đó là Cường. Hắn lúc nào cũng làm bộ thương hại anh, coi anh là đàn em và sẻ chia cho anh tất cả mọi thứ như kiểu anh là đứa đáng thương nhất. Vậy mà chưa lần nào anh được biết cảm xúc thật của hắn, vì lúc nào hắn cũng quấn một cái khăn quanh miệng và chỉ cởi nó ra khi ăn uống.
_Đã nói nhóc đừng nên "bật" lại thủ lĩnh rồi mà!
Ken gạt tay Cường khỏi vai mình, mặt vẫn quay lại nhìn hắn một lần:
_Tôi không cần lời khuyên từ anh!
Rồi Ken cũng bỏ đi chỗ khác, để Cường lại cùng vài người khác. Tuy hơi chút khó chịu, nhưng chưa bao giờ Cường dám lớn tiếng với Ken cả. Hắn có thể đằng đằng sát khí với những kẻ ngoại đạo, những kẻ phản bội và những kẻ cãi lời mình, nhưng riêng Ken thì hắn chỉ ôn tồn dạy bảo. Từ khi Ken bước chân vào hội giáo này, hắn cũng là người dẫn dắt anh không rời bước. Có thể nói, nếu Cường là cánh tay phải của Vua Sói thì Ken là cánh tay trái, luôn hỗ trợ, nâng đỡ nhau để cân bằng cán cân.
Nhưng vì trái tính với nhau, hai người thường không thể cùng nhau thống nhất được vấn đề gì. Cường cũng biết Ken là một kẻ cứng đầu nên luôn để anh tự lo mọi thứ. Điều đó vô tình đã khiến càng ngày càng trở nên độc đoán hơn.
Tối hôm đó, khi Ken đang ăn tối, Cường tới cạnh anh, đặt gần tay anh một thanh lương khô trông còn mới. Thấy Cường không nói gì, Ken đành lên tiếng:
_Định dụ tôi làm "con chó" của Vua Sói nữa hả?
Cường không nói gì. Hắn nghịch chiếc bật lửa zippo mà hàng ngày dùng để châm thuốc cho Vua Sói. Hắn khiến cho Ken lại phải tiếp tục mở miệng:
_Anh đang chọc tức tôi đấy à?
Cường vẫn không nói gì. Cái miệng đằng sau tấm khăn của hắn như bị ghim lại. Mắt hắn vẫn nhìn vào chiếc bật lửa, cứ bật rồi lại tắt, bật rồi lại tắt..
_Thằng "chó" này! - Ken giật lấy chiếc bật lửa trước thần thái không thay đổi của Cường. - Tao hỏi mà mày không nói hả?
Tưởng chừng sẽ có một cuộc xô xát xảy ra ở đây- trên tầng thượng của một tòa nhà phức hợp ở Nam Thành, thì hóa ra chẳng có gì xảy ra sau đó cả. Cường không nói gì, nhưng khi Ken nhìn vào mắt hắn, anh cảm thấy như có thứ ma lực gì đó khiến anh phải dừng quyết định động thủ. Có lẽ, anh đã bị ánh mắt ấy cảm hóa, khiến tứ chi cứng đờ cứ như vừa nhìn vào mắt Medusa.
_Đủ rồi đấy, thủ lĩnh. Hống hách với bọn tôi không giúp cho những hội viên kia sống lại đâu!
Người duy nhất dám nói câu đó với Vua Sói là Ken. Trước ánh mắt của tất cả những người ở đó, anh hiên ngang phản đối hành động của Vua Sói, khiến hắn không thể để yên.
_Ken, ngươi lại bị quỷ dữ hút hồn rồi hả?
_Chẳng có quỷ dữ nào ở đây hết! Chỉ có con quỷ đang điều khiển ông thôi!
Đã có vài tên định động thủ với Ken. Nhưng Vua Sói đã kịp dùng tay ra hiệu cho chúng dừng lại.
_Này Ken, hành động của ta lúc đó có sai không hả? - Hắn bình tĩnh nói.
_Nếu không phải do ông đẩy, Kha đã chẳng chết tức tưởi như thế! Và nếu không nhìn thấy cái chết của Kha, những người còn lại đã không sợ hãi, đã không dẫm đạp lên nhau mà chạy. Ông nhìn xem, bây giờ cả hội chỉ còn 14 người. Làm sao có thể tái thiết lập thế giới với bằng này con người cơ chứ?
Lời nói của Ken quả không sai. Nó đánh đúng vào mục tiêu của Vua Sói là thiết lập thế giới mới bằng những hội viên hội giáo. Nhưng bây giờ thì số lượng hội viên chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại đa phần là hội viên nam. Chỉ có duy nhất một hội viên nữ sống sót sau tất cả những lần "thanh lọc" hội viên. Và cô ta cũng có những bức xúc của riêng mình:
_Chồng tôi đã chết rồi, tôi không thể giao phối với những con người này đâu!
