[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Chương 10: Ngày Thứ 4 - Thứ Ba (B)[/COLOR]
[ Tiếp theo] Hắn chính là tên ác quỷ đã giết rất nhiều người và hiện đang giam giữ chúng tôi. Nghĩ đến vậy, tôi có cảm giác một thứ sức ép đen tối và đáng sợ toát ra từ người hắn, xuyên qua cánh cửa này rồi bóp chặt lấy lồng ngực tôi. Chị tôi bỗng đứng bật dậy, la lên:
"Chờ đã"
Chị nhoài xuống mặt đất áp sát khe cửa, lớn tiếng gọi ra. Chị cố thò tay qua khe nhưng cổ tay kẹt cứng lại.
"Xin ông nghe tôi nói đã, ông là ai?"
Chị gào to hết cỡ nhưng kẻ đứng ngoài vẫn không bận tâm, hắn coi chị tôi như không tồn tại. Rồi cút thẳng, tiến bước chân xa dần. Chị hét lớn:
"Đồ khốn nạn.. đồ khốn nạn. Tên khốn kia, ông mau nói tại sao lại nhốt chúng tôi vào đây?"
Chị tôi tựa lưng vào bức tường ngay sát cánh cửa, lầm bầm chửi rủa một hồi. Cánh cửa sắt không tay nắm, nhưng nhìn bản lề thì đoán được chỉ đẩy vào bên trong mới có thể mở nó ra. Khi cửa mở là lúc chị em tôi phải chết. Tôi thầm nghĩ: "Bị giết chết sẽ như thế nào?" Tôi không thể cảm nhận được.
"Ai sẽ giết tôi?" Chắc là đau lắm và "Chết rồi sẽ thế nào?" Tôi rất sợ. Nhưng ngay lúc này, điều tôi lo sợ nhất là chị tôi còn hoảng loạn hơn cả tôi. Nhìn chị ngồi co ro, đôi mắt lo âu cứ đảo quanh bốn phía, lòng tôi rối bời. "Giờ tôi phải làm gì đây?"
Kêu chị tôi:
"Chị ơi.."
Tôi chỉ còn biết đứng yên mà gọi chị. Hai tay vẫn ôm chặt đầu gối, chị thẫn thờ nhìn tôi. Chị quay sang hỏi tôi:
Tôi lúng túng trả lời: "Em nói cho họ biết về quy tắc bảy căn phòng rồi à?"
Gật đầu lia lịa, chị lại hỏi tiếp:
"Em đã làm một việc rất tàn nhẫn, có biết không?"
Tôi giải thích rằng tôi không biết nên làm thế, nhưng hình như chị chẳng muốn nghe. Tôi sang căn phòng số 2, nhìn thấy tôi, người phụ nữ ở đó nỡ nụ cười nhẹ nhõm, "Chị cứ tưởng em không sang nữa, chị đang không biết nên làm thế nào." Nụ cười của chị không thật rõ nét nhưng vẫn sưởi ấm lòng tôi. Đã lâu lắm rồi trong những căn phòng bê tông này không còn nhìn thấy một nụ cười, nét cười thanh thản của chị như mang theo cả ánh sáng và hơi ấm. Một người biết mình hôm nay sẽ chết mà vẫn có thể giữ vẻ mặt yên bình như vậy, tôi thật không sao hiểu nổi. Chị gái phòng số 2 mới hỏi tôi:
"Ban nãy có người thét gọi gì đó, chắc là chị gái em?"
"Vâng. Chị nghe thấy à?"
"Chị nghe không rõ là gì nhưng chị đoán đó là chị gái của em."
Sau đó, chị kể với tôi về quê hương của mình. Chị nói trông tôi rất giống một đứa cháu trai của chị. Chị còn nói trước khi bị nhốt ở đây, chị là nhân viên văn phòng, ngày nghỉ thường đi xem phim.. Chị tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đeo nó lên cổ tôi và nói rằng:
"Khi em thoát ra khỏi đây rồi, chị mong em có thể giao vật này giúp cho người nhà của chị."
Đó là một sợi dây chuyền bạc có đính một chữ thập nho nhỏ. Chị nói đây là bùa hộ mệnh của mình, bị nhốt ở đây, ngày nào chị cũng sờ lên nó và cầu nguyện. Gần như cả ngày hôm đó, tôi ngồi trong phòng số 2 và trở thành bạn tâm giao của chị. Tôi và chị ngồi cạnh nhau ở góc phòng, tựa lưng vào tường, có thể co duỗi chân tùy ý. Có lúc tôi đứng lên vừa nói vừa khoa chân múa tay, ngọn đèn treo trên trần hắt cái bóng to tướng của tôi lên tường. Có tiếng nước chảy dưới rãnh. Nhìn xuống đó, tôi mới sực nhớ ra là gần đây mình toàn lội thứ nước bẩn thỉu kia, chắc chắn cơ thể bốc mùi khiến người ta khó chịu lắm. Tôi bèn ngồi nhích ra, cách xa chị một chút. Thấy vậy, chị hỏi tôi:
"Sao phải ngồi xa thế? Chị bao nhiêu hôm chưa tắm, mũi đã tê liệt luôn rồi.. Nếu có thể thoát ra khỏi đây thì việc đầu tiên chị phải làm là tắm gội một trận thỏa thuê." Chị nói và tủm tỉm cười.
Lúc nói chuyện chị rất hay cười. Tôi không hiểu nổi chị nữa. "Biết mình sắp bị giết, sao chị vẫn không khóc lóc thở than gì cả?"
Tôi không giấu nổi sự hoài nghi. Chị ngẫm nghĩ một chút mới trả lời, "chị đã chấp nhận rồi." Khuôn mặt dịu dàng mà cô đơn khiến chị giống hệt một pho tượng nữ thần nơi giáo đường. Lúc từ biệt chị nắm tay tôi rất chặt và còn nói:
"Ấm quá"
Tôi tạm biệt chị và về căn phòng số 4 trước 6 giờ tối. Tôi kể với chị tôi về sợi dây chuyền đeo trên cổ, chị ôm tôi thật chặt. Không lâu sau đó, nước trong rãnh bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rồi tôi nhìn thấy tròng mắt, những lọn tóc lần lượt trôi qua. Tôi bước sát lại rãnh nước, dùng cả hai tay cẩn thận vớt lên những ngón tay đang trôi theo dòng nước bẩn thỉu. Những ngón tay đã từng siết chặt ngón tay tôi, trong giây phút cuối cùng giờ đây chỉ còn là những mạnh vụn lạnh lẽo. Lòng tôi quặn đau, đầu óc bị nhuộm thành màu đỏ như dòng nước này. Dường như cả thể giới trở nên đỏ rực và nóng rẫy, tôi không thể suy nghĩ gì được nữa. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình vẫn đang nức nở trong lòng chị tôi. Chị vuốt tóc đang bết lại trên trán tôi. Mớ tóc dính nước bẩn, khô đi rồi biến thành từng nhúm cong queo. Chị thầm nói với tôi:
"Nhớ nhà quá!"
Giọng chị thật khẽ khàng, chẳng hề ăn nhập với căn phòng bê tông xám xịt này. Tôi gật đầu
"Chờ đã"
Chị nhoài xuống mặt đất áp sát khe cửa, lớn tiếng gọi ra. Chị cố thò tay qua khe nhưng cổ tay kẹt cứng lại.
"Xin ông nghe tôi nói đã, ông là ai?"
Chị gào to hết cỡ nhưng kẻ đứng ngoài vẫn không bận tâm, hắn coi chị tôi như không tồn tại. Rồi cút thẳng, tiến bước chân xa dần. Chị hét lớn:
"Đồ khốn nạn.. đồ khốn nạn. Tên khốn kia, ông mau nói tại sao lại nhốt chúng tôi vào đây?"
Chị tôi tựa lưng vào bức tường ngay sát cánh cửa, lầm bầm chửi rủa một hồi. Cánh cửa sắt không tay nắm, nhưng nhìn bản lề thì đoán được chỉ đẩy vào bên trong mới có thể mở nó ra. Khi cửa mở là lúc chị em tôi phải chết. Tôi thầm nghĩ: "Bị giết chết sẽ như thế nào?" Tôi không thể cảm nhận được.
"Ai sẽ giết tôi?" Chắc là đau lắm và "Chết rồi sẽ thế nào?" Tôi rất sợ. Nhưng ngay lúc này, điều tôi lo sợ nhất là chị tôi còn hoảng loạn hơn cả tôi. Nhìn chị ngồi co ro, đôi mắt lo âu cứ đảo quanh bốn phía, lòng tôi rối bời. "Giờ tôi phải làm gì đây?"
Kêu chị tôi:
"Chị ơi.."
Tôi chỉ còn biết đứng yên mà gọi chị. Hai tay vẫn ôm chặt đầu gối, chị thẫn thờ nhìn tôi. Chị quay sang hỏi tôi:
Tôi lúng túng trả lời: "Em nói cho họ biết về quy tắc bảy căn phòng rồi à?"
Gật đầu lia lịa, chị lại hỏi tiếp:
"Em đã làm một việc rất tàn nhẫn, có biết không?"