Nghe Ken và nữ hội viên lên tiếng, Vua Sói vẫn có vẻ không chịu khuất phục. Hắn cười một nụ cười man rợ mà rằng:
_Cô nghĩ rằng mình có quyền quyết định người giao phối hả? - Rồi hắn quay sang Ken. - Còn mày, nếu mày cảm thấy khó chịu vì hành động đó của tao, tại sao đến giờ mày vẫn ăn bám theo tao hả "đồ bị bắt nạt"? Chính mày đã đồng ý phục tùng tao để trả thù những kẻ đã từng bắt nạt mày cơ mà? Chính mày đã đồng ý với những tư tưởng của tao cơ mà?
Ken vẫn chưa lùi một bước, nhưng nét mặt anh đã có chút sợ hãi. Anh không trả lời, không phải vì đuối lý mà là vì anh sợ. Anh không muốn giống như Dũng, Quân và Quỳnh. Anh không dám quyết liệt chống lại Vua Sói mặc dù cũng muốn dứt một lần cho xong, đơn giản bởi vì anh vẫn sợ.. sợ bị Vua Sói trả thù, sợ sẽ phải sống một cuộc sống không yên ổn về sau. Nếu phải tách đoàn, anh cũng chẳng biết phải đi đâu về đâu nữa. Mọi con đường ở Nam Thành đã bị bít kín bởi nước. Nước nhiễm điện đã nướng những xác chết lênh đênh giữa thành phố cháy đen thui.
Lúc Vua Sói đi ra chỗ khác, có một bàn tay đã đặt lên vai Ken. Đó là Cường. Hắn lúc nào cũng làm bộ thương hại anh, coi anh là đàn em và sẻ chia cho anh tất cả mọi thứ như kiểu anh là đứa đáng thương nhất. Vậy mà chưa lần nào anh được biết cảm xúc thật của hắn, vì lúc nào hắn cũng quấn một cái khăn quanh miệng và chỉ cởi nó ra khi ăn uống.
_Đã nói nhóc đừng nên "bật" lại thủ lĩnh rồi mà!
Ken gạt tay Cường khỏi vai mình, mặt vẫn quay lại nhìn hắn một lần:
_Tôi không cần lời khuyên từ anh!
Rồi Ken cũng bỏ đi chỗ khác, để Cường lại cùng vài người khác. Tuy hơi chút khó chịu, nhưng chưa bao giờ Cường dám lớn tiếng với Ken cả. Hắn có thể đằng đằng sát khí với những kẻ ngoại đạo, những kẻ phản bội và những kẻ cãi lời mình, nhưng riêng Ken thì hắn chỉ ôn tồn dạy bảo. Từ khi Ken bước chân vào hội giáo này, hắn cũng là người dẫn dắt anh không rời bước. Có thể nói, nếu Cường là cánh tay phải của Vua Sói thì Ken là cánh tay trái, luôn hỗ trợ, nâng đỡ nhau để cân bằng cán cân.
Nhưng vì trái tính với nhau, hai người thường không thể cùng nhau thống nhất được vấn đề gì. Cường cũng biết Ken là một kẻ cứng đầu nên luôn để anh tự lo mọi thứ. Điều đó vô tình đã khiến càng ngày càng trở nên độc đoán hơn.
Tối hôm đó, khi Ken đang ăn tối, Cường tới cạnh anh, đặt gần tay anh một thanh lương khô trông còn mới. Thấy Cường không nói gì, Ken đành lên tiếng:
_Định dụ tôi làm "con chó" của Vua Sói nữa hả?
Cường không nói gì. Hắn nghịch chiếc bật lửa zippo mà hàng ngày dùng để châm thuốc cho Vua Sói. Hắn khiến cho Ken lại phải tiếp tục mở miệng:
_Anh đang chọc tức tôi đấy à?
Cường vẫn không nói gì. Cái miệng đằng sau tấm khăn của hắn như bị ghim lại. Mắt hắn vẫn nhìn vào chiếc bật lửa, cứ bật rồi lại tắt, bật rồi lại tắt..
_Thằng "chó" này! - Ken giật lấy chiếc bật lửa trước thần thái không thay đổi của Cường. - Tao hỏi mà mày không nói hả?
Tưởng chừng sẽ có một cuộc xô xát xảy ra ở đây- trên tầng thượng của một tòa nhà phức hợp ở Nam Thành, thì hóa ra chẳng có gì xảy ra sau đó cả. Cường không nói gì, nhưng khi Ken nhìn vào mắt hắn, anh cảm thấy như có thứ ma lực gì đó khiến anh phải dừng quyết định động thủ. Có lẽ, anh đã bị ánh mắt ấy cảm hóa, khiến tứ chi cứng đờ cứ như vừa nhìn vào mắt Medusa.