Tôi giải thích rằng tôi không biết nên làm thế, nhưng hình như chị chẳng muốn nghe. Tôi sang căn phòng số 2, nhìn thấy tôi, người phụ nữ ở đó nỡ nụ cười nhẹ nhõm, "Chị cứ tưởng em không sang nữa, chị đang không biết nên làm thế nào." Nụ cười của chị không thật rõ nét nhưng vẫn sưởi ấm lòng tôi. Đã lâu lắm rồi trong những căn phòng bê tông này không còn nhìn thấy một nụ cười, nét cười thanh thản của chị như mang theo cả ánh sáng và hơi ấm. Một người biết mình hôm nay sẽ chết mà vẫn có thể giữ vẻ mặt yên bình như vậy, tôi thật không sao hiểu nổi. Chị gái phòng số 2 mới hỏi tôi:
"Ban nãy có người thét gọi gì đó, chắc là chị gái em?"
"Vâng. Chị nghe thấy à?"
"Chị nghe không rõ là gì nhưng chị đoán đó là chị gái của em."
Sau đó, chị kể với tôi về quê hương của mình. Chị nói trông tôi rất giống một đứa cháu trai của chị. Chị còn nói trước khi bị nhốt ở đây, chị là nhân viên văn phòng, ngày nghỉ thường đi xem phim.. Chị tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đeo nó lên cổ tôi và nói rằng:
"Khi em thoát ra khỏi đây rồi, chị mong em có thể giao vật này giúp cho người nhà của chị."
Đó là một sợi dây chuyền bạc có đính một chữ thập nho nhỏ. Chị nói đây là bùa hộ mệnh của mình, bị nhốt ở đây, ngày nào chị cũng sờ lên nó và cầu nguyện. Gần như cả ngày hôm đó, tôi ngồi trong phòng số 2 và trở thành bạn tâm giao của chị. Tôi và chị ngồi cạnh nhau ở góc phòng, tựa lưng vào tường, có thể co duỗi chân tùy ý. Có lúc tôi đứng lên vừa nói vừa khoa chân múa tay, ngọn đèn treo trên trần hắt cái bóng to tướng của tôi lên tường. Có tiếng nước chảy dưới rãnh. Nhìn xuống đó, tôi mới sực nhớ ra là gần đây mình toàn lội thứ nước bẩn thỉu kia, chắc chắn cơ thể bốc mùi khiến người ta khó chịu lắm. Tôi bèn ngồi nhích ra, cách xa chị một chút. Thấy vậy, chị hỏi tôi:
"Sao phải ngồi xa thế? Chị bao nhiêu hôm chưa tắm, mũi đã tê liệt luôn rồi.. Nếu có thể thoát ra khỏi đây thì việc đầu tiên chị phải làm là tắm gội một trận thỏa thuê." Chị nói và tủm tỉm cười.
Lúc nói chuyện chị rất hay cười. Tôi không hiểu nổi chị nữa. "Biết mình sắp bị giết, sao chị vẫn không khóc lóc thở than gì cả?"
Tôi không giấu nổi sự hoài nghi. Chị ngẫm nghĩ một chút mới trả lời, "chị đã chấp nhận rồi." Khuôn mặt dịu dàng mà cô đơn khiến chị giống hệt một pho tượng nữ thần nơi giáo đường. Lúc từ biệt chị nắm tay tôi rất chặt và còn nói:
"Ấm quá"
Tôi tạm biệt chị và về căn phòng số 4 trước 6 giờ tối. Tôi kể với chị tôi về sợi dây chuyền đeo trên cổ, chị ôm tôi thật chặt. Không lâu sau đó, nước trong rãnh bắt đầu chuyển sang màu đỏ, rồi tôi nhìn thấy tròng mắt, những lọn tóc lần lượt trôi qua. Tôi bước sát lại rãnh nước, dùng cả hai tay cẩn thận vớt lên những ngón tay đang trôi theo dòng nước bẩn thỉu. Những ngón tay đã từng siết chặt ngón tay tôi, trong giây phút cuối cùng giờ đây chỉ còn là những mạnh vụn lạnh lẽo. Lòng tôi quặn đau, đầu óc bị nhuộm thành màu đỏ như dòng nước này. Dường như cả thể giới trở nên đỏ rực và nóng rẫy, tôi không thể suy nghĩ gì được nữa. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình vẫn đang nức nở trong lòng chị tôi. Chị vuốt tóc đang bết lại trên trán tôi. Mớ tóc dính nước bẩn, khô đi rồi biến thành từng nhúm cong queo. Chị thầm nói với tôi:
"Nhớ nhà quá!"
Giọng chị thật khẽ khàng, chẳng hề ăn nhập với căn phòng bê tông xám xịt này. Tôi gật đầu
Chỉnh sửa cuối: